Đại hội tranh tài của Xích Dương Tông bắt đầu, toàn bộ các đệ tử trong tông môn đều khẩn trương chuẩn bị.

Bên cạnh đài thi đấu đã dựng lên bảng tính điểm.

Giống như năm trước, đại hội tranh tài của tông môn lần này vẫn diễn ra theo hình thức tính điểm.

Khác biệt duy nhất chính là điểm này không phải do mình tích mà do cướp được của người khác.

Đại hội tranh tài lần này là để tranh giành danh ngạch tham gia Tân Tú thiên kiêu của Tu Chân giới, cạnh tranh rất là khốc liệt.

Nhưng mà lần tranh tài này, các đệ tử của Xích Dương không chỉ nghĩ đến cách kiếm điểm, tất cả mọi người đều muốn biết một việc.

Đó chính là bộ dạng thật sự của đạo lữ của thiếu tông chủ Xích Dương Tông là như thế nào.

Vị đạo lữ này vẫn gây tò mò cho tất cả mọi người, được thiếu tông chủ nhìn trúng ở Phàm Nhân Giới sau đó mang về Xích Dương Tông.

Không chịu để y làm một cái nhiệm vụ tông môn nào.

Có cái gì tốt, đều đưa cho người đó.

Nghe nói thiếu tông chủ trầm mê vị đạo lữ kia, mọi chuyện đều lấy y làm trọng.

Nghe nói vị đạo lữ đó thân thể yếu đuối, hàng năm nằm trên giường.

Thiếu tông chủ đau lòng y, ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ đều phải dùng thứ tốt nhất.

Các đệ tử của Xích Dương Tông đã suy nghĩ rất nhiều nha, rốt cuộc phải thần thánh như thế nào mới có thể làm cho thiếu tông chủ ngày thường ít khi nói cười thậm chí có chút lạnh nhạt của bọn họ mê như điếu đổ thế này.

Trong không khí náo nhiệt như vậy, mọi người đều xoa tay hầm hè, chờ đợi đại hội bắt đầu.


Yến Trì ở Xích Dương Tông đã vài chục năm, nói thật đây là lần đầu tiên y rời Xích Dương Phong.

Ngày thường y cũng không muốn tụ tập với một đám người trẻ tuổi.

Hơn nữa tu vi của y có vấn đề rất lớn, nếu bị phát hiện điều bất thường sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho Giang An Lan.

Yến Trì đi ở bên cạnh Giang An Lan, hai người nắm tay nhau, Giang An Lan mang y đến trước đài thi đấu.

Tuỳ tùng kiêm đầu bếp Từ Từ chuẩn bị bày một đống đồ vật, nhìn quanh một hồi, cuối cùng chọn được một chỗ có tầm nhìn tốt nhất, bắt đầu bố trí đồ vật.

Yến Trì vừa xuất hiện liền lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Được thiếu tông chủ nắm tay nhất định chính là vị đạo lữ nơi đầu quả tim của thiếu tông chủ.

Mọi người đều tò mò nhìn qua, liền thấy một vị mỹ nhân đang nắm tay thiếu tông chủ của bọn họ, hai người vừa nói vừa cười đi tới.

Giữa mày người nọ có một bông hoa đỏ rực càng làm tôn lên nước da trắng nõn của y.

Hai mắt hơi cong cong, nếu ai nhìn vào sẽ nhịn không được mà bị mê hoặc bởi tròng mắt đen tuyền kia.

Y và thiếu tông chủ mặc đồng phục chung một kiểu dáng, hai người đứng chung một chỗ một người tuấn lãng một người lại mỹ lệ, quả là cảnh đẹp ý vui.

“Chủ tử, đã sắp xếp xong rồi.” Từ Từ tay chân lanh lẹ, chỉ một lát đã đem tất cả đồ sắp xếp đâu ra đấy.

Một cái ghế nằm và một cái ghế dựa được đặt cạnh bên nhau.

Một cái bàn trà thấp trên đó có nước trà và các loại bánh tinh xảo.

“A Trì ở đây nghỉ ngơi một lát.” Giang An Lan kéo Yến Trì ngồi xuống ghế nằm, tự mình rót một ly trà cho y, “Ta đi qua chỗ phụ thân một chút.”
“Đi đi, ta ở đây chờ Lan Lan.” Yến Trì duỗi tay nhéo mặt Giang An Lan, sau đó để cậu rời đi.

Sau đó hoàn toàn không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, trực tiếp nằm lên trên ghế.

“Từ từ, ngươi lúc trước ở ngoài có nghe nói đến đại hội tranh tài này chưa?” Yến Trì nheo lại đôi mắt nhìn một vòng Xích Dương Tông.

Được rồi, y không biết một ai trong số mấy đệ tử này cả.

Hơn nữa bình thường cũng không cảm thấy trong tông môn có nhiều người như vậy.

“Chủ tử, đại hội tranh tài lần này không chỉ để chọn người tham gia Tân Tú thiên kiêu.

Mỗi lần đại hội tranh tài đều sẽ quyết định thứ hạng của các đệ tử ở Xích Dương Tông.

Xếp hạng càng cao thì địa vị ở Xích Dương Tông càng cao, nhận được tài nguyên cũng sẽ càng tốt.

Cho nên mọi người ai cũng đều rất nghiêm túc đối với đại hội lần này.” Từ Từ biết chủ tử nà mình “Ở lâu trong khuê phòng”, những việc như thế này nàng đã sớm tìm hiểu kỹ rồi.

“Chủ tử người nhìn kìa, người đội mũ màu xanh ngọc kia là đệ tử dẫn đầu của Thiên Tự bối, tên là Thiên Thành.

Nghe nói nếu lần này hắn giành được một trong ba vị trí đầu sẽ được đặc cách lên làm đệ tử của Ngọc Tự bối.” Từ từ chỉ vào người thanh niên đang ở phía trước nói chuyện với mọi người.

“Kiếm tu Kim Đan trung kỳ, quả thật không tồi.

Đương nhiên vẫn là Lan Lan giỏi hơn.” Yến Trì nhận linh quả mà Từ Từ đã rửa sạch sẽ, cắn một ngụm, không ngừng nhấm nuốt trong miệng.

“Vâng vâng vâng, thiếu tông chủ lợi hại nhất.” Từ Từ gật đầu, tiếp tục giới thiệu với Yến Trì, “Bên cạnh đệ tử dẫn đầu của Thiên Tự bối chính là đệ tử xếp thứ hai.

Thực lực kém đệ tử dẫn đầu một chút, nghe nói hắn cũng muốn tham gia lần Tân Tú thiên kiêu này.”
Từ Từ vừa nói vừa tổng kết, “Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chủ tử chắc là hai người bọn họ, người có cần Từ Từ đi tìm hiểu tuyệt chiêu của hai người không?”

“Không cần thiết, ta cũng sẽ không lên đài thi đấu.” Yến Trì phun hột ra tay, tiện tay ném lên trên bàn trà, ánh mắt dừng lại ở bảng tính điểm ở cách đó không xa.

“Đó chính là bảng tính điểm của lần này? Chưa bắt đầu thi đấu mà đã có nhiều người xem vậy à?”
Từ từ trong lòng phun tào vận may của chủ tủ nhà mình, thiếu tông chủ tất nhiên là đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho y, “Tuy rằng đại hội còn chưa bắt đầu, nhưng trên bảng xếp hạng đã có tên của các đệ tử hạng cao vào năm trước, mọi người đều muốn biết thứ hạng của các đệ tử nổi bật trong tông.”
“Vậy người đứng đầu là Lan Lan sao?” Yến Trì có chút tò mò, nhịn không được muốn thả thần thức ra đi tra xét một chút.

“Là đại sư huynh Ngọc Cảnh.” Từ Từ trả lời, “Năm trước thiếu tông chủ đấu thua đại sư huynh Ngọc Cảnh nên xếp hạng thứ hai.”
“Vậy sao, vậy năm nay Lan Lan chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân.” Yến Trì nghĩ đến Giang An Lan sau khi nhận được truyền thừa từ bí cảnh thực lực tăng nhiều, chắc không lâu sau là có thể phá đan hóa anh.

Chỗ dựa của y lại mạnh mẽ hơn rồi, mỗi ngày trôi qua sẽ càng thoải mái.

Khi Yến Trì và Từ Từ đang nói chuyện, chấp pháp trưởng lão Vệ trưởng lão đi lên đài thi đấu.

“Lần này đại hội tranh tài sẽ diễn ra trong 3 ngày, có thể khiêu chiến bất kỳ ai mà các ngươi muốn và cướp điểm của đối phương.

Nhưng tham gia đại hội này đều là đệ tử đồng môn, thấy đủ phải dừng, không thể cố ý đả thương người, người vi phạm trục xuất tông môn.”
Vệ trưởng lão vừa mới nói xong liền tuyên bố đại hội tranh tài của tông môn chính thức bắt đầu.

Hắn đi xuống đài thi đấu, đem toàn bộ đài giao cho các đệ tử của Xích Dương Tông.

Thực mau liền có đệ tử đầu tiên bước lên đài thi đấu, tự báo họ tên, gọi tên người mình muốn kiêu chiến.

Mà người bị gọi tên cũng thong dong ứng chiến, bước lên đài thi đấu.

Yến Trì nhìn trận đấu trên đài, chán đến nỗi phải ngáp một cái.

Y đối với loại thi đấu thủ hạ lưu tình này một chút hứng thú đều không có.

Hoa hòe loè loẹt, không có chút thú vị nào.

Đánh nhau với người khác mà như vậy thì đã chết một chục lần rồi.

Trận đấu trên đài diễn ra chưa đến thời gian một khắc đã phân được thắng bại.

Người thắng cao hứng lãnh đi một nửa số điểm của người thua.

Yến Trì ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng nghĩ, đại hội nhàm chán này rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây.

Y thà đi quét bậc thang của đăng thang mây còn hơn.

Trong lúc y đang oán giận, Giang An Lan cũng đã trở lại.

Cậu nhìn Yến Trì có chút uể oải mà nằm ở trên ghế, sợ thân thể y có chỗ nào không khỏe liền vội vàng lại hỏi: “A Trì có phải không thoải mái chỗ nào không?”
“Không có, chỉ là Lan Lan không ở đây nên rất nhớ Lan Lan thôi.” Yến Trì kéo Giang An Lan để cậu ngồi xuống, sau đó đem chân của mình đặt lên đùi cậu.

Giang An Lan thuần thục đỡ lấy đôi chân kia, ngón tay không ngừng xoa ấn ở hai hai cẳng chân, muốn cho Yến Trì thoải mái thêm chút.

“Vừa rồi phụ thân tìm Lan Lan để nous gì vậy?” Yến Trì thoải mái đến nhịn không được để thân thể càng thả lỏng, dứt khoát đem trọng lượng của hai cái đùi đều đè ở trên người Giang An Lan.

“Phụ thân và cha biết được Cố gia muốn tìn người thất lạc.” Động tác trên tay Giang An Lan ngừng lại, cúi đầu, không dám nhìn Yến Trì, “Ta nói với phụ thân là không biết.”
“Ai da, chuyện lạ nha, Lan Lan vậy mà nói dối phụ thân à, trưởng thành trưởng thành rồi.” Yến Trì cười khẽ ra tiếng, y dùng gót chân gõ gõ lên đùi Giang An Lan, ý bảo cậu tiếp tục động tác trên tay.

“Được rồi, đừng áy náy, ta cũng sẽ không trách Lan Lan.

Cố gia vốn dĩ chẳng liên quan gì đến ta, huống hồ ta đã hứa sẽ ở bên Lan Lan cả đời, Cố gia tìm người nào đều không liên quan gì đến chúng ta cả.”
Nghe Yến Trì nói từ “Chúng ta” rõ ràng làm cho tâm tình của Giang An Lan tốt lên rất nhiều, cậu thích cái này từ, cậu cũng thích từ nay về sau có thể có thật nhiều cái chúng ta cùng Yến Trì.

Hai người đang vui vẻ nói chuyện nhưng vẫn luôn có người không có mắt muốn phá hoại bầu không khí hài hòa lúc này.

Vốn dĩ e ngại địa vị và thực lực của Giang An Lan cho dù đại hội đã bắt đầu rồi cũng không có người nào dám quấy rầy đến hai người.


Thực lực của thiếu tông chủ bọn họ đều biết rõ ràng, nhưng thực lực của vị đạo lữ vẫn luôn được thiếu tông chủ cất giấu kia vẫn luôlamf bọn họ tò mò.

Nhưng mà cho dù như thế vẫn không ai dám tiến lên một bước.

Mọi người đều kinh ngạc với biểu hiện bây giờ của thiếu tông chủ hơn.

Con người trước giờ luôn lạnh lùng vậy mà bây giờ ở cùng với đạo lữ lại lộ ra một nụ cười thẹn thùng, trời ơi bọn họ đang nằm mơ sao.

Yến Trì nhận được tất cả mọi sự sủng ái của Giang An Lan làm người khác rất đố kỵ.

Người đầu tiên ra mặt chính là đệ tử xếp hạng nhì của Thiên Tự bối- Thiên Hằng.

Thiên Hằng có đơn linh căn, tư chất khá tốt.

Hắn từ nhỏ tự cho mình là siêu phàm, cảm thấy mình chính là thiên chi kiêu tử, nhưng mà hiện thực luôn luôn đả kích hắn.

Hắn vào Xích Dương Tông vốn dĩ cho rằng có thể trở thành đệ tử của Ngọc Tự bối nhưng lại không được tuyển mà lại trở thành đệ tử Thiên Tự bối.

Cho dù trở thành đệ tử Thiên Tự bối Thiên Hằng cũng cảm thấy mình chắc chắn sẽ là người dẫn đầu, kết quả hắn luôn luôn thua Thiên Thành hơn nữa còn thua bởi một người song linh căn.

Cái này làm cho Thiên Hằng không thể chịu được nữa.

Dẫn tới việc tính tình hắn vẫn luôn cổ quái, những đệ tử khác đều nhận xét hắn rất là âm dương quái khí.

Yến Trì vốn chỉ là người phàm, bởi vì may mắn được thiếu tông chủ nhìn trúng, vậy mà lại được nhận làm đệ tử Ngọc Tự bối.

Việc này làm cho sự đói kỵ của Thiên Hằng đạt đến đỉnh điểm, trực tiếp bộc phát ra ngoài.

“Đã sớm nghe danh đạo lữ của thiếu tông chủ, tư dung tuyệt sắc, hiện giờ đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Nghiêng nước nghiêng thành đúng là không hề nói quá.” Thiên Hằng đứng ở trên đài thi đấu nhìn về phía Yến đại lão đang nằm rất thảnh thơi như đang đi dạo chơi đằng kia.

“Hôm nay đại hội tranh tài của tông môn mới có dịp thấy đạo lữ của thiếu tông chủ, không biết tu vi của ngài là gì?” Thiên Hằng đã nhìn kỹ vị đạo lữ tuyệt sắc này, xem hơi thở, bất quá chỉ mới là tu sĩ tâm động kỳ.

“Tu vi của ta? Nói ra sợ hù chết ngươi.” Yến Trì nghe Thiên Hằng nói xong, liếc nhìn hắn một cái, liền thu hồi ánh mắt.

Loại người này đời trước Yến đại lão đã thấy nhiều, điển hình của loại tự mình cảm giác tốt đẹp, gặp được chút chuyện không hài lòng liền đổ lỗi cho người khác.

Không nghĩ tới Yến Trì hoàn toàn không có phản ứng với lời nói của hắn, thậm chí một ánh mắt đều không muốn bố thí cho hắn, trong lòng Thiên Hằng cực kỳ khó chịu, “Đệ tử Thiên Tự bối -Thiên Hằng, khiêu chiến Ngọc Tự bối đạo lữ của thiếu tông chủ.”
“Ta nhận thua.” Ngay lúc Thiên Hằng vừa dứt lời, Yến Trì liền nói.

Y giơ tay lên, cho mọi người xem ngọc giản còn chưa có điểm nào của mình.

Khiêu chiến ta cũng vô dụng, không có điểm là không có điểm thôi.

“Ngươi không lên tỉ thí với ta sao, liền dễ dàng nhận thua vậy sao?” Thiên Hằng cũng không nghĩ đến đối phương liền lập tức bỏ quyền thi đấu,nhận thua, hơn nữa hắn còn không nhận lại được điểm nào.

P/s: hôm nay tui săn sale dữ quá nên edit hông kịp, cũng chưa kịp kiểm tra lại kỹ mọi người đọc đỡ nha..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương