Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
-
Chương 295: Mộ thiếu trở về ( 2 )
Editor: Rin đẹp trai
Beta: Stuki••
Ôn Hướng Dương đưa tay ra, muốn được chạm vào mặt của Mộ Lăng Khiêm, cô muốn nói thật nhiều, muôn hỏi hắn.
Nhưng mà, tay vừa mới nâng lên, cô đã hạ xuống, quay đầu đi, không nhìn mặt hắn.
Hắn trở về là muốn nói kết thúc sao?
Nếu là như vậy thì…
Ôn Hướng Dương nhắm mắt lại.
Mộ Lăng Khiêm nhìn cô, đã hơn một tuần không gặp, cô đã gầy đến nỗi gương mặt nhỏ đi làm mất đi vẻ đẹp của cô.
Đôi mắt vẫn còn hơi sưng, sắc mặt nhợt nhạt như trang giấy trắng, cô là cố ý không cho hắn nhìn mặt,
Là đang trách hắn không trở về?
Hay vẫn là đang trách hắn không nhìn cô?
Hắn không ở đây mấy hôm, rốt cuộc cô ở nhà đã làm gì mà trở thành bộ dạng như vậy?
Trong phút chốc, cả hai người đều đang đau lòng vì đối phương, đau tới nỗi cả hai đều trầm mặc, không biết nên nói gì.
Không biết qua bao lâu, một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng,, Ôn Hướng Dương ngồi trên giường không có mặc áo khoác nên hơi run run.
Mô Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương như vậy, hắn trầm hạ con ngươi, đứng lên đi tới chỗ cửa sổ, đóng cách của lại và trở lại.
Hắn đi tới trước mặt của cô, vươn tay, sờ lên gương mặt nhỏ của cô, xoay đầu cô quay lại.
Ôn Hướng Dương bị bắt nhìn thẳng vào hắn, mắt còn hơi sưng, ở khóe mắt còn đọng lại chút nước mắt lập lòe.
Mộ Lăng Khiêm khẽ thở dài, hôn nhẹ vào khóe miệng của cô rồi nói: “Mặc quần áo vào rồi cùng tôi đi xuống.”
Ôn Hướng Dương nghe lời xuống giường, mặc quần áo vào, liền đi xuống lầu theo Mộ Lăng Khiêm.
Chờ hết hôm nay, chờ chắc chắn anh không có chuyện gì, cô thật sự nên cùng anh nói rõ mọi chuyện.
Nên nói chuyện rõ ràng…
Sau khi Mộ Lăng Khiêm xuống lầu, lập tức lên xe, Ôn Hướng Dương cũng đi theo lên xe.
Trước khi Ôn Hướng Dương lên xe, còn không quên đem Tiểu Q lên, ôm trọn Tiểu Q vào trong ngực.
Cô thừa nhận cô nhát gan, ôm Tiểu Q, còn có thể làm cho cô có cảm giác an toàn.
Cũng có thể lấy cái này tránh ánh mắt của Mộ Lăng Khiêm đặt trên người cô.
Ôn Hướng Dương ngồi bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, nhìn Ôn Hướng Dương có Tiểu Q mà ỷ lại, lúc ngồi trong xe còn ôm Tiểu Q vào lòng.
Hắn nhìn Tiểu Q nhíu mày, càng nhìn càng chướng mắt.
Tiểu Q bị Mộ Lăng Khiêm nhìn chằm chằm cố gắng thu hẹp sự tồn tại của mình lại.
Tóm lại nó chính là sợ hãi như vậy, sợ hãi vì ánh mắt thâm trầm loé sáng của Mộ Lăng Khiêm.
Cho nên, nó có trốn như thế nào vẫn bị phát hiện, nó đáng thương chỉ có thể co rút trong ngực Ôn Hướng Dương phát ra âm thanh ô ô.
Như cố tình, Ôn Hướng Dương liền ôm nó như vậy, còn không chịu để nó ngồi trên ghế đi.
Nó thật sự rất đáng thương.
Ôn Hướng Dương không biết Mộ Lăng Khiêm muốn đưa cô đi đâu, cô yên lặng ôm Tiểu Q ngồi im.
Cô không muốn nhìn người đàn ông bên cạnh, cũng không muốn hỏi mấy ngày nay anh đi đâu.
Nếu anh muốn nói, anh sẽ tự nói.
Nếu anh không nói, cô muốn hỏi, cũng không biết được đáp án.
Trong xe cứ một bầu không khí yên tĩnh như vậy, chạy thẳng.
Ánh mắt Mộ Lăng Khiêm từ đầu đến cuối đều đặt trên người Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương còn có thể làm bộ không biết, nhưng ánh mắt anh thật sự quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cô không cách nào làm ngơ.
Cô chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ, tránh khỏi ánh mắt Mộ Lăng Khiêm.
Xe chạy thẳng một đường, chạy đại khái hơn nửa giờ, mới dừng lại.
Hoa Phi đã sớm chờ ở một bên, thấy xe Mộ Lăng Khiêm đến rồi, đi lên liền mở cửa xe cho hai người.
Beta: Stuki••
Ôn Hướng Dương đưa tay ra, muốn được chạm vào mặt của Mộ Lăng Khiêm, cô muốn nói thật nhiều, muôn hỏi hắn.
Nhưng mà, tay vừa mới nâng lên, cô đã hạ xuống, quay đầu đi, không nhìn mặt hắn.
Hắn trở về là muốn nói kết thúc sao?
Nếu là như vậy thì…
Ôn Hướng Dương nhắm mắt lại.
Mộ Lăng Khiêm nhìn cô, đã hơn một tuần không gặp, cô đã gầy đến nỗi gương mặt nhỏ đi làm mất đi vẻ đẹp của cô.
Đôi mắt vẫn còn hơi sưng, sắc mặt nhợt nhạt như trang giấy trắng, cô là cố ý không cho hắn nhìn mặt,
Là đang trách hắn không trở về?
Hay vẫn là đang trách hắn không nhìn cô?
Hắn không ở đây mấy hôm, rốt cuộc cô ở nhà đã làm gì mà trở thành bộ dạng như vậy?
Trong phút chốc, cả hai người đều đang đau lòng vì đối phương, đau tới nỗi cả hai đều trầm mặc, không biết nên nói gì.
Không biết qua bao lâu, một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng,, Ôn Hướng Dương ngồi trên giường không có mặc áo khoác nên hơi run run.
Mô Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương như vậy, hắn trầm hạ con ngươi, đứng lên đi tới chỗ cửa sổ, đóng cách của lại và trở lại.
Hắn đi tới trước mặt của cô, vươn tay, sờ lên gương mặt nhỏ của cô, xoay đầu cô quay lại.
Ôn Hướng Dương bị bắt nhìn thẳng vào hắn, mắt còn hơi sưng, ở khóe mắt còn đọng lại chút nước mắt lập lòe.
Mộ Lăng Khiêm khẽ thở dài, hôn nhẹ vào khóe miệng của cô rồi nói: “Mặc quần áo vào rồi cùng tôi đi xuống.”
Ôn Hướng Dương nghe lời xuống giường, mặc quần áo vào, liền đi xuống lầu theo Mộ Lăng Khiêm.
Chờ hết hôm nay, chờ chắc chắn anh không có chuyện gì, cô thật sự nên cùng anh nói rõ mọi chuyện.
Nên nói chuyện rõ ràng…
Sau khi Mộ Lăng Khiêm xuống lầu, lập tức lên xe, Ôn Hướng Dương cũng đi theo lên xe.
Trước khi Ôn Hướng Dương lên xe, còn không quên đem Tiểu Q lên, ôm trọn Tiểu Q vào trong ngực.
Cô thừa nhận cô nhát gan, ôm Tiểu Q, còn có thể làm cho cô có cảm giác an toàn.
Cũng có thể lấy cái này tránh ánh mắt của Mộ Lăng Khiêm đặt trên người cô.
Ôn Hướng Dương ngồi bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, nhìn Ôn Hướng Dương có Tiểu Q mà ỷ lại, lúc ngồi trong xe còn ôm Tiểu Q vào lòng.
Hắn nhìn Tiểu Q nhíu mày, càng nhìn càng chướng mắt.
Tiểu Q bị Mộ Lăng Khiêm nhìn chằm chằm cố gắng thu hẹp sự tồn tại của mình lại.
Tóm lại nó chính là sợ hãi như vậy, sợ hãi vì ánh mắt thâm trầm loé sáng của Mộ Lăng Khiêm.
Cho nên, nó có trốn như thế nào vẫn bị phát hiện, nó đáng thương chỉ có thể co rút trong ngực Ôn Hướng Dương phát ra âm thanh ô ô.
Như cố tình, Ôn Hướng Dương liền ôm nó như vậy, còn không chịu để nó ngồi trên ghế đi.
Nó thật sự rất đáng thương.
Ôn Hướng Dương không biết Mộ Lăng Khiêm muốn đưa cô đi đâu, cô yên lặng ôm Tiểu Q ngồi im.
Cô không muốn nhìn người đàn ông bên cạnh, cũng không muốn hỏi mấy ngày nay anh đi đâu.
Nếu anh muốn nói, anh sẽ tự nói.
Nếu anh không nói, cô muốn hỏi, cũng không biết được đáp án.
Trong xe cứ một bầu không khí yên tĩnh như vậy, chạy thẳng.
Ánh mắt Mộ Lăng Khiêm từ đầu đến cuối đều đặt trên người Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương còn có thể làm bộ không biết, nhưng ánh mắt anh thật sự quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cô không cách nào làm ngơ.
Cô chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ, tránh khỏi ánh mắt Mộ Lăng Khiêm.
Xe chạy thẳng một đường, chạy đại khái hơn nửa giờ, mới dừng lại.
Hoa Phi đã sớm chờ ở một bên, thấy xe Mộ Lăng Khiêm đến rồi, đi lên liền mở cửa xe cho hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook