“Ngươi này tiểu…” Còn có người muốn mắng.

“Hướng Dương, tiếp theo.” Khoanh tay chịu chết không phải là tác phong của các cô, Nghiêm Hân chạy đến nới đựng mâm trái cây, cầm lấy hai quả cam ngay sau đó ném về phía Ôn Hướng Dương.

Ôn Hướng Dương duỗi tay tiếp được, nhắm thẳng vào cái người vẫn còn ý định tiêp tục mắng, nâng cao khóe miệng, một quả cam bay vụt qua.

Quả cam vừa vặn đáp thẳng xuống mặt người đó, mọi người đứng xung quanh thấy một màn này, đồng loạt lùi lại một bước.

Ôn Hướng Dương liếc mắt nhìn Vương Lị đang cứng đờ đứng sau đám người kia, cô cười cười, tung hứng quả cam trong tay.

Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân đã từng tham gia đội bóng chày trong trường, hai người phối hợp ăn ý đến đàn ông cũng phải hổ thẹn vì không bằng, đã từng đại diện cho trường học đi tham gia dự thi, còn vẻ vang mà mang giải nhất của Nam Đức thị mà trở về.

Nhưng mà, cho dù trong lòng Vương Lị vô cùng sợ hãi nhưng cô cũng không thể buông tha cho Ôn Hướng Dương được.

Trần Vân Hi hôm nay kết hôn không có thời gian, nhưng lại giao nhiệm vụ cho cô là phải “Tiếp đãi” Ôn Hướng Dương thật tốt, nếu như cô làm không tốt, sẽ không biết nói thế nào với Trần Vân Hi.

Cô đã vắt nát óc, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại vẫn không thể nào nghĩ ra cách đối phó với Ôn Hướng Dương, liền nhìn thấy mẹ của Trần Vân Hi khuôn mặt tươi cười dẫn theo một đám người xuất hiện ở trước mặt, Vương Lị vừa thấy Trần mẫu, cô liền bước nhanh đến trước mặt bà ta, đem chuyện Ôn Hướng Dương tới quấy rối kể hết lại một lượt.

Trần mẫu ở Nam Đức thị nhiều năm như vậy, nhưng trước giờ chưa từng có liên hệ với người trong nhà. Lần này là do gả chồng cho Trần Vân Hi, lại gả đúng nhà có tiền.

Bà ta cảm thấy hãnh diện, mới mời những họ hàng thân thích ở quê lên đây.

Nhóm người này không biết rõ ràng sự tình, đều cảm thấy Trần mãu thật có bản lĩnh, một thân một mình đến Nam Đức thị, chẳng những bản thân gả cho nhà giàu, bây giờ ngay cả con gái cũng là gả cho nhà có tiền, nhập vào hào môn, thật là làm rạng danh tổ tiên. Hiện tại vừa nghe, cư nhiên lại có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy, đều nhìn chằm chằm về phía Ôn Hướng Dương, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Trần mẫu biết chuyện của Ôn Hướng Dương, thậm chí Lâm Hạo cũng chính là do bà ta xúi dục Trần Vân Hi đoạt lấy, đương nhiên bà không thể để Ôn Hướng Dương phá hỏng.

Bà ta gom lại lễ phục dạ hội trên người mình, cất bước liền đi về phái Ôn Hướng Dương.

“Con chính là bạn học của tiểu Hi đi, chuyện của con dì đã nghe tiểu Hi nói qua. Nghe nói thời gian con học đại học vẫn luôn quấn lấy tiểu Hạo. Nhưng mà, con phải biết rằng, tiểu Hạo căn bản không hề thích con. Ít nhất con cũng là một người sinh viên có học, con không nên làm loại chuyện lì lợm la liếm này. Con hôm nay tới, nếu như muốn uống rượu mừng, dì hoàn toàn vui vẻ nghênh đón con, nhưng nếu con là tới quấy rối…”

Rõ ràng chính là Trần Vân hi vì muốn làm cho Ôn Hướng Dương phải nhục nhã, nên mới mời riêng Ôn Hướng Dương đến, nhưng hiện tại từ trong miệng Trần mẫu nghe ra, rõ ràng là cô cố tình tới.

Người khác không biết Trần Vân Hi chính là con ngoài giá thú, nhưng Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân lại rất rõ ràng. Trần mẫu trước mắt đây bất quá cũng chỉ là một tiểu tam mà Trần Hùng nuôi bên ngoài.

Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân khinh thường nói chuyện cùng cái loại tiểu tam mặt dày không biết xấu hổ này.

Trần mẫu thấy mình bị làm lơ, tỏ vẻ ủy khuất lên tiếng “Con, đứa nhỏ này, tại sao lại không có gia giáo như thế chứ? Dì đứng ở đây cũng vì muốn giảng đạo nói lí với con thôi, vậy mà con cư nhiên lại dùng thái độ này đối với dì. Con phải biết rằng, dì nói như vậy cũng vì xem con là bạn học của tiểu Hi. Con hãy nói một chút, con là một sinh viên tốt nghiệp đàng hoàng, cái tốt không học tại sao lại đi học theo người khác để cướp chồng người ta?”

Những người không rõ chân tướng, thấy thái độ của Ôn Hướng Dương đối với Trần mẫu, lại nhìn đến Trần mãu vì Ôn Hướng Dương mà suy nghĩ liền lên tiếng chỉ trích nói, “Tuooit còn nhỏ như vậy lại không học hành cho tốt, thật là làm mất mặt bố mẹ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương