Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
Chương 12: Anh ta nói như vậy cũng không sợ đắc tội với kim chủ sao?

Cái váy liền áo không có nghi ngờ gì tất nhiên là phù hợp với yêu cầu của Ôn Hướng Dương, nàng cầm quần áo vào phòng thử đồ, thong thả ung dung mặc thật tốt,trong nháy mắt lúc nàng đi ra khỏi phòng thử đồ kia, không ít tầm mắt của mọi người đều tập trung tới trên người nàng.

Ôn Hướng Dương mỉm cười đẹp đẽ lả lướt, nàng thật ra không cao, nhưng có tỉ lệ cơ thể lại rất hoàn mỹ, còn có được một đôi chân dài, làn da trắng nõn, lại thêm màu rượu đỏ phụ trợ làm người ta kinh diễm, làm cho bộ váy liền nàng mặc trên người dường như là được đặc biệt chế tác riêng cho nàng vậy.

“Vị tiểu thư này, bộ váy liền áo này thật đúng là làm ra vì cô mà.” Nhân viên cửa hàng tự đáy lòng khen, cô vẫn là lần đầu tiên thấy có cô gái dáng người nhỏ xinh như vậy đem bộ váy liền áo này mặc đẹp đến thế, thật là làm người khác cực kỳ hâm mộ.

Ôn Hướng Dương nhìn chính mình trong gương, hơi hơi mỉm cười, bộ váy liền áo này mặc ở trên người, xác thực thật là xinh đẹp.

“Mua luôn đi.”

Giọng nói rơi xuống, nhân viên trong tiệm lại không một người nào đáp lại, nàng quay đầu lại nhìn lại, liền thấy trong tiệm nhân viên cửa hàng tất cả đều chỉnh tề xếp thành một hàng, ngoài cửa một người phụ nữ diện mạo quyến rũ nữ kéo một người người đàn ông tuấn mỹ như chậm rãi đi đến.

Nhìn Mộ Lăng Khiêm bị một người phụ nữ khác kéo tay, khéo miệng Ôn Hướng Dương không dấu vết cong cong lên một chút, hiện tại kiếm sống đúng là đủ loại khó khăn, Ngưu Lang ban ngày còn phải đi tiếp khách.

“Khiêm, bộ quần áo này thế nào?" Người phụ nữ diện mạo quyến rũ cầm một bộ thân váy dài cổ chữ V ở trên người khoa tay múa chân, dò hỏi.

“Ân.” Mộ Lăng Khiêm mặt vô cảm đáp lại một câu, tầm mắt tất cả đều dừng ở trên người Ôn Hướng Dương.

Một mái tóc dài đến đầu vai, bộ váy dài màu rượu đỏ mang theo vẻ yêu dã lhasc thường, hắn từng gặp qua hình ảnh nàng thanh thuần như hoa sen trắng, gặp qua hình ảnh nàng trang điểm đậm đến kinh người, lại chưa từng gặp qua hình ảnh của nàng như hiện tại.

Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm nhìn chính mình, nàng quét mắt qua hắn một cái, lại lần nữa mở miệng, “Mua đơn.”

Người phụ nữ diện mạo quyến rũ thấy Mộ Lăng Khiêm vẫn luôn nhìn một phương hướng khác, tầm mắt của cô ta cũng nhìn qua theo, nhìn đến bộ dạng đẹp đến như yêu tinh của Ôn Hướng Dương, đáy mắt cô ta hiện lên một tia ghen ghét, chỉ vào Ôn Hướng Dương liền nói, “Đem bộ váy trên người cô ta cũng tìm một bộ đến đây cho tôi."

“Thật ngại quá, Tô tiểu thư, đây là bản số lượng có hạn, trong tiệm này của chúng tôi chỉ có một bộ này. Không bằng, cô xem xem những bộ mới về khác đi?”

“Bản số lượng có hạn?” Người phụ nữ có diện mạo quyến rũ đi lên trước, dùng ánh mắt bắt bẻ quét qua trên người Ôn Hướng Dương một cái: "Cái người nghèo kiết xác hủ lậu này mà cũng xứng với bộ đồ số lượng có hạn? Tôi ra gấp đôi giá, bộ váy này tôi mua!”

“Tô tiểu thư, việc này……”

“Như thế nào? Tôi nói không nghe, chẳng lẽ các ngươi muốn……” Người phụ nữ vừa định mượn danh Mộ Lăng Khiêm, bắt lấy bộ váy này.

Nhưng cô ta còn chưa nói xong, người bên cạnh vẫn luôn trầm mặc, Mộ Lăng Khiêm lại thanh âm rõ ràng mở miệng, “Mọi việc đều nên chú ý thứ tự đến trước và sau.”

Mộ Lăng Khiêm lời này lại làm Ôn Hướng Dương phải nhìn anh ta một cái, đây là anh ta giúp nàng nói chuyện, cái người phụ nữ lớn lên yêu diễm trước mặt anh ta này hẳn kim chủ của anh ta đi?

Anh ta nói như vậy, cũng không sợ đắc tội kim chủ sao?

“Vị tiểu thư này, mời theo tôi tới quầy thu ngân đi.” Nhân viên cửa hàng nghe xong Mộ Lăng Khiêm nói, liền đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương cung kính nói.

Ôn Hướng Dương gật gật đầu, lấy ra thẻ ngân hàng, quẹt thẻ, nhưng chờ nàng ấn xong mật mã, nhân viên cửa hàng lại có chút xấu hổ cười làm lành nói, “Tiểu thư, số tiền còn lại trong tài khoản của cô không đủ, không biết cô có cách thanh toán khác không?”

Số dư không đủ?

Ôn Hướng Dương nhíu mày, bộ quần áo này quý như vậy sao? Số dư của cô chính là phải có tới hai trăm vạn đấy!

“Ha hả, số dư không đủ.” Bên tai truyền đến tiếng cười châm chọc của người phụ nẽ vừa nãy, “Tôi nói mà, một con quỷ nghèo sao có thể mua nổi quần áo thiết kế riêng của nhà thiết kế hàng đầu đây? Loại người này chỉ nên đi mua quần áo ở các sạp vỉa hè bên đường thôi, còn kém không nhiều lắm. Khiêm, anh nói có phải không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương