Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước
Chương 189: Phát tiết

Lâm Thiển Y ngồi trong xe Tề Diệu, không có lên tiếng hỏi cũng không ngăn cản, chỉ trầm mặc nhìn anh mua đồ ăn trở về.

Các toà nhà hai bên đường lướt qua cực nhanh, người đi đường qua lại tới lui, cũng có rất nhiều đôi thân mật nắm tay nhau đi. Nhưng mà tất cả những điều này bọn họ đều không có tâm tư thưởng thức.

Tề Diệu lái xe tới bãi đậu xe dưới lầu, thay Lâm Thiển Y mở cửa xe.

Giữa trưa ánh mặt trời có chút chói mắt, Lâm Thiển Y xuống xe không khỏi híp mắt lại. Tề Diệu quan tâm đi bên cạnh cô, vừa vặn che khuất hơn phân nửa ánh nắng.

Lâm Thiển Y không chút xa lạ lấy chìa khoá mở cửa nhà Tề Diệu, nơi này có rất nhiều đồ dùng của cô chưa kịp chuyển đi.

Thời điểm dọn tới ở với Hạ Minh Duệ, rất nhiều đồ đều là Hạ Minh Duệ mua cho cô.

Lâm Thiển Y suy sụp tinh thần nằm trên ghế sofa trong phòng khách Tề Diệu, một tay gác trên lưng ghế, không hề có chút hình tượng nằm ở chỗ này.

Tề Diệu đặt bịch đồ ăn lên trên bàn trà trong phòng khách, chìa khoá cũng vứt ở đó.

"Có muốn uống chút gì không?"

Lâm Thiển Y từ trong ghế sofa ngẩng đầu.

"Có rượu không?"

"Đi làm áp lực lớn lắm hả? Uống rượu uống tới nghiện rồi ư? Nếu mà em muốn đổi chỗ làm, chỗ của anh lúc nào cũng hoan nghênh em. Đương nhiên là tiền lương không có cao như vậy, nhưng ít ra vẫn đủ trang trải!"

Tề Diệu nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, ánh mắt kia cất giấu sự chờ đợi cùng đau xót.

"Ngưng! Đi chỗ anh làm người phục vụ hả?"

Lâm Thiển Y không khách khí bĩu môi, thì thầm với bóng lưng Tề Diệu.

"Tề Diệu, nhà anh có bia ướp lạnh không? Cho chị đây một lon xem nào!"

Động tác mở tủ lạnh của Tề Diệu ngưng lại, quay đầu buồn cười liếc nhìn cô.

"Em xem nhà anh là hầm rượu hả?"

Tề Diệu từ trong tủ lạnh lấy ra 3 lon bia, một lon ném lên sofa cho Lâm Thiển Y.

Trên lon bia vẫn toả ra hơi lạnh, Lâm Thiển Y không khách khí tiếp nhận, trực tiếp khui ra rót vào miệng.

Tề Diệu nhìn bộ dạng muốn say của cô, đôi mắt loé lên. Anh đến trước mặt Lâm Thiển Y, đặt lon bia trên tay cô xuống.

“Ngoan ngoãn chút, ngồi yên xem nào!”

Tề Diệu bày ra khuôn mặt nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng. Lâm Thiển Y lại vẫn chưa thấy qua Tề Diệu như vậy, không khỏi thực sự bị doạ đến sững người, chỉ là ngửa đầu mở to mắt, ngơ ngác nhìn Tề Diệu.

Tề Diệu bị bộ dáng ngây ngốc của cô làm cho tức cười, không khách sáo nâng mặt cô xoay qua một bên, đem lon bia còn toả hơi lạnh kia đặt trên mặt Lâm Thiển Y.

"A, lạnh quá!"

Lâm Thiển Y quay mặt muốn tránh đi, lại bị Tề Diệu lần nữa kéo lại.

"Đừng nhúc nhích, mặt của em sưng thành đầu heo rồi, đừng nói cho anh biết em đi ra cửa va phải cây nhé!"

Lâm Thiển Y trừng lớn mắt, vẻ mặt khó tin.

"Sao anh biết?"

Tề Diệu quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ.

"Thành thật một chút đi! Em xem anh là thằng ngu à?"

Đây rõ ràng là bị người ta tát.

Ánh mắt chột dạ của Lâm Thiển Y liếc qua liếc lại, chính là không dám đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tề Diệu.

"Là Hạ Minh Duệ?"

Tề Diệu thật cẩn thận đem lon bia ướp lạnh kia lăn qua lăn lại trên mặt Lâm Thiển Y, trong mắt có đau lòng, cũng có lửa giận đang ngầm cháy.

Anh nhớ rõ đã từng nói qua với người đàn ông kia, nếu anh đối với cô không tốt, anh sẽ đưa cô rời đi.

"Làm sao có thể?"

Cái miệng nhỏ của Lâm Thiển Y không khỏi cất cao âm điệu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tề Diệu.

"Em thích anh ta tới như vậy ư? Nếu anh ta thật sự để ý em, vậy sẽ để cho người khác đánh em thành như vậy sao?"

Những lời này thành công khiến Lâm Thiển Y cụp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm sofa, không nói gì nữa.

Tề Diệu cầm lon bia lăn trên mặt Lâm Thiển Y vài vòng, mãi đến khi trên khuôn mặt cô không nhìn ra dấu bàn tay, lúc này mới đem lon bia đặt lên bàn trà, cầm lấy khăn mặt cẩn thận lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng của cô.

"Không phải là em đánh nhau với người nào đó chứ? Là tình địch hả?"

Tề Diệu uống một ngụm bia, không chút để ý hỏi.

"Làm sao có thể? Chị đây là người văn minh, sao lại có khả năng đánh nhau, làm loại chuyện thô lỗ này chứ?"

Lâm Thiển Y kéo dài cổ, không chút nghĩ ngợi phản bác.

Tề Diệu nhàn nhạt liếc cô một cái, lấy điều khiển mở TV.

Sau khi Lâm Thiển Y uống hết lon bia, liền thò tay ra lấy một lon khác trên bàn, lại bị Tề Diệu vỗ cái tay nhỏ của cô một cái.

Lâm Thiển Y rụt cổ lại, không cho uống thì không uống. Cô đi ngủ được chưa?

Vì thế Lâm Thiển Y chuyển người lại, đưa lưng về phía Tề Diệu đang xem TV, nhắm nghiền mắt.

Qua một lúc lâu sau, Lâm Thiển Y lại chuyển người lại, cô ngủ không được.

Trong lòng khó chịu.

"Tề Diệu!"

Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn bóng lưng Tề Diệu, nho nhỏ hô một tiếng.

"Chuyện gì?"

"Chúng ta đi Công Thể uống đi, à, không phải, Tề Diệu anh nói xem anh lớn như vậy mà chưa có bạn gái, nếu không chị đây cùng anh đi Công Thể một vòng hỉ? Xem có thể tìm thấy mỹ nữ không? Nói không chừng có thể tìm thấy chân mệnh thiên nữ, thế nào?"

Tề Diệu không quay đầu lại, cầm điều khiển chuyển kênh.

"Anh thấy em muốn đi Công Thể uống rượu thì có!"

"Gì chứ? Anh xem em giống quỷ rượu lắm à?"

Lâm Thiển Y trừng đôi mắt ngây thơ, muốn để cho Tề Diệu thấy rõ sự chân thành trong mắt cô. Đáng tiếc Tề Diệu đưa lưng về phía cô.

"Giống!"

Lâm Thiển Y cứng lưỡi!

Sau một lúc lâu!

"Tề Diệu, em muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, ngột ngạt quá!"

Giọng nói nho nhỏ của Lâm Thiển Y, cẩn thận nghe hình như còn có một chút đau xót.

Bây giờ Tề Diệu buông điều khiển trong tay ra, xoay người lại, anh thâm sâu liếc nhìn Lâm Thiển Y.

"Nếu không, anh lái xe chở em ra ngoài hóng gió? Nói chuyện giải sầu? Hay là anh chở em ra bờ biển?"

"Không cần!"

Lâm Thiển Y cúi đầu, bàn tay chốc chốc lại chọt chọt vào sofa. 

Tề Diệu thở dài một hơi.

"Tâm tình không tốt?"

"Ừ!"

Lần này Lâm Thiển Y không có già mồm cãi láo, mà thành thật thừa nhận, trong lòng rầu rĩ, cô muốn la to, nhưng mà lại sợ bị người cho là kẻ điên. Cô hiện tại chỉ muốn phát tiết.

Muốn uống rượu, Tề Diệu lại không cho cô uống, cô không khỏi vụng trộm đưa mắt nhìn trên bàn kia.

"Anh đây dẫn em vào game giết người!"

"Ở nhà ư?"

Lâm Thiển Y hưng trí bừng bừng, trong nhà Tề Diệu không biết vì sao lại có thêm một cái máy tính, vừa vặn đủ cho hai người bọn họ chơi.

"Ừ, chẳng thế thì em còn muốn đi đâu?"

"Được rồi!"

Nói ra cô cũng đã lâu rồi không chơi, thật là có chút nhớ.

Vì thế hai người giống như hai đứa học sinh, mỗi người kéo một cái ghế, chăm chú ngồi trước máy tính. 

Trước mắt hai người bọn họ chỉ có một mục đích, không phải vì chơi game mà thuần tuý là vì muốn trút hết tâm tình buồn bực.

Bọn họ muốn giết người. 

Giữa trưa Hạ Minh Duệ cùng Ôn Hinh đi mua quần áo, một chiếc váy dài màu thuỷ lam, mặt trên có rất nhiều kim tuyến lóng lánh, mặc lên người mang lại cảm giác dịu dàng như nước, khiến cho tâm tình người ta cũng theo đó mà thả lỏng.

Buổi chiều trở lại văn phòng, Hạ Minh Duệ cũng không có gì làm, trực tiếp mở máy tính chơi game.

Anh cũng đã lâu không chơi trò này, nếu không phải lúc trước bỏ không ít tiền, sức chiến đấu sớm đã bị người ta kéo xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương