Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
-
Chương 5: Bản chất bên trong
Editor: pewuy1506
Vị y tá
Nhiệm vụ của y tá đang nằm gục xuống bàn, mắt nhìn về phía hàng lang nơi phòng bệnh kia còn sáng đèn thở dài N lần.
“Chúng ta mặc kệ không quản cô nói như vậy được không?”
Một cô y tá khác liếc mắt về phía hành lang.
“Chúng ta mặc kệ cô ấy được không, đây chính là con gái thị trưởng, xì căng đan bạn gái Chiến thủ trưởng, em gái bảo bối của Tinh thủ trưởng, đây là người mà chúng ta không thể trêu vào.”
“Cho dù thân phận cô ta có cao quý tới đâu, bây giờ cô ta đang trong bệnh viện thì cũng chỉ là bệnh nhân thôi, chúng ta phải có trách nhiệm đối với bệnh nhân, cô không đi giúp cô ấy kiểm tra phòng tắt đèn, tôi đi.”
Nói xong, vị y tá tốt bụng này cầm lấy hồ sơ bệnh án đi đến phòng Noãn Noãn.
Kì thật chỗ tối nơi cửa phòng bệnh còn có một người đang đứng.
Nghe đoạn đối thoại trong phòng nếu Chiến Vân Không không phải một quân nhân nghiêm chỉnh được huấn luyện định lực mạnh mẽ chỉ sợ hiện tại đã sớm tê liệt mà ngã xuống đất run rẩy cả người.
Cô gái kia không đi làm diễn viên thật là lãng phí nhân tài, nói dối còn thật hơn cả vàng.
Thật không biết là nên nói cô ấy tâm địa tốt hay là thông minh cơ trí, có dũng cảm, giỏi mưu lược.
Tin nhắn điện thoại rung lên nhắc nhở.
Lui về phía sau một bước, Chiến Vân Không nhanh chóng giấu mình sâu vào trong bóng đêm, rất nhanh xem nội dung tin ngắn, xác nhận bên ngoài đã chuẩn bị sắp xếp xong, thu hồi di động chợt nghe sau lưng một tiếng nói ngọt ngào vang lên.
“Cô Tinh đã khuya rồi, nên tắt đèn nghỉ ngơi thôi.......”
Y tá vừa nói xong chữ cuối cùng liền đơ người, chưa kịp thét chói tai đã bị một người đẩy ra nhưng vẫn chậm một bước.
Tiếng súng bắn trúng cánh tay y tá.
Tiếng thét chói tai thoáng chốc làm vỡ không gian yên tĩnh của bệnh viện.
“Thì ra cô chính là con gái của con chó Nhật - Tinh Tử Bằng, không uổng toàn bộ công sức của tao, bây giờ tao sẽ khiến cho mày chôn cùng với con gái tao.”
Người đàn ông buồn nôn lạnh giọng nói bên tai Noãn Noãn
Một tiếng cô Tinh đã vạch trần thân phận của cô.
Thành phố chỉ có một nhà họ Tinh, ông nội đẹp trai là tư lệnh quân khu, cha đẹp trai là thị trưởng, mẹ xinh gái là giáo sư đại học, anh cả đẹp trai là tổng giám đốc, anh hai đẹp trai là thủ trưởng quân khu.
Mỗi ngày tin tức người nhà bọn họ trong giới chính thương quân đều là tiêu đề hàng đầu, muốn cho người ta không biết thực sự là một việc rất khó.
Hoảng hốt chưa kịp định lại Noãn Noãn chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng sợ tới mức nhắm mắt, nghĩ rằng xong rồi xong rồi: cha con gái bất hiếu đi trước Người một bước, Người nhất định phải báo thù cho con đó......
‘A...... ’
Đột nhiên người đàn ông bên cạnh đau đớn kêu lên một tiếng ‘ bịch ’ vứt cây súng trong tay, ngã xuống đất.
Không bị bóp chết thật sự là vô cùng may mắn, Noãn Noãn khẽ mở môt con mắt, híp mắt nhìn tình huống bất ngờ xuất hiện tại hiện trường.
Chỉ thấy, một người đàn ông cao lớn đang dựa cửa, giống như đấng cứu thế xuống nhân gian nhàn nhã ôm cánh tay cầm súng giảm thanh còn đang phà phà khói nóng.
Noãn Noãn nháy mắt.
Mẹ ơi, bây giờ không chạy còn đợi khi nào, thừa dịp người đàn ông ngã xuống đất không chú ý, thoát khỏi kiềm hãm của hắn.
Ý tưởng là thế nhưng lúc này ý chí kiên cường của kẻ giết người không bóp cổ cô mà dời xuống bắt lấy cổ chân cô, một tiếng ‘ bịch ’, trọng tâm Noãn Noãn không vững ngã xuống đất thật mạnh.
Trong lòng Chiến Vân Không run lên, có chút đau lòng xẹt qua, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh tiến lên một cước dẫm nát cánh tay người đàn ông, kéo Noãn Noãn đứng dậy ôm vào trong lòng.
Cúi đầu, con ngươi đen đảo qua một vòng, chỗ đầu gối của cô gái còn đang tụ máu.
Chết tiệt, cúi người nhìn người đàn ông đã ngã xuống, hai chân hai tay còn đang đổ máu, cau mày cầm điện thoại gọi.
“Trong vòng 30 giây lập tức xuất hiện.”
Không đợi đối phương đáp lại liền cúp máy.
Ôm ngang thân thể nhỏ nhắn mềm mại còn đang run rẩy của Noãn Noãn đặt lên trên giường.
“Kiên nhẫn một chút, lập tức có người đến xử lý vết thương cho em.”
Giọng nói nhỏ nhẹ như mưa, dịu dàng như liều thuốc tê cực mạnh làm cho Noãn Noãn có thêm can đảm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn hiện lên nụ cười tươi sáng như ngôi sao, gật đầu với Chiến Vân Không.
Đẹp, rất đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như tuyết sương mờ nhạt dưới ánh đèn tựa như hai đóa Hồng Vân, con người đen long lanh như hai viên ngọc đang phát sáng, cái môi đỏ tươi căng đầy mọng nước tựa như vẻ đẹp và sức sống của Trương Dương, mỗi một chỗ đều đẹp đến tinh xảo.
Tuyệt thế mỹ nam Chiến Vân Không rong ruổi trên chiến trường bị hoàn cảnh đặc thù, địa điểm đặc thù này khiêu khích.
Khí nóng rục rịch làm cho anh ma xui quỷ khiến vươn ngón tay đến cái miệng nhỏ nhắn mọng nước kia.......
“Báo cáo đội trưởng.”
Quan Lê Hiên kêu xong liền hối hận, nhìn thấy hình ảnh mập mờ tại hiện trường máu chảy đầm đìa, nói không nên lời hài hòa đến kì lạ.
Cuối cùng đội trưởng đầu gỗ cũng thông suốt, đến đây đi tiểu yêu tinh, nhanh một chút phá vỡ thân thể trai tân ngàn năm của Chiến đội trưởng, chúng tôi hoan nghênh và ủng hộ cô.
Xấu hổ ‘ khụ ’ hai tiếng, đứng lên thu tay, trong nháy mắt Chiến Vân Không khôi phục lại vẻ mặt lãnh khốc như xưa.
Một cước đá văng súng trên tay, lạnh giọng mở miệng nói: “Lý Phó thị trưởng bị mày giấu chỗ nào?”
“Ông ta, sớm bị tao chặt thành thịt vụn cho chó ăn rồi, ha ha ha, chúng mày đều phải chết và chôn cùng con gái tao, ha ha ha ha.......”
Người đàn ông điên cuồng cười to, nguyên nhân đau đớn phá hủy khuôn mặt giờ phút này lại thêm dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
Chiến Vân Không khẽ nhíu mi, thản nhiên hừ một tiếng: “Kẻ điên.”
Xoay người ôm lấy Noãn Noãn trên giường ra khỏi phòng bệnh, ra lệnh cho Quan Lê Hiên ở phía sau.
“Người giao cho Nguyên Đông Nam nói với anh ta, tôi báo cáo kết quả nhiệm vụ.”
“Dạ”
Nhận lệnh, nhìn theo hình ảnh uy vũ hùng tráng của đội trưởng sau khi rời đi, lấy ra một bộ còng tay cao cấp ‘ vòng tay bạc ’ tự giác còng cho người đàn ông, lại lấy ra bộ đàm.
“Phía dưới đi lên hai người khiêng người đi.”
Trong phòng y tế, tiếng thét chói tai liên tiếp.
“Chết tiệt, ông nhẹ chút, ôi chao, con bà nó nếu ông không nhẹ chút tôi lập tức chặt ông, a -- đau quá, đau --.”
Chiến Vân Không dụa vào tường, đầu bác sỹ đầy mồ hôi lạnh, bên này, tiếng Noãn Noãn kêu đau khiến anh lo lắng vô cùng, sốt ruột, khó nhịn.
Con ngươi hơi trầm xuống, đi lên phía trước, tay giành lấy thuốc.
“Ông đi ra ngoài đi, để tôi.”
Bác sĩ sửng sốt, lập tức như nhặt được đại xá vội vàng gật đầu, rốt cục cũng thoát khỏi vị tôn đại Phật này, mặt bác sĩ nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Chiến Vân Không nắm đôi chân ngọc mảnh khảnh, nhấc đặt trên bắp đùi của mình, có thể nói là vô cùng dịu dàng xoa chỗ sưng phù như cái bánh bao trên đầu gối.
“Khốn kiếp, anh nhẹ chút, đau.......”
Mang theo giọng nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc thảm thiết ngăn cản động tác thô bạo của tay người nào đó, bảo vệ đầu gối, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Chiến Vân Không.
“Đừng tưởng rằng anh cứu tôi, tôi sẽ cảm ơn anh, đó là việc của một người nhân dân giải phóng quân phải làm, ai ui......”
Tính khí đại tiểu thư khá lớn, thì ra khôn ngoan đều là mặt ngoài.
Tất nhiên bản chất bên trong là một bộ móng vuốt sắc bén của con báo nhỏ, thú vị, anh thấy nhiều người trong ngoài không giống nhau rồi, hôm nay gia cùng chơi với cô.
Chiến Vân Không lạnh lùng ôm eo nhỏ của Noãn Noãn, mạnh mẽ đặt trên đùi anh, bá đạo đưa tay ôm sát hông cô, tay kia đặt tại xoa chỗ tụ máu trên đầu gối.
Áp đầu sát vào tai Noãn Noãn, môi vô tình cố ý cạ vào vành tai của cô, hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai cô.
Cười gian ác yêu mỵ.
“Tôi không sợ em kêu, đau bao nhiêu thì em cứ kêu bấy nhiêu, làm cho mọi người của bệnh viện đều nghe một chút, thì ra tiếng kêu của con gái ngài thị trưởng tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ như vậy.......”
Hết
Vị y tá
Nhiệm vụ của y tá đang nằm gục xuống bàn, mắt nhìn về phía hàng lang nơi phòng bệnh kia còn sáng đèn thở dài N lần.
“Chúng ta mặc kệ không quản cô nói như vậy được không?”
Một cô y tá khác liếc mắt về phía hành lang.
“Chúng ta mặc kệ cô ấy được không, đây chính là con gái thị trưởng, xì căng đan bạn gái Chiến thủ trưởng, em gái bảo bối của Tinh thủ trưởng, đây là người mà chúng ta không thể trêu vào.”
“Cho dù thân phận cô ta có cao quý tới đâu, bây giờ cô ta đang trong bệnh viện thì cũng chỉ là bệnh nhân thôi, chúng ta phải có trách nhiệm đối với bệnh nhân, cô không đi giúp cô ấy kiểm tra phòng tắt đèn, tôi đi.”
Nói xong, vị y tá tốt bụng này cầm lấy hồ sơ bệnh án đi đến phòng Noãn Noãn.
Kì thật chỗ tối nơi cửa phòng bệnh còn có một người đang đứng.
Nghe đoạn đối thoại trong phòng nếu Chiến Vân Không không phải một quân nhân nghiêm chỉnh được huấn luyện định lực mạnh mẽ chỉ sợ hiện tại đã sớm tê liệt mà ngã xuống đất run rẩy cả người.
Cô gái kia không đi làm diễn viên thật là lãng phí nhân tài, nói dối còn thật hơn cả vàng.
Thật không biết là nên nói cô ấy tâm địa tốt hay là thông minh cơ trí, có dũng cảm, giỏi mưu lược.
Tin nhắn điện thoại rung lên nhắc nhở.
Lui về phía sau một bước, Chiến Vân Không nhanh chóng giấu mình sâu vào trong bóng đêm, rất nhanh xem nội dung tin ngắn, xác nhận bên ngoài đã chuẩn bị sắp xếp xong, thu hồi di động chợt nghe sau lưng một tiếng nói ngọt ngào vang lên.
“Cô Tinh đã khuya rồi, nên tắt đèn nghỉ ngơi thôi.......”
Y tá vừa nói xong chữ cuối cùng liền đơ người, chưa kịp thét chói tai đã bị một người đẩy ra nhưng vẫn chậm một bước.
Tiếng súng bắn trúng cánh tay y tá.
Tiếng thét chói tai thoáng chốc làm vỡ không gian yên tĩnh của bệnh viện.
“Thì ra cô chính là con gái của con chó Nhật - Tinh Tử Bằng, không uổng toàn bộ công sức của tao, bây giờ tao sẽ khiến cho mày chôn cùng với con gái tao.”
Người đàn ông buồn nôn lạnh giọng nói bên tai Noãn Noãn
Một tiếng cô Tinh đã vạch trần thân phận của cô.
Thành phố chỉ có một nhà họ Tinh, ông nội đẹp trai là tư lệnh quân khu, cha đẹp trai là thị trưởng, mẹ xinh gái là giáo sư đại học, anh cả đẹp trai là tổng giám đốc, anh hai đẹp trai là thủ trưởng quân khu.
Mỗi ngày tin tức người nhà bọn họ trong giới chính thương quân đều là tiêu đề hàng đầu, muốn cho người ta không biết thực sự là một việc rất khó.
Hoảng hốt chưa kịp định lại Noãn Noãn chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng sợ tới mức nhắm mắt, nghĩ rằng xong rồi xong rồi: cha con gái bất hiếu đi trước Người một bước, Người nhất định phải báo thù cho con đó......
‘A...... ’
Đột nhiên người đàn ông bên cạnh đau đớn kêu lên một tiếng ‘ bịch ’ vứt cây súng trong tay, ngã xuống đất.
Không bị bóp chết thật sự là vô cùng may mắn, Noãn Noãn khẽ mở môt con mắt, híp mắt nhìn tình huống bất ngờ xuất hiện tại hiện trường.
Chỉ thấy, một người đàn ông cao lớn đang dựa cửa, giống như đấng cứu thế xuống nhân gian nhàn nhã ôm cánh tay cầm súng giảm thanh còn đang phà phà khói nóng.
Noãn Noãn nháy mắt.
Mẹ ơi, bây giờ không chạy còn đợi khi nào, thừa dịp người đàn ông ngã xuống đất không chú ý, thoát khỏi kiềm hãm của hắn.
Ý tưởng là thế nhưng lúc này ý chí kiên cường của kẻ giết người không bóp cổ cô mà dời xuống bắt lấy cổ chân cô, một tiếng ‘ bịch ’, trọng tâm Noãn Noãn không vững ngã xuống đất thật mạnh.
Trong lòng Chiến Vân Không run lên, có chút đau lòng xẹt qua, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh tiến lên một cước dẫm nát cánh tay người đàn ông, kéo Noãn Noãn đứng dậy ôm vào trong lòng.
Cúi đầu, con ngươi đen đảo qua một vòng, chỗ đầu gối của cô gái còn đang tụ máu.
Chết tiệt, cúi người nhìn người đàn ông đã ngã xuống, hai chân hai tay còn đang đổ máu, cau mày cầm điện thoại gọi.
“Trong vòng 30 giây lập tức xuất hiện.”
Không đợi đối phương đáp lại liền cúp máy.
Ôm ngang thân thể nhỏ nhắn mềm mại còn đang run rẩy của Noãn Noãn đặt lên trên giường.
“Kiên nhẫn một chút, lập tức có người đến xử lý vết thương cho em.”
Giọng nói nhỏ nhẹ như mưa, dịu dàng như liều thuốc tê cực mạnh làm cho Noãn Noãn có thêm can đảm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn hiện lên nụ cười tươi sáng như ngôi sao, gật đầu với Chiến Vân Không.
Đẹp, rất đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như tuyết sương mờ nhạt dưới ánh đèn tựa như hai đóa Hồng Vân, con người đen long lanh như hai viên ngọc đang phát sáng, cái môi đỏ tươi căng đầy mọng nước tựa như vẻ đẹp và sức sống của Trương Dương, mỗi một chỗ đều đẹp đến tinh xảo.
Tuyệt thế mỹ nam Chiến Vân Không rong ruổi trên chiến trường bị hoàn cảnh đặc thù, địa điểm đặc thù này khiêu khích.
Khí nóng rục rịch làm cho anh ma xui quỷ khiến vươn ngón tay đến cái miệng nhỏ nhắn mọng nước kia.......
“Báo cáo đội trưởng.”
Quan Lê Hiên kêu xong liền hối hận, nhìn thấy hình ảnh mập mờ tại hiện trường máu chảy đầm đìa, nói không nên lời hài hòa đến kì lạ.
Cuối cùng đội trưởng đầu gỗ cũng thông suốt, đến đây đi tiểu yêu tinh, nhanh một chút phá vỡ thân thể trai tân ngàn năm của Chiến đội trưởng, chúng tôi hoan nghênh và ủng hộ cô.
Xấu hổ ‘ khụ ’ hai tiếng, đứng lên thu tay, trong nháy mắt Chiến Vân Không khôi phục lại vẻ mặt lãnh khốc như xưa.
Một cước đá văng súng trên tay, lạnh giọng mở miệng nói: “Lý Phó thị trưởng bị mày giấu chỗ nào?”
“Ông ta, sớm bị tao chặt thành thịt vụn cho chó ăn rồi, ha ha ha, chúng mày đều phải chết và chôn cùng con gái tao, ha ha ha ha.......”
Người đàn ông điên cuồng cười to, nguyên nhân đau đớn phá hủy khuôn mặt giờ phút này lại thêm dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
Chiến Vân Không khẽ nhíu mi, thản nhiên hừ một tiếng: “Kẻ điên.”
Xoay người ôm lấy Noãn Noãn trên giường ra khỏi phòng bệnh, ra lệnh cho Quan Lê Hiên ở phía sau.
“Người giao cho Nguyên Đông Nam nói với anh ta, tôi báo cáo kết quả nhiệm vụ.”
“Dạ”
Nhận lệnh, nhìn theo hình ảnh uy vũ hùng tráng của đội trưởng sau khi rời đi, lấy ra một bộ còng tay cao cấp ‘ vòng tay bạc ’ tự giác còng cho người đàn ông, lại lấy ra bộ đàm.
“Phía dưới đi lên hai người khiêng người đi.”
Trong phòng y tế, tiếng thét chói tai liên tiếp.
“Chết tiệt, ông nhẹ chút, ôi chao, con bà nó nếu ông không nhẹ chút tôi lập tức chặt ông, a -- đau quá, đau --.”
Chiến Vân Không dụa vào tường, đầu bác sỹ đầy mồ hôi lạnh, bên này, tiếng Noãn Noãn kêu đau khiến anh lo lắng vô cùng, sốt ruột, khó nhịn.
Con ngươi hơi trầm xuống, đi lên phía trước, tay giành lấy thuốc.
“Ông đi ra ngoài đi, để tôi.”
Bác sĩ sửng sốt, lập tức như nhặt được đại xá vội vàng gật đầu, rốt cục cũng thoát khỏi vị tôn đại Phật này, mặt bác sĩ nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Chiến Vân Không nắm đôi chân ngọc mảnh khảnh, nhấc đặt trên bắp đùi của mình, có thể nói là vô cùng dịu dàng xoa chỗ sưng phù như cái bánh bao trên đầu gối.
“Khốn kiếp, anh nhẹ chút, đau.......”
Mang theo giọng nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc thảm thiết ngăn cản động tác thô bạo của tay người nào đó, bảo vệ đầu gối, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Chiến Vân Không.
“Đừng tưởng rằng anh cứu tôi, tôi sẽ cảm ơn anh, đó là việc của một người nhân dân giải phóng quân phải làm, ai ui......”
Tính khí đại tiểu thư khá lớn, thì ra khôn ngoan đều là mặt ngoài.
Tất nhiên bản chất bên trong là một bộ móng vuốt sắc bén của con báo nhỏ, thú vị, anh thấy nhiều người trong ngoài không giống nhau rồi, hôm nay gia cùng chơi với cô.
Chiến Vân Không lạnh lùng ôm eo nhỏ của Noãn Noãn, mạnh mẽ đặt trên đùi anh, bá đạo đưa tay ôm sát hông cô, tay kia đặt tại xoa chỗ tụ máu trên đầu gối.
Áp đầu sát vào tai Noãn Noãn, môi vô tình cố ý cạ vào vành tai của cô, hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai cô.
Cười gian ác yêu mỵ.
“Tôi không sợ em kêu, đau bao nhiêu thì em cứ kêu bấy nhiêu, làm cho mọi người của bệnh viện đều nghe một chút, thì ra tiếng kêu của con gái ngài thị trưởng tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ như vậy.......”
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook