Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Chương 37: Kết hôn trước, yêu sau

“Nửa tháng sau, tổng quân khu quân sự diễn tập, cháu sẽ không tham gia, Quan Lê Hiên sẽ thay cháu tác chiến Tổng chỉ huy.”

Người đàn ông ngắm nghía điếu thuốc chưa đốt trong tay.

Lười biếng như vị vua của rừng rậm vừa bị kêu đánh thức, tà khí cao quý, đáy mắt sâu thẳm lạnh lùng.

Chiến Thiên Kỳ không nói gì, chỉ sợ bây giờ tâm của tiểu tử này không còn ở diễn tập quân sự nữa.

“Có thể, lấy kinh nghiệm của ông nội, ông có ý tốt nhắc nhở con một chút, trước tiên tốt nhất phải bắt người lại, sau khi kết hôn chuyện yêu đương như vậy tương đối kích thích.”

Gian xảo nâng điếu thuốc trong tay, vô lại híp mắt đốt thuốc, hít một hơi.

Gương mặt tuấn tú lạnh lẽo mỉm cười ngông cuồng.

“Năm đó, bà nội chính là bị ông dùng chiêu này lừa gạt về nhà họ Chiến, lên xe trước mua vé bổ sung sau, ông nội à, ông rất cừ nha.”

Tay ông cụ đang nâng tách trà run lên, thiếu chút nữa bị phỏng miệng.

Đôi mắt nâu sắc bén lập tức gió nổi mây phun, lông mày nhíu lại.

“Đồ dê con mất dịch, đó là phong cách đặc biệt bẩm sinh của người đàn ông nhà họ Chiến.”

Nói chính xác hơn, là mỗi đời người đàn ông nhà họ Chiến bẩm sinh đều có chung đặc điểm phong cách.

Bất luận tính tình lạnh lẽo hay là ấm áp.

Ở trên người họ đều có bản tính vương giả hòa lẫn tính lưu manh, nhất là lúc mặc quân trang màu ô-liu kia vào, có thể biến quân trang quang minh lẫm liệt thành một loại khí phách liều lĩnh.

“Thượng bất chính, hạ tắc loạn(*) chính là như vậy.”

Hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy tách trà của ông cụ há mồm uống sạch toàn bộ trà Long Tỉnh cao cấp bên trong.

“Tách quá nhỏ, không đủ uống.”

Đặt tách trà xuống, lại hít một hơi phun ra làn khói trắng.

Làm sao còn có dáng vẻ một người quân nhân, hoàn toàn là một kẻ lưu manh.

Ông nội Chiến cười một tiếng, từ bé anh đã là người lưu manh.

Không sợ trời không sợ đất, ở trong bụng mẹ đạp cả ngày khiến mẹ ruột cắn răng nổi giận mắng người.

Sau khi sinh ra càng thêm ‘anh hùng cái thế thiên hạ vô địch’, đếm không xuể đã  đả thương bao nhiêu đứa bé ở trụ sở lớn quân khu.

“Vụ án của Vương Đại Khả, phía sau dính líu rất nhiều viên chức lớn tham ô sa đọa, ông muốn cháu mượn cơ hội này dọn dẹp triệt để hết, còn có tập đoàn Khiếu Kình và tập đoàn sở hữu đất đai Đổng Thị hợp tác với nhau sẽ mang đến nhiều phiền toái cho cháu, gần đây có thể có.”

Không có nói cười thân thiện như vừa rồi d i e n d a n l e q u y d o n, giọng nói của ông uy nghiêm như chuông lớn rung trời, đôi mắt sắc bén như chim ưng, một bên pha nước trà bị dọa sợ tới mức tay run, nuốt nước miếng một cái.

Phun ra một làn khói cuối cùng, tròng mắt đen bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, không thấy rõ vẻ mặt, dập tắt tàn thuốc, anh cười như không cười.

“Sau khi Noãn Noãn xuất viện sẽ đưa cô ấy trở về ăn cơm, đến lúc đó để cho mọi người nhìn đủ, nhưng mà thời gian này chúng cháu còn phải đính ước, gần đây chính phủ trung ương bên kia thay đổi nhân sự kịch liệt, ông và đại nhân vật có phải nên…”

Một tiếng sau.

Chiến Vân Không từ thư phòng đi ra ngoài, không ngờ nhìn thấy Thái hậu Mộ, vừa vặn đụng mặt anh cả vừa mới vào cửa.

“Noãn Noãn khá hơn chút nào chưa?”

Toàn thân Chiến Vân Tế là quân phục phẳng phiu, lạnh nhạt cứng rắn, thân hình cao lớn che đi nửa ánh mặt trời chói lóa.

Đôi mắt khép lại gật gật đầu một cái, trả lời.

“Ừ, bây giờ nhóc con kia tốt hơn nhiều có thể chạy nhảy.”

Nhắc tới Noãn Noãn, mặt Chiến Vân Không biểu lộ một chút cưng chiều hiếm thấy mỉm cười, nâng cổ tay liếc mắt nhìn.

“Anh cả, em đi trước.”

Lướt qua Chiến Vân Tế, lại bị câu nói của anh cả sau lưng làm dừng chân lại.

“Anh nghe nói Bạch Nguyệt Oánh trở lại!”

Động tác cởi nút áo quân trang của Chiến Vân Tế cũng không dừng lại, tiếp tục nói.

“Một người khởi tử hoàn sinh, đột nhiên trở lại chỗ Cổ Thành này đã khiến tâm cô ta chết là có ý gì đây? Hay là có nhớ thương gì hoặc vẫn chưa hoàn thành ý nguyện?”

Noãn Noãn bị người ta bắt cóc, trong vòng nửa tiếng Chiến Vân Không điều động một phần ba bộ đội đặc chủng tinh anh, hành động này khiến quân khu và lãnh đạo trung ương cấp cao coi trọng.

Bọn họ không thèm quan tâm máy điều hòa nhiệt độ Chiến Vân Không điều binh là vì cái gì, chỉ nhắm mắt nhắm mở.

Thật có chút thừa dịp sóng gió mà bề trên mượn cơ hội này không ngừng tạo áp lực cho cấp trên, tạo ra dư luận, như vậy liền mang đến cảm giác áp lực rất lớn cho những người lãnh đạo cấp cao.

Nhíu mày lại, vừa nghe ba chữ kia, trong nháy mắt đôi mắt anh chuyển sang màu đỏ sậm.

Quả thật cô ta còn sống, chuyện Noãn Noãn bị bắt cóc hoàn toàn thoát không khỏi liên quan tới cô ta.

Rõ ràng trong lời nói của Chiến Vân Tế có hàm ý khác, anh cũng lười nói lời vô nghĩa.

Nhấc chân sải bước đi về chiếc xe Maybach phong cách, chớp mắt, liền biến mất ở vườn nhà họ Chiến.

Nhà Dung Thụ.

Là căn cứ địa của Noãn Noãn, Thiên An An và Đông Phương Chi Dao hồi tiểu học.

Chỉ chớp mắt đã mười năm trôi qua, năm đó vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện tại hai mươi tuổi đầu tiểu lão bản xinh đẹp đã là người phụ nữ trung niên có chồng.

Hiện tại, những căn nhà thấp bé xung quanh đã trở thành nhà cao tầng, trường tiểu học chứa đựng nhiều kỉ niệm tuổi thơ vui vẻ của các cô cũng đã dời đi địa chỉ mới.

Cho dù thời gian trôi qua, cái gì cũng thay đổi.

Bọn họ cũng đã trưởng thành, năm tháng vật đổi sao dời nhưng vẫn lắng đọng trong trí nhớ.

Thành từng mảnh theo gió bay xuống như là mùa thu loáng thoáng có thể nhìn thấy vết lốm đốm loang lổ, giống như tình bạn của bọn họ.

Duy chỉ có nhà Dung Thụ còn ở đó.

Vừa vào cửa, cô chủ liền nhận ra hai người, tiến lên nhiệt tình chào hỏi sắp xếp chỗ ngồi cho hai người họ.

“Sao lâu quá mấy em mới tới, chị nhớ không lầm lần trước tới cũng phải ba năm rồi, thoáng cái đã thành đại cô nương rồi, hôm nay muốn uống gì, chị Dung đãi khách, cứ tùy ý, đừng khách sáo.”

Ngay cả đã sớm tốt nghiệp, hằng năm bọn họ vẫn sẽ tới đây tụ họp một chút, hưởng thụ sự yên tĩnh tốt đẹp ở nơi này.

Một tay Noãn Noãn chống cằm cười đáng yêu, điềm nhiên hỏi.

“Chị Dung, em vẫn như cũ, hai chén chè đậu đỏ cộng thêm hai bánh ngọt hạt dẻ.”

Đưa hai ngón tay khoa tay múa chân, đợi chỉ còn hai người bọn họ thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn trầm xuống, nụ cười hoàn toàn biến mất.

“Nói một chút đi, một tuần lễ này sống ở đâu, nhìn cậu cười tươi rạng rỡ, da thịt nhẵn nhụi, cũng biết…”

Lời đến khóe miệng, dieenndannleequyydonn cô hết lần này tới lần khác không có tiếp tục ý tứ, lời nói sẽ nhẹ nhàng dừng lại ở giữa không trung, chọc cho Thiên An An đứng ngồi không yên.

Khả năng nhìn thấu của nhóc con này quá mạnh mẽ, không có gì có thể tránh được hỏa nhãn kim tình của cô.

Nghĩ thầm, cười nhạt một tiếng khẽ thở dài.

Nghiêng đầu trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ có bọn nhỏ đang chơi đùa cách đó không xa.

“Noãn Noãn, cậu còn nhớ rõ vào lúc tang lễ của Thiên An Nhiên qua đời có một người đàn ông thần bí không, lúc đó cậu còn nói người đó đặc biệt giống Men in Black kia mà, có nhớ không?”

Trong mắt An An đầy sương mù mờ mịt, cổ họng như có chút khàn khàn.

Một đoạn quá khứ cô không muốn nhớ lại lần nữa bị vén vết sẹo lên.

Noãn Noãn ngẩn ra.

Tựa hồ có chút không rõ, cô làm sao sẽ quên.

Bốn năm trước đại tiểu thư Thiên An Nhiên của nhà họ Thiên đột nhiên bị bắt cóc, bị người ta tiền dâm hậu sát, mất tích nửa tháng sau thi thể từ đáy sông đào bảo vệ thành nổi lên được công nhân bảo vệ môi trường thu rác vào sáng sớm phát hiện báo cảnh sát.

“Nhớ, không phải là người đàn ông đeo mắt kính đặc biệt lãnh khốc sao.”

“Anh ta chính là vị hôn phu của An Nhiên… Chiến Tả.”

(*) Ý nói bề trên không chính trực, ngay thẳng thì không thể làm gương, dạy bảo được ai. Vì vậy, bề dưới làm loạn là lẽ đương nhiên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương