Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
-
Chương 35: Bảo bối, thật xin lỗi!
Trong giấc mơ của Noãn Noãn.
Trong mơ.
Cô không ngừng chạy trốn không ngừng té ngã, vượt qua vô số bụi gai, núi cao biển lửa, thương tích khắp người nhưng cô cũng không tìm được đường về nhà.
Cô sợ, cô khóc, cô hô to tên một người đàn ông – Chiến Vân Không.
Chạng vạng tối ngày hôm qua, khi anh chạy tới lò mổ chế biến bỏ hoang ở vùng ngoại ô Cổ Thành thì tìm được Noãn Noãn.
Cô vì mất máu quá nhiều mà hôn mê, cô bị trói xung quanh, một vùng màu đỏ chọc thẳng vào mắt anh, buổi sáng là áo len màu trắng tinh, lúc này giống như đóa hoa hồng ở giữa vùng tuyết trắng.
Trái tim nứt ra vỡ vụn thành từng mảnh, tựa như nổi điên chạy đến trước người cô, bàn tay to run rẩy cởi trói, bế cô ôm chặt vào trong ngực, cố gắng dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm thân thể lạnh như băng của cô.
“Noãn Noãn…”
Vỗ vỗ mặt của cô, cổ họng của anh khô khốc.
Đôi mắt âm u quét qua vết dao trên cổ cô, nhìn thấy mà phát hoảng, nhất thời sự khát máu chợt bùng lên.
Là ai dám nhổ lông trên người cọp, cả gan tổn thương người con gái của Chiến Vân Không anh, nhất định anh phải cho người đó nợ máu trả bằng máu, hoàn trả gấp trăm nghìn lần.
Lại là mùi nước sát trùng, ghét mùi vị này, ghét bệnh viện, đại tiểu thư Tinh cô vinh quang nhập viện nằm trên giường lần nữa.
Gương mặt khẽ động đậy, vết thương bị kéo ra khiến cô liền muốn hỏi thăm cả dòng họ nhà cô ta.
Tay vẫn bị người ta giữ trong lòng bàn tay, thật ấm áp, thật an tâm, không thể mở mắt.
Bây giờ, bộ dáng của cô nhất định là xấu hổ chết rồi, mặt sưng phù không có cảm giác, khóe miệng cũng đau đến tê dại, cười lên còn kinh khủng hơn cương thi.
Tiếp tục già vờ hôn mê, cự tuyệt tất cả những người đến thăm bệnh, trong lòng suy nghĩ, cũng liền làm như vậy.
Nhìn Noãn Noãn như con thỏ, Chiến gia cười như không cười nhíu máy.
Nhóc con này rõ ràng đã tỉnh còn giả bộ hôn mê ăn vạ, rốt cuộc giả bộ tới khi nào.
Cô có biết khoảnh khắc cô bất tỉnh trái tim anh như treo trên không trung hay không.
Nhìn chằm chằm cô hồi lâu…
Tâm tình người đàn ông thật tốt, dieenndaannleequyydonn ý nghĩ muốn chơi đùa nổi lên, đáy mắt xẹt qua một chút tinh nghịch của trẻ con.
Tà ác nắm lỗ mũi cô.
Nhóc con, xem em còn thở được không.
Bỗng nhiên mắt mở ra, hung tợn nhìn chằm chằm người bắt cô làm trò cười ma quỷ, miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.
“Tên… khốn… kiếp.” Giọng nói mặc dù khàn khàn, nhưng lại nói ra rõ ràng từng chữ.
Vật nhỏ, đây là đang mắng anh sao.
Sức lực hồi phục không tệ.
Đột nhiên ngồi dậy, kề sát cô, cùng cô đối mặt, chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp nóng bỏng dây dưa khiến Noãn Noãn không thể tránh, kiên trì cùng anh bốn mắt nhìn thẳng vào nhau.
Tốc độ nhanh làm người ta níu lưỡi.
Hôn lên môi cô khiến anh vừa yêu vừa hận cái miệng nhỏ nhắn, động tác nhẹ nhàng, chỉ sợ làm đau cô.
“Bảo bối, thật xin lỗi…”
Noãn Noãn kinh hãi, anh đang làm gì thế, nhận lỗi với cô sao?
Anh cũng biết mình trở nên như vậy là vì anh, đột nhiên anh nói xin lỗi, cô thật cảm động, đỏ mặt, tim đập.
Nhưng vừa nghĩ tới người con gái mặt nạ kia, lửa giận bùng cháy, trong nháy mắt cảm động hóa thành tro bụi.
Hừ lạnh một tiếng, giả bộ cong khóe mắt lên, gắt gao nhìn đáy mắt lạnh lùng của anh.
“Đại thủ trưởng Chiến, em đây là vợ cả còn chưa có xuất giá, người tình của anh đã tìm tới cửa rồi, trong lòng em đặc biệt khó chịu, mời anh lau sạch sẽ cái mông đã trêu chọc em, hiện tại, mời anh cút ngay, lão nương cần nghỉ ngơi.”
Chiến gia sửng sốt.
Nhóc con đây là khơi lên sự tranh luận cùng anh.
Anh biết, lúc chuyện xảy ra anh không kịp thời cứu cô, không thể bảo vệ tốt cho cô, cô oán hận, anh không trách cô.
Anh chỉ hy vọng Tiểu Noãn Noãn của anh có thân thể khỏe mạnh, sau đó cô muốn nháo thế nào anh đều hết sức phối hợp.
Khi nào thì cô bắt đầu bá đạo cường hãn tiến vào chiếm giữ trong lòng mình, cướp đi hơi thở của anh, từng cái nhăn mày từng ánh mắt đều động tới thần kinh của anh.
Một đêm tối hôm qua, anh rút một điếu thuốc lá đứng ở ban công hút thuốc, suy nghĩ về chuyện anh và Noãn Noãn.
Từ đêm say rượu ngủ say buồn cười đó đã bắt đầu quen biết đến lúc đuổi bắt Vương Đại thì gặp lại.
Đến việc đánh nhau với Chu Tường xưa nay anh chưa từng ra tay, nhưng lại băng bó vết thương cho cô, dò xem vụ án Vương Đại Khả, buộc kết hôn gây ra xung đột nhỏ, tiểu dã man ở Quỳ Hoa Các, còn có lúc cô nhìn thấy giấy hôn thú đã kinh hãi, vừa mừng rỡ vừa bi thương từng vẻ mặt khắc sâu vào đầu anh, không thể xóa sạch được.
Ở cùng một chỗ với cô, anh cảm giác anh trở nên không giống mình, chẳng lẽ đây là số mệnh đã được chỉ định…
Sự việc lần này rất nghiêm trọng, anh đã phái Quan Lê Hiên đi thăm dò, mặc kệ là ai làm, anh thề nhất định phải tự tay chặt người đó thành trăm mảnh.
Thuận thế, bò lên giường, chui vào trong chăn, dùng tư thế tuyệt đối bá đạo cưỡng chế kéo cô vào trong ngực, cái trán mệt mỏi chống đỡ trên trán của cô.
“Nhóc con, thật xin lỗi đã khiến em chịu uất ức, lần đầu tiên anh cúi đầu xin lỗi người khác nên em đừng nóng giận, có được hay không?”
Này, đây là bị mặt trời chiếu trúng à, núi băng tan ra, sao Hỏa đụng Trái Đất rồi, Chiến gia học được cách cúi đầu dụ dỗ người khác.
Dịu dàng tới quá nhanh, quá kỳ quái, trong nháy mắt tim Noãn Noãn đập nhanh.
Trốn tránh thực tế, cuống quít nhắm mắt lại vờ như không thấy, nhưng hơi thở bên tai quá nóng rực.
Khiến cô không có cách nào không chú ý tới.
Nói chuyện cũng có chút cà lăm.
“Anh… anh cách xa em một chút, chúng ta có gì từ từ nói, đừng dựa vào nam sắc mà mê hoặc em… em không phải người háo sắc, em cũng từng thấy rất nhiều mỹ nam, anh cũng chỉ có thể tính là loại trung thượng đẳng.”
Hôn lên vết thương trên cổ cô, môi mỏng vuốt ve ngoài băng gạc, tiếng cười trầm thấp.
“Vị trí này coi như anh còn hài lòng, về sau sẽ không có người cao hơn anh rồi.”
Mê luyến hôn lên cổ trắng như tuyết của cô, đôi tay thuần thục vuốt ve trên người cô, đem thân thể cô quay lại đối mặt với mình, vỗ nhẹ sống lưng mỏng manh quật cường của cô.
Noãn Noãn ở trong lòng anh khẽ run rẩy, không có kháng cự như ngày thường, cuộn rút thân thể giống như con tôm lớn, tên này đúng là siêu cấp tự luyến tự cuồng, thật coi mình là mỹ nam đứng thứ nhất vũ trụ này.
Nhưng mà, chỉ là ngày ngày nhìn anh, ánh mắt của cô cao hơn trước, sợ rằng về sau cũng không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô.
Ai kêu ông xã nhà cô quá ưu tú.
“Cô ta là người con gái đeo mặt nạ.”
Cô chống đỡ trên ngực kiên cố của anh, buồn buồn nói một câu.
Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn chóp đầu anh.
Chiến Vân Không sửng sốt, d i e n d a n l e q u y d o n rất nhanh bắt được ý tứ lời nói của cô, chân mày lạnh lẽo nhíu lại, đáy mắt tự nhiên nổi lên sát khí, giữ chặt ót của cô ấn vào ngực anh.
“Noãn Noãn, bây giờ có thể kể cho anh nghe chuyện xảy ra tối hôm qua không?”
Sau mười tiếng Noãn Noãn bị mất tích, bọn họ mới tìm được cô.
Trong thời gian này, phòng bệnh Noãn Noãn tạm thời trở thành đại bản doanh, mười hai tên lính đặc chủng súng vác lên vai, đạn lên nòng phong tỏa cả tầng lầu.
Bác sĩ, y tá bị sợ trốn vào phòng nghỉ ngơi không dám ra, không biết xảy ra chuyện gì hay là diễn tập quân sự ở quân khu.
Chiến Vân Không thiếu chút nữa lật ngược cả Cổ Thành, Quan Lê Hiên chưa từng nhìn thấy thủ trưởng Chiến như vậy.
Mất trí, giận dữ, điên cuồng nóng nảy, đập nát toàn bộ tầng lầu phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện.
Trầm mặc hồi lâu—
Cô nhúc nhích đầu nhỏ, gật đầu khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Sau đó, hít sâu một cái, từ từ khép mắt…
Trong mơ.
Cô không ngừng chạy trốn không ngừng té ngã, vượt qua vô số bụi gai, núi cao biển lửa, thương tích khắp người nhưng cô cũng không tìm được đường về nhà.
Cô sợ, cô khóc, cô hô to tên một người đàn ông – Chiến Vân Không.
Chạng vạng tối ngày hôm qua, khi anh chạy tới lò mổ chế biến bỏ hoang ở vùng ngoại ô Cổ Thành thì tìm được Noãn Noãn.
Cô vì mất máu quá nhiều mà hôn mê, cô bị trói xung quanh, một vùng màu đỏ chọc thẳng vào mắt anh, buổi sáng là áo len màu trắng tinh, lúc này giống như đóa hoa hồng ở giữa vùng tuyết trắng.
Trái tim nứt ra vỡ vụn thành từng mảnh, tựa như nổi điên chạy đến trước người cô, bàn tay to run rẩy cởi trói, bế cô ôm chặt vào trong ngực, cố gắng dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm thân thể lạnh như băng của cô.
“Noãn Noãn…”
Vỗ vỗ mặt của cô, cổ họng của anh khô khốc.
Đôi mắt âm u quét qua vết dao trên cổ cô, nhìn thấy mà phát hoảng, nhất thời sự khát máu chợt bùng lên.
Là ai dám nhổ lông trên người cọp, cả gan tổn thương người con gái của Chiến Vân Không anh, nhất định anh phải cho người đó nợ máu trả bằng máu, hoàn trả gấp trăm nghìn lần.
Lại là mùi nước sát trùng, ghét mùi vị này, ghét bệnh viện, đại tiểu thư Tinh cô vinh quang nhập viện nằm trên giường lần nữa.
Gương mặt khẽ động đậy, vết thương bị kéo ra khiến cô liền muốn hỏi thăm cả dòng họ nhà cô ta.
Tay vẫn bị người ta giữ trong lòng bàn tay, thật ấm áp, thật an tâm, không thể mở mắt.
Bây giờ, bộ dáng của cô nhất định là xấu hổ chết rồi, mặt sưng phù không có cảm giác, khóe miệng cũng đau đến tê dại, cười lên còn kinh khủng hơn cương thi.
Tiếp tục già vờ hôn mê, cự tuyệt tất cả những người đến thăm bệnh, trong lòng suy nghĩ, cũng liền làm như vậy.
Nhìn Noãn Noãn như con thỏ, Chiến gia cười như không cười nhíu máy.
Nhóc con này rõ ràng đã tỉnh còn giả bộ hôn mê ăn vạ, rốt cuộc giả bộ tới khi nào.
Cô có biết khoảnh khắc cô bất tỉnh trái tim anh như treo trên không trung hay không.
Nhìn chằm chằm cô hồi lâu…
Tâm tình người đàn ông thật tốt, dieenndaannleequyydonn ý nghĩ muốn chơi đùa nổi lên, đáy mắt xẹt qua một chút tinh nghịch của trẻ con.
Tà ác nắm lỗ mũi cô.
Nhóc con, xem em còn thở được không.
Bỗng nhiên mắt mở ra, hung tợn nhìn chằm chằm người bắt cô làm trò cười ma quỷ, miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.
“Tên… khốn… kiếp.” Giọng nói mặc dù khàn khàn, nhưng lại nói ra rõ ràng từng chữ.
Vật nhỏ, đây là đang mắng anh sao.
Sức lực hồi phục không tệ.
Đột nhiên ngồi dậy, kề sát cô, cùng cô đối mặt, chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp nóng bỏng dây dưa khiến Noãn Noãn không thể tránh, kiên trì cùng anh bốn mắt nhìn thẳng vào nhau.
Tốc độ nhanh làm người ta níu lưỡi.
Hôn lên môi cô khiến anh vừa yêu vừa hận cái miệng nhỏ nhắn, động tác nhẹ nhàng, chỉ sợ làm đau cô.
“Bảo bối, thật xin lỗi…”
Noãn Noãn kinh hãi, anh đang làm gì thế, nhận lỗi với cô sao?
Anh cũng biết mình trở nên như vậy là vì anh, đột nhiên anh nói xin lỗi, cô thật cảm động, đỏ mặt, tim đập.
Nhưng vừa nghĩ tới người con gái mặt nạ kia, lửa giận bùng cháy, trong nháy mắt cảm động hóa thành tro bụi.
Hừ lạnh một tiếng, giả bộ cong khóe mắt lên, gắt gao nhìn đáy mắt lạnh lùng của anh.
“Đại thủ trưởng Chiến, em đây là vợ cả còn chưa có xuất giá, người tình của anh đã tìm tới cửa rồi, trong lòng em đặc biệt khó chịu, mời anh lau sạch sẽ cái mông đã trêu chọc em, hiện tại, mời anh cút ngay, lão nương cần nghỉ ngơi.”
Chiến gia sửng sốt.
Nhóc con đây là khơi lên sự tranh luận cùng anh.
Anh biết, lúc chuyện xảy ra anh không kịp thời cứu cô, không thể bảo vệ tốt cho cô, cô oán hận, anh không trách cô.
Anh chỉ hy vọng Tiểu Noãn Noãn của anh có thân thể khỏe mạnh, sau đó cô muốn nháo thế nào anh đều hết sức phối hợp.
Khi nào thì cô bắt đầu bá đạo cường hãn tiến vào chiếm giữ trong lòng mình, cướp đi hơi thở của anh, từng cái nhăn mày từng ánh mắt đều động tới thần kinh của anh.
Một đêm tối hôm qua, anh rút một điếu thuốc lá đứng ở ban công hút thuốc, suy nghĩ về chuyện anh và Noãn Noãn.
Từ đêm say rượu ngủ say buồn cười đó đã bắt đầu quen biết đến lúc đuổi bắt Vương Đại thì gặp lại.
Đến việc đánh nhau với Chu Tường xưa nay anh chưa từng ra tay, nhưng lại băng bó vết thương cho cô, dò xem vụ án Vương Đại Khả, buộc kết hôn gây ra xung đột nhỏ, tiểu dã man ở Quỳ Hoa Các, còn có lúc cô nhìn thấy giấy hôn thú đã kinh hãi, vừa mừng rỡ vừa bi thương từng vẻ mặt khắc sâu vào đầu anh, không thể xóa sạch được.
Ở cùng một chỗ với cô, anh cảm giác anh trở nên không giống mình, chẳng lẽ đây là số mệnh đã được chỉ định…
Sự việc lần này rất nghiêm trọng, anh đã phái Quan Lê Hiên đi thăm dò, mặc kệ là ai làm, anh thề nhất định phải tự tay chặt người đó thành trăm mảnh.
Thuận thế, bò lên giường, chui vào trong chăn, dùng tư thế tuyệt đối bá đạo cưỡng chế kéo cô vào trong ngực, cái trán mệt mỏi chống đỡ trên trán của cô.
“Nhóc con, thật xin lỗi đã khiến em chịu uất ức, lần đầu tiên anh cúi đầu xin lỗi người khác nên em đừng nóng giận, có được hay không?”
Này, đây là bị mặt trời chiếu trúng à, núi băng tan ra, sao Hỏa đụng Trái Đất rồi, Chiến gia học được cách cúi đầu dụ dỗ người khác.
Dịu dàng tới quá nhanh, quá kỳ quái, trong nháy mắt tim Noãn Noãn đập nhanh.
Trốn tránh thực tế, cuống quít nhắm mắt lại vờ như không thấy, nhưng hơi thở bên tai quá nóng rực.
Khiến cô không có cách nào không chú ý tới.
Nói chuyện cũng có chút cà lăm.
“Anh… anh cách xa em một chút, chúng ta có gì từ từ nói, đừng dựa vào nam sắc mà mê hoặc em… em không phải người háo sắc, em cũng từng thấy rất nhiều mỹ nam, anh cũng chỉ có thể tính là loại trung thượng đẳng.”
Hôn lên vết thương trên cổ cô, môi mỏng vuốt ve ngoài băng gạc, tiếng cười trầm thấp.
“Vị trí này coi như anh còn hài lòng, về sau sẽ không có người cao hơn anh rồi.”
Mê luyến hôn lên cổ trắng như tuyết của cô, đôi tay thuần thục vuốt ve trên người cô, đem thân thể cô quay lại đối mặt với mình, vỗ nhẹ sống lưng mỏng manh quật cường của cô.
Noãn Noãn ở trong lòng anh khẽ run rẩy, không có kháng cự như ngày thường, cuộn rút thân thể giống như con tôm lớn, tên này đúng là siêu cấp tự luyến tự cuồng, thật coi mình là mỹ nam đứng thứ nhất vũ trụ này.
Nhưng mà, chỉ là ngày ngày nhìn anh, ánh mắt của cô cao hơn trước, sợ rằng về sau cũng không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô.
Ai kêu ông xã nhà cô quá ưu tú.
“Cô ta là người con gái đeo mặt nạ.”
Cô chống đỡ trên ngực kiên cố của anh, buồn buồn nói một câu.
Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn chóp đầu anh.
Chiến Vân Không sửng sốt, d i e n d a n l e q u y d o n rất nhanh bắt được ý tứ lời nói của cô, chân mày lạnh lẽo nhíu lại, đáy mắt tự nhiên nổi lên sát khí, giữ chặt ót của cô ấn vào ngực anh.
“Noãn Noãn, bây giờ có thể kể cho anh nghe chuyện xảy ra tối hôm qua không?”
Sau mười tiếng Noãn Noãn bị mất tích, bọn họ mới tìm được cô.
Trong thời gian này, phòng bệnh Noãn Noãn tạm thời trở thành đại bản doanh, mười hai tên lính đặc chủng súng vác lên vai, đạn lên nòng phong tỏa cả tầng lầu.
Bác sĩ, y tá bị sợ trốn vào phòng nghỉ ngơi không dám ra, không biết xảy ra chuyện gì hay là diễn tập quân sự ở quân khu.
Chiến Vân Không thiếu chút nữa lật ngược cả Cổ Thành, Quan Lê Hiên chưa từng nhìn thấy thủ trưởng Chiến như vậy.
Mất trí, giận dữ, điên cuồng nóng nảy, đập nát toàn bộ tầng lầu phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện.
Trầm mặc hồi lâu—
Cô nhúc nhích đầu nhỏ, gật đầu khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Sau đó, hít sâu một cái, từ từ khép mắt…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook