Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
-
Chương 27: Anh muốn đích thân kiểm tra một chút
Edit: Tịnh Hảo
Sáng hôm nay, Nguyên Đông Nam nhận được một phong thư nặc danh.
Thư ở trong tay, anh ta do dự, đang ở địa vị cao nhận được loại thư này là chuyện bình thường, anh ta sẽ không để ý, thông thường đều do thư ký xử lý.
Nhưng mà, phong thư này rất khác biệt, không có ký tên địa chỉ, trên phong thư chỉ có một con dấu màu đen.
Lúc nhìn thấy con dấu, lòng anh ta chấn động một cái, đây không phải là con dấu bình thường.
Đây là con dấu hình đầu lâu màu đen dành riêng cho đoàn lính đánh thuê Tử Thần.
Trong thư chỉ có một hàng chữ.
“Vũ Hách, năm nay 21 tuổi, 20 năm trước nhà họ Vũ đã đánh mất đứa bé.”
Cầm phong thư, lông mày đen Chiến Vân Không nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng.
Là ai đã gửi phong thư nặc danh này, dụng ý tiết lộ tin tức này là gì.
Từ trước tới giờ anh không có dính líu tới đoàn lính đánh thuê Tử Thần, bọn họ lại dám có gan lớn tiết lộ thân phận, xem ra, là cố ý.
“Cậu định làm như thế nào?”
Nguyên Đông Nam thu mắt lại, nhìn thẳng gương mặt yên lặng của Chiến Vân Không.
“Nếu như, chúng ta tìm được đứa con trai trước ông ta, đối với chúng ta sẽ có lợi ích gì?”
Khóe miệng cười tà mị, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tuyệt đối giống vương giả bá đạo và dã thú máu tanh sát khí.
Chiến gia là người của cả hai giới hắc bạch, rất nhiều thế lực hắc đạo đều phải cúi đầu nhường anh.
Anh không phải là xã hội đen, nhưng so với xã hội đen thì lại đen hơn.
Nguyên nhân, quyền lợi của anh vô cùng lớn, anh điều hành cân bằng hai giới hắc bạch.
Ánh mắt Nguyên Đông Nam lóe sáng, như có chút hiểu.
“Cậu muốn Vũ Liên Phong nợ cậu một ân tình, giảm bớt lượng súng đạn ông ta bán ở nước J.”
Hằng năm, nước J và Vũ Liên Phong đều có giao dịch mua bán súng đạn.
Cứ như vậy, không chỉ đánh sâu vào thị thường súng đạn của nước nhà, mà còn làm suy yếu lực lượng nghiên cứu vũ khí.
Bầu không khí như đọng lại, một phòng yên tĩnh.
Một hồi lâu sau, Chiến Vân Không lạnh giọng mở miệng, “Coi như không có ngu ngốc.”
A—
Đột nhiên, một tiếng hét chói tai truyền đến.
Không suy nghĩ nhiều, Chiến gia liền đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Tốc độ nhanh như một trận gió lớn lướt qua tài liệu trên bàn, từng tờ giấy rơi xuống trên sàn nhà.
Mở cửa, thấy cô gái ôm đầu gối ngồi xổm ở trên bồn cầu kéo vạt áo, mặt đỏ ửng, thì anh thở phào nhẹ nhõm.
Đi lên trước mặt, ôm lấy cô đặt lên bồn rửa tay.
Bàn tay to bóp cái cằm mềm mại của cô, đáy mắt lạnh lùng hiện lên một tia lo lắng không dễ thấy.
“Gọi lớn tiếng như vậy, bà xã Noãn Noãn có nhu cầu gì sao!”
Chấn động, khó thấy thủ trưởng Chiến nóng nảy, giọng nói mê hoặc hấp dẫn.
Hơi thở tà khí thổi trúng Noãn Noãn, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã ửng đỏ nay lại càng thêm kiều diễm ướt át.
Tim không ngừng đập loạn.
Bà xã Noãn Noãn?
Thật là dễ nghe, một dòng nước ấm từ đỉnh đầu xuyên qua, chảy vào góc trái tim mềm mại.
Chậm rì lại gần bên lỗ tai anh.
“Ách— dì cả của em đến rồi, em chưa chuẩn bị cái gì cả.”
Chỉ thấy thủ trưởng Chiến cau mày, gương mặt tuấn tú biến đổi bất ngờ, không hiểu được ý của nhóc con này.
“Lớn tiếng hơn nữa, buổi trưa không phải ăn cơm chùa.”
Cười lạnh một tiếng, giọng nói mang theo sự khó chịu lạnh nhạt.
Cái gì mà dì cả, cô nàng này lại trúng gió gì nữa.
Sống chung với cô mấy ngày nay, không có ngày nào có thời gian yên tĩnh, quá khó hầu hạ, chuyện quá nhiều.
Khẽ cắn răng, đẩy bàn tay anh ra, tức giận nhìn thẳng anh.
Chiến thần gì chứ, thính lực kém như vậy.
Lớn tiếng hơn nữa chỉ sợ toàn bộ bệnh viện đều nghe được.
Cô nhếch môi cười, rất hấp dẫn.
“Thủ trưởng đại nhân, em nói… dì cả của em đến thăm em rồi, nghe rõ chưa!”
Chiến Vân Không sửng sốt, ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng cô, rất lạnh, lông mày nhíu lại.
“Dì ấy đang ở đâu? Cần anh đi đón không?”
Noãn Noãn cũng sửng sốt, im lặng, một phút, hai phút…
Hôn mê, thân thể nhỏ trực tiếp nằm ngay đơ ngã vào lồng ngực rắn chắc như sắt thép của anh.
Nhắm mắt lại hồi phục hô hấp, che cái miệng không nhịn được muốn cười, bờ vai run rẩy kịch liệt.
Đầu nhỏ nhấp nhô trên vai anh.
Phải nhịn, nhịn, nhịn.
Cô muốn cảm tạ CCGV, MTV(*)… đủ loại cảm ơn.
(*) ý đây có lẽ là nói mấy lời cảm tạ như mấy MC trên các đài truyền thông.
Ông trời thật là giúp cô nhặt được bảo bối.
Người đàn ông này, khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành, dáng người nghiêm nghị tuấn tú, bối cảnh thân phận cao quý, suy nghĩ tinh khiết còn tinh khiết hơn cả nước tinh khiết.
Phốc— vẫn là không nhịn được.
“Ha ha ha, Chiến gia, anh thật là thuần khiết đáng yêu, ha ha ha…”
Buồn cười chết cô, cười đến bụng cũng muốn rút gân rồi.
Tay nhỏ bé đặt lên cổ anh, nâng cằm anh lên, nở nụ cười xinh đẹp, giọng nói như tiếng chuông đồng, cả người đều treo lên người Chiến Vân Không.
Mặt nhuộm một tầng sương lạnh, tròng mắt đen lạnh lùng âm u, nhóc con thần kinh này muốn bị trừng phạt.
Nắm chặt cánh tay của cô, kéo cô ra từ trong lòng ngực.
Cúi đầu, không hề báo trước ngậm cánh môi trong veo của cô, gặm nuốt, chính xác hơn mà nói chính là gặm cắn.
Uhm…, mẹ nó, thật đau.
Lần này thật là cắn nát đôi môi mềm mại của cô, máu tươi tràn ra từ vết thương.
Theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, yêu mị, quá khêu gợi.
Tiểu yêu tinh, vừa mát mẻ vui sướng, vừa quyến rũ xinh đẹp.
Rốt cuộc là đồ vật tà mị gì.
Trong nháy mắt bụng dưới vọt lên ngọn lửa nhỏ, lửa dục bốc lên, mỗi lần hôn môi cùng nhóc con này đều khiến anh hưng phấn khác thường.
Hưng phấn đến khống chế không được muốn lập tức ăn cô.
Ánh mắt của dã thú hung ác tóe ra tia lửa.
Nhìn chòng chọc vào khóe miệng của cô.
Đột nhiên, đầu óc không bị khống chế, thừa dịp lúc cô chưa chuẩn bị, đưa đầu lưỡi liếm láp xóa đi vết máu đỏ kia, cùng lưỡi ấm áp của anh hòa thành một thể.
Noãn Noãn choáng váng, bị cắn, tiếp đó lại bị liếm, kết quả bị sắc nam hấp dẫn.
Khóe miệng vẫn còn lưu lại nước miếng của anh.
Quá kích thích, không phải cô đã 17 tuổi rưỡi mà có thể vượt qua giới hạn.
Tim lại tăng tốc đập rộn lên.
Con bà nó, phía dưới chảy máu đau muốn chết, bên trên lại bị con cầm thú này cắn nát miệng, mùi vị tự làm tự chịu thật quá khổ sở.
Không thể kéo dài được, chu kỳ kinh nguyệt của cô đều không chính xác nên cô không có thói quen mang băng vệ sinh bên người.
Vừa mới đi vào nhà vệ sinh thì mới phát hiện quần lót bị nhiễm đỏ, bất đắc dĩ dưới tình thế cấp bách cô liền kêu to, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào người khác.
Một người đàn ông dã man điên cuồng.
Phải dùng mềm mại trước, sau đó tính sổ sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, đẹp như hoa đào, không tức không giận, ngẩng đầu chủ động dâng lên một nụ hôn.
“Ông xã, em tới kỳ rồi, em cần loại ‘band-aid lớn’, anh giúp em đi mua chứ sao.”
“Cái gì là ‘band-aid lớn’?”
“…”
Được rồi, cô tha thứ cho thủ trưởng thuần khiết không biết gì.
Tay nhỏ bé vỗ vào khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Cái ‘band-aid lớn’ còn gọi là băng vệ sinh, là đồ dùng của phái nữ, trong các siêu thị lớn trong thành phố đều có bán.”
Giọng nói mềm mại làm tan hết xuân thủy nhộn nhạo ở trong lòng.
Choáng nha, quá gan dạ, dám để cho anh đường đường là một Thượng tướng, lại đi mua cho cô món đồ vật kia, thật coi anh là bảo mẫu.
Xoạt, gương mặt tuấn tú của anh chợt đỏ y hệt như mới leo núi, chân mày nhíu lại, đáy mắt mang theo sự tức giận nguy hiểm, ho khan hai tiếng.
“Nhóc con, em kêu anh đi mua cho em cái đồ vật mà phụ nữ đều dùng kia?”
Đúng đúng đúng, mắt đẹp trợn tròn, hưng phấn nhanh chóng gật đầu, nói phải.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy sợ sệt khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của thủ trưởng, đầu nhỏ cúi xuống.
Cô biết để cho đại thủ trưởng cao cao tại thượng đi mua loại đồ vật này, quả thật là làm khó anh.
Chỉ là nếu anh không đi, chẳng lẽ để quả bí đao Nguyên kia đi, thật không được.
Đang suy nghĩ.
Chợt, bắp đùi chợt lạnh, váy bị người đàn ông vén lên tới thắt lưng, mắt thấy bàn tay sắp tới chỗ cấm địa của phái nữa tìm kiếm.
Gào một tiếng, nhanh chóng bắt lấy móng vuốt quá mức tà ác của anh, ngăn cản ở ngoài cấm địa, hoảng sợ tức giận trợn trừng mắt nhìn anh.
Hét lớn, “Anh muốn làm gì? Họ Chiến kia, con mẹ nó không cầu xin anh nữa, anh mau tránh ra cho em.”
Con báo nhỏ nổi giận, lộ ra hàm răng nhọn, muốn nổi điên rồi.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh rét xương, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, khóe môi nâng lên nụ cười cực hạn, lời nói lạnh đi mười phần.
“Anh muốn đích thân kiểm tra một chút, xem em có gạt người hay không.”
Sáng hôm nay, Nguyên Đông Nam nhận được một phong thư nặc danh.
Thư ở trong tay, anh ta do dự, đang ở địa vị cao nhận được loại thư này là chuyện bình thường, anh ta sẽ không để ý, thông thường đều do thư ký xử lý.
Nhưng mà, phong thư này rất khác biệt, không có ký tên địa chỉ, trên phong thư chỉ có một con dấu màu đen.
Lúc nhìn thấy con dấu, lòng anh ta chấn động một cái, đây không phải là con dấu bình thường.
Đây là con dấu hình đầu lâu màu đen dành riêng cho đoàn lính đánh thuê Tử Thần.
Trong thư chỉ có một hàng chữ.
“Vũ Hách, năm nay 21 tuổi, 20 năm trước nhà họ Vũ đã đánh mất đứa bé.”
Cầm phong thư, lông mày đen Chiến Vân Không nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng.
Là ai đã gửi phong thư nặc danh này, dụng ý tiết lộ tin tức này là gì.
Từ trước tới giờ anh không có dính líu tới đoàn lính đánh thuê Tử Thần, bọn họ lại dám có gan lớn tiết lộ thân phận, xem ra, là cố ý.
“Cậu định làm như thế nào?”
Nguyên Đông Nam thu mắt lại, nhìn thẳng gương mặt yên lặng của Chiến Vân Không.
“Nếu như, chúng ta tìm được đứa con trai trước ông ta, đối với chúng ta sẽ có lợi ích gì?”
Khóe miệng cười tà mị, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tuyệt đối giống vương giả bá đạo và dã thú máu tanh sát khí.
Chiến gia là người của cả hai giới hắc bạch, rất nhiều thế lực hắc đạo đều phải cúi đầu nhường anh.
Anh không phải là xã hội đen, nhưng so với xã hội đen thì lại đen hơn.
Nguyên nhân, quyền lợi của anh vô cùng lớn, anh điều hành cân bằng hai giới hắc bạch.
Ánh mắt Nguyên Đông Nam lóe sáng, như có chút hiểu.
“Cậu muốn Vũ Liên Phong nợ cậu một ân tình, giảm bớt lượng súng đạn ông ta bán ở nước J.”
Hằng năm, nước J và Vũ Liên Phong đều có giao dịch mua bán súng đạn.
Cứ như vậy, không chỉ đánh sâu vào thị thường súng đạn của nước nhà, mà còn làm suy yếu lực lượng nghiên cứu vũ khí.
Bầu không khí như đọng lại, một phòng yên tĩnh.
Một hồi lâu sau, Chiến Vân Không lạnh giọng mở miệng, “Coi như không có ngu ngốc.”
A—
Đột nhiên, một tiếng hét chói tai truyền đến.
Không suy nghĩ nhiều, Chiến gia liền đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Tốc độ nhanh như một trận gió lớn lướt qua tài liệu trên bàn, từng tờ giấy rơi xuống trên sàn nhà.
Mở cửa, thấy cô gái ôm đầu gối ngồi xổm ở trên bồn cầu kéo vạt áo, mặt đỏ ửng, thì anh thở phào nhẹ nhõm.
Đi lên trước mặt, ôm lấy cô đặt lên bồn rửa tay.
Bàn tay to bóp cái cằm mềm mại của cô, đáy mắt lạnh lùng hiện lên một tia lo lắng không dễ thấy.
“Gọi lớn tiếng như vậy, bà xã Noãn Noãn có nhu cầu gì sao!”
Chấn động, khó thấy thủ trưởng Chiến nóng nảy, giọng nói mê hoặc hấp dẫn.
Hơi thở tà khí thổi trúng Noãn Noãn, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã ửng đỏ nay lại càng thêm kiều diễm ướt át.
Tim không ngừng đập loạn.
Bà xã Noãn Noãn?
Thật là dễ nghe, một dòng nước ấm từ đỉnh đầu xuyên qua, chảy vào góc trái tim mềm mại.
Chậm rì lại gần bên lỗ tai anh.
“Ách— dì cả của em đến rồi, em chưa chuẩn bị cái gì cả.”
Chỉ thấy thủ trưởng Chiến cau mày, gương mặt tuấn tú biến đổi bất ngờ, không hiểu được ý của nhóc con này.
“Lớn tiếng hơn nữa, buổi trưa không phải ăn cơm chùa.”
Cười lạnh một tiếng, giọng nói mang theo sự khó chịu lạnh nhạt.
Cái gì mà dì cả, cô nàng này lại trúng gió gì nữa.
Sống chung với cô mấy ngày nay, không có ngày nào có thời gian yên tĩnh, quá khó hầu hạ, chuyện quá nhiều.
Khẽ cắn răng, đẩy bàn tay anh ra, tức giận nhìn thẳng anh.
Chiến thần gì chứ, thính lực kém như vậy.
Lớn tiếng hơn nữa chỉ sợ toàn bộ bệnh viện đều nghe được.
Cô nhếch môi cười, rất hấp dẫn.
“Thủ trưởng đại nhân, em nói… dì cả của em đến thăm em rồi, nghe rõ chưa!”
Chiến Vân Không sửng sốt, ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng cô, rất lạnh, lông mày nhíu lại.
“Dì ấy đang ở đâu? Cần anh đi đón không?”
Noãn Noãn cũng sửng sốt, im lặng, một phút, hai phút…
Hôn mê, thân thể nhỏ trực tiếp nằm ngay đơ ngã vào lồng ngực rắn chắc như sắt thép của anh.
Nhắm mắt lại hồi phục hô hấp, che cái miệng không nhịn được muốn cười, bờ vai run rẩy kịch liệt.
Đầu nhỏ nhấp nhô trên vai anh.
Phải nhịn, nhịn, nhịn.
Cô muốn cảm tạ CCGV, MTV(*)… đủ loại cảm ơn.
(*) ý đây có lẽ là nói mấy lời cảm tạ như mấy MC trên các đài truyền thông.
Ông trời thật là giúp cô nhặt được bảo bối.
Người đàn ông này, khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành, dáng người nghiêm nghị tuấn tú, bối cảnh thân phận cao quý, suy nghĩ tinh khiết còn tinh khiết hơn cả nước tinh khiết.
Phốc— vẫn là không nhịn được.
“Ha ha ha, Chiến gia, anh thật là thuần khiết đáng yêu, ha ha ha…”
Buồn cười chết cô, cười đến bụng cũng muốn rút gân rồi.
Tay nhỏ bé đặt lên cổ anh, nâng cằm anh lên, nở nụ cười xinh đẹp, giọng nói như tiếng chuông đồng, cả người đều treo lên người Chiến Vân Không.
Mặt nhuộm một tầng sương lạnh, tròng mắt đen lạnh lùng âm u, nhóc con thần kinh này muốn bị trừng phạt.
Nắm chặt cánh tay của cô, kéo cô ra từ trong lòng ngực.
Cúi đầu, không hề báo trước ngậm cánh môi trong veo của cô, gặm nuốt, chính xác hơn mà nói chính là gặm cắn.
Uhm…, mẹ nó, thật đau.
Lần này thật là cắn nát đôi môi mềm mại của cô, máu tươi tràn ra từ vết thương.
Theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, yêu mị, quá khêu gợi.
Tiểu yêu tinh, vừa mát mẻ vui sướng, vừa quyến rũ xinh đẹp.
Rốt cuộc là đồ vật tà mị gì.
Trong nháy mắt bụng dưới vọt lên ngọn lửa nhỏ, lửa dục bốc lên, mỗi lần hôn môi cùng nhóc con này đều khiến anh hưng phấn khác thường.
Hưng phấn đến khống chế không được muốn lập tức ăn cô.
Ánh mắt của dã thú hung ác tóe ra tia lửa.
Nhìn chòng chọc vào khóe miệng của cô.
Đột nhiên, đầu óc không bị khống chế, thừa dịp lúc cô chưa chuẩn bị, đưa đầu lưỡi liếm láp xóa đi vết máu đỏ kia, cùng lưỡi ấm áp của anh hòa thành một thể.
Noãn Noãn choáng váng, bị cắn, tiếp đó lại bị liếm, kết quả bị sắc nam hấp dẫn.
Khóe miệng vẫn còn lưu lại nước miếng của anh.
Quá kích thích, không phải cô đã 17 tuổi rưỡi mà có thể vượt qua giới hạn.
Tim lại tăng tốc đập rộn lên.
Con bà nó, phía dưới chảy máu đau muốn chết, bên trên lại bị con cầm thú này cắn nát miệng, mùi vị tự làm tự chịu thật quá khổ sở.
Không thể kéo dài được, chu kỳ kinh nguyệt của cô đều không chính xác nên cô không có thói quen mang băng vệ sinh bên người.
Vừa mới đi vào nhà vệ sinh thì mới phát hiện quần lót bị nhiễm đỏ, bất đắc dĩ dưới tình thế cấp bách cô liền kêu to, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào người khác.
Một người đàn ông dã man điên cuồng.
Phải dùng mềm mại trước, sau đó tính sổ sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, đẹp như hoa đào, không tức không giận, ngẩng đầu chủ động dâng lên một nụ hôn.
“Ông xã, em tới kỳ rồi, em cần loại ‘band-aid lớn’, anh giúp em đi mua chứ sao.”
“Cái gì là ‘band-aid lớn’?”
“…”
Được rồi, cô tha thứ cho thủ trưởng thuần khiết không biết gì.
Tay nhỏ bé vỗ vào khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Cái ‘band-aid lớn’ còn gọi là băng vệ sinh, là đồ dùng của phái nữ, trong các siêu thị lớn trong thành phố đều có bán.”
Giọng nói mềm mại làm tan hết xuân thủy nhộn nhạo ở trong lòng.
Choáng nha, quá gan dạ, dám để cho anh đường đường là một Thượng tướng, lại đi mua cho cô món đồ vật kia, thật coi anh là bảo mẫu.
Xoạt, gương mặt tuấn tú của anh chợt đỏ y hệt như mới leo núi, chân mày nhíu lại, đáy mắt mang theo sự tức giận nguy hiểm, ho khan hai tiếng.
“Nhóc con, em kêu anh đi mua cho em cái đồ vật mà phụ nữ đều dùng kia?”
Đúng đúng đúng, mắt đẹp trợn tròn, hưng phấn nhanh chóng gật đầu, nói phải.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy sợ sệt khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của thủ trưởng, đầu nhỏ cúi xuống.
Cô biết để cho đại thủ trưởng cao cao tại thượng đi mua loại đồ vật này, quả thật là làm khó anh.
Chỉ là nếu anh không đi, chẳng lẽ để quả bí đao Nguyên kia đi, thật không được.
Đang suy nghĩ.
Chợt, bắp đùi chợt lạnh, váy bị người đàn ông vén lên tới thắt lưng, mắt thấy bàn tay sắp tới chỗ cấm địa của phái nữa tìm kiếm.
Gào một tiếng, nhanh chóng bắt lấy móng vuốt quá mức tà ác của anh, ngăn cản ở ngoài cấm địa, hoảng sợ tức giận trợn trừng mắt nhìn anh.
Hét lớn, “Anh muốn làm gì? Họ Chiến kia, con mẹ nó không cầu xin anh nữa, anh mau tránh ra cho em.”
Con báo nhỏ nổi giận, lộ ra hàm răng nhọn, muốn nổi điên rồi.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh rét xương, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, khóe môi nâng lên nụ cười cực hạn, lời nói lạnh đi mười phần.
“Anh muốn đích thân kiểm tra một chút, xem em có gạt người hay không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook