Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
-
Chương 125: Hạnh phúc tràn đầy (đại kết cục)
Edit: Tịnh Hảo
Tháng sáu, màu xanh dạt dào của mùa xuân lấp đầy cả khu vườn, cây cỏ mà hai tháng trước Noãn Noãn trồng đã lặng lẽ nhú mầm lên.
Bầu trời xanh lam, gió thổi trôi những đám mây, cây cỏ lay động trong gió, lúc này, ở nhà cổ của nhà họ Chiến đang rối một nùi.
Noãn Noãn và Tô Diệp Tử ngay từ sau khi xảy ra chuyện với Giang Nhiên, Chiến Vân Không đã cưỡng chế hạ lệnh, bọn họ phải chuyển về ở nhà họ Chiến, thủ trưởng còn phái Hổ Tử cùng một nữ sĩ quan đến giúp thu dọn hành lý, nhất định giữ vững quyết tâm, buổi tối trước khi đi, Diệp Tử kéo Noãn Noãn nằm ở trên giường đắp chăn bàn về sự đời cả buổi tối, tình cảm chị em hiểu nhau trong nửa năm qua, hai mươi mấy năm phung phí đời người, sự xuất hiện của Tinh Tiểu Noãn phá vỡ cuộc sống buồn chán sai lầm của Tô Diệp Tử, Noãn Noãn cẩn thăm chăm sóc cô ấy, người phụ nữ mang thai chật vật bị gia tộc Hoàng Thất truy nã, làm cô ấy cảm thấy, hóa ra không có máu mủ tình thâm cũng có thể giống như một người thân.
“Cô gái nhỏ, tối nay là đêm cuối cùng chúng ta ngủ chung giường, ngày mai em phải trở về trong ngực của thủ trưởng Chiến rồi, chị đây buồn lắm đấy, chị không bỏ được. Chỉ là chị cũng vui cho em, chia cách lâu dài nhất định là đang đợi lần gặp nhau kế tiếp, chị và thủ trưởng Chiến đã quen biết từ sớm rồi, trước mặt người ngoài anh ta là núi băng ngàn năm không đổi nhưng khi nhìn thấy em… lại tan chảy, cô gái nhỏ, em quá giỏi đấy, tìm được một người đàn ông tốt yêu em sâu đậm thế này…”
Nước mắt nơi khóe mắt, dâng đầy trong đôi mắt trong veo phát sáng giữa bóng đêm, lóe sáng giống như sao kim lấp lánh trong buổi tối, khóe môi xinh đẹp cong thành nụ cười trí mạng, làm ướt bên gối. Ôm chặt lấy cơ thể tròn trịa của Diệp Tử, tay nhỏ bé vuốt nhẹ trên bụng của cô ấy, “Diệp Tử, bảo bảo đang ngủ đấy, chị cũng nhất định phải hạnh phúc nha…”
Một giờ trước, bầu trời ở nhà cổ của nhà họ Chiến vang lên một thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của trang viên, Diệp Tử mang thai tám tháng đang nghiên cứu hình dạng thiết kế châu báu quý tiếp theo của Mộ Thị cùng với Mộ Thanh Nhi, Mộ Thanh Nhi rất thích Diệp Tử, cũng biết cô ấy là nhà thiết kế dồi dào sức trẻ rất nổi tiếng trong giới thiết kế đá quý, nhìn qua cô ấy rất có nhiều tác phẩm, tuổi trẻ, dũng cảm, đây chính là sự mới mẻ mà Mộ Thị bây giờ đang cần.
Đột nhiên, bụng đau nhói, Diệp Tử rên lên một tiếng rồi không để ý lắm, cho rằng đang bị thai đạp bình thường, đứa bé từng ngày lớn lên, vô cùng nghịch ngợm, ngày sinh dự tính là vào tháng sau, tay Diệp Tử sờ vùng bụng cao vút như núi, khẽ cười nói với Mộ Thanh Nhi, “Một đạp này của cục cưng quá mạnh mẽ, dì Mộ, cháu cảm thấy sau này, cục cưng của chúng ta có lẽ là một người thích đá banh…ô ô…”
Mộ Thanh Nhi khẩn trương nói, “Sao vậy, có phải sắp sinh rồi không… ôi… vỡ nước ối rồi…”
Bên trong phòng sinh, trải qua mười mấy tiếng chiến đấu hăng hái, rốt cuộc đồng chí Tô Diệp Tử cũng sinh một long phượng thai xinh đẹp, cuối cùng Diệp Tử vì tiêu hao thể lực mà té xỉu ở trên giường sinh.
Lúc y tá ôm hai đứa nhỏ đi ra, mọi người bước lên, tranh đoạt muốn ôm đứa bé, y tá chỉ cho phép hai người ôm, bởi vì hai đứa bé là sinh non, nhưng bác sĩ nói rất khỏe mạnh, cuối cùng Chiến Vân Không và Noãn Noãn mỗi người ôm một đứa bé theo y tá vào phòng trẻ sơ sinh.
Cách thủy tinh, nhìn dáng vẻ ngủ say của hai sinh mệnh nhỏ vừa mới xuống nhân gian trong hộp giữ ấm, dễ thương giống như hai chim cút nhỏ, sinh mệnh thật sự rất kỳ diệu, trong thời gian tám tháng hai đứa chỉ là bào thai kích cỡ nhỏ như hạt mè rồi lớn như ngày hôm nay, từ có đến không, từ nhỏ đến lớn, cô ấy và hai đứa trẻ cùng nhau trải qua bão tố, rồi trời quang mây tạnh…
Chiến Vân Không ôm chặt đầu vai cô, “Rốt cuộc cũng đã sinh rồi, lúc nãy thật đúng là chấn động lòng người!” Thở dài, quay đầu hôn một cái lên trán Noãn Noãn, nhỏ giọng dịu dàng nói bên tai cô, “Cực khổ rồi, vợ yêu.”
Noãn Noãn cười xấu hổ dùng bả vai đẩy anh một cái, lời này nghe hơi khó chịu, giống như đứa bé là do cô sinh ra vậy, “Thủ trưởng, có phải nếu Diệp Tử không sinh, anh sẽ bảo Cố Lưu Niên ép chị ấy mang lên bàn mổ không… tiến hành mổ bụng đấy!”
Chiến Vân Không sững sờ, ý định bị đoán trúng có chút cảm giác lúng túng, không sai, anh từng có loại ý nghĩ này, ai kêu Tô Diệp Tử luôn chiếm đoạt vợ của anh, sai bảo Noãn Noãn giống như cô là người giúp việc, làm anh hơi tức giận, công chúa Tô đã bị Noãn Noãn làm cho quen thói, trừ khi là cô tự mình nấu cơm, nếu không sẽ không ăn.
Anh đau lòng cho Noãn Noãn, đã từng nói chuyện này với Cố Lưu Niên, làm anh ấy sợ hãi, nói có thể cũng không được, mà nói không thể cũng không được, hai bên đều là tổ tông.
Hừ nhẹ một tiếng, ôm cô đi xuống lầu dưới, "Chồng em là hạng người như vậy sao, chỉ là cô ta làm chậm trễ thời gian quý báu anh tạo người, món nợ này sau này sẽ tính toán với cô ta…”
Phòng công tác vẫn do An An đang xử lý, mà anh chàng mắt kính dưới sự nỗ lực của chính bản thân mình, đã trở thành ngôi sao mới trong thiết kế quảng cáo. Sau khi Noãn Noãn trở về, cậu mời mọi người ăn bữa cơm ở Quỳ Hoa Các, một bữa tiệc rượu cảm ơn, cậu nói nếu không có sự giúp đỡ trước kia của Noãn Noãn sẽ không có mình ngày hôm nay, lén bán bảo thảo của Noãn Noãn là do cuộc sống ép buộc bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn tốt, cậu còn để lại chưa bán tất cả đi, mà để lại trong kho sưu tầm của mình, bây giờ xem ra quyết định của cậu là đúng, mọi người cười ồ, thủ trưởng nói, chính vì ngày hôm trước cậu trộm tranh mới có được kết quả như ngày hôm nay, con người khi còn sống sẽ gặp được rất nhiều sự lựa chọn, mà may mắn nhất chính là cậu gặp được Noãn Noãn ở ngã rẽ kia.
Tô Diệp Tử nói, tình yêu chính là ép mình trưởng thành, chìm đắm trong nước mắt, sau đó mới hiểu, rốt cuộc tình yêu là gì.
Cô ấy cũng không nói nhiều về chuyện tình yêu của mình, Noãn Noãn cũng hơi hiểu một chút, Chiến Vân Không nói cha của đứa bé cô ấy là anh trai của Tô Diệp Tử, Noãn Noãn rất bình tĩnh, có lẽ mối quan hệ nhạy cảm giữa họ chính là nguyên nhân mà Hoàng thất Tô Đan loại tên cô ấy mà không phải là do bên ngoài truyền tai như vậy, nói cô ấy là tội phạm ma túy bị truy bắt khắp thế giới, một công chúa ma túy đen như mực ảnh hưởng đến hình tượng Hoàng thất quốc gia.
Nhìn thấy Tô Thần ngày ấy, là ngày mưa dầm tí tách, Tô Thần nói anh qua bệnh viện thăm cục cưng, bọn trẻ đáng yêu, dáng vẻ cũng cực giống Diệp Tử, anh ấy nói cảm ơn với Noãn Noãn, nhẫn kim cương đen láy trên ngón tay Tô Thần chuyển động, dưới ánh sáng lộ ra màu vàng cam lóe lên như một ngôi sao băng lướt qua chân trời xa xôi.
Noãn Noãn có thể nhìn thấy anh ấy đối với Diệp Tử này rất quyến luyến sâu sắc và yêu chiều say đắm giống như… gió và mưa, gió trên không trung ôm mây cho cô ấy tự do, cánh chim của gió bay lượn không ràng buộc. Tô Thần đang đợi, đợi Diệp Tử hồi tâm chuyển ý, cho dù là đời này hay là đời sau, anh ấy đều đứng dưới cây liễu mà lúc trước bọn họ gặp nhau, cuộc đời này cầm tay nhau đến hết đời…
"Còn chưa có giải quyết được nữ hoàng nhà anh, định ở chỗ này của tôi bao lâu?” Chiến Vân Không kỳ quái nói, bưng ly trà trên bàn thủy tinh lên.
Tô Thần cười, lắc đầu, "Nếu như, Diệp Tử thích, cô ấy muốn ở bao lâu cũng có thể mà đúng không… Noãn Noãn.” Anh ấy quay đầu nhìn Noãn Noãn, Diệp Tử gặp Noãn Noãn và Chiến Vân Không là điều không ngờ tới, dù sao thế giới lớn như vậy, gặp nhau quen biết, rồi cuối cùng trở thành chị em thân thiết như ruột thịt cũng không có bao nhiêu.
Noãn Noãn bĩu môi, “Đó là đương nhiên, nhà của em chính là nhà của Diệp Tử, ông xã, ông nói xem?” Nháy đôi mắt tròn xoe đáng yêu với anh, Chiến Vân Không sợ hãi.
“Kệ đi, dù sao Tô tổng cho tiền nuôi dưỡng, tôi vẫn xem như là hài lòng, nhưng mà không biết sau này, cặp song sinh gọi cha nuôi là tôi đây còn thân thiết hơn cha ruột, không biết người khác có ghen tỵ đến mức phát điên không.”
"......" Noãn Noãn nhìn Tô Thần mặc dù cười nhưng trong lòng đã trầm xuống, tròng mắt như có lửa giận đang thiêu đốt, Chiến Vân Không cũng đáng ghét, trực tiếp ghim vào nơi mềm mại nhất đau đớn nhất của người ta, biết rõ không ở bên cạnh Diệp Tử cùng chứng kiến đứa con lớn lên, không tận mắt nhìn thấy đứa bé chào đời, không được cảm nhận vui sướng khi lần đầu làm cha là tiếc nuối lớn nhất của anh ấy, còn lấy đứa bé kích động anh ấy, rốt cuộc bọn họ có phải là anh em không, cô nghi ngờ rồi đấy.
“Cô ấy sẽ về bên cạnh tôi, rất nhanh…” Tô Thần cười còn khó coi hơn so với khóc, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn có kiểu dáng đặc biệt của thủ trưởng Chiến, thì đáy mắt có chút sự nghiền ngẫm, hất cằm lên, “Có vẻ ai kia cưới cô nhóc Noãn Noãn đáng yêu, hào phóng, xinh đẹp, hoạt bát của chúng ta, vẫn còn thiếu một hôn lễ lớn, hai người tính khi nào làm đây, ôi chao, thủ trưởng, không phải anh định cưới ngầm chứ…”
Tô Thần bưng ly rượu đỏ để giải rượu cho mình lên, khẽ lay động lắc ly rượu, chóp mũi hít hà, “Trong lúc Diệp Tử ở cữ sẽ không làm phiền “cuộc sống hạnh phúc” của vợ chồng son hai người, hy vọng sang năm, có thể uống rượu mừng đầy tháng của bảo bối hai người, đến lúc đó chú Tô nhất định sẽ tặng một bao lì xì thật to.”
"Chó má, rất rãnh rỗi không có chuyện gì làm sao, tôi cảm thấy nên trục xuất anh, sau này không cho phép bước vào Cổ Thành nửa bước, chỉ là… đầy tháng của con tôi, phải đi bao lì xì thật to, chuyện như vậy tôi sẽ nhớ.”
“Ôi chao, thế lực hắc ám, Tô Thần tôi chỉ có thể lựa chọn cúi đầu thôi.”
Tay phải che kín miệng, nhỏ giọng nói với Noãn Noãn, "Chồng em là một người xấu......"
Sau đó, Tô Thần hoàn toàn không xem Chiến Vân Không đang tồn tại, cứ nói chuyện phiếm với Noãn Noãn, hỏi rất nhiều chuyện về Diệp Tử và các con, Noãn Noãn thường sẽ lén báo tình hình các bảo bảo cho Tô Thần, loại nhớ nhung này, cảm giác vô lực không nhìn thấy được cũng không sờ được, cô hiểu.
Nửa đêm, đèn rực rỡ tỏa ra ánh vàng, cả con đường sáng như ban ngày, sao dày đặc lấp lánh trong trời đêm và mây tía cùng nhau soi sáng, đã lâu rồi bầu trời xám xịt không xuất hiện những ngôi sao, đưa Tô Thần say rượu về khách sạn, thủ trưởng Chiến liền lái xe về hướng ngược lại, khi Noãn Noãn vừa tỉnh ngủ, phát hiện bọn họ còn chưa trở về nhà.
"Tại sao không trở về nhà, em còn muốn giúp Diệp Tử trở về nhìn các bảo bảo đấy.” Giường lớn, thoải mái và mềm mại làm Noãn Noãn nói chuyện cũng uể oải trầm xuống, quá buồn ngủ, khoảng thời gian gần nhất, cô và Diệp Tử thay phiên chăm sóc hai đứa bé muốn điên đảo, không thể ngủ được mấy giấc yên ổn, cho nên thủ trưởng đìu hiu, trở về phòng ngủ liền ngã trên giường lớn dính chặt gối, yên tĩnh trong đêm khuya, đưa mắt nhìn đôi mắt ngái ngủ xinh đẹp của cô, là sự yên tâm nhất, cái gối mang mùi thơm tươi mát của cô làm anh ngủ ngon cả đêm.
“Tiểu Thất đã có mẹ chúng ta lo, có bảo mẫu chăm sóc, còn có mẹ ruột trông nom, em cũng đừng quan tâm nữa, hơn nữa, bây giờ Tiểu Thất phải học cách tự chăm sóc mình.”
"Ha ha ha, thủ trưởng, em không nghe lầm chứ, anh bảo một đứa trẻ còn chưa đầy tháng tự học cách chăm sóc mình, ha ha.” Noãn Noãn nhìn một cái, đột nhiên dừng gương mặt ngửa lên trời cười to, nghiêm túc nói, “Lấy cớ quá tệ rồi đấy! Khinh bỉ anh!”
Phát hiện quần áo không phải là cái lúc đầu của mình, lại vừa mới tắm xong, đứng ở bên giường vừa lau tóc, vừa nhìn người đàn ông của cô, ánh mắt của cô gái nhỏ không chớp, không kìm lòng được nuốt nước miếng, dáng người ưu tú xuất chúng, vết thương lớn nhỏ ngang dọc trải khắp cơ thể khỏe đẹp căng đầy của người đàn ông, huân chương tượng trưng cho vẻ vang của người đàn ông. Đã lâu chưa thấy trai đẹp, cô nhóc nhếch mép cười.
“Come on baby, nhanh đến trong ngực bổn cung nào.” Vén vạt áo lên, lộ ra cái bụng ngọc ngà bằng phẳng, cổ áo trượt từ vai phải xuống, nghiêng người, dùng khuỷu tay chống lên đầu, Noãn Noãn ngoắc tay với Chiến Vân Không, gương mặt ngông cuồng.
Trong nháy mắt, máu trong cơ thể chảy ngược, họp thành cơn đại hồng thủy giống núi lửa bộc phát, nóng đến phía dưới bụng dâng trào, cơ thể của Chiến Vân Không bốc nóng lên, con mắt đỏ sậm như dã thú, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm cơ thể mềm mại như gốm sứ ở trên giường, đẹp làm người ta nghẹt thở, làm anh điên cuồng, lúc này, anh chỉ có một ý nghĩ, chính là bổ nhào vào cô, ăn sạch cô…
Bấu lên cổ cứng rắn của anh, chịu đựng xâm nhập dữ dội của anh, cảm nhận anh hôn trên môi, trên mặt mang theo hơi nóng, làm lòng của cô cũng nóng theo, cánh tay ôm chặt, cơ thể nóng hổi của anh bị gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm run rẩy, tiến vào xé rách đau khổ trong bốn năm của cô, nước mắt tràn ra ngoài khóe mắt nhưng Noãn Noãn lại cười. Khẽ thở dốc và nỉ non ưm một tiếng, trong giữa đêm rực rỡ xinh đẹp mở rộng ra một sinh mệnh lộng lẫy nhất…
Tháng sáu, màu xanh dạt dào của mùa xuân lấp đầy cả khu vườn, cây cỏ mà hai tháng trước Noãn Noãn trồng đã lặng lẽ nhú mầm lên.
Bầu trời xanh lam, gió thổi trôi những đám mây, cây cỏ lay động trong gió, lúc này, ở nhà cổ của nhà họ Chiến đang rối một nùi.
Noãn Noãn và Tô Diệp Tử ngay từ sau khi xảy ra chuyện với Giang Nhiên, Chiến Vân Không đã cưỡng chế hạ lệnh, bọn họ phải chuyển về ở nhà họ Chiến, thủ trưởng còn phái Hổ Tử cùng một nữ sĩ quan đến giúp thu dọn hành lý, nhất định giữ vững quyết tâm, buổi tối trước khi đi, Diệp Tử kéo Noãn Noãn nằm ở trên giường đắp chăn bàn về sự đời cả buổi tối, tình cảm chị em hiểu nhau trong nửa năm qua, hai mươi mấy năm phung phí đời người, sự xuất hiện của Tinh Tiểu Noãn phá vỡ cuộc sống buồn chán sai lầm của Tô Diệp Tử, Noãn Noãn cẩn thăm chăm sóc cô ấy, người phụ nữ mang thai chật vật bị gia tộc Hoàng Thất truy nã, làm cô ấy cảm thấy, hóa ra không có máu mủ tình thâm cũng có thể giống như một người thân.
“Cô gái nhỏ, tối nay là đêm cuối cùng chúng ta ngủ chung giường, ngày mai em phải trở về trong ngực của thủ trưởng Chiến rồi, chị đây buồn lắm đấy, chị không bỏ được. Chỉ là chị cũng vui cho em, chia cách lâu dài nhất định là đang đợi lần gặp nhau kế tiếp, chị và thủ trưởng Chiến đã quen biết từ sớm rồi, trước mặt người ngoài anh ta là núi băng ngàn năm không đổi nhưng khi nhìn thấy em… lại tan chảy, cô gái nhỏ, em quá giỏi đấy, tìm được một người đàn ông tốt yêu em sâu đậm thế này…”
Nước mắt nơi khóe mắt, dâng đầy trong đôi mắt trong veo phát sáng giữa bóng đêm, lóe sáng giống như sao kim lấp lánh trong buổi tối, khóe môi xinh đẹp cong thành nụ cười trí mạng, làm ướt bên gối. Ôm chặt lấy cơ thể tròn trịa của Diệp Tử, tay nhỏ bé vuốt nhẹ trên bụng của cô ấy, “Diệp Tử, bảo bảo đang ngủ đấy, chị cũng nhất định phải hạnh phúc nha…”
Một giờ trước, bầu trời ở nhà cổ của nhà họ Chiến vang lên một thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của trang viên, Diệp Tử mang thai tám tháng đang nghiên cứu hình dạng thiết kế châu báu quý tiếp theo của Mộ Thị cùng với Mộ Thanh Nhi, Mộ Thanh Nhi rất thích Diệp Tử, cũng biết cô ấy là nhà thiết kế dồi dào sức trẻ rất nổi tiếng trong giới thiết kế đá quý, nhìn qua cô ấy rất có nhiều tác phẩm, tuổi trẻ, dũng cảm, đây chính là sự mới mẻ mà Mộ Thị bây giờ đang cần.
Đột nhiên, bụng đau nhói, Diệp Tử rên lên một tiếng rồi không để ý lắm, cho rằng đang bị thai đạp bình thường, đứa bé từng ngày lớn lên, vô cùng nghịch ngợm, ngày sinh dự tính là vào tháng sau, tay Diệp Tử sờ vùng bụng cao vút như núi, khẽ cười nói với Mộ Thanh Nhi, “Một đạp này của cục cưng quá mạnh mẽ, dì Mộ, cháu cảm thấy sau này, cục cưng của chúng ta có lẽ là một người thích đá banh…ô ô…”
Mộ Thanh Nhi khẩn trương nói, “Sao vậy, có phải sắp sinh rồi không… ôi… vỡ nước ối rồi…”
Bên trong phòng sinh, trải qua mười mấy tiếng chiến đấu hăng hái, rốt cuộc đồng chí Tô Diệp Tử cũng sinh một long phượng thai xinh đẹp, cuối cùng Diệp Tử vì tiêu hao thể lực mà té xỉu ở trên giường sinh.
Lúc y tá ôm hai đứa nhỏ đi ra, mọi người bước lên, tranh đoạt muốn ôm đứa bé, y tá chỉ cho phép hai người ôm, bởi vì hai đứa bé là sinh non, nhưng bác sĩ nói rất khỏe mạnh, cuối cùng Chiến Vân Không và Noãn Noãn mỗi người ôm một đứa bé theo y tá vào phòng trẻ sơ sinh.
Cách thủy tinh, nhìn dáng vẻ ngủ say của hai sinh mệnh nhỏ vừa mới xuống nhân gian trong hộp giữ ấm, dễ thương giống như hai chim cút nhỏ, sinh mệnh thật sự rất kỳ diệu, trong thời gian tám tháng hai đứa chỉ là bào thai kích cỡ nhỏ như hạt mè rồi lớn như ngày hôm nay, từ có đến không, từ nhỏ đến lớn, cô ấy và hai đứa trẻ cùng nhau trải qua bão tố, rồi trời quang mây tạnh…
Chiến Vân Không ôm chặt đầu vai cô, “Rốt cuộc cũng đã sinh rồi, lúc nãy thật đúng là chấn động lòng người!” Thở dài, quay đầu hôn một cái lên trán Noãn Noãn, nhỏ giọng dịu dàng nói bên tai cô, “Cực khổ rồi, vợ yêu.”
Noãn Noãn cười xấu hổ dùng bả vai đẩy anh một cái, lời này nghe hơi khó chịu, giống như đứa bé là do cô sinh ra vậy, “Thủ trưởng, có phải nếu Diệp Tử không sinh, anh sẽ bảo Cố Lưu Niên ép chị ấy mang lên bàn mổ không… tiến hành mổ bụng đấy!”
Chiến Vân Không sững sờ, ý định bị đoán trúng có chút cảm giác lúng túng, không sai, anh từng có loại ý nghĩ này, ai kêu Tô Diệp Tử luôn chiếm đoạt vợ của anh, sai bảo Noãn Noãn giống như cô là người giúp việc, làm anh hơi tức giận, công chúa Tô đã bị Noãn Noãn làm cho quen thói, trừ khi là cô tự mình nấu cơm, nếu không sẽ không ăn.
Anh đau lòng cho Noãn Noãn, đã từng nói chuyện này với Cố Lưu Niên, làm anh ấy sợ hãi, nói có thể cũng không được, mà nói không thể cũng không được, hai bên đều là tổ tông.
Hừ nhẹ một tiếng, ôm cô đi xuống lầu dưới, "Chồng em là hạng người như vậy sao, chỉ là cô ta làm chậm trễ thời gian quý báu anh tạo người, món nợ này sau này sẽ tính toán với cô ta…”
Phòng công tác vẫn do An An đang xử lý, mà anh chàng mắt kính dưới sự nỗ lực của chính bản thân mình, đã trở thành ngôi sao mới trong thiết kế quảng cáo. Sau khi Noãn Noãn trở về, cậu mời mọi người ăn bữa cơm ở Quỳ Hoa Các, một bữa tiệc rượu cảm ơn, cậu nói nếu không có sự giúp đỡ trước kia của Noãn Noãn sẽ không có mình ngày hôm nay, lén bán bảo thảo của Noãn Noãn là do cuộc sống ép buộc bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn tốt, cậu còn để lại chưa bán tất cả đi, mà để lại trong kho sưu tầm của mình, bây giờ xem ra quyết định của cậu là đúng, mọi người cười ồ, thủ trưởng nói, chính vì ngày hôm trước cậu trộm tranh mới có được kết quả như ngày hôm nay, con người khi còn sống sẽ gặp được rất nhiều sự lựa chọn, mà may mắn nhất chính là cậu gặp được Noãn Noãn ở ngã rẽ kia.
Tô Diệp Tử nói, tình yêu chính là ép mình trưởng thành, chìm đắm trong nước mắt, sau đó mới hiểu, rốt cuộc tình yêu là gì.
Cô ấy cũng không nói nhiều về chuyện tình yêu của mình, Noãn Noãn cũng hơi hiểu một chút, Chiến Vân Không nói cha của đứa bé cô ấy là anh trai của Tô Diệp Tử, Noãn Noãn rất bình tĩnh, có lẽ mối quan hệ nhạy cảm giữa họ chính là nguyên nhân mà Hoàng thất Tô Đan loại tên cô ấy mà không phải là do bên ngoài truyền tai như vậy, nói cô ấy là tội phạm ma túy bị truy bắt khắp thế giới, một công chúa ma túy đen như mực ảnh hưởng đến hình tượng Hoàng thất quốc gia.
Nhìn thấy Tô Thần ngày ấy, là ngày mưa dầm tí tách, Tô Thần nói anh qua bệnh viện thăm cục cưng, bọn trẻ đáng yêu, dáng vẻ cũng cực giống Diệp Tử, anh ấy nói cảm ơn với Noãn Noãn, nhẫn kim cương đen láy trên ngón tay Tô Thần chuyển động, dưới ánh sáng lộ ra màu vàng cam lóe lên như một ngôi sao băng lướt qua chân trời xa xôi.
Noãn Noãn có thể nhìn thấy anh ấy đối với Diệp Tử này rất quyến luyến sâu sắc và yêu chiều say đắm giống như… gió và mưa, gió trên không trung ôm mây cho cô ấy tự do, cánh chim của gió bay lượn không ràng buộc. Tô Thần đang đợi, đợi Diệp Tử hồi tâm chuyển ý, cho dù là đời này hay là đời sau, anh ấy đều đứng dưới cây liễu mà lúc trước bọn họ gặp nhau, cuộc đời này cầm tay nhau đến hết đời…
"Còn chưa có giải quyết được nữ hoàng nhà anh, định ở chỗ này của tôi bao lâu?” Chiến Vân Không kỳ quái nói, bưng ly trà trên bàn thủy tinh lên.
Tô Thần cười, lắc đầu, "Nếu như, Diệp Tử thích, cô ấy muốn ở bao lâu cũng có thể mà đúng không… Noãn Noãn.” Anh ấy quay đầu nhìn Noãn Noãn, Diệp Tử gặp Noãn Noãn và Chiến Vân Không là điều không ngờ tới, dù sao thế giới lớn như vậy, gặp nhau quen biết, rồi cuối cùng trở thành chị em thân thiết như ruột thịt cũng không có bao nhiêu.
Noãn Noãn bĩu môi, “Đó là đương nhiên, nhà của em chính là nhà của Diệp Tử, ông xã, ông nói xem?” Nháy đôi mắt tròn xoe đáng yêu với anh, Chiến Vân Không sợ hãi.
“Kệ đi, dù sao Tô tổng cho tiền nuôi dưỡng, tôi vẫn xem như là hài lòng, nhưng mà không biết sau này, cặp song sinh gọi cha nuôi là tôi đây còn thân thiết hơn cha ruột, không biết người khác có ghen tỵ đến mức phát điên không.”
"......" Noãn Noãn nhìn Tô Thần mặc dù cười nhưng trong lòng đã trầm xuống, tròng mắt như có lửa giận đang thiêu đốt, Chiến Vân Không cũng đáng ghét, trực tiếp ghim vào nơi mềm mại nhất đau đớn nhất của người ta, biết rõ không ở bên cạnh Diệp Tử cùng chứng kiến đứa con lớn lên, không tận mắt nhìn thấy đứa bé chào đời, không được cảm nhận vui sướng khi lần đầu làm cha là tiếc nuối lớn nhất của anh ấy, còn lấy đứa bé kích động anh ấy, rốt cuộc bọn họ có phải là anh em không, cô nghi ngờ rồi đấy.
“Cô ấy sẽ về bên cạnh tôi, rất nhanh…” Tô Thần cười còn khó coi hơn so với khóc, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn có kiểu dáng đặc biệt của thủ trưởng Chiến, thì đáy mắt có chút sự nghiền ngẫm, hất cằm lên, “Có vẻ ai kia cưới cô nhóc Noãn Noãn đáng yêu, hào phóng, xinh đẹp, hoạt bát của chúng ta, vẫn còn thiếu một hôn lễ lớn, hai người tính khi nào làm đây, ôi chao, thủ trưởng, không phải anh định cưới ngầm chứ…”
Tô Thần bưng ly rượu đỏ để giải rượu cho mình lên, khẽ lay động lắc ly rượu, chóp mũi hít hà, “Trong lúc Diệp Tử ở cữ sẽ không làm phiền “cuộc sống hạnh phúc” của vợ chồng son hai người, hy vọng sang năm, có thể uống rượu mừng đầy tháng của bảo bối hai người, đến lúc đó chú Tô nhất định sẽ tặng một bao lì xì thật to.”
"Chó má, rất rãnh rỗi không có chuyện gì làm sao, tôi cảm thấy nên trục xuất anh, sau này không cho phép bước vào Cổ Thành nửa bước, chỉ là… đầy tháng của con tôi, phải đi bao lì xì thật to, chuyện như vậy tôi sẽ nhớ.”
“Ôi chao, thế lực hắc ám, Tô Thần tôi chỉ có thể lựa chọn cúi đầu thôi.”
Tay phải che kín miệng, nhỏ giọng nói với Noãn Noãn, "Chồng em là một người xấu......"
Sau đó, Tô Thần hoàn toàn không xem Chiến Vân Không đang tồn tại, cứ nói chuyện phiếm với Noãn Noãn, hỏi rất nhiều chuyện về Diệp Tử và các con, Noãn Noãn thường sẽ lén báo tình hình các bảo bảo cho Tô Thần, loại nhớ nhung này, cảm giác vô lực không nhìn thấy được cũng không sờ được, cô hiểu.
Nửa đêm, đèn rực rỡ tỏa ra ánh vàng, cả con đường sáng như ban ngày, sao dày đặc lấp lánh trong trời đêm và mây tía cùng nhau soi sáng, đã lâu rồi bầu trời xám xịt không xuất hiện những ngôi sao, đưa Tô Thần say rượu về khách sạn, thủ trưởng Chiến liền lái xe về hướng ngược lại, khi Noãn Noãn vừa tỉnh ngủ, phát hiện bọn họ còn chưa trở về nhà.
"Tại sao không trở về nhà, em còn muốn giúp Diệp Tử trở về nhìn các bảo bảo đấy.” Giường lớn, thoải mái và mềm mại làm Noãn Noãn nói chuyện cũng uể oải trầm xuống, quá buồn ngủ, khoảng thời gian gần nhất, cô và Diệp Tử thay phiên chăm sóc hai đứa bé muốn điên đảo, không thể ngủ được mấy giấc yên ổn, cho nên thủ trưởng đìu hiu, trở về phòng ngủ liền ngã trên giường lớn dính chặt gối, yên tĩnh trong đêm khuya, đưa mắt nhìn đôi mắt ngái ngủ xinh đẹp của cô, là sự yên tâm nhất, cái gối mang mùi thơm tươi mát của cô làm anh ngủ ngon cả đêm.
“Tiểu Thất đã có mẹ chúng ta lo, có bảo mẫu chăm sóc, còn có mẹ ruột trông nom, em cũng đừng quan tâm nữa, hơn nữa, bây giờ Tiểu Thất phải học cách tự chăm sóc mình.”
"Ha ha ha, thủ trưởng, em không nghe lầm chứ, anh bảo một đứa trẻ còn chưa đầy tháng tự học cách chăm sóc mình, ha ha.” Noãn Noãn nhìn một cái, đột nhiên dừng gương mặt ngửa lên trời cười to, nghiêm túc nói, “Lấy cớ quá tệ rồi đấy! Khinh bỉ anh!”
Phát hiện quần áo không phải là cái lúc đầu của mình, lại vừa mới tắm xong, đứng ở bên giường vừa lau tóc, vừa nhìn người đàn ông của cô, ánh mắt của cô gái nhỏ không chớp, không kìm lòng được nuốt nước miếng, dáng người ưu tú xuất chúng, vết thương lớn nhỏ ngang dọc trải khắp cơ thể khỏe đẹp căng đầy của người đàn ông, huân chương tượng trưng cho vẻ vang của người đàn ông. Đã lâu chưa thấy trai đẹp, cô nhóc nhếch mép cười.
“Come on baby, nhanh đến trong ngực bổn cung nào.” Vén vạt áo lên, lộ ra cái bụng ngọc ngà bằng phẳng, cổ áo trượt từ vai phải xuống, nghiêng người, dùng khuỷu tay chống lên đầu, Noãn Noãn ngoắc tay với Chiến Vân Không, gương mặt ngông cuồng.
Trong nháy mắt, máu trong cơ thể chảy ngược, họp thành cơn đại hồng thủy giống núi lửa bộc phát, nóng đến phía dưới bụng dâng trào, cơ thể của Chiến Vân Không bốc nóng lên, con mắt đỏ sậm như dã thú, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm cơ thể mềm mại như gốm sứ ở trên giường, đẹp làm người ta nghẹt thở, làm anh điên cuồng, lúc này, anh chỉ có một ý nghĩ, chính là bổ nhào vào cô, ăn sạch cô…
Bấu lên cổ cứng rắn của anh, chịu đựng xâm nhập dữ dội của anh, cảm nhận anh hôn trên môi, trên mặt mang theo hơi nóng, làm lòng của cô cũng nóng theo, cánh tay ôm chặt, cơ thể nóng hổi của anh bị gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm run rẩy, tiến vào xé rách đau khổ trong bốn năm của cô, nước mắt tràn ra ngoài khóe mắt nhưng Noãn Noãn lại cười. Khẽ thở dốc và nỉ non ưm một tiếng, trong giữa đêm rực rỡ xinh đẹp mở rộng ra một sinh mệnh lộng lẫy nhất…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook