Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
-
Chương 121: Hạt bụi nhỏ! (Đại cục đếm ngược ba)
Edit: Tịnh Hảo
Tối nay, người vui mừng nhất chính là Mộ Thanh Nhi, một bàn đầy món ăn toàn bộ đều do bà tự tay làm, Đường Đóa muốn giúp đỡ cũng bị bà đuổi ra ngoài.
“Con trông chừng Đường Đường là nhiệm vụ lớn nhất của con, nhanh đi ra ngoài đi, không cần con giúp đâu, đi mau đi.”
“Ôi mẹ, Đường Đường ngủ rồi, Vân Tế đang ở trên lầu trông chừng ạ, gần đây con sắp béo chết rồi, vẫn không thể tìm được việc vận động chút, hơn nữa con sợ tài nấu nướng không thạo sau này sẽ khó hầu hạ dạ dày của chồng con, ha ha!”
Đường Đóa xoa xoa tay, mắt quét nhìn lên bàn, giây kế tiếp thất vọng bĩu môi, cái gì đó, hình như còn thiếu một món còn đang ninh trên lò, là canh để có nhiều sữa mà mẹ đặc biệt làm cho cô.
Trên vai trầm xuống, vặn vẹo cơ thể, bị mẹ chồng đẩy ra phòng bếp, "Hừ hừ, nó dám không cần con thì mẹ lột da nó, mau lên lầu thay quần áo đi, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, sao Vân Không còn chưa xuống nhỉ, chậm quá chậm quá, còn chờ nó vào bưng canh giúp mẹ đấy…”
Đi tới cầu thang, vừa đúng đụng phải Chiến Vân Không cúi đầu gọi điện thoại, Đường Đóa dừng lại ngăn ở trước mặt anh, rốt cuộc Chiến Vân Không cũng ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn cô, cúp điện thoại nói, "Có chuyện gì?"
Nháy mắt, "Quả thật...... Không có chuyện gì! Vậy thì không thể chắn đường của cậu sao." Đường Đóa bắt đầu không nói đạo lý.
Chiến Vân Không sững sờ, tính khí ngang tàng giống như cô nhóc nào đó, khẽ nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, đứa bé cũng đã sinh, chồng càng thêm yêu thương cô gấp bội, mẹ chồng vui vẻ phục vụ trước sau, công ty hoàn toàn giao lại trong tay của mình, bây giờ cô là một cô gái ung dung, chuyện gì cũng không quan tâm.
"Mông to ngực lớn!" Bốn chữ, Chiến Vân Không nói xong cười cười, cất điện thoại di động vào trong túi định đi qua bên cạnh Đường Đóa xuống lầu, lại bị Đường Đóa níu lấy kéo trở về.
"Lão nhị Chiến, cậu có ý gì hả, chị...... Chị mập lắm à? Cậu giải thích rõ ràng cho chị, nếu không hôm nay cậu đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!"
Sinh đứa bé suýt chút nữa thì mất đi cái mạng của cô, đứa bé đói bụng muốn bú sữa mẹ nhưng cô lại không có, Mộ Thanh Nhi gấp đến mức ninh đủ thứ nước canh cho có sữa, cô uống đến sắp khóc, Chiến Vân Tế còn hơn nữa, xin nghỉ sinh hai năm, chỉ sợ khi cô dâu nhỏ bị giày vò không có người bên cạnh, không thể nào chăm sóc cô.
“Em nói chị dâu xinh đẹp hơn trước kia, toàn thân phát ra bản tính của người mẹ chói lọi vô cùng chói mắt, đại tiểu thư, em có thể đi rồi chưa!” Ngón tay chỉ chỉ trên lầu, "Đường Đường, hình như đã tỉnh, đang gọi mẹ đấy.”
"Cậu......." Đưa tay vặn lỗ tai của Chiến Vân Không, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, “Đợi đi, một lát nữa tính sổ với cậu, học được miệng lưỡi trơn tru rồi."
Nói mông to ngực lớn, là thủ trưởng khoa trương thôi, khi Đường Đóa mang thai hơn sáu tháng vẫn còn may mắn không giống với những người phụ nữ khác vóc người béo tròn, ăn uống điều độ, khi đến tháng thứ tám, thể trọng tăng vọt đến lịch sử cao nhất, dọa sợ cô, mỗi buổi tối đều hành hạ Chiến Vân Tế, nói nếu như cô sinh đứa bé xong sẽ biến thành một mụ béo thế anh còn cần cô hay không, đương nhiên Chiến Vân Tế tốt tính, cười một tiếng, ôm sát “eo thon nhỏ” của vợ, giọng nói như rượu đỏ mê say, tinh khiết và hương thơm hấp dẫn, anh nói vợ của Chiến Vân Tế mãi mãi là người giỏi nhất, mặc kệ biến thành dáng vẻ gì thì đều là bảo bối vô giá nhất của anh…
Phòng khách, động tác Hồ Tử nhanh nhẹn nghiêm chỉnh dọn dẹp đồ ăn vặt của Vương Linh và Bạch Diệu trên ghế sofa, không hiểu khoai tây chiên khô khan không có dinh dưỡng, nước có ga, đồ ăn dầu mỡ gì đó, nhất là Bạch Diệu ăn rất dọa người, bởi vì vấn đề vệ sinh mà bốn năm nay Hổ Tử và Bạch Diệu không ít lần đấu tranh, lúc trước khi có thủ trưởng phu nhân, cũng không ăn đồ ăn vặt bẩn thỉu giống như cô.
Nhìn thấy thủ trưởng xuống lầu, Hồ Tử chào kiểu quân đội, sau đó quỳ trên mặt đất cầm lông chổi quét dọn đồ bẩn trên tấm thảm, Chiến Vân Không gật đầu, đi vào phòng bếp, “Cần giúp một tay không, Thái hậu!”
"Đương nhiên là cần, đang chờ con đó, nhanh vào bưng đi.” Mộ Thanh Nhi thúc giục, “Mẹ thấy Đường Đường còn nhanh nhẹn hơn con, ít gì lúc đói bụng còn biết khóc tìm sữa uống.”
Cau mày, mình thoái hóa đến còn không bằng Đường Đường rồi sao? “Ách, con còn mạnh hơn cả Đường Đường đấy, Thái hậu.”
"Hừ hừ, không nhìn ra." Mẹ con hai người sóng vai dọn nồi canh cuối cùng lên, dọn xong, bảo Hổ Tử gọi mọi người ăn cơm.
Quay đầu, nhìn tâm tình của con trai có vẻ rất tốt, không khỏi muốn chọc anh, Noãn Noãn vừa đi nhà họ Chiến suýt chút nữa sụp đổ, ông cụ vô cùng thích nhóc con cho nên mọi người không dám nói sự thật cho ông biết, giấy không thể gói được lửa, không bao lâu ông cụ nghe được từ trong miệng người khác, tức giận đến bệnh tim tái phát phải nhập viện, con trai càng thêm điên cuồng đi tìm người, không ngủ được, không nói lời nào, nhốt mình ở trong phòng sách nhìn tranh của Noãn Noãn vẽ đến ngẩn người, cho tới hôm nay bà mới phát hiện nụ cười có vẻ thoải mái trên mặt con trai, giống như nước không gợn sóng nhưng lại có cảm giác gió thổi qua.
Trong suốt, sáng long lanh như trân châu, đưa tay lau nước mắt của mẹ, “Làm sao thế, đây là cảm động sao, không biết còn tưởng con chọc giận mẹ đấy.”
"Con chính là khi dễ mẹ, tên nhóc con, nếu lần tới con không tìm Noãn Noãn trở về thì con cũng đừng trở lại.”
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Mộ Thanh Nhi là một người thông minh, nghe thấy giọng điệu của anh, thì ra là đã tìm được tung tích của Noãn Noãn rồi, không trách được, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Toàn bộ thành viên đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu Bạch Diệu và Vương Linh, Mộ Thanh Nhi nói là bảo hai cô đến nhà cổ lấy đồ một chuyến sẽ lập tức trở lại, Đường Đóa vội vàng cho bé bú sữa, Chiến Vân Không nói không ăn để đợi cô, mọi người ăn trước, lấy một chai rượu Mao Đài lâu năm từ trong tủ rượu ra, nói là muốn cùng mấy người Quan Lê Hiên không say không về, liếc mắt nhìn, ý tứ nói, tối nay nhất định phải uống.
Đôi mắt u ám, nhếch miệng, Chiến Vân Không nhíu mày, chỉ chỉ, Cổ Thanh Dạ nhìn thấy lập tức mở chai rượu rót đầy cho hai người.
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh Chiến Vân Không vang lên.
"Thủ trưởng, tôi thấy anh tự mình trở về nhà cổ một chuyến đi, có ít thứ cần anh tự mình đến xem một chút.”
"Thứ gì?" Lạnh giọng hỏi, tròng mắt Chiến Vân Không khép chặt.
Sống lưng của Vương Linh ở đầu bên kia lạnh lẽo, cổ họng khô khốc do lạnh nói: "Anh vẫn trở về xem đi.”
‘Tút tút tút...... ’ nghe tiếng cúp máy, Bạch Diệu le lưỡi một cái, thở ra hơi nước che kín mặt của Vương Linh, hai người trở về lấy mấy túi quần áo của Mộ Thanh Nhi, trước khi ra cửa Bạch Diệu đá lên chậu hoa bên cạnh, chậu hoa ngã xuống…
Ngửa đầu, uống sạch một ly rượu, rượu cồn nóng hừng hực, theo cổ họng mà trượt xuống, đứng dậy lấy chìa khóa xe, ném lại một câu nói, “Mọi người tiếp tục, tôi đi xem một chút.”
Hummer chạy trên đường như điên, ánh sáng dưới đèn đường đan vào nhau, trong ánh vàng cam, xe gào thét chạy băng băng tựa như bức tranh thủy mặc lạnh nhạt, nửa tiếng sau, xe dừng ngay trước cửa, hai cô gái như học sinh tiểu học phạm lỗi, ngoan ngoãn đứng chờ ở trước cửa.
Bước mấy bước, Chiến Vân Không có cảm giác mãnh liệt, khẳng định có liên quan đến Noãn Noãn.
Bạch Diệu đi ra khỏi phòng, ngón tay chạm vào chậu hoa bể nát trên đất, “Thủ trưởng, không phải em cố ý, không ngờ chậu hoa quá yếu đuối, nhẹ một cái đã bể rồi, sau đó tụi em phát hiện cái này.”
Lá thư ngã sang màu hơi vàng, bí mật đã lâu giờ được mở ra, nhíu lông mày, Chiến Vân Không nhận lấy lá thư, nhỏ giọng nói, “Hai người trở về ăn cơm đi.”
Ngồi trên bậc thang lạnh lẽo cứng rắn, một mình, liếc mắt nhìn chữ viết trên lá thư, nhìn qua một lần lại một lần, không cảm thấy chán, bông tuyết rơi trên vai mang theo cơn gió lạnh tịch mịch, lòng băng cứng đột nhiên vỡ ra, bức thư không dài lắm, nhưng Noãn Noãn viết gửi gắm ý tứ hết vào đó, trời lạnh, nhưng trong tay lại ấm áp, tay phải là hộp quà giáng sinh mà cô nói ở trong bức thư, quà giáng sinh chậm trễ đến bốn năm.
Mười năm trước, Noãn Noãn và mười đứa bé bị bắt cóc, bộ đội đặc chủng lùng bắt tuần tra trải qua hơn một tháng rốt cuộc cứu được Phong Tây, biết hành tung của bọn họ, Chiến Vân Không là tổng tư lệnh của lần hành động lần đó, khi chiến tích như thần của anh giết bao nhiêu người, đã cứu bao nhiêu người cũng không thể nhớ nổi.
Trong lòng Noãn Noãn, vẫn có một cái bóng tồn tại ở trong lòng suốt mười năm, thời gian lâu dài xem như dính liền vào tâm, không thèm nhớ nữa nhưng cũng sẽ không quên, nếu như không có anh cứu giúp thì sẽ không có mình như bây giờ, nếu như không có anh thì chắc cô đã bị La Hải ném vào trong biển rộng cho cá ăn, thời khắc được cứu kia trước sau vẫn không rõ hình dáng của anh, rất muốn tìm anh, muốn trả cho anh thứ gì đó nhưng cha nói thân phận của bọn họ đặc biệt không thể bị bại lộ, làm nũng cha vài lần cũng không có kết quả nên không hỏi lại nữa.
Đứng ở lầu hai, bên ngoài căn phòng mà Noãn Noãn vẫn luôn không cho anh đi vào, trong tay là chìa khóa mà anh đào ra từ chậu hoa, một bức tranh dựng đứng ở trên bàn, thấy rõ là bức tranh chân dung vẽ anh, không phải tả thực nhưng lại say mê hấp dẫn, uy nghiêm lẫm liệt của anh, khí phách ngang ngược dưới ngòi bút của cô nhóc, trông rất sống động thật giống Thần Đế Phi Long.
Chuyển con mắt, một chiếc nhẫn thủ công nằm yên ở trên bàn, cầm lên quan sát cẩn thận, là bạc tinh khiết, giống như là mặt trời hay là ngôi sao, giữa ngôi sao được vây quanh bởi bảo thạch màu lam, dưới màn trời là sao chổi xẹt ngang qua, màu lam kia rất giống nụ cười của cô.
Noãn Noãn nói, chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô chính là yêu một người vốn cho là sẽ không cùng xuất hiện, rất yêu rất yêu, chiếc nhẫn kia là tự cô thiết kế tự mình làm, vốn là muốn làm quà tặng sinh nhật cho anh, sau đó lại có rất nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, cho đến hôm nay mới được Chiến Vân Không phát hiện.
Noãn Noãn nói, "Thủ trưởng đại nhân, năm đó dây chuyền của anh rơii xuống bị em nhặt được sau đó đem giấu riêng, anh sẽ không tức giận chứ, ha ha, anh tốt thế chắc sẽ không tức giận đâu, nhưng mà em muốn nói dáng vẻ anh mang mặt nạ thật ra thì rất… Em chính là ngôi sao còn anh là mặt trời, ánh sáng tỏa ngời ngợi, anh mãi mãi là đỉnh trời sáng nhất của em, yêu anh em rất may mắn, chiếc nhẫn này anh phải đeo cả đời không được tháo xuống, đáp ứng với em, vì đó là em đối với anh… anh hiểu hén…”
Đêm hôm ấy, Chiến Vân Không ngủ thiếp đi trên ghế sofa trong phòng tranh, gối ngủ mang hương hoa lan, nhà nhạt xa xăm, tâm tĩnh, ngôi sao cô độc giữa những hạt bụi nhỏ, lo lửng chu du giữa tinh hà mênh mông.
Tối nay, người vui mừng nhất chính là Mộ Thanh Nhi, một bàn đầy món ăn toàn bộ đều do bà tự tay làm, Đường Đóa muốn giúp đỡ cũng bị bà đuổi ra ngoài.
“Con trông chừng Đường Đường là nhiệm vụ lớn nhất của con, nhanh đi ra ngoài đi, không cần con giúp đâu, đi mau đi.”
“Ôi mẹ, Đường Đường ngủ rồi, Vân Tế đang ở trên lầu trông chừng ạ, gần đây con sắp béo chết rồi, vẫn không thể tìm được việc vận động chút, hơn nữa con sợ tài nấu nướng không thạo sau này sẽ khó hầu hạ dạ dày của chồng con, ha ha!”
Đường Đóa xoa xoa tay, mắt quét nhìn lên bàn, giây kế tiếp thất vọng bĩu môi, cái gì đó, hình như còn thiếu một món còn đang ninh trên lò, là canh để có nhiều sữa mà mẹ đặc biệt làm cho cô.
Trên vai trầm xuống, vặn vẹo cơ thể, bị mẹ chồng đẩy ra phòng bếp, "Hừ hừ, nó dám không cần con thì mẹ lột da nó, mau lên lầu thay quần áo đi, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, sao Vân Không còn chưa xuống nhỉ, chậm quá chậm quá, còn chờ nó vào bưng canh giúp mẹ đấy…”
Đi tới cầu thang, vừa đúng đụng phải Chiến Vân Không cúi đầu gọi điện thoại, Đường Đóa dừng lại ngăn ở trước mặt anh, rốt cuộc Chiến Vân Không cũng ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn cô, cúp điện thoại nói, "Có chuyện gì?"
Nháy mắt, "Quả thật...... Không có chuyện gì! Vậy thì không thể chắn đường của cậu sao." Đường Đóa bắt đầu không nói đạo lý.
Chiến Vân Không sững sờ, tính khí ngang tàng giống như cô nhóc nào đó, khẽ nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, đứa bé cũng đã sinh, chồng càng thêm yêu thương cô gấp bội, mẹ chồng vui vẻ phục vụ trước sau, công ty hoàn toàn giao lại trong tay của mình, bây giờ cô là một cô gái ung dung, chuyện gì cũng không quan tâm.
"Mông to ngực lớn!" Bốn chữ, Chiến Vân Không nói xong cười cười, cất điện thoại di động vào trong túi định đi qua bên cạnh Đường Đóa xuống lầu, lại bị Đường Đóa níu lấy kéo trở về.
"Lão nhị Chiến, cậu có ý gì hả, chị...... Chị mập lắm à? Cậu giải thích rõ ràng cho chị, nếu không hôm nay cậu đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!"
Sinh đứa bé suýt chút nữa thì mất đi cái mạng của cô, đứa bé đói bụng muốn bú sữa mẹ nhưng cô lại không có, Mộ Thanh Nhi gấp đến mức ninh đủ thứ nước canh cho có sữa, cô uống đến sắp khóc, Chiến Vân Tế còn hơn nữa, xin nghỉ sinh hai năm, chỉ sợ khi cô dâu nhỏ bị giày vò không có người bên cạnh, không thể nào chăm sóc cô.
“Em nói chị dâu xinh đẹp hơn trước kia, toàn thân phát ra bản tính của người mẹ chói lọi vô cùng chói mắt, đại tiểu thư, em có thể đi rồi chưa!” Ngón tay chỉ chỉ trên lầu, "Đường Đường, hình như đã tỉnh, đang gọi mẹ đấy.”
"Cậu......." Đưa tay vặn lỗ tai của Chiến Vân Không, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, “Đợi đi, một lát nữa tính sổ với cậu, học được miệng lưỡi trơn tru rồi."
Nói mông to ngực lớn, là thủ trưởng khoa trương thôi, khi Đường Đóa mang thai hơn sáu tháng vẫn còn may mắn không giống với những người phụ nữ khác vóc người béo tròn, ăn uống điều độ, khi đến tháng thứ tám, thể trọng tăng vọt đến lịch sử cao nhất, dọa sợ cô, mỗi buổi tối đều hành hạ Chiến Vân Tế, nói nếu như cô sinh đứa bé xong sẽ biến thành một mụ béo thế anh còn cần cô hay không, đương nhiên Chiến Vân Tế tốt tính, cười một tiếng, ôm sát “eo thon nhỏ” của vợ, giọng nói như rượu đỏ mê say, tinh khiết và hương thơm hấp dẫn, anh nói vợ của Chiến Vân Tế mãi mãi là người giỏi nhất, mặc kệ biến thành dáng vẻ gì thì đều là bảo bối vô giá nhất của anh…
Phòng khách, động tác Hồ Tử nhanh nhẹn nghiêm chỉnh dọn dẹp đồ ăn vặt của Vương Linh và Bạch Diệu trên ghế sofa, không hiểu khoai tây chiên khô khan không có dinh dưỡng, nước có ga, đồ ăn dầu mỡ gì đó, nhất là Bạch Diệu ăn rất dọa người, bởi vì vấn đề vệ sinh mà bốn năm nay Hổ Tử và Bạch Diệu không ít lần đấu tranh, lúc trước khi có thủ trưởng phu nhân, cũng không ăn đồ ăn vặt bẩn thỉu giống như cô.
Nhìn thấy thủ trưởng xuống lầu, Hồ Tử chào kiểu quân đội, sau đó quỳ trên mặt đất cầm lông chổi quét dọn đồ bẩn trên tấm thảm, Chiến Vân Không gật đầu, đi vào phòng bếp, “Cần giúp một tay không, Thái hậu!”
"Đương nhiên là cần, đang chờ con đó, nhanh vào bưng đi.” Mộ Thanh Nhi thúc giục, “Mẹ thấy Đường Đường còn nhanh nhẹn hơn con, ít gì lúc đói bụng còn biết khóc tìm sữa uống.”
Cau mày, mình thoái hóa đến còn không bằng Đường Đường rồi sao? “Ách, con còn mạnh hơn cả Đường Đường đấy, Thái hậu.”
"Hừ hừ, không nhìn ra." Mẹ con hai người sóng vai dọn nồi canh cuối cùng lên, dọn xong, bảo Hổ Tử gọi mọi người ăn cơm.
Quay đầu, nhìn tâm tình của con trai có vẻ rất tốt, không khỏi muốn chọc anh, Noãn Noãn vừa đi nhà họ Chiến suýt chút nữa sụp đổ, ông cụ vô cùng thích nhóc con cho nên mọi người không dám nói sự thật cho ông biết, giấy không thể gói được lửa, không bao lâu ông cụ nghe được từ trong miệng người khác, tức giận đến bệnh tim tái phát phải nhập viện, con trai càng thêm điên cuồng đi tìm người, không ngủ được, không nói lời nào, nhốt mình ở trong phòng sách nhìn tranh của Noãn Noãn vẽ đến ngẩn người, cho tới hôm nay bà mới phát hiện nụ cười có vẻ thoải mái trên mặt con trai, giống như nước không gợn sóng nhưng lại có cảm giác gió thổi qua.
Trong suốt, sáng long lanh như trân châu, đưa tay lau nước mắt của mẹ, “Làm sao thế, đây là cảm động sao, không biết còn tưởng con chọc giận mẹ đấy.”
"Con chính là khi dễ mẹ, tên nhóc con, nếu lần tới con không tìm Noãn Noãn trở về thì con cũng đừng trở lại.”
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Mộ Thanh Nhi là một người thông minh, nghe thấy giọng điệu của anh, thì ra là đã tìm được tung tích của Noãn Noãn rồi, không trách được, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Toàn bộ thành viên đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu Bạch Diệu và Vương Linh, Mộ Thanh Nhi nói là bảo hai cô đến nhà cổ lấy đồ một chuyến sẽ lập tức trở lại, Đường Đóa vội vàng cho bé bú sữa, Chiến Vân Không nói không ăn để đợi cô, mọi người ăn trước, lấy một chai rượu Mao Đài lâu năm từ trong tủ rượu ra, nói là muốn cùng mấy người Quan Lê Hiên không say không về, liếc mắt nhìn, ý tứ nói, tối nay nhất định phải uống.
Đôi mắt u ám, nhếch miệng, Chiến Vân Không nhíu mày, chỉ chỉ, Cổ Thanh Dạ nhìn thấy lập tức mở chai rượu rót đầy cho hai người.
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh Chiến Vân Không vang lên.
"Thủ trưởng, tôi thấy anh tự mình trở về nhà cổ một chuyến đi, có ít thứ cần anh tự mình đến xem một chút.”
"Thứ gì?" Lạnh giọng hỏi, tròng mắt Chiến Vân Không khép chặt.
Sống lưng của Vương Linh ở đầu bên kia lạnh lẽo, cổ họng khô khốc do lạnh nói: "Anh vẫn trở về xem đi.”
‘Tút tút tút...... ’ nghe tiếng cúp máy, Bạch Diệu le lưỡi một cái, thở ra hơi nước che kín mặt của Vương Linh, hai người trở về lấy mấy túi quần áo của Mộ Thanh Nhi, trước khi ra cửa Bạch Diệu đá lên chậu hoa bên cạnh, chậu hoa ngã xuống…
Ngửa đầu, uống sạch một ly rượu, rượu cồn nóng hừng hực, theo cổ họng mà trượt xuống, đứng dậy lấy chìa khóa xe, ném lại một câu nói, “Mọi người tiếp tục, tôi đi xem một chút.”
Hummer chạy trên đường như điên, ánh sáng dưới đèn đường đan vào nhau, trong ánh vàng cam, xe gào thét chạy băng băng tựa như bức tranh thủy mặc lạnh nhạt, nửa tiếng sau, xe dừng ngay trước cửa, hai cô gái như học sinh tiểu học phạm lỗi, ngoan ngoãn đứng chờ ở trước cửa.
Bước mấy bước, Chiến Vân Không có cảm giác mãnh liệt, khẳng định có liên quan đến Noãn Noãn.
Bạch Diệu đi ra khỏi phòng, ngón tay chạm vào chậu hoa bể nát trên đất, “Thủ trưởng, không phải em cố ý, không ngờ chậu hoa quá yếu đuối, nhẹ một cái đã bể rồi, sau đó tụi em phát hiện cái này.”
Lá thư ngã sang màu hơi vàng, bí mật đã lâu giờ được mở ra, nhíu lông mày, Chiến Vân Không nhận lấy lá thư, nhỏ giọng nói, “Hai người trở về ăn cơm đi.”
Ngồi trên bậc thang lạnh lẽo cứng rắn, một mình, liếc mắt nhìn chữ viết trên lá thư, nhìn qua một lần lại một lần, không cảm thấy chán, bông tuyết rơi trên vai mang theo cơn gió lạnh tịch mịch, lòng băng cứng đột nhiên vỡ ra, bức thư không dài lắm, nhưng Noãn Noãn viết gửi gắm ý tứ hết vào đó, trời lạnh, nhưng trong tay lại ấm áp, tay phải là hộp quà giáng sinh mà cô nói ở trong bức thư, quà giáng sinh chậm trễ đến bốn năm.
Mười năm trước, Noãn Noãn và mười đứa bé bị bắt cóc, bộ đội đặc chủng lùng bắt tuần tra trải qua hơn một tháng rốt cuộc cứu được Phong Tây, biết hành tung của bọn họ, Chiến Vân Không là tổng tư lệnh của lần hành động lần đó, khi chiến tích như thần của anh giết bao nhiêu người, đã cứu bao nhiêu người cũng không thể nhớ nổi.
Trong lòng Noãn Noãn, vẫn có một cái bóng tồn tại ở trong lòng suốt mười năm, thời gian lâu dài xem như dính liền vào tâm, không thèm nhớ nữa nhưng cũng sẽ không quên, nếu như không có anh cứu giúp thì sẽ không có mình như bây giờ, nếu như không có anh thì chắc cô đã bị La Hải ném vào trong biển rộng cho cá ăn, thời khắc được cứu kia trước sau vẫn không rõ hình dáng của anh, rất muốn tìm anh, muốn trả cho anh thứ gì đó nhưng cha nói thân phận của bọn họ đặc biệt không thể bị bại lộ, làm nũng cha vài lần cũng không có kết quả nên không hỏi lại nữa.
Đứng ở lầu hai, bên ngoài căn phòng mà Noãn Noãn vẫn luôn không cho anh đi vào, trong tay là chìa khóa mà anh đào ra từ chậu hoa, một bức tranh dựng đứng ở trên bàn, thấy rõ là bức tranh chân dung vẽ anh, không phải tả thực nhưng lại say mê hấp dẫn, uy nghiêm lẫm liệt của anh, khí phách ngang ngược dưới ngòi bút của cô nhóc, trông rất sống động thật giống Thần Đế Phi Long.
Chuyển con mắt, một chiếc nhẫn thủ công nằm yên ở trên bàn, cầm lên quan sát cẩn thận, là bạc tinh khiết, giống như là mặt trời hay là ngôi sao, giữa ngôi sao được vây quanh bởi bảo thạch màu lam, dưới màn trời là sao chổi xẹt ngang qua, màu lam kia rất giống nụ cười của cô.
Noãn Noãn nói, chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô chính là yêu một người vốn cho là sẽ không cùng xuất hiện, rất yêu rất yêu, chiếc nhẫn kia là tự cô thiết kế tự mình làm, vốn là muốn làm quà tặng sinh nhật cho anh, sau đó lại có rất nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, cho đến hôm nay mới được Chiến Vân Không phát hiện.
Noãn Noãn nói, "Thủ trưởng đại nhân, năm đó dây chuyền của anh rơii xuống bị em nhặt được sau đó đem giấu riêng, anh sẽ không tức giận chứ, ha ha, anh tốt thế chắc sẽ không tức giận đâu, nhưng mà em muốn nói dáng vẻ anh mang mặt nạ thật ra thì rất… Em chính là ngôi sao còn anh là mặt trời, ánh sáng tỏa ngời ngợi, anh mãi mãi là đỉnh trời sáng nhất của em, yêu anh em rất may mắn, chiếc nhẫn này anh phải đeo cả đời không được tháo xuống, đáp ứng với em, vì đó là em đối với anh… anh hiểu hén…”
Đêm hôm ấy, Chiến Vân Không ngủ thiếp đi trên ghế sofa trong phòng tranh, gối ngủ mang hương hoa lan, nhà nhạt xa xăm, tâm tĩnh, ngôi sao cô độc giữa những hạt bụi nhỏ, lo lửng chu du giữa tinh hà mênh mông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook