Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Chương 115: Bắt cóc (7)!

Eidt: Tịnh Hảo

Nửa đêm, từng tầng mây đen che kín mặt trăng, một màu tối đen bao phủ tựa như phía chân trời đang ngột ngạt, thỉnh thoảng có vài con quạ bay ngang qua.

Lam Hi nâng trán, rất nhức đầu, “Ông câm miệng, cho dù tôi chết cũng sẽ không để ông làm hại đến Noãn Noãn dù là một cọng lông.”

“Ồ, ngắn ngủi có mấy tiếng đã tha thứ cho mẹ rồi à… Tinh Tiểu Noãn, cô thật là một đứa bé ngoan giàu lòng yêu người, thủ trưởng Chiến lại có thêm một người mẹ vợ, ha ha, phức tạp đấy.” Bạch Nguyệt Oánh mím môi cười khẽ, thật ra nói những lời này chính là để kích thích Tinh Tiểu Noãn, cô ta còn chưa thấy dáng vẻ nổi giận của cô nên tò mò.

“Lam Hi, đối với ân nhân cứu mạng có phải nên khách khí một chút không, tôi nhớ lúc đó nếu không phải xe của tôi đi ngang qua cứu bà, thì bây giờ chắc đã không tồn tại người tên Lam Hi rồi nhỉ?”

“Sai rồi, cứu tôi cũng không phải là ông, tôi biết cái gì chắc ông cũng rõ, ông cho rằng lúc ấy tôi hôn mê cái gì cũng không biết sao? La Hải, làm ơn, có thể sửa tính ngông cuồng của ông không, tôi hôn mê nhưng tôi không hồ đồ, rất tỉnh táo, lúc đó xe của ông chặn đường của tôi, không sai, nhưng đưa cho tôi cây dù không phải là ông, bởi vì ông sợ mưa to sẽ làm ướt áo khoác cao cấp của ông, cho dù ông hạ cửa kính xuống, sai bảo cấp dưới mở dù che mưa cho tôi, nhưng ông đã chậm một bước.”

La Hải sững sờ, từ trước đến giờ luôn trầm tĩnh lạnh lùng nhưng giờ ngón tay của ông ta lại lạnh, ngón trỏ khẽ co giật, hít sâu vào, trầm giọng nói, “Quả thật bà rất yêu Long Lân.” Đảo mắt nhìn Noãn Noãn, “Cũng đúng, ngay cả đứa bé cũng đã sinh cho ông ta, chắc hẳn bà còn chưa biết Long Lân yêu bà nhiều đến như thế nào thôi…”

“Tôi yêu ai không liên quan đến ông, nhiều hay không cũng không cần ông đến nói cho tôi biết, nói đi, muốn thế nào, thả bọn họ ra giữ lại một mình tôi.”

Lam Hi lạnh giọng cắt ngang lời nói của La Hải, Long Lân tìm bà khắp thế giới sao bà không biết được chứ, ông vẫn là một người đàn ông cố chấp, việc đã quyết định thì cả đời đều không thay đổi, còn nhớ rõ vào một ngày xuân ấm áp, xuân ý dạt dào trong vườn hoa, bà rúc vào lòng ngực ấm áp của ông, nghe tiếng chim hót, bà nói với ông, “Nếu có một ngày em bỏ đi thì anh sẽ làm sao?”

“Bé ngốc, mặc kệ chân trời góc bể như thế nào, anh đều sẽ tìm được em, trốn sao, em sẽ không trốn được đâu, em mãi mãi là bảo bối của anh, là người anh yêu nhất, là người thân nhất…”

Long Lân, cuối cùng vẫn làm mất tôi, ông cũng cam kết tìm em hết lần này đến lần khác, nhưng tìm được thì sao chứ, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian đẹp nhất, bỏ lỡ phong cảnh đẹp nhất, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, duyên phận của chúng ta đã hết, còn cưỡng cầu gì nữa…

“Trong lòng bà hẳn rất rõ tôi muốn gì, một, tôi muốn Long Lân chết, hai, tôi muốn con rể của bà chết, ba, tôi muốn các người tan nhà nát cửa.”

“Ha ha, tan nhà nát cửa? La Hải, cái từ này không đả kích được tôi đâu, tôi đã trải qua rồi, ông muốn Long Lân chết cũng chỉ vì muốn tài sản của ông ấy và tất cả quyền lợi ở Tam Giác Vàng, về phần con rể của tôi Chiến Vân Không, tôi nhớ đôi chân của ông chính là nhờ cậu ấy ban tặng, có lẽ mong ước cuối cùng của ông sắp sụp đổ rồi…”

Giọng nói mát mẻ, lạnh lẽo ảm đạm, đột nhiên Noãn Noãn có một loại nhận thức mới đối với Lam Hi, mặc dù gương mặt của bà thay đổi, nhưng đôi mắt kia giống mình như đúc, cùng trong suốt, tự nhiên bình tĩnh không kiêu ngạo không tự ti, có một chút thói quen nhỏ rất giống với mẹ, nhìn bà khi mở miệng, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, giấc mơ kỳ lạ đó lại xuất hiện trong đầu lượn lờ trên không trung, đột nhiên ngực co rút lại, cơ thể giống như một sợi lông vũ, rơi xuống, ngã trên mặt đất.

“Noãn Noãn!” Lam Hi và Tinh Hạ kinh hãi, Giang Y Trạch muốn nhấc chân lại bị Lý Tường thầm kéo lại, mắt híp lại cảnh cáo anh ta muốn di chuyển.

Cắn chặt hai má, bắp thịt căng chặt, đôi tay của Cố Trì vẫn luôn đặt trong túi áo bành tô, ngón cái vuốt ve bàn phím di động trong túi, cuối cùng đè xuống một con số.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn, con mau tỉnh đi, đừng hù dọa mẹ, tỉnh dậy đi… Con làm sao vậy? Noãn Noãn…”

Ngồi chồm hổm bên cạnh Noãn Noãn, Lam Hi ôm chặt cô, chốc lát nước mắt chảy xuống rơi vào trên mặt Noãn noãn, cả người đều hoảng sợ run rẩy, tức giận nâng đôi mắt nhìn La Hải chằm chằm.

“Ha ha ha ha, quả nhiên một mũi kim đã có hiệu quả, tôi thật sự nên chích cho cô ấy thêm nhiều nữa, ha ha…”

Rốt cuộc, Cố Trì đã có thể xác định thủ lĩnh phía sau vụ bắt cóc năm đó chính là La Hải, nhìn vẻ mặt Noãn Noãn khổ sở, nhíu chặt lông mày, lòng bàn tay đổ mồ hôi thấm ướt đầu ngón tay, số điện thoại hiển thị trên màn hình, đang gọi điện thoại…

Bạch Nguyệt Oánh bước một bước, thô lỗ kéo Lam Hi ra, ấn bà lên ghế, “Dì Lam, có phải bà quên đang đồng ý với tôi cái gì không?”

“Bạch Nguyệt Oánh, cô đi chết đi, tôi đồng ý với cô cái gì? Cái gì tôi cũng không có đồng ý với cô, cô là đồ lòng lang dạ sói.”

‘Bốp’ giơ tay, một cái tát ở trên mặt của Lam Hi, “Bà câm miệng cho tôi, tôi là thứ gì không cần bà nói.” Một tát này, Bạch Nguyệt Oánh rất dùng sức, đánh đến tay mình cũng đã tê rần, dấu tay hồng hồng in rõ trên mặt của Lam Hi, nhất thời sưng lên.

“Bà cô kia, mẹ nó, cô muốn chết à, dám đánh dì nhỏ của tôi…”

‘Bốp bốp’ hai tiếng giòn vang, Tinh Hạ chỉ cảm thấy hai mắt choáng váng, đầu ong ong. 

“Tôi còn đánh cô đấy, cô có ý kiến gì.” Nhướng mày, Bạch Nguyệt Oánh giẫm vào chân của cô ta.

‘A...... ’ Tinh Hạ đau đớn gào lên, hai chân mềm nhũn, mất đi điểm tựa cả người ngã xuống, hai cái xích sắt trên cánh tay chặn lại thân thể của cô ta, thì nghe hai tiếng rắc rắc, cánh tay của cô ta trật khớp.

Cổ chân căng chặt, Bạch Nguyệt Oánh nhíu lông mày cúi đầu, sững sờ, khẽ cong khóe miệng ngồi chồm hổm xuống, ngón trỏ thon dài nâng cằm của Noãn Noãn lên, “Noãn Noãn, nhìn thấy mẹ cô bị đánh trong lòng có vui vẻ không, là trước đây bà ấy vứt bỏ cô, là bà ấy ích kỷ vứt bỏ gánh nặng này là cô, cũng là bà ấy hưởng tụ tất cả lời dán dương phong quang vô hạn, một cái tát này của tôi là thay cô đánh đấy, có hả giận không hả!”

Ánh sáng ác độc lạnh lẽo sâu kín lướt qua trên mặt Noãn Noãn, từng dao từng tấc thổi mạnh vào trái tim cô, từ từ hô hấp, cung cấp khí oxy cho phổi, đây là lần đầu tiên phát bệnh sau ba ngày, càng ngày càng nặng hơn, trực tiếp té xỉu, quá mất thể diện, trong lòng đau đớn, ba cái tát đó như đánh lên người mình, liều chết nắm chặt cổ chân của Bạch Nguyệt Oánh không buông, khó khăn nhìn cô ta, ánh sáng nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.

“Khụ khụ...... Bạch, cô giáo Bạch, chúng ta là thầy trò tốt xấu gì cũng phải ra tay lưu tình chút chứ, nói thế nào đi nữa thì cô từng lợi dụng chị của tôi, dì Lam đã cứu cô…”

“A...... tiểu tiện nhân, dám chạm vào tôi à!” Trong tay nắm chặt một cây đinh thép, ôm chặt lấy bắp đùi của Bạch Nguyệt Oánh, để lại vệt máu trên ống quần của Bạch Nguyệt Oánh, một màu đỏ nhuộm đầy đất, đau đến đùi bên kia không bị thương của Bạch Nguyệt Oánh nâng lên đá vào sau lưng Noãn Noãn, chuẩn xác hung hăng đá vào nơi đau nhất của cô gái nhỏ.

‘Phụt’ phun một ngụm máu tươi ra, trong tay vẫn nắm chặt cây đinh, Lam Hi kinh hãi nháy mắt không nói nên lời, che miệng mắt nhìn vết thương của Bạch Nguyệt Oánh mà phát hoảng, bị đinh quẹt vào dài chừng năm tấc, lại nhìn Bạch Nguyệt Oánh không hổ xuất thân từ lính đặc chủng cấp cao, cũng không nhìn thấy mồ hôi lớn chừng hạt đậu trên trán, không hề chớp mắt, cố nén đau đẩy tay của Noãn Noãn ra, cắn răng nhổ hết đinh.

Đôi mắt âm u híp lại, cắn răng âm trầm nói, “Tinh Tiểu Noãn, cô khá lắm!” Đang lúc nói, giơ tay lên, cây đinh hướng về gương mặt mà cô ta hận nhất, định vạch xuống.

Nhìn sắc mặt của cô đã ác đến cực điểm, Noãn Noãn ngừng thở dùng hết hơi sức cuối cùng nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt kia, kiên định, ung dung, không vội, lạnh nhạt, chẳng phải là hủy dung ư, chẳng phải bị vẽ hai dấu chéo sao, không phải bị vẽ đến nát sao, không sao cả, ít gì thì Bạch Nguyệt Oánh cũng bị thương không phải sao, cô khẳng định, vết thương vừa rồi tuyệt đối rất nghiêm trọng.

“Dừng tay...... Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, có mấy giọng nói đồng thời vang lên.

Tay dừng lại ở giữa không trung, quay đầu nhìn về phía bên kia, bốn người đàn ông đồng thời mở miệng lên tiếng ngăn lại, mặt La Hải âm trầm tức giận nhìn cô ta, màu nâu trong mắt nhiễm sự hung ác, dường như là đang nói, cô dám động vào cô ấy thì bây giờ tôi sẽ để cô chết.

Lý Tường đi tới, đoạt lấy cây đinh trong tay cô ta, ném ra ngoài cửa sổ, không biết vô tình hay cố ý liếc bắp chân của Bạch Nguyệt Oánh một cái, một giây sau anh ta lại nở nụ cười.

Tầm mắt rơi vào khóe miệng còn chưa khô của cô, lấy ngón cái lau, bàn tay thô ráp và hơi lạnh, chạm vào làn da cảm thấy tê dại, lau hết màu đỏ xinh đẹp kia, Lỳ Tường khom người ôm Noãn Noãn đặt lên ghế dựa bên cạnh Lam Hi, tiếp đó chộp lấy Bạch Nguyệt Oánh giao cho A Nam, “Mang cô ta trở về xử lý một chút vết thương.”

A Nam nhận lệnh, đỡ cô chủ của mình lên xe.

Điện thoại di động rung, Lý Tường nhanh chóng liếc mắt nhìn thoáng qua rồi tắt, sau đó nói bên tai La Hải câu gì đó.

“Dẫn Lam Hi đi, bạn bè cũ chúng tôi cần nói chuyện riêng một chút.”

Nhíu chặt lông mày, mắt Lam Hi giật giật rất vui mừng, tay nhỏ bé của Noãn Noãn nắm chặt tay của bà, lo lắng nhìn bà, “Không được đi.”

Khóe miệng khẽ cong, vỗ cô nhè nhẹ, đau lòng vén tóc rơi trên trán cô, “Có phải rất đau không?”

Lắc đầu một cái, đôi mắt trong suốt, mơ hồ một mảnh, “Đừng đi.” Noãn Noãn sợ, khi con người yếu ớt nhất rất sợ mất đi thứ gì đó, cô không thừa nhận Lam Hi, không thể tiếp nhận thân phận của bà, bà vứt bỏ mình cô cũng không hận bà, mấy ngày nay quá nhiều sự thật đè ép cô đến sắp hỏng mất, sau lưng đau đến cô không thẳng người được, nhìn Tinh Hạ hôn mê ở phía đối diện, dường như cô muốn khóc.

Đều là vì mình mà bọn họ mới bị thương, Tô Thanh nói rất đúng, cô chính là sao chổi…

Lam Hi bị người ta dẫn đi, khi Noãn Noãn cho là chuyện đã tạm chấm dứt, tiếng thét chói tai và tiếng cửa sắt đóng lại đồng thời vang lên.

“Tinh Tiểu Noãn, đồ sao chổi, đồ đen đủi, đều tại cậu… Cậu làm sao vậy?”

Thở dài, nhắc tào tháo là tào tháo đến, không còn sức lực tranh cãi với cô ta rốt cuộc mình có phải là sao chổi hay không, liếc cô ta một cái, coi như cô ta còn có chút lương tâm, bây giờ máu trên mặt mình rất là đáng sợ.

“Cậu bị bắt khi nào vậy, trong túi có đồ ăn không?” Dù thế nào cũng sẽ không bị bắt cùng ngày với cô.

Tô Thanh trừng cô, “Ăn? Mặt của cậu đều là máu mà còn muốn ăn, có phải tim cậu rất lớn không, rốt cuộc bị thương chỗ nào, sao mà thành thế này, có phải Bạch Nguyệt Oánh đánh không, hừ, mụ già ấy, lòng dạ độc ác, khi đi học đối xử với tôi rất tốt nhưng bây giờ lại biến thành sát thủ máu lạnh, mẹ kiếp thật biến thái.”

Kinh ngạc! Tay lau khóe miệng rất lâu cũng không nhúc nhích, ồ, không phải Tô Thanh bị người ta đánh đến đầu óc hỏng rồi chứ, Tinh Hạ cũng như thế, giờ Tô Thanh cũng vậy, nhìn cô ta xoa cổ, Noãn Noãn hỏi, “Bọn họ đánh cậu à?”

“Vừa nhắc tới cái này là tôi liền tức giận, từ nhỏ đến lớn ai cũng không dám đánh tôi, trừ cậu ra Tinh Tiểu Noãn, bây giờ lại có thêm một người là Bạch Nguyệt Oánh, sớm muộn gì cũng có ngày tớ sẽ báo thù, đánh chết mụ già kia, đánh tôi một cái thì tôi trả gấp trăm lần, không phải cô ta cũng đánh cậu sao, chị tôi giúp cậu báo thù, giết cô ta không chừa một mảnh.”

‘...... ’

Không có nghiêm trọng như thế chứ, liếm liếm cánh môi khô nứt, Noãn Noãn vẫy tay bảo cô ta qua đây, vẫn còn chưa quen Tô Thanh đột nhiên thay đổi, muốn ngăn cô ta nói nhảm không ngừng. 

“Này, đi đến bên trong một chút, trời lạnh như thế chen chúc ngồi chung một chỗ để sưởi ấm, mau mau dịch cái mông qua đây.” Hành động nhanh nhẹn, nói chuyện mạnh mẽ không giống như từng bị ngược đãi, Noãn Noãn thật tò mò tại sao cô ta bị bắt.

Móc túi, lục lọi nửa ngày, tay chần chừ móc ra móc vào, khi mắt đảo qua vết thương trên mặt Noãn Noãn, cuối cùng đành phải quăng thanh kẹo Snickers vào trong tay Noãn Noãn, “Ồ, tôi chỉ có thanh Snickers này thôi, cậu đừng có suy nghĩ nhiều, tôi thấy cậu đáng thương mới cho cậu, không cần cám ơn tôi!”

“Cám ơn!” Rất nghiêm túc rất chân thành nói một tiếng, nghẹn ngào ở cổ họng, hút mũi một cái, đứng dậy.

“Này, cậu đi đâu vậy?” Tô Thanh nắm lấy ống tay áo của cô, có chút hốt hoảng, cố làm ra vẻ kiên cường chính là giả vờ thôi, bên trong không gian lớn như vậy cô ta rất sợ, vốn sáng nay còn ở cửa hàng đi dạo phố, chớp mắt đã bị bắt đến đây, cô ta ở một căn phòng khác nhìn thấy toàn bộ quá trình Noãn Noãn bị đánh, thầm cảm thấy may mắn khi mình có vẻ ngoan không đụng chạm đến Bạch Nguyệt Oánh, nếu không một cước kia của cô ta hạ xuống không bị đạp chết thì chắc cũng chỉ còn nửa mạng.

“Tớ sẽ không chạy, tớ muốn đi xem Tinh Hạ một chút, chị ấy bị thương.” Noãn Noãn muốn đưa thanh Snickers kia cho Tinh Hạ để bổ sung thể lực, cô ta sắp gầy như một thanh tre rồi.

“Cậu mới gầy đấy, còn nghĩ đến người khác, có bệnh à, cậu đừng đi xem chị Tinh Hạ hôn mê nữa, để tôi xem vết thương sau lưng cậu trước đi.” Tô Thanh nhìn cô, tình cảnh này làm cô ta lập tức như trở lại mười năm trước, khi đó, Noãn Noãn cũng người đầy vết sẹo nhưng vẫn đút bánh mì cho cô ta ăn.

“Tớ không sao.” Noãn Noãn cười gượng, nhưng vẫn bị Tô Thanh đè xuống cưỡng ép vén áo lên nhìn một chút.

Gió lạnh thổi lất phất vào sống lưng, đau đớn và lạnh lẽo, cảm thấy khó chịu lắc lắc cơ thể muốn Tô Thanh đừng xem, nhưng Tô Thanh lại tức giận mắng.

“Bạch Nguyệt Oánh con mẹ nó có phải là người hay không, đá cũng quá độc ác rồi.”

Chỉ thấy, trên người Noãn Noãn là một mảnh bầm tím nhìn thấy mà hoảng, nhiều chỗ bị thương, máu thấm vào áo sơ mi màu trắng của cô.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương