Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!
-
Chương 71: Dụng tâm kín đáo
Trịnh Diệp tìm một lý do thích hợp để giải thích việc đột nhiên mất tích của Trịnh Thiên. Mà cũng không phải là lần đầu tiên Trịnh Thiên đột nhiên biến mất, cho nên dù không muốn tin, cuối cùng Trịnh lão phu nhân cũng phải tin tưởng...
- Sao lại đưa tôi về nhà anh?
Ngồi cùng xe với Hoắc Vĩ Triệt, đợi chiếc cổng sắc lớn không quá xa lạ mở ra trước mặt mà Trịnh Diệp không nhịn được quay sang hỏi anh.
- Lát nữa em sẽ biết!
Cười cười lên tiếng, sau đó thì anh cũng không nói thêm bất cứ điều gì.
Đang thắc mắc không biết tại sao Hoắc Vĩ Triệt lại đưa cô về dinh thự của anh, thì cuối cùng Trịnh Diệp cũng phát hiện ra có điều không đúng! Lúc trước khi cô tiếp nhận bảo vệ an toàn cho anh cũng đã từng ngồi cùng chiếc xe trở về dinh thự với anh...tuy nhiên mọi lần xe điều đỗ lại sau khi đi qua khuôn viên rộng lớn. Nhưng hiện tại lại không như vậy, chiếc xe trực tiếp đi luôn vào gaga mà không dừng lại ở nơi khác!
Dù thắc mắc không nhỏ, nhưng biết trước là bây giờ có hỏi Hoắc Vĩ Triệt cũng không trả lời. Vì vậy cô đành im lặng, quan sát xung quanh...
Mấy tháng không đến, nơi này cũng chẳng thay đổi bao nhiêu cả!
Đừng xe lại bên trong gaga, Tần Nguyên từ vị trí ghế lái vòng ra đằng sau mở cửa cho Hoắc Vĩ Triệt, còn riêng Trịnh Diệp không có kiên nhẫn đợi người khác mở cửa cho nên đã tự ra...
Hoắc Vĩ Triệt nhìn Tần Nguyên một cái, anh ta liền hiểu ý, gật đầu rồi đi đến một góc quen thuộc làm một loạt động tác.
Tần Nguyên không hề có ý che giấu, cho nên Trịnh Diệp đứng gần đó liền nhìn không sót một động tác nào. Trong lòng cũng chợt hiểu rõ, ánh mắt hơi thay đổi nhìn Hoắc Vĩ Triệt vẫn giữ vẻ mặt ung dung như vậy...
Thì ra, ở trong gaga này quả thật có bí mật... Lần trước cô tìm kiếm dang dỡ, song sau đó cũng không có cơ hội nữa! Nhưng theo sự thật này, dù cô có tìm thêm mười lần nữa cũng cũng chưa chắc có thể tìm ra! Có điều... nếu là người kia, chắc là sẽ có cơ hội, những thứ công nghệ cao này chính là sở trường của cô ấy thì phải!
- Hệ thống này do chính Trịnh Thiên nghiên cứu phát minh ra!
Ầm...
Giống như sấm chớp giữa trời, Trịnh Diệp còn đang phân vân suy nghĩ thì bên tai đã vang lên một câu nói khiến cho cô phải rơi vào trạng thái ngơ ngác, không dám tin vào tai mình...
Cái gì, là do anh hai tạo ra sao... Vậy rốt cuộc là anh ấy và Hoắc Vĩ Triệt là có quan hệ như thế nào, Hoắc Vĩ Triệt có thân phận gì?
- Đi thôi!
Hoắc Vĩ Triệt nắm lấy tay Trịnh Diệp, kéo cô vào thang máy đã được mở ra... Còn Trịnh Diệp vì đang có phần thất thần, cho nên chẳng hề phản kháng, để cho anh kéo mình đi.
- Lão đại!
Cửa thang máy vừa mở, hai người đàn ông mặc vest đen đứng bên ngoài gác thấy bóng dáng Hoắc Vĩ Triệt liền đồng thanh hô lên. Hoắc Vĩ Triệt và Tần Nguyên đã quá quen thuộc, không có mấy phản ứng... Nhưng Trịnh Diệp đứng bên cạnh anh thì khác, tiếng hô đã khiến cô hồi phục tinh thần...
Cô vừa nghe thấy gì... Lão đại?
- Anh là lão đại của Hắc Long bằng?
Không phải nghi vấn, mà là câu khẩn định. Hai từ" lão đại" cô nghe rất rõ ràng... Còn hình hắc long uốn lượn trên tường kia, cô không phải người trong hắc đạo, nhưng không có nghĩa là cô không biết gì. Dựa theo hiểu biết của cô, thì vị lão đại thần bí của bang Hắc Long sẽ chắc chắn là vị trước mặt này đây rồi!
Đối với ánh mắt của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt chỉ cười trừ, sau đó gật đầu xem như thừa nhận. Nếu đã quyết định để cô biết, thì không cần thiết phải giấu giếm, giải thích, cô thông minh như vậy, sẽ dễ dàng tự hiểu ra thôi!
- Đi, tôi dẫn em đi tham quan.
Hoắc Vĩ Triệt biết nâng lực thừa nhận của Trịnh Diệp, khoé môi vẫn giữ nguyên độ cong mà cười với cô. Trịnh Diệp lúc này đã đã gỡ hết được khúc mắc trong lòng, những bí ẩn mà cô từng cảm nhận được từ anh cũng đã có đáp án... Cũng muốn biết trong cái căn cứ thập phần bí mật này có cái gì, cho nên cô không hề chần chừ gật đầu đồng ý.
Trịnh Diệp đi bên cạnh anh, cũng không hề hé răng nửa lời, lặng lẽ nhìn người xung quanh cung kính chào hỏi anh, rồi những lời chỉ điểm thỉnh thoảng của anh dành cho thuộc hạ ở khu huấn luyện... Dọc đường đi, cái mà Trịnh Diệp cảm nhận được nhiều nhất chính là những ánh mắt tò mò thỉnh thoảng len lén quan sát cô.
- Lão đại!
Vừa đến khu vực tập bắn, người ở đó cũng giống như những nơi khác ngừng động tác chào Hoắc Vĩ Triệt một cái.
- Các cậu cứ tiếp tục đi!
Phất tay ra hiệu cho những người kia, sau đó Hoắc Vĩ Triệt lấy khẩu súng trên tay Tần Nguyên đưa cho Trịnh Diệp.
- Đây là Hunter IG3T6, em thử xem!
- Tôi thử?
Trịnh Diệp hơi bất ngờ bởi hành động của Hoắc Vĩ Triệt, khi nãy anh vừa mới đưa cô vào khu vực chế tạo vũ khí, còn nói là cô có thể dùng thử... Không phải cô đã từ chối rồi sao, bây giờ còn...? Mà Hunter - kẻ đi săn?
- Đúng vậy, tôi biết em rất giỏi dùng súng, khẩu này là mẫu mới, em dùng thử rồi cho tôi lời nhận xét!
Hoắc Vĩ Triệt nghiêm túc gật đầu, trong giọng nói còn có một chút ý mong đợi thì phải?
Trịnh Diệp nhìn khẩu súng trước mắt, thân màu bạc, kích thước nhỏ hơn súng ngắn bình thường một chút... không biết uy lực như thế nào?
Vốn là người thích dùng súng, nên bản thân Trịnh Diệp cũng muốn biết khẩu súng trước mặt có uy lực hay không, cho nên cũng không tiếp tục chằn chừ mà đưa tay nhận lấy.
Nhìn nhìn một chút sân tập bắn, có cả bia bất động và di động, bia di động còn có phân loại theo tốc độ.
- Trước hết em nên thử với mục tiêu bất động!
Vừa nhìn liền biết Trịnh Diệp đang phân vân về vấn đề bia bắn, nên Hoắc VĨ Triệt tốt bụng lên tiếng nhắc nhở giúp cô. Có điều Trịnh Diệp lại lắc đầu:
- Không, bất động thì sẽ không biết rõ uy lực và tốc độ của súng chính xác được!
Là súng mới, cô quả thật chưa biết gì về nó, nhưng bắn mục tiêu bất động thì quá mức nhàm chán rồi!
- Được, tùy em!
Nói xong, Hoắc Vĩ Triệt cùng Tần Nguyên lùi sang một bên nhường lại không gian cho Trịnh Diệp.
Những người khác ở trong sân tập bắn dù đã được Hoắc Vĩ Triệt bảo tiếp tục tập luyện, nhưng thấy vì chở về vị trí, bọn họ lại tựu tập lại gần Trịnh Diệp. Lão đại của bọn họ từ trước đến nay chưa từng xuất hiện phụ nữ bên cạnh, ngày cả trong bang cũng rất hiếm phụ nữ. Đùng một cái bên cạnh anh lại xuất hiện một người vô cùng xinh đẹp, lại còn được đưa vào nơi này... Bọn họ thật muốn biết cô gái ấy có cái gì đặc biệt mà có thể được lão đại ưu ái!
Tần Nguyên cũng kính đứng sau lưng Hoắc Vĩ Triệt, nhìn dáng vẻ ung dung của anh, lại nhìn những ánh mắt hiếu kì xung quanh thì nhất thời cũng sáng tỏ hiểu ra một vấn đề lớn.
Cái gì mà muốn cô Trịnh thử súng cho ý kiến gì chứ. Chính là cố tình cho cô chỗ tài trước mặt thuộc hạ của anh, để sau này có gì cũng dễ nói chuyện, cô không bị người khác coi thường... Ha ha... lão đại cũng thật là dụng tâm kín đáo đi! Phí nhiều tâm tư nhiều năm như vậy...
Đoàng... đoàng... đoàng...
Trong lúc Tần Nguyên còn mê man cảm thán, thì ba tiếng súng liên tiếp đã vang lên... Thật không ngờ Trịnh Diệp lại chọn loại bia cách cô một trăm mét di chuyển với tốc độ 10m/giây để bắn thử...
Sau đó một người đàn ông đã tự động chạy ra kiểm tra kết quả... kiểm tra xong, liền dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn Trịnh Diệp...
- Sao lại đưa tôi về nhà anh?
Ngồi cùng xe với Hoắc Vĩ Triệt, đợi chiếc cổng sắc lớn không quá xa lạ mở ra trước mặt mà Trịnh Diệp không nhịn được quay sang hỏi anh.
- Lát nữa em sẽ biết!
Cười cười lên tiếng, sau đó thì anh cũng không nói thêm bất cứ điều gì.
Đang thắc mắc không biết tại sao Hoắc Vĩ Triệt lại đưa cô về dinh thự của anh, thì cuối cùng Trịnh Diệp cũng phát hiện ra có điều không đúng! Lúc trước khi cô tiếp nhận bảo vệ an toàn cho anh cũng đã từng ngồi cùng chiếc xe trở về dinh thự với anh...tuy nhiên mọi lần xe điều đỗ lại sau khi đi qua khuôn viên rộng lớn. Nhưng hiện tại lại không như vậy, chiếc xe trực tiếp đi luôn vào gaga mà không dừng lại ở nơi khác!
Dù thắc mắc không nhỏ, nhưng biết trước là bây giờ có hỏi Hoắc Vĩ Triệt cũng không trả lời. Vì vậy cô đành im lặng, quan sát xung quanh...
Mấy tháng không đến, nơi này cũng chẳng thay đổi bao nhiêu cả!
Đừng xe lại bên trong gaga, Tần Nguyên từ vị trí ghế lái vòng ra đằng sau mở cửa cho Hoắc Vĩ Triệt, còn riêng Trịnh Diệp không có kiên nhẫn đợi người khác mở cửa cho nên đã tự ra...
Hoắc Vĩ Triệt nhìn Tần Nguyên một cái, anh ta liền hiểu ý, gật đầu rồi đi đến một góc quen thuộc làm một loạt động tác.
Tần Nguyên không hề có ý che giấu, cho nên Trịnh Diệp đứng gần đó liền nhìn không sót một động tác nào. Trong lòng cũng chợt hiểu rõ, ánh mắt hơi thay đổi nhìn Hoắc Vĩ Triệt vẫn giữ vẻ mặt ung dung như vậy...
Thì ra, ở trong gaga này quả thật có bí mật... Lần trước cô tìm kiếm dang dỡ, song sau đó cũng không có cơ hội nữa! Nhưng theo sự thật này, dù cô có tìm thêm mười lần nữa cũng cũng chưa chắc có thể tìm ra! Có điều... nếu là người kia, chắc là sẽ có cơ hội, những thứ công nghệ cao này chính là sở trường của cô ấy thì phải!
- Hệ thống này do chính Trịnh Thiên nghiên cứu phát minh ra!
Ầm...
Giống như sấm chớp giữa trời, Trịnh Diệp còn đang phân vân suy nghĩ thì bên tai đã vang lên một câu nói khiến cho cô phải rơi vào trạng thái ngơ ngác, không dám tin vào tai mình...
Cái gì, là do anh hai tạo ra sao... Vậy rốt cuộc là anh ấy và Hoắc Vĩ Triệt là có quan hệ như thế nào, Hoắc Vĩ Triệt có thân phận gì?
- Đi thôi!
Hoắc Vĩ Triệt nắm lấy tay Trịnh Diệp, kéo cô vào thang máy đã được mở ra... Còn Trịnh Diệp vì đang có phần thất thần, cho nên chẳng hề phản kháng, để cho anh kéo mình đi.
- Lão đại!
Cửa thang máy vừa mở, hai người đàn ông mặc vest đen đứng bên ngoài gác thấy bóng dáng Hoắc Vĩ Triệt liền đồng thanh hô lên. Hoắc Vĩ Triệt và Tần Nguyên đã quá quen thuộc, không có mấy phản ứng... Nhưng Trịnh Diệp đứng bên cạnh anh thì khác, tiếng hô đã khiến cô hồi phục tinh thần...
Cô vừa nghe thấy gì... Lão đại?
- Anh là lão đại của Hắc Long bằng?
Không phải nghi vấn, mà là câu khẩn định. Hai từ" lão đại" cô nghe rất rõ ràng... Còn hình hắc long uốn lượn trên tường kia, cô không phải người trong hắc đạo, nhưng không có nghĩa là cô không biết gì. Dựa theo hiểu biết của cô, thì vị lão đại thần bí của bang Hắc Long sẽ chắc chắn là vị trước mặt này đây rồi!
Đối với ánh mắt của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt chỉ cười trừ, sau đó gật đầu xem như thừa nhận. Nếu đã quyết định để cô biết, thì không cần thiết phải giấu giếm, giải thích, cô thông minh như vậy, sẽ dễ dàng tự hiểu ra thôi!
- Đi, tôi dẫn em đi tham quan.
Hoắc Vĩ Triệt biết nâng lực thừa nhận của Trịnh Diệp, khoé môi vẫn giữ nguyên độ cong mà cười với cô. Trịnh Diệp lúc này đã đã gỡ hết được khúc mắc trong lòng, những bí ẩn mà cô từng cảm nhận được từ anh cũng đã có đáp án... Cũng muốn biết trong cái căn cứ thập phần bí mật này có cái gì, cho nên cô không hề chần chừ gật đầu đồng ý.
Trịnh Diệp đi bên cạnh anh, cũng không hề hé răng nửa lời, lặng lẽ nhìn người xung quanh cung kính chào hỏi anh, rồi những lời chỉ điểm thỉnh thoảng của anh dành cho thuộc hạ ở khu huấn luyện... Dọc đường đi, cái mà Trịnh Diệp cảm nhận được nhiều nhất chính là những ánh mắt tò mò thỉnh thoảng len lén quan sát cô.
- Lão đại!
Vừa đến khu vực tập bắn, người ở đó cũng giống như những nơi khác ngừng động tác chào Hoắc Vĩ Triệt một cái.
- Các cậu cứ tiếp tục đi!
Phất tay ra hiệu cho những người kia, sau đó Hoắc Vĩ Triệt lấy khẩu súng trên tay Tần Nguyên đưa cho Trịnh Diệp.
- Đây là Hunter IG3T6, em thử xem!
- Tôi thử?
Trịnh Diệp hơi bất ngờ bởi hành động của Hoắc Vĩ Triệt, khi nãy anh vừa mới đưa cô vào khu vực chế tạo vũ khí, còn nói là cô có thể dùng thử... Không phải cô đã từ chối rồi sao, bây giờ còn...? Mà Hunter - kẻ đi săn?
- Đúng vậy, tôi biết em rất giỏi dùng súng, khẩu này là mẫu mới, em dùng thử rồi cho tôi lời nhận xét!
Hoắc Vĩ Triệt nghiêm túc gật đầu, trong giọng nói còn có một chút ý mong đợi thì phải?
Trịnh Diệp nhìn khẩu súng trước mắt, thân màu bạc, kích thước nhỏ hơn súng ngắn bình thường một chút... không biết uy lực như thế nào?
Vốn là người thích dùng súng, nên bản thân Trịnh Diệp cũng muốn biết khẩu súng trước mặt có uy lực hay không, cho nên cũng không tiếp tục chằn chừ mà đưa tay nhận lấy.
Nhìn nhìn một chút sân tập bắn, có cả bia bất động và di động, bia di động còn có phân loại theo tốc độ.
- Trước hết em nên thử với mục tiêu bất động!
Vừa nhìn liền biết Trịnh Diệp đang phân vân về vấn đề bia bắn, nên Hoắc VĨ Triệt tốt bụng lên tiếng nhắc nhở giúp cô. Có điều Trịnh Diệp lại lắc đầu:
- Không, bất động thì sẽ không biết rõ uy lực và tốc độ của súng chính xác được!
Là súng mới, cô quả thật chưa biết gì về nó, nhưng bắn mục tiêu bất động thì quá mức nhàm chán rồi!
- Được, tùy em!
Nói xong, Hoắc Vĩ Triệt cùng Tần Nguyên lùi sang một bên nhường lại không gian cho Trịnh Diệp.
Những người khác ở trong sân tập bắn dù đã được Hoắc Vĩ Triệt bảo tiếp tục tập luyện, nhưng thấy vì chở về vị trí, bọn họ lại tựu tập lại gần Trịnh Diệp. Lão đại của bọn họ từ trước đến nay chưa từng xuất hiện phụ nữ bên cạnh, ngày cả trong bang cũng rất hiếm phụ nữ. Đùng một cái bên cạnh anh lại xuất hiện một người vô cùng xinh đẹp, lại còn được đưa vào nơi này... Bọn họ thật muốn biết cô gái ấy có cái gì đặc biệt mà có thể được lão đại ưu ái!
Tần Nguyên cũng kính đứng sau lưng Hoắc Vĩ Triệt, nhìn dáng vẻ ung dung của anh, lại nhìn những ánh mắt hiếu kì xung quanh thì nhất thời cũng sáng tỏ hiểu ra một vấn đề lớn.
Cái gì mà muốn cô Trịnh thử súng cho ý kiến gì chứ. Chính là cố tình cho cô chỗ tài trước mặt thuộc hạ của anh, để sau này có gì cũng dễ nói chuyện, cô không bị người khác coi thường... Ha ha... lão đại cũng thật là dụng tâm kín đáo đi! Phí nhiều tâm tư nhiều năm như vậy...
Đoàng... đoàng... đoàng...
Trong lúc Tần Nguyên còn mê man cảm thán, thì ba tiếng súng liên tiếp đã vang lên... Thật không ngờ Trịnh Diệp lại chọn loại bia cách cô một trăm mét di chuyển với tốc độ 10m/giây để bắn thử...
Sau đó một người đàn ông đã tự động chạy ra kiểm tra kết quả... kiểm tra xong, liền dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn Trịnh Diệp...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook