Trăng treo trên cành liễu, ngọn đèn trong nhà chiếu sáng cả căn phòng.

Trên chiếc bàn gỗ nam điêu khắc hoa có một dĩa kẹo hạt dẻ, hai ly trà Long Tỉnh, tâm đèn bé nhỏ trong ngọn đèn bàn thấm đẫm dầu, ánh sáng nhập nhòe lúc sáng lúc tối, khiến cho gương mặt của hai người ngồi bên bàn gỗ nhìn có vẻ quỷ dị khó đoán.

Lâm Tu Ngôn đang uống trà bị sặc một hớp, quay sang nhìn người đã ăn được hơn nửa đĩa kẹo hạt dẻ kia.

"Không ngấy sao?"

Người đó nhìn chằm chằm những viên kẹo màu hổ phách, lại ăn thêm một viên nữa, một hồi lâu không nói chuyện, vẫn có cảm giác là vị kẹo này không đúng.

"Sau này đừng mua loại này, vị không ngon."

Lâm Tu Ngôn nhếch khóe miệng: "Kẹo khắp cả kinh thành đều bị huynh ăn qua rồi, ta thử thì thấy đều chỉ có mỗi một vị thôi, không phải là kẹo hạt dẻ sao? Còn có thể có vị gì nữa?"

Người đó không trả lời, một hồi lâu sau mới lười biếng mà lên tiếng: "Bên Biện Lương kia đã có tin tức gì chưa?"

Lâm Tu Ngôn gật đầu, lấy ngón tay chấm vào ly trà trên bàn viết hai chữ.

Con ngươi người đó lóe lên: "Nắm chắc không?"

"Đương nhiên."

"Động tác nhanh lên, trong vòng nửa năm nhất định phải lấy được, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có hai năm thôi."

Bàn tay đang lau ngón tay dính nước của Lâm Tu Ngôn chững lại, hỏi: "Sao lại gấp như vậy?"

"Mấy ngày nay, thân thể của người đó càng ngày càng xấu đi, để lâu e là sẽ có biến cố. Huynh chú ý thêm đi. Qua một khoảng thời gian nữa sẽ có động tĩnh, đồng thời mấy người có lòng riêng kia cũng không cần giữ nữa."

"Không sợ đánh rắn động cỏ sao?"

"Tóm lại cũng không bắn đến trên người huynh được, huynh cứ yên tâm mà làm đi."

"Lỡ như hắn phát giác ra chuyện gì..."

"Sẽ không, bên Kinh Châu đã có chút tin tức trước, tự nhiên sẽ có người không thể chờ được."

"Được!" Ngừng một lát, Lâm Tu Ngôn lại nói: "Mà, chuyện đó cũng đã có chút đầu mối rồi."

Người đó nhướn mày không trả lời trực tiếp, sau đó liền nghe Lâm Tu Ngôn tiếp tục nói: "Ta đoán không sai."

Nụ cười lạnh lẽo treo trên khóe môi, gương mặt người đó bị bóng tối che mất một nửa, không có chút bất ngờ nào.

"Không vội, kẻ đứng sau còn chưa dụ ra được, món nợ này cuối cùng cũng vẫn phải tính thôi!"

"Huynh..."

Một ngọn gió nhẹ đến gần như không có thổi qua, một bóng đen lặng lẽ nhanh chóng quỳ xuống trước cửa, còn chưa kịp mở miệng, từ bên trong đã có tiếng nói vọng ra.

"Vào đi."

Bóng đen đó chắp tay thành quyền, cầm lấy tờ giấy được cuộn tròn nhỏ lại vào lòng bàn tay, đưa cho hai người trong phòng: "Trác Cửu mang tin tức đến ạ!"

Lâm Tu Ngôn cầm lấy tờ giấy đó mở ra, chữ nhỏ như hoa trên trâm cài đầu bay lượn trên tờ giấy, số lượng chữ không nhiều, vừa liếc thấy đã bị người khác cướp đi.

Hắn "chậc" một tiếng, có vẻ rất có hứng thú.

"Thập Nhất, mang người suốt đêm chạy đến con hẻm phía Nam ngoại thành, đón người về"

"Vậy... còn người đang canh giữ?"

"Chuyện này còn phải hỏi sao?"

Người áo đen nhận lệnh, vừa mới xoay người, liền nghe thấy người còn lại nói: "Không, đi Vinh Xương Vương phủ trước, mang Vương Khuê đi."

"Vâng!"

Đợi cho đến khi trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, người đó liếc Lâm Tu Ngôn một cái, đột nhiên đứng dậy: "Ta còn có việc, đi trước."

Lâm Tu Ngôn bưng ly trà lên hớp một ngụm: "Thong thả không tiễn!"

Đợi bóng người không còn, hắn mới đột nhiên nhớ ra, ly trà này, hình như khi nãy hắn vừa nhúng tay vào đó thì phải!

------------

Trong Lan Uyển, không gian im ắng không một tiếng động, các nha hoàn và tên sai vặt đều làm việc nhẹ nhàng, chỉ sợ có chút tiếng động nào phá vỡ sự yên ắng này. Trong ánh sáng mềm mại khắp phòng kia, mùi hương Trà Vu Hương lượn lờ trong chiếc lò bằng đồng, thấm vào lòng người.

Giấc ngủ này, Lâm Tương nhủ rất sâu, trong mơ đều là những cảnh tượng mà nàng ta thích thú.

Trong ánh sáng mờ ảo, nàng ta nhìn thấy Cố Hoài Du đang nhắm mắt ngủ rất sâu, con rắn hổ mang đó âm thầm lặng lẽ chui vào phòng từ cửa sổ, không có ai phát giác ra nó.

Nó nghểnh đầu trên mặt đất đưa qua đưa lại, sau đó bò theo góc cạnh của chiếc giường được điêu khắc tỉ mỉ bò đến bên gối của Cố Hoài Du, hàm răng sắc nhọn lạnh lẽo hôn lên cổ nàng, tấm thân ướt át của nó quấn lên, Cố Hoài Du chỉ còn có thể nằm đó mà giãy giụa thôi.

Nàng dùng tay bóp lấy cổ chính mình, sắc mặt càng ngày càng xanh, những tiếng kêu "a a" kì lạ phát ra từ trong miệng, hai mắt lồi ra khỏi khoang mắt, gương mặt khiến nàng ta ganh ghét vô cùng kia bắt đầu trở nên vặn vẹo, chảy máy, sau đó trở thành một gương mặt đáng sợ vô cùng, còn đâu đường nét khi xưa nữa.

Sau đó hai chân Cố Hoài Du đạp đạp vài cái, trút hơi thở cuối cùng.

Con rắn ở bên gối âm thầm trốn đi, không để lại chút dấu vết nào.

Mãi cho đến khi Triều Tịch trở về gọi tỉnh nàng ta, Lâm Tương không chỉ không nổi giận mà hai mắt nàng ta còn mang ý cười, nàng ta mặc một chiếc váy bó ngực thêu hợp hoan màu hồng cánh sen, nằm nghiêng trên giường, cánh tay đỡ lấy đầu nhìn về phía Triều Tịch, mái tóc dài đen óng ả như tơ thả dài trên sạp.

Trong giọng nói mang theo chút lười nhác khi vừa tỉnh dậy: "Chuyện làm thế nào rồi?"

Con ngươi Triều Tịch lóe lóe, khẽ liếc nhìn lên giường rồi lại nhanh chóng cụp mắt lại. Dưới gương mặt ngây thơ kia của Lâm Tương là một tâm tư đáng sợ, Triều Tịch lựa từ ngữ một hồi lâu mới lắc đầu: "Chuyện không thành công!"

Lâm Tương đột nhiên không cười nữa, nhăn đầu mày lại hỏi: "Có chuyện gì?"

Triều Tịch kể lại những gì mà nàng ta thấy ở cửa Đường Lê Viện, kể sạch cho Lâm Tương không sót một chi tiết nào cả.

Sau khi Lâm Tương nghe chuyện, cắn chặt răng, đột nhiên đứng bật dậy đấm một cái thật mạnh vào chăn gấm: "Ngươi giỏi lắm Vương Khuê, dám làm việc hai mang!"

Người nhà của Vương Khuê, Lâm Tương đã ra lệnh cho người canh giữ từ lâu, nàng ta tin chắc rằng Vương Khuê không dám phản bội nàng ta, vậy thì tình huống có khả năng nhất là hắn ta chạy trốn khi chuẩn bị làm, sợ xảy ra án mạng sẽ bị kéo lên gặp quan, mượn cơ hội tự biên tự diễn một vở kịch trước mặt Cố Hoài Du.

Triều Lộ nhìn ra bên ngoài, sau đó thấp giọng nói: "Có lẽ là vị kia bên Đường Lê Viện cố ý làm như vậy?"

Lâm Tương cười phụt một tiếng: "Không thể nào! Ả ta không có đầu óc đó, cũng không có năng lực đó!"

Ngừng một lát, Lâm Tương vẫy tay với Triều Lộ: "Sáng sớm ngày mai, gọi Vương Khuê đến đây cho ta, ta phải nghe thử xem hắn giải thích như thế nào!"

Triều Lộ gật đầu: "Vâng!"

Cả đêm ngủ không ngon giấc, nên ngày hôm sau Lâm Tương dậy trễ một chút.

Triều Tịch đang dùng gương cẩn thận chải đầu cho nàng ta, liếc thấy nét xanh xanh dưới khóe mắt Lâm Tương, nhỏ giọng: "Tiểu thư có cần nghỉ ngơi thêm chút nữa không ạ?"

Lâm Tương híp mắt lại nhìn vào gương, lạnh lùng hỏi: "Triều Lộ về chưa?"

Triều Tịch ló đầu ra ngoài nhìn một vòng, lắc đầu: "Vẫn chưa ạ, bây giờ vẫn còn sớm, có lẽ người nhiều phức tạp nên phải đợi thêm một chút nữa ạ!"

Trong bầu không khí im ắng, Triều Tịch cảm thấy có chút bức bối, đúng lúc này tên sai vặt bên cạnh Lâm Tu Duệ mang theo một cái hộp bước vào cửa, "Nô tài thỉnh an Đại tiểu thư."

Biểu cảm của Lâm Tương đột nhiên thay đổi, đuôi mày khóe mắt đều ánh lên ý cười, đôi mắt to tròng ngây thơ vô cùng: "Ca ca về rồi sao?"

Tên sai vặt nâng cái hộp lên, cung kính nói: "Bẩm quận chúa, thiếu gia vừa về đến phủ liền sai nô tài đến đây, lúc này thiếu gia đang tắm rửa thay quần áo, mời tiểu thư qua đó một chuyến ạ!"

Lâm Tương đưa mắt, Triều Lộ liền móc ra hai lượng bạc đưa cho tên sai vặt.

"Ngươi đi nói với ca ca, ta đến liền."

Tên sai vặt được thưởng, vui vẻ chạy về truyền lời.

Triều Tịch vừa búi tóc vừa lựa lời hay ý đẹp dỗ ngọt Lâm Tương: "Thế tử gia đối với tiểu thư thật tốt, nô tỳ còn chưa từng thấy ca ca nhà nào bằng được một nửa thế tử gia luôn!"

Lâm Tương bị chuyện này gián đoạn, tạm thời quên đi sự buồn bực trong lòng, đưa tay mở hộp ra xem, vừa liếc thấy liền vội vàng đóng hộp lại ngay!

Trên gương mặt đột nhiên ửng hồng lên, nàng ta khẽ cắn khóe môi, sự ngứa ngáy chạy thẳng vào trong tim.

Đột nhiên, nhớ lại những lời nỉ non bên tai cùng khoảnh khắc miệng lưỡi dây dưa khi ấy, trong lòng nàng ta nổi lên từng cơn sóng.

Hơi thở ấm nóng như còn bên tai, ca ca nói, hắn không nhịn được nữa rồi, đợi qua đoạn thời gian này, hắn sẽ tìm một cơ hội thích hợp rồi thay nàng ta sắp xếp một thân phận quý nữ, cưới nàng ta về nhà.

Triều Tịch tò mò: "Tiểu thư, lần này thế tử lại tặng món đồ chơi mới lạ gì nữa ạ?"

Lâm Tương liếc nàng một cái, đóng hộp lại sau đó giấu xuống hộc bàn trang điểm rồi khóa lại một cách cẩn thận, "Không có gì, nhanh trang điểm cho ta!"

Vỗ vỗ mặt, nhịp tim của Lâm Tương đập mạnh không ngừng, kể từ khi làm rõ mối quan hệ đó, ca ca càng ngày càng to gan hơn, bây giờ lại dám... lại dám gửi cả món đồ như vậy đến đây!

Đợi lâu vẫn không thấy Triều Lộ quay về, giữa chừng Lâm Tu Duệ lại sau người đến hối thúc, Lâm Tương đành tạm thời bỏ qua chuyện này, sửa soạn gọn gàng đi Đăng Tiêu Các trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương