Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia
-
Chương 85
Từ mấy ngày hôm trước, mảnh đất trống bên ngoài bãi săn đã được dựng sẵn mấy túp lều, chính giữa là túp lều lớn thêu rồng vàng năm móng bằng chỉ vàng sáng trên đỉnh lều, những túp lều khác được dựng cách chính giữa một ít và phân tán ra xung quanh.
Sau khi nữ quyến xuống xe, liền có cung nữ lên dẫn đường, dẫn vào trong lều nghỉ ngơi, dựa theo thân phận của lão phu nhân, sau khi tắm rửa thay đồ sạch sẽ thì còn phải đi bái kiến Hoàng hậu.
Cố Hoài Du đi theo cung nữ dẫn đường, cả đường đi thẳng đến trong lều, nàng vẫn không có tâm trạng thưởng thức cảnh quan bên ngoài, cảm giác tim đập mạnh hoảng sợ trong lòng càng ngày càng lớn.
Những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây đã hoàn toàn tách ra khỏi quỹ đạo của đời trước, sau khi mất đi khả năng tiên tri, đối với mối quan hệ phức tạp giữa các hậu phi nàng lại hiểu biết rất ít nữa.
Quan trọng nhất là, Đức Phi vẫn còn mang bệnh mà vẫn đến tham gia cuộc đi săn này, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Nếu như chỉ đơn giản là muốn đối phó nàng, vậy thì có thể không cần phải tốn công như thế, có lẽ còn có chuyện khác sẽ xảy ra, giải quyết nàng chỉ là thuận tiện mà thôi.
Nàng tin, Đức Phi yêu chiều Vệ Thanh Nghiên như thế, sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này đâu.
Bao năm qua, những người bị thương một cách tình cờ trong các cuộc đi săn không hề ít, dù sao thì cũng là muốn giành lấy cơ hội thể hiện trước mặt Hoàng thượng, nếu như nàng trong mấy ngày bị tên bay bắn nhầm mà bị thương thì cũng là chuyện thần không hay quỷ không biết.
Còn có, câu "Mọi chuyện phải cẩn thận" của Tống Thời Cẩn đó. Biểu cảm của hắn khi đó, rõ ràng là muốn nhắc nhở nàng điều gì.
"Đang nghĩ gì vậy?" Tôn thần y đột nhiên mở miệng nói.
Trong miệng Cố Hoài Du lầm bầm: "Mọi chuyện phải cẩn thận."
Bên trong lều không có người khác, sau khi Tôn thần y đóng cửa lều lại, liền lấy một bao giấy từ trong tay áo ra, lén lút nhét vào trong tay Cố Hoài Du: "Đề phòng chuyện gì đó, nếu như có nguy hiểm thì uống vào."
Cố Hoài Du dùng tay siết nhẹ, bên trong có lẽ là viên thuốc lớn hơn móng tay một chút, nàng thấp giọng nói: "Đây là cái gì?"
"Vừa dùng liền chết 'hoàn'." Tôn thần y mím môi cười cười: "Hộ tâm hoàn, có công dụng giải bách độc. Thấy sao? Tên này có hay không? Chính ta đặt đó."
Cố Hoài Du ngây ra, "Cách đặt tên này của người, thật sự là rất độc đáo."
Tôn thần y cười nói: "Chỏ có một viên này thôi, con cất kĩ, ta ra ngoài đứng hầu trước."
Cố Hoài Du gật gật đầu, đợi cho Tôn thần y đi ra ngoài, Lục Chi mới hầu hạ nàng thay một bộ y phục phù hợp, để lại Hồng Ngọc ở trong lều sắp xếp mọi thứ, dẫn theo hai người đi gặp lão phu nhân.
Lều lớn của Hoàng hậu ở bên trái lều của Hoàng đế, rất rộng rãi ngăn nắp, ngoài cửa có cung nữ và thái giám đứng thẳng lưng, lúc Cố Hoài Du đi theo lão phu nhân vào trong, trong lều đã có một nhóm người lui ra ngoài trước.
Lão phu nhân thay một bộ y phục màu trắng tuyết Chức Cẩm Đoàn Văn, cung nữ đừng ở cửa sau khi vào thông báo thì để lại nha hoàn bên ngoài, dắt theo Cố Hoài Du bước vào trong.
Hoàng hậu ngồi ở vị trí trên cao chính giữa, phía sau có tiểu cung nữ đang phe phẩy cái quạt khổng tước, Tứ Phi và các phi tần được ân điển đi theo ngồi ở phía dưới theo phân vị, trong lều còn có không ít mệnh phụ và tiểu thư nhà quan đến bái phỏng ngồi ở gàn cửa.
Rất đông người, trong lêu đặt một trụ băng, nhiệt độ không tính là quá nóng, nhưng mà mùi hương của mọi người trộn lẫn vào nhau, ngửi vào có chút bức bối đến đáng sợ.
Cố Hoài Du cúi đầu rũ mắt, mắt nhìn chằm mũi chân mình không ngó nghiêng, hành lễ bái kiến với Hoàng hậu cùng lão phu nhân, tuy là không ngẩng đầu, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được không ít ánh nhìn đồng loạt quan sát về phía này.
Nguyên nhân không có gì khác, đây là lần thứ hai Cố Hoài Du lộ mặt ở chốn đông người, hơn nữa còn là một trường hợp chính thức như thế này. Sau khi Vinh Xương Vương phủ đón nàng về, đa số họ cũng chỉ có thể nhìn sơ qua nàng trong buổi thọ yến của lão phu nhân. Chuyện ngày hôm đó, tuy là không có ai lớn gan đi loan tin đồn, nhưng mà người biết chuyện cũng không ít.
Cho dù là sinh ra trong nhà cao cửa rộng, mặt u ám của những nhà quyền quý đó cũng không ít, đương nhiên là họ có thể nhìn ra, vị Tam tiểu thư này e là bất hòa với Lâm Tương. Hơn nữa hôm đó, sự xuất hiện một cách bất bình thường của Tống Thời Cẩn, hắn còn làm ra hành động kì lạ như thế, giống như là vội vã đến để chống lưng cho nàng vậy.
Các vị tiểu thư và phu nhân đang ngồi ở dưới, ai mà không biết trong lòng Lục Công chúa có Tống đại nhân, nhưng mà thần nữ có lòng Tương Vương lại không có mộng này. Con người Tống Thời Cẩn này âm hiểm ác độc, đối với Lục Công chúa cũng không hề đon đả đón đưa, nếu như Cố Hoài Du thật sự lọt vào mắt xanh của Tống Thời Cẩn, vậy thì chuyện này có chút khiến người khác tò mò rồi.
Đón nhận ánh nhìn hoặc là tò mò hoặc là vui trên nỗi đau của người khác từ nhiều phía, Cố Hoài Du chỉ coi như không biết, trên mặt vẫn mang nụ cười lịch sự như cũ.
Sắc mặt Hoàng hậu bình tĩnh, khí chất như hoa lan, giọng nói dịu dàng như gió xuân lướt qua cành liễu, thong thả nói: "Ngu lão phu nhân không cần đa lễ, đứng dậy đi." Sau đó nhìn về phía Cố Hoài Du, mỉm cười nói: "Đây chắc là cháu gái mà lão phu nhân vừa mới đón về rồi?"
Lão phu nhân cung kính vâng dạ, Hoàng hậu quan sát Cố Hoài Du từ trên xuống dưới một cái, mỉm cười gật gật đầu, "Đúng là một mỹ nhân mà."
Vệ Thanh Nghiên đứng sau Đức Phi rục rịch, bị Đức Phi lặng lẽ liếc một cái, lại lùi về sau.
Độc còn dư trên người vẫn chưa giải sạch, sắc mặt Đức Phi vẫn còn hơi trắng bệch, bà ta mặc một bộ cung trang dệt mỏng nhất, chỉ ngồi một lát thôi mà giữa trán bà ta đã có một lớp mồ hôi mỏng.
Bà ta nhìn Cố Hoài Du, đột nhiên mở miệng nói: "Có thể được Hoàng hậu nương nương khen như thế, bản cung cũng có chút tò mò, ngươi bước lên trước để bản cung nhìn xem."
Đây là lần đầu Cố Hoài Du nhìn thấy Đức Phi trong truyền thuyết, trên người bà ta có sự điềm tĩnh khiến người khác nhìn vào thấy yên lòng, lúc nhấc tay đưa chân cũng vô xùng nho nhã, mắt mày không cần nói nữa, nhìn Vệ Thanh Nghiên là biết, đương nhiên bà ta cũng là một người có nhan sắc nổi bật.
Cố Hoài Du không chậm không nhanh mà bước sang bên cạnh hai bước, cúi người hành lễ, chầm chậm nói: "Tham kiến Đức Phi nương nương."
Khóe môi Đức Phi mang nụ cười, trong mắt không có một tia không vui nào, sau khi quan sát kĩ một phen, khen nàng: "Đúng thật là rất đẹp, theo như bản cung thấy, trong kinh có biết bao mỹ nhân cũng không bằng ba phần của Cố tiểu thư, chả trách Ngu lão phu nhân muốn giấu ngươi trong phủ."
Trong lòng lão phu nhân run lên, giống như có điều gì suy nghĩ mà liếc nhìn người trong lều một cái, quả nhiên, nụ cười trên mặt của vài quý nữ tài sắc vẹn toàn khẽ cương cứng lại.
Cố Hoài Du nhàn nhạt nói: "Đa tạ Đức Phi nương nương khen ngợi, thần nữ hổ thẹn không dám nhận, nếu nói về dung mạo, thần nữ không bằng một phần vạn của các vị đang ngồi ở đây."
Nụ cười trên mặt Đức Phi càng ngày càng sâu hơn, "Đứa bé này, khiêm tốn như thế, bản cung rất thích." Nói xong, liền lấy một vòng ngọc Pháp Lang trên cánh tay xuống, vẫy tay với Cố Hoài Du: "Ngươi có duyên với bản cung, nếu như sau này có cơ hội, bản cung muốn ngươi và Nghiên Nhi thân thiết với nhau hơn nữa, để bảo nó học hỏi cái tính này của ngươi."
Cả người Vệ Thanh Nghiên cứng lại, nhìn thấy cái vòng ngọc đó của Đức Phi đeo lên cánh tay Cố Hoài Du, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, lại nghe thấy lời mà Đức Phi nói, trong lòng bất mãn không thôi. Cố Hoài Du là một đứa thô bỉ lớn lên dưới quê, chỉ có một gương mặt mê hoặc người mà thôi, thậm chí xách giày cho mấy quý nữ trong kinh kia còn chẳng xứng, làm sao mà có thể ngang hàng với nàng ta được chứ!
Lúc này, Phù phu nhân vẫn luôn ngồi bên cạnh chợt mở miệng cười nói: "Từ lúc Cố tiểu thư vào cửa, mắt của ta liền sáng lên rồi, bây giờ nhìn lại tính cách này, quả thực là tốt lắm."
Cố Hoài Du rũ mắt nhìn cái vòng trong tay mình, vẫn còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy Đức Phi hỏi lão phu nhân: "Không biết Ngu lão phu nhân, năm nay cháu gái bà bao nhiêu tuổi rồi, đã có hôn ước hay chưa?"
Trong lòng Ngu lão phu nhân thắt lại, nhìn tướng quân phu nhân đang cười tươi rói bên cạnh, trong lòng trăm ngàn ý nghĩ, nhưng trên mặt lại không lộ ra, cung kính nói: "Bẩm nương nương, Hoài Du năm nay mười lăm, mới về từ Lâm Châu, lão thân vẫn muốn giữ nó bên mình thêm vài năm nữa."
"Ừm, vậy là chưa có hứa gả rồi." Đức Phi cười mà gật đầu: "Cô nương đáng yêu như thế này, nếu như là ta, ta cũng không nỡ. Nhưng mà con gái lớn không thể giữ lại, giữ tới giữ lui lại thành kẻ thù, nếu như có duyên, sau này có ai thích hợp, bản cung cũng muốn góp một phần sức."
Ai cũng không ngờ rằng, Đức Phi vốn dĩ không thích Cố Hoài Du sẽ nói ra những lời như thế, phải biết là, nếu như nương nương trong cung đích thân chỉ hôn cho, vậy thì nữ nhân khi xuất giá như là được thêm một tầng bảo vệ, nhà phu quân muốn làm gì, cũng phải suy xét cho kĩ, càng đừng nói là Đức Phi bây giờ được Hoàng thượng coi trọng, tiền đồ của Nhị Hoàng tử sau này không thể biết được, sau lưng còn Phù gia làm chỗ dựa nữa.
Các phu nhân xung quanh trong lòng đều bất ngờ, lặng lẽ mà nhìn Cố Hoài Du. Hoàng hậu ngồi trên cao vẫn cười như cũ, không nói chuyện, ánh mắt của Thục Phi trầm xuống, nâng chén trà trong tay nhấp một ngụm.
Trong phòng yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng y phục ma sát vào nhau.
Lão phu nhân không trả lời, lại nghe thấy Đức Phi tiếp tục nói: "Ngu lão phu nhân thấy thế nào?"
"Ha, hiếm khi Đức Phi nương nương có tấm lòng nhàn rỗi như thế, muội thấy tuổi tác của Lục Công chúa cũng không nhỏ nữa, cũng thấy lo lắng thay cho tỷ tỷ, con gái lớn không thể giữ lại, chắc là tỷ tỷ hiểu nhất rồi." Trong buồng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim châm, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.
Liễu Quý phi duỗi tay ra nhìn móng tay được nhuộm màu của mình, thong thả nói: "Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, lời này của muội không có ý gì khác. Mấy hôm trước, muội còn đến xin Hoàng thượng, muốn chọn cho Tứ Công chúa mối hôn nhân tốt, nhưng mà Hoàng thượng nói, hôn nhân đại sự nào phải trò đùa, phải chọn mối nhân duyên mà hai bên bằng lòng, tỷ tỷ nói xem, có phải là đạo lý này hay không?"
Tính tình của Liễu Quý phi trước giờ thẳng thắn, cho dù là ở trước mặt Hoàng thượng cũng có gì nói đó, đến Hoàng thượng cũng thích tính cách này của bà, người khác cũng đành phụ họa theo mà thôi.
Lời này của Liễu Quý phi nói trực tiếp, vừa nói rõ chuyện nên lo thì Đức Phi không lo mà lại đi lo lắng cho con nhà người khác, lại khiến cho người khác khó mà không nghĩ đến dáng vẻ Vệ Thanh Nghiên cực khổ theo đuổi Tống Thời Cẩn. Những người nghe hiểu ý nằm ngoài lời nói đều cúi thấp đầu, sợ là lúc này chỉ cần không cẩn thận liền đụng phải mối họa.
Nụ cười trên mặt Đức Phi cứng lại, Vệ Thanh Nghiên thì mím chặt môi, trong lòng xấu hổ muốn chết. Liễu Quý phi vẫn lười biếng như cũ, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, không hề có chút tự giác về việc đắc tội người khác.
Cố Hoài Du cúi đầu rũ mi, trong lòng cảm thấy kì lạ, Liễu Quý phi mang dáng vẻ như ngọc như ngà, đẹp không gì sánh bằng, trong hậu cung thịnh sủng nhiều năm không giảm, có thể nói là duy nhất một người, nhưng tính tình này cũng vô cùng quái lạ, người có thể lọt vào mắt bà rất ít, cho dù có người quỳ xuống trước mặt xin bà, cũng chưa chắc bà có thể động lòng trắc ẩn. Nhưng mà một người như vậy, lại mở miệng giúp nàng giải vây, thậm chí là không tiếc đối đầu trực tiếp với Đức Phi.
Phù phu nhân mấp máy miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại lo lắng mà ngậm miệng lại.
Hoàng hậu nhìn lão phu nhân một cái, cuối cùng phá vỡ bầu không khó ngại ngùng đến mức khiến sống lưng người khác cảm thấy lạnh lẽo này, chuyển chủ đề mà hỏi: "Bản cung đã không nhìn thấy Quận chúa lâu rồi, sao hôm nay nàng cũng không đến?"
Lão phu nhân thở nhẹ ra một hơi, trả lời Hoàng hậu: "Khởi bẩm nương nương, Tương Nhi mấy ngày trước bị thương, thái y dặn dò phải ở trong phủ tĩnh dưỡng, hơn nữa vết thương không tiện ra gió, cho nên ôm nuối tiếc mà ở nhà vậy.
Hoàng hậu gật gật đầu: "Đáng tiếc quá."
Sau đó tùy tiện bàn luận vài câu, bầu không khí vẫn có chút trầm lặng, không ai muốn mở miệng nói chuyện lúc này, cũng không muốn tiếp tục ở không như thế. Hoàng hậu lặng lẽ liếc nhìn phía dưới một cái, sau đó phất phất tay, nói là mệt rồi nên cho mọi người lui ra.
Liễu Quý phi lập tức đứng dậy, đối với ánh nhìn của mẹ con Đức Phi với mình coi như là không thấy, sau đó hành lễ với Hoàng hậu: "Cực nhọc cả nửa ngày, thiếp thân cũng có chút mệt nên xin cáo lui trước."
Hoàng hậu gật gật đầu, những phi tần khác cũng liên tục cáo lui, nhìn bóng lưng lui ra ngoài như đàn cá của họ, bà có chút lo lắng mà thở dài.
- -----------
Mọi người ơi, sau bao ngày ấp ủ thì Cáo cũng đã chính thức có được một trang blog dành riêng cho mình, đó cũng sẽ là ngôi nhà chính mà Cáo chia sẻ những bộ truyện tinh thần của mình đến với mọi người nè. Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất tại blog cá nhân và cập nhật sau trên Wattpad nên mọi người cùng chú ý theo dõi và ủng hộ cho blog của Cáo nha!!!!!!!
Yêu mọi người! <3
Link blog cho bạn nào cần: https://trichtinhlau2811.home.blog/
Sau khi nữ quyến xuống xe, liền có cung nữ lên dẫn đường, dẫn vào trong lều nghỉ ngơi, dựa theo thân phận của lão phu nhân, sau khi tắm rửa thay đồ sạch sẽ thì còn phải đi bái kiến Hoàng hậu.
Cố Hoài Du đi theo cung nữ dẫn đường, cả đường đi thẳng đến trong lều, nàng vẫn không có tâm trạng thưởng thức cảnh quan bên ngoài, cảm giác tim đập mạnh hoảng sợ trong lòng càng ngày càng lớn.
Những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây đã hoàn toàn tách ra khỏi quỹ đạo của đời trước, sau khi mất đi khả năng tiên tri, đối với mối quan hệ phức tạp giữa các hậu phi nàng lại hiểu biết rất ít nữa.
Quan trọng nhất là, Đức Phi vẫn còn mang bệnh mà vẫn đến tham gia cuộc đi săn này, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Nếu như chỉ đơn giản là muốn đối phó nàng, vậy thì có thể không cần phải tốn công như thế, có lẽ còn có chuyện khác sẽ xảy ra, giải quyết nàng chỉ là thuận tiện mà thôi.
Nàng tin, Đức Phi yêu chiều Vệ Thanh Nghiên như thế, sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này đâu.
Bao năm qua, những người bị thương một cách tình cờ trong các cuộc đi săn không hề ít, dù sao thì cũng là muốn giành lấy cơ hội thể hiện trước mặt Hoàng thượng, nếu như nàng trong mấy ngày bị tên bay bắn nhầm mà bị thương thì cũng là chuyện thần không hay quỷ không biết.
Còn có, câu "Mọi chuyện phải cẩn thận" của Tống Thời Cẩn đó. Biểu cảm của hắn khi đó, rõ ràng là muốn nhắc nhở nàng điều gì.
"Đang nghĩ gì vậy?" Tôn thần y đột nhiên mở miệng nói.
Trong miệng Cố Hoài Du lầm bầm: "Mọi chuyện phải cẩn thận."
Bên trong lều không có người khác, sau khi Tôn thần y đóng cửa lều lại, liền lấy một bao giấy từ trong tay áo ra, lén lút nhét vào trong tay Cố Hoài Du: "Đề phòng chuyện gì đó, nếu như có nguy hiểm thì uống vào."
Cố Hoài Du dùng tay siết nhẹ, bên trong có lẽ là viên thuốc lớn hơn móng tay một chút, nàng thấp giọng nói: "Đây là cái gì?"
"Vừa dùng liền chết 'hoàn'." Tôn thần y mím môi cười cười: "Hộ tâm hoàn, có công dụng giải bách độc. Thấy sao? Tên này có hay không? Chính ta đặt đó."
Cố Hoài Du ngây ra, "Cách đặt tên này của người, thật sự là rất độc đáo."
Tôn thần y cười nói: "Chỏ có một viên này thôi, con cất kĩ, ta ra ngoài đứng hầu trước."
Cố Hoài Du gật gật đầu, đợi cho Tôn thần y đi ra ngoài, Lục Chi mới hầu hạ nàng thay một bộ y phục phù hợp, để lại Hồng Ngọc ở trong lều sắp xếp mọi thứ, dẫn theo hai người đi gặp lão phu nhân.
Lều lớn của Hoàng hậu ở bên trái lều của Hoàng đế, rất rộng rãi ngăn nắp, ngoài cửa có cung nữ và thái giám đứng thẳng lưng, lúc Cố Hoài Du đi theo lão phu nhân vào trong, trong lều đã có một nhóm người lui ra ngoài trước.
Lão phu nhân thay một bộ y phục màu trắng tuyết Chức Cẩm Đoàn Văn, cung nữ đừng ở cửa sau khi vào thông báo thì để lại nha hoàn bên ngoài, dắt theo Cố Hoài Du bước vào trong.
Hoàng hậu ngồi ở vị trí trên cao chính giữa, phía sau có tiểu cung nữ đang phe phẩy cái quạt khổng tước, Tứ Phi và các phi tần được ân điển đi theo ngồi ở phía dưới theo phân vị, trong lều còn có không ít mệnh phụ và tiểu thư nhà quan đến bái phỏng ngồi ở gàn cửa.
Rất đông người, trong lêu đặt một trụ băng, nhiệt độ không tính là quá nóng, nhưng mà mùi hương của mọi người trộn lẫn vào nhau, ngửi vào có chút bức bối đến đáng sợ.
Cố Hoài Du cúi đầu rũ mắt, mắt nhìn chằm mũi chân mình không ngó nghiêng, hành lễ bái kiến với Hoàng hậu cùng lão phu nhân, tuy là không ngẩng đầu, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được không ít ánh nhìn đồng loạt quan sát về phía này.
Nguyên nhân không có gì khác, đây là lần thứ hai Cố Hoài Du lộ mặt ở chốn đông người, hơn nữa còn là một trường hợp chính thức như thế này. Sau khi Vinh Xương Vương phủ đón nàng về, đa số họ cũng chỉ có thể nhìn sơ qua nàng trong buổi thọ yến của lão phu nhân. Chuyện ngày hôm đó, tuy là không có ai lớn gan đi loan tin đồn, nhưng mà người biết chuyện cũng không ít.
Cho dù là sinh ra trong nhà cao cửa rộng, mặt u ám của những nhà quyền quý đó cũng không ít, đương nhiên là họ có thể nhìn ra, vị Tam tiểu thư này e là bất hòa với Lâm Tương. Hơn nữa hôm đó, sự xuất hiện một cách bất bình thường của Tống Thời Cẩn, hắn còn làm ra hành động kì lạ như thế, giống như là vội vã đến để chống lưng cho nàng vậy.
Các vị tiểu thư và phu nhân đang ngồi ở dưới, ai mà không biết trong lòng Lục Công chúa có Tống đại nhân, nhưng mà thần nữ có lòng Tương Vương lại không có mộng này. Con người Tống Thời Cẩn này âm hiểm ác độc, đối với Lục Công chúa cũng không hề đon đả đón đưa, nếu như Cố Hoài Du thật sự lọt vào mắt xanh của Tống Thời Cẩn, vậy thì chuyện này có chút khiến người khác tò mò rồi.
Đón nhận ánh nhìn hoặc là tò mò hoặc là vui trên nỗi đau của người khác từ nhiều phía, Cố Hoài Du chỉ coi như không biết, trên mặt vẫn mang nụ cười lịch sự như cũ.
Sắc mặt Hoàng hậu bình tĩnh, khí chất như hoa lan, giọng nói dịu dàng như gió xuân lướt qua cành liễu, thong thả nói: "Ngu lão phu nhân không cần đa lễ, đứng dậy đi." Sau đó nhìn về phía Cố Hoài Du, mỉm cười nói: "Đây chắc là cháu gái mà lão phu nhân vừa mới đón về rồi?"
Lão phu nhân cung kính vâng dạ, Hoàng hậu quan sát Cố Hoài Du từ trên xuống dưới một cái, mỉm cười gật gật đầu, "Đúng là một mỹ nhân mà."
Vệ Thanh Nghiên đứng sau Đức Phi rục rịch, bị Đức Phi lặng lẽ liếc một cái, lại lùi về sau.
Độc còn dư trên người vẫn chưa giải sạch, sắc mặt Đức Phi vẫn còn hơi trắng bệch, bà ta mặc một bộ cung trang dệt mỏng nhất, chỉ ngồi một lát thôi mà giữa trán bà ta đã có một lớp mồ hôi mỏng.
Bà ta nhìn Cố Hoài Du, đột nhiên mở miệng nói: "Có thể được Hoàng hậu nương nương khen như thế, bản cung cũng có chút tò mò, ngươi bước lên trước để bản cung nhìn xem."
Đây là lần đầu Cố Hoài Du nhìn thấy Đức Phi trong truyền thuyết, trên người bà ta có sự điềm tĩnh khiến người khác nhìn vào thấy yên lòng, lúc nhấc tay đưa chân cũng vô xùng nho nhã, mắt mày không cần nói nữa, nhìn Vệ Thanh Nghiên là biết, đương nhiên bà ta cũng là một người có nhan sắc nổi bật.
Cố Hoài Du không chậm không nhanh mà bước sang bên cạnh hai bước, cúi người hành lễ, chầm chậm nói: "Tham kiến Đức Phi nương nương."
Khóe môi Đức Phi mang nụ cười, trong mắt không có một tia không vui nào, sau khi quan sát kĩ một phen, khen nàng: "Đúng thật là rất đẹp, theo như bản cung thấy, trong kinh có biết bao mỹ nhân cũng không bằng ba phần của Cố tiểu thư, chả trách Ngu lão phu nhân muốn giấu ngươi trong phủ."
Trong lòng lão phu nhân run lên, giống như có điều gì suy nghĩ mà liếc nhìn người trong lều một cái, quả nhiên, nụ cười trên mặt của vài quý nữ tài sắc vẹn toàn khẽ cương cứng lại.
Cố Hoài Du nhàn nhạt nói: "Đa tạ Đức Phi nương nương khen ngợi, thần nữ hổ thẹn không dám nhận, nếu nói về dung mạo, thần nữ không bằng một phần vạn của các vị đang ngồi ở đây."
Nụ cười trên mặt Đức Phi càng ngày càng sâu hơn, "Đứa bé này, khiêm tốn như thế, bản cung rất thích." Nói xong, liền lấy một vòng ngọc Pháp Lang trên cánh tay xuống, vẫy tay với Cố Hoài Du: "Ngươi có duyên với bản cung, nếu như sau này có cơ hội, bản cung muốn ngươi và Nghiên Nhi thân thiết với nhau hơn nữa, để bảo nó học hỏi cái tính này của ngươi."
Cả người Vệ Thanh Nghiên cứng lại, nhìn thấy cái vòng ngọc đó của Đức Phi đeo lên cánh tay Cố Hoài Du, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, lại nghe thấy lời mà Đức Phi nói, trong lòng bất mãn không thôi. Cố Hoài Du là một đứa thô bỉ lớn lên dưới quê, chỉ có một gương mặt mê hoặc người mà thôi, thậm chí xách giày cho mấy quý nữ trong kinh kia còn chẳng xứng, làm sao mà có thể ngang hàng với nàng ta được chứ!
Lúc này, Phù phu nhân vẫn luôn ngồi bên cạnh chợt mở miệng cười nói: "Từ lúc Cố tiểu thư vào cửa, mắt của ta liền sáng lên rồi, bây giờ nhìn lại tính cách này, quả thực là tốt lắm."
Cố Hoài Du rũ mắt nhìn cái vòng trong tay mình, vẫn còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy Đức Phi hỏi lão phu nhân: "Không biết Ngu lão phu nhân, năm nay cháu gái bà bao nhiêu tuổi rồi, đã có hôn ước hay chưa?"
Trong lòng Ngu lão phu nhân thắt lại, nhìn tướng quân phu nhân đang cười tươi rói bên cạnh, trong lòng trăm ngàn ý nghĩ, nhưng trên mặt lại không lộ ra, cung kính nói: "Bẩm nương nương, Hoài Du năm nay mười lăm, mới về từ Lâm Châu, lão thân vẫn muốn giữ nó bên mình thêm vài năm nữa."
"Ừm, vậy là chưa có hứa gả rồi." Đức Phi cười mà gật đầu: "Cô nương đáng yêu như thế này, nếu như là ta, ta cũng không nỡ. Nhưng mà con gái lớn không thể giữ lại, giữ tới giữ lui lại thành kẻ thù, nếu như có duyên, sau này có ai thích hợp, bản cung cũng muốn góp một phần sức."
Ai cũng không ngờ rằng, Đức Phi vốn dĩ không thích Cố Hoài Du sẽ nói ra những lời như thế, phải biết là, nếu như nương nương trong cung đích thân chỉ hôn cho, vậy thì nữ nhân khi xuất giá như là được thêm một tầng bảo vệ, nhà phu quân muốn làm gì, cũng phải suy xét cho kĩ, càng đừng nói là Đức Phi bây giờ được Hoàng thượng coi trọng, tiền đồ của Nhị Hoàng tử sau này không thể biết được, sau lưng còn Phù gia làm chỗ dựa nữa.
Các phu nhân xung quanh trong lòng đều bất ngờ, lặng lẽ mà nhìn Cố Hoài Du. Hoàng hậu ngồi trên cao vẫn cười như cũ, không nói chuyện, ánh mắt của Thục Phi trầm xuống, nâng chén trà trong tay nhấp một ngụm.
Trong phòng yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng y phục ma sát vào nhau.
Lão phu nhân không trả lời, lại nghe thấy Đức Phi tiếp tục nói: "Ngu lão phu nhân thấy thế nào?"
"Ha, hiếm khi Đức Phi nương nương có tấm lòng nhàn rỗi như thế, muội thấy tuổi tác của Lục Công chúa cũng không nhỏ nữa, cũng thấy lo lắng thay cho tỷ tỷ, con gái lớn không thể giữ lại, chắc là tỷ tỷ hiểu nhất rồi." Trong buồng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim châm, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.
Liễu Quý phi duỗi tay ra nhìn móng tay được nhuộm màu của mình, thong thả nói: "Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, lời này của muội không có ý gì khác. Mấy hôm trước, muội còn đến xin Hoàng thượng, muốn chọn cho Tứ Công chúa mối hôn nhân tốt, nhưng mà Hoàng thượng nói, hôn nhân đại sự nào phải trò đùa, phải chọn mối nhân duyên mà hai bên bằng lòng, tỷ tỷ nói xem, có phải là đạo lý này hay không?"
Tính tình của Liễu Quý phi trước giờ thẳng thắn, cho dù là ở trước mặt Hoàng thượng cũng có gì nói đó, đến Hoàng thượng cũng thích tính cách này của bà, người khác cũng đành phụ họa theo mà thôi.
Lời này của Liễu Quý phi nói trực tiếp, vừa nói rõ chuyện nên lo thì Đức Phi không lo mà lại đi lo lắng cho con nhà người khác, lại khiến cho người khác khó mà không nghĩ đến dáng vẻ Vệ Thanh Nghiên cực khổ theo đuổi Tống Thời Cẩn. Những người nghe hiểu ý nằm ngoài lời nói đều cúi thấp đầu, sợ là lúc này chỉ cần không cẩn thận liền đụng phải mối họa.
Nụ cười trên mặt Đức Phi cứng lại, Vệ Thanh Nghiên thì mím chặt môi, trong lòng xấu hổ muốn chết. Liễu Quý phi vẫn lười biếng như cũ, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, không hề có chút tự giác về việc đắc tội người khác.
Cố Hoài Du cúi đầu rũ mi, trong lòng cảm thấy kì lạ, Liễu Quý phi mang dáng vẻ như ngọc như ngà, đẹp không gì sánh bằng, trong hậu cung thịnh sủng nhiều năm không giảm, có thể nói là duy nhất một người, nhưng tính tình này cũng vô cùng quái lạ, người có thể lọt vào mắt bà rất ít, cho dù có người quỳ xuống trước mặt xin bà, cũng chưa chắc bà có thể động lòng trắc ẩn. Nhưng mà một người như vậy, lại mở miệng giúp nàng giải vây, thậm chí là không tiếc đối đầu trực tiếp với Đức Phi.
Phù phu nhân mấp máy miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại lo lắng mà ngậm miệng lại.
Hoàng hậu nhìn lão phu nhân một cái, cuối cùng phá vỡ bầu không khó ngại ngùng đến mức khiến sống lưng người khác cảm thấy lạnh lẽo này, chuyển chủ đề mà hỏi: "Bản cung đã không nhìn thấy Quận chúa lâu rồi, sao hôm nay nàng cũng không đến?"
Lão phu nhân thở nhẹ ra một hơi, trả lời Hoàng hậu: "Khởi bẩm nương nương, Tương Nhi mấy ngày trước bị thương, thái y dặn dò phải ở trong phủ tĩnh dưỡng, hơn nữa vết thương không tiện ra gió, cho nên ôm nuối tiếc mà ở nhà vậy.
Hoàng hậu gật gật đầu: "Đáng tiếc quá."
Sau đó tùy tiện bàn luận vài câu, bầu không khí vẫn có chút trầm lặng, không ai muốn mở miệng nói chuyện lúc này, cũng không muốn tiếp tục ở không như thế. Hoàng hậu lặng lẽ liếc nhìn phía dưới một cái, sau đó phất phất tay, nói là mệt rồi nên cho mọi người lui ra.
Liễu Quý phi lập tức đứng dậy, đối với ánh nhìn của mẹ con Đức Phi với mình coi như là không thấy, sau đó hành lễ với Hoàng hậu: "Cực nhọc cả nửa ngày, thiếp thân cũng có chút mệt nên xin cáo lui trước."
Hoàng hậu gật gật đầu, những phi tần khác cũng liên tục cáo lui, nhìn bóng lưng lui ra ngoài như đàn cá của họ, bà có chút lo lắng mà thở dài.
- -----------
Mọi người ơi, sau bao ngày ấp ủ thì Cáo cũng đã chính thức có được một trang blog dành riêng cho mình, đó cũng sẽ là ngôi nhà chính mà Cáo chia sẻ những bộ truyện tinh thần của mình đến với mọi người nè. Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất tại blog cá nhân và cập nhật sau trên Wattpad nên mọi người cùng chú ý theo dõi và ủng hộ cho blog của Cáo nha!!!!!!!
Yêu mọi người! <3
Link blog cho bạn nào cần: https://trichtinhlau2811.home.blog/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook