Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia
-
Chương 116
Gương mặt của Tống Thời Cẩn chìm trong bóng tối, bị nửa tấm màn che lại, nhìn không rõ biểu cảm của hắn.
Ai cũng nói là cháu trai thì sẽ giống cửu cửu, hắn nhìn chẳng giống Cao Nhã mà cũng chẳng giống Hoàng đế, che nửa gương mặt như thế này, lại có vài phần giống với Cao Lê thật sự năm xưa, theo đó cũng có đôi phần giống với Tôn thần y, điều này khiến cho Cao Chính Viễn có chút ngây người.
Một hồi sau, Cao Chính Viễn mới nói: "Bây giờ con vẫn đang bị thương, không tiện lộ diện, nếu như có chỗ nào cần đến tổ... cần đến ông già này thì con cứ nói."
......
Cơn mưa chẳng hề có vẻ gì là sẽ yếu đi, nước đọng lại trên đường cũng không kịp chảy đi, đã sắp ngập đến bậc thang đầu tiên của các phủ. Trong lúc không có ai đi bộ trên đường, có người bước qua mặt đất ngập nước mà gõ cửa lớn của Liễu phủ.
"Tránh ra." Giọng nói kiêu ngạo của nô tỳ Xuân Uyên bên cạnh Liễu Quý phi vang lên qua cánh cửa.
Thục Phi không vui mà gác đũa xuống, còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy một đoàn người bước vào trong.
Liễu Quý phi vẫn mặc một bộ đồ đỏ quyến rũ như xưa, cả người quyến rũ đến khó tả, chỉ là đôi mắt phượng hơi nhếch lên không có chuyển động, ánh mắt lạnh lùng, mang theo vài phần giận dữ, phía sau là mấy nha hoàn thô kệch và ma ma già, áp giải một nha hoàn tóc tai rối bù đang cúi gằm đầu vào, nhìn có vẻ là đã ngất đi.
Liễu Quý phi liếc nhìn bà một cái, sau đó xoay người lại ngồi lên sạp bên cạnh: "Mang người đến cho Thục Phi nương nương nhìn xem."
Mấy nha ma ma thô kệch kia vâng lệnh, lập tức kéo người đến trước mặt Thục Phi, sau đó bịch một tiếng, dùng sức vứt nha hoàn kia xuống đất, để lộ ra khuôn mặt của nàng ta.
Sắc mặt Thục Phi đột nhiên thay đổi, đen còn hơn bầu trời bên ngoài song cửa sổ nữa.
Bởi vì, nha hoàn này thuộc cung của bà!
"Có chuyện gì?" Thục Phi hỏi.
Liễu Quý phi nhìn nha hoàn đang hoảng sợ không thôi trong điện, Thục Phi lập tức nói: "Mang đồ xuống, đừng hầu ngoài cửa hết đi."
Liễu Quý phi cười phụt một tiếng: "Ta có ý gì tỷ tỷ còn không biết sao?"
Cả người Thục Phi nghẹn họng, cười nói: "Bắt nha hoàn của ta là muội muội, dầm mưa xông vào điện của ta cũng là muội muội, trong lòng ta thực sự là không hiểu, muội rốt cuộc có ý gì."
"Nha đầu này nhân lúc trời mưa, chạy vào trong phòng bếp nhỏ của muội bỏ chút đồ, sau khi bị Xuân Uyên bắt được thì còn chưa kịp thẩm vấn đã nói là tỷ sai nàng ta làm." Liễu Quý phi thong thả mở miệng.
Trong lòng Thục Phi kêu lộp bộp, vội vàng nói: "Bình thường ta và muội muội không thù không oán gì, sao lại có thể làm ra chuyện này chứ? Hơn nữa, nếu như là ta sai nàng ta làm, thì nha đầu này sao có thể khai ra ta nhanh như vậy chứ?"
"Đúng vậy." Liễu Quý phi cười nói: "Cho nên ta dẫn người đến chỗ tỷ đây."
"Muội tin ta?" Thục Phi có chút bất ngờ.
Liễu Quý phi đùa nghịch mấy cành hoa được cắm trên bàn thấp, lời nói như có ẩn ý: "Không thì ta đến đây làm gì? Trực tiếp kéo nha hoàn này đến trước mặt Hoàng thượng chẳng phải là xong chuyện rồi sao?"
Thục Phi có chút không hiểu được, thần sắc cũng căng chặt mà nói: "Muội muội có lời gì thì cứ nói thẳng ra."
"Tỷ tỷ nhìn cái này trước đi." Nói xong, bà liền lấy một tờ giấy gấp gọn trong tay áo ra đưa đến trước mặt Thục Phi.
Thục Phi mở ra xem, trên đó rõ ràng là lời khai của thích khách, trên đó viết rõ ràng là Tam Hoàng tử sai bọn họ đi hành thích Hoàng thượng.
"Nói bậy nói bạ!" Mắt Thục Phi như muốn nứt ra, những thích khách này sau khi bị đưa vào trong tử lao, thẩm vấn nhiều ngày cũng chẳng mở miệng, hóa ra là có kế hoạch sẵn rồi.
"Tin tức này muội có được từ đâu?"
Liễu Quý phi không nhanh không chậm mà nói: "Tỷ đừng hỏi muội có được từ đâu, nói tóm lại tỷ tin hay không, không đến hai ngày, không chỉ Tam Hoàng tử mà cả tỷ cũng sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp."
Bàn tay nâng tờ khai của Thục Phi bắt đầu run rẩy, bởi vì những gì Liễu Quý phi nói là sự thực: "Chuyện này do muội làm?" Bà không nhịn được mà hỏi, cũng chỉ có như vậy thì Liễu Quý phi mới có thể biết rõ đến như thế.
Liễu Quý phi cười lạnh một tiếng, làm thế chuẩn bị đứng dậy: "Tỷ ngốc thật hay là đang giả ngốc vậy? Được rồi, hôm nay coi như là ta uổng công đến đây, vốn dĩ còn tưởng là tỷ tỷ là người thông minh, nhưng bây giờ thì... Xuân Uyên, chúng ta đi."
"Muội muội dừng bước." Thục Phi đứng chắn trước mặt Liễu Quý phi: "Là tỷ tỷ hồ đồ rồi, nếu như là muội muội làm thì bây giờ muội cũng sẽ chẳng đến tìm ta."
Chung sống bao năm, Liễu Quý phi cũng coi như là hiểu tính cách bà. Con người Thục Phi, không tính là một người thông minh, nếu như không phải sanh ra Tam Hoàng tử thì cũng nhất quyết không thể ngồi lên vị trí Phi này. Đầu óc của Tam Hoàng tử cũng cực kì giống Thục Phi, đều có chút ngu dốt, đao của người khác đã đặt lên đến cổ rồi mà vẫn không có chút cảnh giác nào.
Nếu như không phải là thiếu Tống Thời Cẩn hai món nợ ân tình thật lớn, lại thêm chuyện này cũng có lợi cho bà, thì vũng nước đục này Liễu Quý phi cũng chẳng thèm đụng vào.
Thục Phi vẫn đang nói: "Nha đầu này thật sự không phải là do ta sắp xếp, ta biết, đây là vu oan giá họa. Kẻ đứng sau đầu tiên là ra lệnh cho nha hoàn này hạ độc với muội, nếu như muội trúng độc, nha hoàn này chính là chứng cứ, nếu như bị bắt tại trận thì muội sẽ càng thêm hận ta, nói chuyện này với Hoàng thượng, lúc này lại có người đứng ra vu oan cho Viêm Nhi, vậy thì chờ đợi hai người bọn ta chính là án lăng trì!"
Liễu Quý phi cười cười, nhìn Thục Phi tự mình giải thích như vậy, cũng đỡ cho bà phải nói nhiều lời. Cho nên bà gật gật đầu với Thục Phi: "Cho nên, chúng ta không thể ôm cây chờ chết được."
Thục Phi vội vàng đồng ý: "Đúng là như vậy, muội có cách cứu ta và Viêm Nhi mà, đúng không?"
"Đó là chuyện đương nhiên..."
Trong thâm cung nội uyển, mỗi một phi tử đều có cách liên lạc với bên ngoài, ngay đêm hôm đó, Thục Phi liền đổ bệnh, sau đó có một nha hoàn chết được nâng ra khỏi Trường Lạc Cung, nói là bệnh đột phát, không hề thu hút sự chú ý của bất kì ai.
Tam Hoàng tử đang nằm trên sạp quý phi hưởng thụ sự hầu hạ của tỳ nữ xinh đẹp thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, vội vàng cho tất cả mọi người lui ra ngoài.
Sau khi đóng cửa, người đến đưa cho hắn một lá thư, Tam Hoàng tử không hiểu gì, mở thư ra xem, biểu cảm dần dần trở nên hoảng sợ.
Lúc nhìn lá thư còn lại, sắc mặt lại chợt thay đổi, cắn răng uất hận nói: "Ngươi hay lắm Vệ Tranh, ngươi lại dám hãm hại ta!" Nói xong liền muốn mở miệng gọi người vào.
Người đưa thư vội vàng ngăn cản: "Điện hạ, trong phủ nếu như đã bị người khác đặt những thứ đó vào, thì nói rõ là bên cạnh ngài có nội gián... Nhất định không được làm lớn chuyện này."
"Đúng! Đúng!" Vệ Viêm vỗ vỗ trán: "Ngươi nói đúng, vầy đi, ngươi đi lục soát tìm ra thứ đó trước, sáng ngày mai ta liền đi tìm Phụ hoàng."
Người đó gật gật đầu, nhanh chóng lóe người lên, chỉ để lại Tam Hoàng tử trong phòng, đít tựa như là đang bị lửa đốt cháy vậy, đứng ngồi không yên.
Đại khái sau khoảng nửa canh giờ, người đó xách một cái túi bước vào cửa, bàn tay Vệ Viêm run rẩy nhận lấy, mở ra nhìn một cái, năm cuốn sổ dày cộm, ghi lại chi tiết từng nguồn thu chi to lớn, nuôi binh mua ngựa, tích trữ lương thực, Xích Ẩn Tán, những nội dung này khiến cho Tam Hoàng tử nhìn vào mà muốn choáng váng.
Thậm chí đến cả giọng nói của hắn cũng đang run rẩy: "Thật sự là có! Không được, ta phải lập tức đi tìm Phụ hoàng!"
Nói xong liền sai người đi lấy áo choàng đến, hắn cũng biết là không thể chuẩn bị xe ngựa nên sau khi nhảy lên một con ngựa thì liền phi nhanh về phía Hoàng cung.
Sáng sớm hôm sau.
Hôm nay là ngày đưa tang của Trương Thị, bầu trời vẫn âm u như vậy, mưa cả đêm hôm qua, mắt thấy mưa đến giờ Mẹo vừa mới nhỏ lại thì đến lúc nâng quan tài ra ngoài mưa lại bắt đầu to lên.
Chẳng qua cũng may là có cơn mưa này, nếu không thì thi thể bị thối rửa bên trong của Trương Thị chắc chắn sẽ bay mùi khắp nơi.
Trong đội ngũ, không có người nhà mẹ đẻ của Trương Thị, không có Lâm Tương và Trương Nghi Lâm, mọi người đều biết là có chuyện gì nên cũng chẳng ai hỏi han gì.
Nhưng mà có câu là chuyện tốt thì không ra được cửa nhưng mà chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, những người thích hóng hớt nhiều chuyện trong kinh thành cũng không ít, nghi lễ tang lễ còn chưa xong thì những lời đồn về Vinh Xương Vương phủ đã truyền ra ngoài, thậm chí còn lấn át cả tin đồn Tống Thời Cẩn bị thương.
Lâm Tu Duệ chưa cưới thê tử đã nạp thiếp, còn coi là chuyện nhỏ, chuyện đáng sợ nhất là, bởi vì ghen ghét việc Lâm Tương mang thai con của Lâm Tu Duệ mà người tiểu thiếp kia – vốn dĩ là cháu gái của Trương Thị mượn cái chết của bà ta mà giả ma giả quỷ phá hoại thi thể, dọa Lâm Tương đến mức sảy thai.
Lâm Tương cũng bởi vì vậy mà thân thể bị thương, cả đời này không được làm mẫu thân nữa, còn Trương Nghi Lâm thì chứng cứ đầy đủ nên bị phán tội treo cổ, thậm chí cả Trương Dịch Thành cũng trở thành đối tượng bị bàn tán, bởi vì tội trộm cắp mà bị phạt hình ba năm.
Cho nên nghi lễ của lễ tang được tiến hành một cách sơ sài, sau đó những người âm thầm thấy mất mặt liền vội vàng chạy về phủ.
Việc càng khiến cho người khác bất ngờ đó là, Hoàng thượng vậy mà lại cho người đưa thánh chỉ đến. Ý trong lời nói là trách cứ sự ngỗ nghịch của Lâm Tu Duệ một phen, sau đó lại an ủi Cố Hoài Du phải chịu tai nạn vô cớ, thậm chí còn thưởng cho không ít đồ, còn đặc biệt lệnh cho nàng ngày mai vào cung một chuyến.
Sau khi nhận chỉ, Lâm Tu Duệ nôn ra một ngụm máu tươi, Hoàng đế làm như vậy, rõ ràng chính là đặt Vinh Xương Vương phủ vốn dĩ đang ở thế đầu sóng ngọn gió vào trong dầu sôi lửa bỏng, người có lợi duy nhất e là chỉ có mình Cố Hoài Du thôi.
Cố Hoài Du vừa về đến viện, Lục Chi liền chạy ra đón, sau khi nàng bị trọng thương thì giờ mới tỉnh lại được, sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch.
"Tiểu thư..."
"Sao không đi nằm đi?" Cố Hoài Du nói.
Lục Chi chớp chớp mắt, yếu ớt nói: "Nô tỳ không sao."
Thấy ánh mắt của nàng không ngừng đưa vào trong phòng, trong lòng Cố Hoài Du chợt hiểu ra, lập tức nói với những nha hoàn khác: "Ta hơi mệt rồi, các ngươi lui xuống trước đi."
Vừa vào phòng, Lục Chi liền đóng cửa lại, đứng canh ở cửa với Hồng Ngọc.
Ánh sáng tối lại, Cố Hoài Du thấy một người thong thả ngồi trong phòng, nàng không hề bất ngờ gì, thậm chí còn có chút giận hắn. Nàng cau mày nói: "Thân thể còn chưa khỏe, lại mưa lớn như vậy, sao không nghỉ ngơi cho khỏe mà lại chạy đến đây rồi?"
Tống Thời Cẩn duỗi tay, kéo người vào trong lòng, ôm nàng đặt lên đùi mình, thấp giọng nói: "Thân thể ta không sao, có chút nhớ nàng nên đến thôi."
Cố Hoài Du khẽ cắn một cái, "Tên háo sắc."
"Ừ, là ta." Tống Thời Cẩn mặt dày thừa nhận, sau đó gác đầu lên vai nàng.
"Đúng rồi, Miêu Tiên Nhi vẫn còn bị sư phụ nhốt ở chỗ ta, chàng tính làm thế nào?" Cố Hoài Du không giãy ra được nên đành ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, xoay đầu lại nói.
Tống Thời Cẩn cười một cái: "Cứ giữ đó đi, chỉ cần Phù gia vẫn còn, thì cái vị trong cung kia sẽ không có chuyện gì đâu."
Cố Hoài Du nghĩ một lát, thần sắc không thể nào thả lỏng ra được: "Nhưng mà tuy là Phù gia đã giao ra binh quyền, nhưng vẫn còn công trạng đó, Hoàng đế cũng phải cố kị một chút, muốn lật đổ họ chẳng phải chuyện dễ dàng gì."
"Nếu như người muốn họ chết là Vệ Tranh thì tình thế sẽ khác thôi." Tống Thời Cẩn nói.
Cố Hoài Du như có điều gì suy nghĩ, đột nhiên nói: "Hoàng thượng đột nhiên gọi ta vào cung một chuyến, không lẽ là vì chàng sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook