Bóng Tối Trỗi Dậy
-
C3: Alanpa
Ngồi yên vị ở hàng ghế sau của chiếc xe, Khôi tự dưng hắt xì mấy cái. "Ai đang nhắc tới mình vậy?"
Vừa lẩm bẩm, cậu vừa mân mê tấm thẻ nhân viên bằng đồng trên tay. Nó có một chỗ lõm ngay chính giữa, dấu vết của lưỡi dao găm vào.
Dù ngoài trời đang mưa to nhưng bên trong chiếc xe cách âm rất tốt, chỉ có tiếng động cơ rung rung nhè nhẹ. Một chú nhóc ngồi chễm chệ ở ghế lái. Chú nhóc có mái tóc quăn xù rất lớn, phủ lấy toàn bộ gương mặt như một chiếc mũ làm cho cậu ta có vẻ rất tinh nghịch. Cậu bé quay lại nhìn Nam Anh và Khôi, cười hóm hỉnh:
"Mọi chuyện ổn chứ chị Nam Anh?"
Khôi ngạc nhiên. Chú nhóc còn chưa đủ tuổi lái xe. Như đọc được ý nghĩ của cậu, chú nhóc chủ động quay hẳn người lại, chìa tay cho cậu ra ý muốn bắt tay. Chiếc xe thì vẫn lao rất nhanh trên đường, thậm chí còn vượt qua một vài xe khác.
"Chắc hẳn anh là Khôi. Em là Tôm, em trai chị Nam Anh."
Cậu nhóc hất đầu về phía vô lăng, nói tiếp:
"Hệ thống Auto Pilot của Tesla khá ổn. Em chỉ ngồi cho nó vận hành thôi."
Thì ra là một chiếc xe có hệ thống lái tự động mà Khôi đã thấy trên truyền thông. Cũng không có gì ngạc nhiên nếu như gia đình Nam Anh sở hữu nó.
"Chào em. Em biết anh à?"
Khôi bắt tay chú nhóc, trong lòng xuất hiện rất nhiều câu hỏi. Đêm nay đúng là một đêm kì lạ nhất mà cậu từng gặp.
Nam Anh liếc nhìn gương chiếu hậu, khi chắc chắn không có chiếc xe nào đang bám theo, cô quay sang nói:
"Nó xem được mọi việc qua camera đeo trên người mình. Có lẽ chúng ta đã tạm thoát khỏi bọn chúng."
Chiếc xe tiếp tục tăng ga lướt đi. Ánh đèn loang loáng vụt qua hai bên cửa kính. Nam Anh quay sang Khôi, cô rất tự nhiên kéo cổ áo của cậu cẩn thận kiểm tra một lần nữa. Đến khi hoàn toàn không thấy bất cứ một vết thương nào, hai hàng lông mày cong cong của cô mới dãn ra. Tuy vậy, đôi mắt Nam Anh đầy vẻ ngạc nhiên, cô chăm chú nhìn Khôi ở một khoảng cách rất gần. Có lẽ Nam Anh không khỏi thắc mắc làm thế nào mà cậu bạn của mình sống sót trước cú đâm ấy. Khôi cảm thấy mặt nóng ran. Cậu giơ tấm thẻ nhân viên ra nói:
"Con dao đâm vào đây. Tôi đã gặp may."
Nam Anh trông thấy tấm thẻ thì "À" lên một tiếng,
"Thì ra là do vật này."
Rồi cô cầm lấy tấm thẻ đồng trên tay Khôi, đưa lên nhìn kĩ vết lõm sâu hoắm. Nam Anh khẽ lè lưỡi, thốt lên.
"Cậu là người liều lĩnh nhất mà mình gặp. Và cũng rất may mắn. Cảm ơn cậu nhé."
Khôi khịt mũi, cố gắng tỏ vẻ bình thường. Cậu cảm thấy máu trên vành tai chảy giật giật. Khôi giả vờ quay ra nhìn đường phố, hắng giọng:
"E hèm. Tôi có tính toán cho cú đỡ đòn đó mà." Khôi nhún vai tỏ ra việc đó đã nằm trong dự tính của mình, một cách để cho Nam Anh không nghĩ rằng điều đó là bột phát. Thực ra lúc chắn lưỡi dao cho Nam Anh, Khôi không cảm thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ nghĩ lại tình huống đó, cậu bất giác thấy sống lưng gai gai.
Nam Anh bật cười khúc khích khi thấy Khôi tỏ vẻ dũng cảm. Cô nói:
"Lần sau cậu không nên liều lĩnh như thế nữa. May mắn có thể không đến. Hơn nữa, mình cũng có mặc áo giáp chống đạn mà."
Giọng Nam Anh bất chợt lẫn một chút lo lắng. Cô nói tiếp.
"Nhưng nói ra thì không nhiều người làm được như vậy trước Mắt Sói. Có lẽ hắn sẽ ghi nhớ cậu. Điều đó là không tốt cho cậu."
"Mắt Sói là ai. Là người áo trắng lúc nãy à?"
Khôi hỏi. Bây giờ nghĩ lại, hành động của gã đó thật vượt qua sức tưởng tượng của Khôi, có lẽ những cảnh chiến đấu trong phim mà cậu thường xem không phải là hư cấu. "Gã đó còn làm đỉnh hơn cả trong phim". Khôi nghĩ thầm.
"Đúng vậy. Lúc chiều mình đã đụng độ hắn ở công ty của cha. Phải mất rất nhiều công sức mình và nhóc Tôm mới thoát được hắn. Mắt Sói là một chuyên gia ám sát khủng khiếp nhất. Mình đã từng được nghe chuyện về hắn. Nguy hiểm không đủ để nói về hắn đâu. Có lẽ hắn thích làm kẻ định đoạt mạng sống của người khác hơn. Điều gì đó giống với" Tử thần "chẳng hạn. Nhưng mình nghĩ vì thế mà hôm nay hắn để chúng ta chạy thoát."
Khôi nhớ lại đôi mắt gã áo trắng lúc hắn đứng trên nóc nhà nhìn cậu và Nam Anh phía dưới. Đôi mắt lãnh lẽo, dường như hời hợt nhưng ánh nhìn đầy chết chóc, cứ như cậu là một con mồi vậy.
"Vì đòn đánh của hắn không hạ được mình, nên hắn cố tình để chúng ta chạy thoát. Và bắt đầu cuộc chơi săn mồi ư?"
Khôi thấy lạnh gáy. Thả cho con mồi chạy đi rồi đuổi bắt, đúng là phong cách của một con thú săn mồi máu lạnh.
"Vì cả cách anh đứng đối mặt và hét lên với hắn nữa. Thiệt là ngầu quá đi."
Chú nhóc Tôm hấp tấp thêm vào. Cậu bé có vẻ rất hào hứng với những chuyện vừa được chứng kiến. Tôm khua khoắng hai tay nói liến thoắng:
"Rất rất nhiều người đã là nạn nhân của hắn, cho dù là người được bảo vệ nghiêm ngặt cho đến những tay trùm ma tuý. Hắn đều dễ dàng hủy diệt được họ. Nhưng hôm nay anh lại khiến hắn thất bại đấy."
"Anh may mắn đến thế sao? Lúc đó anh chỉ thấy hắn khá lạ lùng trong bộ quần áo bó sát màu trắng. Hic hic."
Khôi khịt mũi, cậu nhớ lại tình huống đối mặt với Mắt Sói và thoáng ớn lạnh. Nhóc Tôm nói:
"Cũng còn xa mới tới nơi cần đến. Để em kể cho anh về Mắt Sói."
Thằng nhóc quay hẳn người về băng ghế phía sau, hai tay khoanh trước ngực, mắt đăm chiêu cố tạo nên một không khí nguy hiểm. Nó nói:
"Mắt Sói là một kẻ vô cùng khát máu. Hắn có một lai lịch đáng sợ. Người ta tìm thấy hắn ở một hang sói trong rừng. Lúc đó, hắn còn chưa được một tuổi. Con sói mẹ đang nằm cho hắn bú. Xung quanh là năm sáu con sói con không biết đã chết khô tự bao giờ. Anh biết chứ, loài sói là một sinh vật vô cùng hung hãn. Những con sói con mới sinh đã biết cắn nhau để tranh bú mẹ. Chỉ những con mạnh mẽ và hung hãn nhất mới có thể sống sót qua giai đoạn chọn lọc tự nhiên đó. Lúc người thợ săn tìm thấy hắn, hai bàn tay bé xíu của hắn còn đang siết chặt cổ hai con sói non. Cái miệng hắn thì độc chiếm bầu sữa sói mẹ. Thậm chí, ngay cả con sói mẹ cũng gày rũ xương, có lẽ cũng không còn sống được bao lâu nữa. Chẳng ai biết bằng cách nào mà hắn lại được sói mẹ nuôi, nhưng họ biết, hắn chính là con sói hung hãn nhất trong đàn. Câu chuyện đồn ra, một ông trùm đã đến đón hắn về nuôi. Nhiều năm sau, Mắt Sói trở thành một kẻ reo rắc cái chết lạnh lùng và quỷ quyệt nhất với tất cả các đối thủ của ông trùm. Hắn có vô số nạn nhân và thừa tinh quái để họ không thể thoát được. Hắn đáng sợ đến mức người ta còn không dám nhìn vào đôi mắt của hắn. Đó không phải ánh mắt người, đó là mắt sói."
Nhóc Tôm kết thúc câu chuyện không quên lắc đầu lè lưỡi. Chiếc xe tăng tốc vượt qua vài chiếc ô tô cùng chiều, sau đó rẽ phải vào làn đường dẫn lên cầu. Nam Anh trầm tư, cô đang nhìn theo những dòng nước mưa bị gió thổi chảy dài trên cửa kính như những nét vẽ vội vàng. Trong xe khá ấm áp. Nam Anh chợt quay sang nhìn Khôi hồi lâu khiến cho cậu thấy bối rối. Vào lúc Khôi đang định lên tiếng để phá tan không khí im lặng thì Nam Anh nói:
"Thật xin lỗi khi kéo cậu vào chuyện này Khôi ạ. Nhưng mình không còn cách nào khác."
"Chuyện tình cờ thôi mà Nam Anh."
Khôi trả lời, cố gắng nói bằng giọng bình thản nhất để không làm cô bạn thêm khó xử.
"Không hẳn là tình cờ đâu. Tối nay mình tới tìm cậu và bọn chúng đã bám theo."
Nam Anh lấy tay vuốt mái tóc đen mượt của mình sang một bên.
"Tối nay cậu tới tìm mình à?"
Đến lượt Khôi ngạc nhiên.
"Chuyện khá dài."
Nam Anh gật đầu mỉm cười. Sau đó cô nói tiếp với dáng vẻ nghiêm túc.
"Cậu cũng đã liên quan đến nên mình sẽ kể từ đầu. Cha mình là doanh nhân với những công việc làm ăn rất bí ẩn. Mẹ mình mất tích khi chị em chúng mình còn rất nhỏ. Sau khi mẹ đi, cha đã dạy mình những kĩ năng chiến đấu một cách rất nghiêm khắc. Tuy không hiểu tại sao lại phải học những kĩ năng đó nhưng mỗi lần thắc mắc, cha đều né tránh trả lời."
"Thì ra đó là lý do cô ấy đánh nhau giỏi đến thế". Khôi nghĩ thầm. Một cô gái có bề ngoài nhỏ nhắn xinh xắn tưởng chừng gió thổi cũng khiến cô giật mình, thế mà các đòn đánh rất mạnh mẽ và nguy hiểm. Để dạy được cho Nam Anh như thế thì cha của cô ấy hẳn phải giỏi đến thế nào nữa.
"Cách đây hai năm, cha mình cũng đột ngột biến mất."
Nam Anh tiếp tục. "Lúc đầu, mình không thấy ngạc nhiên, vì nhiều lần ông cũng đi bất ngờ như thế. Nhưng chỉ vài ba ngày là ông về nhà. Lần này, hơn một tháng liền ông không trở lại. Mình bắt đầu thấy lo lắng. Mình tìm hiểu và hỏi mọi người ở công ty nhưng không ai biết được điều gì."
Lúc này nhìn Nam Anh rất ưu tư, cô đưa bàn tay với những ngón thon dài vuốt lại tóc mái. Khôi cũng lặng im. Cậu nhóc Tôm thì quay hẳn người lại ghế sau để lắng nghe, trong khi hệ thống lái tự động dẫn hành trình.
"Mình đã tìm kiếm trong phòng cha rất nhiều lần. Một ngày mình vô tình khiến bức ảnh gia đình để trên bàn làm việc của ông rơi xuống đất, làm vỡ tan lớp kính. Phía sau tấm lót là một tờ giấy nhỏ được ông cất ở đó. Trên đó có nhắc tới cậu."
"Ồ thật vậy? Nhắc tới mình sao?"
Khôi kinh ngạc thốt lên. "Nhưng mình không hề biết cha cậu."
"Ông ấy lại biết cậu, mà lại còn rất rõ."
Nam Anh mỉm cười tinh nghịch.
Thấy Khôi tỏ vẻ nghi ngờ. Cô nói tiếp:
"Cha mình chính là hiệu trưởng trường đại học của chúng ta. Và cũng là giám đốc tòa nhà nơi cậu thuê. Bất ngờ quá phải không?"
Lần này thì Khôi thật sự há hốc mồm kinh ngạc. Thật không ngờ vị hiệu trưởng hiền lành, luôn nở nụ cười rất tươi với mỗi sinh viên ông gặp lại là người cha đầy bí ẩn của Nam Anh. Ông ấy đã lựa chọn mình cho sứ mệnh nào đó chăng? Khôi lắp bắp nuốt nước bọt rồi hỏi:
"Cha cậu đã lựa chọn mình. Mình thực sự là người được chọn sao?"
Nam Anh cười xòa. Cô thấy Khôi thực sự hài hước với dáng vẻ này.
"Đừng buồn nhé. Mình nghĩ là ông chọn cậu một cách ngẫu nhiên."
"Ngẫu nhiên?"
Khôi cảm thấy thất vọng khi nghe câu trả lời của Nam Anh. Cậu đã tưởng mình được chọn lựa một cách cực kì cẩn thẩn bởi vì có tố chất đặc biệt nào đó.
"Có lẽ vậy. Ông ghi trong mảnh giấy đó. Gian phòng của cậu và năm người khác ở dãy nhà lầu ba được cha mình lựa chọn một cách ngẫu nhiên để cất giấu đồ vật mà ông không thể giữ ở nhà. Ông cho tên sáu người vào một cái hộp để bút, sau đó bốc ra một cái tên. Tada, cậu được chọn."
Nghe Nam Anh kể về quá trình chọn lựa "cẩn thận" đó mà Khôi thở dài thườn thượt. Khi nãy nghe Nam Anh nói, cậu đã nghĩ hẳn mình phải có điểm nào đó rất "ngầu" mới được một người uyên bác và bí ẩn như cha Nam Anh lựa chọn. Ai dè hoàn toàn do phương án bốc giấy của ông.
Nam Anh nhoẻn cười khi thấy bộ dạng lúc này của Khôi. Cô vỗ vai an ủi:
"Có điều này mình muốn nói với cậu. Cha mình ông tin rằng mọi việc trên đời đều có sắp đặt trước từ vận mệnh. Cậu được chọn chính vì cậu cần phải xuất hiện ở đây, lúc này. Và mình nghĩ, ông đã lựa chọn đúng."
Rồi cô tiếp tục kể:
"Tờ giấy có ghi về đồ vật ông cất ở tủ bí mật tại phòng cậu. Ông còn ghi chép lại một hành trình định mệnh, mà ông đã dành cả đời để theo đuổi nó. Ngay sau đó, mình vội vàng đến phòng cậu để lấy đồ vật mà ông cất giấu, với hy vọng sẽ tìm được điều gì đó về hành trình của cha. Khi mình vừa ra khỏi nhà, những nhân viên của công ty cha mình đã bám theo. Đáng sợ hơn là có sự xuất hiện của gã Mắt Sói."
Khôi nghe Nam Anh kể mà vô cùng ngạc nhiên. Tại sao nhân viên công ty lại đuổi bắt cô chủ, thậm chí còn gây nguy hiểm đến tính mạng. Có gì đó không đúng ở đây. Chắc hẳn phải có một lý do nào đó mới khiến cho các nhân viên dám làm vậy. Khôi lặng im nghe Nam Anh tiếp tục kể.
"Thực ra từ lúc cha mất tích, công ty đã bị người khác điều hành. Bằng cách nào đó, họ đã kiểm soát mọi việc. Mình nghĩ, những người ở công ty đứng đằng sau sự biến mất của cha."
"Thế sao cậu không báo công an?"
"Những người ở công ty luôn tìm cách ngăn cản, không cho mình có thể báo tin. Nhưng hơn cả mình lo rằng nếu có người đến điều tra, có thể những kẻ đó sẽ làm điều gì có hại cho cha."
"Đến em đi học cũng có người đi theo. Đúng là bọn xấu xa."
Tôm lên tiếng xen vào, giọng đầy bức xúc.
"Nhưng những tên đó rất nguy hiểm, nhất là cái gã Mắt Sói gì đó. Hắn cũng là nhân viên của công ty cha cậu sao?"
Khôi nhăn mặt thắc mắc.
"Gã không phải nhân viên của công ty. Gã Mắt Sói đó thật sự rất đáng sợ. Mình không nghĩ hắn lại xuất hiện trong việc này. Nhưng mình cho rằng hắn chưa phải kẻ chủ mưu. Mình muốn tìm ra kẻ đứng đằng sau. Hẳn kẻ đó phải là một người rất có thế lực mới có thể điều khiển một sát thủ tầm cỡ như Mắt Sói."
Nam Anh nói bằng một giọng quả quyết.
"Cậu định tìm kẻ đó bằng cách nào?"
Khôi hỏi.
Nam Anh rút từ trong túi áo ra một vật, đưa cho Khôi.
"Bằng cách này. Cậu xem đi."
"Đây là cái gì vậy?"
Khôi vừa nói vừa đưa vật đó lên nhìn cho rõ. Trên tay cậu là một vật thể lớn bằng hai ngón tay rất nặng, hình dáng như một chiếc kim tự tháp bằng kim loại. Ở vị trí đỉnh tháp có thêm một thanh ngang nhỏ màu vàng nhô lên, rất giống đầu một chiếc chìa khóa. Khôi gõ nhẹ ngón tay vào vật đó phát ra những tiếng coong keng.
"Đây là thứ mà cậu vừa lấy được trong phòng mình phải không?"
Nam Anh gật đầu.
Khôi với tay bật đèn trong xe, cậu nhìn kĩ chiếc chìa khóa. Chiếc chìa khóa có màu vàng đục. Toàn bộ trơn nhẵn. Một đầu của chiếc chìa khóa gắn với một khối kim loại nhỏ, hình tam giác. Trên mặt là một biểu tượng nhỏ bằng đầu ngón tay, đúc nổi. Một người phụ nữ đang múa với hai chân hơi co, và hai cánh tay đưa lên rất sinh động. Trên tay người phụ nữ đang nâng một chiếc nhẫn hoặc là một chiếc vương miện với những hoa văn tinh xảo. Vừa nhìn thấy hình đúc nổi này, Khôi giật nảy mình. Không thể nào, đây chẳng phải là biểu tượng của tộc người Alanpa sao?
Người Alanpa là một chủng tộc người bí ẩn từng có thời đại cực thịnh vào khoảng thế kỉ thứ mười, trước khi hoàn toàn biến mất chỉ trong một ngày. Đến nay chỉ còn một vài truyền thuyết được kể về họ. Hầu hết là truyền miệng nhưng có một điểm chung. Đó là người Alanpa sở hữu một công nghệ biến mọi thứ thành vàng. Ngay tối nay thôi, Khôi vừa tham gia buổi đấu giá một chiếc cốc vàng được cho là cổ vật của người Alanpa. Trên chiếc cốc đó cũng có hình đúc nổi như thế này khiến cho cậu vừa trông thấy liền nhận ra.
"Cậu thấy sao? Có gì đặc biệt à?" Nam Anh hỏi, ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt của Khôi.
"Chiếc chìa khóa này, mình biết biểu tượng của nó. Hình được đúc nổi này trông rất giống biểu tượng Apsara, một hình tượng người phụ nữ Chăm pa đang múa."
Khôi nói, tay chỉ vào biểu tượng trên thân chiếc chìa khóa.
"Apsara là một biểu tượng rất đẹp và nổi tiếng của người Chăm Pa. Tuy nhiên bức tượng có một chút khác biệt."
Ngón tay Khôi di lên chỗ hình chiếc nhẫn, rồi đưa nó cho Nam Anh xem.
"Cậu nhìn đây. Những cánh tay đang giơ cao một chiếc nhẫn. Đây chính là đặc trưng biểu tượng của người Alanpa. Họ là một chủng tộc cực kì đặc biệt, được cho rằng có liên hệ với Người Trời."
"Người Trời?" Nam Anh thốt lên. Đồng loạt cả cô và nhóc Tôm không hẹn mà cùng quay người về phía Khôi để nghe cậu giải thích.
"Ừm. Những tư liệu về tộc người này không nhiều lắm. Nhưng chừng đó cũng đủ để thế giới ngưỡng mộ họ. Dường như họ có được những tri thức vượt qua thời đại của mình. Và những tri thức đó được" Người Trời "– Thần của họ dạy cho."
Khôi hắng giọng, sau đó kể cho Nam Anh và nhóc Tôm nghe về người Alanpa. Cả hai lập tức đều bị mê hoặc trước những thông tin như trong truyền thuyết. Tộc người Alanpa cư trú ở khu vực Quảng Bình ngày nay vào khoảng một ngàn năm trước. Họ có dân số không đông lắm, chỉ khoảng vài ngàn người, lại chủ yếu sống trong rừng đại ngàn nên ít được biết đến. Nhưng qua những sử liệu còn lưu truyền lại, người Alanpa dường như đã đạt tới đỉnh cao về khoa học kĩ thuật. Mà người xưa khi ghi chép lại, đã dùng từ phép thuật để mô tả.
Sách chép rằng, người Alanpa sở hữu phép thuật có thể biến đá thành vàng, cưỡi chim để đi lại, có những cỗ máy làm việc, cày cấy thay cho họ. Những phép thuật kì diệu đó được thần của họ là "Người Trời" truyền dạy, những người đã tới từ trời cao. Mặc dù sở hữu những kĩ thuật vượt trội như thế, nhưng với bản tính hiền lành, cộng với dân số khá ít ỏi nên người Alanpa hầu như không ra khỏi nơi sinh sống của họ. Tuy nhiên, sức ảnh hưởng của họ tới những tộc người sinh sống quanh đó rất mạnh. Đặc biệt là với người Chăm Pa, những người thường xuyên qua lại và buôn bán với người Alanpa. Có khá nhiều kĩ thuật xây dựng, hay nghệ thuật của người Chăm Pa gây kinh ngạc thế giới hiện đại, dường như cũng có nguồn gốc từ việc ảnh hưởng này. Cách đây khoảng hơn một nghìn năm, những người Alanpa đột ngột biến mất. Theo các truyền thuyết, có người nói họ đã theo thần "Người Trời" về nước trời. Cũng có người cho rằng, trong bối cảnh cuộc chiến tranh của Đại Việt và người Chăm Pa lúc đó, người Alanpa đã rút xuống lòng đất để yên ổn sinh sống, mang theo vô vàn vàng bạc châu báu, vĩnh viễn đi vào màn sương của bí ẩn lịch sử.
"Biểu tượng này được cha cậu đúc nổi trên thân chiếc chìa khóa, có lẽ ông cũng biết về dân tộc Alanpa."
Khôi kết thúc câu chuyện. Nam Anh và nhóc Tôm nhìn nhau kinh ngạc. Lát sau, Nam Anh mới thở hắt ra, nói:
"Cha mình không chỉ biết về dân tộc Alanpa đâu. Ông đã dành cả đời để tìm hiểu về họ. Thậm chí ông còn dùng ngôn ngữ của họ trong việc ghi nhật ký. Thật bất ngờ khi cậu lại biết được những truyền thuyết này. Mình nghĩ cha lựa chọn cất chiếc chìa khóa trong phòng của cậu chưa chắc đã phải ngẫu nhiên đâu."
Nhóc Tôm đến lúc này vẫn còn ngẩn người. Nó nghĩ những người sở hữu công thức biến đá thành vàng thì quả là ngoài sức tưởng tượng. Thử nghĩ xem, có thể họ xây dựng cả một lâu đài bằng vàng cũng chưa biết chừng. Nó lắp bắp nói:
"Có lẽ.. có lẽ họ là vua Midas. Ông ấy cũng có thể biến mọi thứ thành vàng. Chị Nam Anh, chị nói xem có phải không?"
"Cũng có thể đấy nhóc. Trong lịch sử luôn có những nếp gấp giao thoa mà chúng ta không làm rõ được. Rất có thể một ông vua ở Châu Âu xa xôi lại là một người Alanpa lưu lạc tới đấy."
Nam Anh nhún vai, nhìn nhóc Tôm cười trả lời. Rồi không để ý tới vẻ mặt của thằng nhóc đang há mồm kinh ngạc, cô quay sang nói với Khôi.
"Vậy chiếc chìa khóa này hẳn là có thể sẽ mở ra một bí ẩn gì đó về tộc người Alanpa. Cậu có nghĩ như thế không Khôi?"
"Có thể là thế, hoặc không. Mình cũng không biết được."
Khôi đưa trả chiếc chìa khóa lại cho Nam Anh, nói tiếp:
"Cậu phải biết chiếc chìa khóa này để mở vật gì. Rồi lúc đó chúng ta mới biết chắc chắn điều cha cậu cất giấu."
"Mình biết nó được dùng để mở vật gì."
Nam Anh nháy mắt tinh nghịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook