Bóng Tối Gia Tộc
-
5: Cám Dỗ
Đêm đó, căn biệt phủ chìm vào sự yên tĩnh đặc trưng của những buổi tối ấm cúng.
Ánh đèn mờ ảo từ những ngọn nến làm dịu đi không khí căng thẳng và tạo nên một không gian thơ mộng trong phòng của Hà.
Hà đã thay đồ ngủ và đang ngồi trên giường, tâm trí cô vẫn còn đọng lại những cảm xúc phức tạp từ cuộc trò chuyện với ông Minh.
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, ông Minh bước vào trong bóng tối.
Lần này, không có tiếng động hay sự báo trước, chỉ có cảm giác nhẹ nhàng và tự nhiên khi ông Minh đến gần.
Hà quay đầu lại, nhìn thấy ông Minh đứng bên cửa, ánh mắt đầy sự quyến rũ và sự ấm áp.
Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi ông Minh tiến vào phòng, và sự mơ hồ trong cảm xúc của cô càng rõ rệt hơn.
“Minh, sao anh lại đến đây vào giờ này?”
Ông Minh đóng cửa phòng lại và bước tới gần giường, giọng nói của ông vang lên, nhẹ nhàng.
“Anh không thể ngừng suy nghĩ về em sau cuộc trò chuyện của chúng ta.
Đêm qua đã thay đổi nhiều thứ, và anh cảm thấy có một sự gắn kết mà chúng ta không thể phủ nhận.”
Ông Minh ngồi xuống cạnh Hà trên giường, ánh mắt anh lấp lánh trong ánh sáng mờ mịt.
Hà cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể ông Minh và sự gần gũi mà anh mang lại.
Cô cảm thấy một sự quyến rũ lôi cuốn, một cảm giác mà cô không thể chối từ.
“Minh, em cũng cảm thấy vậy, nhưng… em không biết điều này có phải là đúng đắn không?” Hà hỏi, đôi mắt cô tràn đầy sự lo lắng và tìm kiếm sự chỉ dẫn.
Ông Minh nhẹ nhàng đặt tay lên tay Hà, lướt qua làn da mịn màng của cô với một sự dịu dàng rõ rệt:
“Hà, cảm xúc của chúng ta là điều tự nhiên và không có sự ép buộc.
Anh chỉ muốn em cảm thấy an toàn và thoải mái.
Em có thể tin tưởng anh, và anh sẽ không làm gì để làm tổn thương em.
Chúng ta có thể khám phá cảm xúc này từ từ.”
Ông Minh đưa tay lên vuốt ve gương mặt Hà, đôi mắt anh sâu thẳm và tràn đầy sự chân thành.
Hà cảm thấy được an ủi bởi sự thân mật này và vẻ tự tin mà ông Minh mang lại.
Cô cảm nhận được một sự hòa hợp mà cô không thể từ chối, và cảm giác của cô đối với ông Minh dần trở nên mạnh mẽ hơn.
“Em cảm thấy khó xử, nhưng cũng thấy một sự hấp dẫn mạnh mẽ từ anh,” Hà thừa nhận, giọng nói của cô đầy sự xúc động.
Ông Minh nghiêng người về phía trước, gần gũi hơn, đôi môi của anh lướt qua tai Hà, thì thầm:
“Hà, em không cần phải lo lắng.
Anh ở đây vì em.
Hãy để anh giúp em cảm nhận được những gì em xứng đáng có được.”
Ông Minh vòng tay ra sau ôm lấy đầu cô, 2 đôi môi chạm nhẹ lên nhau.
Cảm giác ấm áp và ngọt ngào trong nụ hôn khiến Hà cảm thấy sự gắn kết mạnh mẽ hơn bao giờ hết và mặc dù cô còn nhiều điều chưa hiểu rõ, nhưng cô biết rằng sự hiện diện của ông Minh đã tạo nên một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của cô.
Khi nụ hôn kết thúc, Hà cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ và tâm trạng của cô trở nên nhẹ nhõm hơn.
Ông Minh kéo Hà vào lòng, cảm giác ấm áp và an toàn khiến đôi mắt cô nhắm nghiền lại, cảm giác dễ chịu làm Hà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ông Minh khẽ đặt người Hà nằm xuống, để cô gối đầu lên tay ông, Hà vẫn ôm chặt ông.
Một cảm xúc đầy mãn nguyện, ông Minh nhìn Hà một cách âu yếm, vuốt ve lên khuôn mặt xinh xắn của cô.
Cả hai cứ thế chìm vào giấc ngủ cùng với tâm trạng thoải mái khi mọi cảm xúc đã được giải tỏa hoàn toàn giữa hai anh em.
Một thời gian sau, không khí trong biệt phủ có vẻ khác biệt.
Cách hành xử với nhau trong mối quan hệ của Hà và ông Minh đã để lại sự thay đổi rõ rệt, và Liên cảm nhận được điều đó.
Ông Minh ngồi ở bàn làm việc trong phòng riêng của mình, ánh sáng từ cửa sổ chiếu sáng lên những giấy tờ trên bàn.
Liên được gọi vào phòng để gặp ông Minh, cô bước vào với vẻ mặt lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chào con, Liên,” ông Minh nói, nụ cười nhạt trên môi, “Hôm nay chú có chuyện muốn nói với con.”
Liên ngồi xuống ghế đối diện, cảm giác hồi hộp trong lòng.
“Dạ, chú gọi con có chuyện gì ạ?”
Ông Minh đưa tay cầm một ly rượu vang, từ từ thưởng thức trong khi nhìn Liên với ánh mắt sắc sảo.
“ Chú đã thấy sự tiến triển tích cực trong tâm trạng của Hà.
Nhưng chú cảm thấy chúng ta có thể làm được nhiều hơn vậy.”
Liên gật đầu, lo sợ.
“Dạ, con cũng thấy cô Hà có vẻ vui hơn.
Nhưng chú cần con làm gì nữa ạ?”
Ông Minh đặt ly rượu xuống và nhìn vào mắt Liên, giọng nói của ông trở nên trầm hơn.
“Liên, chú biết rằng con đã làm việc chăm chỉ để phụ giúp cho mẹ và em của con.
Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Liên không hiểu rõ ý của ông Minh.
“Chú muốn con làm gì ạ?”
Ông Minh thở dài, ánh mắt ông dịu lại nhưng không kém phần lôi cuốn.
“Con biết đấy, sự gắn kết của chúng ta không chỉ đơn thuần là công việc.
Chú cảm thấy giữa con và Hà đã trở nên thân thiết hơn.
Công việc mà chú giao cho con đã hoàn thành.
Nhưng để hoàn thiện nó , chú nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu con và chú có thể trở nên gần gũi thân mật trong mối quan hệ cá nhân.”
Liên nhìn ông Minh với vẻ mặt hoang mang.
“Chú có ý gì ạ?”
Ông Minh ngả người về phía trước, giọng nói của ông trở nên nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyến rũ,: “Chú biết con cảm thấy căng thẳng và có nhiều lo lắng về tương lai của mình.
Nhưng nếu con chấp nhận sự gần gũi thân mật này, chú có thể đảm bảo rằng mọi thứ sẽ tốt hơn cho con, mẹ con và em gái con.
Chú có thể giúp đỡ con về tài chính và làm cho cuộc sống của con dễ dàng hơn.”
Liên cảm thấy mình bị dồn vào thế khó.
Cô biết rằng ông Minh đang dùng quyền lực và tài chính để thao túng cảm xúc của mình, nhưng cô cũng thấy rằng việc từ chối có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến gia đình của cô.
“Dạ, chú… chú muốn con phải làm gì ạ?” Liên hỏi, giọng nói của cô run rẩy.
Ông Minh mỉm cười, đứng dậy và tiến đến gần Liên, 2 tay ôm lấy bầu má cô:.
“Đừng lo lắng, Liên.
Chú chỉ cần con ở bên chú một lần nữa.
Chú biết con đang cảm thấy khó xử, nhưng hãy nghĩ đến những gì con có thể đạt được.”
Khi màn đêm buông xuống, Liên cảm thấy tâm trạng của mình trở nên nặng trĩu hơn bao giờ hết.
Cô biết rằng mình không thể từ chối ông Minh nếu muốn bảo vệ gia đình của mình.
Khi cánh cửa phòng khẽ mở ra, Liên bước vào, cảm giác hồi hộp và lo lắng trong lòng.
Ông Minh đang ngồi trên giường, ánh đèn mờ ảo làm nổi bật sự quyến rũ.
“Chào em, Liên,” ông Minh nói, giọng điềm tĩnh nhưng lôi cuốn.
“Em đã đến rồi à.”
Liên đứng ở cửa một lúc lâu, cảm nhận không khí đang trở nên ngột ngạt.
Ông Minh đứng dậy và tiến gần đến Liên, đôi mắt của ông sâu thẳm và đầy vẻ cuốn hút.
“Em không cần phải lo lắng.
Chỉ cần làm theo những gì anh đã nói, và mọi thứ sẽ ổn,” ông Minh thì thầm, tay ông nhẹ nhàng chạm vào vai Liên.
Ông Minh từ từ tiến đến gần hơn, bắt đầu những cử chỉ thân mật.
Ông vòng tay ôm lấy eo, tay còn lại đỡ lấy sau gáy của Liên, từ từ chạm nhẹ môi lên môi cô.
Liên cảm thấy trái tim mình đập nhanh, làm cho cô cảm thấy khó có thể kháng cự.
“Chỉ cần tin tưởng anh, Liên,” ông Minh thì thầm trong hơi thở của cô.
“Mọi thứ sẽ tốt hơn nếu em đồng ý.”
Đôi mắt của ông dõi theo từng chuyển động của Liên với ánh nhìn lạnh lùng, đầy kiểm soát.
Ông nhẹ nhàng, nhưng đầy sức nặng, cúi xuống bế Liên lên, cơ thể cô nhẹ bẫng trong vòng tay của ông.
Liên không chống cự, chỉ khép chặt hai bàn tay, cố nắm lấy chút tự chủ cuối cùng.
Hơi thở cô ngắt quãng khi ông đặt cô nằm xuống giường, chiếc đệm mềm mại nhưng mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
Ông Minh ngồi xuống mép giường, ánh đèn hắt lên mặt ông, khiến gương mặt ông trở nên tối tăm và đáng sợ.
Bàn tay của ông chậm rãi vuốt dọc theo cánh tay của Liên, từ vai xuống cổ tay, cảm nhận làn da mịn màng dưới những ngón tay cứng rắn của mình.
"Em ngoan lắm," ông khẽ thì thầm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền lực.
Liên không đáp, chỉ nhắm nghiền mắt lại, cố ngăn dòng nước mắt trực trào.
Ông Minh đưa tay lên, nắm lấy chiếc váy mỏng của cô và từ từ kéo xuống.
Vải trượt khỏi cơ thể cô một cách chậm rãi, mỗi giây như kéo dài vô tận.
Cơ thể Liên run lên trong từng động tác của ông, nhưng cô biết rõ, bất kỳ phản kháng nào cũng đều vô ích.
Ông Minh thích điều này – sự im lặng, sự bất lực của cô khiến ông càng thêm phần kích thích.
Khi chiếc váy cuối cùng cũng tuột khỏi người Liên, ông Minh dừng lại một chút, đôi mắt ông dán chặt vào cô.
Liên có thể cảm nhận rõ ánh mắt ấy, như một lưỡi dao cắt xuyên qua tâm trí, khiến cô cảm thấy trần trụi không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.
Ông Minh cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng hổi của ông phả vào cổ cô, từng hơi thở như thiêu đốt làn da cô.
Bàn tay của ông bắt đầu chạm vào cô, từng ngón tay lướt qua da thịt với sự cương quyết, như thể ông đang khẳng định quyền lực của mình lên từng đoạn cơ thể nhỏ bé này của cô.
"Nhìn anh," ông ra lệnh, giọng nói không còn sự dịu dàng giả tạo, mà đầy quyền lực và ép buộc.
Liên chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của ông.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng mình đã hoàn toàn mất đi quyền tự chủ.
Ánh mắt ông như thôi miên, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào sự thật tàn nhẫn đang diễn ra.
Không còn cách nào khác, cô buộc phải tuân theo.
Ông Minh từ từ cúi xuống, đôi môi ông chạm lên cổ cô, rồi tiếp tục di chuyển xuống bờ vai.
Mỗi cử động của ông đều chậm rãi, như đang thưởng thức từng đường nét trên cơ thể cô.
Ông Minh thích kéo dài sự chiếm hữu này, để cảm nhận từng giây từng phút khi uy quyền của ông bao trùm lên cô.
Bàn tay ông nắm chặt cổ tay cô, ghì cô nằm yên trên giường, không cho phép cô nhúc nhích dù chỉ một chút.
Mỗi cử động, mỗi hơi thở của cô giờ đây đều nằm trong tầm kiểm soát của ông.
Liên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Mỗi lần ông Minh chạm vào cô, một làn sóng sợ hãi và tuyệt vọng lại cuộn lên.
Sự bất lực khiến cô cảm thấy nhỏ bé, yếu đuối hơn bao giờ hết.
Cô chỉ còn biết nằm im, cảm nhận từng cử động của ông Minh, môi ông lướt nhẹ lên khắp cơ thể cô, từ cổ rồi xuống ngực, hai bàn tay ông cũng lướt theo mà nắn bóp, miệng ông ngậm chặt lấy ngực Liên, bàn tay liên tục sờ soạn không ngừng.
Liên nhắm nghiền mắt, cảm nhận được bầu ngực mình đang căng lên, một cảm giác thật khó tả.
Ông Minh dần trườn người xuống giữa hai chân Liên, ông nhìn ngắm một lúc, hai tay vuốt ve hai bên đùi cô.
Liên mở mắt ra, một cảm giác rợn người phía thân dưới làm cô bất giác rùng mình.
Ông Minh nhìn ngắm một lúc thì nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, ánh mắt ông như xoáy sâu vào cái nơi huyền bí đó.
Khi ông bắt đầu áp sát mặt vào giữa hai chân, Liên cảm nhận được hơi thở dồn dập của ông đang phà vào giữa chân , hơi thở cô cũng bắt đầu dồn dập như đón chờ từng hành động tiếp theo của ông Minh.
Ông Minh lúc này như đang chìm đắm trong sự thỏa mãn dục vọng, một cơ thể non nớt, một tâm hồn trong sáng, tất cả đều đang nằm trong sự chiếm hữu của ông.
Trước mặt ông bây giờ là một cái khe hồng hào đang khép chặt như sợ ông sẽ làm tổn thương nó một lần nữa.
Ông Minh áp sát miệng vào cái khe hẹp đó, mùi hương của một thân thể mới lớn làm ông như đắm chìm vào cơn say, lưỡi ông liên tục di chuyển bên ngoài khe nhỏ.
Liên bất ngờ, ngơ ngác khi cảm giác có thứ gì đó vừa mềm vừa nhám đang lướt liên tục nơi mỏng manh nhất của cô.
Cô liên tục rùng mình bởi những cảm giác lạ lẫm, tay cô bấu chặt xuống nệm, tay kia đưa lên miệng mà cắn chặt để ngăn lại những âm thanh mà cô sợ sẽ phát ra trong vô thức.
Cô không biết tại sao ông lại làm điều này với cô, một hành động mà cô nghĩ không phù hợp với một ông chủ như ông Minh.
Hai chân Liên bắt đầu co lại, áp chặt vào đầu ông Minh khi mà cái lưỡi ông đang cố đưa vào giữa cái khe của cô.
Đầu lưỡi ông vừa chạm phải thứ gì đó khiến Liên giật nảy người, nhưng tay ông vẫn đang kìm chặt phần hông của cô, cả cơ thể cô cứ vặn vẹo như con rắn, cô muốn thoát khỏi cảm giác này, đầu óc cô như mơ hồ đi, thân thể không còn sức lực.
Ông Minh cũng cảm nhận được điều đó, mọi hành động đều nằm trong sự kiểm soát của ông.
Với kinh nghiệm, ông biết phải điều khiển cuộc chơi này như thế nào.
Lưỡi ông càng lúc càng hoạt động nhanh hơn, tập trung vào một điểm làm Liên như muốn nổ tung, cô cố gắng gồng mình chịu đựng từng cơn kích thích cứ liên tục được truyền lên não cô.
Hơi thở cô mỗi lúc dồn dập hơn, bỗng cô cảm nhận một cơn co thắt dữ dội phần bụng dưới, chỉ trong tích tắt cả người Liên như mất hoàn toàn sức lực, hai chân cô cũng duỗi thẳng ra.
Ông Minh biết chuyện gì vừa xảy ra, ông đưa lưỡi mình tiến vào sâu hơn trong cái khe đã bắt đầu hé mở.
Khi lưỡi ông đưa vào sâu, cảm giác ấm nóng và ướt át, ông biết mình đã đạt được mục đích.
Một lúc sau, ông buông người cô ra, ngồi dậy.
Liên không còn sức lực gì chỉ biết nằm đó mà chờ đợi, cô biết ông sẽ làm gì tiếp theo, cô cũng đã sẵn sàng cho việc đó.
Nhưng ông Minh từ từ bước xuống giường, chỉnh sửa lại quần áo rồi không nói một lời bước thẳng ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, và Liên vẫn nằm yên, lắng nghe tiếng bước chân ông Minh rời xa.
Trong căn phòng lạnh lẽo và trống rỗng, cô không còn chút sức lực nào để nhúc nhích.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, tâm trí lơ lửng không biết tại sao ông lại buông tha cho mình, nhưng lại có một sự hụt hẫn dâng trào trong cô.
Ông Minh bước ra khỏi phòng, miệng ông nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Ông muốn Liên phải tự nguyện và muốn tạo cho cô những cảm xúc lẫn lộn, khiến cô dần dần cuốn theo những cảm xúc mà ông tạo ra.
Ông bước tới trước phòng Hà.
Đêm đã khuya, căn phòng của Hà chìm trong ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ bên cạnh giường.
Hà đang nằm trên chiếc giường lớn, mặc chiếc váy ngủ mềm mại màu trắng, hơi thở đều đặn và gương mặt thanh thoát của cô hiện rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày dài.
Cửa phòng từ từ mở ra, ông Minh nhẹ nhàng bước vào, tránh không gây tiếng động.
Ánh mắt ông nhìn Hà chăm chú, như thể không thể rời khỏi hình ảnh người em gái mà ông đã bảo vệ suốt những năm tháng qua.
Trong giây lát, ông đứng yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát, đôi mắt chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp: yêu thương, sự chiếm hữu, và cả những cảm xúc mà chính ông cũng khó lòng hiểu thấu.
Ông tiến lại gần giường, ngồi xuốn bên cạnh Hà.
Cảm nhận hơi thở ấm áp của cô trong không khí yên tĩnh, lòng ông Minh dâng lên một cảm giác khó tả—một sự khao khát lẫn với trách nhiệm sâu xa đối với cô.
Ông nhẹ nhàng đưa tay, ôm lấy thân hình mềm mại của Hà, cảm nhận làn da mát lạnh qua lớp vải mỏng của chiếc váy ngủ.
Hà cựa mình trong giấc ngủ nhưng không tỉnh dậy, hơi thở của cô vẫn đều đặn.
Ông Minh cúi xuống, gương mặt gần kề, thì thầm những lời mà chỉ có ông mới nghe được.
"Em là của anh, mãi mãi là của anh…," giọng ông nhỏ nhẹ nhưng đầy sự chiếm hữu.
"Anh sẽ không để em đi đâu được, dù em có muốn thế nào."
Ông siết nhẹ vòng tay, như thể muốn giữ chặt Hà trong thế giới mà ông đã xây dựng cho cô, một thế giới mà ông là trung tâm và và quyền lực đều do ông nắm giữ.
Cảm giác quyền lực đó làm tim ông đập nhanh, nhưng lẫn trong đó là sự bối rối về mối quan hệ phức tạp giữa hai người.
Hà vô tình khẽ rên trong giấc mơ, như đáp lại sự hiện diện của ông Minh.
Ông hôn nhẹ lên trán cô, một hành động mang cả yêu thương lẫn sự chiếm hữu.
Ông biết rằng Hà phụ thuộc vào ông không chỉ về vật chất mà còn cả tinh thần.
Điều đó cho ông cảm giác thỏa mãn, nhưng đồng thời cũng gieo vào lòng ông một nỗi lo sợ: lo sợ rằng một ngày nào đó, cô sẽ nhận ra sự thao túng của ông và cố gắng rời xa.
Trong giây phút yên lặng đó, ông Minh chỉ ngồi cạnh Hà, giữ cô thật chặt, như để đảm bảo rằng cô sẽ luôn thuộc về ông.
Sự phức tạp trong tâm trí ông đan xen giữa tình yêu và sự kiểm soát, tạo nên một cảm xúc mâu thuẫn mà chính ông cũng không thể lí giải được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook