[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát
-
Chương 49: Song Tử - Gian hoạt
[Tôi luôn nghĩ Thiên Yết của tôi là cung bị ghét nhiều nhất cho đến khi tôi thấy mấy cái ảnh chế về cung Song Tử...]
Người ta luôn nói Song Tử là lũ gian hoạt. Khanh thấy điều đó hoàn toàn đúng. Cô tự nhận thấy rằng mình là người có đầu óc và cô khẳng định điều đó với mọi người luôn, không hề giấu diếm.
Khanh không biết cái thằng nào đã phun ra câu "Người thông minh chẳng bao giờ tự nhận mình thông minh cả". Nếu Khanh biết cái thằng (mà cũng có thể là con) đó là ai, Khanh sẽ tìm cách ném nó xuống cống và đậy nắm cống lại. Cô không tin rằng tính khiêm tốn có thể được khẳng định chỉ bằng cách lải nhải trong giờ học rằng "Khổ quá tôi chỉ được có mười điểm". Theo Khanh, đấy là trò giả tạo ngu si, biểu hiện của tính tự kiêu rõ mười mươi mà cứ giả vờ để người ta không thấy cái kiêu của mình.
Nhờ có bộ óc sáng suốt, Khanh luôn được bạn bè nhờ vả mỗi khi chúng nó gặp chuyện rắc rối. Dĩ nhiên, nhờ vả chỉ là một cách nói giảm nói tránh chứ nếu không có tiền thì Khanh không đời nào bày mưu tính kế cho ai. Những chuyện Khanh làm, phần lớn là phạm pháp. Nhưng càng phạm pháp thì càng dễ có tiền. Bọn du côn học sinh, đầu gấu đầu mèo luôn tìm đến Khanh, dĩ nhiên là phải chồng cho Khanh một khoản tiền không dưới sáu số không. Tiền kiếm được, Khanh không tiêu lung tung. Cô chỉ trích ra chút ít để mua sắm laptop, smartphone, máy in và một cái tủ sắt. Mặc dù chỉ giải quyết những vụ nhỏ lẻ, giang hồ vặt vãnh, Khanh vẫn lưu đủ mọi chi tiết. Lập hồ sơ là một bước quan trọng. Kẻ nắm thông tin trong tay là kẻ mạnh. Khanh biết được những chuyện xấu xa kia thì chẳng ai dám động tới cô cả. Nếu dồn Khanh vào đường cùng, cô sẽ nổi rồ lên và thế là mọi chuyện sẽ bung ra hết.
Hôm nay thì tình hình đã đổi khác. Khanh đang ngồi trong phòng, loay hoay không biết phải giấu cái xác chết cứng đơ trước mặt đi đâu. Người giao cho Khanh giấu cái xác này chính là ông thầy hiệu phó đáng kính có tới hai mươi lăm năm tuổi nghề. Chỉ vì một phút không kiểm soát được bản thân, ông đã dại dột ngủ với con bé Thy học lớp 12 làm nó có chửa. Dĩ nhiên phạm pháp thì không, nhưng nếu chuyện này đổ bể ra, ông sẽ phải chịu nhục mãn kiếp. Ông đã tìm đủ mọi cách để mua chuộc. Tiền bạc, nữ trang, đồ công nghệ cao... Mọi thứ Thy muốn ông đều đáp ứng hết dù ông tiếc của lắm. Nhưng Thy không chịu đi phá thai. Nó thích giữ thai lại, hy vọng rằng một trong số những thằng nó ngủ cùng sẽ chịu trách nhiệm, cho nó một danh phận. Tuy nhiên Thy tính không bằng trời tính. Sau mấy phút giằng co trong phòng hiệu phó, Thy vùng ra được và ngã đập gáy xuống đất chết ngay tức khắc. Ông hiệu phó sợ lắm, nhưng biết làm sao bây giờ? Ông bèn thu hết can đảm, liên lạc với Khanh, đứa học sinh mà chính ông cũng không ưa vài phần. Dĩ nhiên Khanh cũng không muốn làm ăn với giáo viên, nhưng Khanh không đời nào bỏ lỡ một khoản tiền kếch xù.
Ai ngờ, đêm hôm khuya khoắt, ông hiệu phó lại yêu cầu cô giấu xác chết con Thy. Thy thì Khanh biết. Con này có lần nhờ Khanh dắt mối đi bán dâm. Trường này nhiều đứa bán dâm lắm. Toàn vụ nhỏ lẻ thôi chứ Khanh không ngu gì mà lập nguyên một đường dây môi giới mại dâm.
Ông hiệu phó bỏ lại cái xác chết và cả đống tiền cho Khanh rồi nhảy qua đường cửa sổ để về. Bố mẹ Khanh vẫn ngủ say dưới nhà, tuyệt nhiên không mảy may nghi ngờ gì về những gì con gái yêu đang làm. HỌ vẫn tưởng rằng những món đồ đắt tiền như máy tính, điện thoại, máy in... Khanh mua được bằng tiền tiết kiệm, trúng thưởng give-away và mua cũ được với giá rất rẻ. Đã gần một giờ sáng, Khanh phải làm sao cho cái xác này biến đi thật nhanh trước khi bố mẹ cô gõ cửa phòng, thò đầu vào và giục con gái yêu đi ngủ, đừng học hành quá sức.
Thế là Khanh đành nhét cái xác xuống dưới gầm giường. Ngủ với một tử thi dưới lưng, Khanh thấy khó chịu lắm nhưng chẳng còn cách nào khác. Chiều mai Khanh sẽ tống khứ nó đi. Cô tự thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ giấu một cái xác dưới gầm giường lúc nửa đêm nữa. Lẽ ra ông hiệu phó chỉ cần giữ xác con Thy ở trường, gọi Khanh đến là xong. Mà không cần gọi Khanh cũng được. Cô sẽ chỉ luôn cho ông ta một chỗ mà cô vẫn thường giấu những cái xác khác. Khanh không sợ đến tai cảnh sát. Sợ gì khi kẻ nào chẳng có những bí mật đen tối? Chừng nào chúng còn tồn tại, chừng đó Khanh và những kẻ như Khanh vẫn còn bén rễ, sinh sôi và tiến hóa.
Người ta luôn nói Song Tử là lũ gian hoạt. Khanh thấy điều đó hoàn toàn đúng. Cô tự nhận thấy rằng mình là người có đầu óc và cô khẳng định điều đó với mọi người luôn, không hề giấu diếm.
Khanh không biết cái thằng nào đã phun ra câu "Người thông minh chẳng bao giờ tự nhận mình thông minh cả". Nếu Khanh biết cái thằng (mà cũng có thể là con) đó là ai, Khanh sẽ tìm cách ném nó xuống cống và đậy nắm cống lại. Cô không tin rằng tính khiêm tốn có thể được khẳng định chỉ bằng cách lải nhải trong giờ học rằng "Khổ quá tôi chỉ được có mười điểm". Theo Khanh, đấy là trò giả tạo ngu si, biểu hiện của tính tự kiêu rõ mười mươi mà cứ giả vờ để người ta không thấy cái kiêu của mình.
Nhờ có bộ óc sáng suốt, Khanh luôn được bạn bè nhờ vả mỗi khi chúng nó gặp chuyện rắc rối. Dĩ nhiên, nhờ vả chỉ là một cách nói giảm nói tránh chứ nếu không có tiền thì Khanh không đời nào bày mưu tính kế cho ai. Những chuyện Khanh làm, phần lớn là phạm pháp. Nhưng càng phạm pháp thì càng dễ có tiền. Bọn du côn học sinh, đầu gấu đầu mèo luôn tìm đến Khanh, dĩ nhiên là phải chồng cho Khanh một khoản tiền không dưới sáu số không. Tiền kiếm được, Khanh không tiêu lung tung. Cô chỉ trích ra chút ít để mua sắm laptop, smartphone, máy in và một cái tủ sắt. Mặc dù chỉ giải quyết những vụ nhỏ lẻ, giang hồ vặt vãnh, Khanh vẫn lưu đủ mọi chi tiết. Lập hồ sơ là một bước quan trọng. Kẻ nắm thông tin trong tay là kẻ mạnh. Khanh biết được những chuyện xấu xa kia thì chẳng ai dám động tới cô cả. Nếu dồn Khanh vào đường cùng, cô sẽ nổi rồ lên và thế là mọi chuyện sẽ bung ra hết.
Hôm nay thì tình hình đã đổi khác. Khanh đang ngồi trong phòng, loay hoay không biết phải giấu cái xác chết cứng đơ trước mặt đi đâu. Người giao cho Khanh giấu cái xác này chính là ông thầy hiệu phó đáng kính có tới hai mươi lăm năm tuổi nghề. Chỉ vì một phút không kiểm soát được bản thân, ông đã dại dột ngủ với con bé Thy học lớp 12 làm nó có chửa. Dĩ nhiên phạm pháp thì không, nhưng nếu chuyện này đổ bể ra, ông sẽ phải chịu nhục mãn kiếp. Ông đã tìm đủ mọi cách để mua chuộc. Tiền bạc, nữ trang, đồ công nghệ cao... Mọi thứ Thy muốn ông đều đáp ứng hết dù ông tiếc của lắm. Nhưng Thy không chịu đi phá thai. Nó thích giữ thai lại, hy vọng rằng một trong số những thằng nó ngủ cùng sẽ chịu trách nhiệm, cho nó một danh phận. Tuy nhiên Thy tính không bằng trời tính. Sau mấy phút giằng co trong phòng hiệu phó, Thy vùng ra được và ngã đập gáy xuống đất chết ngay tức khắc. Ông hiệu phó sợ lắm, nhưng biết làm sao bây giờ? Ông bèn thu hết can đảm, liên lạc với Khanh, đứa học sinh mà chính ông cũng không ưa vài phần. Dĩ nhiên Khanh cũng không muốn làm ăn với giáo viên, nhưng Khanh không đời nào bỏ lỡ một khoản tiền kếch xù.
Ai ngờ, đêm hôm khuya khoắt, ông hiệu phó lại yêu cầu cô giấu xác chết con Thy. Thy thì Khanh biết. Con này có lần nhờ Khanh dắt mối đi bán dâm. Trường này nhiều đứa bán dâm lắm. Toàn vụ nhỏ lẻ thôi chứ Khanh không ngu gì mà lập nguyên một đường dây môi giới mại dâm.
Ông hiệu phó bỏ lại cái xác chết và cả đống tiền cho Khanh rồi nhảy qua đường cửa sổ để về. Bố mẹ Khanh vẫn ngủ say dưới nhà, tuyệt nhiên không mảy may nghi ngờ gì về những gì con gái yêu đang làm. HỌ vẫn tưởng rằng những món đồ đắt tiền như máy tính, điện thoại, máy in... Khanh mua được bằng tiền tiết kiệm, trúng thưởng give-away và mua cũ được với giá rất rẻ. Đã gần một giờ sáng, Khanh phải làm sao cho cái xác này biến đi thật nhanh trước khi bố mẹ cô gõ cửa phòng, thò đầu vào và giục con gái yêu đi ngủ, đừng học hành quá sức.
Thế là Khanh đành nhét cái xác xuống dưới gầm giường. Ngủ với một tử thi dưới lưng, Khanh thấy khó chịu lắm nhưng chẳng còn cách nào khác. Chiều mai Khanh sẽ tống khứ nó đi. Cô tự thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ giấu một cái xác dưới gầm giường lúc nửa đêm nữa. Lẽ ra ông hiệu phó chỉ cần giữ xác con Thy ở trường, gọi Khanh đến là xong. Mà không cần gọi Khanh cũng được. Cô sẽ chỉ luôn cho ông ta một chỗ mà cô vẫn thường giấu những cái xác khác. Khanh không sợ đến tai cảnh sát. Sợ gì khi kẻ nào chẳng có những bí mật đen tối? Chừng nào chúng còn tồn tại, chừng đó Khanh và những kẻ như Khanh vẫn còn bén rễ, sinh sôi và tiến hóa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook