[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát
-
Chương 45: Người đẹp
[Em gái mưa.]
Dương có cảm tưởng như cơn mưa tầm tã ngoài kia là nước mắt của bầu trời. Nỗi buồn thời tiết gây ra những nỗi buồn sâu kín hơn, lãng mạn hơn và khó có thể dập tắt được.
Quán cà phê Cơn Mưa được khai trương từ năm 2009, hôm nay vừa tổ chức lễ sinh nhật quán tròn năm tuổi. Là bạn thân của Đăng - chủ quán, Dương cũng được đặc cách. Thay vì giảm giá 50% như mọi ngày, hôm nay Dương được miễn phí hoàn toàn mọi loại đồ ăn lẫn đồ uống. Thật ra, khi mới mở quán, Đăng đã nài nì Dương nhận cái thẻ thành viên đặc biệt, ưu đãi 100% nhưng Dương không chịu. Anh không muốn làm phiền bạn bè. Tuy vậy, để Đăng khỏi giận, Dương vẫn nhận tấm thẻ ưu đãi 50%.
Giờ là chín giờ tối. Khách trong quán chỉ còn một vài người. Dương dợm đứng dậy, chuẩn bị ra về thì một người phụ nữ đẩy cửa bước vào. Thân hình nàng mảnh mai, bước chân đi uyển chuyển và mái tóc cắt ngắn ôm sát khuôn mặt thanh tú. Càng nhìn ngắm, Dương càng bị thu hút. Anh muốn chạy tới xin số điện thoại của nàng, làm quen với nàng. Anh muốn biết tên nàng là gì? Nhà nàng ở đâu? Nàng bao nhiêu tuổi? Và quan trọng nhất là... nàng có cô đơn giống anh không?
Người phụ nữ xinh đẹp đến trước mặt Đăng, gọi một cốc trà hoa quả mang về. Đăng ngẩn ngơ nhìn nàng một lúc lâu rồi mới như bừng tỉnh, luống cuống lấy cốc pha trà. Khi người đẹp quay lưng ra ghế ngồi đợi, Đăng vội vã lấy điện thoại lén chụp hình của nàng. Gương mặt hoàn hảo không tì vết, không góc chết lọt vào ống kính. Phía sau là màn mưa đang hắt vào cửa kính, tạo thành một cảnh nên thơ. Người đẹp dưới mưa. Vừa đẹp, vừa buồn, vừa lãng mạn. Y như trong những bản tình ca cũ.
Ở một góc nhỏ của quán cà phê Cơn Mưa, có cậu sinh viên trường Mỹ thuật đang hí hoáy vẽ lại người đẹp trước mắt. Vừa vẽ, cậu vừa lén ngắm nàng. Bao cô người mẫu có số đo ba vòng chuẩn như thân Vệ Nữ, bao nhiêu bức tranh vẽ mỹ nhân trong suốt lịch sử nhân loại, không ai sánh được một góc người đẹp này.
Dương không lôi điện thoại ra chụp lén, cũng không có giấy bút để vẽ lại nàng. Anh muốn tiến sát tới để bắt chuyện. Nhưng ngay khi anh đứng lên thì Đăng nói vọng ra từ trong quầy:
- Trà hoa quả của chị đây. Tặng chị thẻ ưu đãi 100% khi đến quán Cơn Mưa nhé!
Người đẹp từ chối món quà của Đăng. Nàng vội vã lấy chiếc ô màu vàng dựng ở cửa và biến mất cùng một chiếc taxi.
Dương quyết định không đợi nữa. Anh vội chạy lao ra ngoài. Mưa hắt vào mặt lạnh buốt. Nhưng nàng đã đi khỏi. Chiếc taxi đi nhanh quá, Dương không kịp nhìn biển số.
Anh quay vào, vừa lúc thấy mặt Đăng và mặt cậu sinh viên kia tái mét hẳn đi. Bức tranh cậu ta vẽ một người đàn bà không có mặt. Còn ảnh Đăng chụp lại thì bị mờ ngay chỗ mặt người đẹp. Dương nuốt nước bọt, nhưng cổ họng anh chát đắng và khô khồng khộc. Một vệt máu lẫn với nước mưa kéo thành sợi dây đổ loang lổ từ chỗ quầy tính tiền ra đến cửa.
Trong cơn mưa chiều nay, chắc hẳn còn nhiều người đẹp như thế nữa.
Dương có cảm tưởng như cơn mưa tầm tã ngoài kia là nước mắt của bầu trời. Nỗi buồn thời tiết gây ra những nỗi buồn sâu kín hơn, lãng mạn hơn và khó có thể dập tắt được.
Quán cà phê Cơn Mưa được khai trương từ năm 2009, hôm nay vừa tổ chức lễ sinh nhật quán tròn năm tuổi. Là bạn thân của Đăng - chủ quán, Dương cũng được đặc cách. Thay vì giảm giá 50% như mọi ngày, hôm nay Dương được miễn phí hoàn toàn mọi loại đồ ăn lẫn đồ uống. Thật ra, khi mới mở quán, Đăng đã nài nì Dương nhận cái thẻ thành viên đặc biệt, ưu đãi 100% nhưng Dương không chịu. Anh không muốn làm phiền bạn bè. Tuy vậy, để Đăng khỏi giận, Dương vẫn nhận tấm thẻ ưu đãi 50%.
Giờ là chín giờ tối. Khách trong quán chỉ còn một vài người. Dương dợm đứng dậy, chuẩn bị ra về thì một người phụ nữ đẩy cửa bước vào. Thân hình nàng mảnh mai, bước chân đi uyển chuyển và mái tóc cắt ngắn ôm sát khuôn mặt thanh tú. Càng nhìn ngắm, Dương càng bị thu hút. Anh muốn chạy tới xin số điện thoại của nàng, làm quen với nàng. Anh muốn biết tên nàng là gì? Nhà nàng ở đâu? Nàng bao nhiêu tuổi? Và quan trọng nhất là... nàng có cô đơn giống anh không?
Người phụ nữ xinh đẹp đến trước mặt Đăng, gọi một cốc trà hoa quả mang về. Đăng ngẩn ngơ nhìn nàng một lúc lâu rồi mới như bừng tỉnh, luống cuống lấy cốc pha trà. Khi người đẹp quay lưng ra ghế ngồi đợi, Đăng vội vã lấy điện thoại lén chụp hình của nàng. Gương mặt hoàn hảo không tì vết, không góc chết lọt vào ống kính. Phía sau là màn mưa đang hắt vào cửa kính, tạo thành một cảnh nên thơ. Người đẹp dưới mưa. Vừa đẹp, vừa buồn, vừa lãng mạn. Y như trong những bản tình ca cũ.
Ở một góc nhỏ của quán cà phê Cơn Mưa, có cậu sinh viên trường Mỹ thuật đang hí hoáy vẽ lại người đẹp trước mắt. Vừa vẽ, cậu vừa lén ngắm nàng. Bao cô người mẫu có số đo ba vòng chuẩn như thân Vệ Nữ, bao nhiêu bức tranh vẽ mỹ nhân trong suốt lịch sử nhân loại, không ai sánh được một góc người đẹp này.
Dương không lôi điện thoại ra chụp lén, cũng không có giấy bút để vẽ lại nàng. Anh muốn tiến sát tới để bắt chuyện. Nhưng ngay khi anh đứng lên thì Đăng nói vọng ra từ trong quầy:
- Trà hoa quả của chị đây. Tặng chị thẻ ưu đãi 100% khi đến quán Cơn Mưa nhé!
Người đẹp từ chối món quà của Đăng. Nàng vội vã lấy chiếc ô màu vàng dựng ở cửa và biến mất cùng một chiếc taxi.
Dương quyết định không đợi nữa. Anh vội chạy lao ra ngoài. Mưa hắt vào mặt lạnh buốt. Nhưng nàng đã đi khỏi. Chiếc taxi đi nhanh quá, Dương không kịp nhìn biển số.
Anh quay vào, vừa lúc thấy mặt Đăng và mặt cậu sinh viên kia tái mét hẳn đi. Bức tranh cậu ta vẽ một người đàn bà không có mặt. Còn ảnh Đăng chụp lại thì bị mờ ngay chỗ mặt người đẹp. Dương nuốt nước bọt, nhưng cổ họng anh chát đắng và khô khồng khộc. Một vệt máu lẫn với nước mưa kéo thành sợi dây đổ loang lổ từ chỗ quầy tính tiền ra đến cửa.
Trong cơn mưa chiều nay, chắc hẳn còn nhiều người đẹp như thế nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook