[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát
-
Chương 2: Phá hoại
Nhà tôi là nhà mặt phố, chuyên kinh doanh thực phẩm tươi sống. Tầng dưới là chỗ bán hàng, có một kho nhỏ để trữ hàng đông lạnh. Tầng hai là hai phòng ngủ của vợ chồng tôi và thằng con năm nay mới 7 tuổi.
Đêm ấy, tôi thấy ruột gan mình hơi cồn lên. Tại lúc tối tôi ăn hơi ít, nên giờ lại đâm ra đói. Để khỏi làm phiền đến vợ, tôi rón rén bước xuống cầu thang.
Khi còn cách tầng dưới mươi bậc thang nữa, tôi nghe có tiếng gầm gừ như tiếng chó ẳng. Nhà tôi đâu có nuôi động vật? Tôi lắng tai nghe xem mình có nhầm không, thì tiếng gầm gừ ấy vẫn không biến mất. Trái lại, nó còn rõ ràng hơn, như âm thanh truyền qua một cái headphone vậy. Và ngoài tiếng ấy ra tôi còn nghe tiếng chóp chép nhai nuốt.
Có con vật hoang nào đó đã chui vào nhà tôi chăng? Nếu thật vậy thì tôi phải nhanh xuống nhà dưới. Nhà kinh doanh thực phẩm mà để chó mèo phá hoại thì chỉ có nước sạt nghiệp! Nghĩ thế, tôi vội vã chạy xuống, với tay bật công tắc đèn.
Thật khủng khiếp. Cái cửa kho bị mở toang. Thịt thà cá mú đông lạnh từ các ngăn khác nhau bị lôi ra, nằm la liệt trên sàn. Ghê rợn hơn nữa là trên những đồ thịt cá tươi sống ấy có dấu răng nhọn và to tướng như răng thú hoang.
Tôi lăm lăm con dao thái thịt trên tay, cố ý đằng hắng cho con thú kia biết rằng có người ở đây hòng dụ cho nó ra khỏi kho thịt sống.
Nhưng sau cùng, tôi không thấy gì cả. Sau màn cảnh cáo của tôi, âm thanh nhai nuốt lẫn gầm gừ kia biến mất hẳn. Tôi nhìn ra ngoài, cửa vẫn đóng chặt.
Hết đêm hôm ấy, tôi đã lau dọn bằng sạch mớ hỗn độn trên sàn. Chuyện ngày hôm ấy, tôi chưa kể cho bất cứ ai nghe, kể cả vợ tôi. Sẽ như thế nào nếu cô ấy biết rằng thứ quái vật kia vẫn ở trong nhà?
Đêm ấy, tôi thấy ruột gan mình hơi cồn lên. Tại lúc tối tôi ăn hơi ít, nên giờ lại đâm ra đói. Để khỏi làm phiền đến vợ, tôi rón rén bước xuống cầu thang.
Khi còn cách tầng dưới mươi bậc thang nữa, tôi nghe có tiếng gầm gừ như tiếng chó ẳng. Nhà tôi đâu có nuôi động vật? Tôi lắng tai nghe xem mình có nhầm không, thì tiếng gầm gừ ấy vẫn không biến mất. Trái lại, nó còn rõ ràng hơn, như âm thanh truyền qua một cái headphone vậy. Và ngoài tiếng ấy ra tôi còn nghe tiếng chóp chép nhai nuốt.
Có con vật hoang nào đó đã chui vào nhà tôi chăng? Nếu thật vậy thì tôi phải nhanh xuống nhà dưới. Nhà kinh doanh thực phẩm mà để chó mèo phá hoại thì chỉ có nước sạt nghiệp! Nghĩ thế, tôi vội vã chạy xuống, với tay bật công tắc đèn.
Thật khủng khiếp. Cái cửa kho bị mở toang. Thịt thà cá mú đông lạnh từ các ngăn khác nhau bị lôi ra, nằm la liệt trên sàn. Ghê rợn hơn nữa là trên những đồ thịt cá tươi sống ấy có dấu răng nhọn và to tướng như răng thú hoang.
Tôi lăm lăm con dao thái thịt trên tay, cố ý đằng hắng cho con thú kia biết rằng có người ở đây hòng dụ cho nó ra khỏi kho thịt sống.
Nhưng sau cùng, tôi không thấy gì cả. Sau màn cảnh cáo của tôi, âm thanh nhai nuốt lẫn gầm gừ kia biến mất hẳn. Tôi nhìn ra ngoài, cửa vẫn đóng chặt.
Hết đêm hôm ấy, tôi đã lau dọn bằng sạch mớ hỗn độn trên sàn. Chuyện ngày hôm ấy, tôi chưa kể cho bất cứ ai nghe, kể cả vợ tôi. Sẽ như thế nào nếu cô ấy biết rằng thứ quái vật kia vẫn ở trong nhà?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook