Bóng Sói Hú
-
Chương 39
Tin tài chính và kinh tế: Hôm qua sau khi các tờ báo ở Mĩ lan truyền thông tin kiểm nghiệm ra hợp chất có hại cho sức khỏe trong sơn của tập đoàn Ôn thị, cổ phiếu của Ôn thị đang nhanh chóng sụt ía, mỗi cổ từ 135đồng đã hạ thấp xuống 100 đồng, hôm qua đã giảm 10%, là mức giảm cao nhất trên sàn chứng khoán…
Cổ phiếu của Tập đoàn bách hóa Giang Thị cũng liên tục có xu hướng tăng lên, giá trị cổ phiếu tăng 10% lúc sáu giờ, theo các chuyên gia đánh giá vì sự hợp tác của tập đoàn Bách hóa Giang thị hợp tác với tập đoàn Hưu Sĩ Đốn khiến cho cổ phiếu sẽ tiếp tục tăng nhanh.
A Phong ra tay! Từng đợt lạnh lẽo độc ác lẻn vào mỗi mạch máu của Giang Nặc, chuyện khủng bố này giống như mũi tên đâm xuyên kiếp sống đà điểu của hắn. Hắn lộn xộn cầm quần áo nhét vào va li, hắn vẫy một chiếc xe, 20’ sau, hắn đến một biệt thự cực kỳ tinh xảo xa hoa, xe dừng lại trước cổng sắt một chút, cổng liền tự động mở ra cho xe vào.
Đây là một hoa viên vô cùng yên tĩnh, ở giữa hoa viên có bể phun nước vô cùng lớn, có hơn hai mươi vòi phun, tạo thảnh một mảnh hơi nước giữa không trung, ở giữa bể là một pho tượng cực kỳ sống động, hơi nước làm người ta không nhìn rõ mặt pho tượng nhưng tư thế của nàng tuyệt đẹp, tượng dùng một loại đá cẩm thạch cực kỳ quý hiếm mà điêu khắc thành, cả vật thể nhẵn mịn, không một chút hoa văn. Nhìn thoáng qua giống như một người phụ nữ thật sự đứng đó, bọt nước rơi, thân thể nàng dính đầy những giọt nước chuyển động, không ngờ lại khiến đàn ông mất hồn. Cả tòa nhà ngoại trừ tiếng nước chảy, không còn tiếng động gì nữa. Giang Nặc không hay trở về, bởi vì sự tĩnh lặng của nơi này làm tim hắn… đập mạnh.
“Thiếu gia, cậu đã trở lại” Mao thái thái vội vàng ra đón “Phu nhân lại tái phát bệnh tim, cậu mau lên lầu xem bà ấy!”
Giang Nặc đặt va li vào tay bà, bước vài bước đã lên đến trên lầu, “Mẹ, mẹ sao rồi?” Chỉ thấy bác sĩ gia đình Phạm Nhất Minh đang ở bên kiểm tra cho bà.
“Đừng vội vàng hoang mang rối loạn như vậy, chỉ là bệnh cũ mà thôi, không sao cả!” Đường Bảo Như an ủi vỗ vỗ tay hắn, bình tĩnh hiền hòa mà nói.
Ánh mắt Giang Nặc nhìn vào bác sĩ, hắn nhẹ nhàng nháy mắt ra hiệu, ăn ý nhiều năm khiến Giang Nặc lập tức đứng dậy, “Mẹ con đưa chú Phạm ra ngoài trước!” Hắn và Phạm Nhất Minh cùng nhau ra khỏi phòng, “Chú Phạm, mẹ cháu không sao chứ?” Phạm Nhất Minh, bác sĩ gia đình nhiều năm của nhà Giang Nặc, từ trước đến giờ Giang Nặc vẫn vô cùng tôn trọng ông.
Sắc mặt Phạm Nhất Minh nghiêm túc “Mẹ cậu lần này bệnh không nhẹ, mấy ngày đêm rồi bà ấy không ngủ ngon, cậu đừng chạy loạn nữa, bình tĩnh mà cùng bà ấy đi!”
Giang Nặc cúi đầu, không đáp lời.
“Sắc mặt cậu cũng không tốt, nếu có chuyện gì có thể tâm sự với chú Phạm được không?” Phạm Nhất Minh thân thiết hỏi.
Phạm Nhất Minh thân thiết với Giang Nặc từ nhỏ, không kể hắn gặp chuyện không may gì, hay là hắn làm nhà người ta gặp chuyện gì, người đầu tiên chạy đến thay hắn giải quyết phiền phức vĩnh viễn là chú Phạm, đôi khi hắn còn cảm thấy xưng hô Chú Phạm này đã thay thế cho cha luôn rồi. Hắn tin ông, quyến luyến hâm mộ ông, dù gặp chuyện khó khăn nguy hiểm gì cũng đồng ý nói với ông, nhưng bây giờ…
“Chờ đến lúc cháu muốn nói thì lại đến tìm chú, không phải là đã quên địa chỉ của chú Phạm đấy chứ?” Phạm Nhất Minh không hề gây áp lực cho hắn.
“Vâng.” Giang Nặc cảm kích nhìn theo dáng Phạm Nhất Minh đi ra khỏi cửa.
Hắn quay lại phòng, dường như mẹ cũng đang nhìn ra ngoài, ánh mắt bà hõm xuống, tinh thần rõ ràng không tập trung.
Một phụ nữ khi sinh bệnh là khi khát vọng nhìn thấy chồng mình nhất, Giang Nặc vẫn thường nhìn thấy phẫn hận của mẹ dành cho cha. Mẫu thân Đường Bảo Như là đời sau của danh môn --- con gái của vua đóng tàu Đường Thế Huân, Đường gia chỉ có một nữ một nam, Đường Bảo Như là được mong đợi mà sinh ra, từ nhỏ đã bị đối xử như công chúa, gia thế tốt, tướng mạo lại là hạng nhất, khí chất tao nhã lại khéo léo, giơ tay nhấc chân lại xinh đẹp an hòa, người hâm mộ năm đó nhiều không đếm xuể! Trên thương trường ai mà không hâm mộ Giang Bách Vinh cưới được một người vợ tốt, lại càng hâm mộ Đường Bảo Như vừa vào cửa liền sinh được con trai! Thật sự là một đóa mẫu đơn phú quý song toàn!
Người vợ như vậy căn bản không thể khiến người ta có bất kỳ ý kiến gì, nhưng Giang Nặc từ bé cũng chỉ thấy mẹ cô đơn, cha lạnh nhạt, đối xử lạnh nhạt với vợ, với con, trong ấn tượng của hắn, cha thích nhất là ở trong phòng mình, vừa vào là ở hết vài tuần, nguyện vọng lớn nhất từ nhỏ của Giang Nặc chính là ------ thiêu rụi căn phòng của cha, mà hậu quả của việc làm thử chính là bị đưa đến New York xa xôi, Giang Nặc vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt bi thương của mẹ năm đó.
Chuyện mà Giang Đường Bảo Như gặp, cũng không làm người ta khó hiểu, hạnh phúc của phụ nữ không phụ thuộc vào giàu sang phú quý, nó hoàn toàn phụ thuộc vào tay thần số mệnh!
“Mẹ, mẹ thấy sao rồi? Ngực còn đau không?” Giang Nặc làm như không thấy ánh mắt chờ đợi của mẹ. Đường Bảo Như di chuyển thân mình ngồi dậy, “Mẹ gọi Mao thái thái nấu cho con bát canh cá trắm đen, con xuống ăn một chút đi, tối nay mẹ sẽ tự làm cho con thịt bò hầm, con ăn nhiều một chút!” Đường Bảo Như vuốt ve mặt Giang Nặc, trong giọng nói lộ vẻ thương tiếc.
Giang Nặc vùi đầu vào lòng mẹ “Mẹ,” Giọng hắn rầu rĩ không rõ ràng truyền ra. “Tình trạng công ty bây giờ không tốt lắm phải không?”
“Cục diện thật không quá ổn, con và A Phong lần này là hoàn toàn quậy đến?”
Giang Nặc im lặng.
“Mẹ đi tìm Phí lão thái gia” Đường Bảo Như thản nhiên nói. Giang Nặc nửa sợ hãi nửa chờ mong ngẩng đầu lên, tình cảm của Phí gia và Giang gia đã bắt đầu từ thời ông cố, giao tình mấy đời, Phí lão thái gia sẽ cho chút tình cảm chứ.
“Mẹ ngay cả cửa cũng không được đi vào, Phí lão thái gia chỉ truyền lại một câu --- tùy theo mệnh trời!”
Đầu Giang Nặc ông một tiếng, hắn nhìn thẳng vào mẹ, nửa ngày không có phản ứng gì.
“Tiểu Nặc, mẹ không có ý trách con. Nghĩ sâu hơn một chút, chuyện này trên thương trường chỉ là sớm hay muộn mà thôi! Nhưng thật ra con, chắc là đã đem trái tim ra rồi, chuyện tình cảm thật sự chẳng thể theo ý mình được đâu.”
“Mẹ” Giang Nặc sợ hãi kêu lên. Đường Bảo Như vuốt đầu hắn “Mẹ không phải phù thủy, nhưng chuyện của con mình mẹ biết chứ, mẹ biết nhiều nhưng lại để ý không đủ, nếu chuyện của con không phải đến tình trạng như vậy, mẹ cũng sẽ chẳng nhúng tay, Phí gia cũng không phải là không thể giải quyết, mấu chốt ở chỗ là con có thể giải quyết tình cảm của con hay không?” Đường Bảo Như hiểu rõ, từ ái mở miệng.
Căn bản là không còn đường để đi, dù dấu kín trốn kỹ, vẫn chẳng có lựa chọn nào khác. Máu huyết toàn thân Giang Nặc bị rút ra, chất lỏng lạnh như băng chảy tràn vào thân thể hắn, hắn ngốc trệ ngồi xổm bên giường mẹ, Đường Bảo Như tinh tế vuốt ve tóc con! Cái bóng của Giang Nặc chậm rãi kéo dài, chiều xuống, trong phòng trở nên lạnh lẽo mịt mờ.
Cuối cùng hắn đứng lên, ngồi quá lâu, đứng lên liền lảo đảo, dường như sắp ngã sấp xuống.
“Thiếu gia, Thiếu gia, đã muộn thế này cậu còn đi đâu vậy?” Mao thái thái vội vàng hỏi, Giang Nặc không quay đầu lại.
Hắn đi nhanh như chớp vào tòa nhà như ác mộng Nam Âu hoa viên, bàn tay nắm chặt thành quyền của hắn dùng sức đập lên cửa, trong cửa không có chút động tĩnh, giống như người trong phòng đối với mọi chuyện bên ngoài đều ngoảnh mặt làm ngơ! Giang Nặc đấm vào, đấm vào, đến tận khi tay hắn loang lổ vết máu, hắn dùng toàn bộ sức lực, hắn ngồi phịch xuống bậc thềm, phát ra một tiếng rên rỉ! Nước mắt hắn trào lên.
Vài phút sau, cửa mở, Ôn Trạch khoanh tay mà đứng, “Nước mắt con người có hai tầng ý nghĩa, khóc cho quá khứ và mai táng tương lai.” Đáy mắt hắn chứa ý cười thản nhiên, trào phúng khinh thường như đã đoán trước được sẽ như vậy. Giang Nặc thoáng chốc trắn mặt, hắn đứng dậy, tay hắn đang run rẩy, hắn hận không thể dùng nó để túm lấy cổ hắn ta, nhưng nó chính là run rẩy, cả người run rẩy.
Ôn Trạch vươn tay nghiền ngẫm “Tốt lắm, xem ra anh đã nghĩ rất rõ ràng, bây giờ chúng ta có thể hợp tác rồi.”
Giang Nặc giống như người gỗ ngồi trên ghế sô pha, Ôn Trạch lấy ra một chai rượu màu hổ phách chầm chậm rót ra chén, đưa cho hắn, rượu tản mác ra mùi hương thuần chất, Ôn Trạch nâng chén, tươi cười như gió “Hợp tác vui vẻ!” Giang Nặc cầm chén như túm lấy sợi dây cứu mạng.
“Nghĩ nhiều chẳng bằng không nghĩ, dù sao cậu cũng sẽ dùng mạng để đền cho Phí Như Phong! Thứ duy nhất bây giờ cậu có thể làm chính là đừng để đau khổ kéo dài quá lâu, đánh nhanh thắng nhanh là biện pháp tốt nhất!” Giọng nói hắn ôn nhu như ma chú.
Giang Nặc hung hăng uống chén rượu xuống bụng “Ôn Trạch, anh là một ác ma, đời này nhất định anh sẽ chết không tử tế!” Hắn nguyền rủa hắn ta.
“Sai lầm rồi, cấp bậc của tôi cùng lắm là con rắn ở vườn địa đàng mà thôi, tôi cho anh chẳng qua là quyền lựa chọn, quyền quyết định vẫn nằm trong tay anh.” Giọng điệu của Ôn Trạch bình tĩnh chậm rãi.
Giang Nặc nghe tiếng nghiến răng của mình
“Chính anh cũng đang nằm trong nguy cơ, anh có lợi thế gì mà đấu với Phí Như Phong chứ!” Bằng trực giác, Giang Nặc biết tên A Phong giống như có ảnh hưởng rất lớn đến Ôn Trạch, giống như có thể đâm ra một khe hở trên gương mặt tu luyện ngàn năm của Ôn Trạch.
Ánh mắt Ôn Trạch hiện ra một tia quyết liệt, hắn cười làm cho người ta có cảm giác cứng người mà bị cắn nuốt. “Chim sẻ bắt mồi, cho tới giờ đều là hoàng tước phía sau! Huống chi bây giờ Phí Như Phong đã không còn là Phí Như Phong lúc trước nữa, lý trí hắn đã bị hận thù che mắt!” hắn oán thán “Đáng tiếc một đối thủ tốt như vậy!”
Hắn mỉm cười, đây là một nụ cười của kẻ nắm chắc thắng lợi trong tay!
Phí thị hợp tác với công ty hóa chất Nguyên thị ký kết hợp đồng trở thành tin tức nổ mạnh trong giới kinh doing Tuyên thành, công ty Nguyên thị lấy kỳ danh là dùng đất đảm bảo, cam đoan sản phẩm sẽ có chất lượng cao hơn những sản phẩm cùng loại khác. Mà Phí thị toàn lực duy trì và gánh vác sản phẩm của Nguyên thị, kinh phí cần thiết trong quá trình sản xuất, hai bên trở thành đồng minh mới trên thị trường!
Bữa tiệc chúc mừng tổ chức ở khách sạn Hoa Thành, lời nói chúc mừng, chuyện trò vui vẻ, thật sự là không khí náo nhiệt an bình.
Nguyên Hoa – tổng giám đốc công ty hóa chất Nguyên thị, hôm nay hán đã mãn nguyện thỏa thuê, vui sướng. Thần định mệnh giúp đỡ hắn thật sự quá nhiều! Địa vị xã hội và danh vọng của hắn nhất định sẽ tăng mạnh, các đại biểu tập đoàn tài chính kinh tế trước kia không thèm để mắt đến hắn hôm nay đều dát vàng lên mặt hắn.
Nguyên Hoa hiểu rất rõ rằng cho dù hắn có địa vị nhất định, cũng khó chen vào loại hào môn phú quý nàt, xã hộ thượng lưu dạy ra từng thế hệ gia tộc, cũng không phải có tiền là có thể thay thế. Hắn vụng trộm nhìn lại người chói mắt nhất, Phí Như Phong – hắn vĩnh viễn là tiêu điểm chú ý của mọi người, trung tâm từ trường cực lớn làm cho người ta ngừng thở chăm chú nhìn vào! Thân hình thon dài của hắn tựa vào cột trụ, thân thể cao lớn mặc sơ mi trắng và áo khoác vừa người, sức ảnh hưởng anh tuấn mê người, tóc trên đầu đen nhánh, đôi mắt thâm sâu như biển rộng khiến người ta không tự chủ được mà bị hút vào, mị lực và áp lực cực lớn dung hợp kỳ dị trên người hắn. Khiến cho người ta không dám thở mạnh nhưng luyến tiếc rời đi. Một đám người vây quanh hắn, hắn đang mỉm cười, tươi cười loãng như không khí, hắn lười biếng nâng chiếc ly đế cao, trong động tác mang theo dã tính nguy hiểm nhưng lại vô cùng tao nhã. Mặt hắn dưới ngọn đèn lóng láng, xa cách lạnh lùng, sáng tối không ngừng, đám người, bữa tiệc đều giống như cảnh phụ trợ cho hắn, hắn như vua của nơi này, tất cả những thứ xung quanh hắn đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể đến vậy. Ánh mắt hắn thường xuyên lơ đãng xuyên qua đám người, nhìn ra xa phía bên ngoài, ánh mắt hắn như có sự thê lương cô đơn và tịch mịch khiến người ta nghĩ bản thân có phải đã nhìn nhầm? Ánh mắt hắn chuyển động, như băng lạnh lửa nóng.
Cổ phiếu của Tập đoàn bách hóa Giang Thị cũng liên tục có xu hướng tăng lên, giá trị cổ phiếu tăng 10% lúc sáu giờ, theo các chuyên gia đánh giá vì sự hợp tác của tập đoàn Bách hóa Giang thị hợp tác với tập đoàn Hưu Sĩ Đốn khiến cho cổ phiếu sẽ tiếp tục tăng nhanh.
A Phong ra tay! Từng đợt lạnh lẽo độc ác lẻn vào mỗi mạch máu của Giang Nặc, chuyện khủng bố này giống như mũi tên đâm xuyên kiếp sống đà điểu của hắn. Hắn lộn xộn cầm quần áo nhét vào va li, hắn vẫy một chiếc xe, 20’ sau, hắn đến một biệt thự cực kỳ tinh xảo xa hoa, xe dừng lại trước cổng sắt một chút, cổng liền tự động mở ra cho xe vào.
Đây là một hoa viên vô cùng yên tĩnh, ở giữa hoa viên có bể phun nước vô cùng lớn, có hơn hai mươi vòi phun, tạo thảnh một mảnh hơi nước giữa không trung, ở giữa bể là một pho tượng cực kỳ sống động, hơi nước làm người ta không nhìn rõ mặt pho tượng nhưng tư thế của nàng tuyệt đẹp, tượng dùng một loại đá cẩm thạch cực kỳ quý hiếm mà điêu khắc thành, cả vật thể nhẵn mịn, không một chút hoa văn. Nhìn thoáng qua giống như một người phụ nữ thật sự đứng đó, bọt nước rơi, thân thể nàng dính đầy những giọt nước chuyển động, không ngờ lại khiến đàn ông mất hồn. Cả tòa nhà ngoại trừ tiếng nước chảy, không còn tiếng động gì nữa. Giang Nặc không hay trở về, bởi vì sự tĩnh lặng của nơi này làm tim hắn… đập mạnh.
“Thiếu gia, cậu đã trở lại” Mao thái thái vội vàng ra đón “Phu nhân lại tái phát bệnh tim, cậu mau lên lầu xem bà ấy!”
Giang Nặc đặt va li vào tay bà, bước vài bước đã lên đến trên lầu, “Mẹ, mẹ sao rồi?” Chỉ thấy bác sĩ gia đình Phạm Nhất Minh đang ở bên kiểm tra cho bà.
“Đừng vội vàng hoang mang rối loạn như vậy, chỉ là bệnh cũ mà thôi, không sao cả!” Đường Bảo Như an ủi vỗ vỗ tay hắn, bình tĩnh hiền hòa mà nói.
Ánh mắt Giang Nặc nhìn vào bác sĩ, hắn nhẹ nhàng nháy mắt ra hiệu, ăn ý nhiều năm khiến Giang Nặc lập tức đứng dậy, “Mẹ con đưa chú Phạm ra ngoài trước!” Hắn và Phạm Nhất Minh cùng nhau ra khỏi phòng, “Chú Phạm, mẹ cháu không sao chứ?” Phạm Nhất Minh, bác sĩ gia đình nhiều năm của nhà Giang Nặc, từ trước đến giờ Giang Nặc vẫn vô cùng tôn trọng ông.
Sắc mặt Phạm Nhất Minh nghiêm túc “Mẹ cậu lần này bệnh không nhẹ, mấy ngày đêm rồi bà ấy không ngủ ngon, cậu đừng chạy loạn nữa, bình tĩnh mà cùng bà ấy đi!”
Giang Nặc cúi đầu, không đáp lời.
“Sắc mặt cậu cũng không tốt, nếu có chuyện gì có thể tâm sự với chú Phạm được không?” Phạm Nhất Minh thân thiết hỏi.
Phạm Nhất Minh thân thiết với Giang Nặc từ nhỏ, không kể hắn gặp chuyện không may gì, hay là hắn làm nhà người ta gặp chuyện gì, người đầu tiên chạy đến thay hắn giải quyết phiền phức vĩnh viễn là chú Phạm, đôi khi hắn còn cảm thấy xưng hô Chú Phạm này đã thay thế cho cha luôn rồi. Hắn tin ông, quyến luyến hâm mộ ông, dù gặp chuyện khó khăn nguy hiểm gì cũng đồng ý nói với ông, nhưng bây giờ…
“Chờ đến lúc cháu muốn nói thì lại đến tìm chú, không phải là đã quên địa chỉ của chú Phạm đấy chứ?” Phạm Nhất Minh không hề gây áp lực cho hắn.
“Vâng.” Giang Nặc cảm kích nhìn theo dáng Phạm Nhất Minh đi ra khỏi cửa.
Hắn quay lại phòng, dường như mẹ cũng đang nhìn ra ngoài, ánh mắt bà hõm xuống, tinh thần rõ ràng không tập trung.
Một phụ nữ khi sinh bệnh là khi khát vọng nhìn thấy chồng mình nhất, Giang Nặc vẫn thường nhìn thấy phẫn hận của mẹ dành cho cha. Mẫu thân Đường Bảo Như là đời sau của danh môn --- con gái của vua đóng tàu Đường Thế Huân, Đường gia chỉ có một nữ một nam, Đường Bảo Như là được mong đợi mà sinh ra, từ nhỏ đã bị đối xử như công chúa, gia thế tốt, tướng mạo lại là hạng nhất, khí chất tao nhã lại khéo léo, giơ tay nhấc chân lại xinh đẹp an hòa, người hâm mộ năm đó nhiều không đếm xuể! Trên thương trường ai mà không hâm mộ Giang Bách Vinh cưới được một người vợ tốt, lại càng hâm mộ Đường Bảo Như vừa vào cửa liền sinh được con trai! Thật sự là một đóa mẫu đơn phú quý song toàn!
Người vợ như vậy căn bản không thể khiến người ta có bất kỳ ý kiến gì, nhưng Giang Nặc từ bé cũng chỉ thấy mẹ cô đơn, cha lạnh nhạt, đối xử lạnh nhạt với vợ, với con, trong ấn tượng của hắn, cha thích nhất là ở trong phòng mình, vừa vào là ở hết vài tuần, nguyện vọng lớn nhất từ nhỏ của Giang Nặc chính là ------ thiêu rụi căn phòng của cha, mà hậu quả của việc làm thử chính là bị đưa đến New York xa xôi, Giang Nặc vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt bi thương của mẹ năm đó.
Chuyện mà Giang Đường Bảo Như gặp, cũng không làm người ta khó hiểu, hạnh phúc của phụ nữ không phụ thuộc vào giàu sang phú quý, nó hoàn toàn phụ thuộc vào tay thần số mệnh!
“Mẹ, mẹ thấy sao rồi? Ngực còn đau không?” Giang Nặc làm như không thấy ánh mắt chờ đợi của mẹ. Đường Bảo Như di chuyển thân mình ngồi dậy, “Mẹ gọi Mao thái thái nấu cho con bát canh cá trắm đen, con xuống ăn một chút đi, tối nay mẹ sẽ tự làm cho con thịt bò hầm, con ăn nhiều một chút!” Đường Bảo Như vuốt ve mặt Giang Nặc, trong giọng nói lộ vẻ thương tiếc.
Giang Nặc vùi đầu vào lòng mẹ “Mẹ,” Giọng hắn rầu rĩ không rõ ràng truyền ra. “Tình trạng công ty bây giờ không tốt lắm phải không?”
“Cục diện thật không quá ổn, con và A Phong lần này là hoàn toàn quậy đến?”
Giang Nặc im lặng.
“Mẹ đi tìm Phí lão thái gia” Đường Bảo Như thản nhiên nói. Giang Nặc nửa sợ hãi nửa chờ mong ngẩng đầu lên, tình cảm của Phí gia và Giang gia đã bắt đầu từ thời ông cố, giao tình mấy đời, Phí lão thái gia sẽ cho chút tình cảm chứ.
“Mẹ ngay cả cửa cũng không được đi vào, Phí lão thái gia chỉ truyền lại một câu --- tùy theo mệnh trời!”
Đầu Giang Nặc ông một tiếng, hắn nhìn thẳng vào mẹ, nửa ngày không có phản ứng gì.
“Tiểu Nặc, mẹ không có ý trách con. Nghĩ sâu hơn một chút, chuyện này trên thương trường chỉ là sớm hay muộn mà thôi! Nhưng thật ra con, chắc là đã đem trái tim ra rồi, chuyện tình cảm thật sự chẳng thể theo ý mình được đâu.”
“Mẹ” Giang Nặc sợ hãi kêu lên. Đường Bảo Như vuốt đầu hắn “Mẹ không phải phù thủy, nhưng chuyện của con mình mẹ biết chứ, mẹ biết nhiều nhưng lại để ý không đủ, nếu chuyện của con không phải đến tình trạng như vậy, mẹ cũng sẽ chẳng nhúng tay, Phí gia cũng không phải là không thể giải quyết, mấu chốt ở chỗ là con có thể giải quyết tình cảm của con hay không?” Đường Bảo Như hiểu rõ, từ ái mở miệng.
Căn bản là không còn đường để đi, dù dấu kín trốn kỹ, vẫn chẳng có lựa chọn nào khác. Máu huyết toàn thân Giang Nặc bị rút ra, chất lỏng lạnh như băng chảy tràn vào thân thể hắn, hắn ngốc trệ ngồi xổm bên giường mẹ, Đường Bảo Như tinh tế vuốt ve tóc con! Cái bóng của Giang Nặc chậm rãi kéo dài, chiều xuống, trong phòng trở nên lạnh lẽo mịt mờ.
Cuối cùng hắn đứng lên, ngồi quá lâu, đứng lên liền lảo đảo, dường như sắp ngã sấp xuống.
“Thiếu gia, Thiếu gia, đã muộn thế này cậu còn đi đâu vậy?” Mao thái thái vội vàng hỏi, Giang Nặc không quay đầu lại.
Hắn đi nhanh như chớp vào tòa nhà như ác mộng Nam Âu hoa viên, bàn tay nắm chặt thành quyền của hắn dùng sức đập lên cửa, trong cửa không có chút động tĩnh, giống như người trong phòng đối với mọi chuyện bên ngoài đều ngoảnh mặt làm ngơ! Giang Nặc đấm vào, đấm vào, đến tận khi tay hắn loang lổ vết máu, hắn dùng toàn bộ sức lực, hắn ngồi phịch xuống bậc thềm, phát ra một tiếng rên rỉ! Nước mắt hắn trào lên.
Vài phút sau, cửa mở, Ôn Trạch khoanh tay mà đứng, “Nước mắt con người có hai tầng ý nghĩa, khóc cho quá khứ và mai táng tương lai.” Đáy mắt hắn chứa ý cười thản nhiên, trào phúng khinh thường như đã đoán trước được sẽ như vậy. Giang Nặc thoáng chốc trắn mặt, hắn đứng dậy, tay hắn đang run rẩy, hắn hận không thể dùng nó để túm lấy cổ hắn ta, nhưng nó chính là run rẩy, cả người run rẩy.
Ôn Trạch vươn tay nghiền ngẫm “Tốt lắm, xem ra anh đã nghĩ rất rõ ràng, bây giờ chúng ta có thể hợp tác rồi.”
Giang Nặc giống như người gỗ ngồi trên ghế sô pha, Ôn Trạch lấy ra một chai rượu màu hổ phách chầm chậm rót ra chén, đưa cho hắn, rượu tản mác ra mùi hương thuần chất, Ôn Trạch nâng chén, tươi cười như gió “Hợp tác vui vẻ!” Giang Nặc cầm chén như túm lấy sợi dây cứu mạng.
“Nghĩ nhiều chẳng bằng không nghĩ, dù sao cậu cũng sẽ dùng mạng để đền cho Phí Như Phong! Thứ duy nhất bây giờ cậu có thể làm chính là đừng để đau khổ kéo dài quá lâu, đánh nhanh thắng nhanh là biện pháp tốt nhất!” Giọng nói hắn ôn nhu như ma chú.
Giang Nặc hung hăng uống chén rượu xuống bụng “Ôn Trạch, anh là một ác ma, đời này nhất định anh sẽ chết không tử tế!” Hắn nguyền rủa hắn ta.
“Sai lầm rồi, cấp bậc của tôi cùng lắm là con rắn ở vườn địa đàng mà thôi, tôi cho anh chẳng qua là quyền lựa chọn, quyền quyết định vẫn nằm trong tay anh.” Giọng điệu của Ôn Trạch bình tĩnh chậm rãi.
Giang Nặc nghe tiếng nghiến răng của mình
“Chính anh cũng đang nằm trong nguy cơ, anh có lợi thế gì mà đấu với Phí Như Phong chứ!” Bằng trực giác, Giang Nặc biết tên A Phong giống như có ảnh hưởng rất lớn đến Ôn Trạch, giống như có thể đâm ra một khe hở trên gương mặt tu luyện ngàn năm của Ôn Trạch.
Ánh mắt Ôn Trạch hiện ra một tia quyết liệt, hắn cười làm cho người ta có cảm giác cứng người mà bị cắn nuốt. “Chim sẻ bắt mồi, cho tới giờ đều là hoàng tước phía sau! Huống chi bây giờ Phí Như Phong đã không còn là Phí Như Phong lúc trước nữa, lý trí hắn đã bị hận thù che mắt!” hắn oán thán “Đáng tiếc một đối thủ tốt như vậy!”
Hắn mỉm cười, đây là một nụ cười của kẻ nắm chắc thắng lợi trong tay!
Phí thị hợp tác với công ty hóa chất Nguyên thị ký kết hợp đồng trở thành tin tức nổ mạnh trong giới kinh doing Tuyên thành, công ty Nguyên thị lấy kỳ danh là dùng đất đảm bảo, cam đoan sản phẩm sẽ có chất lượng cao hơn những sản phẩm cùng loại khác. Mà Phí thị toàn lực duy trì và gánh vác sản phẩm của Nguyên thị, kinh phí cần thiết trong quá trình sản xuất, hai bên trở thành đồng minh mới trên thị trường!
Bữa tiệc chúc mừng tổ chức ở khách sạn Hoa Thành, lời nói chúc mừng, chuyện trò vui vẻ, thật sự là không khí náo nhiệt an bình.
Nguyên Hoa – tổng giám đốc công ty hóa chất Nguyên thị, hôm nay hán đã mãn nguyện thỏa thuê, vui sướng. Thần định mệnh giúp đỡ hắn thật sự quá nhiều! Địa vị xã hội và danh vọng của hắn nhất định sẽ tăng mạnh, các đại biểu tập đoàn tài chính kinh tế trước kia không thèm để mắt đến hắn hôm nay đều dát vàng lên mặt hắn.
Nguyên Hoa hiểu rất rõ rằng cho dù hắn có địa vị nhất định, cũng khó chen vào loại hào môn phú quý nàt, xã hộ thượng lưu dạy ra từng thế hệ gia tộc, cũng không phải có tiền là có thể thay thế. Hắn vụng trộm nhìn lại người chói mắt nhất, Phí Như Phong – hắn vĩnh viễn là tiêu điểm chú ý của mọi người, trung tâm từ trường cực lớn làm cho người ta ngừng thở chăm chú nhìn vào! Thân hình thon dài của hắn tựa vào cột trụ, thân thể cao lớn mặc sơ mi trắng và áo khoác vừa người, sức ảnh hưởng anh tuấn mê người, tóc trên đầu đen nhánh, đôi mắt thâm sâu như biển rộng khiến người ta không tự chủ được mà bị hút vào, mị lực và áp lực cực lớn dung hợp kỳ dị trên người hắn. Khiến cho người ta không dám thở mạnh nhưng luyến tiếc rời đi. Một đám người vây quanh hắn, hắn đang mỉm cười, tươi cười loãng như không khí, hắn lười biếng nâng chiếc ly đế cao, trong động tác mang theo dã tính nguy hiểm nhưng lại vô cùng tao nhã. Mặt hắn dưới ngọn đèn lóng láng, xa cách lạnh lùng, sáng tối không ngừng, đám người, bữa tiệc đều giống như cảnh phụ trợ cho hắn, hắn như vua của nơi này, tất cả những thứ xung quanh hắn đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể đến vậy. Ánh mắt hắn thường xuyên lơ đãng xuyên qua đám người, nhìn ra xa phía bên ngoài, ánh mắt hắn như có sự thê lương cô đơn và tịch mịch khiến người ta nghĩ bản thân có phải đã nhìn nhầm? Ánh mắt hắn chuyển động, như băng lạnh lửa nóng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook