Bông Hồng Tuyết
-
Chương 61
Làm sao mà Từ Dung lại có thể an tâm được cơ chứ. Thuỷ Du cũng chỉ là một người cô thân cố thế ở giữa chốn chịu sự chi phối của gia tộc quyền lực của Tử Chi.
- Cô là ai?
- Tôi…là chị gái của Từ Dung.
Từ Dung tròn xoe mắt nhìn Thuỷ Du đầy kinh ngạc.
Tử Chi với khuôn mặt đầy kiêu ngạo, hống hách. Cô khoanh tay trước ngực, mặt hất lên nói với giọng khinh bỉ:
- Chị em?? Hớ. Nói hai người là chị em thì cũng dễ tin người lắm. Nhưng không sao. Cũng giống lắm. Bẩn thỉu y như nhau thế cơ mà. Chắc cũng từ một chuồng mà xuất ra ấy nhỉ! Ngay cả con chó ghẻ ngoài kia còn lọt vào mắt tôi hơn hai người đấy.
Tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Thuỷ Du vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói.
- Lời lẽ cũng khá lắm. Nhưng tật đáng tiếc, tôi đây phải nói với cô: Cô vẫn còn quá trẻ con. Tôi không chấp trách những lời nói ngông cuồng của cô vì đối với tôi cô chỉ là những kẻ thất bại chuyên làm những chuyện mà ngay cả con chó ghẻ cũng phải ói mửa khi nghĩ đến.
Tử Chi tức đỏ cả mặt. Cô ta cứng họng không nói được gì trước những lời nói cay đắng mà Thuỷ Du dành cho mình. Cô ta liền quay sang phũng phịu với mẹ:
- Mẹ, mẹ…
Thuỷ Du nói tiếp:
- Không làm mất thời gian thêm nữa. Tôi hôm nay đến đây để hỏi các vị một chuyện: Các vị đang làm gì với em gái của tôi vậy?
Thầy hiệu trưởng lên tiếng:
- Làm gì sao? Đi mà hỏi em cô đấy? Đã vi phạm nội quy mà còn dám hổ báo đánh bạn cùng lớp. Đã là học sinh thuộc hàng thấp kém rồi mà còn không biết thân biết phận. Đánh ai không đánh đè con cưng nhà họ Hoàng mà đánh. Cũng may là phu nhân đây có tấm lòng nhân hậu nên không báo cho cảnh sát, không thì em cô tù mục xương rồi.
Thuỷ Du nhếch mép, cười nhạt:
- Vậy sao? Thế hay cứ gọi thẳng đến cảnh sát luôn đi. Giải quyết bằng pháp luật có vẻ sẽ tốt hơn.
Mẹ Tử Chi nóng mặt, nổi giận đùng đùng. Bà ta hùng hổ đứng dậy, ngoa ngoắt nói:
- Cô dám,…Hứ, bọn người các ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết thì cứ đi mà làm. Nhưng tôi khuyên cô, tốt nhất đừng có làm điều gì dại đột, nếu không thì phải trả giá đắt đấy.
- “ Cây ngay không sợ chết đứng”.Từ Dung không làm gì sai cho nên không việc gì phải nhận tội cả. Còn nữa, để tôi thử xem bà làm được gì. Dùng tiền mua chuộc cảnh sát sao hay dùng thế lực uy hiếp bọn họ để…lấp đi những trò bẩn thỉu mà cô con gái cưng của bà gây ra.
- Cô…Bà ta tức giận quay sang hiệu trưởng hét ầm lên: Ông còn đứng đó làm gì, mau nói gì đi chứ. Nên nhớ tôi phu nhân nhà họ Hoàng đấy nhé. Khôn hồn thì làm cho hợp tình hợp lý vào. Kẻo có người nào lại bảo ta đây nhúng tay vào.
Hiệu trưởng rối rít vâng dạ, ông quay sang hét thẳng vào mặt Thuỷ Du:
- Cô mau về đi, hay là muốn tôi nói bảo vệ gô cổ cô lại rồi vứt ra đường hả. Đây không phải là nơi mà cô muốn làm gì thì làm nhé. Nói cho cô biết, cô đụng phải ổ rắn hổ mang rồi đấy. Khi tôi còn nói tử tế thì biến, biến mau.
Thuỷ Du nhìn thẳng mắt vào bọn họ, trừng mắt, nghiêm nghị nói:
- Vậy là cuối cùng mọi người vẫn muốn bắt Từ Dung nhận lấy tội của người khác??
Ông hiệu trưởng đập mạnh xuống bàn một cái rõ to, giận dữ quát:
- Tội đó rõ rành rành là của em cô. Nó nhận tội thì đúng quá đúng rồi, còn đứng đây mà phân bua cái gì nữa hả?
Từ Dung cúi gằm mặt, mặt buồn rười rượi, thể hiện sự thất vọng tràn trề. Cô gần như mất hết hi vọng. Mà không ngay từ đầu cô cũng chẳng hi vọng gì rồi.
Thuỷ Du lúc này từ tốn lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi xách. Cô bật đoạn video được máy quay nhà trường ghi lại cảnh từ Dung bị Tử Chi và bạn học bắt nạt. Ngoài ra còn có cảnh Tử Chi lén lút bỏ tài liệu vào hoc bàn Từ Dung để đổ tội cho cô. Mọi người xem xong ai cũng hết sức ngạc nhiên. Riêng thầy hiệu trưởng cùng mẹ con nhà Tử Chi thì toát cả mổ hôi vì sợ hãi. Từ Dung thì nhìn Thuỷ Du không một cái chớp mắt, đầy kinh ngạc. Cả khi cô học ngay tại trường này mà còn không biết đến sự hiện diện của “camera ẩn” này.
Thầy hiệu trưởng ấp úng hỏi:
- Tại sao cô lại có đoạn video này?…Không, sao cô lại biết được trường có đặt camera? Chuyện này không phải chỉ trong nội bộ biết thôi sao! Làm sao mà cô có thể…Cô là ai?
Thuỷ Du đáp:
- Thầy không cần biết tôi là ai. Theo như tôi nhớ không lầm thì nhà trường vốn đã có camera từ rất lâu rồi ấy nhỉ? Chỉ là không ai biết được vì đây vốn là lệnh của cấp trên: Không một người ngoài nào có thể biết được chuyện này kể cả giáo viên trong trường. Riêng thầy hiệu trưởng thì phải biết nhỉ. Đây vốn là việc làm để cấp trên có thể kiểm soát được hành vi cũng như hoạt động của học sinh, nhà trường. Thầy đã không thèm nghe lấy lời giải thích của Từ Dung, không thèm kiểm tra lại camera nhà trường mà thầy đã buộc tội ngay. Bây giờ thầy trả lời sao đây hả?
Thầy hiệu trưởng ấp a ấp úng, lấy ay lau mồ hôi đang ra ướt đẫm trán.
- Tôi…tôi…
Còn có thể nói được gì khi bằng chứng rành rành trước mắt. Tử Chi lo lắng sợ hãi bám lấy tay mẹ lay liên tục như đang cầu cứu. Cô không ngờ rằng nhà trường lại gắn camera, đặc biệt là camera ở những chỗ không ngờ đến. Cô còn bất ngờ hơn khi Thuỷ Du có được đoạn video đó. Điều đó chứng tỏ rằng cô có sự hậu thuẫn rất lớn ngay trong trường học này. “ Làm sao có chuyện đó được, làm thể nào mà chuyện vô lý này lại xảy ra cơ chứ!”
Mẹ Tử Chi hạ giọng nói:
- Chắc là có sự nhầm lẫn gì đó ở đây. Mọi chuyện dừng lại ở đây được rồi. Tôi có việc xin phép về trước.
Nói rồi bà nắm tay Tử Chi dẫn đi. Thuỷ Du ngay lập tức đứng trước mặt bà ta chặn lại:
- Bà nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc dễ dàng vậy sao?. Không phải bà muốn đến công an lắm sao. Bây giờ ta đi thôi, đến đó để bà có cơ hội mà sử dụng đén chức “ Phu nhân” của bà chứ.
Mẹ Tử Chi tức đến sôi máu. Nhưng bà cố gắng nhẫn nhịn. Vì bà biết bây giờ có làm gì thì cũng bất lợi đến con gái của bà. Clip này mà bị tung ra ngoài thì không chỉ công ty bị ảnh hưởng cũng như tương lai của Tử Chi.
- Vậy giờ cô muốn sao? Tiền! À! Cô muốn bao nhiêu?
- Bà nghĩ tiền của bà đủ cho tôi sao? Bà có đưa cả gia tài của bà cho tôi thì nó cũng chẳng thấm tháp vào đâu đâu.
- Thế cô muốn gì?
- Xin lỗi! Hãy xin lỗi đi. Đây là việc làm tối thiểu của con người đấy.
“ Xin lỗi, xin lỗi sao, ta đường đường là phu nhân, đứng trên vạn người vậy mà giờ đây lại phải cúi đầu trước một con bé quê mùa, thấp kém như vậy sao”. Mẹ Tử Chi nuốt nước vội sự tức giận, bà cúi đầu nói:
- Ta xin lỗi. Mọi chuyện là lỗi do ta. Hãy tha lỗi cho ta.
Thuỷ Du nói:
- Bà đâu làm gì có lỗi với tôi đâu. Phải xin lỗi đúng người chứ.
Hiểu ý của Thuỷ Du, mẹ Tử Chi tiếp tục xoay người cúi đầu xuống trước người bên cạnh. Từ Dung đứng ngẩn người ra, cô vừa mừng vừa sợ. Mừng vì mình được giải oan. Còn sợ thì cô cũng không biết tại sao lại có cảm giác này nữa. Có lẽ cô không nghĩ rằng có ngày cô lại được một người giàu có lại cúi đầu xin lỗi mình.
Thuỷ Du lại tiếp tục lên tiếng:
- Mà bà làm gì sai sao? Bà đã làm gì mà phải xin lỗi con bé thế kia chứ. Phải để đúng người làm nhận tội chứ.
Tử Chi nãy giờ đứng im lặng phía sau. Nghe thấy thế liền giãy nảy lên:
- Sao? Tôi mà phải xin lỗi cái con quê mùa này sao? Không bao giờ, không bao giờ có chuyện đó! Mày nghĩ mày là ai, là ai mà tao phải xin lỗi hả?
Chát…
- Á, mẹ à…
- Xin lỗi ngay!
- Mẹ…
- Nhanh lên!
Tử Chi nước mắt rơi đầm đìa. Từ Dung cảm thấy thương cảm nên đã lên tiếng nói rằng:
- Không cần đâu, mẹ cậu đã xin lỗi thay cậu rồi nên cậu không cần nói nữa đâu.
Tử Chi trợn mắt nhìn Từ Dung như muốn ăn tươi nuốt sống cô, rồi cô ta hét lên:
- Xin lỗi, xin lỗi. Mấy người vừa lòng chưa.
Nói rồi cô ta bỏ chạy ra ngoài.
- Cô là ai?
- Tôi…là chị gái của Từ Dung.
Từ Dung tròn xoe mắt nhìn Thuỷ Du đầy kinh ngạc.
Tử Chi với khuôn mặt đầy kiêu ngạo, hống hách. Cô khoanh tay trước ngực, mặt hất lên nói với giọng khinh bỉ:
- Chị em?? Hớ. Nói hai người là chị em thì cũng dễ tin người lắm. Nhưng không sao. Cũng giống lắm. Bẩn thỉu y như nhau thế cơ mà. Chắc cũng từ một chuồng mà xuất ra ấy nhỉ! Ngay cả con chó ghẻ ngoài kia còn lọt vào mắt tôi hơn hai người đấy.
Tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Thuỷ Du vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói.
- Lời lẽ cũng khá lắm. Nhưng tật đáng tiếc, tôi đây phải nói với cô: Cô vẫn còn quá trẻ con. Tôi không chấp trách những lời nói ngông cuồng của cô vì đối với tôi cô chỉ là những kẻ thất bại chuyên làm những chuyện mà ngay cả con chó ghẻ cũng phải ói mửa khi nghĩ đến.
Tử Chi tức đỏ cả mặt. Cô ta cứng họng không nói được gì trước những lời nói cay đắng mà Thuỷ Du dành cho mình. Cô ta liền quay sang phũng phịu với mẹ:
- Mẹ, mẹ…
Thuỷ Du nói tiếp:
- Không làm mất thời gian thêm nữa. Tôi hôm nay đến đây để hỏi các vị một chuyện: Các vị đang làm gì với em gái của tôi vậy?
Thầy hiệu trưởng lên tiếng:
- Làm gì sao? Đi mà hỏi em cô đấy? Đã vi phạm nội quy mà còn dám hổ báo đánh bạn cùng lớp. Đã là học sinh thuộc hàng thấp kém rồi mà còn không biết thân biết phận. Đánh ai không đánh đè con cưng nhà họ Hoàng mà đánh. Cũng may là phu nhân đây có tấm lòng nhân hậu nên không báo cho cảnh sát, không thì em cô tù mục xương rồi.
Thuỷ Du nhếch mép, cười nhạt:
- Vậy sao? Thế hay cứ gọi thẳng đến cảnh sát luôn đi. Giải quyết bằng pháp luật có vẻ sẽ tốt hơn.
Mẹ Tử Chi nóng mặt, nổi giận đùng đùng. Bà ta hùng hổ đứng dậy, ngoa ngoắt nói:
- Cô dám,…Hứ, bọn người các ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết thì cứ đi mà làm. Nhưng tôi khuyên cô, tốt nhất đừng có làm điều gì dại đột, nếu không thì phải trả giá đắt đấy.
- “ Cây ngay không sợ chết đứng”.Từ Dung không làm gì sai cho nên không việc gì phải nhận tội cả. Còn nữa, để tôi thử xem bà làm được gì. Dùng tiền mua chuộc cảnh sát sao hay dùng thế lực uy hiếp bọn họ để…lấp đi những trò bẩn thỉu mà cô con gái cưng của bà gây ra.
- Cô…Bà ta tức giận quay sang hiệu trưởng hét ầm lên: Ông còn đứng đó làm gì, mau nói gì đi chứ. Nên nhớ tôi phu nhân nhà họ Hoàng đấy nhé. Khôn hồn thì làm cho hợp tình hợp lý vào. Kẻo có người nào lại bảo ta đây nhúng tay vào.
Hiệu trưởng rối rít vâng dạ, ông quay sang hét thẳng vào mặt Thuỷ Du:
- Cô mau về đi, hay là muốn tôi nói bảo vệ gô cổ cô lại rồi vứt ra đường hả. Đây không phải là nơi mà cô muốn làm gì thì làm nhé. Nói cho cô biết, cô đụng phải ổ rắn hổ mang rồi đấy. Khi tôi còn nói tử tế thì biến, biến mau.
Thuỷ Du nhìn thẳng mắt vào bọn họ, trừng mắt, nghiêm nghị nói:
- Vậy là cuối cùng mọi người vẫn muốn bắt Từ Dung nhận lấy tội của người khác??
Ông hiệu trưởng đập mạnh xuống bàn một cái rõ to, giận dữ quát:
- Tội đó rõ rành rành là của em cô. Nó nhận tội thì đúng quá đúng rồi, còn đứng đây mà phân bua cái gì nữa hả?
Từ Dung cúi gằm mặt, mặt buồn rười rượi, thể hiện sự thất vọng tràn trề. Cô gần như mất hết hi vọng. Mà không ngay từ đầu cô cũng chẳng hi vọng gì rồi.
Thuỷ Du lúc này từ tốn lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi xách. Cô bật đoạn video được máy quay nhà trường ghi lại cảnh từ Dung bị Tử Chi và bạn học bắt nạt. Ngoài ra còn có cảnh Tử Chi lén lút bỏ tài liệu vào hoc bàn Từ Dung để đổ tội cho cô. Mọi người xem xong ai cũng hết sức ngạc nhiên. Riêng thầy hiệu trưởng cùng mẹ con nhà Tử Chi thì toát cả mổ hôi vì sợ hãi. Từ Dung thì nhìn Thuỷ Du không một cái chớp mắt, đầy kinh ngạc. Cả khi cô học ngay tại trường này mà còn không biết đến sự hiện diện của “camera ẩn” này.
Thầy hiệu trưởng ấp úng hỏi:
- Tại sao cô lại có đoạn video này?…Không, sao cô lại biết được trường có đặt camera? Chuyện này không phải chỉ trong nội bộ biết thôi sao! Làm sao mà cô có thể…Cô là ai?
Thuỷ Du đáp:
- Thầy không cần biết tôi là ai. Theo như tôi nhớ không lầm thì nhà trường vốn đã có camera từ rất lâu rồi ấy nhỉ? Chỉ là không ai biết được vì đây vốn là lệnh của cấp trên: Không một người ngoài nào có thể biết được chuyện này kể cả giáo viên trong trường. Riêng thầy hiệu trưởng thì phải biết nhỉ. Đây vốn là việc làm để cấp trên có thể kiểm soát được hành vi cũng như hoạt động của học sinh, nhà trường. Thầy đã không thèm nghe lấy lời giải thích của Từ Dung, không thèm kiểm tra lại camera nhà trường mà thầy đã buộc tội ngay. Bây giờ thầy trả lời sao đây hả?
Thầy hiệu trưởng ấp a ấp úng, lấy ay lau mồ hôi đang ra ướt đẫm trán.
- Tôi…tôi…
Còn có thể nói được gì khi bằng chứng rành rành trước mắt. Tử Chi lo lắng sợ hãi bám lấy tay mẹ lay liên tục như đang cầu cứu. Cô không ngờ rằng nhà trường lại gắn camera, đặc biệt là camera ở những chỗ không ngờ đến. Cô còn bất ngờ hơn khi Thuỷ Du có được đoạn video đó. Điều đó chứng tỏ rằng cô có sự hậu thuẫn rất lớn ngay trong trường học này. “ Làm sao có chuyện đó được, làm thể nào mà chuyện vô lý này lại xảy ra cơ chứ!”
Mẹ Tử Chi hạ giọng nói:
- Chắc là có sự nhầm lẫn gì đó ở đây. Mọi chuyện dừng lại ở đây được rồi. Tôi có việc xin phép về trước.
Nói rồi bà nắm tay Tử Chi dẫn đi. Thuỷ Du ngay lập tức đứng trước mặt bà ta chặn lại:
- Bà nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc dễ dàng vậy sao?. Không phải bà muốn đến công an lắm sao. Bây giờ ta đi thôi, đến đó để bà có cơ hội mà sử dụng đén chức “ Phu nhân” của bà chứ.
Mẹ Tử Chi tức đến sôi máu. Nhưng bà cố gắng nhẫn nhịn. Vì bà biết bây giờ có làm gì thì cũng bất lợi đến con gái của bà. Clip này mà bị tung ra ngoài thì không chỉ công ty bị ảnh hưởng cũng như tương lai của Tử Chi.
- Vậy giờ cô muốn sao? Tiền! À! Cô muốn bao nhiêu?
- Bà nghĩ tiền của bà đủ cho tôi sao? Bà có đưa cả gia tài của bà cho tôi thì nó cũng chẳng thấm tháp vào đâu đâu.
- Thế cô muốn gì?
- Xin lỗi! Hãy xin lỗi đi. Đây là việc làm tối thiểu của con người đấy.
“ Xin lỗi, xin lỗi sao, ta đường đường là phu nhân, đứng trên vạn người vậy mà giờ đây lại phải cúi đầu trước một con bé quê mùa, thấp kém như vậy sao”. Mẹ Tử Chi nuốt nước vội sự tức giận, bà cúi đầu nói:
- Ta xin lỗi. Mọi chuyện là lỗi do ta. Hãy tha lỗi cho ta.
Thuỷ Du nói:
- Bà đâu làm gì có lỗi với tôi đâu. Phải xin lỗi đúng người chứ.
Hiểu ý của Thuỷ Du, mẹ Tử Chi tiếp tục xoay người cúi đầu xuống trước người bên cạnh. Từ Dung đứng ngẩn người ra, cô vừa mừng vừa sợ. Mừng vì mình được giải oan. Còn sợ thì cô cũng không biết tại sao lại có cảm giác này nữa. Có lẽ cô không nghĩ rằng có ngày cô lại được một người giàu có lại cúi đầu xin lỗi mình.
Thuỷ Du lại tiếp tục lên tiếng:
- Mà bà làm gì sai sao? Bà đã làm gì mà phải xin lỗi con bé thế kia chứ. Phải để đúng người làm nhận tội chứ.
Tử Chi nãy giờ đứng im lặng phía sau. Nghe thấy thế liền giãy nảy lên:
- Sao? Tôi mà phải xin lỗi cái con quê mùa này sao? Không bao giờ, không bao giờ có chuyện đó! Mày nghĩ mày là ai, là ai mà tao phải xin lỗi hả?
Chát…
- Á, mẹ à…
- Xin lỗi ngay!
- Mẹ…
- Nhanh lên!
Tử Chi nước mắt rơi đầm đìa. Từ Dung cảm thấy thương cảm nên đã lên tiếng nói rằng:
- Không cần đâu, mẹ cậu đã xin lỗi thay cậu rồi nên cậu không cần nói nữa đâu.
Tử Chi trợn mắt nhìn Từ Dung như muốn ăn tươi nuốt sống cô, rồi cô ta hét lên:
- Xin lỗi, xin lỗi. Mấy người vừa lòng chưa.
Nói rồi cô ta bỏ chạy ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook