Bông Hồng Tuyết
-
Chương 11
Về phần Thuỷ Du. Do ngủ quên nên cô phải lật đật đi, cô có nhờ người giúp việc nhắn lại cho ông quản gia về việc cô có hẹn với Tử Yên và sẽ không về nhà đêm nay. Nhưng không may là cô ấy bỗng có việc nhà nên về gấp. Thế là cô quên bẵng đi chuyện Thuỷ Du nhờ vả. Mẹ An Tường ( Quỳnh Nhi) bà đã đi đâu vào sáng sớm nên cô không gặp bà được. Trong khi đang chơi đùa cùng với Tử Yên, cô lỡ tay đánh rơi điện thoại xuống hồ nước, ướt sũng. Điện thoại của cô đang trong tình trạng hư tạm thời nên tất cả cuộc gọi của An Tường cô đều khôn nhận được. Cho mãi đến sáng hôm sau cô sực nhớ ra và mượn điện thoại của Tử Yên gọi về nhà thì cô mới hay tin.
Cô tức tốc chạy về nhà với tâm trạng rối bời. Chuyện gì đang xảy ra. “An Tường hẹn mình đến Anh sao? Sao lại thế được, mình không nhận được bất kì lời nhắn nào của cậu ấy”. Thuỷ Du gặp Quỳnh Nhi, thấy Thuỷ Du có vẻ rất lo lắng bà đã đến an ủi cô. Thuỷ Du một mực giải thích và hỏi thăm tình hình của cậu bạn. Quỳnh Nhi trấn an cô, bảo cô đừng lo lắng vì đã có Hạ băng cùng với ông quản gia ở bên đó rồi.
Thuỷ Du mắt rơm rớm, cô cúi đầu xin lỗi Quỳnh Nhi:
- Lỗi tại con, con xin lỗi.
- Con đừng tự trách mình nữa. An Tường cũng không sao cả.
- Thật sự là con không nghe cậu ấy nói gì về chuyện này cả. Con thật sự không biết.
Quỳnh Nhi đặt tay lên vai cô;
- Cô tin con. Không sao đâu mà.
- Con xin lỗi ạ.
- Lần sau có đi đâu thì nhớ báo cho cô một tiếng nghe không.
- Dạ.
Thuỷ Du lo lắng cho An Tường, cô đi đi lại lại. Tuy Quỳnh Nhi không trách mắng cô nhưng cô vẫn thấy lỗi này hoàn toàn thuộc về mình. Cô rất muốn gặp An Tường để giải đáp mọi thắc mắc mà nãy giờ cô nghĩ đến. Rõ rang là cô không đến trường sớm cũng không hề biết gì về chuyến đi này thì tại sao cậu ấy lại qua đó chờ đợi mình cơ chứ. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ khi An Tường trở về. Nhưng do ở ngoài thời tiết lạnh quá lâu lại là một cậu ấm nên khi trở về, An tường đã nằm sốt li bì. An Tường có vẻ như rất giận Thuỷ Du, cậu vẫn chưa muốn gặp cô. Hạ Băng thì cứ ở bên cậu như muốn lấp đi những lúc mà cậu nhớ đến Thuỷ Du.
Thuỷ Du bước đến trước phòng của An Tường, cô hít thở sâu, lấy tinh thần, bình tĩnh nắm lấy tay cầm, chưa kịp nắm thì cánh cửa bật mở, Hạ Băng bước ra. Nhìn thấy Thuỷ Du cô nhẹ nhàng kép cánh cửa lại, đứng chắn trước cánh cửa, ý không muốn cho Thuỷ Du vào.
Thuỷ Du thấy Hạ băng thì vi mừng, hỏi thăm:
- Cậu ấy sao rồi?
Hạ Băng lạnh lùng đáp trả:
- Cậu về phòng đi.
Thuỷ Du ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Cậu ấy ngủ rồi.
- Nói dối, tớ mới nghe thấy giọng nói của cậu ấy.
Vừa nói, Thuỷ Du định xông cửa bước vào nhưng lại bị Hạ băng đẩy ra:
- Cậu bị gì thế? Đã bảo là cậu ấy ngủ rồi cơ mà.
Thuỷ Du vẫn kiên nhẫn tuy trong lòng cô nóng như lửa đốt:
- Có ngủ thì tớ cũng nhất định phải gặp cậu ấy.
Thuỷ Du một lần nữa bước qua Hạ Băng để vào gặp An Tường nhưng lần này cô bị Hạ băng nắm lấy tay giữ thật chặt làm cô cảm thấy đau.
Thuỷ Du cực kỳ tức giận cũng không kém phần ngạc nhiên:
- Buông tay tớ ra!. Cậu bị sao thế, tại sao cậu lại phải làm như thế chứ?
- Cậu ấy không muốn gặp cậu đâu. Cho nên cậu đừng cố chấp nữa.
Vừa nói cô vẫn giữ chặt lấy tay Thuỷ Du. Thuỷ Du tức giận tột độ., cô hét lớn, hất mạnh tay Hạ băng ra.
- Bỏ ra!!!
Cú hất tay khá mạnh làm cho Hạ Băng ngã sóng soài dưới đất. đúng lúc đó nghe tiếng ồn An Tường bước ra. Thấy Hạ Băng bị ngã cậu chạy lại đỡ, cô được nước khóc thút thít miệng van xin Thuỷ Du, mặt tỏ vẻ rất sợ hãi:
- Tớ xin lỗi cậu, cậu đừng đánh tớ, tớ xin lỗi mà.
Thuỷ Du như đứng hình, mắt đỏ lên vì uất ức. Cô thật không ngờ Hạ Băng lại giả dối đến thế. Trước giờ cô xem cô ta như bạn không một chút nghi ngờ. “Không chừng việc cô lỡ hẹn với An Tường có sự can thiệp của cô ta cũng nên”.
An Tường nhìn trân trối Thuỷ Du, cậu hỏi:
- Sao cậu lại làm thế?
Thuỷ Du đáp trả mãnh liệt:
- Tớ không đánh cậu ta.
An Tường phân vân suy nghĩ, cậu không tin thuỷ Du làm vậy nhưng chẳng lẽ Hạ băng lại nói dối cậu. Cô ấy chẳng có lý gì phải làm thế. Trong mắt cậu bây giờ Hạ Băng như một thiên thần. nhưng cậu cũng không dám trách móc gì Thuỷ Du. Cậu không dám.
- Có chuyện gì thế? Quỳnh Nhi lên tiếng.
Hạ Băng giật mình quay lại, chỉ có Thuỷ Du là vẫn đứng một chỗ, tay nắm chặt, mắt nhìn trân trân vào Hạ Băng.
- Không có gì đâu mẹ ạ. Mẹ chưa đi ngủ sao?
- Mẹ tính lên thăm con rồi ngủ.
Cô nhìn Thuỷ Du rồi quay sang hỏi An Tường:
- Các con làm gì mà đứng tập trung ngay đây vậy. Có chuyện gì sao?
Hạ Băng sợ hãi, lau vội nước mắt cá sấu của cô, nói:
- Không có gì đâu ạ, con xin phép về phòng trước.
Cô lủi thủi bước đi trở về phòng. Thuỷ Du nhìn cô, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết mà. Sao lại bỏ đi dễ dàng vậy chứ. Cô định đi đến giữ Hạ Băng lại nhưng bị An Tường ngăn cản. Cô mím chặt môi hất tay an tường ra. Cô cúi chào Quỳnh nhi rồi bỏ về phòng. An Tường nhìn theo cô, muốn giữ cô lại nhưng không được.
- Được rồi, con đi nghỉ sớm đi để nhanh chóng khỏi bệnh.
An Tường gật đầu:
Vâng, thưa mẹ.
Cô tức tốc chạy về nhà với tâm trạng rối bời. Chuyện gì đang xảy ra. “An Tường hẹn mình đến Anh sao? Sao lại thế được, mình không nhận được bất kì lời nhắn nào của cậu ấy”. Thuỷ Du gặp Quỳnh Nhi, thấy Thuỷ Du có vẻ rất lo lắng bà đã đến an ủi cô. Thuỷ Du một mực giải thích và hỏi thăm tình hình của cậu bạn. Quỳnh Nhi trấn an cô, bảo cô đừng lo lắng vì đã có Hạ băng cùng với ông quản gia ở bên đó rồi.
Thuỷ Du mắt rơm rớm, cô cúi đầu xin lỗi Quỳnh Nhi:
- Lỗi tại con, con xin lỗi.
- Con đừng tự trách mình nữa. An Tường cũng không sao cả.
- Thật sự là con không nghe cậu ấy nói gì về chuyện này cả. Con thật sự không biết.
Quỳnh Nhi đặt tay lên vai cô;
- Cô tin con. Không sao đâu mà.
- Con xin lỗi ạ.
- Lần sau có đi đâu thì nhớ báo cho cô một tiếng nghe không.
- Dạ.
Thuỷ Du lo lắng cho An Tường, cô đi đi lại lại. Tuy Quỳnh Nhi không trách mắng cô nhưng cô vẫn thấy lỗi này hoàn toàn thuộc về mình. Cô rất muốn gặp An Tường để giải đáp mọi thắc mắc mà nãy giờ cô nghĩ đến. Rõ rang là cô không đến trường sớm cũng không hề biết gì về chuyến đi này thì tại sao cậu ấy lại qua đó chờ đợi mình cơ chứ. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ khi An Tường trở về. Nhưng do ở ngoài thời tiết lạnh quá lâu lại là một cậu ấm nên khi trở về, An tường đã nằm sốt li bì. An Tường có vẻ như rất giận Thuỷ Du, cậu vẫn chưa muốn gặp cô. Hạ Băng thì cứ ở bên cậu như muốn lấp đi những lúc mà cậu nhớ đến Thuỷ Du.
Thuỷ Du bước đến trước phòng của An Tường, cô hít thở sâu, lấy tinh thần, bình tĩnh nắm lấy tay cầm, chưa kịp nắm thì cánh cửa bật mở, Hạ Băng bước ra. Nhìn thấy Thuỷ Du cô nhẹ nhàng kép cánh cửa lại, đứng chắn trước cánh cửa, ý không muốn cho Thuỷ Du vào.
Thuỷ Du thấy Hạ băng thì vi mừng, hỏi thăm:
- Cậu ấy sao rồi?
Hạ Băng lạnh lùng đáp trả:
- Cậu về phòng đi.
Thuỷ Du ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Cậu ấy ngủ rồi.
- Nói dối, tớ mới nghe thấy giọng nói của cậu ấy.
Vừa nói, Thuỷ Du định xông cửa bước vào nhưng lại bị Hạ băng đẩy ra:
- Cậu bị gì thế? Đã bảo là cậu ấy ngủ rồi cơ mà.
Thuỷ Du vẫn kiên nhẫn tuy trong lòng cô nóng như lửa đốt:
- Có ngủ thì tớ cũng nhất định phải gặp cậu ấy.
Thuỷ Du một lần nữa bước qua Hạ Băng để vào gặp An Tường nhưng lần này cô bị Hạ băng nắm lấy tay giữ thật chặt làm cô cảm thấy đau.
Thuỷ Du cực kỳ tức giận cũng không kém phần ngạc nhiên:
- Buông tay tớ ra!. Cậu bị sao thế, tại sao cậu lại phải làm như thế chứ?
- Cậu ấy không muốn gặp cậu đâu. Cho nên cậu đừng cố chấp nữa.
Vừa nói cô vẫn giữ chặt lấy tay Thuỷ Du. Thuỷ Du tức giận tột độ., cô hét lớn, hất mạnh tay Hạ băng ra.
- Bỏ ra!!!
Cú hất tay khá mạnh làm cho Hạ Băng ngã sóng soài dưới đất. đúng lúc đó nghe tiếng ồn An Tường bước ra. Thấy Hạ Băng bị ngã cậu chạy lại đỡ, cô được nước khóc thút thít miệng van xin Thuỷ Du, mặt tỏ vẻ rất sợ hãi:
- Tớ xin lỗi cậu, cậu đừng đánh tớ, tớ xin lỗi mà.
Thuỷ Du như đứng hình, mắt đỏ lên vì uất ức. Cô thật không ngờ Hạ Băng lại giả dối đến thế. Trước giờ cô xem cô ta như bạn không một chút nghi ngờ. “Không chừng việc cô lỡ hẹn với An Tường có sự can thiệp của cô ta cũng nên”.
An Tường nhìn trân trối Thuỷ Du, cậu hỏi:
- Sao cậu lại làm thế?
Thuỷ Du đáp trả mãnh liệt:
- Tớ không đánh cậu ta.
An Tường phân vân suy nghĩ, cậu không tin thuỷ Du làm vậy nhưng chẳng lẽ Hạ băng lại nói dối cậu. Cô ấy chẳng có lý gì phải làm thế. Trong mắt cậu bây giờ Hạ Băng như một thiên thần. nhưng cậu cũng không dám trách móc gì Thuỷ Du. Cậu không dám.
- Có chuyện gì thế? Quỳnh Nhi lên tiếng.
Hạ Băng giật mình quay lại, chỉ có Thuỷ Du là vẫn đứng một chỗ, tay nắm chặt, mắt nhìn trân trân vào Hạ Băng.
- Không có gì đâu mẹ ạ. Mẹ chưa đi ngủ sao?
- Mẹ tính lên thăm con rồi ngủ.
Cô nhìn Thuỷ Du rồi quay sang hỏi An Tường:
- Các con làm gì mà đứng tập trung ngay đây vậy. Có chuyện gì sao?
Hạ Băng sợ hãi, lau vội nước mắt cá sấu của cô, nói:
- Không có gì đâu ạ, con xin phép về phòng trước.
Cô lủi thủi bước đi trở về phòng. Thuỷ Du nhìn cô, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết mà. Sao lại bỏ đi dễ dàng vậy chứ. Cô định đi đến giữ Hạ Băng lại nhưng bị An Tường ngăn cản. Cô mím chặt môi hất tay an tường ra. Cô cúi chào Quỳnh nhi rồi bỏ về phòng. An Tường nhìn theo cô, muốn giữ cô lại nhưng không được.
- Được rồi, con đi nghỉ sớm đi để nhanh chóng khỏi bệnh.
An Tường gật đầu:
Vâng, thưa mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook