Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em
-
Chương 3
Năm Kỳ Thư mười hai tuổi có lẽ là xuất phát điểm trong quá trình trưởng thành của cô bởi người đầu tiên ngoài bố cô khắc họa cho cô một bậc thang trưởng thành chính là Khang Vũ, thời điểm đó cũng chính là lúc cô gặp cậu. Không giống như những bộ phim truyền hình sướt mướt, những bộ truyện kinh điển, cô gặp cậu chỉ đơn giản là vì cùng sống một nơi, học một lớp.
Nơi cô lớn lên không phải là thành phố hoa lệ nào đó, mà là một mảnh đất đã từng trải qua chiến tranh, khí hậu thất thường, đất đai khô cằn, dân cư thưa thớt. Điển hình cho một vùng quê đất rộng người thưa. Cứ mỗi ngôi nhà, cách đến vài trăm mét mới xuất hiện thêm một ngôi nhà khác. Vì địa hình, vì số lượng dân cư, cuộc sống của người dân ở thị trấn A không được đầy đủ như ở đồng bằng, muốn giao lưu với người thành phố cũng phải mất hơn hai tiếng cho xe chèo đèo lội suối. Thời điểm thị trấn A chỉ có độ tầm vài trăm người. Vì mật độ dân số quá thấp, cho nên toàn thị trấn chỉ có một trường cấp một cũ kĩ, một trường cấp hai nhỏ hẹp và một trường cấp ba nghèo nàn.
Kỳ Thư sinh ra trong một gia đình có bố là cán bộ xã, mẹ là thương nhân buôn bán. Cho nên cuộc sống của cô so với những đứa trẻ ở nơi đây không thiếu thốn, có đầy đủ từ tinh thần và vật chất, được đùm bọc yêu thương mà lớn lên. Bố mẹ cô không quá hà khắc trong chuyện học tập, chỉ vì chị gái của cô có thành tích quá xuất sắc, là niềm tự hào của gia đình, nhưng đổi lại học hành quá nhiều, không chăm chút cho tuổi thơ. Bố mẹ vì muốn cho Kỳ Thư tuổi thơ tươi đẹp mà không ép buộc thành tích đối với cô, cho nên kì thi chuyển cấp, cô đã không dành được vé vào lớp giỏi của khối, mà chỉ lẹt đẹt vào lớp trung bình.
Được bầu làm lớp trưởng vì thành tích khá khẩm hơn đám bạn mới khiến cho Kỳ Thư ái ngại nhận trách nhiệm làm kẻ đầu đàn. Cuộc sống làm học sinh cấp hai cũng không có gì quá đặc sắc, nếu lựa chọn kí ức đặc sắc nhất thì chính là khoảng thời gian liên quan đến Khang Vũ. Vì đặc quyền lớp trưởng, Kỳ Thư có thể làm thân với bất kỳ ai trong lớp ngoại trừ Khang Vũ.
Cậu bạn này luôn ngồi ở vị trí cuối phòng vì chiều cao của mình, khuôn mặt của cậu có rất nhiều rạng thái khác nhau nhưng chung quy đều là ngông nghênh ngạo đời, bất cần và không quan tâm đến bất kỳ ai. Khang Vũ rất lười đi học, cứ vài ba hôm lại đi học một buổi, mỗi buổi chỉ học vài tiết lại nhảy hàng rào ra chơi điện tử. Cậu không hòa nhập vui vẻ như Kỳ Thư, ở trong lớp cậu chỉ thân với Tần Quang, ngoài ra không có hứng thú với bất kỳ thú vui của bạn học nào khác. Nói về Tần Quang, đây là một cậu bạn cao cao tròn tròn với gương mặt như cả thế giới mắc nợ tiền lượn lờ như một bóng ma, nếu có ai đụng đến thì nắm đấm của Tần Quang đủ khiến đối phương nhừ xương. Là một dạng anh lớn ngầm, Tần Quang tuy vẻ ngoài lạnh lùng xa cách nhưng lại chính nghĩa bộc trực. Chính vì hai người có tính cách nửa ăn nhập nửa không đó khiến cho Khang Vũ và Tần Quang như keo sơn, dính chặt lấy nhau, là đôi bạn thân khiến cho người ta ghen tị.
“Cô giao Khang Vũ cho em xử lý.” Với vai trò là lớp trưởng, Kỳ Thư bị cô giáo ép buộc phải tìm cách quản thúc cậu bạn ngỗ nghịch kia. Nhưng cô vốn không phải người lớn không có khả năng thị uy, lại nhìn vóc dáng cao hơn hẳn cô một cái đầu của Khang Vũ, cô làm gì cũng không dám chỉ biết nhắm mắt làm ngơ mặc kệ cậu phá phách.
Nhìn cái cách mà giáo viên giao phó Khang Vũ cho Kỳ Thư, cậu bạn càng không ngó ngàng đến cô, cũng không phải là ai quá lợi hại cậu bạn càng chẳng hề sợ hãi. Đôi lúc Kỳ Thư nhìn Khang Vũ đầy ngưỡng mộ, một người sống bằng những yêu thích của cuộc đời, muốn làm gì thì làm nói gì thì nói, không bị quy tắc hà khắc của trường học siết chặt, không bị danh tiếng của gia đình ép buộc gánh trên lưng. Có thể thoải mái tung cánh như cậu đối với cô chỉ là viển vong.
Có lẽ cô và Khang Vũ sẽ mãi là người dưng nếu không phải một ngày đẹp trời, Kỳ Thư lại muốn làm người tốt.
Hôm đó là ngày sinh hoạt lớp mỗi tuần, buổi sáng Khang Vũ không đi học suốt bốn tiết đầu, mà chỉ tham gia vào tiết sinh hoạt cuối cùng. Không hiểu vì sao lúc đọc bài đánh giá, Kỳ Thư lại không hề nhắc đến chuyện này, vẫn bình thản nhắc nhở Khang Vũ chăm chỉ học tập. Nhưng giáo viên không mù, cả lớp càng không mù. Kỳ Thư đọc xong bài đánh giá liền bị giáo viên chủ nhiệm tra khảo:
“Em là lớp trưởng, sao có thể không thành thật như vậy? Khang Vũ là học sinh cá biệt, cần được uốn nắn, em đừng vì nể nang bạn bè hay sợ Khang Vũ bắt nạt mà nhắm mắt làm ngơ. Cứ như thế này làm sao cô an tâm giao lớp cho em.....”
Giáo viên nói rất nhiều, trách mắng đến hơn nửa tiết. Kỳ Thư chỉ biết cúi mặt nhận sai, tuyệt nhiên không nói thêm điều gì. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng trách mắng trước nay không thể đối phó với Khang Vũ, chi bằng thử cách khác mà thôi, nào ngờ lại bị giáo viên phát hiện ra. Chỉ là cô không biết, người chưa từng chú ý đến cô là Khang Vũ hôm nay đặc biệt nhìn cô rất lâu, quên cả chớp mắt.
Rồi cũng đến một hôm, cậu bạn Khang Vũ ngỗ nghịch nhất lớp lần đầu mở miệng nói chuyện với cô. Đó là ngày mà lần đầu tiên Kỳ Thư tìm đến Internet.
Đối với học sinh lớp sáu như cô, bạn bè đều biết chơi trò chơi trên máy tính, đều dùng Yahoo mà nói, cô mỗi lần lên lớp, cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu. Tâm lý trẻ con luôn e sợ bạn bè bỏ rơi mình, không chơi với mình nữa. Cho nên cô tìm đến nơi mê hoặc bạn bè, tò mò thử xem nó có điều gì thú vị.
Bước vào tiệm, không nói đến số lượng máy móc đang nóng nảy chạy điện bên trong, lại đảo mắt một vòng, bắt gặp bao nhiêu là học sinh, lớn có nhỏ có bám trụ trên từng cái máy. Ở thị trấn nghèo nàn lạc hậu này, số lượng học sinh cấp hai, cấp ba và người lớn có nhu cầu sử dụng là rất nhiều mà máy tính lại hạn chế, cho nên chỉ một cái máy tính và một người sử dụng, sau lưng lại có ba đến bốn người xếp hàng chờ được nhảy phím.
Điều này khiến cho người đang sử dụng có muốn làm vài việc bí mật cũng không thể, bao nhiêu con mắt nhòm ngó, mong chờ người đang xài máy tính nhanh chóng dời mông đi như thế, có muốn gửi một tin nhắn sến sủa cũng chẳng đủ gan chứ đừng nói đến làm việc gì khác. Khiến cho người sử dụng cũng cảm thấy sốt ruột. Cho nên một người sử dụng không quá một tiếng sẽ lập tức nhường máy.
Kỳ Thư cũng đứng đằng sau một dãy hai người đang đứng chờ, hai mắt mở to nhìn người đang ngồi cách sử dụng máy tính. Tuy rằng ở nhà cô cũng có máy tính, nhưng bố cô chuyên dùng để làm việc, cái gọi là mạng internet cơ bản không tồn tại, bố cô cũng không có ý định bắt mạng vào máy cho nên có thể nói kiến thức về công nghệ thông tin đối với cô là số không tròn trĩnh.
Đợi được một lúc, cũng đến lượt cô.
Kỳ Thư ngồi vào máy tính, ngơ ngẩn nhìn từng biểu tượng trên máy. Ở nhà bố đã chỉ cho cô biết cách đánh văn bản và chơi một số trò chơi có sẵn trong máy tính, lại không chỉ cô biết cách sử dụng mấy biểu tượng kia. Liếc ngang liếc dọc một lượt, cô nhanh chóng nắm bắt được, những người xung quanh đều chọn một biểu tượng có hình chữ e màu xanh và bấm một vài dòng chữ rồi nghe nhạc.
Cô cũng làm y hệt, cũng bấm y hệt nhưng khi đeo tai nghe vào lại chẳng nghe thấy nhạc đâu. Cô càng nhiệt tình click chuột, trên màn hình càng hiện ra vô số những dãy chữ không hiểu nghĩa, lại loạn xạ không còn như ban đầu. Qua mười lăm phút, mồ hôi bắt đầu rơi. Kỳ Thư hốt hoảng, chóng mặt không biết cách nào người xung quanh có thể sử dụng được Yahoo. Những khung chat tràn lan hiện trên màn hình những máy tính xung quanh, còn cô chỉ là hỗn tạp những tab quảng cáo không khả dụng.
Kết cục là ngậm một tiếng thở dài.
“Có vậy mà cũng không biết.” Giọng nói lanh lảnh cất lên đằng sau lưng Kỳ Thư.
Cô giật mình quay đầu, liền bắt gặp bộ dáng vừa đi đá bóng về, mồ hôi ướt đẫm áo, ngay cả mái tóc trước cũng đẫm nước của Khang Vũ đang nhìn vào màn hình máy tính của cô. Vẻ mặt xem thường.
“Biết hay không kệ tớ, liên quan gì đến cậu.” Lần đầu tiên bắt chuyện lại bị chọc tức. Kỳ Thư tức giận dậm chân nói.
“Liên quan. Đi ra ngoài có ai hỏi cậu nói học chung lớp với tớ, không phải rất mất mặt sao?” Khang Vũ ném trái bóng qua một bên, nhích người đứng bên cạnh Kỳ Thư cầm lấy chuột tắt hết một đống các trang quảng cáo chỉ trong nháy mắt.
Trong gió nhẹ, cô ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu, không nồng nặc mà nhẹ nhàng, nhìn rõ được từng giọt nước nhễ nhại trên trán cậu, mái tóc đinh vương vãi từng hơi sương lạnh, cánh tay gầy của cậu thoăn thoắt trên bàn phím, điệu nghệ như một người chuyên nghiệp.
“Tớ sẽ không nói học chung lớp với cậu. Thế là được chứ gì?” Kỳ Thư bực bội nói.
“Vô ích. Cậu ngồi đây một hồi. Người ta cũng sẽ chú ý vì mức độ ngu đần của cậu. Cậu không mở miệng, lại không ai nhận ra cậu là ai à? Thị trấn này cũng to quá.” Khang Vũ vừa nói, vừa mở ra một bản nhạc đồng thời mở Yahoo lên.
Kỳ Thư nghe vậy càng thêm mất mặt. Cô là không có ai chỉ bảo, cho nên cái gì cũng không biết. Lại để cho một cậu bạn sỉ nhục. Thật quá mức xấu hổ.
Còn chưa để Kỳ Thư đáp lại, Khang Vũ đã lần nữa mở miệng: “Tớ đã mở Yahoo lên rồi, cậu muốn tên là gì thì nhập vào ô này, mật khẩu như nào thì nhập vào ô này. Sau đó bấm cái này, rồi cái này. Rồi sau khi cậu hoàn thành, tớ sẽ chỉ tiếp.”
Kỳ Thư bị một loạt tốc độ sử dụng máy tính của Khang Vũ làm cho hoa mắt. Ai nói cậu ấy học tệ tất cả các môn, môn tin học đảm bảo là điểm tuyệt đối. Kỳ Thư còn đang ngơ ngác, Khang Vũ nói xong liền vào bên trong, tất bật thay đồ ăn cơm. Nhanh như một cơn gió, đến nỗi Kỳ Thư còn thấy mơ hồ rốt cuộc lúc nãy cô có phải nói chuyện với cậu hay không? Người chưa từng liếc mắt đến cô.
Cô từng nghe nói Khang Vũ rất ít khi về nhà, cậu thường lang bạt trong tiệm internet, hoặc rong chơi cùng đám bạn thân. Chính là vì gia đình Khang Vũ không trọn vẹn, khiến cho cậu không được lớn lên như những đứa trẻ khác, đối với xã hội, vì gia đình như vậy nên sự ngỗ nghịch của cậu được coi là đương nhiên.
Khi Khang Vũ trở lại với bộ đồ sạch sẽ. Kỳ Thư cũng đã hoàn thành cho mình một cái nick chat với những ký tự đơn giản dễ nhớ. Không giống với bạn bè cô đều bao gồm những ký tự khó đọc, hệt như ma trận không thể nhớ nổi. Khang Vũ nhìn qua nick chat, chờ cho người ngồi máy bên cạnh Kỳ Thư rời đi liền đặt mông ngồi xuống, mở Yahoo lên.
“Cậu mở lên đi.” Như chỉ điểm cho Kỳ Thư. Khang Vũ chậm rãi trong từng thao tác. Từ bước kích hoạt cho đến mở khung chat, rất kiên nhẫn chỉ cho Kỳ Thư hiểu những thứ này để làm gì.
Kỳ Thư mất một hồi mới có thể hiểu hết. Đến khi hiểu ra, cô lại vô cùng hào hứng tiếp cận. Cô dùng những ngón tay non nớt gõ từng nick chat của bạn bè được viết trong cuốn sổ tay nhỏ để kết bạn. Mất một hồi rất lâu mới có thể kết được ba cô bạn thân của cô.
Đang lúc này trên màn hình máy tính hiện lên một nick chat đang muốn kết bạn với cô. Dòng nick khá dài, cái tên hơi khó đọc và không hiểu nghĩa, trong khi cô đang ngờ vực thì chuột trên máy tính của cô bị Khang Vũ dành lấy, nhanh chóng ấn nút chấp nhận.
“Cậu làm gì vậy?”
“Là nick của tớ. Kết cho thêm nhiều bạn thôi, chả để làm gì cả.” Khang Vũ không nhìn Kỳ Thư, thản nhiên chơi tiếp trò chơi đang dở dang của cậu.
Kỳ Thư ngây ngô nhìn trên khung chat. Khang Vũ là người bạn trên Yahoo đầu tiên của cô, ánh sáng xanh của Yahoo cũng thật lạ, cô không bài xích cũng chẳng tiếp nhận, chỉ yên lặng để nó nằm ở đó. Màu xanh của cây lá đem đến cho cô cảm giác nhẹ nhàng, đôi khi nhìn thấy nó, cô mới biết được người kia cũng đang hoạt động, có thể một cú nhấp chuột mà tiến hành đàm thoại, nói ra những lời mà mặt đối mặt không thể nói. Thú vị đấy chứ.
Kỳ Thư mỉm cười đem tai nghe đeo vào. Bản nhạc mà Khang Vũ mở vẫn luôn chạy. Đó là một bài hát mới nổi, được lưu trong máy nghe nhạc của anh chị cấp ba. Giọng hát của nam ca sĩ rất trầm ấm, từng lời hát rót vào lồng ngực bé nhỏ non nớt của cô rồi im lặng nằm đó.
“Này. Cậu định ngồi đây bao lâu?” Đang mải nghe nhạc, khám phá thế giới thần kỳ của mạnh internet, Kỳ Thư bị tiếng gọi của Khang Vũ làm cho giật mình. Nhìn ra bầu trời tối đen như mực, phát hiện ra sắp đến giờ cơm tối cô liền lật đật tắt máy ra quầy thanh toán. May mắn là nhà cô ở gần đó, chỉ cách vài ngôi nhà là tới cho nên cô cũng không vội.
Trước khi rời đi cô mới kịp nhớ ra còn chưa chào Khang Vũ lại nhìn thấy cậu vẫn chăm chú chơi điện tử. Lúc này mới nhận ra sự chú tâm của cậu vào trò chơi kia cao như thế nào, vậy mà vẫn còn nhớ nhắc cô về sớm. Người này....
Suy nghĩ một chút cô quyết định đi về nhà không chào cậu mà quay lại chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ sau với một túi cơm hộp đầy ắp thức ăn và cơm đang còn nóng đưa cho Khang Vũ vẫn đang dán mắt vào trò chơi:
“Đói rồi phải không, ăn chút đi đã.”
Nhìn thấy hộp cơm thơm nức còn bốc khói, Khang Vũ kinh ngạc nhìn Kỳ Thư nở nụ cười thánh thiện. Đã lâu rồi không có ai lo chuyện câu no hay đói. Đây là lần đầu tiên.
“Là công của cậu chỉ cho tớ, đều là mẹ tớ nấu, không phải tớ. Ăn được.” Thấy biểu hiện lấp lử nửa muốn nhận nửa không của Khang Vũ, Kỳ Thư đành nói thêm một câu.
Khang Vũ phì cười đón lấy hộp cơm: “Là vì mẹ cậu nấu tớ mới ăn đấy.” Cảm nhận hơi ấm từ hộp cơm truyền vào tay, Khang Vũ đi ra bên ngoài, ngồi xuống hàng ghế đá bên dưới tán cây. Bóng trăng chơi đùa cùng lá cây rơi xuống mảnh đất loang lổ ánh đèn đêm. Cậu cầm lấy thìa, cẩn thận ăn từng miếng một.
Kỳ Thư ngồi bên cạnh nhìn Khang Vũ ăn một cách cẩn thận. Cô không ngờ đến cậu lại trân trọng một hộp cơm như vậy. Có lẽ vì cô biết rằng Khang Vũ từ lâu không được ăn cơm nhà, mỗi ngày lang bạt đều ăn lung tung chống đói, người mẹ mải mê đi làm không quan tâm đến con trai đã khiến Khang Vũ có tuổi thơ bất hạnh như vậy.
“Tớ...làm bạn với cậu được không?” Thấy Khang Vũ đã ăn xong, Kỳ Thư quyết định mở miệng.
“Ủa, vậy chứ trước nay tớ với cậu không phải bạn hả?” Khang Vũ uống một ngụm nước nhướn mày hỏi.
“Bạn gì chứ. Tớ và cậu đã bao giờ nói với nhau câu nào đâu?”
Khang Vũ nghe vậy liền bật cười ha hả: “Không phải cứ nói chuyện với nhau mới là bạn cũng không phải cứ không nói chuyện thì là kẻ thù. Hồi bố tớ còn sống, ông ấy luôn nói với tớ tìm được người bạn tri kỷ rất khó, không phải người luôn kè kè bên mình cũng không phải người luôn nói chuyện với mình mà là người có thể khiến bản thân chịu mở lòng.”
Kỳ Thư há hốc mồm nhìn Khang Vũ như vật thể lạ, có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cậu bạn quậy phá của lớp lại có thể thốt ra những lời hoa mỹ mượt mà đến vậy, chính cô còn chẳng thể nói được nửa chữ, bộ dạng lại hệt như người lớn của Khang Vũ lại khiến cô càng nín lặng.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?” Khang Vũ bị Kỳ Thư nhìn đến muốn thủng mặt liền ngứa ngáy nói.
“Nói vậy nghĩa là sao? Tớ không hiểu lắm.”
Khang Vũ thở dài: “Lớp trưởng cái gì chứ, đúng là bã đậu.”
“Cậu nói ai là bã đậu???” Kỳ Thư tức giận la lên.
Nhìn bản mặt hằm hằm của cô, Khang Vũ được nước phá lên cười. Dáng vẻ tức giận này cứ như là một bàn đạp để cậu chọc tức vậy, quá mức buồn cười.
“Haha, để tớ nói cho bã đậu nghe, lời tớ có nghĩa là cậu và tớ vốn dĩ luôn là bạn rồi.”
Kỳ Thư điên tiết ném hộp cơm vào mặt Khang Vũ: “Tên tớ là Kỳ Thư, bã đậu cái đầu cậu ấy. Bạn thì cứ nói là bạn, cái gì mà tri kỷ với mở lòng nạc ba chỉ. Phiền phức!”
Nghe giọng điệu của Kỳ Thư, Khang Vũ càng nhịn không được ôm bụng cười, cười đến chảy nước mắt. Chỉ là lúc đó còn quá nhỏ, cô không hiểu được lời nói mà bố của Khang Vũ để lại, người khiến cậu mở lòng chính là cô.
Nơi cô lớn lên không phải là thành phố hoa lệ nào đó, mà là một mảnh đất đã từng trải qua chiến tranh, khí hậu thất thường, đất đai khô cằn, dân cư thưa thớt. Điển hình cho một vùng quê đất rộng người thưa. Cứ mỗi ngôi nhà, cách đến vài trăm mét mới xuất hiện thêm một ngôi nhà khác. Vì địa hình, vì số lượng dân cư, cuộc sống của người dân ở thị trấn A không được đầy đủ như ở đồng bằng, muốn giao lưu với người thành phố cũng phải mất hơn hai tiếng cho xe chèo đèo lội suối. Thời điểm thị trấn A chỉ có độ tầm vài trăm người. Vì mật độ dân số quá thấp, cho nên toàn thị trấn chỉ có một trường cấp một cũ kĩ, một trường cấp hai nhỏ hẹp và một trường cấp ba nghèo nàn.
Kỳ Thư sinh ra trong một gia đình có bố là cán bộ xã, mẹ là thương nhân buôn bán. Cho nên cuộc sống của cô so với những đứa trẻ ở nơi đây không thiếu thốn, có đầy đủ từ tinh thần và vật chất, được đùm bọc yêu thương mà lớn lên. Bố mẹ cô không quá hà khắc trong chuyện học tập, chỉ vì chị gái của cô có thành tích quá xuất sắc, là niềm tự hào của gia đình, nhưng đổi lại học hành quá nhiều, không chăm chút cho tuổi thơ. Bố mẹ vì muốn cho Kỳ Thư tuổi thơ tươi đẹp mà không ép buộc thành tích đối với cô, cho nên kì thi chuyển cấp, cô đã không dành được vé vào lớp giỏi của khối, mà chỉ lẹt đẹt vào lớp trung bình.
Được bầu làm lớp trưởng vì thành tích khá khẩm hơn đám bạn mới khiến cho Kỳ Thư ái ngại nhận trách nhiệm làm kẻ đầu đàn. Cuộc sống làm học sinh cấp hai cũng không có gì quá đặc sắc, nếu lựa chọn kí ức đặc sắc nhất thì chính là khoảng thời gian liên quan đến Khang Vũ. Vì đặc quyền lớp trưởng, Kỳ Thư có thể làm thân với bất kỳ ai trong lớp ngoại trừ Khang Vũ.
Cậu bạn này luôn ngồi ở vị trí cuối phòng vì chiều cao của mình, khuôn mặt của cậu có rất nhiều rạng thái khác nhau nhưng chung quy đều là ngông nghênh ngạo đời, bất cần và không quan tâm đến bất kỳ ai. Khang Vũ rất lười đi học, cứ vài ba hôm lại đi học một buổi, mỗi buổi chỉ học vài tiết lại nhảy hàng rào ra chơi điện tử. Cậu không hòa nhập vui vẻ như Kỳ Thư, ở trong lớp cậu chỉ thân với Tần Quang, ngoài ra không có hứng thú với bất kỳ thú vui của bạn học nào khác. Nói về Tần Quang, đây là một cậu bạn cao cao tròn tròn với gương mặt như cả thế giới mắc nợ tiền lượn lờ như một bóng ma, nếu có ai đụng đến thì nắm đấm của Tần Quang đủ khiến đối phương nhừ xương. Là một dạng anh lớn ngầm, Tần Quang tuy vẻ ngoài lạnh lùng xa cách nhưng lại chính nghĩa bộc trực. Chính vì hai người có tính cách nửa ăn nhập nửa không đó khiến cho Khang Vũ và Tần Quang như keo sơn, dính chặt lấy nhau, là đôi bạn thân khiến cho người ta ghen tị.
“Cô giao Khang Vũ cho em xử lý.” Với vai trò là lớp trưởng, Kỳ Thư bị cô giáo ép buộc phải tìm cách quản thúc cậu bạn ngỗ nghịch kia. Nhưng cô vốn không phải người lớn không có khả năng thị uy, lại nhìn vóc dáng cao hơn hẳn cô một cái đầu của Khang Vũ, cô làm gì cũng không dám chỉ biết nhắm mắt làm ngơ mặc kệ cậu phá phách.
Nhìn cái cách mà giáo viên giao phó Khang Vũ cho Kỳ Thư, cậu bạn càng không ngó ngàng đến cô, cũng không phải là ai quá lợi hại cậu bạn càng chẳng hề sợ hãi. Đôi lúc Kỳ Thư nhìn Khang Vũ đầy ngưỡng mộ, một người sống bằng những yêu thích của cuộc đời, muốn làm gì thì làm nói gì thì nói, không bị quy tắc hà khắc của trường học siết chặt, không bị danh tiếng của gia đình ép buộc gánh trên lưng. Có thể thoải mái tung cánh như cậu đối với cô chỉ là viển vong.
Có lẽ cô và Khang Vũ sẽ mãi là người dưng nếu không phải một ngày đẹp trời, Kỳ Thư lại muốn làm người tốt.
Hôm đó là ngày sinh hoạt lớp mỗi tuần, buổi sáng Khang Vũ không đi học suốt bốn tiết đầu, mà chỉ tham gia vào tiết sinh hoạt cuối cùng. Không hiểu vì sao lúc đọc bài đánh giá, Kỳ Thư lại không hề nhắc đến chuyện này, vẫn bình thản nhắc nhở Khang Vũ chăm chỉ học tập. Nhưng giáo viên không mù, cả lớp càng không mù. Kỳ Thư đọc xong bài đánh giá liền bị giáo viên chủ nhiệm tra khảo:
“Em là lớp trưởng, sao có thể không thành thật như vậy? Khang Vũ là học sinh cá biệt, cần được uốn nắn, em đừng vì nể nang bạn bè hay sợ Khang Vũ bắt nạt mà nhắm mắt làm ngơ. Cứ như thế này làm sao cô an tâm giao lớp cho em.....”
Giáo viên nói rất nhiều, trách mắng đến hơn nửa tiết. Kỳ Thư chỉ biết cúi mặt nhận sai, tuyệt nhiên không nói thêm điều gì. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng trách mắng trước nay không thể đối phó với Khang Vũ, chi bằng thử cách khác mà thôi, nào ngờ lại bị giáo viên phát hiện ra. Chỉ là cô không biết, người chưa từng chú ý đến cô là Khang Vũ hôm nay đặc biệt nhìn cô rất lâu, quên cả chớp mắt.
Rồi cũng đến một hôm, cậu bạn Khang Vũ ngỗ nghịch nhất lớp lần đầu mở miệng nói chuyện với cô. Đó là ngày mà lần đầu tiên Kỳ Thư tìm đến Internet.
Đối với học sinh lớp sáu như cô, bạn bè đều biết chơi trò chơi trên máy tính, đều dùng Yahoo mà nói, cô mỗi lần lên lớp, cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu. Tâm lý trẻ con luôn e sợ bạn bè bỏ rơi mình, không chơi với mình nữa. Cho nên cô tìm đến nơi mê hoặc bạn bè, tò mò thử xem nó có điều gì thú vị.
Bước vào tiệm, không nói đến số lượng máy móc đang nóng nảy chạy điện bên trong, lại đảo mắt một vòng, bắt gặp bao nhiêu là học sinh, lớn có nhỏ có bám trụ trên từng cái máy. Ở thị trấn nghèo nàn lạc hậu này, số lượng học sinh cấp hai, cấp ba và người lớn có nhu cầu sử dụng là rất nhiều mà máy tính lại hạn chế, cho nên chỉ một cái máy tính và một người sử dụng, sau lưng lại có ba đến bốn người xếp hàng chờ được nhảy phím.
Điều này khiến cho người đang sử dụng có muốn làm vài việc bí mật cũng không thể, bao nhiêu con mắt nhòm ngó, mong chờ người đang xài máy tính nhanh chóng dời mông đi như thế, có muốn gửi một tin nhắn sến sủa cũng chẳng đủ gan chứ đừng nói đến làm việc gì khác. Khiến cho người sử dụng cũng cảm thấy sốt ruột. Cho nên một người sử dụng không quá một tiếng sẽ lập tức nhường máy.
Kỳ Thư cũng đứng đằng sau một dãy hai người đang đứng chờ, hai mắt mở to nhìn người đang ngồi cách sử dụng máy tính. Tuy rằng ở nhà cô cũng có máy tính, nhưng bố cô chuyên dùng để làm việc, cái gọi là mạng internet cơ bản không tồn tại, bố cô cũng không có ý định bắt mạng vào máy cho nên có thể nói kiến thức về công nghệ thông tin đối với cô là số không tròn trĩnh.
Đợi được một lúc, cũng đến lượt cô.
Kỳ Thư ngồi vào máy tính, ngơ ngẩn nhìn từng biểu tượng trên máy. Ở nhà bố đã chỉ cho cô biết cách đánh văn bản và chơi một số trò chơi có sẵn trong máy tính, lại không chỉ cô biết cách sử dụng mấy biểu tượng kia. Liếc ngang liếc dọc một lượt, cô nhanh chóng nắm bắt được, những người xung quanh đều chọn một biểu tượng có hình chữ e màu xanh và bấm một vài dòng chữ rồi nghe nhạc.
Cô cũng làm y hệt, cũng bấm y hệt nhưng khi đeo tai nghe vào lại chẳng nghe thấy nhạc đâu. Cô càng nhiệt tình click chuột, trên màn hình càng hiện ra vô số những dãy chữ không hiểu nghĩa, lại loạn xạ không còn như ban đầu. Qua mười lăm phút, mồ hôi bắt đầu rơi. Kỳ Thư hốt hoảng, chóng mặt không biết cách nào người xung quanh có thể sử dụng được Yahoo. Những khung chat tràn lan hiện trên màn hình những máy tính xung quanh, còn cô chỉ là hỗn tạp những tab quảng cáo không khả dụng.
Kết cục là ngậm một tiếng thở dài.
“Có vậy mà cũng không biết.” Giọng nói lanh lảnh cất lên đằng sau lưng Kỳ Thư.
Cô giật mình quay đầu, liền bắt gặp bộ dáng vừa đi đá bóng về, mồ hôi ướt đẫm áo, ngay cả mái tóc trước cũng đẫm nước của Khang Vũ đang nhìn vào màn hình máy tính của cô. Vẻ mặt xem thường.
“Biết hay không kệ tớ, liên quan gì đến cậu.” Lần đầu tiên bắt chuyện lại bị chọc tức. Kỳ Thư tức giận dậm chân nói.
“Liên quan. Đi ra ngoài có ai hỏi cậu nói học chung lớp với tớ, không phải rất mất mặt sao?” Khang Vũ ném trái bóng qua một bên, nhích người đứng bên cạnh Kỳ Thư cầm lấy chuột tắt hết một đống các trang quảng cáo chỉ trong nháy mắt.
Trong gió nhẹ, cô ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu, không nồng nặc mà nhẹ nhàng, nhìn rõ được từng giọt nước nhễ nhại trên trán cậu, mái tóc đinh vương vãi từng hơi sương lạnh, cánh tay gầy của cậu thoăn thoắt trên bàn phím, điệu nghệ như một người chuyên nghiệp.
“Tớ sẽ không nói học chung lớp với cậu. Thế là được chứ gì?” Kỳ Thư bực bội nói.
“Vô ích. Cậu ngồi đây một hồi. Người ta cũng sẽ chú ý vì mức độ ngu đần của cậu. Cậu không mở miệng, lại không ai nhận ra cậu là ai à? Thị trấn này cũng to quá.” Khang Vũ vừa nói, vừa mở ra một bản nhạc đồng thời mở Yahoo lên.
Kỳ Thư nghe vậy càng thêm mất mặt. Cô là không có ai chỉ bảo, cho nên cái gì cũng không biết. Lại để cho một cậu bạn sỉ nhục. Thật quá mức xấu hổ.
Còn chưa để Kỳ Thư đáp lại, Khang Vũ đã lần nữa mở miệng: “Tớ đã mở Yahoo lên rồi, cậu muốn tên là gì thì nhập vào ô này, mật khẩu như nào thì nhập vào ô này. Sau đó bấm cái này, rồi cái này. Rồi sau khi cậu hoàn thành, tớ sẽ chỉ tiếp.”
Kỳ Thư bị một loạt tốc độ sử dụng máy tính của Khang Vũ làm cho hoa mắt. Ai nói cậu ấy học tệ tất cả các môn, môn tin học đảm bảo là điểm tuyệt đối. Kỳ Thư còn đang ngơ ngác, Khang Vũ nói xong liền vào bên trong, tất bật thay đồ ăn cơm. Nhanh như một cơn gió, đến nỗi Kỳ Thư còn thấy mơ hồ rốt cuộc lúc nãy cô có phải nói chuyện với cậu hay không? Người chưa từng liếc mắt đến cô.
Cô từng nghe nói Khang Vũ rất ít khi về nhà, cậu thường lang bạt trong tiệm internet, hoặc rong chơi cùng đám bạn thân. Chính là vì gia đình Khang Vũ không trọn vẹn, khiến cho cậu không được lớn lên như những đứa trẻ khác, đối với xã hội, vì gia đình như vậy nên sự ngỗ nghịch của cậu được coi là đương nhiên.
Khi Khang Vũ trở lại với bộ đồ sạch sẽ. Kỳ Thư cũng đã hoàn thành cho mình một cái nick chat với những ký tự đơn giản dễ nhớ. Không giống với bạn bè cô đều bao gồm những ký tự khó đọc, hệt như ma trận không thể nhớ nổi. Khang Vũ nhìn qua nick chat, chờ cho người ngồi máy bên cạnh Kỳ Thư rời đi liền đặt mông ngồi xuống, mở Yahoo lên.
“Cậu mở lên đi.” Như chỉ điểm cho Kỳ Thư. Khang Vũ chậm rãi trong từng thao tác. Từ bước kích hoạt cho đến mở khung chat, rất kiên nhẫn chỉ cho Kỳ Thư hiểu những thứ này để làm gì.
Kỳ Thư mất một hồi mới có thể hiểu hết. Đến khi hiểu ra, cô lại vô cùng hào hứng tiếp cận. Cô dùng những ngón tay non nớt gõ từng nick chat của bạn bè được viết trong cuốn sổ tay nhỏ để kết bạn. Mất một hồi rất lâu mới có thể kết được ba cô bạn thân của cô.
Đang lúc này trên màn hình máy tính hiện lên một nick chat đang muốn kết bạn với cô. Dòng nick khá dài, cái tên hơi khó đọc và không hiểu nghĩa, trong khi cô đang ngờ vực thì chuột trên máy tính của cô bị Khang Vũ dành lấy, nhanh chóng ấn nút chấp nhận.
“Cậu làm gì vậy?”
“Là nick của tớ. Kết cho thêm nhiều bạn thôi, chả để làm gì cả.” Khang Vũ không nhìn Kỳ Thư, thản nhiên chơi tiếp trò chơi đang dở dang của cậu.
Kỳ Thư ngây ngô nhìn trên khung chat. Khang Vũ là người bạn trên Yahoo đầu tiên của cô, ánh sáng xanh của Yahoo cũng thật lạ, cô không bài xích cũng chẳng tiếp nhận, chỉ yên lặng để nó nằm ở đó. Màu xanh của cây lá đem đến cho cô cảm giác nhẹ nhàng, đôi khi nhìn thấy nó, cô mới biết được người kia cũng đang hoạt động, có thể một cú nhấp chuột mà tiến hành đàm thoại, nói ra những lời mà mặt đối mặt không thể nói. Thú vị đấy chứ.
Kỳ Thư mỉm cười đem tai nghe đeo vào. Bản nhạc mà Khang Vũ mở vẫn luôn chạy. Đó là một bài hát mới nổi, được lưu trong máy nghe nhạc của anh chị cấp ba. Giọng hát của nam ca sĩ rất trầm ấm, từng lời hát rót vào lồng ngực bé nhỏ non nớt của cô rồi im lặng nằm đó.
“Này. Cậu định ngồi đây bao lâu?” Đang mải nghe nhạc, khám phá thế giới thần kỳ của mạnh internet, Kỳ Thư bị tiếng gọi của Khang Vũ làm cho giật mình. Nhìn ra bầu trời tối đen như mực, phát hiện ra sắp đến giờ cơm tối cô liền lật đật tắt máy ra quầy thanh toán. May mắn là nhà cô ở gần đó, chỉ cách vài ngôi nhà là tới cho nên cô cũng không vội.
Trước khi rời đi cô mới kịp nhớ ra còn chưa chào Khang Vũ lại nhìn thấy cậu vẫn chăm chú chơi điện tử. Lúc này mới nhận ra sự chú tâm của cậu vào trò chơi kia cao như thế nào, vậy mà vẫn còn nhớ nhắc cô về sớm. Người này....
Suy nghĩ một chút cô quyết định đi về nhà không chào cậu mà quay lại chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ sau với một túi cơm hộp đầy ắp thức ăn và cơm đang còn nóng đưa cho Khang Vũ vẫn đang dán mắt vào trò chơi:
“Đói rồi phải không, ăn chút đi đã.”
Nhìn thấy hộp cơm thơm nức còn bốc khói, Khang Vũ kinh ngạc nhìn Kỳ Thư nở nụ cười thánh thiện. Đã lâu rồi không có ai lo chuyện câu no hay đói. Đây là lần đầu tiên.
“Là công của cậu chỉ cho tớ, đều là mẹ tớ nấu, không phải tớ. Ăn được.” Thấy biểu hiện lấp lử nửa muốn nhận nửa không của Khang Vũ, Kỳ Thư đành nói thêm một câu.
Khang Vũ phì cười đón lấy hộp cơm: “Là vì mẹ cậu nấu tớ mới ăn đấy.” Cảm nhận hơi ấm từ hộp cơm truyền vào tay, Khang Vũ đi ra bên ngoài, ngồi xuống hàng ghế đá bên dưới tán cây. Bóng trăng chơi đùa cùng lá cây rơi xuống mảnh đất loang lổ ánh đèn đêm. Cậu cầm lấy thìa, cẩn thận ăn từng miếng một.
Kỳ Thư ngồi bên cạnh nhìn Khang Vũ ăn một cách cẩn thận. Cô không ngờ đến cậu lại trân trọng một hộp cơm như vậy. Có lẽ vì cô biết rằng Khang Vũ từ lâu không được ăn cơm nhà, mỗi ngày lang bạt đều ăn lung tung chống đói, người mẹ mải mê đi làm không quan tâm đến con trai đã khiến Khang Vũ có tuổi thơ bất hạnh như vậy.
“Tớ...làm bạn với cậu được không?” Thấy Khang Vũ đã ăn xong, Kỳ Thư quyết định mở miệng.
“Ủa, vậy chứ trước nay tớ với cậu không phải bạn hả?” Khang Vũ uống một ngụm nước nhướn mày hỏi.
“Bạn gì chứ. Tớ và cậu đã bao giờ nói với nhau câu nào đâu?”
Khang Vũ nghe vậy liền bật cười ha hả: “Không phải cứ nói chuyện với nhau mới là bạn cũng không phải cứ không nói chuyện thì là kẻ thù. Hồi bố tớ còn sống, ông ấy luôn nói với tớ tìm được người bạn tri kỷ rất khó, không phải người luôn kè kè bên mình cũng không phải người luôn nói chuyện với mình mà là người có thể khiến bản thân chịu mở lòng.”
Kỳ Thư há hốc mồm nhìn Khang Vũ như vật thể lạ, có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cậu bạn quậy phá của lớp lại có thể thốt ra những lời hoa mỹ mượt mà đến vậy, chính cô còn chẳng thể nói được nửa chữ, bộ dạng lại hệt như người lớn của Khang Vũ lại khiến cô càng nín lặng.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?” Khang Vũ bị Kỳ Thư nhìn đến muốn thủng mặt liền ngứa ngáy nói.
“Nói vậy nghĩa là sao? Tớ không hiểu lắm.”
Khang Vũ thở dài: “Lớp trưởng cái gì chứ, đúng là bã đậu.”
“Cậu nói ai là bã đậu???” Kỳ Thư tức giận la lên.
Nhìn bản mặt hằm hằm của cô, Khang Vũ được nước phá lên cười. Dáng vẻ tức giận này cứ như là một bàn đạp để cậu chọc tức vậy, quá mức buồn cười.
“Haha, để tớ nói cho bã đậu nghe, lời tớ có nghĩa là cậu và tớ vốn dĩ luôn là bạn rồi.”
Kỳ Thư điên tiết ném hộp cơm vào mặt Khang Vũ: “Tên tớ là Kỳ Thư, bã đậu cái đầu cậu ấy. Bạn thì cứ nói là bạn, cái gì mà tri kỷ với mở lòng nạc ba chỉ. Phiền phức!”
Nghe giọng điệu của Kỳ Thư, Khang Vũ càng nhịn không được ôm bụng cười, cười đến chảy nước mắt. Chỉ là lúc đó còn quá nhỏ, cô không hiểu được lời nói mà bố của Khang Vũ để lại, người khiến cậu mở lòng chính là cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook