“Tớ đã được chẩn đoán từ cuối năm lớp chín vì vài lần ngã đến sứt đầu mẻ trán của mình. Lúc đó tớ biết ngay chứ, tớ thân thủ cao cường sao có thể té miết như vậy được. Ha ha.”

Ngược lại với biểu cảm vô tư cười đùa của Khang Vũ, Tần Quang và Thùy An ngây dại không thể cười nổi. Tần Quang vuốt mặt để bình tĩnh rồi nói:

“Vậy là lúc trước mỗi lần cậu bị ngã đều là vì ‘nó’ mà ra?”

Khang Vũ mỉm cười gật đầu:

“Phải. Tế bào tiểu não của tớ đang chết dần, tuy rằng nó phát triển rất chậm nhưng qua từng ngày tớ đều có thể cảm nhận được mỗi sợi thần kinh trên cơ thể ngày một tê liệt, nó khiến tớ chẳng thể nào hoạt động theo ý mình được nữa. Ban đầu tớ chẳng thể phản ứng kịp khi bước đi vội vàng, sau đó sẽ liên tục vấp té. Dần dần về sau bước chân của tớ không còn thẳng tắp được nữa, và rồi mất hết khả năng đi lại như bình thường. Cho đến trước khi thi đại học, tớ đã không thể điều khiển được đôi chân mình nữa. Nhưng mà không sao, tớ vẫn luôn cố gắng qua từng ngày để chữa trị. Các cậu đừng lo quá. Mẹ tớ cho tớ về học cấp ba ở thành phố chủ yếu là để chữa trị căn bệnh này cho tớ đấy thôi. Nay mai tớ sẽ đi lại được bình thường.” 

Bàn tay Tần Quang siết chặt lại, còn Thùy An sớm đã đau lòng đến nức nở liền đưa tay đánh vào lưng Khang Vũ một cái gào lên:

“Sớm đã biết đến căn bệnh này, sao lại không chịu nói cho bọn tớ biết? Sao còn đi đến tận Singapore xa xôi làm gì chứ?”

“Là tớ đi chữa bệnh mà. Ở đất nước mình tạm thời chưa đủ khả năng để chữa căn bệnh này. Là người ta giới thiệu cho tớ sang Singapore để tiến hành chữa trị. Tớ mới phải nói dối là du học đấy chứ.” 

Lúc này Tần Quang và Thùy An mới biết rằng, hóa ra Khang Vũ không phải không thích học ở thị trấn A mà là để bệnh viện tỉnh có thể theo dõi bệnh tình của cậu mới chọn trường của tỉnh để học. Hóa ra cậu không hề vì suất du học mà bỏ thi đại học mà là vì cậu chẳng thể đi học được nữa, đành chọn con đường chữa lấy căn bệnh quái ác này.

Hóa ra tất cả đều là lừa gạt.

“Là cậu gạt bọn tớ hay chỉ muốn gạt Kỳ Thư?” Tần Quang nhận ra Khang Vũ không hề e ngại khi khai báo chuyện này ngay thời điểm này cho hai người bọn họ nhưng vẫn luôn e dè khi có Kỳ Thư.

Nhắc đến Kỳ Thư, đôi mắt tràn ngập tinh quang của Khang Vũ như bị một hòn đá làm cho gợn sóng. Cậu cười buồn đáp:

“Phải. Là tớ muốn gạt Kỳ Thư cho đến cuối cùng. Tớ không muốn cậu ấy coi tớ là thằng bệnh. Cũng chẳng muốn cậu ấy....thương hại tớ.”

Bầu không khí chùn xuống, chỉ nghe tiếng mưa lất phất đạp trên mái nhà. Kỳ Thư xót xa nhìn Khang Vũ nói:

“Vậy là lúc nãy, hai người đã nghe hết tất cả?” Những lời nói gây tổn thương sâu sắc của Kỳ Thư lại không ngờ sẽ lọt đến tai của Khang Vũ một cách trực tiếp như vậy. Không nói cũng biết Khang Vũ buồn như thế nào.

“Hôm nay Vũ dám trốn cả bệnh viện chạy về tận đây chỉ để gặp Kỳ Thư, vậy mà cậu ta lại độc miệng đến mức như thế này. Tớ coi như nhìn nhầm cậu ta.” Tần Quang tức giận nói.

“Đừng nói như vậy. Các cậu đã quen biết Kỳ Thư bao lâu rồi, lại không rõ tính cách thẳng như ruột ngựa của cậu ấy sao. Kỳ Thư từ xưa đã không thích tớ, cậu ấy thương hại mà ở bên tớ thì cũng có sao đâu. Chẳng phải tất cả đều rất vui vẻ đó sao?” Khang Vũ cố gắng trấn an Tần Quang, không mong cậu có cái nhìn không thiện cảm về Kỳ Thư.

“Tại sao lúc nào cậu cũng bênh cậu ta? Suốt tám năm qua cậu ta đã làm gì cho cậu? Đã bao giờ nửa đêm mưa bão chờ cậu bên ngoài cổng học thêm để đón cậu về chưa? Đã bao giờ nhịn ăn sáng để mua quà ăn vặt cho cậu chưa? Đã bao giờ đứng ra bao che cho mọi tội lỗi của cậu hay chưa? Hay đã bao giờ quan tâm cậu sống chết thế nào bao giờ chưa? Suốt thời gian qua đều là cậu vì Kỳ Thư mà thôi. Cậu định chịu thiệt thòi đến bao giờ đây? Chân đã chẳng đi lại được, ngay cả bát cơm cũng chẳng cầm nổi, cậu còn tỏ vẻ mình ổn với ai đây hả? Bây giờ Kỳ Thư có người khác liền quay lưng với cậu, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm. Cậu nhìn mà xem có đáng không?”

Không đáng, thật sự không đáng sao? Kỳ Thư không hề nhìn thấy những điều cậu đã làm dù chỉ một lần sao?

Thùy An không thể bênh Kỳ Thư được nữa vì bây giờ cô hoàn toàn mang sai lầm ở trên người. Khang Vũ cho dù đã không còn hoàn hảo nữa, cho dù lúc trước chẳng thể cầm nổi bàn tay của Kỳ Thư được nữa cũng luôn tìm cách bảo vệ cô. Còn cô liên tục phủ nhận tình cảm đó rồi xem như gánh nặng. Đã như vậy cậu còn cố gắng bao biện cho cô để làm gì?

“Các cậu có lẽ không biết.” Khang Vũ chậm rãi ngẩng đầu, giọng trầm buồn nói: “Bệnh của tớ không chỉ đơn giản là bệnh bình thường. Nó là bệnh hiểm nghèo. Cho đến hôm nay chưa từng có tiền lệ hồi phục. Tuổi thọ của tớ sẽ ngày càng bị rút ngắn, có lẽ sẽ chỉ vài năm nữa thôi, cũng có lẽ là vài tháng tớ cũng chẳng rõ nữa. Tớ có thể sẽ phải chết.”

Lời vừa dứt, cả Tần Quang và Thùy An đều kinh hoàng tột độ, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu run rẩy nhìn Khang Vũ. Họ không thể tin được lời mà Khang Vũ nói sẽ đến một ngày mất đi Khang Vũ.

“Mẹ tớ đã phải bán nhà để lo trị bệnh cho tớ với mong muốn một phép màu sẽ xảy ra. Tớ hiểu điều đó nghĩa là gì. Bà ấy vì muốn tớ tiếp tục sống mà từ bỏ hết tất cả mọi thứ của mình. Nhưng mà các cậu có hiểu được cảm giác mà có lẽ một sớm mai nào đó bản thân sẽ không thể tỉnh dậy được nữa như thế nào không? Không rõ ràng bản thân có thể sống bao lâu, sống như thế nào nữa. Cái cảm giác đó rất đau đớn, rất tuyệt vọng. Có những lúc nhìn mẹ đau đớn khóc trong góc phòng. Tớ đã ước rằng bà không sinh ra tớ. Không phải nhìn tớ như thế này. Nỗi đau đó gặm nhấm tớ còn đau hơn cả những lúc chẳng thể đi lại được.”

Mỗi lời nói của Khang Vũ như đâm một nhát dao vào trái tim hai người. Bao năm qua họ đã không hề biết Khang Vũ phải chịu đựng những gì. Cố gắng dấu đi căn bệnh, che lấp bằng nụ cười vui vẻ kia khiến cho họ ảo tưởng mọi thứ vẫn ổn. Nhưng thật ra đều là vì Khang Vũ trân quý từng dây phút được sống, được bước đi bằng đôi chân của mình. Mỗi thời gian bên họ đều có thể thỏa mình vui vẻ. Lưu giữ nó thành ký ức đẹp.

“Các cậu có biết không. Những lúc tuyệt vọng như thế, ngoài mẹ tớ ra Kỳ Thư chính là động lực để tớ có thể tiếp tục tiếp nhận chữa trị, nỗ lực qua từng ngày để kéo dài mạng sống của mình. Mong mỏi một kỳ tích nào đó sẽ xuất hiện. Mỗi đêm nói chuyện với cậu ấy, nhìn cậu ấy qua màn hình máy tính dù rất xa đi chăng nữa, lòng tớ đều cảm thấy thật vui vẻ. Tớ luôn nuôi một quyết tâm khi có thể đi lại như bình thường, tớ sẽ nắm tay Kỳ Thư, cùng cậu ấy đi khắp thành phố C bằng một buổi hẹn hò lãng mạn. Tớ đã mong mỏi như vậy đấy.”

“Tớ xin lỗi.” Tần Quang gục đầu xuống cắn môi run rẩy: “Tớ đã không biết điều đó. Không thể giúp gì được cho cậu. Tớ thật...vô dụng...”

“Tớ tin cậu có thể làm được. Có thể là người đầu tiên trị được căn bệnh này. Chẳng qua là khiến cậu tạm thời không đi lại được thôi mà phải không?” Thùy An nuốt nước mắt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng khóe mi không ngừng trào dâng những giọt lệ xót xa.

Khang Vũ cười buồn lắc đầu: “Không chỉ là không đi được. Ngày nào đó khi các tế bào dần dần bị hủy hoại, tớ sẽ chẳng thể nói được nữa, càng không thể gọi tên các cậu một cách tử tế. Tớ không thể cầm đũa để ăn, không thể điều khiển được khi nào bản thân sẽ tiểu tiện. Có lẽ tớ sẽ giống một đứa bé sơ sinh. Chỉ có thể nằm một chỗ nhìn người ta nô đùa.”

Tần Quang và Thùy An không nhịn được ôm chặt lấy Khang Vũ nức nở: “Đừng nói nữa. Đủ rồi. Đủ rồi mà...”

Họ không dám tin, không dám nghĩ đến một ngày nào đó Khang Vũ sẽ chỉ còn như một nhánh cây vô tri.

“Các cậu là tất cả những gì mà tớ có. Lần này tớ về là liều lĩnh vì lo cho Kỳ Thư. Bây giờ nhìn cậu ấy vui vẻ như vậy, tớ có thể an tâm phần nào. Chuyến bay tối nay sẽ đưa tớ trở lại Singapore tiếp tục trị liệu. Tớ nói ra tất cả điều này bởi vì lúc ở bên đó tớ đã luôn lo sợ một ngày nào đó tớ không thể tỉnh dậy được nữa, các cậu sẽ không biết tớ đã ở đâu sẽ lo lắng. Sự thật thà lần này của tớ chỉ với một hi vọng. Hi vọng các cậu giúp tớ giữ bí mật với Kỳ Thư cho đến khi phép màu xảy ra với tớ. Cho đến khi tớ có thể đứng trên đôi chân của mình trước mặt cậu ấy.” Rút trong túi ra một món quà nhỏ đặt vào tay Thùy An, trân trọng nở một nụ cười:

“Có lẽ vì nhiều chuyện xảy ra, các cậu đã quên mất hôm nay là sinh nhật Kỳ Thư. Tớ không thể giữ lời hứa đến thành phố C, nhưng món quà này phải đến tận tay cậu ấy vào đúng hôm nay nhé.”

.....

Cho đến khi Khang Vũ lên máy bay, rời khỏi đất nước này để trở về Singapore xa xôi chữa trị căn bệnh quái ác. Khang Vũ và Thùy An vẫn còn ngơ ngẩn đứng nhìn bầu trời đen đặc không được ánh nguyệt chiếu sáng kia. 

Họ đau xót, run rẩy, hoang mang, sợ hãi nhưng họ lại càng trân trọng và yêu quý Khang Vũ hơn khi cậu không hề nhụt chí mà luôn tự xây cho mình một động lực, một sự lạc quan khó ai có thể bì kịp để mong mỏi một thứ ảo ảnh gọi là phép màu, để dùng trái tim vẫn đập kia yêu thương bao bọc Kỳ Thư.

Còn họ thì có gì chứ? Chỉ là sự nhu nhược khi đứng giữa hai người mà thôi.

----

Ngày hôm sau, Thùy An chẳng tìm đến cô nữa. Cũng chẳng để lại lời nhắn gì, biểu cảm thất vọng của Thùy An trước khi rời đi đã khiến Kỳ Thư hiểu rõ Thùy An không hề hài lòng với chuyện này. Thế nhưng cô làm gì được nữa chứ. Đỗ Phong mỗi ngày đều dính lấy cô, biến thế giới của cô chỉ có một mình anh. Cho dù không có Thùy An và Tần Quang, Kỳ Thư cũng chẳng hề thấy có chút tẻ nhạt nào. Đây có thể coi là một trong số ưu điểm của Đỗ Phong, dễ dàng khiến Kỳ Thư xoay trái tim về phía anh một chút, lại một chút.

Hôm nay Thùy An không đến nhưng Tần Quang lại đến, nhìn thấy Đỗ Phong ngồi bên cạnh cô trêu hoa ghẹo nguyệt thì càng ngứa mắt. Cậu gắt gỏng nói:

“Kỳ Thư! Tớ muốn nói chuyện với cậu.”

Kỳ Thư nhìn thấy sắc mặt Tần Quang không được tốt, còn tính đẩy Đỗ Phong đi chỗ khác thì anh ta đã nhanh miệng đáp:

“Đây là bạn thân của em Tần Quang có phải không? Lần đầu tiên gặp mặt tôi tự giới thiệu luôn nhé. Tôi là Đỗ Phong. Tôi biết cậu là thanh xuân thưở thiếu thời của Kỳ Thư. Còn tôi là tình yêu đích thực cuối cùng của Kỳ Thư. Nghe rất liên quan đúng không. Ha ha.”

“Cút!” Tần Quang không hề nể nang ai mà thẳng mặt quát, dáng vóc cao lớn mạnh mẽ của Tần Quang kèm theo sát khí đằng đằng khiến cho Đỗ Phong tái mặt lùi lại một bước.

“Tần Quang! Làm cái trò gì vậy? Ai cho phép cậu bất lịch sự với Tần Quang như thế???” Kỳ Thư bực tức gào lên.

“Tần Quang này làm việc không cần ai cho phép. Ngoại trừ Khang Vũ ra tớ sẽ không nể nang bất kỳ ai. Cậu quên rồi sao?” 

“Dù sao tôi cũng là bạn trai của Kỳ Thư, lần gặp sau hi vọng cậu lịch sự một chút.” Nhìn thấy ánh mắt phát ra tia lửa đạn của Tần Quang, Đỗ Phong mới biết là kẻ không nên dây vào liền tỏ vẻ hiểu chuyện cáo biệt Kỳ Thư lủi đi chỗ khác.

“Cậu thì hay rồi. Không xem ai ra gì. Cậu quát người ta cũng chừa cho tớ ít mặt mũi chứ.” Nhìn bóng Đỗ Phong biến mất sau cánh cửa, Kỳ Thư càng cảm thấy khó chịu.

“Cậu bây giờ vẫn cần mặt mũi cơ đấy. Cậu làm tổn thương Khang Vũ hết lần này đến lần khác, có bao giờ cậu ân hận lấy một lần hay chưa? Cậu ấy vất vả liều cả mạng sống chạy về đây tìm cậu để làm gì? Để nhìn cậu hạnh phúc bên kẻ khác ư? Cậu nghĩ Khang Vũ là chúa trờ rộng lượng đến thế sao?”

Kỳ Thư kinh ngạc há hốc miệng nhìn xung quanh: “Khang Vũ về rồi ư? Khi nào? Sao tớ không nhìn thấy?”

“Đừng tìm nữa mất công. Tối hôm qua cậu ấy đã đi rồi. Có muốn gặp cũng chẳng gặp được nữa.” Giọng Tần Quang hơi nghẹn đi, tròng mắt đỏ ửng những tia máu, tựa như chỉ cần nhắc đến Khang Vũ đều đau lòng không nhịn được.

“Vậy...vậy sao? Cậu ấy đã nhìn thấy rồi sao?” Kỳ Thư gục xuống, tròng mắt thu nhỏ lộ vẻ hoảng loạn. Bàn tay run run đan chặt vào nhau.

Chẳng phải cô xem cậu là gánh nặng, là thương hại sao? Tại sao bây giờ khi biết được Khang Vũ nhìn thấy cô và Đỗ Phong bên nhau, cô lại sợ hãi đến như vậy?

“Cậu có biết Khang Vũ vì cậu....Là vì cậu mà.....Hức....” Tần Quang không nói được nữa, bật câu chữ thành tiếng nức nở. Chỉ cần nhớ đến Khang Vũ, Tần Quang lại đau đến không thở nổi.

Tần Quang bực bội quăng hộp quà vào mặt Kỳ Thư hét lên:

“Chúc mừng sinh nhật kẻ thất hứa. Đây là món quà Khang Vũ chạy một đoạn đường xa để mang đến. Cho dù một giây cậu ấy cũng chưa từng quên cậu.”

Nói rồi liền bỏ đi. Để lại Kỳ Thư ngơ mặt với hộp quà trên tay. 

“Không phải tớ thất hứa. Là tớ đã một mình đi đến thành phố C....” Kỳ Thư không kịp nói ra hôm qua là cô đã đến nơi hứa hẹn chờ đợi họ xuất hiện, cũng là cô tự mình trải qua tuổi hai mươi đơn độc nhưng Tần Quang đã không hề nghe thấy điều đó.

Cô run rẩy bóc từng lớp giấy gói bọc cẩn thận kia ra. Cắn môi bật lên một tiếng kêu khi thấy một đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ rực còn rất tươi khi được ủ kín trong gương đó. Nó đã đi một đoạn đường xa để đến với cô chỉ để cô ngắm nhìn lúc còn rực rỡ nhất. Kỳ Thư gục xuống. Trân quý ôm lấy đóa hoa tươi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương