Bóng Hình Của Gió
-
Chương 49
MƯỜI NĂM KỂ TỪ KHI ĐẶT CHN LÊN BUENOS AIRES, Jorge Aldaya, hay cái sức mạnh nay đã cạn kiệt mà anh ta trở thành, đã quay về Barcelona. Những tai họa đã khởi đầu gặm nhấm gia đình Aldaya ở Cựu Thế giới chỉ ngày càng lớn dần lên ở Argentina. Jorge bị bỏ mặc một mình đối mặt với thế giới, một cuộc chiến mà anh ta không có cái sức mạnh của cha mình cũng như sự điềm tĩnh của ông để đối mặt. Jorge đã đến Buenos Aires với một trái tim tê dại, bị lòng ăn năn bắn xuyên qua. Châu Mỹ, như anh ta nói sau này, là một điều diệu kỳ, vùng đất của kẻ săn mồi man rợ, mà anh ta lại được giáo dục trong những đặc ân cùng sự tao nhã phù phiếm của châu Âu già cỗi - một lục địa chết bị sức ì níu lại. Chỉ trong vài năm, anh ta mất tất cả, đầu tiên là mất thanh danh của mình rồi cuối cùng mất chiếc đồng hồ vàng cha anh ta đã tặng nhân lễ ban thánh thể đầu tiên. Nhờ chiếc đồng hồ, anh ta có thể mua được một tấm vé quay về. Người đàn ông quay lại Tây Ban Nha gần như là một kẻ ăn mày, một đống thất bại và cay đắng, bị đầu độc bởi ký ức về những gì anh ta cảm thấy đã bị cướp đi và lòng căm thù kẻ mà anh ta đổ lỗi đã gây ra sự lụn bại của mình: Julián Carax.
Lời hứa với người cha vẫn in trong tâm trí. Ngay khi về nước, anh ta cố truy tìm dấu vết của Julián, chỉ để phát hiện ra rằng Carax cũng dường như biến mất khỏi Barcelona. Chính lúc ấy, nhờ tình cờ hay định mệnh, anh ta gặp được người quen cũ. Sau một sự nghiệp vinh quang trong trại cải tạo và nhà tù, Francisco Javier Fumero đã gia nhập quân đội, đeo hàm trung úy. Có nhiều người dự tính hắn sẽ là một vị tướng trong tương lai, nhưng một vụ bê bối mờ ám đã khiến hắn bị đuổi khỏi quân ngũ. Lúc ấy danh tiếng của hắn đã vượt ra khỏi phạm vi quân đội. Người ta kể đến hắn về một vụ làm ăn lớn, nhưng trên hết, người ta sợ hắn. Francisco Javier Fumero, thằng bé nhút nhát và sợ hãi từng nhặt lá khô trong sân trường San Gabriel, giờ là một kẻ giết người. Người ta kháo rằng, hắn giết những nhân vật danh tiếng vì tiền, và hắn trừ khử chính khách theo đơn đặt hàng. Fumero được mệnh danh là thần Chết.
Aldaya và hắn nhận ra nhau ngay qua ánh đèn mờ của quán cà phê Novedades. Aldaya bị ốm, bị một cơn sốt lạ hành hạ mà anh ta đổ cho những loại côn trùng trong rừng Nam Mỹ. “Ở đấy, thậm chí loài muỗi cũng là lũ khốn nạn,” anh ta than phiền. Fumero lắng nghe anh ta với vẻ thích thú và ghê tởm. Hắn sùng bái loài muỗi và mọi côn trùng nói chung. Hắn ngưỡng mộ kỷ luật của chúng, sự chịu đựng và tính tổ chức của chúng. Ở chúng không có sự lười biếng, không có sự chống lại tổ chức hay thoái hóa giống loài. Loài hắn ưa thích là nhện, giống côn trùng được phú tài năng khoa học hiếm hoi về giăng bẫy và chờ đợi con mồi với lòng kiên nhẫn vô hạn, biết rằng sớm hay muộn con mồi sẽ sa lưới, do ngu ngốc hay bất cẩn. Theo hắn, xã hội loại người có nhiều điều cần học hỏi ở côn trùng. Aldaya là một trường hợp rõ ràng về suy đồi đạo đức và thể xác. Anh ta đã già đi nhiều và trông tiều tụy, không chút cơ bắp. Fumero không thể chịu được những kẻ không có cơ bắp. Bọn họ làm hắn phát nôn.
“Javier, tớ thấy thật kinh khủng,” Aldaya van nài. “Cậu cho tớ ở nhờ vài hôm được không?”
Fumero đồng ý đưa Jorge Aldaya về ở nhà mình. Hắn sống trong một căn hộ tối tăm trên khu phố Raval, đường Cadena, cùng hằng hà sa số côn trùng đựng trong những chiếc bình thuốc, và dăm bảy cuốn sách. Fumero yêu côn trùng bao nhiêu thì căm thù sách vở bấy nhiêu, nhưng đấy không hề là những cuốn sách thường: chúng là những cuốn tiểu thuyết của Julián Carax do Cabestany xuất bản. Có hai cô điếm sống ở căn hộ đối diện - một bà mẹ cùng cô con gái chấp nhận cả chuyện bị người ta châm điếu thuốc lá đang cháy vào người khi ế khách, đặc biệt vào cuối tháng. Fumero trả tiền cho họ trông coi Aldaya khi hắn đi làm. Hắn không muốn thấy anh ta chết. Chưa muốn.
Francisco Javier Fumero đã gia nhập Đội Điều tra Tội phạm. Ở đấy luôn có công việc cho những nhân viên đủ phẩm chất, có khả năng đối mặt với những tình huống nguy nan nhất, những loại tình huống cần xử lý ko để cho những công dân đáng kính có thể tiếp tục sống kiểu ngu si hưởng thái bình. Đấy là những lời trung úy Durán, một kẻ thích nhưng tuyên ngôn trang trọng, kẻ đã kêu gọi Fumero đã gia nhập lực lượng cảnh sát.
“Làm cảnh sát không phải là một công việc, mà là một nhiệm vụ,” Durán tuyên bố. “Tây Ban Nha cần những kẻ dũng cảm hơn và ít lời hơn.”
Thật không may, trung úy Durán chết không lâu sau, bị một tai nạn thảm thương trong một cuộc truy quét của cảnh sát trên quận La Barceloneta: trong cơn hỗn loạn khi đụng độ một nhóm những kẻ vô chính phủ, ông ta đã rơi từ cửa sổ trên mái một tòa nhà, lao qua năm tầng rồi chết. Mọi người đồng ý rằng Tây Ban Nha đã mất đi một người con vĩ đại, một anh dùng dân tộc với tầm nhìn về tương lai, một nhà tư tưởng không e sợ hành động. Fumero đã tiếp quản vị trí của ông ta với niềm tự hào, biết rằng hắn đã làm một việc đúng đắn là đẩy ông ta xuống, vì Durán đang trở nên quá già cho công việc này. Fumero kinh tởm những người già - như hắn ghét những kẻ tàn tật, bọn Digan và đồng bóng - cho dù bọn họ có cơ bắp hay không. Đôi khi Chúa cũng mắc sai lầm. Trách nhiệm của những công dân cương trực là sửa chữa những lỗi lầm nho nhỏ này, và duy trì thế giới ổn định.
Tháng Ba 1932, vài tuần sau khi họ gặp nhau trong Novedades Café, Jorge Aldaya bắt đầu cảm thấy khỏe lên và cởi mở tấm lòng với Fumero. Anh ta cầu xin tha thứ vì cách mình đã xử sự với hắn khi còn học ở trường. Nước mắt đầm đìa, anh ta kể cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện, không bỏ sót một điều gì. Fumero yên lặng lắng nghe, gật đầu, ghi nhận, đồng thời tự hỏi hắn có nên giết Aldaya lúc đó và ngay tại đó không, hay là chờ đợi. Hắn tự hỏi liệu Aldaya có yếu đuối đến mức lưỡi dao sẽ chỉ gặp một sự chống trả thờ ơ từ cái thân thể bốc mùi kia, cái cơ thể ẻo lả vì hàng bao năm biếng nhác kia. Hắn quyết định hoãn lại cuộc phanh thây. Hắn thấy câu chuyện hấp dẫn, đặc biệt khi nó còn liên quan đến Julián Carax.
Hắn biết, từ thông tin thu được ở nhà xuất bản, rằng Carax sống ở Paris, nhưng Paris là một thành phố rất lớn, và dường như không ai trong công ty Cabestany biết chính xác địa chỉ. Không ai ngoại trừ một phụ nữ tên Monfort, người đã giữ kín cho riêng mình. Fumero đã theo dõi cô vài ba lần lúc cô ra khỏi văn phòng, mà cô không hề biết. Hắn thậm chí còn đi xe điện, cách cô chừng nửa thước. Phụ nữ không bao giờ để ý đến hắn, mà nếu có, họ sẽ quay mặt đi hướng khác, vờ như không thấy hắn. Một đêm, sau khi bám theo cô về tận cửa ở Quảng trường San Felipe Neri, Fumero quay về nhà và thủ dâm điên dại; khi làm như vậy, hắn tưởng tượng mình đang đâm con dao vào cơ thể người phụ nữ đó, mỗi nhát đâm khoảng chừng ba phâ chầm chậm, đều đặn, mắt hắn dán chặt vào mắt cô. Có lẽ lúc ấy cô sẽ hạ cố cho hắn địa chỉ của Carax và đối xử với hắn như với sự kính trọng dành cho một sĩ quan cảnh sát.
Julián Carax là người duy nhất Fumero đã không giết được khi hắn đã hạ quyết tâm. Có lẽ vì anh là mục tiêu đầu tiên của Fumero, mà hắn thì cần thời gian để điều khiển trò chơi. Khi Fumero nghe cái tên đó, hắn mỉm cười theo cách những hàng xóm của hắn, các cô điếm, thấy thật kinh hoàng: không chớp mắt, từ từ liếm vành môi trên. Hắn vẫn có thể nhớ cảnh Carax hôn Penélope Aldaya trong tòa dinh thự thênh thang kia trên Đại lộ Tibidabo. Penélope của hắn. Đó là tình yêu thuần khiết, một tình yêu chân thực, như người ta thấy trong phim ảnh. Fumero rất đam mê điện ảnh và đến rạp ít nhất hai lần mỗi tuần. Chính nhờ một bộ phim mà hắn hiểu rằng Penélope là tình yêu của đời hắn. Những người đàn bà còn lại, đặc biệt là mẹ hắn, chẳng gì hơn một lũ đàng điếm. Khi lắng nghe đến đoạn cuối cùng câu chuyện của Aldaya, hắn quyết định rằng, rốt cuộc, hắn sẽ không giết anh ta. Quả thật, hắn vui sướng vì số phận đã để bọn họ gặp lại nhau. Hắn có một viễn ảnh, như những viễn ảnh trong các bộ phim hắn yêu thích: Aldaya sẽ giao nộp cho hắn những con mồi khác. Sớm hay muộn, họ sẽ sập vào mạng lưới của hắn.
Lời hứa với người cha vẫn in trong tâm trí. Ngay khi về nước, anh ta cố truy tìm dấu vết của Julián, chỉ để phát hiện ra rằng Carax cũng dường như biến mất khỏi Barcelona. Chính lúc ấy, nhờ tình cờ hay định mệnh, anh ta gặp được người quen cũ. Sau một sự nghiệp vinh quang trong trại cải tạo và nhà tù, Francisco Javier Fumero đã gia nhập quân đội, đeo hàm trung úy. Có nhiều người dự tính hắn sẽ là một vị tướng trong tương lai, nhưng một vụ bê bối mờ ám đã khiến hắn bị đuổi khỏi quân ngũ. Lúc ấy danh tiếng của hắn đã vượt ra khỏi phạm vi quân đội. Người ta kể đến hắn về một vụ làm ăn lớn, nhưng trên hết, người ta sợ hắn. Francisco Javier Fumero, thằng bé nhút nhát và sợ hãi từng nhặt lá khô trong sân trường San Gabriel, giờ là một kẻ giết người. Người ta kháo rằng, hắn giết những nhân vật danh tiếng vì tiền, và hắn trừ khử chính khách theo đơn đặt hàng. Fumero được mệnh danh là thần Chết.
Aldaya và hắn nhận ra nhau ngay qua ánh đèn mờ của quán cà phê Novedades. Aldaya bị ốm, bị một cơn sốt lạ hành hạ mà anh ta đổ cho những loại côn trùng trong rừng Nam Mỹ. “Ở đấy, thậm chí loài muỗi cũng là lũ khốn nạn,” anh ta than phiền. Fumero lắng nghe anh ta với vẻ thích thú và ghê tởm. Hắn sùng bái loài muỗi và mọi côn trùng nói chung. Hắn ngưỡng mộ kỷ luật của chúng, sự chịu đựng và tính tổ chức của chúng. Ở chúng không có sự lười biếng, không có sự chống lại tổ chức hay thoái hóa giống loài. Loài hắn ưa thích là nhện, giống côn trùng được phú tài năng khoa học hiếm hoi về giăng bẫy và chờ đợi con mồi với lòng kiên nhẫn vô hạn, biết rằng sớm hay muộn con mồi sẽ sa lưới, do ngu ngốc hay bất cẩn. Theo hắn, xã hội loại người có nhiều điều cần học hỏi ở côn trùng. Aldaya là một trường hợp rõ ràng về suy đồi đạo đức và thể xác. Anh ta đã già đi nhiều và trông tiều tụy, không chút cơ bắp. Fumero không thể chịu được những kẻ không có cơ bắp. Bọn họ làm hắn phát nôn.
“Javier, tớ thấy thật kinh khủng,” Aldaya van nài. “Cậu cho tớ ở nhờ vài hôm được không?”
Fumero đồng ý đưa Jorge Aldaya về ở nhà mình. Hắn sống trong một căn hộ tối tăm trên khu phố Raval, đường Cadena, cùng hằng hà sa số côn trùng đựng trong những chiếc bình thuốc, và dăm bảy cuốn sách. Fumero yêu côn trùng bao nhiêu thì căm thù sách vở bấy nhiêu, nhưng đấy không hề là những cuốn sách thường: chúng là những cuốn tiểu thuyết của Julián Carax do Cabestany xuất bản. Có hai cô điếm sống ở căn hộ đối diện - một bà mẹ cùng cô con gái chấp nhận cả chuyện bị người ta châm điếu thuốc lá đang cháy vào người khi ế khách, đặc biệt vào cuối tháng. Fumero trả tiền cho họ trông coi Aldaya khi hắn đi làm. Hắn không muốn thấy anh ta chết. Chưa muốn.
Francisco Javier Fumero đã gia nhập Đội Điều tra Tội phạm. Ở đấy luôn có công việc cho những nhân viên đủ phẩm chất, có khả năng đối mặt với những tình huống nguy nan nhất, những loại tình huống cần xử lý ko để cho những công dân đáng kính có thể tiếp tục sống kiểu ngu si hưởng thái bình. Đấy là những lời trung úy Durán, một kẻ thích nhưng tuyên ngôn trang trọng, kẻ đã kêu gọi Fumero đã gia nhập lực lượng cảnh sát.
“Làm cảnh sát không phải là một công việc, mà là một nhiệm vụ,” Durán tuyên bố. “Tây Ban Nha cần những kẻ dũng cảm hơn và ít lời hơn.”
Thật không may, trung úy Durán chết không lâu sau, bị một tai nạn thảm thương trong một cuộc truy quét của cảnh sát trên quận La Barceloneta: trong cơn hỗn loạn khi đụng độ một nhóm những kẻ vô chính phủ, ông ta đã rơi từ cửa sổ trên mái một tòa nhà, lao qua năm tầng rồi chết. Mọi người đồng ý rằng Tây Ban Nha đã mất đi một người con vĩ đại, một anh dùng dân tộc với tầm nhìn về tương lai, một nhà tư tưởng không e sợ hành động. Fumero đã tiếp quản vị trí của ông ta với niềm tự hào, biết rằng hắn đã làm một việc đúng đắn là đẩy ông ta xuống, vì Durán đang trở nên quá già cho công việc này. Fumero kinh tởm những người già - như hắn ghét những kẻ tàn tật, bọn Digan và đồng bóng - cho dù bọn họ có cơ bắp hay không. Đôi khi Chúa cũng mắc sai lầm. Trách nhiệm của những công dân cương trực là sửa chữa những lỗi lầm nho nhỏ này, và duy trì thế giới ổn định.
Tháng Ba 1932, vài tuần sau khi họ gặp nhau trong Novedades Café, Jorge Aldaya bắt đầu cảm thấy khỏe lên và cởi mở tấm lòng với Fumero. Anh ta cầu xin tha thứ vì cách mình đã xử sự với hắn khi còn học ở trường. Nước mắt đầm đìa, anh ta kể cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện, không bỏ sót một điều gì. Fumero yên lặng lắng nghe, gật đầu, ghi nhận, đồng thời tự hỏi hắn có nên giết Aldaya lúc đó và ngay tại đó không, hay là chờ đợi. Hắn tự hỏi liệu Aldaya có yếu đuối đến mức lưỡi dao sẽ chỉ gặp một sự chống trả thờ ơ từ cái thân thể bốc mùi kia, cái cơ thể ẻo lả vì hàng bao năm biếng nhác kia. Hắn quyết định hoãn lại cuộc phanh thây. Hắn thấy câu chuyện hấp dẫn, đặc biệt khi nó còn liên quan đến Julián Carax.
Hắn biết, từ thông tin thu được ở nhà xuất bản, rằng Carax sống ở Paris, nhưng Paris là một thành phố rất lớn, và dường như không ai trong công ty Cabestany biết chính xác địa chỉ. Không ai ngoại trừ một phụ nữ tên Monfort, người đã giữ kín cho riêng mình. Fumero đã theo dõi cô vài ba lần lúc cô ra khỏi văn phòng, mà cô không hề biết. Hắn thậm chí còn đi xe điện, cách cô chừng nửa thước. Phụ nữ không bao giờ để ý đến hắn, mà nếu có, họ sẽ quay mặt đi hướng khác, vờ như không thấy hắn. Một đêm, sau khi bám theo cô về tận cửa ở Quảng trường San Felipe Neri, Fumero quay về nhà và thủ dâm điên dại; khi làm như vậy, hắn tưởng tượng mình đang đâm con dao vào cơ thể người phụ nữ đó, mỗi nhát đâm khoảng chừng ba phâ chầm chậm, đều đặn, mắt hắn dán chặt vào mắt cô. Có lẽ lúc ấy cô sẽ hạ cố cho hắn địa chỉ của Carax và đối xử với hắn như với sự kính trọng dành cho một sĩ quan cảnh sát.
Julián Carax là người duy nhất Fumero đã không giết được khi hắn đã hạ quyết tâm. Có lẽ vì anh là mục tiêu đầu tiên của Fumero, mà hắn thì cần thời gian để điều khiển trò chơi. Khi Fumero nghe cái tên đó, hắn mỉm cười theo cách những hàng xóm của hắn, các cô điếm, thấy thật kinh hoàng: không chớp mắt, từ từ liếm vành môi trên. Hắn vẫn có thể nhớ cảnh Carax hôn Penélope Aldaya trong tòa dinh thự thênh thang kia trên Đại lộ Tibidabo. Penélope của hắn. Đó là tình yêu thuần khiết, một tình yêu chân thực, như người ta thấy trong phim ảnh. Fumero rất đam mê điện ảnh và đến rạp ít nhất hai lần mỗi tuần. Chính nhờ một bộ phim mà hắn hiểu rằng Penélope là tình yêu của đời hắn. Những người đàn bà còn lại, đặc biệt là mẹ hắn, chẳng gì hơn một lũ đàng điếm. Khi lắng nghe đến đoạn cuối cùng câu chuyện của Aldaya, hắn quyết định rằng, rốt cuộc, hắn sẽ không giết anh ta. Quả thật, hắn vui sướng vì số phận đã để bọn họ gặp lại nhau. Hắn có một viễn ảnh, như những viễn ảnh trong các bộ phim hắn yêu thích: Aldaya sẽ giao nộp cho hắn những con mồi khác. Sớm hay muộn, họ sẽ sập vào mạng lưới của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook