Trong gia tộc có một số người mới, Tô Liễu chưa gặp bao giờ. Đang buồn phiền vì chuyện gặp mặt, Minh Yểm liền đưa ra để nghị, thống kê tên thành phố nơi mọi người ở, nhân dịp quốc khánh 1 tháng 10 tổ chức tụ tập ăn uống.

Vừa vặn sau đó thời gian bảo hộ tân quốc cũng hết, nên cả nhà sẽ tập trung bàn bạc vấn đề quốc chiến. Mọi người lao xao đăng kí danh sách, việc hẹn gặp Tô Liễu vì thế được bỏ qua.

Nhưng cô chưa kịp vui mừng thì đại họa đã giáng xuống, đúng vào ngày khai mạc CHINAJOY. Hôm đó, Tô Liễu bị công cụ chat tự động trong game réo gọi.

Kiêu Dương Tự Hỏa: “Tiểu Ngược, mau tới cứu ta. Ta bị móc túi trong trung tâm triển lãm. Ví tiền và các thứ mất hết, may mà còn di động đã được kết nối với hệ thống chat trong game.”

Theo thói quen, Tô Liễu đánh một chuỗi các dấu chấm lửng rồi hỏi: “Thế đã báo công an chưa?”

Kiêu Dương Tự Hỏa: “Trong ví toàn là card, chỉ có mấy trăm đồng tiền mặt thì không đủ thành án. Báo công an vô ích.”

Cũng phải, Tô Liễu nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi không có bạn bè khác ở đây sao? Hiện ta đang ở xa, có qua đó cũng phải mất hơn một tiếng.”

Kiêu Dương Tự Hỏa: “Bạn thì có, nhưng họ hiện không ở đây. Nương tử mau tới cứu ta, ta còn chưa được ăn cơm trưa nữa đây.”

Tô Liễu…

Sự im lặng cuối cùng vừa gửi đi, cô kiên quyết tắt máy, sau đó đứng dậy thay quần áo. Tô Liễu đành phải đội nắng ra ngoài, dù cũng nghi ngờ việc Kiêu Dương dùng chiêu thức này để gạt mình ra ngoài.

Hình như anh ta đã có đối sách, cô cũng có.

Mười mấy phút sau, Tô Liễu xuất hiện ở cửa trung tâm triển lãm với chiếc ô trên tay. Vừa bước qua cổng triển lãm, bằng thị lực 2.0, cô đã nhìn thấy ngay mục tiêu- Khâu Kiêu Dương.

Trong triển lãm có vô số người hoặc ăn mặc cầu kì hoặc đang đứng tạo dáng. Nhưng duy nhất chỉ có Khâu Kiêu Dương giản dị quần bò áo phông, đang cuối đầu ngồi vơ vẩn mà vẫn thu hút được bao ánh mắt của người khác. Quả thực, cốt cách nho nhã là một thứ phong thái thuộc tính bản chất, khiến người ta có thể thoáng nhìn là nhận ra ngay. Nghĩ tới đây, Tô Liễu tự thấy kính nể cách đánh giá hết sức nghệ thuật của mình.

Cô đi đến, và gọi với giọng như vô tình gặp: “Ôi, chú, chú cũng đến xem triển lãm ạ?”

“Em là… Liễu Liễu?” Khâu Kiêu Dương ngẩng đầu lên và cười hỏi.

Giọng của Khâu Kiêu Dương rất dịu dàng, rất êm ái. Thêm vào đó là cách xưng hô đơn giản có pha chút ngượng ngập phát ra từ khuôn miệng cân đối, tươi tắn thật dễ đi vào lòng người.

Tô Liễu cười tươi đáp: “Vâng ạ, cháu là Tô Liễu. Có người bạn nhờ cháu tới đây lĩnh hộ ít đồ lưu niệm ạ.”

“Anh cũng thế. Được người ta nhờ tới lấy áp phích quảng cáo của trò chơi.”

“Thế ạ.” Tô Liễu gật gật đầu và im lặng.

Cô thầm nghĩ, nếu Khâu Kiêu Dương thực sự bị mất đồ thì nhân dịp này sẽ lên tiếng nhờ vả. Vì xét cho cùng, Tiểu Ngược trong trò chơi chưa hề nhận lời giúp đỡ anh ta. Còn nếu anh ta không nói gì thì chắc là đã có cách giải quyết. Dù sao cũng là một người đàn ông đã trưởng thành mà lại không về được nhà chỉ vì bị móc ví thì thật kỳ lạ. Chú cảnh sát cũng đứng bên kia mà. Vậy là cô đã trọn tình vẹn nghĩa, cho dù với tư cách Tiểu Ngược hay Tô Liễu. Còn nếu Khâu Kiêu Dương ngượng ngùng không dám lên tiếng nhờ vả thì cô cũng đành chịu. Đợi cô ngoan ngoãn chạy tới và nói: “Em là Tiểu Ngược đây ạ” ư, còn lâu nhé! Và cho dù có phải tiết lộ thân phận thì cô cũng phải nói trước với Tiểu Triệt và anh Thịnh Hoan chứ!

Nhớ tới Lâm Lập Triệt, Tô Liễu chợt nghĩ ra một việc, đó là tuy anh Thịnh Hoan không có ở đây, nhưng Lâm Lập Triệt rõ ràng đang ở nhà. Vậy tại sao Tử Hỏa không bảo “cựu em rể” tới đón nhỉ? Vì theo như cô biết, Tiểu Triệt vẫn rất tôn sùng Khâu Kiêu Dương.

Anh Thịnh Hoan là người yêu ghét phân minh, nên từ nhỏ Tô Liễu và Tiểu Triệt cũng chịu ảnh hưởng từ anh, luôn có cái nhìn về nhân sinh quan rất khác người. Đó cũng là lí do vì sao Tô Liễu không ngoảnh mặt làm ngơ khi thấy Khâu Kiêu Dương gặp nạn. Dù trong thâm tâm cô biết, “tai nạn” này đối với anh ta thật không thấm tháp gì. Khâu Kiêu Dương vội vã gọi Tiểu Ngược tới ứng cứu, chẳng qua là kiếm cớ để gặp mặt mà thôi.

Khẽ nheo đôi mắt biếc, cô tươi cười nói với người con trai cao hơn mình một cái đầu: “Vậy, cháu chào chú, cháu vào xem bên trong đây.”

“Ừ, chào em.” Khâu Kiêu Dương vẻ như hơi thảng thốt nhưng cũng gật đầu chào lại.

Tô Liễu quay người đi thẳng, một bước, hai bước, ba bước…

“Khoan đã.” Khâu Kiêu Dương cất giọng nhẹ nhàng và bước rất nhanh tới bên Tô Liễu. Anh ta cúi người và nói sát vào tai cô: “Em Tô, anh bị mất ví tiền.”

Khâu Kiêu Dương đứng sát đến nỗi hơi thở phả cả lên người Tô Liễu, khiến cô có cảm giác tê tê buồn buồn. Tô Liễu nắm chặt tay và gồng người lên, im lặng hồi lâu trước lời trần tình của Khâu Kiêu Dương. Giữa khung cảnh ồn ào xung quanh, hai người đột nhiên tạo ra một khoảng không gian tĩnh lặng, trong đó phảng phất mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ quần áo của người con trai.

Lặng đi một lúc, Tô Liễu cứng nhắc giật lùi một bước để giữ một khoảng cách vừa phải. Cô ngước nhìn lên và vờ thảng thốt: “Ối, thật xui xẻo có mất nhiều tiền không ạ? Đã báo công an chưa? Chú sẽ về nhà bằng cách nào ạ?”

“Anh không báo công an, vì số tiền cũng ít thôi, có điều tới đây sẽ rất phiền hà vì phải làm lại các loại giấy tờ. Phải rồi, Liễu Liễu này, gần đây có tiệm cầm đồ nào không? Ở đây anh còn cái di động, nhưng gọi mọi người tới đón thì cũng phiền, chi bằng đem cầm đi rồi về nhà tính sau.” Khâu Kiêu Dương hỏi thăm một cách từ tốn, cứ như thể người bị mất ví tiền là một ai đó khác kia.

Tô Liễu xanh mặt. Anh chàng Khâu Kiêu Dương đã đến nước này vẫn không chịu ngỏ lời nhờ giúp đỡ. Đúng là con người thật khác xa so với hình tượng trong game.

Tuy trong lòng rất bực, nhưng cô vẫn đáp cầm chừng: “Chú làm thế nếu anh Thịnh Hoan biết sẽ mắng cháu đấy. Cháu vừa hỏi chú về bằng cách nào là muốn biết chú có bạn bè ở đây không? Nếu như đã sắp xếp được rồi thì cháu cũng không can thiệp nữa, nếu chưa, thì cứ giao việc này cho cháu. Tuy không thể mời một bữa thịnh soạn và đặt vé máy bay cho chú về, nhưng một bữa KFC cùng vé tàu ghế mềm thì không vấn đề gì.”

Khâu Kiêu Dương mỉm cười không đáp, khiến Tô Liễu càng suy nghĩ. Thời buổi bây giờ thật muốn giúp người cũng khó, không khác gì ngửa tay xin người ta cho mình một cơ hội hành thiện! Haizz, Tô Liễu thở dài. Chợt cô liếc thấy có hai đứa trẻ đang lao vút về phía mình và Khâu Kiêu Dương. “Cẩn thận!” cô vừa nói vừa định bụng kéo tay áo phông của Khâu Kiêu Dương sang phía bên mình để tránh. Nhưng đúng lúc đó, Tô Liễu thấy mình bị đẩy mạnh về phía trước. Như hai cơn lốc nhỏ, hai chú nhóc chừng mười hai, mười ba tuổi lao vụt qua hai bên người cô trong tiếng hò hét.

Tô Liễu khựng người, và nhận ra mình đã đổ vào người Khâu Kiêu Dương từ bao giờ. Cô hốt hoảng ngẩng đầu lên và nghe tiếng cộc “cốp” một cái. Vang lên bên tai cô là giọng nói trêu chọc: “Liễu Liễu, em đã kịp thay đổi ý định rồi sao, không muốn mới chú ăn KFC nữa à? Cằm đã bị em đụng đau muốn rụng rồi đây…”

Anh ta xốc cô đứng thẳng dậy rồi lui về phía sau một bước. Một tay lỉnh kỉnh vô số túi giấy, một tay đút túi quần, đứng nhìn cô cười, nói bằng giọng hết sức nhàn tản.

Buồn chết mất, chết mất! Tô Liễu bực bội nghĩ, thiếu gì cách mà lại tự ngã vào lòng Khâu Kiêu Dương như thế. Vốn ác cảm với việc đụng chạm da thịt cùng người lạ, nên Tô Liễu rất bực bội, song Khâu Kiêu Dương thì lại dửng dưng. Anh ta nheo đôi mắt dài có đuôi, nhớ lại cảm giác điện giật vừa lan tỏa khắp người. Quả thật, người thật có khác.

Khâu Kiêu Dương cố nén ham muốn tiếp cận gần hơn với người con gái kia, bất giác buông tiếng thở dài, băn khoăn không biết có nên lật tẩy ai đó không. Tiểu Ngược chính là Tô Liễu, Tô Liễu chính là Tiểu Ngược. Bí mật này Khâu Kiêu Dương đã ngờ ngợ từ lâu. Nhưng cuộc gặp tình cờ hôm nay khiến anh ta không thể không tin.

Biết nói thế nào đây? Haizz! Có những lúc anh từng ước giá như người bạn từng chơi game Ngụy Tấn kia đừng nói gì khi nhìn thấy những tấm ảnh của Tô Liễu được post lên diễn đàn, cậu ta đã nói rằng: “Kiêu Dương, hình như Thịnh Thế muội muội cũng từng chơi game đấy, mình thấy người mà cậu thích trong những bức ảnh ấy và cô bé là một, cô bé này rất xinh đẹp, mình nghĩ mình không thể nhớ nhầm đâu.” Từ khi biết Tiểu Ngược có khả năng là Tô Liễu cho tới nay, anh đã phải mất hơn hai mươi ngày tự dằn vặt mình, lòng thầm trách ông trời không cho anh cơ hội được sống theo xu thế hiện nay, một đối tượng cho mối tình qua mạng xinh đẹp như thế, lại là cô bé hàng xóm mà cậu bạn thân của anh hết sức yêu chiều, đồng thời cũng là người yêu cũ của bạn trai em gái mình… Một mối quan hệ hết sức phức tạp, thế mà lại khiến anh phải vướng vào.

Anh nén nhịn hơn hai mươi ngày không nói với cô một lời nào mỗi khi đăng nhập vào game, do dự, băn khoăn, không biết nên làm thế nào, còn cô thì không chịu ngồi yên, bị giết, rồi giết người, giống như những người bạn cùng tổ đội khác, danh tự thỉnh thoảng lại bị réo chửi trên thế giới. Kiêu Dương có ý đợi đến khi Tô Liễu không chịu nổi, thú nhận tất cả với Thịnh Thế Hoan Đằng, yêu cầu được bảo vệ. Tới lúc đó, anh sẽ cam tâm tình nguyện rút lui, tâm sự đó của Sở Thịnh Hoan giấu ai cũng rất tốt, nhưng đối với anh thì có vẻ hơi kém. Anh nghĩ anh sẽ đứng sang một bên, nén những nhịp đập rối loạn nơi con tim mình lại, mỉm cười chúc phúc cho tình cảm mà người anh em của mình đã theo đuổi dồn nén bao nhiêu năm cuối cùng cũng có tiến triển.

Anh nghĩ anh sẽ chúc phúc cho bạn, dù trong lòng chua sót. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, cho tới khi toàn bộ gia tộc của cô bị cả server bao vây mà vẫn không thấy Tô Liễu lên tiếng. Thế là, anh tự nói với mình: Khâu Kiêu Dương, đi thôi. Cả thế giới này có thể có rất nhiều cô gái phù hợp với tiểu chuẩn cho một nửa còn lại của anh, nhưng, bao nhiêu năm như vậy, mới chỉ có một người xuất hiện trước mặt anh là cô. Đi và thử xem, cho bản thân mình một cơ hội, đừng hối hận.



Lặng lẽ nhìn thiếu nữ đang cuối đầu bối rối, Khâu Kiêu Dương bất giác lắc đầu cười đau khổ. Có ai ngờ chỉ một lần thử, mà Khâu Kiêu Dương đã phóng thẳng xe đến đây như một kẻ mất hồn, rồi lại còn nát óc nghĩ mưu lừa cô tới đây gặp mặt. Không nén nổi lòng nữa rồi. Lần đầu gặp, Khâu Kiêu Dương đơn giản thấy Tô Liễu xinh đẹp thanh tú. Tới lần này, Khâu Kiêu Dương thấy không hoàn toàn như thế. Bởi vì sau hai tháng, trong mắt Khâu Kiêu Dương, sắc đẹp của cô đã tăng lên bội phần. Từng cử chỉ động tác, từ cái nhíu mày tới cử chỉ bối rối của cô đều khiến anh chàng thấy muốn xích lại gần hơn nữa để ôm cô vào lòng và từ từ thưởng thức.

“Chú!” Sau một hồi bực bội vì vô cớ bị “lợi dụng”, Tô Liễu đã nghĩ ra một cách “trả thù”. Ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đắm đuối của Khâu Kiêu Dương, cô thoáng giật mình nhưng vội cười ngay: “Đi thôi, cháu đã nghĩ ra rồi, triển lãm còn tới mấy ngày nữa. Nhà cháu gần đây tiện lúc nào qua lấy đồ hộ cho bạn cũng được, nhưng việc của chú thì không thể để nhỡ. Bây giờ muộn rồi, chú cháu mình ra ga mua vé thôi.” Thấy Khâu Kiêu Dương có vẻ băn khoăn, Tô Liễu không giấu nổi vẻ đắc ý. Và như để phụ họa, cô phăm phăm bước ra phía cổng, được hai bước thì quay lại nhẹ nhàng nói với anh ta, lúc này vẫn đang đứng như ngây tại chỗ: “Chú nhanh lên một chút, ra sớm còn có thể mua được vé ngồi, nếu không là chú sẽ phải đứng suốt quãng đường đấy.”

Thế là có ý gì? Khâu Kiêu Dương nghệt mặt ra. Cô bé chẳng phải đã nói sẽ mời một bữa cơm và cho anh mượn ít tiền mà, sao giờ lại đổi ý đuổi mình ra ga nhỉ?

Không phải vậy chứ…

Xe của Khâu Kiêu Dương vẫn đang để ngoài bãi, sáng nay anh đã cố tình vứt cả chiếc ví vào trong cho giống thật. Còn nữa, anh chưa từng ngồi ghế cứng tàu hỏa bao giờ, nói chi đến việc đứng suốt cả chặng đường! Lần đầu tiên trong đời, Khâu Kiêu Dương đánh mất vẻ ung dung tự tại.

“Không cần đâu, Liễu Liễu. Ngoài ga lộn xộn lắm, em ra đó làm gì. Cùng anh ăn bữa cơm rồi cho mượn ít tiền, anh sẽ tự về.” Cuối cùng Khâu Kiêu Dương đành phải ngượng ngập mở miệng hỏi mượn tiền, vậy mà Tô Liễu lờ đi như không nghe thấy.

“Không được, anh Thịnh Hoan sẽ mắng cháu là cư xử không chu đáo! Cháu nhất định phải tận mắt thấy chú lên đường an toàn mới được.” Tô Liễu đáp với giọng điệu rành rọt và thái độ dứt khoát, khiến Khâu Kiêu Dương đành im lặng lên tuyến xe điện số 1 rồi đổi tuyến số 2 và ra thẳng ga.

Mua xong chiếc vé tàu của chuyến sớm nhất và một túi to KFC combo gia đình, đưa thêm cho anh năm mươi tệ tiền taxi, Tô Liễu cười rạng rỡ đứng nhìn theo đoàn tàu lăn bánh.

Mười phút sau đó nàng thục nữ đứng chống nạnh cười ha ha… Tử Hỏa, bản cô nương vốn tính lương thiện, định cho ngươi mượn ít tiền rồi muốn ra sao thì sao, bất luận ngươi mất ví thật hay mất ví giả. Nào ngờ ngươi ngựa quen đường cũ, giở thói đụng chạm nọ kia, khiến ta đây không thể cho qua được. Vì vậy đành lấy ân báo oán, giúp ngươi cho đến cùng mới thôi!

Hắc hắc!!!

Trên tàu, Khâu Kiêu Dương khóc dở mếu dở ngồi nhìn hai người phụ nữ trạc ngoài ba mươi đang đứng hai bên mình. Bọn họ hết sức nhiệt tình trong việc bắt chuyện hàn huyên, vừa văng nước miếng tứ tung, vừa cố len vào đứng giữa. Anh đành hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy để đi ra chỗ hút thuốc và gọi di động.

“Tiểu Trịnh à, nửa tiếng nữa đến ga K đón em nhé. Nếu bận thì mang em mượn ít tiền, còn nếu rảnh thì xin phép chị nhà chừng một tiếng rồi đưa em về thẳng thành phố nhé!”

Phải mấy ngày sau, Tô Liễu mới đăng nhập trò chơi. Cô tỏ vẻ bực tức kể lể với Kiêu Dương về việc mình bị cắt điện đột xuất hôm ấy, về việc cô đã tất tả chạy tới đó nhưng không thấy người đâu.

Vì là nói dối nên lời lẽ có phần phóng đại. Kết quả thấy Khâu Kiêu Dương cười hi hi đáp lại: “Hôm đó may mắn gặp người quen nên ta quay về luôn, nào ngờ Tiểu Ngược nàng lại tới đón ta. Nương tử vì ta mà hao tâm tổn sức, khiến kẻ thân làm phu quân thấy áy náy vô cùng, hay là hôm nào ta mời nàng đi ăn nhé?”

Tô Liễu… Tô Liễu, đừng mơ.

Trong mấy ngày triển lãm CHINAJOY, không khí trong game cũng vô cùng náo nhiệt. Thỉnh thoảng lại loan tin có gia tộc họp mặt, có người chơi đem ân oán trong game ra giải quyết ngoài đời. Đương nhiên, đề tài sôi nổi nhất vẫn là Bảng xếp hạng mỹ nữ (showgirl) lần này, rằng đệ nhất mỹ nữ Dung Lại Như Miêu bên server Bạch Hổ có xinh hơn đệ nhất mỹ nữ của các server khác hay không?

Có lẽ do vụ việc Doanh Vũ giả gái lần trước, có game thủ phát biểu trên diễn đàn rằng, công ty nên xem xét tính chân thực của ảnh chụp trước rồi mới tiến hành xếp hạng, giống như bảng 108 vị anh hùng. Không được để mọi người tự ý đem một bức ảnh bất kì ra lừa gạt ban tổ chức.

Một ý kiến đưa ra, cộng đồng mạng liền bắt đầu năm người mười ý.

“Mình cảm thấy kể từ khi kiến quốc tới giờ, công ty trò chơi ít tổ chức hoạt động. Ví dụ như top người chơi có mức tiêu thụ cao nhất được đi chơi đảo Hải Nam chẳng hạn. Tại sao thế nhỉ?”

“Thực ra, các trò vui bất ngờ trong game cũng ít đi! Mình còn nhớ mãi thời gian game bắt đầu được tung ra thị trường, Anh hùng đã có rất nhiều BUG sáng tạo. Khiến mọi người bị bất ngờ, bỡ ngỡ, vừa chửi rầm rầm lại vừa cười ha hả.”

“Đội ngũ lãnh đạo mới của tân quốc rất chán. Thực tình, mình muốn đổi quốc gia, nhưng lại sợ chọn nhầm. Tới khi kết thúc hạn bảo hộ tân quốc sẽ lại bị bắt nạt suốt ngày.”



Ngày 27 tháng 8, bốn ngày trước lễ khai giảng của Tô Liễu, trên diễn đàn chính thức có một thông báo: Nhà sản xuất có kế hoạch quay trailer quảng cáo cho trò Anh hùng. Đề nghị các server lựa chọn ra tám người chơi có mức tiêu thụ cao nhất kể từ khi kiến quốc tới giờ để tham gia hoạt động quay phim ngoại cảnh trong khoảng tháng Mười một. Đến khi ấy sẽ mời cả đội ngũ các chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực trang điểm, quay phim, đạo diễn đến hỗ trợ. Tuyệt đối không thu phí. Đồng thời, nhà sản xuất cũng tổ chức cuộc thi chụp COSPLAY ngoài trời để những người chơi còn lại thoải mái đăng kí tham gia dưới dạng thức nộp phí. Giải thưởng là tám người đứng đầu sẽ được ban tổ chức mời đóng trailer với mức thù lao theo thỏa thuận.

Thông báo rất dài, nhưng tựu chung lại là: hoạt động tập thể và cuộc thi COSPLAY chỉ cho phép một số người chơi tham gia miễn phí, còn thì xin mời tự bỏ tiền để tham gia.

Vậy là xét về mặt sắp xếp, phiên bản nâng cấp mà chị Admin kể với Tô Liễu đã có vẻ thực tế và hợp lí hơn. Chỉ cần bỏ ra ít tiền là đã có thể thực hiện được hai mục tiêu: Thứ nhất, thúc đẩy lòng nhiệt tình của các game thủ thuộc hàng “đại gia”; thứ hai, khả năng sẽ thu hút thêm nhiều game thủ khác nữa, nếu việc tổ chức thi COSPLAY, chọn ra một nhóm các mỹ nữ hàng đầu trên bảng xếp hạng và quay trailer người thật thành công.

Tuy Tô Liễu cũng có đầu tư nhưng mức tiêu thụ của cô không đủ để được tham gia hoạt động miễn phí. Còn nếu phải bỏ tiền để tham gia cuộc thi COSPLAY quy mô lớn, đông thí sinh thì cô lại không thích. Tóm lại, Tô Liễu bỏ qua thông báo này. Thỉnh thoảng hành hội gia tộc có bàn bạc, Lão Đại và chị Minh Yểm đều nói đang cân nhắc, còn Tô Liễu ra vẻ sẽ nghe theo sự sắp đặt của tổ chức. Suốt cả tháng Tám, trong game không có sự kiện nào lớn.

Tô Liễu chủ yếu tập trung cho việc luyện cấp và đào tạo tân thủ, nếu có ra vùng địa đồ công cộng thì hầu như cũng là để chiến đấu với bà cô Yêu Tinh. Giờ cô đã rất gan dạ và trên nguyên tắc “vui là chính” mà chị Minh Yểm đề ra, ngày hôm nay bị giết thì hôm sau ắt phải tìm người tới báo thù. Hành hội của Tô Liễu hết sức đoàn kết, bạn bè của cô cũng đông hơn Yêu Tinh, nên song song với việc nâng cấp, ưu thế của Tiểu Ngược ngày càng nổi trội. Chiến đấu với cô, Yêu Tinh Áo Choàng chỉ có nước chịu thua.

Trước khi kết thúc kì nghỉ hè, Tô Liễu điểm lại những lợi ích kể từ khi quay lại chơi game.

Thứ nhất, nhờ sự can thiệp vô tình hoặc cố ý của cô, Tiểu Triệt và Yêu Tinh đã chia tay. Tuy tình tiết không như cô nghĩ, nhưng kết cục… y như kịch bản. Miễn cưỡng cảm tạ trời phật!

Thứ hai, kết nối được một nhóm các anh chị em chân tình và cùng nhau máu lửa chiến đấu, cùng nhau xúc động rơi lệ trong game. Tình bạn vạn tuế!

Thứ ba, phục hồi tình huynh muội xưa cùng anh Thịnh Hoan. Cảm tạ đất trời!

Thứ tư, tìm được một nick phụ thần bí, đơn thuần cảm mến về mặt tâm hồn. Tuy bị cự tuyệt nhưng không sao, coi như được một lần nếm trải cảm giác đắng cay thời thiếu nữ.

Thứ năm, đã cưới một người chồng online đầu tiên, đối tượng là anh trai của kẻ thù. Hừm, cuộc đời thật trớ trêu!

Save lại những kỷ niệm vui vẻ, cất giữ vào tận đáy lòng mình, Tô Liễu quay ra sửa soạn hành lý. Trời thu nắng vàng, cô lên đường trở lại trường học, bỏ qua lời đề nghị đón rước của anh Sở Thịnh Hoan.

Bước trong dòng người đông nghịt đổ ra từ ga tàu, ngay từ phía xa, Tô Liễu đã nhìn thấy Sở Thịnh Hoan đầu đội nắng gắt tiến lại phía mình.

Mười giờ sáng, ánh nắng chói chang bao phủ khắp người anh, như khoác lên tấm thân tráng kiện một bộ giáp phục dệt bằng muôn sợi vàng óng.

Tô Liễu nheo mắt nhìn rồi kéo chiếc va li chạy tới, vừa cười vừa nói: “Anh Thịnh Hoan, hôm nay không phải cuối tuần, sao anh lại nghỉ làm? Em đã nói là không phải đón mà, có phải lần đầu em tới đây đâu?”

“Sáng nay anh ra ngoài có chút việc, xong rồi mà vẫn còn sớm, nên anh tới đây.” Sở Thịnh Hoan mỉm cười giải thích nhưng lại thầm nghĩ: đương nhiên không phải lần đầu em tới đây, nhưng cái lần đầu đó, em đã nhất quyết không cho Tiểu Triệt thông báo, nên anh không có cơ hội được đón em.

Cho dù thế nào, việc Tô Liễu cung cấp thông tin chuyến tàu và ngày tháng khởi hành đã là “một bước tiến bộ lớn trong lịch sử phát triển” của mối quan hệ giữa hai anh em rồi. Anh đưa tay nhấc chiếc va li màu hồng lên và đưa cô tới bãi đỗ xe gần đó.

Tô Liễu vẫn càu nhàu: “Còn sớm thì anh về nhà nghỉ có hơn không? Công việc đã vất vả, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, anh Thịnh Hoan đừng để bị mệt quá.”

Câu nói này… Dù biết rõ cô đang học người lớn kiểu quan tâm thương cảm, nhưng Sở Thịnh Hoan vẫn vui mừng vô cùng. Anh cười cười ha ha mấy tiếng và chuyển đề tài: “Các bạn trong phòng em đã có ai tới chưa?”

“Chưa ạ, em là người đầu tiên.” Tô Liễu nói xong liền bĩu môi cao giọng: “Lại phải quét dọn vệ sinh rồi, lần nào em cũng đấu không lại con bé Ngô Yên. Anh không biết đâu, hồi đầu năm nay em đã cố ý tới muộn hai ngày, kết quả là nó xin nghỉ một tuần, nên không sao thoát khỏi công việc tổng vệ sinh!” Tô Liễu vừa than thở vừa dứt khoát rút di động ra bấm số: “Không được, nhất định em phải trút nỗi ai oán này lên đầu con bé, thật quá đáng quá đi mất!”

“Yên Yên, chị về tới trường rồi, em mau về đi.”

“Được rồi, em Tô. Hãy dọn qua cái ổ của chúng ta, lau chùi bàn ghế và cửa sổ rồi lau nhà. Nhớ phơi cả chăn của chị nữa nhé! Rồi chị sẽ về với em… ha ha.”

Trong điện thoại vang lên giọng cười lanh lảnh của thiếu nữ.

Sở Thịnh Hoan dừng bước, đứng sát Tô Liễu, đợi cô nói chuyện điện thoại. Vì đứng rất gần, nên dù không cố tình, anh vẫn nghe rõ cuộc thảo luận sôi nổi xung quanh chủ đề “vệ sinh” của hai cô gái.

“Ngô Yên, chị nói cho em biết, về đến phòng chị sẽ vứt chăn của em đi, ai bảo gọi em không thèm tới, trốn tránh không chịu vận động.” Tô Liễu đe dọa.

“Vứt đi, vứt đi, vứt đi rồi thì chị sẽ ngủ với em, em Tô Tô, từ lâu, chị đã mơ được ôm chặt tấm thân ngọc ngà của em và say giấc nồng, ha ha ha…”

Đoạn hội thoại giàu hình ảnh thật quá sức chịu đựng của Sở Thịnh Hoan, đến nỗi hai tai anh nóng bừng. Anh lui lại phía sau một bước, để khỏi phải nghe hai cô gái chí cha chí chóe. Nhưng trong đầu anh, bất chợt, lại hiện lên “cảnh nóng” hôm nào.

Ánh đèn ngủ mờ ảo, thiếu nữ say sưa với vòng eo thon nhỏ, đôi chân dài vắt chéo, cặp mông nở tròn trịa, lại còn… cảm giác mềm mại, mát rượi.

Thịch, thịch, thịch! Trái tim Sở Thịnh Hoan đập mỗi lúc một mạnh, dường như muốn bật tung khỏi lồng ngực. Miệng lưỡi khô rát, môi mím chặt, anh đành cởi bỏ bớt khuy áo cổ cho đỡ bức bối, đồng thời xắn thêm hai nấc tay áo. Vậy mà vẫn không sao thoát khỏi cảm giác toàn thân nóng rực. Anh cố gắng cân bằng trở lại rồi khẽ xoay người. Tô Liễu lúc này đã gọi xong điện thoại. Có vẻ như đã áp đảo được đối phương, nên môi cô hơi chu lên, nửa như buồn cười, nửa như bực bội. Trước bộ dạng đáng yêu đó, Sở Thịnh Hoan chỉ kịp nghĩ rất nhanh và nói: “Hay là Liễu Liễu qua nhà anh nghỉ chút đã. Ăn cơm trưa xong, anh sẽ đưa em về ký túc xá, trình bày với bảo vệ cho anh lên giúp em dọn dẹp.”

“Không cần đâu ạ.” Tô Liễu xua xua tay. “Ôi, sớm muộn gì cũng phải làm mà. Em sẽ biến đau thương thành hành động, dọn dẹp xong đã rồi tính sau!”

“Thực ra…” Sở Thịnh Hoan ngập ngừng nói nửa chừng rồi im lặng.

“Sao ạ?” Tô Liễu hỏi lại vẻ khó hiểu.

Trên khuôn mặt điển trai thoáng hiện vẻ ngượng ngập. Sở Thịnh Hoan im lặng mãi một lúc sau mới nói: “Thực ra nhà của anh cũng rất gần trường em, mà cũng có chỗ ngủ. Em có thể chưa cần về ký túc vội, đợi cô bạn…” Anh ấp a ấp úng, nói không nên lời. Nếu là sáu năm về trước, Sở Thịnh Hoan khẳng định có thể nói liền một hơi mà không phải ấp a ấp úng như thế. Nếu là hai tháng trước, anh không có cơ hội để nói. Còn hiện giờ thì anh lại quá ngượng ngùng, vì cảnh tượng kia cứ mãi lướt qua lướt lại trong đầu anh.

“Không được đâu anh, bố mẹ em mà biết thì sẽ cho em một trận mất. Lên đây học thì ký túc xá là nhà, tối không về nhà là tội không thể tha.” Tô Liễu cười vui vẻ tiếp lời: “Không sao đâu mà, em chỉ ca cẩm một tí thôi, chứ bình thường Yên Yên cũng chăm chỉ lắm ạ.”

“Vậy thì tốt.” Sở Thịnh Hoan nghiêng đầu gật gù. Anh khẽ cười, trong đôi mắt thoáng thất vọng và luyến tiếc.

“Anh Thịnh Hoan, đợi em dọn dẹp xong ký túc, em sẽ qua chỗ anh để sắp xếp…” Tô Liễu quay đầu lại nói, nhưng đang nói dở chừng bỗng im bặt.

Từ góc nhìn của cô, khuôn mặt nhìn nghiêng rất góc cạnh của anh đã được nhấn thêm một lúm đồng tiền tự khi nào. Ánh mặt trời vẫn không ngừng dội xuống, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của anh Thịnh Hoan vụt trở nên hiền lành, tuấn tú, khiến Tô Liễu thấy an lòng nhưng… xa lạ.

Còn nhớ Ngô Yên đã từng nói: Tô Liễu, anh Thịnh Hoan của cậu rất thú vị, cậu thật sự không thích sao? Thoạt nhìn rất dữ tợn, nhưng khi cười lại có hai lúm đồng tiền lấp ló. Anh không phải dữ tướng, mà là dũng tướng.

Lại còn chê cô là mắt quáng gà nữa chứ!



“Đồng ý, hay nhất là đợi đến cuối tuần, anh em mình cùng ra khu bán đồ nội thất ngắm một vòng xem sao.” Sở Thịnh Hoan cười rạng rỡ, cẩn thận đưa tay gạt những người đi đường đang đi phăm phăm như chực lao vào Tô Liễu.

Sau một chặng đường đi bộ, mãi tới gần bãi để xe, anh mới thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy không còn ai có khả năng va vào cô nữa. Quay sang nhìn Tô Liễu, anh bắt gặp đôi mắt bồ câu to tròn đang nhìn mình không chớp liền ngượng ngập hỏi: “Liễu Liễu, mặt anh có…”

Sở Thịnh Hoan đã cố trấn tĩnh, nhưng ánh mắt của cô lại khiến anh bất giác nóng bừng khắp người.

“Dạ?” Tô Liễu giật mình, vội quay mặt đi và xua tay: “Không có gì đâu ạ.”

Cô nắm chặt bàn tay, mặt đỏ bừng.

Trời ơi, đất ơi, thần thánh ơi. Từ lúc nào anh Thịnh Hoan trở nên đẹp trai thế này? Từ lúc nào anh Thịnh Hoan mang lại cho cô cảm giác… an toàn như thế này?

Nỗi băn khoăn về việc anh Thịnh Hoan bây giờ rất khác với anh Thịnh Hoan trong kí ức đã ám ảnh Tô Liễu trong suốt những ngày đầu quay lại trường. Và trong nỗi băn khoăn đó, mối quan hệ của hai người đã lại tiến thêm một bước.

Suốt cả một ngày.

Anh đã đưa cô về nhà mình tắm gội, rồi cùng nhau ăn cơm, và đưa cô trở lại trường, giúp cô trải ga giường, mắc màn.

Tất cả những việc đó đã diễn ra hết sức tự nhiên. Hệt như sáu năm về trước.

“Tâm lí đề phòng anh của em hình như đã tan biến rồi.” Ăn cơm tối xong, trước khi anh Thịnh Hoan rời đi, Tô Liễu cười vui vẻ và đưa ra kết luận. Câu nói của cô khiến anh phá lên cười. “Anh Thịnh Hoan, anh không được hôn nhầm người nữa nhé, cũng không được giơ nắm đấm dọa em sợ chết khiếp nữa!” Cô bổ sung thêm.

Nét mặt vui vẻ đông cứng lại… chuyển sang tối sầm. Thực ra anh rất muốn nói một câu: Anh không hôn nhầm, từ đầu tới cuối, anh không hề hôn nhầm! Đấy chỉ là vì… những năm tháng niên thiếu không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào; đấy chỉ là vì… sau khi hôn xong không biết phải giải thích ra sao; đấy chỉ là vì, không biết phải biện hộ cho hành động lỗ mãng của mình thế nào; đấy chỉ là vì… Làm thế nào để nói với em rằng, anh đã yêu em từ rất lâu rồi, Liễu Liễu. Lâu đến nỗi anh không biết là tự khi nào nữa. Cố nén chặt bao điều muốn nói, Sở Thịnh Hoan mỉm cười yếu ớt: “Anh nào dám? Vì anh đâu thể chịu đựng tiếp sáu năm chiến tranh lạnh của Liễu Liễu?”

“Anh Thịnh Hoan, em xin lỗi.” Tô Liễu thôi cười và nghiêm túc nói: “Em xin lỗi anh.” Khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy vẻ ăn năn cùng đôi môi mím chặt và ánh mắt đau khổ.

“Được rồi, anh Thịnh Hoan cũng có phần sai. Chuyện này dừng ở đây thôi.” Để trốn tránh cảm giác muốn ôm cô vào lòng, Thịnh Hoan lui thật nhanh lại phía sau rồi vẫy tay và đi thẳng ra cửa. Chỉ chậm một giây thôi, e rằng anh sẽ lại không kìm lòng được trước đôi môi xinh đẹp đã từng bị anh ngấu nghiến sáu năm về trước. Anh sợ tình yêu của mình âm thầm gìn giữ bấy lâu sẽ bỗng chốc trào dâng, trong khi cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Nhìn theo chiếc bóng cao lớn của anh, Tô Liễu nhủ thầm: anh Thịnh Hoan, từ nhỏ tới lớn, anh luôn là người đối tốt với em nhất. Nhưng người vô tình nhất cũng là em, suốt sáu năm qua, đã khiến anh phải đau lòng phải thất vọng. Tất cả đều là lỗi của em, có điều… anh hãy yên tâm.

Cô nắm tay và làm điệu bộ rắn rỏi như các thiếu nữ Hàn Quốc đáng yêu!

Em gái nhất định sẽ trang trí nhà cửa của anh sao cho thật lung linh và sang trọng, để chị nữ đồng nghiệp khó tình nào đó sau khi đến thăm sẽ không muốn về nữa, hắc hắc, hắc hắc…

Tô Liễu tuy học chuyên ngành mỹ thuật, nhưng theo hướng thiết kế hoạt hình, nên thích tìm hiểu động tác của các nhân vật trong lúc chơi game. May mà Ngô Yên chuyên mỹ thuật phong cảnh và hàng ngày hai người cũng thường trao đổi với nhau, nên cả hai đều học được từ đối phương đôi chút.

Tô Liễu đã suy tính rất kỹ, lần này nhất định phải bắt cô bạn Ngô Yên lười nhác ra ngoài lao động công ích một phen. Làm như cô không biết ấy, Ngô Yên từng nhận rất nhiều việc làm thêm, có kinh nghiệm trang trí nội thất cho các căn hộ tư.

Nhân tính không bằng trời tính, mùng 2 tháng 9, trước ngày chính thức nhập học một ngày, Ngô Yên vẫn chưa trở lại trường thì có một vị khách đã không mời mà đến.

Anh bạn Khâu Kiêu Dương xuất hiện, khiến tất cả mọi thứ xung quanh cô cũng từ từ thay đổi theo. Ví dụ như, cô nàng quản lí ký túc xá tạm thời bình thường vốn rất kiệm lời bỗng bất ngờ vui vẻ gọi cho cô: “Tô Liễu, lần này chắc không phải lại là anh trai nữa chứ, giới thiệu cho mình, giới thiệu cho mình nhé.” Tô Liễu nghiêm mặt và nghiến răng phẫn nộ: “Quách Mẫn Mẫn, mới hôm kia cậu còn nói thích anh Thịnh Hoan của mình kia mà? Cậu thay lòng nhanh thế sao, nói mau, anh Thịnh Hoan có điểm gì không bằng người này hả?”

Quách Mẫn Mẫn như chợt hiểu ra: “Thì ra lần trước là anh trai thật, lần này là anh trai giả phải không, trông cậu cuống lên kìa!”

Tô Liễu…

Khâu Kiêu Dương cười điềm đạm: “Liễu Liễu, anh tới mời em đi ăn, để cảm ơn sự giúp đỡ lần trước của em.”

Liếc nhìn cô nàng Quách Mẫn Mẫn tò mò đang dỏng tai nghe lỏm, Tô Liễu kéo tay Khâu Kiêu Dương đi thật nhanh ra ngoài và nói: “Chú trả lại tiền cho cháu là được, không cần đi ăn đâu, hôm đó cháu cũng đâu có mời chú ăn gì.”

“Có mà!” Khâu Kiêu Dương nghiêm nghị đáp, “Một bọc KFC combo rất to, nhưng chỗ Coca nặng quá. Anh ngại xách, nên đã uống… đau bụng mãi không thôi. Hôm nay nhất định phải trả lại cho em.”

“Chú làm thế nào tìm được cháu?” Tô Liễu đột ngột chuyển giọng.

“Lần trước đi cùng Tiểu Thịnh đã gặp em và cậu bạn ở đây. Anh nghĩ, chắc hôm nay em sẽ quay lại trường nên tới thử vận may xem sao.” Khâu Kiêu Dương mập mờ đáp.

Tô Liễu đoán là do anh Sở Thịnh Hoan đưa tin nên thôi không hỏi nữa.

Khâu Kiêu Dương cố tình mời Tô Liễu đi ăn KFC, vừa vặn có một hàng ngay chỗ quảng trường LX cách trường cô không xa. Nhớ tới việc cần bổ sung kho lương thực ở ký túc xá, cô quyết định sẽ qua đó ăn một cái hamburger rồi xuống luôn siêu thị dưới tầng hầm.

Trời hơi u ám, ông mặt trời bị che khuất bởi lớp lớp mây đen và không khí thấm đẫm hơi nước. Nhưng đi dạo phố thì cảm giác rất dễ chịu.

Hai người vừa đi vừa nói những chuyện trên trời dưới bể, nào là chuyên ngành của cô, nào là dự định tương lai, nào là bộ phim XXX gần đây. Chợt điện thoại của Tô Liễu đổ chuông khi hai người đi gần tới cửa hàng.

“Tô Liễu Liễu, Liễu Tô Tô, chị đây khó khăn lắm mới có thể quay lại sớm hơn một ngày để cho em bất ngờ. Thế mà em lại không có ở ký túc xá là sao?!”

Tiếng hét the thé của Ngô Yên khiến Tô Liễu thấy đau cả tai, nên đành để lui di động ra xa một chút, rồi mới hồ hởi trả lời: “Mình đang ăn cơm cùng người bạn, sẽ về ngay về ngay.”

“Bạn nào? Nam hay nữ? Chị đã gặp bao giờ chưa?”

“Chưa chưa, mình còn không rõ nữa là…”

“Người lạ à? Có phải bạn trên mạng không? Tô Liễu hãy mau về cho chị, đừng để người ta lừa gạt đấy!”

“Haizz, bốn mươi phút nữa.”

“Lâu thế sao? Thế thì gạo đã thành cơm mất rồi, lúc ấy không chừng em đã bị người lạ đó ăn tươi nuốt sống rồi còn gì.”

Tô Liễu ngẩn người. Bà chị Ngô Yên của tôi ơi, trí tưởng tượng của chị thật phong phú quá đấy! Tô Liễu lẩm bẩm trong lòng.

Một chiếc taxi bấm còi chạy qua, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi bên đường.

Trong điện thoại, giọng Ngô Yên lại tiếp tục vang lên: “Tóm lại, hãy mau về ngay, nhớ mang theo món phở Quế Lâm mà ta ưa thích ở cửa hàng bên cổng Tây. Trời ạ, những bốn mươi phút, chị đây sắp chết đói rồi.”

Ồ, đây mới là trọng điểm câu chuyện?! Tô Liễu hít một hơi thật sâu, dập điện thoại và quay người lại. Khâu Kiêu Dương đang nhìn cô mỉm cười.

“Liễu Liễu”, anh lên tiếng, “anh không cố ý nghe lén, nhưng bạn em lo xa quá đấy.”

Hả? Tô Liễu thấy hơi khó hiểu.

“Anh không phải là người xấu!” Khâu Kiêu Dương trịnh trọng tuyên bố: “Còn nữa, bốn mươi phút thì không kịp làm gì cả đâu. Bạn em thiếu kiến thức căn bản rồi.”

Tô Liễu…

Chúa ơi, câu nói trong sáng này đang ẩn chứa ý xấu xa gì đây? Lòng cô còn chưa buông xong tiếng cảm thán, thì chuông di động lại reo vang, lần này là của Khâu Kiêu Dương.

Kiêu Dương mang tai nghe, nên không bị làm ồn bởi tạp âm xung quanh, cũng chẳng lo người khác nghe lén. Anh ta ra hiệu với Tô Liễu là vừa đi vừa nói chuyện, vì thế nên hai người cùng thong thả bước tiếp.

“Tiểu Bố, sao hôm nay lại gọi điện cho anh thế?” Khâu Kiêu Dương cười hỏi. Giọng nói trầm ấm như gió nhẹ lướt trên mặt hồ, khiến Tô Liễu không khỏi xao động. Dựa vào giọng nói đó, Tô Liễu bắt đầu suy đoán: Tiểu Bố này có phải là Tiểu Bố trong Anh hùng không nhỉ? Hắn ta gọi điện vì trong game đã xảy ra chuyện gì chăng?

Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy Khâu Kiêu Dương lại nói: “Ừ, đang dạo phố.”



“Ừ.”



“Ha ha, yên tâm, bữa tiệc cưới lần này chắc chắn 100% rồi. Cậu biết đấy, anh đã định tự mấy năm nay, nhưng mà đâu có cơ hội…”



“Được, hẹn gặp lại.”

Trong lúc Khâu Kiêu Dương dập máy, Tô Liễu bước từ từ và ngoái lại nhìn đằng sau. Từ phía xa xa, một người con trai đeo kính đen đang vừa cười vừa vẫy tay với theo bọn họ.

Vì cách khá xa, nên cũng không biết anh chàng đó đang nhìn ai, nhưng Tô Liễu vẫn thấy rất kỳ lạ. Đợi Khâu Kiêu Dương vào trong quán và chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, cô lại nhìn ra đường lần nữa. Bên ngoài thưa thớt bóng người.

Taxi vẫn chạy qua và cuốn theo những chiếc lá rơi.

Bên cạnh bồn hoa mà Tô Liễu không nhìn thấy, có một người con trai đeo kính đen ngồi xếp chân vòng tròn trên cỏ. Anh ta đang sung sướng gọi điện thoại.

“Sở Thịnh Hoan, anh thử đoán xem em vừa nhìn thấy ai? Khâu Kiêu Dương cùng cô vợ trong game phát triển ra ngoài đời rồi. Hắc hắc, tuyệt đối chính xác, chính là tiểu nha đầu Bỗng Dưng Muốn Chết đấy. Vừa rồi em cố ý gọi điện đến để thăm dò, anh chàng tự mở miệng thừa nhận, đang đưa vợ đi chơi. Mau lên, cơ hội ngàn năm có một, ở quảng trường LX. Anh mau tới đây, mà tốt nhất là gọi cả cô em gái sinh viên ra đây cho mọi người cùng làm quen. Tên Kiêu Dương này thật chẳng biết điều gì cả. Vì một đứa con gái mà vứt bỏ cả giang sơn mấy anh em vất vả gây dựng. Phải cho hắn ta bất ngờ một phen mới được, ha ha.”



Dập máy xong, anh ta lại thoăn thoắt bấm số.

“Tiểu Bảo à? Đoán xem mình vừa gặp ai….”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương