Bóng Dáng Người Hầu
-
Chương 10
Mùa xuân ở Paris, thời thiết vẫn rất lạnh, thở ra có thể nhìn thấy khói trắng.
Bốn giờ chiều, một cô gái Đông Phương bước ra khỏi đại sảnh Rapheal, ở trước cửa trò chuyện với một chàng trai dáng người cao gầy, dung mạo tuấn mỹ, sau khi nói lời từ biêt hai người ôm nhau, hôn má lẫn nhau.
Hoa Xảo Hủy đứng ở cửa công ty, nhìn theo bóng người bạn đã hợp tác nhiều năm với mình.
Quay đầu nhìn lại cánh cổng thạch cổ kính hình vòm của Rapheal, đáng tối cao của giới thời trang, cô đã trở lại, bốn tháng sau khi rời đi, Paris, thành phố trông nhàn nhã nhưng lại bận rộn vô cùng, cô rất nhanh đã thích ứng nhịp sống nơi đây, mới trở về không đến một tuần, lập tức đã bị yêu cầu gia nhập vào kế hoạch phát triển mùa thu năm nay, hỗ trợ nhà thiết kế hàng đầu sáng tạo ra mẫu thời trang lưu hành.
Gần năm tháng thời gian chuẩn bị, không ngừng họp, không ngừng thảo luận, bản thiết kế và những mẫu áo chưa hoàn thành, đây chính là cuộc sống mà cô muốn.
Nhưng khi giấc mộng đạt thành, khắp ngõ ngách trong lòng, trống trơn.
Dọc theo ven đường chậm rãi đi đến những cửa hiệu mới mở ở đầu đường, nhìn trong tủ kính, trưng bày rất nhiều trang phục, giày, phụ kiện sang quý… chờ chút…
Bước chân cô dừng lại ở trước cửa Raphael, nhìn trong tủ kính bày một đôi bốt cao gót màu đen, gót giầy cao ít nhất bốn tấc.
Không khỏi nhìn xuống đôi Prada dưới chân mà cô đã mua khi mới bước chân đến Pháp, trong nháy mắt hồi tưởng, bắt đầu từ khi nào thì cô mang giày cao gót?
“Xảo Hủy.”
Một giọng nói quen thuộc gọi cô lại, Hoa Xảo Hủy không thể tin được ngẩng đầu, tấm kính thủy tinh phản chiếu gương mặt kinh ngạc của cô, cũng với người đứng phía sau cô, một người đàn bà mang theo nụ cười ấm áp.
Kinh ngạc quay đầu, thấy khuôn mặt dịu dàng quen thuộc. “Phu nhân, ngài đến Paris khi nào?” Cô hoàn toàn không che giấu được niềm vui.
Ngụy phu nhân mỉm cười, áo gió màu trắng tôn lên ngũ quan tao nhã của bà, tay vươn về phía cô. “Vừa mới đến, tìm con uống trà, có thể không? Nói chuyện phiếm với bác.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy phu nhân, Hoa Xảo Hủy nhất thời hiểu được, phu nhân từ Thụy Sĩ xa xôi đến tìm cô, không phải vì ai khác, mà là vì Ngụy Kính Nghiêu.
Nụ cười tự giác biến mất, khuôn mặt u sầu hiện lên.
Ngụy phu nhân bật cười, “Sao lại buồn thế kia? Thấy bác không vui sao?”
“Phu nhân, con biết bác vì sao đến đây”. Cô than nhẹ một tiếng. “Không cần phải như vậy, thật sự.”
“Có cần hay không, bác rất rõ ràng, bác từ xa tới tìm con, muốn nghe không phải những lời này. Mau, lên xe, chúng ta nói chuyện một chút”. Ngụy phu nhân không khỏi phân trần, lôi kéo cô ngồi vào xe.
Bên trong xe rộng rãi thoải mái, điều hòa không khí điều chỉnh ấm áp.
Hoa Xảo Hủy nhìn Ngụy phu nhân, mỗi lần gặp đều cảm thấy bà đẹp kinh người, khí chất, cử chỉ tao nhã, bộ dáng bình tĩnh, chỉ duy nhất một lần thấy bà vẻ mặt thất sắc, chính là tai nạn xe cộ của Ngụy Kính Nghiêu, làm bị mất trí nhớ.
“Phu nhân, bác đến gặp con có chuyện gì sao?”. Hoa Xảo Hủy đi thẳng vào vấn đề hỏi, không có khả năng ở đầu đường Paris lại có thể tình cờ gặp lại.
“Đúng vậy, nghe Ngụy Kính Nghiêu nói, con không tiếp điện thoại của nó, cũng không trả lời tin nhắn cho nó, con còn giận nó sao?” Bởi vì cô đã đi thẳng vào vấn đề, Ngụy phu nhân cũng nhắm thẳng vào trọng điểm.
Không thể tưởng được phu nhân bề ngoài dịu dàng mà lại ngắn gọn dứt khoát như vậy, giống như lưỡi dao sắc nhọn, trực tiếp đâm thẳng về phía trung tâm.
“Kỳ thật…cũng không thể coi là tức giận”. Chỉ là thất vọng, hơn cả thế, là không tin tưởng. “Cho nên thiếu gia nói cho bác? Phu nhân, bác không giận anh ấy sao?”
Ngụy phu nhân nghe vậy cười ra tiếng. “Kính Nghiêu nói đúng thật, con một khi muốn phân rõ giới tuyến sẽ kêu nó là thiếu gia, nó hận chết con kêu nó như vậy, sao nhiều năm rồi, con vẫn không sửa được cái tật đó thế? Xảo Hủy, ba con đã không còn là tài xế nhà bác nữa, con không cần phải dùng kính ngữ với chúng ta ”. Hơn nữa, cô còn rất lễ phép với người hơn tuổi.
Ít nhất nhóm bạn gái trước đây của Ngụy Kính Nghiêu, toàn bộ đều không đạt tiêu chuẩn.
“Thật muốn mắng quá, tức chết đi được, làm cô gái bác yêu quý bỏ chạy, uổng công bác phải giả bộ không biết gì, giúp nó diễn trò lâu như vậy, đúng là vô dụng”. Ngụy phu nhân bắt đầu lải nhải, quở trách đứa con không biết điều.
Hoa Xảo Hủy không khỏi sửng sốt, chờ chút, cô không nghe lầm chứ? Ý của phu nhân là bà đã sớm biết Ngụy Kính Nghiêu khôi phục trí nhớ, chỉ là giả vờ theo anh không nói ra?
“Bác gái, chẳng lẽ bác đã sớm biết thiếu gia…. khôi phục trí nhớ?”
“Con trai là do bác sinh, trên người nó có bao nhiêu sợi lông bác cũng biết rõ ràng, không vạch trần nó là bởi vì nó khó có khi làm ra một sự việc khiến bác vui vẻ, lại không ngờ nó vô dụng như vậy, thật sự làm bác tức chết”. Ngụy phu nhân cười tủm tỉm trả lời.
Hoa Xảo Hủy nhìn nụ cười xinh đẹp của Ngụy phu nhân, đã có cảm giác sởn hết gai ốc, đột nhiên có thể hiểu được, bằng gia tài bạc triệu của Ngụy tiên sinh, sao có thể chung tình với một người phụ nữ chứ? Xem ra Ngụy phu nhân không dịu dàng hiền thục như cô đã nghĩ, hẳn là có một chút thủ đoạn, mới có thể vĩnh viễn cột trái tim của một người đàn ông vào bên người.
“Nếu không phải tức giận, vậy thì… là không tự tin sao?” Ngụy phu nhân vuốt cằm, một đôi mắt dò xét nhìn chằm chằm vào cô. “Không tự tin Kính Nghiêu thật sự thích con sao?”
“Bác gái…” Hoa Xảo Hủy nhíu mày, ngập ngừng trả lời, “Người anh ấy cần không phải con.”
Ngụy phu nhân vươn ngón trỏ lay lay trước mặt cô, móng tay gọt giũa rất chuẩn, vừa nhìn đã biết không hề tầm thương, hẳn là làm tại salon cao cấp ở Pháp rồi.
“Đừng lấy sự tự ti của mình làm cớ, kể từ ngày con bước vào nhà chúng ta bác đã muốn nói với con câu này, Xảo Hủy, con phải tự tin một chút, con hiện tại đang thành công trong sự nghiệp, không biết có bao nhiêu người muốn làm quen, làm bạn với con, đàn ông theo đuổi con mấy năm qua chưa từng thiếu, vì sao lại chắc chắn rằng, người Ngụy Kính Nghiêu cần không phải con?”
“Bởi vì anh ấy căn bản không biết bản thân mình đang làm những gì!” Đang trong lúc đau khổ, lúc này có Ngụy phu nhân làm bạn trước mặt, Hoa Xảo Hủy bắt đầu phát tiết sự khó chịu của mình.
“Khi anh ấy tỉnh sau tai nạn xe cộ, ngay cả tên mình đều không nhớ nổi, tính tình thì thất thường, giây trước còn vô tội hỏi con anh ấy là ai, giây sau đã hét toáng lên, ngay cả tự mình ăn cơm cũng không làm được, bác sĩ nói đó là do khối máu tụ trong đầu anh ấy đã chèn ép trí nhớ, anh ấy không phải cố ý muốn như thế, cảm xúc của chính mình còn không có cách nào khống chế, huống chi là cảm tình?”
“Anh ấy không phải thật sự yêu con, không phải thật sự cần con, thậm chí gạt con… cũng là bởi vì anh ấy không thể hiểu được mình đang làm gì, nếu trí nhớ của anh ấy khôi phục, con cũng sẽ không còn lý do ở lại bên anh ấy, một ngày nào đó khối huyết tan đi, anh ấy sẽ biết tất cả, cảm tình của anh ấy đối với con không phải là cảm tình thật sự.”
Ngụy phu nhân nghe vậy trừng mắt, không thể tượng tượng được Xảo Hủy lại vì như thế mà bỏ đi, thằng bé ngốc kia, sao có thể làm ra loại chuyện này? Như vậy nói bà làm sao có thể giúp?
“Không tin vào tình cảm của nó, vậy còn con?”. Quên đi, trước tiên đem vấn đề nan giải đó vứt qua một bên, kêu con mình nghĩ biện pháp, loại chuyện này ngay cả bà cũng vô kế. “Xảo Hủy, con đối với Ngụy Kính Nghiêu… không có một chút cảm giác gì sao?”
Hoa Xảo Hủy nghe vậy, cười đến càng khổ sở, “Bác gái, từ nhỏ, thiếu gia chính là người mà con khao khát, nhưng con không thể sa vào, con và thiếu gia, là hai người của hai thế giới”.
Nhưng cũng phải thừa nhận, cô có cảm tình với Ngụy Kính Nghiêu, nếu không sẽ không ở bên cạnh anh trong suốt bốn tháng qua, dỗ dành anh, nuông chiều anh, đi theo anh, mặc cho anh dùng những hành động ôm hôn chỉ có bạn trai mới có thể làm.
“Bốn tháng cuộc sống, tựa như một khu vườn thần bí, tỉnh mộng, cái gì cũng không còn”. Cứ coi như là cô vụng trộm đi, mặt dày ở lại bên cạnh anh, vọng tưởng rằng mình mới là người duy nhất trong lòng anh.
Nhưng cô cho tới bây giờ cũng không phải là người duy nhất của anh, chỉ có thể xem là một trong số đó.
* * *
Ngụy Kính Nghiêu từ nhỏ đến lớn, chưa từng bao giờ lôi thôi lếch thếch như vậy.
Anh ghé đầu vào bàn, cằm tựa vào mặt bàn, hai tay cầm di động, liên tục bấm n cuộc gọi, hai mắt phủ kín bởi tơ máu nhìn chằm chằm vào màn hình di động, nhìn cuộc gọi bị chuyển thành hộp thoại.
“A a a a a a….” Anh chịu không nổi, phát cuồng ôm đầu la hét, làm nhóm kỹ sư nghiên cứu sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Anh ầm ỹ muốn chết”. Đổng Diệc Hà ánh mắt cũng che kín tơ máu, một cước đá sang. “Định ở luôn trong này giả chết sao? Cút về văn phòng, tôi bề bộn công việc, một giây của tôi bằng trên dưới mấy chục vạn anh biết không?”
Ngụy Kính Nghiêu nắm chặt di động, bộ dáng suy sụp hoàn toàn mất đi phong thái xưa kia, đầu tóc bù xù, râu cằm chưa cạo, hai con mắt tơ máu rõ ràng, nhìn thấy đã biết mấy đêm không ngủ, anh quả thật là ngủ không được, tinh thần uể oải, chuyện này đối với một Ngụy Kính Nghiêu luôn luôn coi trọng hình tượng mà nói, là một điều khủng khiếp tới cỡ nào.
“Vì sao không cho anh cơ hội giải thích…” Ngụy Kính Nghiêu ôm lấy Đổng Diệc Hà mà than thở. “Anh làm như vậy là có nguyên nhân, không thể tha thứ cho anh sao? Tội của anh không thể tha thứ sao?”
“Anh thần kinh à!” Đổng Diệc Hà một cước đá văng anh ra, cảm thấy anh chướng mắt tới cực điểm.
“Cậu nói, tội nói dối của tôi lại không thể tha thứ sao? Nếu như là cậu….”
“Nếu như là tôi, anh mà dám gạt tôi, tôi lập tức đem đầu lưỡi anh kéo dài ra rồi nhét vào trong hậu môn!” Đổng Diệc Hà hoàn toàn không cho anh hy vọng, cậu tuyệt đối không tha thứ cho một đáp án lừa dối.
Vì thế, Ngụy Kính Nghiêu càng thêm uể oải, lại nằm úp sấp trên mặt bàn giả chết, nhìn di động cũng không dám nhấn số điện thoại, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm.
Đổng Diệc Hà cảm thấy, Ngụy Kính Nghiêu như vậy, càng ngày càng chướng mắt.
“Này”. Cậu đi qua rồi lại đá thêm một cước, gần đây có thói quen dùng cước đá làm câu dạo đầu. “Hóa ra anh đã khôi phục trí nhớ, đã sớm nhớ hết mọi chuyện rồi sao?”
“Đúng”. Ngụy Kính Nghiêu miễn cưỡng trả lời. “Cậu hỏi một trăm linh một lần rồi đấy.”
“Vậy anh biết…. anh hẳn là không gạt tôi chứ? Về chuyện cô gái học lớp dưới…”
Ngụy Kính Nghiêu ngay cả đầu cũng chưa nâng, tùy tiện trả lời, “Cậu muốn nói cô gái nào? Đang theo đuổi hay đá không xong?”
“Anh đúng là không có thành ý mà!” Đổng Diệc Hà lại một trăm linh một lần thô bạo rống lên với anh. “Nếu biết rõ tình hình thực tế thì sao không nói rõ ràng ra, anh muốn hại chết tôi à?”
“Ai mà biết cậu ngu tới mức ngay cả thích ai cũng quên”. Ngụy Kính Nghiêu tâm tình ác liệt căn bản không cảm thông cho bạn tốt, khẩu khí rõ ràng muốn chọc giận anh. “Sao vậy, lên nhầm giưởng rồi? A ha ha ha ha.”
“Mẹ nó, anh muốn chết!” Đổng Diệc Hà bỏ dở công việc, chuẩn bị đánh anh.
“Sếp, trưởng phòng, hai người muốn đánh nhau làm ơn qua bên kia, cẩn thận kẻo đánh vỡ server, tuần này hai lần đổi máy, dời chuyển tư liệu phiện phức lắm”. Nhóm kĩ sư đã quen với việc hai người đánh tới đánh lui, thấy nhưng không thể trách.
Nghĩ rằng có lẽ là do hai người đều bị tai nạn xe cộ nên cảm thấy cuộc sống phiền muộn, đều muốn xả cơn ức chế, vì thế cố ý chọc giận đối phương, mượn cớ đánh nhau một hổi cho đến khi không còn sức lực.
Không chút nào nương tay, nắm đấm hướng đến thẳng mặt người bạn tốt, người đánh người trả không ai nhường ai, cuối cùng song song xiêu vẹo, ngã xuống đất thở dốc.
“Hô. …hô…..”
“Ken, số liệu chạy xong rồi, mấy bộ phận này đã kiểm tra xong”. Một nhân viên bước qua xác hai vị sếp, hành động không hề ngại ngùng đi về hướng một đồng nghiệp khác, thảo luận về hạng mục đang tiến hành.
“Này!” Đổng Diệc Hà ngồi phịch lên, hét một tiếng với Ngụy Kính Nghiêu. “Chẳng lẽ anh muốn để Hoa Xảo Hủy nhìn thấy bộ dạng khó coi của anh? Nếu như vậy, khó trách cô ấy bỏ chạy, có người phụ nữ nào lại đi thích loại tính tình giả mù sa mưa như anh!”
“Cậu đừng nói bậy, tôi mới không……” Khoan đã, anh ở trước mặt Hoa Xảo Hủy, là tính cách như thế nào?
Cho dù Đổng Diệc Hà mất đi mười năm trí nhớ, đã quên tình bạn giữa bọn họ, nhưng cậu ta vẫn khó nén bản tính… nếu như Đổng Diệc Hà nói là khó chịu, vậy thì tính cách của anh chính xác là khó chịu.
Bởi vì trước khi trở thành bạn tốt đã từng là đối thủ, biết một mặt khác đáng ghét của đối phương, vậy nên khi trở nên tâm đầu ý hợp thì không cần che giấu nữa.
Nhưng trước mặt Xảo Hủy thì sao? Anh luôn luôn diễn trò, sắm vai một nhân vật bạch mã hoàng tử, vì sợ cô thất vọng, nhưng cuối cùng chính điều ấy lại làm cô bỏ đi rồi.
Từ khi cô bước vào nhà anh, anh đã không còn là vương tử, cô đã sớm quen với sắc mặt ác liệt của anh, trước mặt cô còn giả bộ làm gì?
“Tiểu Đổng, cậu là đang ám chỉ cho tôi, phải dùng bản thân chân thật của mình để đối mặt với cô ấy đúng không?” Ngụy Kính Nghiêu ngồi dậy hỏi bạn tốt.
Khuôn mặt Đổng Diệc Hà biểu cảm quái dị, mặt mày vặn vẹo. “Anh không thấy tôi đang châm chọc anh sao? Anh đi ngủ cho rồi, đồ thần kinh!”
Nghe vậy anh nở nụ cười, là nụ cười chân thật nhất từ trước tới nay. “Miệng cậu nói chán ghét tôi, kỳ thật……Cậu coi tôi là bạn bè rồi đúng không?”
“Anh muốn tự cho mình tốt như vậy, đó là chuyện của anh, đừng có lôi tôi theo!” Đổng Diệc Hà mặt đỏ lên, sống chết vung tay phủ nhận. (@Socola: Sao ta ngửi thấy mùi đam mỹ? =)))
Nhưng cậu ta càng phủ nhận, nụ cười Ngụy Kính Nghiêu càng rộng hơn.
“Cám ơn, người anh em, cậu đã cho tôi một đại ân”. Ngụy Kính Nghiêu đột nhiên biết mình phải làm gì, anh vỗ vỗ bả vai Đổng Diệc Hà, cho cậu ta một nụ cười cảm kích, từ trên sàn đứng dậy, ròi khỏi phòng nghiên cứu.
Bị nụ cười kinh dị của Ngụy Kính Nghiêu làm cho toàn thân nổi hết da gà, Đổng Diệc Hà nghĩ một đằng nói một nẻo hô to với theo bóng dáng của anh: “Ai muốn giúp anh hả, này, tôi còn lâu mới coi anh là bạn bè, anh rõ chưa, còn lâu!”
* * *
Thân nằm trên chiếc nệm mềm mại, ôm lấy chiếc chăn dày cũng mềm mại, nặng nề mà ngủ.
Hoa Xảo Hủy lâm vào một giấc mơ thật dài, trong mơ cô trở lại lúc mười tuổi, hưng phấn, vui sướng, thấp thỏm, lo âu, bị cha dắt tay, bước vào cửa nhà họ Ngụy.
Cảm giác như mình đang bay, bay đến Ngụy gia mười năm trước, khu trang viên xinh đẹp nhất trên đời mà mình từng thấy.
Nữ chủ nhân xinh đẹp dịu dàng mở hai tay đón lấy cô, nam chủ nhân cao ngất giống như ngọn núi mỉm cười với cô, cùng với vị thiếu gia vương tử mang vẻ đẹp anh tuấn khí phách đang….
“Rời giường nào!”
Giọng nói cùng với một tiếng “xoạt” đã phá hư mộng đẹp của cô, rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh sáng chói mắt trực tiếp chiếu thẳng vào phòng, cộng thêm không khí lạnh lẽo của sáng sớm.
“Stanley!” Hoa Xảo Hủy kéo chăn lại, đem mình cuộn thành một đống, rống to với người bạn cũng phòng kiêm chủ nhà đang âm mưu ôm lấy cô: “Hiện tại mới bảy giờ! Bảy giờ!”. Sống chết trở lại trên giường, không chịu rời đi ổ chăn ấm áp. “Tôi cùng Anson thức đêm một tuần, hôm nay là ngày nghỉ, phải để tôi ngủ no nê! Đây là quyền lợi của tôi!”
Nam người mẫu nổi tiếng Staley nở nụ cười nhẹ nhàng với cô bạn tốt đang sống chết cuộn mình nằm trên giường kia.
“Sáng sớm đẹp trời, sao có thể lãng phí? Nhanh rời giường đi, anh làm bữa sáng rồi, bánh sừng bò vừa nướng xong, nóng hầm hập”. Cùng với nụ cười nhẹ nhàng là một hành động thô lỗ lôi chăn cô ra, ngăn cản ý định ngủ nướng của cô. “Chino nửa đêm mới từ Milan trở về, cậu ấy không dám ngủ, ôm đôi mắt mèo đang ngồi chờ trong nhà ăn để muốn cùng em ăn một bữa sáng. Em có biết giấc ngủ của một người mẫu là quan trọng biết bao không hả, em nỡ lòng để cậu ấy chờ em ngủ no nê rồi ăn thức ăn nguội lạnh sao?”
Trời, đáng ghét, lại dám dùng chiêu này ép cô, thật quá đáng!
Hoa Xảo Hủy chán nản mới ngừng giãy dụa, thả lỏng một chút, lập tức đã bị Stanley ôm hết cả người, bế ra khỏi phòng đi đến phòng khách, rồi trực tiếp tiến đên sân thượng bên ngoài nhà ăn.
Trên sân thượng đặt một chiếc bàn, ba cái ghế dựa, trên bàn có một chiếc giỏ đựng bánh sừng bò, một chiếc giỏ đừng bánh mì Pháp cắt lát, một ly nước chanh cùng một tách espresso nóng hôi hổi.
Bên cạnh có một người đàn ông tóc vàng mặc chiếc áo màu bạc, chống cằm mở to đôi mắt mơ mơ màng màng cùng đợi.
“Buổi sáng an lành, Natasha, anh thật sự rất nhớ em”. Người đàn ông tóc vàng được xưng là Chino đứng dậy, phát huy ngay nụ cười xinh đẹp điên đảo chúng sinh, cả người và tinh thần tỏa sáng như là đã được ăn no ngủ kỹ.
Nam người mẫu được bình chọn là xinh đẹp nhất, sức quyến rũ cũng không phải là thứ nói chơi!
“Buổi sáng an lành, Chino”. Hoa Xảo Hủy đưa tay ra từ túi áo, hướng bạn tốt vẫy tay cười.
Sau đó hai tên đàn ông này rất tự nhiên, thay phiên nhau đưa tay ôm lấy cô, riêng Chino còn làm như cô là đứa trẻ ôm bế lên, lại còn không tha đem cô đặt trên ghế.
Ngồi xuống trước chiếc bàn như dành cho công chúa, hai tay còn chưa động, chiếc bàn nhỏ trước mắt đã bị lấp đầy bởi một ổ bánh sừng bò, hai miếng bánh mì Pháp cắt lát, một ly nước chanh ép hồ tiên cùng với một tách espresso đưa đến trước mặt cô.
Hai gã đàn ông này lúc nào cũng biến cô thành công chúa, ờ…..nói công chúa, không bằng nói là đứa con nít!
Bị ép giữa hai tên đàn ông cao gần một mét chín, khiến cô tựa như một đứa trẻ, Hoa Xảo Hủy nhịn không được nói với bọn họ: “Đủ rồi! Để tự em.”
“Oa, dữ quá đi, cô ấy sao vậy? Mắc chứng tiền mãn kinh hay tức giận vì phải dậy sớm?” Chino nháy mắt với bạn tốt.
Stanley mỉm cười, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, ý tứ sâu xa nói: “Có lẽ, theo tôi đoán, là đang nhớ vật cưng của cô ấy.”
“Vật cưng? Em từ khi nào nuôi vật cưng vậy? Chó? Hay mèo? Sao anh không thấy? Lạc đượng rồi à?”Chino tò mò hỏi.
“Một con sói rất ngang ngược”. Stanley ám muội nói, “Không phải bị lạc đường, là bị vứt bỏ, chủ nhân hiện tại đang lo lắng cho chú sói đã bị mình vứt bỏ.”
Hoa Xảo Hủy không hé răng, nghĩ rằng không muốn nghe đến chuyện buồn vào đầu bữa sáng, nên không gia nhập vào đề tài này.
“Vứt bỏ? Không thể nào, Natasha sẽ không làm loại chuyện này, cô ấy rất hiền, lại còn nặng về trách nhiệm”.Chino một bên quết bơ vào bánh, một bên lắc đầu phủ định. “Hay là con sói ngu ngốc kia làm gì chọc giận em rồi hả? Hình như em đến Paris lần này tâm trạng không được tốt cho lắm, đã xảy ra chuyện gì không vui sao?”
Nghe thấy kiểu giọng điệu đứng đắn này của anh, Hoa Xảo Hủy đành phải làm như không hề nghe thấy, bên ngoài Chino được hình dung là “thiên sứ”, là người mẫu trụ cột của Rapheal, hình tượng siêu thoát thế tục và hòa đồng, kỳ thật cá tính lại rất nóng nảy, hậu quả của việc cô tin lời anh nói, chính là hại người khác bị anh đánh cho không thể xuống giường.
“Không có gì!”
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt chỉ có đối phương mới hiểu, không hẹn mà cùng gật đầu.
Xem hai người liếc nhau trao đổi, cô nhịn không được nói to: “Các anh đừng như vậy! Thật sự không có chuyện gì!”
“Nếu không có gì, vì sao lại không nói?” Stanley đa mưu túc trí nhìn cô một cái, điệu bộ mỉm cười rất là khủng bố.
“Mỗi khi em về nhà thăm người thân, lúc trở về đều kể cho tụi anh nghe em đã gặp những ai, em có vui hay không, còn mang cả quà về, lần này em không chịu nói gì cả, ngay cả quà cũng không có”.Chino có vẻ xúc động, cảm xúc viết hết lên mặt, rất dễ đoán, không thâm trầm như Stanley.
Nhìn thái độ của hai người bạn thân, Hoa Xảo Hủy không khỏi sờ sờ vào mặt mình… Cô tệ đến vậy sao? Đến nỗi người khác nhìn một cái cũng nhận ra là cô không vui.
“Đương nhiên nhìn một cái đã nhận ra rồi, em cho em là ai? Tưởng giấu được con mắt của anh, em muốn đi đầu thai sớm hả?” Stanley hừ lạnh một tiếng.
Hoa Xảo Hủy giờ mới phát hiện bản thân đã không cẩn thận để lộ tâm sự.
“Là như thế này”. Thì ra bị nhìn thấu dễ như vậy, cô đúng là đang không vui. “Em cũng không hiểu là thật ra mình muốn điều gì, rõ ràng là đã sắn sàng tâm lý, anh ấy không cần em, sớm biết là nên tách ra, nhưng vẫn cảm thấy….” Khổ sở và luyến tiếc.
Chắc là do tự mình lừa mình, luôn miệng nói người anh cần không phải cô, hào phóng mỉm cười nói chờ anh nhớ hết mọi thứ, sẽ không cần cô nữa, nếu anh đã quên cô, đó cũng là chuyện không còn biện pháp, bởi vì bọn họ vốn không phải người chung 1 thế giới.
Nhưng khi chính thức xa nhau, lại đau khổ muốn chết, lúc nào cũng nghĩ, anh….. có phải cũng đang khổ sở hay không? Có phải kỳ thực anh cũng thích cô hay không, có phải là không liên quan đến khối u hay không?
Ôm chặt những ý nghĩ không ngừng lặp lại như vậy, lúc thì bi quan lúc thì lại hy vọng.
“Em thích nó sao?” Chino bất thình lình hỏi, khiến Hoa Xảo Hủy ngẩn ngơ. “Anh là muốn nói cái con sói ngang ngược kia, Staley không phải đã bị nó ngoạm một lần sao?”
“Anh ấy không phải sói, các anh thôi đi, còn nữa anh ấy không cắn Stanley, anh ta nói bậy!” Bọn họ vẫn luôn dùng từ chó sói để gọi Ngụy Kính Nghiêu, khiến cô rất không thoải mái phản bác.
“Em còn chưa trả lời anh, em thích nó sao?” Đem sự khó chịu của cô đặt sang một bên, trước tiên hỏi rõ vấn đề anh muốn biết.
Hoa Xảo Hủy bị vấn đề này hỏi cho lúng túng, gật đầu không được, lắc đầu cũng không được, cô không thể nào nói dối bản thân, lại càng không thể lừa gạt hai người bạn tốt của cô tại nước Pháp.
Vì thế cô khẽ gật đầu.
“Hừ”. Kết quả khi cô gật đầu, hai tên đàn ông lại khó chịu hừ một tiếng.
“Không lý nào tôi lại thua bởi một con sói, anh nói cho tôi biết, tôi thua nó ở điểm nào?”Chino bất mãn nổi khùng với người bạn cũng bất mãn không kém. “Giá trị con người tôi thua nó sao? Thân tôi cao thua nó sao? Hay là diện mạo tôi thua nó? Vì sao Natasha chọn nó mà không chọn tôi?” (@K.Bee: Được lắm, 2 anh người mẫu này…đều thích Xảo Hủy…. ĐƯỢC LẮM!!!)
“Có lẽ là da mặt cậu không đủ dày”. Stanley sắc mặt bí hiểm uống hết cà phê, rồi tự rót tiếp ly nữa cho mình. “Hôm nay nhiệt độ dự báo là bao nhiêu? À, bốn độ, loại thời tiết này không sợ lạnh mà còn đứng ở cửa từ năm giờ đến bây giờ, cũng ba tiếng rồi nhỉ? Đuổi cũng đuổi không đi, giống như một con sói đang vẫy đuôi tìm chủ nhân vậy.”
“Anh nói đúng, tôi làm không được”.Chinobừng tỉnh ngộ xoa xoa bàn tay.
Khoan đã……. Bọn họ đang nói cái gì?
“Các anh đang nói ai đợi từ năm giờ tời giờ? Ai?” Hoa Xảo Hủy không thể tin được, bọn họ nói thật sao? Là người mà cô đang nghĩ sao?
Không có khả năng! Ngụy Kính Nghiêu, anh ấy sao có thể đến đây? Còn có vì sao anh ấy biết cô ở đây?
“Rất quan trọng sao? Em không phải đã vứt bỏ nó rồi à, cho dù nó bị chết cóng cũng đâu liên quan gì, có lẽ sẽ có một đại đội sói đến tha đi”. Stalent nhẹ nhàng bình tĩnh trả lời. “Bốn độ, không biết nó chịu được tới khi nào?”
Nhưng Hoa Xảo Hủy rất hiểu anh, nói được văn vẻ cảm xúc như vậy, căn bản là muốn khiến cô đau lòng.
“Nói đúng ra, dù sao cái con sói ngu ngốc kia đã chọc giận khiến em không vui, có ngàn dặm xa xôi tìm đến chủ thì đã sao, đừng để ý đến nó”. Chino chen vào góp vui.
“Trời, các anh là hai tên quỷ đáng gét!” Trong đầu cô bất giác hiện lên cảnh tượng…..
Ngụy Kính Nghiêu ngây ngây ngốc ngốc, lúc mới ra viện về nhà, lúc nào cũng làm ra bộ mặt đần đần tội nghiệp, sau khi bị tai nạn anh không biết lạnh, không có cảm giác đau, khả năng cân bằng kém cỏi, thường bị té nhào đến toàn thân bầm tím, cũng không hề kêu đau, khi không thấy cô mới i a hai tiếng, rõ ràng là dùng biểu tình đáng thương này để chiếm được tình cảm của cô.
“Anh ấy ở cửa sao? Các anh để anh ấy đứng một mình ở ngoài? Lạnh như vậy, sao lại không gọi em tỉnh hả?” Hoa Xảo Hủy vừa tức vừa vội, không ngừng đấu tranh với cái chăn đang quấn trên người, nhưng tay chân luốn cuống kết qua khiến cô bị trói thành một đống.
Thấy cô thở hổn hển, hai tên đàn ông ngược lại mỉm cười, chống cằm ngắm bộ dáng tức giận của cô, rồi sau đó mới hài lòng gật đầu.
“Em muốn gặp anh ta?” Stanleyhỏi.
“Vô nghĩa!” Cô trả lời rất nhanh, gần như lập tức.
“Chino, đi làm cho sói ngu ngốc kia biến thành chó điên đi.”
“Tôi đang muốn làm thế”.Chino không nói hai lời, mặc cho trên người chỉ có áo ngủ đơn bạc, đứng len bước tới chỗ Hoa Xảo Hủy, lấy cái chăn cô đã cởi ra lại một lần nữa bọc cô lại.
“Em đã cởi ra rồi mà!” Vì sao lại phải bọc chặt như vậy? Cô vất vả lắm mới cởi nó ra được, cái chăn này rốt cục là Stanley mua ở đâu? Khó dùng như vậy!
“Bên ngoài rất lạnh”. Nói xong một bên đem chăn quấn quanh người cô, bao bọc kỹ càng, tay cũng không tha, sau đó giống như ôm công chúa ôm lấy cô, đi vào phòng rồi ra cửa lớn.
Trước cánh cửa lớn có thể chứa một chiếc xe, đang có một người đàn ông đứng sắc mặt tái nhợt
Anh có một mái tóc đem dài đến quá tai, toàn bộ đều chải ra phía sau, trên trán có mấy sợi tóc rơi xuống, sắc mặt anh tái nhợt, một lạnh trắng bệch, trên người chỉ mặc một bộ áo gió đơn bạc, căn bản không thể chông chọi được với mùa đông ở Paris.
Vừa nhìn thấy cô, anh đã lập tức vui sướng cười…thật sự là đồ ngu ngốc.
“Hai người nói chuyện đi.” Chino đặt cô đứng ở cửa, đối mặt với Ngụy Kính Nghiêu đang ngoài cửa. “Có việc thì hô một tiếng, anh lập tức xuống dưới”. Cố ý nói tiếng Anh, đương nhiên là muốn để cho chó điên nghe rồi. “Bảo bối, đừng nói lâu quá”. Nói xong còn cố ý hôn cô một cái, bộn dáng rất thân mật.
Nhưng mà hôn cũng quá lâu đi! Bỏ qua động tác khiến cho người ta hiểu lầm, Hoa Xảo Hủy dựa vào ôm ấp bạn tốt, đối mặt với vẻ mặt đang nhíu mày của Ngụy Kính Nghiêu, trong nháy mắt………Ngụy Kính Nghiêu mười bảy tuổi, cùng với người đàn ông trưởng thành trước mắt, ghép lại thành một.
Cô đột nhiên nhớ tới giấc mộng dở dang sáng nay, lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Kính Nghiêu, trên mặt anh lộ ra vẻ kiêu căng.
Anh mặc một bộ vest Tây Âu, quần dài là ủi tỉ mỉ, trên cổ thắt một chiếc nơ đen, tóc ngắn thoạt nhìn mềm như lông vũ, anh bước chậm rãi xuống lầu thanh xoắn ốc.
Khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc, đi đến bên cạnh cha mẹ đang mỉm cười của anh, nhếch lông mi lên, dùng ngữ điệu không kiên nhận hỏi: “Có việc sao?”
Cậu bé không kiên nhẫn trước kia, đang ở trước mắt cô, đợi cô ba tiếng, trên mặt không có chút nào là không kiên nhẫn, thay vào đó là cơn tức giận.
“Hắn ta là ai?” Ngụy Kính Nghiêu hoàn toàn không thể không chế cơn giận, vốn muốn cùng cô nói chuyện đàng hoàng, nhưng anh không thể nhịn được! “Em cùng hắn ta sống chung? Hai người có quan hệ gì? Hắn ta ôm em từ trên giường xuống sao?” Hơn nữa gã đàn ông kia còn đẹp muốn chết người, đó căn bản là không phải gương mặt của người mà.
Ủa, có người ôm cô xuống từ giường… Khoan đã!
Hoa Xảo Hủy nhìn bản thân hiện tại, thân bị tấm chăn to cuốn lấy, sau đó Chino chỉ mặc chiếc áo ngủ bế cô xuống, còn hôn trán cô thật lâu.
Lại đối chiếu với những lời tức giận của Ngụy Kính Nghiêu, cô nhịn không được thở dài.
“Haiz…” Thì ra việc hai người kia muốn biến anh thành chó điên chính là thế này, hai tên đàn ông kia cũng quá là lòng dạn hẹp hòi đi.
“Anh tới đây làm gì?” Cô sắc mặt không đổi, cố ý dùng ngữ điệu lạnh lùng nói chuyện với anh. “Có việc quan trọng sao?” Nói chung cần phải ra vẻ một chút, không thể cứ như vậy để cho anh vào, nếu không, hai người bạn của cô tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
Bị cô lạnh lùng hỏi, Ngụy Kính Nghiêu tràn ngập nhiệt huyết nhất thời bị tắt, cô thậm chí còn không an ủi anh đừng tức giân…… Phải rồi, anh dựa vào cái gì chứ?
Vuốt mặt, anh cười khổ nói ra.
“Thật xin lỗi, tính anh lại nóng nảy như vậy, vừa ích kỷ vừa nông cạn. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mà thôi.”
Bốn giờ chiều, một cô gái Đông Phương bước ra khỏi đại sảnh Rapheal, ở trước cửa trò chuyện với một chàng trai dáng người cao gầy, dung mạo tuấn mỹ, sau khi nói lời từ biêt hai người ôm nhau, hôn má lẫn nhau.
Hoa Xảo Hủy đứng ở cửa công ty, nhìn theo bóng người bạn đã hợp tác nhiều năm với mình.
Quay đầu nhìn lại cánh cổng thạch cổ kính hình vòm của Rapheal, đáng tối cao của giới thời trang, cô đã trở lại, bốn tháng sau khi rời đi, Paris, thành phố trông nhàn nhã nhưng lại bận rộn vô cùng, cô rất nhanh đã thích ứng nhịp sống nơi đây, mới trở về không đến một tuần, lập tức đã bị yêu cầu gia nhập vào kế hoạch phát triển mùa thu năm nay, hỗ trợ nhà thiết kế hàng đầu sáng tạo ra mẫu thời trang lưu hành.
Gần năm tháng thời gian chuẩn bị, không ngừng họp, không ngừng thảo luận, bản thiết kế và những mẫu áo chưa hoàn thành, đây chính là cuộc sống mà cô muốn.
Nhưng khi giấc mộng đạt thành, khắp ngõ ngách trong lòng, trống trơn.
Dọc theo ven đường chậm rãi đi đến những cửa hiệu mới mở ở đầu đường, nhìn trong tủ kính, trưng bày rất nhiều trang phục, giày, phụ kiện sang quý… chờ chút…
Bước chân cô dừng lại ở trước cửa Raphael, nhìn trong tủ kính bày một đôi bốt cao gót màu đen, gót giầy cao ít nhất bốn tấc.
Không khỏi nhìn xuống đôi Prada dưới chân mà cô đã mua khi mới bước chân đến Pháp, trong nháy mắt hồi tưởng, bắt đầu từ khi nào thì cô mang giày cao gót?
“Xảo Hủy.”
Một giọng nói quen thuộc gọi cô lại, Hoa Xảo Hủy không thể tin được ngẩng đầu, tấm kính thủy tinh phản chiếu gương mặt kinh ngạc của cô, cũng với người đứng phía sau cô, một người đàn bà mang theo nụ cười ấm áp.
Kinh ngạc quay đầu, thấy khuôn mặt dịu dàng quen thuộc. “Phu nhân, ngài đến Paris khi nào?” Cô hoàn toàn không che giấu được niềm vui.
Ngụy phu nhân mỉm cười, áo gió màu trắng tôn lên ngũ quan tao nhã của bà, tay vươn về phía cô. “Vừa mới đến, tìm con uống trà, có thể không? Nói chuyện phiếm với bác.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy phu nhân, Hoa Xảo Hủy nhất thời hiểu được, phu nhân từ Thụy Sĩ xa xôi đến tìm cô, không phải vì ai khác, mà là vì Ngụy Kính Nghiêu.
Nụ cười tự giác biến mất, khuôn mặt u sầu hiện lên.
Ngụy phu nhân bật cười, “Sao lại buồn thế kia? Thấy bác không vui sao?”
“Phu nhân, con biết bác vì sao đến đây”. Cô than nhẹ một tiếng. “Không cần phải như vậy, thật sự.”
“Có cần hay không, bác rất rõ ràng, bác từ xa tới tìm con, muốn nghe không phải những lời này. Mau, lên xe, chúng ta nói chuyện một chút”. Ngụy phu nhân không khỏi phân trần, lôi kéo cô ngồi vào xe.
Bên trong xe rộng rãi thoải mái, điều hòa không khí điều chỉnh ấm áp.
Hoa Xảo Hủy nhìn Ngụy phu nhân, mỗi lần gặp đều cảm thấy bà đẹp kinh người, khí chất, cử chỉ tao nhã, bộ dáng bình tĩnh, chỉ duy nhất một lần thấy bà vẻ mặt thất sắc, chính là tai nạn xe cộ của Ngụy Kính Nghiêu, làm bị mất trí nhớ.
“Phu nhân, bác đến gặp con có chuyện gì sao?”. Hoa Xảo Hủy đi thẳng vào vấn đề hỏi, không có khả năng ở đầu đường Paris lại có thể tình cờ gặp lại.
“Đúng vậy, nghe Ngụy Kính Nghiêu nói, con không tiếp điện thoại của nó, cũng không trả lời tin nhắn cho nó, con còn giận nó sao?” Bởi vì cô đã đi thẳng vào vấn đề, Ngụy phu nhân cũng nhắm thẳng vào trọng điểm.
Không thể tưởng được phu nhân bề ngoài dịu dàng mà lại ngắn gọn dứt khoát như vậy, giống như lưỡi dao sắc nhọn, trực tiếp đâm thẳng về phía trung tâm.
“Kỳ thật…cũng không thể coi là tức giận”. Chỉ là thất vọng, hơn cả thế, là không tin tưởng. “Cho nên thiếu gia nói cho bác? Phu nhân, bác không giận anh ấy sao?”
Ngụy phu nhân nghe vậy cười ra tiếng. “Kính Nghiêu nói đúng thật, con một khi muốn phân rõ giới tuyến sẽ kêu nó là thiếu gia, nó hận chết con kêu nó như vậy, sao nhiều năm rồi, con vẫn không sửa được cái tật đó thế? Xảo Hủy, ba con đã không còn là tài xế nhà bác nữa, con không cần phải dùng kính ngữ với chúng ta ”. Hơn nữa, cô còn rất lễ phép với người hơn tuổi.
Ít nhất nhóm bạn gái trước đây của Ngụy Kính Nghiêu, toàn bộ đều không đạt tiêu chuẩn.
“Thật muốn mắng quá, tức chết đi được, làm cô gái bác yêu quý bỏ chạy, uổng công bác phải giả bộ không biết gì, giúp nó diễn trò lâu như vậy, đúng là vô dụng”. Ngụy phu nhân bắt đầu lải nhải, quở trách đứa con không biết điều.
Hoa Xảo Hủy không khỏi sửng sốt, chờ chút, cô không nghe lầm chứ? Ý của phu nhân là bà đã sớm biết Ngụy Kính Nghiêu khôi phục trí nhớ, chỉ là giả vờ theo anh không nói ra?
“Bác gái, chẳng lẽ bác đã sớm biết thiếu gia…. khôi phục trí nhớ?”
“Con trai là do bác sinh, trên người nó có bao nhiêu sợi lông bác cũng biết rõ ràng, không vạch trần nó là bởi vì nó khó có khi làm ra một sự việc khiến bác vui vẻ, lại không ngờ nó vô dụng như vậy, thật sự làm bác tức chết”. Ngụy phu nhân cười tủm tỉm trả lời.
Hoa Xảo Hủy nhìn nụ cười xinh đẹp của Ngụy phu nhân, đã có cảm giác sởn hết gai ốc, đột nhiên có thể hiểu được, bằng gia tài bạc triệu của Ngụy tiên sinh, sao có thể chung tình với một người phụ nữ chứ? Xem ra Ngụy phu nhân không dịu dàng hiền thục như cô đã nghĩ, hẳn là có một chút thủ đoạn, mới có thể vĩnh viễn cột trái tim của một người đàn ông vào bên người.
“Nếu không phải tức giận, vậy thì… là không tự tin sao?” Ngụy phu nhân vuốt cằm, một đôi mắt dò xét nhìn chằm chằm vào cô. “Không tự tin Kính Nghiêu thật sự thích con sao?”
“Bác gái…” Hoa Xảo Hủy nhíu mày, ngập ngừng trả lời, “Người anh ấy cần không phải con.”
Ngụy phu nhân vươn ngón trỏ lay lay trước mặt cô, móng tay gọt giũa rất chuẩn, vừa nhìn đã biết không hề tầm thương, hẳn là làm tại salon cao cấp ở Pháp rồi.
“Đừng lấy sự tự ti của mình làm cớ, kể từ ngày con bước vào nhà chúng ta bác đã muốn nói với con câu này, Xảo Hủy, con phải tự tin một chút, con hiện tại đang thành công trong sự nghiệp, không biết có bao nhiêu người muốn làm quen, làm bạn với con, đàn ông theo đuổi con mấy năm qua chưa từng thiếu, vì sao lại chắc chắn rằng, người Ngụy Kính Nghiêu cần không phải con?”
“Bởi vì anh ấy căn bản không biết bản thân mình đang làm những gì!” Đang trong lúc đau khổ, lúc này có Ngụy phu nhân làm bạn trước mặt, Hoa Xảo Hủy bắt đầu phát tiết sự khó chịu của mình.
“Khi anh ấy tỉnh sau tai nạn xe cộ, ngay cả tên mình đều không nhớ nổi, tính tình thì thất thường, giây trước còn vô tội hỏi con anh ấy là ai, giây sau đã hét toáng lên, ngay cả tự mình ăn cơm cũng không làm được, bác sĩ nói đó là do khối máu tụ trong đầu anh ấy đã chèn ép trí nhớ, anh ấy không phải cố ý muốn như thế, cảm xúc của chính mình còn không có cách nào khống chế, huống chi là cảm tình?”
“Anh ấy không phải thật sự yêu con, không phải thật sự cần con, thậm chí gạt con… cũng là bởi vì anh ấy không thể hiểu được mình đang làm gì, nếu trí nhớ của anh ấy khôi phục, con cũng sẽ không còn lý do ở lại bên anh ấy, một ngày nào đó khối huyết tan đi, anh ấy sẽ biết tất cả, cảm tình của anh ấy đối với con không phải là cảm tình thật sự.”
Ngụy phu nhân nghe vậy trừng mắt, không thể tượng tượng được Xảo Hủy lại vì như thế mà bỏ đi, thằng bé ngốc kia, sao có thể làm ra loại chuyện này? Như vậy nói bà làm sao có thể giúp?
“Không tin vào tình cảm của nó, vậy còn con?”. Quên đi, trước tiên đem vấn đề nan giải đó vứt qua một bên, kêu con mình nghĩ biện pháp, loại chuyện này ngay cả bà cũng vô kế. “Xảo Hủy, con đối với Ngụy Kính Nghiêu… không có một chút cảm giác gì sao?”
Hoa Xảo Hủy nghe vậy, cười đến càng khổ sở, “Bác gái, từ nhỏ, thiếu gia chính là người mà con khao khát, nhưng con không thể sa vào, con và thiếu gia, là hai người của hai thế giới”.
Nhưng cũng phải thừa nhận, cô có cảm tình với Ngụy Kính Nghiêu, nếu không sẽ không ở bên cạnh anh trong suốt bốn tháng qua, dỗ dành anh, nuông chiều anh, đi theo anh, mặc cho anh dùng những hành động ôm hôn chỉ có bạn trai mới có thể làm.
“Bốn tháng cuộc sống, tựa như một khu vườn thần bí, tỉnh mộng, cái gì cũng không còn”. Cứ coi như là cô vụng trộm đi, mặt dày ở lại bên cạnh anh, vọng tưởng rằng mình mới là người duy nhất trong lòng anh.
Nhưng cô cho tới bây giờ cũng không phải là người duy nhất của anh, chỉ có thể xem là một trong số đó.
* * *
Ngụy Kính Nghiêu từ nhỏ đến lớn, chưa từng bao giờ lôi thôi lếch thếch như vậy.
Anh ghé đầu vào bàn, cằm tựa vào mặt bàn, hai tay cầm di động, liên tục bấm n cuộc gọi, hai mắt phủ kín bởi tơ máu nhìn chằm chằm vào màn hình di động, nhìn cuộc gọi bị chuyển thành hộp thoại.
“A a a a a a….” Anh chịu không nổi, phát cuồng ôm đầu la hét, làm nhóm kỹ sư nghiên cứu sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Anh ầm ỹ muốn chết”. Đổng Diệc Hà ánh mắt cũng che kín tơ máu, một cước đá sang. “Định ở luôn trong này giả chết sao? Cút về văn phòng, tôi bề bộn công việc, một giây của tôi bằng trên dưới mấy chục vạn anh biết không?”
Ngụy Kính Nghiêu nắm chặt di động, bộ dáng suy sụp hoàn toàn mất đi phong thái xưa kia, đầu tóc bù xù, râu cằm chưa cạo, hai con mắt tơ máu rõ ràng, nhìn thấy đã biết mấy đêm không ngủ, anh quả thật là ngủ không được, tinh thần uể oải, chuyện này đối với một Ngụy Kính Nghiêu luôn luôn coi trọng hình tượng mà nói, là một điều khủng khiếp tới cỡ nào.
“Vì sao không cho anh cơ hội giải thích…” Ngụy Kính Nghiêu ôm lấy Đổng Diệc Hà mà than thở. “Anh làm như vậy là có nguyên nhân, không thể tha thứ cho anh sao? Tội của anh không thể tha thứ sao?”
“Anh thần kinh à!” Đổng Diệc Hà một cước đá văng anh ra, cảm thấy anh chướng mắt tới cực điểm.
“Cậu nói, tội nói dối của tôi lại không thể tha thứ sao? Nếu như là cậu….”
“Nếu như là tôi, anh mà dám gạt tôi, tôi lập tức đem đầu lưỡi anh kéo dài ra rồi nhét vào trong hậu môn!” Đổng Diệc Hà hoàn toàn không cho anh hy vọng, cậu tuyệt đối không tha thứ cho một đáp án lừa dối.
Vì thế, Ngụy Kính Nghiêu càng thêm uể oải, lại nằm úp sấp trên mặt bàn giả chết, nhìn di động cũng không dám nhấn số điện thoại, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm.
Đổng Diệc Hà cảm thấy, Ngụy Kính Nghiêu như vậy, càng ngày càng chướng mắt.
“Này”. Cậu đi qua rồi lại đá thêm một cước, gần đây có thói quen dùng cước đá làm câu dạo đầu. “Hóa ra anh đã khôi phục trí nhớ, đã sớm nhớ hết mọi chuyện rồi sao?”
“Đúng”. Ngụy Kính Nghiêu miễn cưỡng trả lời. “Cậu hỏi một trăm linh một lần rồi đấy.”
“Vậy anh biết…. anh hẳn là không gạt tôi chứ? Về chuyện cô gái học lớp dưới…”
Ngụy Kính Nghiêu ngay cả đầu cũng chưa nâng, tùy tiện trả lời, “Cậu muốn nói cô gái nào? Đang theo đuổi hay đá không xong?”
“Anh đúng là không có thành ý mà!” Đổng Diệc Hà lại một trăm linh một lần thô bạo rống lên với anh. “Nếu biết rõ tình hình thực tế thì sao không nói rõ ràng ra, anh muốn hại chết tôi à?”
“Ai mà biết cậu ngu tới mức ngay cả thích ai cũng quên”. Ngụy Kính Nghiêu tâm tình ác liệt căn bản không cảm thông cho bạn tốt, khẩu khí rõ ràng muốn chọc giận anh. “Sao vậy, lên nhầm giưởng rồi? A ha ha ha ha.”
“Mẹ nó, anh muốn chết!” Đổng Diệc Hà bỏ dở công việc, chuẩn bị đánh anh.
“Sếp, trưởng phòng, hai người muốn đánh nhau làm ơn qua bên kia, cẩn thận kẻo đánh vỡ server, tuần này hai lần đổi máy, dời chuyển tư liệu phiện phức lắm”. Nhóm kĩ sư đã quen với việc hai người đánh tới đánh lui, thấy nhưng không thể trách.
Nghĩ rằng có lẽ là do hai người đều bị tai nạn xe cộ nên cảm thấy cuộc sống phiền muộn, đều muốn xả cơn ức chế, vì thế cố ý chọc giận đối phương, mượn cớ đánh nhau một hổi cho đến khi không còn sức lực.
Không chút nào nương tay, nắm đấm hướng đến thẳng mặt người bạn tốt, người đánh người trả không ai nhường ai, cuối cùng song song xiêu vẹo, ngã xuống đất thở dốc.
“Hô. …hô…..”
“Ken, số liệu chạy xong rồi, mấy bộ phận này đã kiểm tra xong”. Một nhân viên bước qua xác hai vị sếp, hành động không hề ngại ngùng đi về hướng một đồng nghiệp khác, thảo luận về hạng mục đang tiến hành.
“Này!” Đổng Diệc Hà ngồi phịch lên, hét một tiếng với Ngụy Kính Nghiêu. “Chẳng lẽ anh muốn để Hoa Xảo Hủy nhìn thấy bộ dạng khó coi của anh? Nếu như vậy, khó trách cô ấy bỏ chạy, có người phụ nữ nào lại đi thích loại tính tình giả mù sa mưa như anh!”
“Cậu đừng nói bậy, tôi mới không……” Khoan đã, anh ở trước mặt Hoa Xảo Hủy, là tính cách như thế nào?
Cho dù Đổng Diệc Hà mất đi mười năm trí nhớ, đã quên tình bạn giữa bọn họ, nhưng cậu ta vẫn khó nén bản tính… nếu như Đổng Diệc Hà nói là khó chịu, vậy thì tính cách của anh chính xác là khó chịu.
Bởi vì trước khi trở thành bạn tốt đã từng là đối thủ, biết một mặt khác đáng ghét của đối phương, vậy nên khi trở nên tâm đầu ý hợp thì không cần che giấu nữa.
Nhưng trước mặt Xảo Hủy thì sao? Anh luôn luôn diễn trò, sắm vai một nhân vật bạch mã hoàng tử, vì sợ cô thất vọng, nhưng cuối cùng chính điều ấy lại làm cô bỏ đi rồi.
Từ khi cô bước vào nhà anh, anh đã không còn là vương tử, cô đã sớm quen với sắc mặt ác liệt của anh, trước mặt cô còn giả bộ làm gì?
“Tiểu Đổng, cậu là đang ám chỉ cho tôi, phải dùng bản thân chân thật của mình để đối mặt với cô ấy đúng không?” Ngụy Kính Nghiêu ngồi dậy hỏi bạn tốt.
Khuôn mặt Đổng Diệc Hà biểu cảm quái dị, mặt mày vặn vẹo. “Anh không thấy tôi đang châm chọc anh sao? Anh đi ngủ cho rồi, đồ thần kinh!”
Nghe vậy anh nở nụ cười, là nụ cười chân thật nhất từ trước tới nay. “Miệng cậu nói chán ghét tôi, kỳ thật……Cậu coi tôi là bạn bè rồi đúng không?”
“Anh muốn tự cho mình tốt như vậy, đó là chuyện của anh, đừng có lôi tôi theo!” Đổng Diệc Hà mặt đỏ lên, sống chết vung tay phủ nhận. (@Socola: Sao ta ngửi thấy mùi đam mỹ? =)))
Nhưng cậu ta càng phủ nhận, nụ cười Ngụy Kính Nghiêu càng rộng hơn.
“Cám ơn, người anh em, cậu đã cho tôi một đại ân”. Ngụy Kính Nghiêu đột nhiên biết mình phải làm gì, anh vỗ vỗ bả vai Đổng Diệc Hà, cho cậu ta một nụ cười cảm kích, từ trên sàn đứng dậy, ròi khỏi phòng nghiên cứu.
Bị nụ cười kinh dị của Ngụy Kính Nghiêu làm cho toàn thân nổi hết da gà, Đổng Diệc Hà nghĩ một đằng nói một nẻo hô to với theo bóng dáng của anh: “Ai muốn giúp anh hả, này, tôi còn lâu mới coi anh là bạn bè, anh rõ chưa, còn lâu!”
* * *
Thân nằm trên chiếc nệm mềm mại, ôm lấy chiếc chăn dày cũng mềm mại, nặng nề mà ngủ.
Hoa Xảo Hủy lâm vào một giấc mơ thật dài, trong mơ cô trở lại lúc mười tuổi, hưng phấn, vui sướng, thấp thỏm, lo âu, bị cha dắt tay, bước vào cửa nhà họ Ngụy.
Cảm giác như mình đang bay, bay đến Ngụy gia mười năm trước, khu trang viên xinh đẹp nhất trên đời mà mình từng thấy.
Nữ chủ nhân xinh đẹp dịu dàng mở hai tay đón lấy cô, nam chủ nhân cao ngất giống như ngọn núi mỉm cười với cô, cùng với vị thiếu gia vương tử mang vẻ đẹp anh tuấn khí phách đang….
“Rời giường nào!”
Giọng nói cùng với một tiếng “xoạt” đã phá hư mộng đẹp của cô, rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh sáng chói mắt trực tiếp chiếu thẳng vào phòng, cộng thêm không khí lạnh lẽo của sáng sớm.
“Stanley!” Hoa Xảo Hủy kéo chăn lại, đem mình cuộn thành một đống, rống to với người bạn cũng phòng kiêm chủ nhà đang âm mưu ôm lấy cô: “Hiện tại mới bảy giờ! Bảy giờ!”. Sống chết trở lại trên giường, không chịu rời đi ổ chăn ấm áp. “Tôi cùng Anson thức đêm một tuần, hôm nay là ngày nghỉ, phải để tôi ngủ no nê! Đây là quyền lợi của tôi!”
Nam người mẫu nổi tiếng Staley nở nụ cười nhẹ nhàng với cô bạn tốt đang sống chết cuộn mình nằm trên giường kia.
“Sáng sớm đẹp trời, sao có thể lãng phí? Nhanh rời giường đi, anh làm bữa sáng rồi, bánh sừng bò vừa nướng xong, nóng hầm hập”. Cùng với nụ cười nhẹ nhàng là một hành động thô lỗ lôi chăn cô ra, ngăn cản ý định ngủ nướng của cô. “Chino nửa đêm mới từ Milan trở về, cậu ấy không dám ngủ, ôm đôi mắt mèo đang ngồi chờ trong nhà ăn để muốn cùng em ăn một bữa sáng. Em có biết giấc ngủ của một người mẫu là quan trọng biết bao không hả, em nỡ lòng để cậu ấy chờ em ngủ no nê rồi ăn thức ăn nguội lạnh sao?”
Trời, đáng ghét, lại dám dùng chiêu này ép cô, thật quá đáng!
Hoa Xảo Hủy chán nản mới ngừng giãy dụa, thả lỏng một chút, lập tức đã bị Stanley ôm hết cả người, bế ra khỏi phòng đi đến phòng khách, rồi trực tiếp tiến đên sân thượng bên ngoài nhà ăn.
Trên sân thượng đặt một chiếc bàn, ba cái ghế dựa, trên bàn có một chiếc giỏ đựng bánh sừng bò, một chiếc giỏ đừng bánh mì Pháp cắt lát, một ly nước chanh cùng một tách espresso nóng hôi hổi.
Bên cạnh có một người đàn ông tóc vàng mặc chiếc áo màu bạc, chống cằm mở to đôi mắt mơ mơ màng màng cùng đợi.
“Buổi sáng an lành, Natasha, anh thật sự rất nhớ em”. Người đàn ông tóc vàng được xưng là Chino đứng dậy, phát huy ngay nụ cười xinh đẹp điên đảo chúng sinh, cả người và tinh thần tỏa sáng như là đã được ăn no ngủ kỹ.
Nam người mẫu được bình chọn là xinh đẹp nhất, sức quyến rũ cũng không phải là thứ nói chơi!
“Buổi sáng an lành, Chino”. Hoa Xảo Hủy đưa tay ra từ túi áo, hướng bạn tốt vẫy tay cười.
Sau đó hai tên đàn ông này rất tự nhiên, thay phiên nhau đưa tay ôm lấy cô, riêng Chino còn làm như cô là đứa trẻ ôm bế lên, lại còn không tha đem cô đặt trên ghế.
Ngồi xuống trước chiếc bàn như dành cho công chúa, hai tay còn chưa động, chiếc bàn nhỏ trước mắt đã bị lấp đầy bởi một ổ bánh sừng bò, hai miếng bánh mì Pháp cắt lát, một ly nước chanh ép hồ tiên cùng với một tách espresso đưa đến trước mặt cô.
Hai gã đàn ông này lúc nào cũng biến cô thành công chúa, ờ…..nói công chúa, không bằng nói là đứa con nít!
Bị ép giữa hai tên đàn ông cao gần một mét chín, khiến cô tựa như một đứa trẻ, Hoa Xảo Hủy nhịn không được nói với bọn họ: “Đủ rồi! Để tự em.”
“Oa, dữ quá đi, cô ấy sao vậy? Mắc chứng tiền mãn kinh hay tức giận vì phải dậy sớm?” Chino nháy mắt với bạn tốt.
Stanley mỉm cười, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, ý tứ sâu xa nói: “Có lẽ, theo tôi đoán, là đang nhớ vật cưng của cô ấy.”
“Vật cưng? Em từ khi nào nuôi vật cưng vậy? Chó? Hay mèo? Sao anh không thấy? Lạc đượng rồi à?”Chino tò mò hỏi.
“Một con sói rất ngang ngược”. Stanley ám muội nói, “Không phải bị lạc đường, là bị vứt bỏ, chủ nhân hiện tại đang lo lắng cho chú sói đã bị mình vứt bỏ.”
Hoa Xảo Hủy không hé răng, nghĩ rằng không muốn nghe đến chuyện buồn vào đầu bữa sáng, nên không gia nhập vào đề tài này.
“Vứt bỏ? Không thể nào, Natasha sẽ không làm loại chuyện này, cô ấy rất hiền, lại còn nặng về trách nhiệm”.Chino một bên quết bơ vào bánh, một bên lắc đầu phủ định. “Hay là con sói ngu ngốc kia làm gì chọc giận em rồi hả? Hình như em đến Paris lần này tâm trạng không được tốt cho lắm, đã xảy ra chuyện gì không vui sao?”
Nghe thấy kiểu giọng điệu đứng đắn này của anh, Hoa Xảo Hủy đành phải làm như không hề nghe thấy, bên ngoài Chino được hình dung là “thiên sứ”, là người mẫu trụ cột của Rapheal, hình tượng siêu thoát thế tục và hòa đồng, kỳ thật cá tính lại rất nóng nảy, hậu quả của việc cô tin lời anh nói, chính là hại người khác bị anh đánh cho không thể xuống giường.
“Không có gì!”
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt chỉ có đối phương mới hiểu, không hẹn mà cùng gật đầu.
Xem hai người liếc nhau trao đổi, cô nhịn không được nói to: “Các anh đừng như vậy! Thật sự không có chuyện gì!”
“Nếu không có gì, vì sao lại không nói?” Stanley đa mưu túc trí nhìn cô một cái, điệu bộ mỉm cười rất là khủng bố.
“Mỗi khi em về nhà thăm người thân, lúc trở về đều kể cho tụi anh nghe em đã gặp những ai, em có vui hay không, còn mang cả quà về, lần này em không chịu nói gì cả, ngay cả quà cũng không có”.Chino có vẻ xúc động, cảm xúc viết hết lên mặt, rất dễ đoán, không thâm trầm như Stanley.
Nhìn thái độ của hai người bạn thân, Hoa Xảo Hủy không khỏi sờ sờ vào mặt mình… Cô tệ đến vậy sao? Đến nỗi người khác nhìn một cái cũng nhận ra là cô không vui.
“Đương nhiên nhìn một cái đã nhận ra rồi, em cho em là ai? Tưởng giấu được con mắt của anh, em muốn đi đầu thai sớm hả?” Stanley hừ lạnh một tiếng.
Hoa Xảo Hủy giờ mới phát hiện bản thân đã không cẩn thận để lộ tâm sự.
“Là như thế này”. Thì ra bị nhìn thấu dễ như vậy, cô đúng là đang không vui. “Em cũng không hiểu là thật ra mình muốn điều gì, rõ ràng là đã sắn sàng tâm lý, anh ấy không cần em, sớm biết là nên tách ra, nhưng vẫn cảm thấy….” Khổ sở và luyến tiếc.
Chắc là do tự mình lừa mình, luôn miệng nói người anh cần không phải cô, hào phóng mỉm cười nói chờ anh nhớ hết mọi thứ, sẽ không cần cô nữa, nếu anh đã quên cô, đó cũng là chuyện không còn biện pháp, bởi vì bọn họ vốn không phải người chung 1 thế giới.
Nhưng khi chính thức xa nhau, lại đau khổ muốn chết, lúc nào cũng nghĩ, anh….. có phải cũng đang khổ sở hay không? Có phải kỳ thực anh cũng thích cô hay không, có phải là không liên quan đến khối u hay không?
Ôm chặt những ý nghĩ không ngừng lặp lại như vậy, lúc thì bi quan lúc thì lại hy vọng.
“Em thích nó sao?” Chino bất thình lình hỏi, khiến Hoa Xảo Hủy ngẩn ngơ. “Anh là muốn nói cái con sói ngang ngược kia, Staley không phải đã bị nó ngoạm một lần sao?”
“Anh ấy không phải sói, các anh thôi đi, còn nữa anh ấy không cắn Stanley, anh ta nói bậy!” Bọn họ vẫn luôn dùng từ chó sói để gọi Ngụy Kính Nghiêu, khiến cô rất không thoải mái phản bác.
“Em còn chưa trả lời anh, em thích nó sao?” Đem sự khó chịu của cô đặt sang một bên, trước tiên hỏi rõ vấn đề anh muốn biết.
Hoa Xảo Hủy bị vấn đề này hỏi cho lúng túng, gật đầu không được, lắc đầu cũng không được, cô không thể nào nói dối bản thân, lại càng không thể lừa gạt hai người bạn tốt của cô tại nước Pháp.
Vì thế cô khẽ gật đầu.
“Hừ”. Kết quả khi cô gật đầu, hai tên đàn ông lại khó chịu hừ một tiếng.
“Không lý nào tôi lại thua bởi một con sói, anh nói cho tôi biết, tôi thua nó ở điểm nào?”Chino bất mãn nổi khùng với người bạn cũng bất mãn không kém. “Giá trị con người tôi thua nó sao? Thân tôi cao thua nó sao? Hay là diện mạo tôi thua nó? Vì sao Natasha chọn nó mà không chọn tôi?” (@K.Bee: Được lắm, 2 anh người mẫu này…đều thích Xảo Hủy…. ĐƯỢC LẮM!!!)
“Có lẽ là da mặt cậu không đủ dày”. Stanley sắc mặt bí hiểm uống hết cà phê, rồi tự rót tiếp ly nữa cho mình. “Hôm nay nhiệt độ dự báo là bao nhiêu? À, bốn độ, loại thời tiết này không sợ lạnh mà còn đứng ở cửa từ năm giờ đến bây giờ, cũng ba tiếng rồi nhỉ? Đuổi cũng đuổi không đi, giống như một con sói đang vẫy đuôi tìm chủ nhân vậy.”
“Anh nói đúng, tôi làm không được”.Chinobừng tỉnh ngộ xoa xoa bàn tay.
Khoan đã……. Bọn họ đang nói cái gì?
“Các anh đang nói ai đợi từ năm giờ tời giờ? Ai?” Hoa Xảo Hủy không thể tin được, bọn họ nói thật sao? Là người mà cô đang nghĩ sao?
Không có khả năng! Ngụy Kính Nghiêu, anh ấy sao có thể đến đây? Còn có vì sao anh ấy biết cô ở đây?
“Rất quan trọng sao? Em không phải đã vứt bỏ nó rồi à, cho dù nó bị chết cóng cũng đâu liên quan gì, có lẽ sẽ có một đại đội sói đến tha đi”. Stalent nhẹ nhàng bình tĩnh trả lời. “Bốn độ, không biết nó chịu được tới khi nào?”
Nhưng Hoa Xảo Hủy rất hiểu anh, nói được văn vẻ cảm xúc như vậy, căn bản là muốn khiến cô đau lòng.
“Nói đúng ra, dù sao cái con sói ngu ngốc kia đã chọc giận khiến em không vui, có ngàn dặm xa xôi tìm đến chủ thì đã sao, đừng để ý đến nó”. Chino chen vào góp vui.
“Trời, các anh là hai tên quỷ đáng gét!” Trong đầu cô bất giác hiện lên cảnh tượng…..
Ngụy Kính Nghiêu ngây ngây ngốc ngốc, lúc mới ra viện về nhà, lúc nào cũng làm ra bộ mặt đần đần tội nghiệp, sau khi bị tai nạn anh không biết lạnh, không có cảm giác đau, khả năng cân bằng kém cỏi, thường bị té nhào đến toàn thân bầm tím, cũng không hề kêu đau, khi không thấy cô mới i a hai tiếng, rõ ràng là dùng biểu tình đáng thương này để chiếm được tình cảm của cô.
“Anh ấy ở cửa sao? Các anh để anh ấy đứng một mình ở ngoài? Lạnh như vậy, sao lại không gọi em tỉnh hả?” Hoa Xảo Hủy vừa tức vừa vội, không ngừng đấu tranh với cái chăn đang quấn trên người, nhưng tay chân luốn cuống kết qua khiến cô bị trói thành một đống.
Thấy cô thở hổn hển, hai tên đàn ông ngược lại mỉm cười, chống cằm ngắm bộ dáng tức giận của cô, rồi sau đó mới hài lòng gật đầu.
“Em muốn gặp anh ta?” Stanleyhỏi.
“Vô nghĩa!” Cô trả lời rất nhanh, gần như lập tức.
“Chino, đi làm cho sói ngu ngốc kia biến thành chó điên đi.”
“Tôi đang muốn làm thế”.Chino không nói hai lời, mặc cho trên người chỉ có áo ngủ đơn bạc, đứng len bước tới chỗ Hoa Xảo Hủy, lấy cái chăn cô đã cởi ra lại một lần nữa bọc cô lại.
“Em đã cởi ra rồi mà!” Vì sao lại phải bọc chặt như vậy? Cô vất vả lắm mới cởi nó ra được, cái chăn này rốt cục là Stanley mua ở đâu? Khó dùng như vậy!
“Bên ngoài rất lạnh”. Nói xong một bên đem chăn quấn quanh người cô, bao bọc kỹ càng, tay cũng không tha, sau đó giống như ôm công chúa ôm lấy cô, đi vào phòng rồi ra cửa lớn.
Trước cánh cửa lớn có thể chứa một chiếc xe, đang có một người đàn ông đứng sắc mặt tái nhợt
Anh có một mái tóc đem dài đến quá tai, toàn bộ đều chải ra phía sau, trên trán có mấy sợi tóc rơi xuống, sắc mặt anh tái nhợt, một lạnh trắng bệch, trên người chỉ mặc một bộ áo gió đơn bạc, căn bản không thể chông chọi được với mùa đông ở Paris.
Vừa nhìn thấy cô, anh đã lập tức vui sướng cười…thật sự là đồ ngu ngốc.
“Hai người nói chuyện đi.” Chino đặt cô đứng ở cửa, đối mặt với Ngụy Kính Nghiêu đang ngoài cửa. “Có việc thì hô một tiếng, anh lập tức xuống dưới”. Cố ý nói tiếng Anh, đương nhiên là muốn để cho chó điên nghe rồi. “Bảo bối, đừng nói lâu quá”. Nói xong còn cố ý hôn cô một cái, bộn dáng rất thân mật.
Nhưng mà hôn cũng quá lâu đi! Bỏ qua động tác khiến cho người ta hiểu lầm, Hoa Xảo Hủy dựa vào ôm ấp bạn tốt, đối mặt với vẻ mặt đang nhíu mày của Ngụy Kính Nghiêu, trong nháy mắt………Ngụy Kính Nghiêu mười bảy tuổi, cùng với người đàn ông trưởng thành trước mắt, ghép lại thành một.
Cô đột nhiên nhớ tới giấc mộng dở dang sáng nay, lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Kính Nghiêu, trên mặt anh lộ ra vẻ kiêu căng.
Anh mặc một bộ vest Tây Âu, quần dài là ủi tỉ mỉ, trên cổ thắt một chiếc nơ đen, tóc ngắn thoạt nhìn mềm như lông vũ, anh bước chậm rãi xuống lầu thanh xoắn ốc.
Khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc, đi đến bên cạnh cha mẹ đang mỉm cười của anh, nhếch lông mi lên, dùng ngữ điệu không kiên nhận hỏi: “Có việc sao?”
Cậu bé không kiên nhẫn trước kia, đang ở trước mắt cô, đợi cô ba tiếng, trên mặt không có chút nào là không kiên nhẫn, thay vào đó là cơn tức giận.
“Hắn ta là ai?” Ngụy Kính Nghiêu hoàn toàn không thể không chế cơn giận, vốn muốn cùng cô nói chuyện đàng hoàng, nhưng anh không thể nhịn được! “Em cùng hắn ta sống chung? Hai người có quan hệ gì? Hắn ta ôm em từ trên giường xuống sao?” Hơn nữa gã đàn ông kia còn đẹp muốn chết người, đó căn bản là không phải gương mặt của người mà.
Ủa, có người ôm cô xuống từ giường… Khoan đã!
Hoa Xảo Hủy nhìn bản thân hiện tại, thân bị tấm chăn to cuốn lấy, sau đó Chino chỉ mặc chiếc áo ngủ bế cô xuống, còn hôn trán cô thật lâu.
Lại đối chiếu với những lời tức giận của Ngụy Kính Nghiêu, cô nhịn không được thở dài.
“Haiz…” Thì ra việc hai người kia muốn biến anh thành chó điên chính là thế này, hai tên đàn ông kia cũng quá là lòng dạn hẹp hòi đi.
“Anh tới đây làm gì?” Cô sắc mặt không đổi, cố ý dùng ngữ điệu lạnh lùng nói chuyện với anh. “Có việc quan trọng sao?” Nói chung cần phải ra vẻ một chút, không thể cứ như vậy để cho anh vào, nếu không, hai người bạn của cô tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
Bị cô lạnh lùng hỏi, Ngụy Kính Nghiêu tràn ngập nhiệt huyết nhất thời bị tắt, cô thậm chí còn không an ủi anh đừng tức giân…… Phải rồi, anh dựa vào cái gì chứ?
Vuốt mặt, anh cười khổ nói ra.
“Thật xin lỗi, tính anh lại nóng nảy như vậy, vừa ích kỷ vừa nông cạn. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook