Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh
-
Chương 12
Bộ phim Thiên hạ thịnh thế đã chính thức bấm máy, trong sự sôi sục quan tâm chú ý của dư luận và báo chí, ánh hào quang của Lạc Hi đã thu hút mọi ánh mắt trên toàn thế gian. Công tác tuyên truyền cho vai diễn mới của Lạc Hi, hình ảnh hớp hồn của Lạc Hi, phong thái tuyệt thế của Lạc Hi trong lúc đóng phim thi thoảng được các phóng viên chộp được đã dẫn đến những tin cực hot.
Sau mối quan hệ mờ ám giữa Thiếu gia của tập đoàn Âu Thị và Doãn Hạ Mạt bị phơi bầy, vấn đề chuyện tình cảm của Lạc Hi tức thì trở thành tiêu điểm được chú ý nhất. Vai nữ chính trong Thiên hạ thịnh thế do Thẩm Tường – người trước đây được đồn là bạn gái của Lạc Hi – đảm nhận không thể không khiến người ta phải suy nghĩ liên tưởng.
Nếu như nói trong làng giải trí, những nữ minh tinh có ngoại hình, địa vị danh tiếng có thể sánh với Lạc Hi, thì ngoài Thẩm Tường ra, không thể tìm thấy người thứ hai. Tuy Thẩm Tường tính cách kiêu ngạo, ít khi đồng ý trả lời phóng viên, nhưng lại có chất giọng hay như tiếng sáo, có khả năng làm việc độc lập, những điểm này giúp cho nghệ danh Thiên Hậu của Thẩm Tường trong làng giải trí không hề bị lung lay. Hơn nữa, với mọi người, Thẩm Tường rất thẳng thắn vô tư, trước nay chưa bao giờ che dấu sự yêu thích của mình với Lạc Hi. Mặc dù Thẩm Tường vì đau khổ, u uất trước mối quan hệ giữa Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt mà im hơi lặng tiếng một thời gian, tuy nhiên cô chưa bao giờ liệt Lạc Hi vào danh sách những người phải từ chối hợp tác. Tính cách thoải mái tự nhiên và thẳng thắn đó của Thẩm Tường thật là hiếm thấy !
Một lần phóng viên tới thăm trường quay Thiên hạ thịnh thế gặp Thẩm Tường, ngoài việc hỏi những câu liên quan đến bộ phim, bọn họ luôn tỏ ra đặc biệt quan tâm tới quan hệ của Thẩm Tường và Lạc Hi
“Nghe nói Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt đã chia tay nhau, chuyện này có thật không?”
Trong trường quay, Thẩm Tường vừa quay xong một cảnh vũ kịch, đã bị ngay một phóng viên văn hoá của Nhật báo Quất Tự đang có mặt hạ giọng hỏi.
Thẩm Tường đưa mắt về phía Lạc Hi đang nói chuyện với đạo diễn phía ngoài trường quay. Lạc Hi đứng cách cô khá xa nhưng ánh mắt anh vẫn rực sáng như mặt trời, dường như trong trường quay chỉ tồn tại mình anh, mọi sự vật khác đều chìm trong bóng tối.
“Không rõ nữa.”
Thẩm Tường nhạt nhẽo trả lời rồi bỏ thẳng đi, không thèm để tâm tới tay phóng viên văn hoá đang lớn tiếng gọi sau lưng. Cô bước tới bên Lạc Hi, im lặng nghe Lạc Hi và đạo diễn bàn luận những vấn đề trong phim. Một hồi lâu, Lạc Hi quay người qua nhìn Thẩm Tường nét mặt Thẩm Tường không thay đổi nhưng trong đầu đột nhiên như bị cái gì đó đập mạnh.
Càng ngày càng không thể hiểu nổi Lạc Hi đang nghĩ gì.
Hồi mới quen với Lạc Hi, Thẩm Tường lúc đó mới bước chân vào làng giải trí, còn Lạc Hi đã rất nổi tiếng. Gương mặt đẹp tựa hoa anh đào của anh, tính tình hiền hoà khiêm tốn của anh, chất giọng và khả năng trời cho của anh đã khiến cô đắm chìm trong thần tượng Lạc Hi.
Rồi cứ thế theo thời gian trôi đi, Thẩm Tường dần phát hiện ra Lạc Hi so với ấn tượng đầu tiên của cô hoàn toàn khác biệt. Tuy có thể lập tức trở nên thân thiết với anh, nhưng lại càng gần càng, lại khiến anh xa cách. Giống như chiếc mũ lưỡi chai che mất gương mặt, làn sương mù trên thân thể anh đã che lấp đi sự cô đơn và tính khí thất thường trẻ con của anh. Chỉ những lúc anh ngồi ngây người thất thần, Thẩm Tường mới nhận ra đằng sau cái mặt nạ dịu dàng ấy có chút tình cảm chân thực.
Giống như cây anh túc, rõ ràng biết nó độc nhưng vẫn chìm đắm mê muội. Có lẽ cái đẹp của cây anh túc cuối cùng không thuộc về cô, nhưng hơi thở của anh vẫn cứ luôn khiến Thẩm Tường đắm say.
Từ khi Thiên hạ thịnh thế bấm máy, những tin tức liên quan đến việc Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt đã chia tay hay chưa bắt đầu rộ lên, Lac Hi từ chối trả lời cánh nhà báo những câu hỏi kiểu này, gương mặt Lạc Hi tươi như hoa, ánh mắt có vẻ lạnh nhạt càng làm mọi chuyện trở nên mơ hồ.
Thẩm Tường không nên tiếng, đứng bất động quan sát Lạc Hi.
Trước đây, Thẩm Tường hay gặp những lúc Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt nói chuyện điện thoại với nhau, bộ dạng của anh hiền hoà đến từng ánh mắt, anh vừa nghe vừa mỉm cười, một nụ cười say đắm, dường như anh mới chính là đứa trẻ đang được cưng nựng. Vậy mà dạo này không thấy Lạc Hi điện thoại lại cho Doãn Hạ Mạt, điện thoại di động hầu như lúc nào cũng tắt, anh như thế đang dồn toàn tâm toàn lực vào công việc quay phim. Dưới ánh đèn cường độ mạnh, Lạc Hi đẹp đến độ làm người ta phải ngạt thở, đôi mắt đen sẫm, đôi môi tuyệt sắc như cánh hoa, nhân viên đang làm việc trong trường quay phải ngơ ngác trước vẻ đẹp đó, trong thoáng giây, những ánh mắt cực kỳ sắc lạnh đan xen vào giữa cái đẹp khiến người ta bất giác phải rùng mình.
Lại chia tay rồi ư, Thẩm Tường thầm nghĩ.
Càng đau khổ càng đẹp, càng chịu nhiều đau thương càng tỏ thái độ hờ hững, Lạc Hi nhiều lúc tính nết thật như trẻ con.
“Cô Thẩm, lại đây chụp mấy tấm ảnh nào!”
Mấy tay phóng viên văn hoá gọi lớn làm dòng suy nghĩ của Thẩm Tường bị cắt ngang, cô chợt phát hiện ra Lạc Hi đã không còn ở đó nữa, ngoài trường quay còn mỗi mình cô. Thẩm Tường thoáng sa sầm mặt xuống, nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy được bình tĩnh.
Đèn flash nháy liên tục .
“Thân mật một chút nữa nào!”
“Thẩm Tường, cười tươi nhé!”
“Được rồi! Dựa sát chút nữa đi.”
...
Mấy tay phó nháy của Nhật báo Quất Tự giương máy từ nhiều góc độ khác nhau, luôn miệng yêu cầu Lạc Hi và Thẩm Tường tạo đủ mọi tư thế. Lạc Hi ôm nhẹ vai Thẩm Tường, hơi thở của anh vây lấy cô, Thẩm Tường lại bắt đầu mơ màng lơ đễnh. Đột nhiên, tay phóng viên văn hoá kinh hãi la lớn một tiếng, ánh mắt vượt qua bờ vai Thẩm Tường nhìn về phía xa đằng sau, sau thoáng giây kinh ngạc, tay phó máy vội vội vàng vàng đưa máy bấm liên tục để chộp cảnh phía sau. Cùng lúc, gương mặt tất cả nhân viên trong trường quay đều tỏ thái độ kinh ngạc.
Lạc Hi thờ ơ lãnh đạm quay mặt qua.
Thẩm Tường cũng đang định quay đầu lại nhìn, tự dưng cô cảm nhận thấy cánh tay Lạc Hi trên vai mình từ từ cứng đơ lại, bất giác cầm lòng không được, cô đưa mắt nhìn về phía Lạc Hi. Gương mặt Lạc Hi không chút gợn sóng nhưng Thẩm Tường có cái nhìn rất nhạy cảm, cô nhận ra ngay có điều gì đó không ổn. Dường như trong tích tắc , gương mặt Lạc Hi chuyển qua băng lạnh, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo như thể anh đang ngập chìm trong hồ nước đóng băng. Lạc Hi lạnh lùng nhìn theo hướng đó, Thẩm Tường chợt nghĩ về tin đồn gần đây...
Người đang đến lẽ nào là...
... Cô ta ?
Thẩm Tường từ từ ngoái đầu nhìn .
Người đó có mái tóc dài dày như rong biển, nước da trắng như ngà, đôi mắt màu hổ phách lặng như mặt nước, nụ cười thật nền nã đang cầm trong tay một bọc giấy to. Quả nhiên đó là Doãn Hạ Mạt đang bị những tin đồn bao vây. Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tường, Doãn Hạ Mạt mỉm cười gật đầu ra ý với Thẩm Tường, trên mặt không hề có chút sợ sệt trước những minh tinh đàn anh đàn chị, cũng chẳng hề có biểu hiện để ý tới việc Lạc Hi đang ôm vai Thẩm Tường, nụ cười của Doãn Hạ Mạt như gió biển thổi nhẹ thật trong lành, cảm giác đó làm cho Thẩm Tường đột nhiên thấy bấn loạn .
Bàn tay Lạc Hi từ từ buông khỏi bờ vai Thẩm Tường.
Anh không nên tiếng, chỉ trầm mặc chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt, ánh mắt vẫn cố chấp lạnh lùng. Ánh mắt của tất cả những người đang đứng trong khu chụp ảnh chụm lại, lúc này không khí im ắng đến kỳ dị. Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt, cũng như tin đồn gần đây rằng Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt đã chia tay nhau, đám đông dồn mắt dõi nhìn, cả Lạc Hi cũng đang nhìn Doãn Hạ Mạt, cả trường quay im lặng tuyệt đối.
Doãn Hạ Mạt lại mỉm cười dịu dàng, dường như không có chuyện gì xảy ra, cô bỏ đồ trong túi giấy ra ngoài, có rất nhiều trái cây và 1 hộp nhựa rất lớn. Khiết Ni nãy giờ đứng ngơ ngác ngạc nhiên trong góc phòng đã kịp phản ứng, vội vàng chạy đến bên Doãn Hạ Mạt, giúp Lạc Hi nhận những thứ đó. Khiết Ni có nụ cười vui vẻ át đi không khí gượng gạo trong trường quay, cô nói:
“Chị Hạ Mạt, chị đến xem quay phim à?”
Doãn Hạ Mạt cười, cô không trả lời trực tiếp mà nói: “Khiết Ni, phiền em giúp chị đưa trái cây và món sushi này cho mọi người trong đoàn làm phim được không? Dạo này mọi người đóng phim bận bịu, vất vả quá.”
“Vâng được rồi!”
Khiết Ni làm một cử chỉ đáp lễ với Doãn Hạ Mạt, sau đó cô chia chỗ trái cây và sushi cho nhân viên đoàn làm phim. Những miếng sushi làm thật tinh tế, từng người từng người trong đoàn làm phim đều tấm tắc khen. Điều đó đã đánh tan không khí như đông cứng vừa nãy. Thẩm Tường mặc dù không biết Doãn Hạ Mạt có ý gì, nhưng chỉ cần dựa vào không khí ôn hoà này, thái độ khinh thường Doãn Hạ Mạt của cô lúc trước đã thay đổi.
“Chị Hạ Mạt này, hồi này chị có xem tin tức không?”
Phóng viên văn hoá Nhật báo Quất Tự trong lòng sung sướng lên tiếng hỏi, anh ta không thể ngờ được hôm nay tới xem diễn, cùng lúc lại có thể gặp mặt được cả ba nhân vật chính trong vụ scandal gần đây, chỉ có điều thái độ của Doãn Hạ Mạt quá ư mềm mỏng, dường như cô chẳng phải chịu những phiền muội từ những tin đồn kia khiến cho tay phóng viên cảm giác như lạc trong sương mù vậy.
“Tin gì?” Doãn Hạ Mạt hỏi lại.
“Có tin đồn rằng gần đây chị và Thiếu gia của tập đoàn Âu Thi đi lại rất thân mật, có tin thì lại đồn chị và Lạc Hi đã chia tay...” Tay phóng viên văn hoá chầm chậm nói, vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát Hạ Mạt và Lạc Hi, hy vọng từ những biểu hiện trên gương mặt của hai người mà có thể tìm ra dấu hiệu gì chăng.
Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn Lạc Hi bên cạnh. Lạc Hi cười mà như không, ánh mắt đen thăm thẳm, anh không nói gì, dường như muốn chờ xem cô trả lời như thế nào. Hạ Mạt cười mềm mại quay lại nhìn tay phóng viên văn hoá, cô khẽ nói: “Tin đồn này cũng có người tin được hay sao?”.
“...”, tay phóng viên văn hoá kinh ngạc, tuy nhiên, là người dày dạn kinh nghiệm, anh ta lập tức tươi cười chuyển qua Lạc Hi, “Vậy anh Lạc Hi, anh có tin không?”.
“A Thắng”, Lạc Hi uể oải ôm bờ vai Doãn Hạ Mạt, hôn lên má cô, “anh có cảm thấy rằng chúng tôi nhìn giống như đã chia tay không?”.
“Kìa...”
A Thắng nghi hoặc nhìn hai người đang đứng trước mặt. Nếu nói chia tay sao Doãn Hạ Mạt lại có thể tới xem Lạc Hi đóng phim? Nếu như nói không chia tay, vậy tại sao khi hai người ở bên nhau không tự nhiên cho lắm?
“Làm phiền anh giúp chúng tôi ngày mai cải chính lại một chút chúng tôi vẫn rất ổn.”
“Đi thôi.” Lạc Hi quay qua Doãn Hạ Mạt, anh cũng chẳng màng tới việc trả lời những câu hỏi của tay phóng viên văn hoá. Lạc Hi đưa tay ra khoác lên vai Doãn Hạ Mạt kéo về phòng hoá trang.
A Thắng còn chưa kịp phản ứng lại, bóng hai người đã dần mất dạng. A Thắng ngượng nghịu thu tầm mắt lại, đột nhiên anh ta phát hiện Thẩm Tường nãy giờ vẫn đứng yên chỗ cũ, thần sắc u uất nhìn theo bóng hai người đang mất dần. A Thắng sướng rơn trong lòng, vội vàng hỏi luôn:
“Cô Thẩm, cô thấy Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt...”
“Nếu như muốn phỏng vấn, xin hãy sắp xếp cuộc hẹn trước với người quản lý của tôi.” Thẩm Tường cũng quay người bỏ đi, dường như những u uất chưa từng tồn tại quanh cô, thần sắc vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo.
***
Phòng nghỉ dành cho Lạc Hi .
Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng không một tia nắng, giống như trời đang đột ngột chuyển ngay thành bóng đêm, chỉ còn chút ánh sáng leo lắt của chiếc đèn trắng nho nhỏ xung quanh phòng hoá trang. Trên bàn một đống báo đủ loại bày lộn xộn, trang bìa của tờ báo trên cùng đăng ảnh Doãn Hạ Mạt đưa Âu Thần vào phòng cấp cứu rất rõ.
Doãn Hạ Mạt đặt chiếc túi giấy lên bàn hoá trang, cô cầm mấy tờ báo đó, ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh trong bệnh viện rồi nhìn Lạc Hi, cười nói:
“ Là vì thứ này nên mới không nhận điện thoại của em sao ?”
Cánh tay Lạc Hi đang kéo rèm bỗng dừng lại .
Rèm cửa chỉ he hé , một tia nắng lọt vào vạch thành một đường chia căn phòng thành hai phần sáng tối rõ rệt. Lạc Hi được chùm trong quầng sáng, còn cô thì đứng trong phần tối bên cửa sổ.
Doãn Hạ Mạt trong lòng le lói cảm giác bất an, cô bước nhanh về phía trước.
“ Roẹt ...”
Rèm cửa mở rộng, ánh nắng rực rỡ ùa vào khiến cô thoáng chốc không thể mở mắt.
Lúc này Lạc Hi mới quay lại nhìn cô, giọng nhạt nhẽo:
“Sao em lại đến?”
Doãn Hạ Mạt sững người, cố giữ cho lòng bình tĩnh rồi quay lại trước bàn hoá trang lấy trong chiếc túi giấy ra một ít trái cây và một chiếc hộp màu xanh. Cô quay đầu lại nhìn Lạc Hi dí dỏm cười. “Có một người mà tự dưng biến mất tăm tích mà không rõ lý do, em đến đây xem anh ta còn có trên Trái Đất này không.”
Hạ Mạt cố gắng phá tan cái không khí u ám trong căn phòng, nhưng Lạc Hi không để ý lời cô nói. Cố gắng tự kìm chế trong lòng, Hạ Mạt giơ chiếc hộp nên, nói:
“Trái cây đã rửa sạch rồi, lúc nào nghỉ quay phim cứ lấy ra mà ăn. Trong hôp này có món sushi em làm, có lẽ cũng hơi nhiều, nếu hôm nay anh không ăn hết mai bỏ đi nhé.”
“Cám ơn.”
Chiếc hộp đựng thức ăn được đưa ra trước mặt, Lạc Hi đưa tay đón nhận. Trước ánh mắt chờ mong của Hạ Mạt, Lạc Hi thuận tay mở hộp ra, bên trong có khoảng chừng hai chục miến sushi, không miếng nào giống miếng nào, cực kỳ tinh xảo, màu sắc rực rỡ long lanh nhìn thật ngon miệng
Lạc Hi cúi đầu rất lâu nhìn những miếng sushi, chắc chắn cần phải bỏ ra rất nhiều công sức, tâm tư mới làm được như vậy, Lạc Hi vẫn im lặng.
Doãn Hạ Mạt có vẻ sốt ruột lo lắng:
“Sao rồi? Anh không thích à?”
Lạc Hi từ từ đóng nắp hộp lại, đôi mắt to đẹp của anh nhìn dán chặt vào cô nhưng lại không mang một nép nhăn đau khổ nào. “Hạ Mạt, em biết không? Nhiều lúc anh rất sợ một ngày nào em đặc biệt tốt với anh.”
Hạ Mạt sững người nhìn anh.
“Đã có người từng cho anh một ly kem rất to rất ngọt, nhưng tới khi anh ăn hết thì đã không còn người đó nữa.” Lạc Hi ngước nhìn lên, nhắm mắt lại tự diễu mình mà nói: “Hầu như mỗi lần anh có được tột đỉnh hạnh phúc thì cũng là lúc đau khổ bắt đầu tới.”
“ Nếu như anh ăn hết chỗ sushi này, cũng không còn được nhìn thấy em nữa ư?”
Ánh nắng rực rỡ chùm quanh người Lạc Hi, anh đứng đó, cô đơn, nước da trắng trong suốt, làn môi dường như cũng trong suốt.
Mặc dù không hiểu Lạc Hi đang đề cập đến vấn đề gì, nhưng hình ảnh anh đang chìm ngập trong bi thương kia khiến Doãn Hạ Mạt rất đau khổ. Cô bước tới ôm anh thật chặt, khẽ lên tiếng:
“ Không đâu, sẽ không có chuyện không nhìn thấy.”
“Thật không?”, giọng của Lạc Hi đầy hoài nghi, anh đẩy cô ra, nói từng từ từng từ, “Nhưng mà anh đã không còn tin em nữa”.
Trong lòng Doãn Hạ Mạt quặn đau, cô nắm chặt tay mình:
“Nguyên nhân là những tờ báo này sao? Cho nên mấy ngày nay, vì những điều này anh đã không nhận điện thoại của em sao?”
Đáp lại lời cô là sự im lặng của căn phòng.
Nỗi đau trong lòng cô tăng lên gấp bội, sự tủi thân và tuyệt vọng trỗi dậy, cho đến ngay cả bị lúc An Bân Ni công kích, vu khống, tinh thần cô cũng không bị khủng hoảng đến nỗi sinh ra tuyệt vọng thế này.
“Anh đã từng nói sẽ tin tưởng em.”
Rốt cuộc Doãn Hạ Mạt cũng chỉ nói được như vậy.
“Đúng vậy, anh đã nói .” Lạc Hi lạnh nhạt mỉa mai: “Nhưng mà em đáp lại anh như thế nào chứ?”. Hạ Mạt đang cúi đầu, hàng lông mi dày in một cái bóng nho nhỏ trên khuôn mặt, góc độ này rất giống với góc độ cô đang cúi đầu nhìn Âu Thần được chụp trong ảnh đăng trên báo...
Ánh mắt Lạc Hi u ám.
Nỗi đau trong lòng dường như đang cuồn cuộn dâng trào.
“Em không lừa dối anh.” Doãn Hạ Mạt nghẹn ngào.
“Đúng là em không lừa dối anh, mà là chọn sai cách dẫn dụ anh...” Xem ánh mắt u ám của Lạc Hi dường như không ăn nhập gì với nụ cười nhạt nhẽo trên môi anh. “Lúc anh hỏi em có gặp Âu Thần không, em lại nói em chẳng có trao đổi gì với hắn cũng chẳng chấp nhận bất cứ điều kiện nào của hắn...”
“Đó là sự thật.”
“Nhưng câu hỏi của anh là em có gặp hắn không...”
“Có sự khác nhau sao? Anh muốn để ý tới điều gì?” Cô nhíu mày cố gắng biểu lộ hết suy nghĩ của mình để anh đừng hiểu lầm thêm nữa. “Nếu như điều anh để ý đến là chuyện em có gặp anh ta hay không, bây giờ em đang là người thuộc công ty Âu Hoa Thịnh của tập đoàn Âu Thị, chuện đó làm sao mà tránh được? Còn nếu như điều anh để ý là em có vì sự kiện Cờ chiến mà đáp ứng yêu cầu của Âu Thần hay không, vậy thì coi như bây giờ em có thể nói một lần nữa rằng... Không có!”
“Cho nên, em thực sự đã gặp hắn.” Ánh mắt của Lạc Hi càng lúc càng u ám, khí sương trong đôi mắt khiến anh càng đẹp một cách ma quái hơn.
Doãn Hạ Mạt do dự một chút, cô hiểu rằng không thể tiếp tục tránh né câu hỏi này nữa.
“... Vâng.”
“Là em tìm hắn hay hắn tới tìm em?” Giọng Lạc Hi tựa sương đêm.
Lại một hồi lâu nữa trái tim Hạ Mạt buốt nhói.
“... Là em tới tìm anh ấy.”
“Có phải anh đã bảo em, không cần phải vì bộ phim Cờ chiến mà tới tìm hắn để cầu xin.”
“...”
“Trước đó, có phải anh cũng đã cầu xin em không được gặp hắn, không được nói chuyện với hắn bất luận là vì chuyện gì sao? Vậy mà em đáp lại yêu cầu của anh như thế nào?” Ánh mắt của Lạc Hi tối sầm nghi ngờ nhìn Hạ Mạt.
...
Buổi tối trước hôm đi Nhật Bản quay ngoại cảnh ...
“Không được gặp người đó”, cổ họng Lạc Hi nghẹn lại, “cũng không được để hắn gặp em, ngộ nhỡ đụng mặt hắn không được nói chuyện với hắn, không được nghe những điều hắn nói với em...
“Có nghe không đấy?...”
“...”
“Nếu không anh sẽ rất khó chịu... rất khó chịu, rất khó chịu... nghe thấy không?...” Lạc Hi xì mặt vuốt tung mái tóc Hạ Mạt.
“Vâng...” Cô không còn lời gì để nói.
“Hạ Mạt”, Lạc Hi khoái chí cười, đặt cằm nên cổ cô xát nhẹ, “anh cảm thấy, anh thực sự cũng thấy hạnh phúc đó...”.
...
“Em đi tìm anh ta là vì...”
“Anh không muốn nghe!”, đôi mắt Lạc Hi tràn đầy đau khổ và yếu đuối, “em lúc nào cũng có cả đúng lý do để viện cớ!”.
“... Là vì không muốn anh giận cá chém thớt, vì mối quan hệ của chúng ta, những chuyện trước kia đã đến lúc phải kết thúc !” Doãn Hạ Mạt cắn môi , rốt cuộc cô đã kiên trì nói ra những điều cô muốn nói .
“Kết thúc...” Lạc Hi bật cười giống như vừa được nghe chuyện tiếu lâm hay nhất trên đời này, cười đến nỗi nước mắt như đang trào ra nơi khoé mắt “... Em dùng cái ánh mắt quan tâm lo lắng nhìn Âu Thần đang nằm trên giường cấp cứu đó chính là cách thể hiện kết thúc sao?!”.
“ ” Doãn Hạ Mạt chấn động.
“Em bảo anh nên tin em như thế nào đây?” Nhận thấy thái độ khác thường của Hạ Mạt, đôi môi của Lạc Hi lại càng đẹp hơn, anh đưa tay dịu dàng vuốt tóc Hạ Mạt, hạ giọng. “Em đã đồng ý với anh là không đi gặp hắn, đã đồng ý ngộ lỡ đụng mặt hắn cũng sẽ không nói chuyện với hắn, vậy mà em lại tự ý đi tìm hắn, vậy mà khi anh hỏi, em lại lấp liếm nói với anh rằng chẳng có trao đổi gì với hắn, vậy mà nháy mắt lại nắm trong tay Hoàng Kim Vũ...”
“...”
“Chà, có lẽ em tuyệt đối không phải đi tìm gặp hắn là vì anh mà chính vì bản thân em.” Lạc Hi cười rạng rỡ như cánh anh đào, những cánh hoa anh đào đầu hạ bị gió thổi rụng lả tả trong vườn nhà. “Còn nhớ em đã từng nói, trái tim em không có chỗ cho tình yêu, em chỉ cần thành công, vì thành công, em sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Cho nên, bây giờ vì cơ hội của em, em quyết định vứt bỏ anh sao?”
“Anh... anh nghĩ như vậy sao?!”
Doãn Hạ Mạt đau tức trong lồng ngực.
Cô đờ đẫn nhìn Lạc Hi, trái tim đau thắt không thở nổi, cô vùng vẫy âm thầm nói với chính mình, Lạc Hi vì phải chịu nhiều đau khổ nên mới nói ra những lời cay nghiệt đấy, vậy mà trái tim cô vẫn đập từng nhịp , từng nhịp nhói đau làm sắc môi chuyển dần sang trắng bệch. Tự dưng Hạ Mạt cảm thấy không hiểu tại sao mình còn đứng đây, không hiểu tại sao mình như một con ngốc nghe anh nói với mình những lời đau lòng này!
Nhìn khuôn mặt Hạ Mạt càng lúc càng nhợt nhạt, trong lòng Lạc Hi cũng cảm thấy vô cùng ân hận!
Không, anh không có ý đó, thật sự anh cũng không có ý nghi ngờ cô! Nếu là vì Âu Thần có thể đem lại những cơ hội tốt cho cô, thì việc cô phải làm là chia tay anh chứ không phải đứng ở đây cố giải thích cho anh hiểu. Với tính cách lạnh nhạt xưa nay của Hạ Mạt, nếu cô không có tình cảm với anh, cô sẽ không liên tục gọi điện cho anh như vậy, thậm chí trước việc anh đã cự tuyệt không nhận điện thoại, cô đã đến trường quay thăm anh trước
Nhưng cứ nghĩ đến những hình ảnh trên trang báo kia, hình ảnh Hạ Mạt dịu dàng buộc sợi dây lụa màu xanh cho Âu Thần, rồi hình ảnh cô lo lắng quan tâm nhìn Âu Thần nằm trên giường cấp cứu…
Giống như sương mù giữa đêm khuya, nỗi sợ hãi không định hình và cảm giác bất an khiến trái tim Lạc Hi đột nhiên bị thọc sâu tạo thành một hố đen thăm thẳm, rồi cứ thế rơi mãi vào...
Trong phòng nghỉ, hai người lặng lẽ nhìn nhau, đau khổ và bi thương trong ánh mắt như lời định mệnh bùa chú cho số phận, không ai có thể thoát ra được, cả hai bỗng nhiên đều không biết nên phải nói gì, có lẽ nói gì cũng sẽ là sai...
“Cốc cốc.”
Khiết Ni đứng bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng.
“Lạc Hi, sắp diễn cảnh tiếp theo rồi, đạo diễn gọi anh chuẩn bị đấy.”
Lạc Hi buồn bã nhìn Hạ Mạt một lần nữa, định nói gì đó song lại không cất được thành tiếng, anh cứng đơ người bước ngang qua Hạ Mạt. Hạ Mạt đứng ngược phía ánh nắng, lòng cô đau như thắt, khi cánh cửa bị Lạc Hi đóng “rầm” một tiếng, sợi dây đau khổ nhất trong cõi lòng cô cũng đứt theo luôn...
***
Hạ Mạt về đến nhà thì trời đã tối. Cô đứng trước cửa hít thật sâu, cố gắng giấu hết những nỗi đau không để hiện nên trên khuôn mặt, cô đưa tay xoa xoa trên mặt, nở nụ cười hồi lâu cho thật tự nhiên rồi mới lấy chìa khoá mở cửa.
“Tiểu Trừng.”
Hạ Mạt vừa đổi dép ở hành lang trước cửa vừa khẽ gọi.
Sao không có ai nhỉ?
Giờ này Tiểu Trừng phải có ở nhà mới đúng chứ, nhưng không ai cả, không có mùi thơm của thức ăn, đèn phòng khách cũng không bật. Hạ Mạt nghi hoặc bước vào phòng khách, con mèo đen lù lù nhào về phía cô, Hạ Mạt giật thót mình, con Sữa Bò lại gào lên kéo cô chạy về phía phòng ngủ của Tiểu Trừng!
Bật công tắc đèn.
Căn phòng bừng sáng!
Tiểu Trừng nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mặt mày xám ngoét...
Doãn Hạ Mạt giật mình thất kinh!
“Tiểu Trừng!”
Hạ Mạt nhào tới, chân tay quýnh quáng lạnh toát, thân người chợt nóng chợt lạnh, bên tai, những âm thanh rầm rầm khiến cả người cô như muốn nổ tung ngay lấp tức!
“Tiểu Trừng...”
“... Chị...”
Chầm chậm, như đang ngủ say bị đánh thức, Tiểu Trừng ngạc nhiên mở to đôi mắt, ánh mắt lúc đầu vẻ như mệt mỏi, cậu ngạc nhiên nhìn Hạ Mạt rất lâu, đột nhiên ánh mắt chợt hoảng hốt. Doãn Trừng lật đật vùng dậy, cười hiền hoà hỏi:
“... Chị... chị về rồi à... em đi nấu cơm...”
“Tiểu Trừng, em không khoẻ à?”
Trống ngực đập thình thịch, lồng ngực phập phồng, Hạ Mạt lo lắng lấy tay sờ thử lên trán Tiểu Trừng xem thử có nóng không, hình như hơi sốt, lại thấy môi Tiểu Trừng vừa khô vừa nhợt nhạt, cô lại càng lo hơn.
“Em hơi buồn... ngủ thôi...”, giọng nói có vẻ hổn hển đứt quãng, Doãn Trừng ngồi dựa vào đầu giường mỉm cười an ủi chị, “... Có thể là hơi nóng đầu... không có chuyện gì... ngủ một đêm… là khoẻ thôi... ”.
“Meo! Meo!”
Con Sữa bò luẩn quẩn quanh chân Hạ Mạt có vẻ bất an!
“Chị em mình đến bệnh viện đi.”
Doãn Hạ Mạt đột nhiên lại nhìn thấy trên chiếc tủ phía đầu giường có thêm mấy lọ thuốc mới cô chưa thấy bao giờ, một lọ bị đổ, một lọ nắp chưa được đậy kỹ, vài viên thuốc màu trắng vung vãi trên bàn. Tiểu Trừng là một đứa bé rất cẩn thận, gọn gàng, sạch sẽ, tuyệt đối uống thuốc không vứt bừa bãi thế này, trống ngực Hạ Mạt đập thình thịch, trong đầu thoáng vụt những suy đoán khiến cô kinh sợ.
“Nhanh, chị em mình đi bệnh viện ngay!”
“Không cần đâu... em không sao thật mà...”, Doãn Trừng làm như không có chuyện gì mỉm cười, “ nếu như chị... lo lắng cho em... thì làm cánh gà cho em ăn đi... được không... Cánh gà lần trước chị làm rất ngon...” Giọng Doãn Trừng như vẻ hụt hơi, môi càng lúc càng nhợt nhạt.
“Tiểu Trừng!”
Mồ hôi toát đầy lưng, Hạ Mạt cắn chặt môi, cố trấn tĩnh trước nỗi sợ hãi trong lòng, cô mềm mỏng nói:
“Em nằm xuống nghỉ ngơi một chút trước đi. Sốt mà ăn mấy thứ đồ nhiều dầu mỡ như cánh gà sẽ không tốt, chị nấu chút cháo. Ăn xong để chị đưa em đến bệnh viện xem thế nào, nếu không có gì chị em mình về ngay...”
“Chị...”
“Chị đi nấu cháo cho em.” Hạ Mạt ép Tiểu Trừng đang muốn đứng dậy nằm lại xuống giường. “Em nghỉ một chút đã”.
Hạ Mạt vội vàng ra khỏi phòng ngủ của Doãn Trừng rồi đóng cửa, sau đó, cô bắt đầu run lên bần bật! Thái độ lạnh nhạt, đau khổ của Lạc Hi trước đó làm tinh thần cô ủ ê suy sụp đến lúc này đã chẳng còn quan trọng nữa. Cô chỉ mong Tiểu Trừng thật ổn, chỉ mong Tiểu Trừng sống khỏe mạnh mà thôi!
Cô nhắm mắt, âm thầm lặp đi lặp lại.
Tiểu Trừng...
Tuyệt đối không có chuyện gì...
***
Quán ba Bong Bóng.
Bong Bóng là quán ba nổi tiếng trong khu chợ sầm uất này, trong bóng đêm, bảng hiệu đèn neon màu xanh sẫm nhập nhoằng. Đèn trong quán mờ mờ ảo ảo, khách ngồi chật kín, nhân viên phục vụ không ngừng đi qua đi lại, những tiếng cười ồn ào. Nhân viên pha chế quầy bar khiến khách không nỡ rời mắt trước những màn biểu diễn những nghệ thuật pha chế các loại đồ uống độc đáo. Ban nhạc trên sân khấu trước mặt điên cuồng biểu diễn những bản nhạc rock khiến không khí náo nhiệt của quán lên tới đỉnh điểm.
“Anh Lạc Hi, trước khi vào nghề, em là fan trung thành của anh! Em đã sưu tập tất cả các album nhạc và phim của anh, em đã từng xếp hàng suốt cả đêm để xin chữ ký và đã được những món đồ do chính tay anh ký đó!”
“Lần trước tham gia chương trình Đêm của Sao, MC có hỏi minh tinh em yêu thích nhất là ai không cần suy nghĩ em trả lời liền là anh Lạc Hi. Thật sự, chính vì để tận mắt nhìn thấy anh Lạc Hi, em sung sướng đến mấy ngày không ngủ được!”
“Anh Lạc Hi này em kính anh một ly trước... em vừa mới vào nghề... về mặt diễn xuất xin anh chỉ dạy thêm...”
“...”
Mấy chiếc sofa dài màu xanh nước biển quây tròn tạo thành 1 góc riêng trong quán bar Bong Bóng. Mười mấy diễn viên và nhân viên trong ê kíp làm phim Thiên hạ thịnh thế vừa uống rược vừa trò chuyện vui vẻ.
Ánh đèn mờ mờ biến ảo mê ly.
Ngồi khuất trong góc tối nhất, dựa lưng vào ghế sofa, Lạc Hi thờ ơ cụng ly, uống hết ly này đến ly khác với những người trong đoàn. Chéo về phía đối diện, Thẩm Tường đang thản nhiên nói chuyện với một diễn viên ngồi bên cạnh.
Mọi người trong đoàn vui vẻ.
Kết thúc một ngày quay, phó đạo diễn đề nghị đi bar xả hơi thư giãn, Lạc Hi vốn không tham gia vào hoạt động này, vậy mà hôm nay lại hưởng ứng một cách bất thường. Đã thế, Thẩm Tường là người luôn đi lại một mình cũng phá lệ muốn tham gia. Cùng lúc nhậu với cả hai Thiên Vương Cự Tinh quả là cơ hội hiếm có. Hơn nữa, hôm nay Lạc Hi rất nhiệt tình, ai mời rượu cũng không từ chối, không hề tỏ vẻ ta đây là ngôi sao cỡ “bự”!
Không khí trong quán bar rất náo nhiệt
Những chuyện tán dương nhiệt tình chẳng lọt vào tai Lạc Hi được câu nào, chỉ có điều trực giác đã tôi luyện bao nhiêu năm đã giúp anh cho dù hoàn toàn mất tập trung cũng có thể đối đáp tự nhiên hoàn toàn thoả mái. Trên sân khấu, một nữ ca sĩ mặc đồ nóng bỏng đang hát, cô ca sĩ đó nhìn quen quen nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, phong cách biểu diễn của cô ta rất thuần thục và gợi cảm, giọng hát khàn khàn dễ thương.
Lạc Hi thờ ơ nhìn cô ca sĩ.
Dưới ánh đèn mờ ảo...
Cô gái huyền ảo như biến thành một người khác...
Nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh nhạt, gương mặt trắng như ngà, và mái tóc dày dày như rong biển, nhìn cô giống như 1 nàng tiên cá đang rong chơi. Đứng trước micrô, cô chăm chú nhìn anh phía xa, cất lời hát:
...
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại .
...
Dưới gốc cây anh đào năm ấy, vào thời khắc anh nghe được tiếng bước chân cô...
Có lẽ số trời đã định cho cuộc đời anh từ đây .
Biết bao nhiêu lần được nhận làm con nuôi rồi lại bị đưa trả về cô nhi viện, năm mười sáu tuổi anh đã quen với việc thay đổi nơi sống mà không mong đợi bất cứ điều gì. Ngồi trong sân trên bậc đá xanh ẩm ướt trong vườn điều duy nhất anh đang nghĩ lúc đó chỉ là, lần này sẽ ở đây được bao lâu? Những người trong nhà này sẽ lại viện cớ gì để đưa anh trở lại cô nhi viện?
Anh...
Đã và sẽ không thể nào hạnh phúc sao...
Từ ngày anh bị mẹ bỏ rơi.
Trong lòng anh dường như có một hố sâu đen ngòm, có được ít tình cảm cũng bị khoét moi đi hết sạch, lưu lại chỉ là sự trống trải.
Chẳng biết từ bao giờ, anh đã quen trước mặt người lạ giả bộ là một người lương thiện hoàn mỹ, nụ cười đẹp đẽ luôn nở trên môi, nhưng hố sâu trong lòng anh ngày càng buốt giá. Trong cơn ác mộng, hết lần này đến lần khác, anh cố gắng vừa cười vừa nói: “Mẹ! Mẹ nhìn đi, người mẹ đã từ bỏ là con hôm nay đã giỏi giang thế này đây...”
Mẹ không hối hận sao?
Nhưng, bị vứt bỏ là số phận của anh...
Tuy nhiên định mệnh này phần nhiều cũng bởi vì anh.
Để ngăn những người cố gắng tiếp cận mình, Lạc Hi đã dùng sự ưu tú, sự hiểu biết thành vật bảo hộ cho mình, dùng thói kiêu ngạo và nụ cười để chế giễu những đứa trẻ đã bị anh cướp đi tình yêu thương của cha mẹ chúng. Nhưng những đứa trẻ ấy là con đẻ, anh chẳng qua chỉ được nhận về nuôi, tình yêu thương của cha mẹ chúng có đúng là bị anh cướp đi?
Và kết quả cuối cùng là luôn bị trả lại cô nhi viện, thậm chí còn bị vu là thằng trộm cắp rồi bị tóm cổ vào đồn. Trong mắt của các cô trong cô nhi viện, anh là một đứa trẻ tội nghiệp đáng thương, còn anh lúc nào cũng chỉ muốn dò hỏi tin tức về mẹ...
Nếu biết anh sẽ bị bỏ rơi, đêm đêm anh khóc rất nhiều, anh đã và không bao giờ còn có được hạnh phúc...
Dù là như vậy...
Mẹ...
Cũng sẽ không hối hận sao?
Ngồi trên bậc đá xanh ẩm ướt trong sân vườn, sau lưng cậu bé 16 tuổi, hoa anh đào nở rộ, không biết tại sao ký ức lại ùa về trong đầu anh như vậy. Khi âm thanh của tiếng bước chân vọng đến , anh đột nhiên có ảo giác rất hoang đường, nghĩ rằng đó là mẹ anh đang trở về!
Anh ngoái đầu và nhìn thấy cô bé.
Giữa những cánh hoa bay đầy trời, cô bé 15 tuổi, đôi mắt lạnh lùng màu hổ phách, đôi mắt không đúng độ tuổi của cô bé khiến trái tim anh trở nên bình lặng...
Bây giờ nghĩ lại, tình cảm của anh với cô dường như chẳng vì một lý do gì, chính trong khoảnh khắc đó, hình ảnh của cô đã in dấu trong lòng anh, đã in đậm đến nỗi không có gì có thể xoá đi được.
Đôi mắt cô luôn dễ dàng nhìn thấu được lòng anh, nhưng lại không có chút hứng thú gì với anh, chỉ là những lúc anh vô tình làm tổn thương Tiểu Trừng, cô mới đứng ra bảo vệ cậu em trai như bảo vệ chú gà con. Trong lòng cô, Tiểu Trừng chiếm một vị trí quan trọng không gì so sánh được, thậm chí có nhiều lúc anh cảm giác cô đang sống vì Tiểu Trừng, tất cả những gì cô làm đều vì muốn Tiểu Trừng được vui.
Sau này, cô dần dần tiếp nhận anh, từng bước, từng bước đối xử với anh như một người trong cùng một nhà. Đúng lúc trong lòng anh đang dần có sự ấm áp, cô lại nhẫn tâm xé tan sự ấm áp trong lòng anh.
Xen ra, có vẻ cô là người tận nghĩa tận tình, cô thậm chí giành giật cho anh cơ hội được đi du học, nhưng cô không biết anh hận cô biết bao! Chỉ vì vì sự có mặt của anh làm ảnh hưởng đến bố Doãn, ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Tiểu Trừng, cô thản nhiên lặng lẽ buộc anh phải ra đi, trong lòng cô không mảy may do dự và phản kháng.
Anh cho rằng lòng căm hận sẽ khiến những ngày sống bên Anh, anh mãi mãi không thể quên được cô. Rồi cho đến một lần, khi ví tiền có đựng ảnh của cô bị cướp mất, anh đã điên cuồng bạt mạng đuổi theo tên cướp qua mấy con đường chỉ để lấy lại ảnh của cô trong cái ví rỗng. Lúc đó anh mới nhận ra, trong nỗi căm hờn thầm lặng còn có một thứ tình cảm vô cùng phức tạp...
...
Thiếp biết chàng yêu cô ta.
Yêu cô ta như yêu kim cương
Dù cho cô ta không yêu chàng
Chàng vẫn khờ dại yêu cô ta
Cũng giống như thiếp yêu chàng
Khờ dại yêu cô ta
...
Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống chàng có thể khiến chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp có chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại
...
Bóng dáng của cô gái mờ mờ ảo ảo trên sân khấu, gương mặt trong sáng ánh mắt thản nhiên, giọng hát dịu dàng, mềm mại như từ một nơi xa xăm nào đó vọng lại.
Lạc Hi chăm chú nhìn cô ca sĩ rất lâu.
Anh mắt đen huyền như màn đêm.
Sau năm năm gặp lại cô trầm tĩnh hơn, dù rằng cô chỉ trầm ngâm lặng lẽ ngồi một mình ở góc nhà, nhưng cô vẫn toát ra ánh hào quang và mùi thơm khiến người ta mê mẩn.
Có lẽ, khi anh mới tiếp cận cô, lúc đầu là để trả thù cô, dụ dỗ cô, để cô phải yêu anh, để cô cũng phải nếm thử cái cảm giác u sầu mà bao nhiêu năm qua anh không thoát ra được.
Nhưng anh đã đánh giá quá cao về mình.
Càng tiếp xúc, càng gần gũi với cô, tình cảm của anh càng thêm đơn độc. Anh không thể không yêu cô. Cái đẹp lạnh lùng của cô như là một thứ thuốc phiện, cô còn chưa vướng vào thì anh đã bị chìm đắm.
Sự chìm đắm này khiến anh sợ hãi.
Có thể đây là bi kịch mà số trời đã định cho cuộc đời anh, dường như anh đã nhìn thấy kết cục của đời mình.
Càng yêu cô anh càng lo sợ, giống như con dao găm thấm đầy mật ngọt đang đâm xoáy vào tim anh, vừa ngọt ngào vừa đau xót nhỏ máu.
Dù cô cũng đang dần dần yêu thương anh, nhưng trong đôi mắt cô, trước sau vẫn là thái độ dửng dưng lạnh lùng, dường như bất cứ lúc nào, cô cũng có thể rời xa anh, dường như đối với cô tình cảm không phải là điều quan trọng. Có những lúc anh cảm giác đó chỉ là ảo giác, sắc mặt, thái độ của cô khi nhìn anh mỉm cười không có sự dửng dưng xa cách, rõ ràng là rất dịu dàng, rất yêu thương, và rồi bỗng nhiên, anh lại cho rằng tình cảm trong đôi mắt cô chỉ là ảo giác của anh...
Cho dù khi nhìn thấy những bức ảnh của cô và Âu Thần bên nhau, nỗi đau khổ khiến anh ngạt thở, nhưng thực sự anh cũng không đến mức không tin tưởng cô.
Thực ra nếu đúng là cô có ý định rời xa anh, thì việc gì phải tới thăm anh trước để mà giải thích, hơn nữa, cô còn cố gắng làm sao cho anh vui vẻ. Anh hiểu, anh cũng hối hận vì đã quá xúc động mà đã nói ra những lời làm tổn thương đến cô.
Chỉ có điều...
Anh thật sự rất lo sợ...
Rốt cuộc cô cũng rời xa anh ư, giống như năm năm trước cô đã mặc nhiên tống tiễn anh đi, giống như mẹ anh đã bỏ anh ở khu vui chơi...
Cho dù, cô yêu thương anh, nhưng có phải cô cũng đang yêu thương Âu Thần, bằng không, dù ở bất cứ góc độ nào cũng không thể chụp lại được những hình ảnh cô với vẻ mặt đầy lo lắng và quan tâm như vậy. Cô yêu anh, nhưng trong lòng cô có lẽ có nhiều thứ khác quan trọng hơn anh, nên bất cứ lúc nào cô cũng có thể bỏ anh rồi ra đi một cách lặng lẽ...
Tận đáy lòng...
Những ý nghĩ buốt lạnh cứ thế tuôn trào...
Anh chợt nhớ về ngày xa xưa, khi anh còn nhỏ ngồi một mình cô độc trên chiếc ghế dài trong khu giải trí giữa đêm khuya giá lạnh làm chân tay anh đông cứng, máu trong người từng giọt từng giọt nhưng chảy đông cứng... Giá như anh đừng yêu mẹ anh nhiều như thế thì có lẽ khi mẹ anh bỏ đi, anh sẽ dễ dàng chấp nhận hơn chăng...
“Đới Tây! Đới Tây!”
“Hát bài nữa đi! Đới Tây!”
Những tiếng reo hò vỗ tay tán thưởng rầm rầm trong quán bar Bong Bóng!
Lạc Hi ủ uê suy tư bỗng nhiên giật mình tỉnh lại!
Đèn cầu xoay tròn chiếu bảy màu sắc, cô ca sĩ đang dứng rên sân khấu hoá ra không phải cô ấy, bài hát cô ca sĩ vừa hát cũng không phải bài Kim cương. Nghe những tiếng reo hò trên sân khấu, đột nhiên Lạc Hi lại nhận ra tại sao mình nhìn thấy cô gái đó thấy quen quen. Đới Tây hình như là ca sĩ gia nhập Công ty Sun cùng thời với cô ấy, sau đó cô ấy đã dành phần thắng, Đới Tây tách khỏi công ty, hiện đang là ca sĩ ruột của quán bar Bong Bóng này.
“... Quen cô ta à?”
Không biết từ lúc nào , đám nhân viên trong đoàn làm phim nãy giờ ngồi quây quần ở đây đều đã tản đi nhảy hết rồi, còn lại mỗi Thẩm Tường đã chuyển qua ngồi cạnh anh.
“Không quen.”
... Đương nhiên không thể nào là cô ấy.
Lạc Hi trầm ngâm uống cạn cốc rượu. Hồi chiều lúc mọi người bàn xem nên tới đâu, theo bản năng anh buột miệng “Quán bar Bong Bóng”, rõ ràng anh biết cô ấy chắc chắn sẽ không có mặt ở đây, là anh...
“Hồi nãy em đặt cược trong lòng...”
Thẩm Tường cầm cốc rượu trong tay, cô hoàn toàn không mang một chút kiêu kỳ như thường ngày, có vẻ như cô đang ngà ngà say, đôi má đỏ rực, ánh mắt mơ màng.
Rượu whisky không đá uống vào làm dạ dày nóng rát, ánh mắt Lạc Hi có chút gì đó mơ hồ.
“Sao anh không hỏi em đánh... đánh cược chuyện gì...”
Thẩm Tường mắt lờ đờ dựa vào vai Lạc Hi, tay cầm cốc rượu tay đưa qua đưa lại vẻ mặt tinh quái. Những người khác trong đoàn làm phim đều đã xuống sàn nhảy, không ai để ý đến họ nữa.
“Đánh cược chuyện gì?” Lạc Hi lơ đãng buột miệng hỏi.
“Em đánh cược... khi nào anh có thể phát hiện... phát hiện ra em đã đuổi mọi người đi... phát hiện ra ngay lúc này người ngồi cạnh anh là em... là em...” Mùi rượu nồng nặc hoà quyện với mùi thơm trên cơ thể cô, trong quán bar ồn ào náo nhiệt toả ra một cảm giác gợi cảm mãnh liệt hấp dẫn đến kỳ lạ. “... Nhưng anh cứ mải mê nhìn cô gái trên sân khấu đó... một chút cũng không... không thèm để ý đến em...”
“Em đã uống mấy cốc rồi?”
“Uống... rất nhiều rất nhiều rồi... ha ha...”, Thẩm Tường vùi mặt vào vai anh, cười nói thì thào, “... nhưng... em đang giả say... ha ha... ”
Lạc Hi nhẹ nhàng đẩy đầu Thẩm Tường xích ra một chút.
“Anh đưa em về.”
“... Sao anh coi thường em... cái cô Doãn Hạ Mạt đó... anh quen cô ta chưa được bao lâu... còn em luôn ở bên anh... anh không biết sao?...” Đột nhiên Thẩm Tường ôm chặt lấy Lạc Hi, cô ngước mắt nhìn anh chăm chú, ánh mắt nửa say nửa tỉnh. “...Anh mãi mãi coi thường em... phải không... giống như vừa nãy... anh cứ nhìn cái cô ca sĩ lạ đó... cũng không nhìn em... phải không?...”
“Thẩm Tường...”
“Tại sao anh không muốn nhìn nhận em?!...” Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong mắt Thẩm Tường dường như có những giọt nước mắt như giả như thật. “... Chiều nay... em ở bên ngoài phòng nghỉ đã nghe lén được câu chuyện giữa anh và cô ta!!... ha ha... ha ha... là em đã cố tình nghe trộm...”
Lạc Hi lập tức cứng đơ người .
“... Chia tay cô ấy đi... nếu cô ấy làm tổn thương anh như thế... nếu như cô ấy không làm anh vui...”
“Chúng tôi sẽ không chia tay.”
Trên ghế sofa màu nước biển, trong ánh sáng mờ ảo, hơi thở của Lạc Hi trở nên lạnh giá, anh cố gắng gỡ tay của Thẩm Tường ra khỏi tay mình, nhưng cô ta vẫn nhất định không buông, Thẩm Tường khẽ gào:
“Tại sao?! Là em quen anh trước, là em... yêu anh trước... trước đây lâu lắm rồi, em đã từng nói với anh... lẽ nào anh thực sự cho rằng lúc đó em chỉ nói đùa với anh sao?...”
“Như thế thì sao?!”
Lạc Hi bỗng phẫn nộ, giọng nói chứa vẻ tàn nhẫn: “Thời gian quen biết bao lâu so với tình cảm sâu đậm đâu có... hoàn toàn không liên quan gì đến nhau hết!”.
Đó chính là mũi kim trong tim anh...
Anh đột nhiên nhận ra mình đang sợ điều gì, đột nhiên anh hiểu tại sao hồi chiều, trong lúc nóng giận anh đã nói ra những điều làm tổn thương đến Doãn Hạ Mạt.
Không phải anh không tin Doãn Hạ Mạt, chỉ có điều...
Người mà Doãn Hạ Mạt quen trước...
Là Âu Thần...
Bốn năm rước khi quen anh cô đã thuộc về Âu Thần.
Cô không hề có chút tình cảm gì với Âu Thần sao? Anh vẫn còn nhớ những hình ảnh cô nũng nịu thân mật với Âu Thần dưới cây anh đào năm năm trước, cô đã nhìn đắm đuối vào đôi mắt Âu Thần rất lâu...
Và trên tấm ảnh chụp cách đây không lâu, ánh mắt cô quan tâm lo lắng nhìn Âu thần đang nằm trên giường cấp cứu...
Rất giống nhau...
Chẳng lẽ bản thân cô ấy cũng chẳng nhận ra sao?
Nhưng, anh đã nhận ra và anh đã lo sợ đến mức không thở nổi...
“... Không có liên quan gì sao?”
Thẩm Tường vẫn nhìn anh chăm chú rồi bật cười, cô nói: “Nhưng tình cảm của Doãn Hạ Mạt dành cho anh không bằng một phần mười tình cảm em dành cho anh!”
“Tránh ra!”
Như bị đâm trúng huyệt trí mạng nhất, Lạc Hi tức tối đẩy mạnh thẩm tường ra! Thẩm Tường bị đẩy ngã ra sofa, gương mặt vừa ngạc nhiên vừa đau khổ, dần dần bộ dạng say mèm và ánh mắt mơ màng biến mất, Thẩm Tường lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo cố chấp ngang bướng. Thẩm Tường giọng lanh tanh:
“Có cần em chứng minh cho anh xem không?”
“Không cần.”
Lạc Hi lạnh lùng trả lời. Thẩm Tường lại làm như hoàn toàn không nghe thấy câu trả lời của Lạc Hi. Thoắt cái cô đã tiến sát lại đưa hai tay ôm lấy đầu Lạc Hi, dùng hết sức kéo anh về phía mình. Sau đó, môi cô ta, miết mạnh hôn lên môi anh!
“Cô điên rồi!”
Lạc Hi giật mình nổi cáu, lập tức đẩy mạnh Thẩm Tường ra! Lạc Hi không những tức vì bị Thẩm Tường hôn mà anh còn lo cảnh vừa xong mà bị đám phóng viên văn hoá chộp được thì Doãn Mạt Hạ sẽ nhìn thấy! Quán bar vốn là nơi cánh nhà báo thường hay lui tới ẩn mình, đặc biệt là nơi rất nổi tiếng như quán bar Bong Bóng này.
“Đó là chứng minh tình yêu của em. Anh lo bị đám nhà báo tóm được sao? Em không sợ! Em không quan tâm mấy tay phóng viên viết những gì, kể cả họ viết em không biết đến thế nào là liêm sỉ cũng đâu có liên quan gì đến anh, vì anh, em có thể vứt bỏ tất cả!”
Thẩn Tường cười kiêu ngạo, đăm đắm nhìn Lạc Hi, cô nói: “Cô ta có thể làm như vậy không?! Trước giờ đều là do anh hết lần này đến lần khác xuất hiện cứu giúp cô ta, anh không quan tâm đến việc có bị loan những tin đồn có thể làm mất thể diện hay không, anh không quan tâm đến danh tiếng và người hâm mộ của mình có thể bị ảnh hưởng ra sao. Và rồi cô ta đã làm được những gì cho anh nào? Cô ta chỉ biết từng bước, từng bước giẫm đạp lên anh để tiến thân! Cô ta đã làm được gì cho anh nào? Cùng lắm là đến xem anh diễn, làm chút đồ ăn cỏn con, cô ta thậm chí còn không dám đứng ra nói là không tiếp nhận tham gia bộ phim Hoàng Kim Vũ, bộ phim đối địch vớiThiên hạ thịnh thế của anh!”.
Lạc Hi cứ thế lặng nghe, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tối sầm lại, từng lời nói của Thẩm Tường như những mũi dao đâm mạnh vào anh, anh đau xót, đầu óc trống rỗng chỉ toàn sương mù bao phủ. Thẩm Tường đau khổ nhìn Lạc Hi cô cũng cảm thấy thương xót cho anh, vì cô mà anh phải khó xử, Thẩm Tương nhẹ nhàng đến gần Lạc Hi, hôn anh một lần nữa...
***
Cũng buổi tối hôm ấy.
Doãn Hạ Mạt đờ đẫn ngồi trong phòng bệnh.
Cô đã gạt bỏ hết tất cả những lý do biện bạch của Doãn Trừng, nhất quyết đưa cậu đến bệnh viện. Nói đúng ra thì Tiểu Trừng càng có ý đồ ngăn cản thì sự lo lắng bất an trong lòng Doãn Hạ Mạt càng mãnh liệt. Vị bác sĩ trực đêm hôm nay cô đã quen biết từ năm năm về trước, khi Tiểu Trừng bắt đầu nằm viện. Khi nghe Doãn Hạ Mạt nói Tiểu Trừng bị sốt nhẹ, có vẻ như điều này không tốt lành gì, thái độ của bác sĩ tỏ ra căng thẳng lo lắng, ông gọi hết các bác sĩ y tá đang trong phòng nghỉ đến hội chuẩn. Ngay sau đó, bác sĩ Trịnh ngoài 50 tuổi cũng vội vàng từ nhà phóng đến.
Mặc dù, bác sĩ Trịnh và các bác sĩ đều biết rõ bệnh tình của Tiểu Trừng, nhưng khi nghe Doãn Trừng kể về tình trạng sức khỏe của cậu họ đã rất sốt sắng, khẩn cấp đưa Doãn Trừng đi làm một loạt xét nghiệm. Nhìn những kết quả xét nghiệm, các bác sĩ tỏ ra nghiêm trọng nói với Doãn Hạ Mạt, Doãn Trừng phải lập tức nhập viện để tiến hành điều trị.
“Chị, chị về nhà đi.”
Doãn Trừng nằm trên giường bệnh, cười thật hiền hậu, hàng lông mi mỏng manh như những đôi cánh của các thiên thần. Dịch truyền trong bình tí tách nhỏ từng giọt.
Lồng ngực Doãn Hạ Mạt thắt lại.
Đột nhiên cô phát hiện không biết từ lúc nào, cằm của Doãn Trừng đã gầy đến mức nhọn hoắt ra thế kia, đôi môi như trong suốt. Doãn Hạ Mạt vẫn luôn nghĩ rằng Tiểu Trừng đang trong thời kỳ lớn nên vóc dáng thay đổi là chuyện bình thường. Vả lại Tiểu Trừng và cô không ăn ít đi, vẫn ngon miệng, nên cô nghĩ bệnh của Tiểu Trừng không có gì đáng lo ngại...
Nào ngờ...
Cô bắt đầu hoảng loạn, lo sợ .
Do cô nhầm lẫn gì chăng? Do cô sơ ý chuyện gì chăng?
“Chị, chị biết là các bác sĩ thường hay thích trầm trọng hoá vấn đề, chỉ là mấy ngày trước em bị cảm sốt, chứ sức khoẻ của em vẫn đỉnh thế này, sống đến 80 tuổi cũng chẳng là gì.” Doãn Trừng mỉm cười nắm tay chị. “Chị, đừng lo lắng quá, thực sự không có gì đâu.”
Doãn Hạ Mạt điều chỉnh lại hơi thở, ngồi bên giường bệnh, cô nắm lại bàn tay Tiểu Trừng và nói:
“Ngủ một chút đi, sau khi tỉnh dậy em sẽ hết sốt, sẽ hết bệnh thôi, chị sẽ không lo lắng nữa được không?”
“Chị đã huỷ hết các buổi diễn rồi.”
Khi Doãn Hạ Mạt gọi điện cho Trân Ân để uỷ các show diễn, Trân Ân ngạc nhiên mắng cô điên hay sao. Nhưng khi biết cô phải chăm sóc Tiểu Trừng, thái độ của Trân Ân lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bảo cô cứ yên tâm trong bệnh viện, không phải lo lắng đến những việc khác. Trân Ân thề chết cũng sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thoả.
“Chị...”
Hạ Mạt lắc tay Tiểu Trừng nói yêu: “Nội trong ba ngày tới chị huỷ mọi show diễn, chị sẽ không rời em một bước. Nếu em được xuất viện, chị cũng sẽ ở nhà chăm sóc em vài ngày, nấu những món em thích ăn, được không?”.
“Không cần đâu!”, Doãn Trừng sốt ruột muốn ngồi dậy, “Mình em ở trong này là được rồi”.
“Chị đã quyết định rồi.” Doãn Hạ Mạt quả quyết nói.
Hạ Mạt dúi tay Doãn Trừng vào trong chăn, nhẹ nhàng kéo chăn lên cao đến cằm cậu, rồi đứng dậy điều chỉnh tốc độ truyền dịch. Doãn Trừng tính thử khuyên can chị lần nữa, nhưng nhìn vẻ mặt cố chấp của chị, cuối cùng cậu cũng thôi không nói gì thêm nữa.
Đêm rất yên tĩnh.
Từng giọt dịch nhẹ nhàng nhỏ xuống truyền vào mu bàn tay của Doãn Trừng, có vẻ cậu đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, âm thanh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Doãn Hạ Mạt dán mắt nhìn Tiểu Trừng.
Cô biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không Tiểu Trừng đã không cố giấu cô, và sắc mặt của bác sĩ đã không chùng đến như vậy...
Đột nhiên cô ớn lạnh, toàn thân run rẩy.
Một hồi lâu, Doãn Hạ Mạt khẽ lắc đầu, không thể nào, Thượng đế không thể không công bằng như vậy, xưa nay Thượng đế chưa hề cho Tiểu Trừng cái gì, sao có thể là hại nó thêm lần nữa.
Không thể nào...
Cô nhắm mắt lại, mặt trắng bệch, đầu óc như bị tảng đá nặng trĩu đè nặng, hơi thở nặng nề...
Sau mối quan hệ mờ ám giữa Thiếu gia của tập đoàn Âu Thị và Doãn Hạ Mạt bị phơi bầy, vấn đề chuyện tình cảm của Lạc Hi tức thì trở thành tiêu điểm được chú ý nhất. Vai nữ chính trong Thiên hạ thịnh thế do Thẩm Tường – người trước đây được đồn là bạn gái của Lạc Hi – đảm nhận không thể không khiến người ta phải suy nghĩ liên tưởng.
Nếu như nói trong làng giải trí, những nữ minh tinh có ngoại hình, địa vị danh tiếng có thể sánh với Lạc Hi, thì ngoài Thẩm Tường ra, không thể tìm thấy người thứ hai. Tuy Thẩm Tường tính cách kiêu ngạo, ít khi đồng ý trả lời phóng viên, nhưng lại có chất giọng hay như tiếng sáo, có khả năng làm việc độc lập, những điểm này giúp cho nghệ danh Thiên Hậu của Thẩm Tường trong làng giải trí không hề bị lung lay. Hơn nữa, với mọi người, Thẩm Tường rất thẳng thắn vô tư, trước nay chưa bao giờ che dấu sự yêu thích của mình với Lạc Hi. Mặc dù Thẩm Tường vì đau khổ, u uất trước mối quan hệ giữa Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt mà im hơi lặng tiếng một thời gian, tuy nhiên cô chưa bao giờ liệt Lạc Hi vào danh sách những người phải từ chối hợp tác. Tính cách thoải mái tự nhiên và thẳng thắn đó của Thẩm Tường thật là hiếm thấy !
Một lần phóng viên tới thăm trường quay Thiên hạ thịnh thế gặp Thẩm Tường, ngoài việc hỏi những câu liên quan đến bộ phim, bọn họ luôn tỏ ra đặc biệt quan tâm tới quan hệ của Thẩm Tường và Lạc Hi
“Nghe nói Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt đã chia tay nhau, chuyện này có thật không?”
Trong trường quay, Thẩm Tường vừa quay xong một cảnh vũ kịch, đã bị ngay một phóng viên văn hoá của Nhật báo Quất Tự đang có mặt hạ giọng hỏi.
Thẩm Tường đưa mắt về phía Lạc Hi đang nói chuyện với đạo diễn phía ngoài trường quay. Lạc Hi đứng cách cô khá xa nhưng ánh mắt anh vẫn rực sáng như mặt trời, dường như trong trường quay chỉ tồn tại mình anh, mọi sự vật khác đều chìm trong bóng tối.
“Không rõ nữa.”
Thẩm Tường nhạt nhẽo trả lời rồi bỏ thẳng đi, không thèm để tâm tới tay phóng viên văn hoá đang lớn tiếng gọi sau lưng. Cô bước tới bên Lạc Hi, im lặng nghe Lạc Hi và đạo diễn bàn luận những vấn đề trong phim. Một hồi lâu, Lạc Hi quay người qua nhìn Thẩm Tường nét mặt Thẩm Tường không thay đổi nhưng trong đầu đột nhiên như bị cái gì đó đập mạnh.
Càng ngày càng không thể hiểu nổi Lạc Hi đang nghĩ gì.
Hồi mới quen với Lạc Hi, Thẩm Tường lúc đó mới bước chân vào làng giải trí, còn Lạc Hi đã rất nổi tiếng. Gương mặt đẹp tựa hoa anh đào của anh, tính tình hiền hoà khiêm tốn của anh, chất giọng và khả năng trời cho của anh đã khiến cô đắm chìm trong thần tượng Lạc Hi.
Rồi cứ thế theo thời gian trôi đi, Thẩm Tường dần phát hiện ra Lạc Hi so với ấn tượng đầu tiên của cô hoàn toàn khác biệt. Tuy có thể lập tức trở nên thân thiết với anh, nhưng lại càng gần càng, lại khiến anh xa cách. Giống như chiếc mũ lưỡi chai che mất gương mặt, làn sương mù trên thân thể anh đã che lấp đi sự cô đơn và tính khí thất thường trẻ con của anh. Chỉ những lúc anh ngồi ngây người thất thần, Thẩm Tường mới nhận ra đằng sau cái mặt nạ dịu dàng ấy có chút tình cảm chân thực.
Giống như cây anh túc, rõ ràng biết nó độc nhưng vẫn chìm đắm mê muội. Có lẽ cái đẹp của cây anh túc cuối cùng không thuộc về cô, nhưng hơi thở của anh vẫn cứ luôn khiến Thẩm Tường đắm say.
Từ khi Thiên hạ thịnh thế bấm máy, những tin tức liên quan đến việc Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt đã chia tay hay chưa bắt đầu rộ lên, Lac Hi từ chối trả lời cánh nhà báo những câu hỏi kiểu này, gương mặt Lạc Hi tươi như hoa, ánh mắt có vẻ lạnh nhạt càng làm mọi chuyện trở nên mơ hồ.
Thẩm Tường không nên tiếng, đứng bất động quan sát Lạc Hi.
Trước đây, Thẩm Tường hay gặp những lúc Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt nói chuyện điện thoại với nhau, bộ dạng của anh hiền hoà đến từng ánh mắt, anh vừa nghe vừa mỉm cười, một nụ cười say đắm, dường như anh mới chính là đứa trẻ đang được cưng nựng. Vậy mà dạo này không thấy Lạc Hi điện thoại lại cho Doãn Hạ Mạt, điện thoại di động hầu như lúc nào cũng tắt, anh như thế đang dồn toàn tâm toàn lực vào công việc quay phim. Dưới ánh đèn cường độ mạnh, Lạc Hi đẹp đến độ làm người ta phải ngạt thở, đôi mắt đen sẫm, đôi môi tuyệt sắc như cánh hoa, nhân viên đang làm việc trong trường quay phải ngơ ngác trước vẻ đẹp đó, trong thoáng giây, những ánh mắt cực kỳ sắc lạnh đan xen vào giữa cái đẹp khiến người ta bất giác phải rùng mình.
Lại chia tay rồi ư, Thẩm Tường thầm nghĩ.
Càng đau khổ càng đẹp, càng chịu nhiều đau thương càng tỏ thái độ hờ hững, Lạc Hi nhiều lúc tính nết thật như trẻ con.
“Cô Thẩm, lại đây chụp mấy tấm ảnh nào!”
Mấy tay phóng viên văn hoá gọi lớn làm dòng suy nghĩ của Thẩm Tường bị cắt ngang, cô chợt phát hiện ra Lạc Hi đã không còn ở đó nữa, ngoài trường quay còn mỗi mình cô. Thẩm Tường thoáng sa sầm mặt xuống, nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy được bình tĩnh.
Đèn flash nháy liên tục .
“Thân mật một chút nữa nào!”
“Thẩm Tường, cười tươi nhé!”
“Được rồi! Dựa sát chút nữa đi.”
...
Mấy tay phó nháy của Nhật báo Quất Tự giương máy từ nhiều góc độ khác nhau, luôn miệng yêu cầu Lạc Hi và Thẩm Tường tạo đủ mọi tư thế. Lạc Hi ôm nhẹ vai Thẩm Tường, hơi thở của anh vây lấy cô, Thẩm Tường lại bắt đầu mơ màng lơ đễnh. Đột nhiên, tay phóng viên văn hoá kinh hãi la lớn một tiếng, ánh mắt vượt qua bờ vai Thẩm Tường nhìn về phía xa đằng sau, sau thoáng giây kinh ngạc, tay phó máy vội vội vàng vàng đưa máy bấm liên tục để chộp cảnh phía sau. Cùng lúc, gương mặt tất cả nhân viên trong trường quay đều tỏ thái độ kinh ngạc.
Lạc Hi thờ ơ lãnh đạm quay mặt qua.
Thẩm Tường cũng đang định quay đầu lại nhìn, tự dưng cô cảm nhận thấy cánh tay Lạc Hi trên vai mình từ từ cứng đơ lại, bất giác cầm lòng không được, cô đưa mắt nhìn về phía Lạc Hi. Gương mặt Lạc Hi không chút gợn sóng nhưng Thẩm Tường có cái nhìn rất nhạy cảm, cô nhận ra ngay có điều gì đó không ổn. Dường như trong tích tắc , gương mặt Lạc Hi chuyển qua băng lạnh, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo như thể anh đang ngập chìm trong hồ nước đóng băng. Lạc Hi lạnh lùng nhìn theo hướng đó, Thẩm Tường chợt nghĩ về tin đồn gần đây...
Người đang đến lẽ nào là...
... Cô ta ?
Thẩm Tường từ từ ngoái đầu nhìn .
Người đó có mái tóc dài dày như rong biển, nước da trắng như ngà, đôi mắt màu hổ phách lặng như mặt nước, nụ cười thật nền nã đang cầm trong tay một bọc giấy to. Quả nhiên đó là Doãn Hạ Mạt đang bị những tin đồn bao vây. Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tường, Doãn Hạ Mạt mỉm cười gật đầu ra ý với Thẩm Tường, trên mặt không hề có chút sợ sệt trước những minh tinh đàn anh đàn chị, cũng chẳng hề có biểu hiện để ý tới việc Lạc Hi đang ôm vai Thẩm Tường, nụ cười của Doãn Hạ Mạt như gió biển thổi nhẹ thật trong lành, cảm giác đó làm cho Thẩm Tường đột nhiên thấy bấn loạn .
Bàn tay Lạc Hi từ từ buông khỏi bờ vai Thẩm Tường.
Anh không nên tiếng, chỉ trầm mặc chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt, ánh mắt vẫn cố chấp lạnh lùng. Ánh mắt của tất cả những người đang đứng trong khu chụp ảnh chụm lại, lúc này không khí im ắng đến kỳ dị. Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt, cũng như tin đồn gần đây rằng Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt đã chia tay nhau, đám đông dồn mắt dõi nhìn, cả Lạc Hi cũng đang nhìn Doãn Hạ Mạt, cả trường quay im lặng tuyệt đối.
Doãn Hạ Mạt lại mỉm cười dịu dàng, dường như không có chuyện gì xảy ra, cô bỏ đồ trong túi giấy ra ngoài, có rất nhiều trái cây và 1 hộp nhựa rất lớn. Khiết Ni nãy giờ đứng ngơ ngác ngạc nhiên trong góc phòng đã kịp phản ứng, vội vàng chạy đến bên Doãn Hạ Mạt, giúp Lạc Hi nhận những thứ đó. Khiết Ni có nụ cười vui vẻ át đi không khí gượng gạo trong trường quay, cô nói:
“Chị Hạ Mạt, chị đến xem quay phim à?”
Doãn Hạ Mạt cười, cô không trả lời trực tiếp mà nói: “Khiết Ni, phiền em giúp chị đưa trái cây và món sushi này cho mọi người trong đoàn làm phim được không? Dạo này mọi người đóng phim bận bịu, vất vả quá.”
“Vâng được rồi!”
Khiết Ni làm một cử chỉ đáp lễ với Doãn Hạ Mạt, sau đó cô chia chỗ trái cây và sushi cho nhân viên đoàn làm phim. Những miếng sushi làm thật tinh tế, từng người từng người trong đoàn làm phim đều tấm tắc khen. Điều đó đã đánh tan không khí như đông cứng vừa nãy. Thẩm Tường mặc dù không biết Doãn Hạ Mạt có ý gì, nhưng chỉ cần dựa vào không khí ôn hoà này, thái độ khinh thường Doãn Hạ Mạt của cô lúc trước đã thay đổi.
“Chị Hạ Mạt này, hồi này chị có xem tin tức không?”
Phóng viên văn hoá Nhật báo Quất Tự trong lòng sung sướng lên tiếng hỏi, anh ta không thể ngờ được hôm nay tới xem diễn, cùng lúc lại có thể gặp mặt được cả ba nhân vật chính trong vụ scandal gần đây, chỉ có điều thái độ của Doãn Hạ Mạt quá ư mềm mỏng, dường như cô chẳng phải chịu những phiền muội từ những tin đồn kia khiến cho tay phóng viên cảm giác như lạc trong sương mù vậy.
“Tin gì?” Doãn Hạ Mạt hỏi lại.
“Có tin đồn rằng gần đây chị và Thiếu gia của tập đoàn Âu Thi đi lại rất thân mật, có tin thì lại đồn chị và Lạc Hi đã chia tay...” Tay phóng viên văn hoá chầm chậm nói, vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát Hạ Mạt và Lạc Hi, hy vọng từ những biểu hiện trên gương mặt của hai người mà có thể tìm ra dấu hiệu gì chăng.
Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn Lạc Hi bên cạnh. Lạc Hi cười mà như không, ánh mắt đen thăm thẳm, anh không nói gì, dường như muốn chờ xem cô trả lời như thế nào. Hạ Mạt cười mềm mại quay lại nhìn tay phóng viên văn hoá, cô khẽ nói: “Tin đồn này cũng có người tin được hay sao?”.
“...”, tay phóng viên văn hoá kinh ngạc, tuy nhiên, là người dày dạn kinh nghiệm, anh ta lập tức tươi cười chuyển qua Lạc Hi, “Vậy anh Lạc Hi, anh có tin không?”.
“A Thắng”, Lạc Hi uể oải ôm bờ vai Doãn Hạ Mạt, hôn lên má cô, “anh có cảm thấy rằng chúng tôi nhìn giống như đã chia tay không?”.
“Kìa...”
A Thắng nghi hoặc nhìn hai người đang đứng trước mặt. Nếu nói chia tay sao Doãn Hạ Mạt lại có thể tới xem Lạc Hi đóng phim? Nếu như nói không chia tay, vậy tại sao khi hai người ở bên nhau không tự nhiên cho lắm?
“Làm phiền anh giúp chúng tôi ngày mai cải chính lại một chút chúng tôi vẫn rất ổn.”
“Đi thôi.” Lạc Hi quay qua Doãn Hạ Mạt, anh cũng chẳng màng tới việc trả lời những câu hỏi của tay phóng viên văn hoá. Lạc Hi đưa tay ra khoác lên vai Doãn Hạ Mạt kéo về phòng hoá trang.
A Thắng còn chưa kịp phản ứng lại, bóng hai người đã dần mất dạng. A Thắng ngượng nghịu thu tầm mắt lại, đột nhiên anh ta phát hiện Thẩm Tường nãy giờ vẫn đứng yên chỗ cũ, thần sắc u uất nhìn theo bóng hai người đang mất dần. A Thắng sướng rơn trong lòng, vội vàng hỏi luôn:
“Cô Thẩm, cô thấy Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt...”
“Nếu như muốn phỏng vấn, xin hãy sắp xếp cuộc hẹn trước với người quản lý của tôi.” Thẩm Tường cũng quay người bỏ đi, dường như những u uất chưa từng tồn tại quanh cô, thần sắc vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo.
***
Phòng nghỉ dành cho Lạc Hi .
Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng không một tia nắng, giống như trời đang đột ngột chuyển ngay thành bóng đêm, chỉ còn chút ánh sáng leo lắt của chiếc đèn trắng nho nhỏ xung quanh phòng hoá trang. Trên bàn một đống báo đủ loại bày lộn xộn, trang bìa của tờ báo trên cùng đăng ảnh Doãn Hạ Mạt đưa Âu Thần vào phòng cấp cứu rất rõ.
Doãn Hạ Mạt đặt chiếc túi giấy lên bàn hoá trang, cô cầm mấy tờ báo đó, ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh trong bệnh viện rồi nhìn Lạc Hi, cười nói:
“ Là vì thứ này nên mới không nhận điện thoại của em sao ?”
Cánh tay Lạc Hi đang kéo rèm bỗng dừng lại .
Rèm cửa chỉ he hé , một tia nắng lọt vào vạch thành một đường chia căn phòng thành hai phần sáng tối rõ rệt. Lạc Hi được chùm trong quầng sáng, còn cô thì đứng trong phần tối bên cửa sổ.
Doãn Hạ Mạt trong lòng le lói cảm giác bất an, cô bước nhanh về phía trước.
“ Roẹt ...”
Rèm cửa mở rộng, ánh nắng rực rỡ ùa vào khiến cô thoáng chốc không thể mở mắt.
Lúc này Lạc Hi mới quay lại nhìn cô, giọng nhạt nhẽo:
“Sao em lại đến?”
Doãn Hạ Mạt sững người, cố giữ cho lòng bình tĩnh rồi quay lại trước bàn hoá trang lấy trong chiếc túi giấy ra một ít trái cây và một chiếc hộp màu xanh. Cô quay đầu lại nhìn Lạc Hi dí dỏm cười. “Có một người mà tự dưng biến mất tăm tích mà không rõ lý do, em đến đây xem anh ta còn có trên Trái Đất này không.”
Hạ Mạt cố gắng phá tan cái không khí u ám trong căn phòng, nhưng Lạc Hi không để ý lời cô nói. Cố gắng tự kìm chế trong lòng, Hạ Mạt giơ chiếc hộp nên, nói:
“Trái cây đã rửa sạch rồi, lúc nào nghỉ quay phim cứ lấy ra mà ăn. Trong hôp này có món sushi em làm, có lẽ cũng hơi nhiều, nếu hôm nay anh không ăn hết mai bỏ đi nhé.”
“Cám ơn.”
Chiếc hộp đựng thức ăn được đưa ra trước mặt, Lạc Hi đưa tay đón nhận. Trước ánh mắt chờ mong của Hạ Mạt, Lạc Hi thuận tay mở hộp ra, bên trong có khoảng chừng hai chục miến sushi, không miếng nào giống miếng nào, cực kỳ tinh xảo, màu sắc rực rỡ long lanh nhìn thật ngon miệng
Lạc Hi cúi đầu rất lâu nhìn những miếng sushi, chắc chắn cần phải bỏ ra rất nhiều công sức, tâm tư mới làm được như vậy, Lạc Hi vẫn im lặng.
Doãn Hạ Mạt có vẻ sốt ruột lo lắng:
“Sao rồi? Anh không thích à?”
Lạc Hi từ từ đóng nắp hộp lại, đôi mắt to đẹp của anh nhìn dán chặt vào cô nhưng lại không mang một nép nhăn đau khổ nào. “Hạ Mạt, em biết không? Nhiều lúc anh rất sợ một ngày nào em đặc biệt tốt với anh.”
Hạ Mạt sững người nhìn anh.
“Đã có người từng cho anh một ly kem rất to rất ngọt, nhưng tới khi anh ăn hết thì đã không còn người đó nữa.” Lạc Hi ngước nhìn lên, nhắm mắt lại tự diễu mình mà nói: “Hầu như mỗi lần anh có được tột đỉnh hạnh phúc thì cũng là lúc đau khổ bắt đầu tới.”
“ Nếu như anh ăn hết chỗ sushi này, cũng không còn được nhìn thấy em nữa ư?”
Ánh nắng rực rỡ chùm quanh người Lạc Hi, anh đứng đó, cô đơn, nước da trắng trong suốt, làn môi dường như cũng trong suốt.
Mặc dù không hiểu Lạc Hi đang đề cập đến vấn đề gì, nhưng hình ảnh anh đang chìm ngập trong bi thương kia khiến Doãn Hạ Mạt rất đau khổ. Cô bước tới ôm anh thật chặt, khẽ lên tiếng:
“ Không đâu, sẽ không có chuyện không nhìn thấy.”
“Thật không?”, giọng của Lạc Hi đầy hoài nghi, anh đẩy cô ra, nói từng từ từng từ, “Nhưng mà anh đã không còn tin em nữa”.
Trong lòng Doãn Hạ Mạt quặn đau, cô nắm chặt tay mình:
“Nguyên nhân là những tờ báo này sao? Cho nên mấy ngày nay, vì những điều này anh đã không nhận điện thoại của em sao?”
Đáp lại lời cô là sự im lặng của căn phòng.
Nỗi đau trong lòng cô tăng lên gấp bội, sự tủi thân và tuyệt vọng trỗi dậy, cho đến ngay cả bị lúc An Bân Ni công kích, vu khống, tinh thần cô cũng không bị khủng hoảng đến nỗi sinh ra tuyệt vọng thế này.
“Anh đã từng nói sẽ tin tưởng em.”
Rốt cuộc Doãn Hạ Mạt cũng chỉ nói được như vậy.
“Đúng vậy, anh đã nói .” Lạc Hi lạnh nhạt mỉa mai: “Nhưng mà em đáp lại anh như thế nào chứ?”. Hạ Mạt đang cúi đầu, hàng lông mi dày in một cái bóng nho nhỏ trên khuôn mặt, góc độ này rất giống với góc độ cô đang cúi đầu nhìn Âu Thần được chụp trong ảnh đăng trên báo...
Ánh mắt Lạc Hi u ám.
Nỗi đau trong lòng dường như đang cuồn cuộn dâng trào.
“Em không lừa dối anh.” Doãn Hạ Mạt nghẹn ngào.
“Đúng là em không lừa dối anh, mà là chọn sai cách dẫn dụ anh...” Xem ánh mắt u ám của Lạc Hi dường như không ăn nhập gì với nụ cười nhạt nhẽo trên môi anh. “Lúc anh hỏi em có gặp Âu Thần không, em lại nói em chẳng có trao đổi gì với hắn cũng chẳng chấp nhận bất cứ điều kiện nào của hắn...”
“Đó là sự thật.”
“Nhưng câu hỏi của anh là em có gặp hắn không...”
“Có sự khác nhau sao? Anh muốn để ý tới điều gì?” Cô nhíu mày cố gắng biểu lộ hết suy nghĩ của mình để anh đừng hiểu lầm thêm nữa. “Nếu như điều anh để ý đến là chuyện em có gặp anh ta hay không, bây giờ em đang là người thuộc công ty Âu Hoa Thịnh của tập đoàn Âu Thị, chuện đó làm sao mà tránh được? Còn nếu như điều anh để ý là em có vì sự kiện Cờ chiến mà đáp ứng yêu cầu của Âu Thần hay không, vậy thì coi như bây giờ em có thể nói một lần nữa rằng... Không có!”
“Cho nên, em thực sự đã gặp hắn.” Ánh mắt của Lạc Hi càng lúc càng u ám, khí sương trong đôi mắt khiến anh càng đẹp một cách ma quái hơn.
Doãn Hạ Mạt do dự một chút, cô hiểu rằng không thể tiếp tục tránh né câu hỏi này nữa.
“... Vâng.”
“Là em tìm hắn hay hắn tới tìm em?” Giọng Lạc Hi tựa sương đêm.
Lại một hồi lâu nữa trái tim Hạ Mạt buốt nhói.
“... Là em tới tìm anh ấy.”
“Có phải anh đã bảo em, không cần phải vì bộ phim Cờ chiến mà tới tìm hắn để cầu xin.”
“...”
“Trước đó, có phải anh cũng đã cầu xin em không được gặp hắn, không được nói chuyện với hắn bất luận là vì chuyện gì sao? Vậy mà em đáp lại yêu cầu của anh như thế nào?” Ánh mắt của Lạc Hi tối sầm nghi ngờ nhìn Hạ Mạt.
...
Buổi tối trước hôm đi Nhật Bản quay ngoại cảnh ...
“Không được gặp người đó”, cổ họng Lạc Hi nghẹn lại, “cũng không được để hắn gặp em, ngộ nhỡ đụng mặt hắn không được nói chuyện với hắn, không được nghe những điều hắn nói với em...
“Có nghe không đấy?...”
“...”
“Nếu không anh sẽ rất khó chịu... rất khó chịu, rất khó chịu... nghe thấy không?...” Lạc Hi xì mặt vuốt tung mái tóc Hạ Mạt.
“Vâng...” Cô không còn lời gì để nói.
“Hạ Mạt”, Lạc Hi khoái chí cười, đặt cằm nên cổ cô xát nhẹ, “anh cảm thấy, anh thực sự cũng thấy hạnh phúc đó...”.
...
“Em đi tìm anh ta là vì...”
“Anh không muốn nghe!”, đôi mắt Lạc Hi tràn đầy đau khổ và yếu đuối, “em lúc nào cũng có cả đúng lý do để viện cớ!”.
“... Là vì không muốn anh giận cá chém thớt, vì mối quan hệ của chúng ta, những chuyện trước kia đã đến lúc phải kết thúc !” Doãn Hạ Mạt cắn môi , rốt cuộc cô đã kiên trì nói ra những điều cô muốn nói .
“Kết thúc...” Lạc Hi bật cười giống như vừa được nghe chuyện tiếu lâm hay nhất trên đời này, cười đến nỗi nước mắt như đang trào ra nơi khoé mắt “... Em dùng cái ánh mắt quan tâm lo lắng nhìn Âu Thần đang nằm trên giường cấp cứu đó chính là cách thể hiện kết thúc sao?!”.
“ ” Doãn Hạ Mạt chấn động.
“Em bảo anh nên tin em như thế nào đây?” Nhận thấy thái độ khác thường của Hạ Mạt, đôi môi của Lạc Hi lại càng đẹp hơn, anh đưa tay dịu dàng vuốt tóc Hạ Mạt, hạ giọng. “Em đã đồng ý với anh là không đi gặp hắn, đã đồng ý ngộ lỡ đụng mặt hắn cũng sẽ không nói chuyện với hắn, vậy mà em lại tự ý đi tìm hắn, vậy mà khi anh hỏi, em lại lấp liếm nói với anh rằng chẳng có trao đổi gì với hắn, vậy mà nháy mắt lại nắm trong tay Hoàng Kim Vũ...”
“...”
“Chà, có lẽ em tuyệt đối không phải đi tìm gặp hắn là vì anh mà chính vì bản thân em.” Lạc Hi cười rạng rỡ như cánh anh đào, những cánh hoa anh đào đầu hạ bị gió thổi rụng lả tả trong vườn nhà. “Còn nhớ em đã từng nói, trái tim em không có chỗ cho tình yêu, em chỉ cần thành công, vì thành công, em sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Cho nên, bây giờ vì cơ hội của em, em quyết định vứt bỏ anh sao?”
“Anh... anh nghĩ như vậy sao?!”
Doãn Hạ Mạt đau tức trong lồng ngực.
Cô đờ đẫn nhìn Lạc Hi, trái tim đau thắt không thở nổi, cô vùng vẫy âm thầm nói với chính mình, Lạc Hi vì phải chịu nhiều đau khổ nên mới nói ra những lời cay nghiệt đấy, vậy mà trái tim cô vẫn đập từng nhịp , từng nhịp nhói đau làm sắc môi chuyển dần sang trắng bệch. Tự dưng Hạ Mạt cảm thấy không hiểu tại sao mình còn đứng đây, không hiểu tại sao mình như một con ngốc nghe anh nói với mình những lời đau lòng này!
Nhìn khuôn mặt Hạ Mạt càng lúc càng nhợt nhạt, trong lòng Lạc Hi cũng cảm thấy vô cùng ân hận!
Không, anh không có ý đó, thật sự anh cũng không có ý nghi ngờ cô! Nếu là vì Âu Thần có thể đem lại những cơ hội tốt cho cô, thì việc cô phải làm là chia tay anh chứ không phải đứng ở đây cố giải thích cho anh hiểu. Với tính cách lạnh nhạt xưa nay của Hạ Mạt, nếu cô không có tình cảm với anh, cô sẽ không liên tục gọi điện cho anh như vậy, thậm chí trước việc anh đã cự tuyệt không nhận điện thoại, cô đã đến trường quay thăm anh trước
Nhưng cứ nghĩ đến những hình ảnh trên trang báo kia, hình ảnh Hạ Mạt dịu dàng buộc sợi dây lụa màu xanh cho Âu Thần, rồi hình ảnh cô lo lắng quan tâm nhìn Âu Thần nằm trên giường cấp cứu…
Giống như sương mù giữa đêm khuya, nỗi sợ hãi không định hình và cảm giác bất an khiến trái tim Lạc Hi đột nhiên bị thọc sâu tạo thành một hố đen thăm thẳm, rồi cứ thế rơi mãi vào...
Trong phòng nghỉ, hai người lặng lẽ nhìn nhau, đau khổ và bi thương trong ánh mắt như lời định mệnh bùa chú cho số phận, không ai có thể thoát ra được, cả hai bỗng nhiên đều không biết nên phải nói gì, có lẽ nói gì cũng sẽ là sai...
“Cốc cốc.”
Khiết Ni đứng bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng.
“Lạc Hi, sắp diễn cảnh tiếp theo rồi, đạo diễn gọi anh chuẩn bị đấy.”
Lạc Hi buồn bã nhìn Hạ Mạt một lần nữa, định nói gì đó song lại không cất được thành tiếng, anh cứng đơ người bước ngang qua Hạ Mạt. Hạ Mạt đứng ngược phía ánh nắng, lòng cô đau như thắt, khi cánh cửa bị Lạc Hi đóng “rầm” một tiếng, sợi dây đau khổ nhất trong cõi lòng cô cũng đứt theo luôn...
***
Hạ Mạt về đến nhà thì trời đã tối. Cô đứng trước cửa hít thật sâu, cố gắng giấu hết những nỗi đau không để hiện nên trên khuôn mặt, cô đưa tay xoa xoa trên mặt, nở nụ cười hồi lâu cho thật tự nhiên rồi mới lấy chìa khoá mở cửa.
“Tiểu Trừng.”
Hạ Mạt vừa đổi dép ở hành lang trước cửa vừa khẽ gọi.
Sao không có ai nhỉ?
Giờ này Tiểu Trừng phải có ở nhà mới đúng chứ, nhưng không ai cả, không có mùi thơm của thức ăn, đèn phòng khách cũng không bật. Hạ Mạt nghi hoặc bước vào phòng khách, con mèo đen lù lù nhào về phía cô, Hạ Mạt giật thót mình, con Sữa Bò lại gào lên kéo cô chạy về phía phòng ngủ của Tiểu Trừng!
Bật công tắc đèn.
Căn phòng bừng sáng!
Tiểu Trừng nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mặt mày xám ngoét...
Doãn Hạ Mạt giật mình thất kinh!
“Tiểu Trừng!”
Hạ Mạt nhào tới, chân tay quýnh quáng lạnh toát, thân người chợt nóng chợt lạnh, bên tai, những âm thanh rầm rầm khiến cả người cô như muốn nổ tung ngay lấp tức!
“Tiểu Trừng...”
“... Chị...”
Chầm chậm, như đang ngủ say bị đánh thức, Tiểu Trừng ngạc nhiên mở to đôi mắt, ánh mắt lúc đầu vẻ như mệt mỏi, cậu ngạc nhiên nhìn Hạ Mạt rất lâu, đột nhiên ánh mắt chợt hoảng hốt. Doãn Trừng lật đật vùng dậy, cười hiền hoà hỏi:
“... Chị... chị về rồi à... em đi nấu cơm...”
“Tiểu Trừng, em không khoẻ à?”
Trống ngực đập thình thịch, lồng ngực phập phồng, Hạ Mạt lo lắng lấy tay sờ thử lên trán Tiểu Trừng xem thử có nóng không, hình như hơi sốt, lại thấy môi Tiểu Trừng vừa khô vừa nhợt nhạt, cô lại càng lo hơn.
“Em hơi buồn... ngủ thôi...”, giọng nói có vẻ hổn hển đứt quãng, Doãn Trừng ngồi dựa vào đầu giường mỉm cười an ủi chị, “... Có thể là hơi nóng đầu... không có chuyện gì... ngủ một đêm… là khoẻ thôi... ”.
“Meo! Meo!”
Con Sữa bò luẩn quẩn quanh chân Hạ Mạt có vẻ bất an!
“Chị em mình đến bệnh viện đi.”
Doãn Hạ Mạt đột nhiên lại nhìn thấy trên chiếc tủ phía đầu giường có thêm mấy lọ thuốc mới cô chưa thấy bao giờ, một lọ bị đổ, một lọ nắp chưa được đậy kỹ, vài viên thuốc màu trắng vung vãi trên bàn. Tiểu Trừng là một đứa bé rất cẩn thận, gọn gàng, sạch sẽ, tuyệt đối uống thuốc không vứt bừa bãi thế này, trống ngực Hạ Mạt đập thình thịch, trong đầu thoáng vụt những suy đoán khiến cô kinh sợ.
“Nhanh, chị em mình đi bệnh viện ngay!”
“Không cần đâu... em không sao thật mà...”, Doãn Trừng làm như không có chuyện gì mỉm cười, “ nếu như chị... lo lắng cho em... thì làm cánh gà cho em ăn đi... được không... Cánh gà lần trước chị làm rất ngon...” Giọng Doãn Trừng như vẻ hụt hơi, môi càng lúc càng nhợt nhạt.
“Tiểu Trừng!”
Mồ hôi toát đầy lưng, Hạ Mạt cắn chặt môi, cố trấn tĩnh trước nỗi sợ hãi trong lòng, cô mềm mỏng nói:
“Em nằm xuống nghỉ ngơi một chút trước đi. Sốt mà ăn mấy thứ đồ nhiều dầu mỡ như cánh gà sẽ không tốt, chị nấu chút cháo. Ăn xong để chị đưa em đến bệnh viện xem thế nào, nếu không có gì chị em mình về ngay...”
“Chị...”
“Chị đi nấu cháo cho em.” Hạ Mạt ép Tiểu Trừng đang muốn đứng dậy nằm lại xuống giường. “Em nghỉ một chút đã”.
Hạ Mạt vội vàng ra khỏi phòng ngủ của Doãn Trừng rồi đóng cửa, sau đó, cô bắt đầu run lên bần bật! Thái độ lạnh nhạt, đau khổ của Lạc Hi trước đó làm tinh thần cô ủ ê suy sụp đến lúc này đã chẳng còn quan trọng nữa. Cô chỉ mong Tiểu Trừng thật ổn, chỉ mong Tiểu Trừng sống khỏe mạnh mà thôi!
Cô nhắm mắt, âm thầm lặp đi lặp lại.
Tiểu Trừng...
Tuyệt đối không có chuyện gì...
***
Quán ba Bong Bóng.
Bong Bóng là quán ba nổi tiếng trong khu chợ sầm uất này, trong bóng đêm, bảng hiệu đèn neon màu xanh sẫm nhập nhoằng. Đèn trong quán mờ mờ ảo ảo, khách ngồi chật kín, nhân viên phục vụ không ngừng đi qua đi lại, những tiếng cười ồn ào. Nhân viên pha chế quầy bar khiến khách không nỡ rời mắt trước những màn biểu diễn những nghệ thuật pha chế các loại đồ uống độc đáo. Ban nhạc trên sân khấu trước mặt điên cuồng biểu diễn những bản nhạc rock khiến không khí náo nhiệt của quán lên tới đỉnh điểm.
“Anh Lạc Hi, trước khi vào nghề, em là fan trung thành của anh! Em đã sưu tập tất cả các album nhạc và phim của anh, em đã từng xếp hàng suốt cả đêm để xin chữ ký và đã được những món đồ do chính tay anh ký đó!”
“Lần trước tham gia chương trình Đêm của Sao, MC có hỏi minh tinh em yêu thích nhất là ai không cần suy nghĩ em trả lời liền là anh Lạc Hi. Thật sự, chính vì để tận mắt nhìn thấy anh Lạc Hi, em sung sướng đến mấy ngày không ngủ được!”
“Anh Lạc Hi này em kính anh một ly trước... em vừa mới vào nghề... về mặt diễn xuất xin anh chỉ dạy thêm...”
“...”
Mấy chiếc sofa dài màu xanh nước biển quây tròn tạo thành 1 góc riêng trong quán bar Bong Bóng. Mười mấy diễn viên và nhân viên trong ê kíp làm phim Thiên hạ thịnh thế vừa uống rược vừa trò chuyện vui vẻ.
Ánh đèn mờ mờ biến ảo mê ly.
Ngồi khuất trong góc tối nhất, dựa lưng vào ghế sofa, Lạc Hi thờ ơ cụng ly, uống hết ly này đến ly khác với những người trong đoàn. Chéo về phía đối diện, Thẩm Tường đang thản nhiên nói chuyện với một diễn viên ngồi bên cạnh.
Mọi người trong đoàn vui vẻ.
Kết thúc một ngày quay, phó đạo diễn đề nghị đi bar xả hơi thư giãn, Lạc Hi vốn không tham gia vào hoạt động này, vậy mà hôm nay lại hưởng ứng một cách bất thường. Đã thế, Thẩm Tường là người luôn đi lại một mình cũng phá lệ muốn tham gia. Cùng lúc nhậu với cả hai Thiên Vương Cự Tinh quả là cơ hội hiếm có. Hơn nữa, hôm nay Lạc Hi rất nhiệt tình, ai mời rượu cũng không từ chối, không hề tỏ vẻ ta đây là ngôi sao cỡ “bự”!
Không khí trong quán bar rất náo nhiệt
Những chuyện tán dương nhiệt tình chẳng lọt vào tai Lạc Hi được câu nào, chỉ có điều trực giác đã tôi luyện bao nhiêu năm đã giúp anh cho dù hoàn toàn mất tập trung cũng có thể đối đáp tự nhiên hoàn toàn thoả mái. Trên sân khấu, một nữ ca sĩ mặc đồ nóng bỏng đang hát, cô ca sĩ đó nhìn quen quen nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, phong cách biểu diễn của cô ta rất thuần thục và gợi cảm, giọng hát khàn khàn dễ thương.
Lạc Hi thờ ơ nhìn cô ca sĩ.
Dưới ánh đèn mờ ảo...
Cô gái huyền ảo như biến thành một người khác...
Nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh nhạt, gương mặt trắng như ngà, và mái tóc dày dày như rong biển, nhìn cô giống như 1 nàng tiên cá đang rong chơi. Đứng trước micrô, cô chăm chú nhìn anh phía xa, cất lời hát:
...
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại .
...
Dưới gốc cây anh đào năm ấy, vào thời khắc anh nghe được tiếng bước chân cô...
Có lẽ số trời đã định cho cuộc đời anh từ đây .
Biết bao nhiêu lần được nhận làm con nuôi rồi lại bị đưa trả về cô nhi viện, năm mười sáu tuổi anh đã quen với việc thay đổi nơi sống mà không mong đợi bất cứ điều gì. Ngồi trong sân trên bậc đá xanh ẩm ướt trong vườn điều duy nhất anh đang nghĩ lúc đó chỉ là, lần này sẽ ở đây được bao lâu? Những người trong nhà này sẽ lại viện cớ gì để đưa anh trở lại cô nhi viện?
Anh...
Đã và sẽ không thể nào hạnh phúc sao...
Từ ngày anh bị mẹ bỏ rơi.
Trong lòng anh dường như có một hố sâu đen ngòm, có được ít tình cảm cũng bị khoét moi đi hết sạch, lưu lại chỉ là sự trống trải.
Chẳng biết từ bao giờ, anh đã quen trước mặt người lạ giả bộ là một người lương thiện hoàn mỹ, nụ cười đẹp đẽ luôn nở trên môi, nhưng hố sâu trong lòng anh ngày càng buốt giá. Trong cơn ác mộng, hết lần này đến lần khác, anh cố gắng vừa cười vừa nói: “Mẹ! Mẹ nhìn đi, người mẹ đã từ bỏ là con hôm nay đã giỏi giang thế này đây...”
Mẹ không hối hận sao?
Nhưng, bị vứt bỏ là số phận của anh...
Tuy nhiên định mệnh này phần nhiều cũng bởi vì anh.
Để ngăn những người cố gắng tiếp cận mình, Lạc Hi đã dùng sự ưu tú, sự hiểu biết thành vật bảo hộ cho mình, dùng thói kiêu ngạo và nụ cười để chế giễu những đứa trẻ đã bị anh cướp đi tình yêu thương của cha mẹ chúng. Nhưng những đứa trẻ ấy là con đẻ, anh chẳng qua chỉ được nhận về nuôi, tình yêu thương của cha mẹ chúng có đúng là bị anh cướp đi?
Và kết quả cuối cùng là luôn bị trả lại cô nhi viện, thậm chí còn bị vu là thằng trộm cắp rồi bị tóm cổ vào đồn. Trong mắt của các cô trong cô nhi viện, anh là một đứa trẻ tội nghiệp đáng thương, còn anh lúc nào cũng chỉ muốn dò hỏi tin tức về mẹ...
Nếu biết anh sẽ bị bỏ rơi, đêm đêm anh khóc rất nhiều, anh đã và không bao giờ còn có được hạnh phúc...
Dù là như vậy...
Mẹ...
Cũng sẽ không hối hận sao?
Ngồi trên bậc đá xanh ẩm ướt trong sân vườn, sau lưng cậu bé 16 tuổi, hoa anh đào nở rộ, không biết tại sao ký ức lại ùa về trong đầu anh như vậy. Khi âm thanh của tiếng bước chân vọng đến , anh đột nhiên có ảo giác rất hoang đường, nghĩ rằng đó là mẹ anh đang trở về!
Anh ngoái đầu và nhìn thấy cô bé.
Giữa những cánh hoa bay đầy trời, cô bé 15 tuổi, đôi mắt lạnh lùng màu hổ phách, đôi mắt không đúng độ tuổi của cô bé khiến trái tim anh trở nên bình lặng...
Bây giờ nghĩ lại, tình cảm của anh với cô dường như chẳng vì một lý do gì, chính trong khoảnh khắc đó, hình ảnh của cô đã in dấu trong lòng anh, đã in đậm đến nỗi không có gì có thể xoá đi được.
Đôi mắt cô luôn dễ dàng nhìn thấu được lòng anh, nhưng lại không có chút hứng thú gì với anh, chỉ là những lúc anh vô tình làm tổn thương Tiểu Trừng, cô mới đứng ra bảo vệ cậu em trai như bảo vệ chú gà con. Trong lòng cô, Tiểu Trừng chiếm một vị trí quan trọng không gì so sánh được, thậm chí có nhiều lúc anh cảm giác cô đang sống vì Tiểu Trừng, tất cả những gì cô làm đều vì muốn Tiểu Trừng được vui.
Sau này, cô dần dần tiếp nhận anh, từng bước, từng bước đối xử với anh như một người trong cùng một nhà. Đúng lúc trong lòng anh đang dần có sự ấm áp, cô lại nhẫn tâm xé tan sự ấm áp trong lòng anh.
Xen ra, có vẻ cô là người tận nghĩa tận tình, cô thậm chí giành giật cho anh cơ hội được đi du học, nhưng cô không biết anh hận cô biết bao! Chỉ vì vì sự có mặt của anh làm ảnh hưởng đến bố Doãn, ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Tiểu Trừng, cô thản nhiên lặng lẽ buộc anh phải ra đi, trong lòng cô không mảy may do dự và phản kháng.
Anh cho rằng lòng căm hận sẽ khiến những ngày sống bên Anh, anh mãi mãi không thể quên được cô. Rồi cho đến một lần, khi ví tiền có đựng ảnh của cô bị cướp mất, anh đã điên cuồng bạt mạng đuổi theo tên cướp qua mấy con đường chỉ để lấy lại ảnh của cô trong cái ví rỗng. Lúc đó anh mới nhận ra, trong nỗi căm hờn thầm lặng còn có một thứ tình cảm vô cùng phức tạp...
...
Thiếp biết chàng yêu cô ta.
Yêu cô ta như yêu kim cương
Dù cho cô ta không yêu chàng
Chàng vẫn khờ dại yêu cô ta
Cũng giống như thiếp yêu chàng
Khờ dại yêu cô ta
...
Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống chàng có thể khiến chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp có chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại
...
Bóng dáng của cô gái mờ mờ ảo ảo trên sân khấu, gương mặt trong sáng ánh mắt thản nhiên, giọng hát dịu dàng, mềm mại như từ một nơi xa xăm nào đó vọng lại.
Lạc Hi chăm chú nhìn cô ca sĩ rất lâu.
Anh mắt đen huyền như màn đêm.
Sau năm năm gặp lại cô trầm tĩnh hơn, dù rằng cô chỉ trầm ngâm lặng lẽ ngồi một mình ở góc nhà, nhưng cô vẫn toát ra ánh hào quang và mùi thơm khiến người ta mê mẩn.
Có lẽ, khi anh mới tiếp cận cô, lúc đầu là để trả thù cô, dụ dỗ cô, để cô phải yêu anh, để cô cũng phải nếm thử cái cảm giác u sầu mà bao nhiêu năm qua anh không thoát ra được.
Nhưng anh đã đánh giá quá cao về mình.
Càng tiếp xúc, càng gần gũi với cô, tình cảm của anh càng thêm đơn độc. Anh không thể không yêu cô. Cái đẹp lạnh lùng của cô như là một thứ thuốc phiện, cô còn chưa vướng vào thì anh đã bị chìm đắm.
Sự chìm đắm này khiến anh sợ hãi.
Có thể đây là bi kịch mà số trời đã định cho cuộc đời anh, dường như anh đã nhìn thấy kết cục của đời mình.
Càng yêu cô anh càng lo sợ, giống như con dao găm thấm đầy mật ngọt đang đâm xoáy vào tim anh, vừa ngọt ngào vừa đau xót nhỏ máu.
Dù cô cũng đang dần dần yêu thương anh, nhưng trong đôi mắt cô, trước sau vẫn là thái độ dửng dưng lạnh lùng, dường như bất cứ lúc nào, cô cũng có thể rời xa anh, dường như đối với cô tình cảm không phải là điều quan trọng. Có những lúc anh cảm giác đó chỉ là ảo giác, sắc mặt, thái độ của cô khi nhìn anh mỉm cười không có sự dửng dưng xa cách, rõ ràng là rất dịu dàng, rất yêu thương, và rồi bỗng nhiên, anh lại cho rằng tình cảm trong đôi mắt cô chỉ là ảo giác của anh...
Cho dù khi nhìn thấy những bức ảnh của cô và Âu Thần bên nhau, nỗi đau khổ khiến anh ngạt thở, nhưng thực sự anh cũng không đến mức không tin tưởng cô.
Thực ra nếu đúng là cô có ý định rời xa anh, thì việc gì phải tới thăm anh trước để mà giải thích, hơn nữa, cô còn cố gắng làm sao cho anh vui vẻ. Anh hiểu, anh cũng hối hận vì đã quá xúc động mà đã nói ra những lời làm tổn thương đến cô.
Chỉ có điều...
Anh thật sự rất lo sợ...
Rốt cuộc cô cũng rời xa anh ư, giống như năm năm trước cô đã mặc nhiên tống tiễn anh đi, giống như mẹ anh đã bỏ anh ở khu vui chơi...
Cho dù, cô yêu thương anh, nhưng có phải cô cũng đang yêu thương Âu Thần, bằng không, dù ở bất cứ góc độ nào cũng không thể chụp lại được những hình ảnh cô với vẻ mặt đầy lo lắng và quan tâm như vậy. Cô yêu anh, nhưng trong lòng cô có lẽ có nhiều thứ khác quan trọng hơn anh, nên bất cứ lúc nào cô cũng có thể bỏ anh rồi ra đi một cách lặng lẽ...
Tận đáy lòng...
Những ý nghĩ buốt lạnh cứ thế tuôn trào...
Anh chợt nhớ về ngày xa xưa, khi anh còn nhỏ ngồi một mình cô độc trên chiếc ghế dài trong khu giải trí giữa đêm khuya giá lạnh làm chân tay anh đông cứng, máu trong người từng giọt từng giọt nhưng chảy đông cứng... Giá như anh đừng yêu mẹ anh nhiều như thế thì có lẽ khi mẹ anh bỏ đi, anh sẽ dễ dàng chấp nhận hơn chăng...
“Đới Tây! Đới Tây!”
“Hát bài nữa đi! Đới Tây!”
Những tiếng reo hò vỗ tay tán thưởng rầm rầm trong quán bar Bong Bóng!
Lạc Hi ủ uê suy tư bỗng nhiên giật mình tỉnh lại!
Đèn cầu xoay tròn chiếu bảy màu sắc, cô ca sĩ đang dứng rên sân khấu hoá ra không phải cô ấy, bài hát cô ca sĩ vừa hát cũng không phải bài Kim cương. Nghe những tiếng reo hò trên sân khấu, đột nhiên Lạc Hi lại nhận ra tại sao mình nhìn thấy cô gái đó thấy quen quen. Đới Tây hình như là ca sĩ gia nhập Công ty Sun cùng thời với cô ấy, sau đó cô ấy đã dành phần thắng, Đới Tây tách khỏi công ty, hiện đang là ca sĩ ruột của quán bar Bong Bóng này.
“... Quen cô ta à?”
Không biết từ lúc nào , đám nhân viên trong đoàn làm phim nãy giờ ngồi quây quần ở đây đều đã tản đi nhảy hết rồi, còn lại mỗi Thẩm Tường đã chuyển qua ngồi cạnh anh.
“Không quen.”
... Đương nhiên không thể nào là cô ấy.
Lạc Hi trầm ngâm uống cạn cốc rượu. Hồi chiều lúc mọi người bàn xem nên tới đâu, theo bản năng anh buột miệng “Quán bar Bong Bóng”, rõ ràng anh biết cô ấy chắc chắn sẽ không có mặt ở đây, là anh...
“Hồi nãy em đặt cược trong lòng...”
Thẩm Tường cầm cốc rượu trong tay, cô hoàn toàn không mang một chút kiêu kỳ như thường ngày, có vẻ như cô đang ngà ngà say, đôi má đỏ rực, ánh mắt mơ màng.
Rượu whisky không đá uống vào làm dạ dày nóng rát, ánh mắt Lạc Hi có chút gì đó mơ hồ.
“Sao anh không hỏi em đánh... đánh cược chuyện gì...”
Thẩm Tường mắt lờ đờ dựa vào vai Lạc Hi, tay cầm cốc rượu tay đưa qua đưa lại vẻ mặt tinh quái. Những người khác trong đoàn làm phim đều đã xuống sàn nhảy, không ai để ý đến họ nữa.
“Đánh cược chuyện gì?” Lạc Hi lơ đãng buột miệng hỏi.
“Em đánh cược... khi nào anh có thể phát hiện... phát hiện ra em đã đuổi mọi người đi... phát hiện ra ngay lúc này người ngồi cạnh anh là em... là em...” Mùi rượu nồng nặc hoà quyện với mùi thơm trên cơ thể cô, trong quán bar ồn ào náo nhiệt toả ra một cảm giác gợi cảm mãnh liệt hấp dẫn đến kỳ lạ. “... Nhưng anh cứ mải mê nhìn cô gái trên sân khấu đó... một chút cũng không... không thèm để ý đến em...”
“Em đã uống mấy cốc rồi?”
“Uống... rất nhiều rất nhiều rồi... ha ha...”, Thẩm Tường vùi mặt vào vai anh, cười nói thì thào, “... nhưng... em đang giả say... ha ha... ”
Lạc Hi nhẹ nhàng đẩy đầu Thẩm Tường xích ra một chút.
“Anh đưa em về.”
“... Sao anh coi thường em... cái cô Doãn Hạ Mạt đó... anh quen cô ta chưa được bao lâu... còn em luôn ở bên anh... anh không biết sao?...” Đột nhiên Thẩm Tường ôm chặt lấy Lạc Hi, cô ngước mắt nhìn anh chăm chú, ánh mắt nửa say nửa tỉnh. “...Anh mãi mãi coi thường em... phải không... giống như vừa nãy... anh cứ nhìn cái cô ca sĩ lạ đó... cũng không nhìn em... phải không?...”
“Thẩm Tường...”
“Tại sao anh không muốn nhìn nhận em?!...” Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong mắt Thẩm Tường dường như có những giọt nước mắt như giả như thật. “... Chiều nay... em ở bên ngoài phòng nghỉ đã nghe lén được câu chuyện giữa anh và cô ta!!... ha ha... ha ha... là em đã cố tình nghe trộm...”
Lạc Hi lập tức cứng đơ người .
“... Chia tay cô ấy đi... nếu cô ấy làm tổn thương anh như thế... nếu như cô ấy không làm anh vui...”
“Chúng tôi sẽ không chia tay.”
Trên ghế sofa màu nước biển, trong ánh sáng mờ ảo, hơi thở của Lạc Hi trở nên lạnh giá, anh cố gắng gỡ tay của Thẩm Tường ra khỏi tay mình, nhưng cô ta vẫn nhất định không buông, Thẩm Tường khẽ gào:
“Tại sao?! Là em quen anh trước, là em... yêu anh trước... trước đây lâu lắm rồi, em đã từng nói với anh... lẽ nào anh thực sự cho rằng lúc đó em chỉ nói đùa với anh sao?...”
“Như thế thì sao?!”
Lạc Hi bỗng phẫn nộ, giọng nói chứa vẻ tàn nhẫn: “Thời gian quen biết bao lâu so với tình cảm sâu đậm đâu có... hoàn toàn không liên quan gì đến nhau hết!”.
Đó chính là mũi kim trong tim anh...
Anh đột nhiên nhận ra mình đang sợ điều gì, đột nhiên anh hiểu tại sao hồi chiều, trong lúc nóng giận anh đã nói ra những điều làm tổn thương đến Doãn Hạ Mạt.
Không phải anh không tin Doãn Hạ Mạt, chỉ có điều...
Người mà Doãn Hạ Mạt quen trước...
Là Âu Thần...
Bốn năm rước khi quen anh cô đã thuộc về Âu Thần.
Cô không hề có chút tình cảm gì với Âu Thần sao? Anh vẫn còn nhớ những hình ảnh cô nũng nịu thân mật với Âu Thần dưới cây anh đào năm năm trước, cô đã nhìn đắm đuối vào đôi mắt Âu Thần rất lâu...
Và trên tấm ảnh chụp cách đây không lâu, ánh mắt cô quan tâm lo lắng nhìn Âu thần đang nằm trên giường cấp cứu...
Rất giống nhau...
Chẳng lẽ bản thân cô ấy cũng chẳng nhận ra sao?
Nhưng, anh đã nhận ra và anh đã lo sợ đến mức không thở nổi...
“... Không có liên quan gì sao?”
Thẩm Tường vẫn nhìn anh chăm chú rồi bật cười, cô nói: “Nhưng tình cảm của Doãn Hạ Mạt dành cho anh không bằng một phần mười tình cảm em dành cho anh!”
“Tránh ra!”
Như bị đâm trúng huyệt trí mạng nhất, Lạc Hi tức tối đẩy mạnh thẩm tường ra! Thẩm Tường bị đẩy ngã ra sofa, gương mặt vừa ngạc nhiên vừa đau khổ, dần dần bộ dạng say mèm và ánh mắt mơ màng biến mất, Thẩm Tường lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo cố chấp ngang bướng. Thẩm Tường giọng lanh tanh:
“Có cần em chứng minh cho anh xem không?”
“Không cần.”
Lạc Hi lạnh lùng trả lời. Thẩm Tường lại làm như hoàn toàn không nghe thấy câu trả lời của Lạc Hi. Thoắt cái cô đã tiến sát lại đưa hai tay ôm lấy đầu Lạc Hi, dùng hết sức kéo anh về phía mình. Sau đó, môi cô ta, miết mạnh hôn lên môi anh!
“Cô điên rồi!”
Lạc Hi giật mình nổi cáu, lập tức đẩy mạnh Thẩm Tường ra! Lạc Hi không những tức vì bị Thẩm Tường hôn mà anh còn lo cảnh vừa xong mà bị đám phóng viên văn hoá chộp được thì Doãn Mạt Hạ sẽ nhìn thấy! Quán bar vốn là nơi cánh nhà báo thường hay lui tới ẩn mình, đặc biệt là nơi rất nổi tiếng như quán bar Bong Bóng này.
“Đó là chứng minh tình yêu của em. Anh lo bị đám nhà báo tóm được sao? Em không sợ! Em không quan tâm mấy tay phóng viên viết những gì, kể cả họ viết em không biết đến thế nào là liêm sỉ cũng đâu có liên quan gì đến anh, vì anh, em có thể vứt bỏ tất cả!”
Thẩn Tường cười kiêu ngạo, đăm đắm nhìn Lạc Hi, cô nói: “Cô ta có thể làm như vậy không?! Trước giờ đều là do anh hết lần này đến lần khác xuất hiện cứu giúp cô ta, anh không quan tâm đến việc có bị loan những tin đồn có thể làm mất thể diện hay không, anh không quan tâm đến danh tiếng và người hâm mộ của mình có thể bị ảnh hưởng ra sao. Và rồi cô ta đã làm được những gì cho anh nào? Cô ta chỉ biết từng bước, từng bước giẫm đạp lên anh để tiến thân! Cô ta đã làm được gì cho anh nào? Cùng lắm là đến xem anh diễn, làm chút đồ ăn cỏn con, cô ta thậm chí còn không dám đứng ra nói là không tiếp nhận tham gia bộ phim Hoàng Kim Vũ, bộ phim đối địch vớiThiên hạ thịnh thế của anh!”.
Lạc Hi cứ thế lặng nghe, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tối sầm lại, từng lời nói của Thẩm Tường như những mũi dao đâm mạnh vào anh, anh đau xót, đầu óc trống rỗng chỉ toàn sương mù bao phủ. Thẩm Tường đau khổ nhìn Lạc Hi cô cũng cảm thấy thương xót cho anh, vì cô mà anh phải khó xử, Thẩm Tương nhẹ nhàng đến gần Lạc Hi, hôn anh một lần nữa...
***
Cũng buổi tối hôm ấy.
Doãn Hạ Mạt đờ đẫn ngồi trong phòng bệnh.
Cô đã gạt bỏ hết tất cả những lý do biện bạch của Doãn Trừng, nhất quyết đưa cậu đến bệnh viện. Nói đúng ra thì Tiểu Trừng càng có ý đồ ngăn cản thì sự lo lắng bất an trong lòng Doãn Hạ Mạt càng mãnh liệt. Vị bác sĩ trực đêm hôm nay cô đã quen biết từ năm năm về trước, khi Tiểu Trừng bắt đầu nằm viện. Khi nghe Doãn Hạ Mạt nói Tiểu Trừng bị sốt nhẹ, có vẻ như điều này không tốt lành gì, thái độ của bác sĩ tỏ ra căng thẳng lo lắng, ông gọi hết các bác sĩ y tá đang trong phòng nghỉ đến hội chuẩn. Ngay sau đó, bác sĩ Trịnh ngoài 50 tuổi cũng vội vàng từ nhà phóng đến.
Mặc dù, bác sĩ Trịnh và các bác sĩ đều biết rõ bệnh tình của Tiểu Trừng, nhưng khi nghe Doãn Trừng kể về tình trạng sức khỏe của cậu họ đã rất sốt sắng, khẩn cấp đưa Doãn Trừng đi làm một loạt xét nghiệm. Nhìn những kết quả xét nghiệm, các bác sĩ tỏ ra nghiêm trọng nói với Doãn Hạ Mạt, Doãn Trừng phải lập tức nhập viện để tiến hành điều trị.
“Chị, chị về nhà đi.”
Doãn Trừng nằm trên giường bệnh, cười thật hiền hậu, hàng lông mi mỏng manh như những đôi cánh của các thiên thần. Dịch truyền trong bình tí tách nhỏ từng giọt.
Lồng ngực Doãn Hạ Mạt thắt lại.
Đột nhiên cô phát hiện không biết từ lúc nào, cằm của Doãn Trừng đã gầy đến mức nhọn hoắt ra thế kia, đôi môi như trong suốt. Doãn Hạ Mạt vẫn luôn nghĩ rằng Tiểu Trừng đang trong thời kỳ lớn nên vóc dáng thay đổi là chuyện bình thường. Vả lại Tiểu Trừng và cô không ăn ít đi, vẫn ngon miệng, nên cô nghĩ bệnh của Tiểu Trừng không có gì đáng lo ngại...
Nào ngờ...
Cô bắt đầu hoảng loạn, lo sợ .
Do cô nhầm lẫn gì chăng? Do cô sơ ý chuyện gì chăng?
“Chị, chị biết là các bác sĩ thường hay thích trầm trọng hoá vấn đề, chỉ là mấy ngày trước em bị cảm sốt, chứ sức khoẻ của em vẫn đỉnh thế này, sống đến 80 tuổi cũng chẳng là gì.” Doãn Trừng mỉm cười nắm tay chị. “Chị, đừng lo lắng quá, thực sự không có gì đâu.”
Doãn Hạ Mạt điều chỉnh lại hơi thở, ngồi bên giường bệnh, cô nắm lại bàn tay Tiểu Trừng và nói:
“Ngủ một chút đi, sau khi tỉnh dậy em sẽ hết sốt, sẽ hết bệnh thôi, chị sẽ không lo lắng nữa được không?”
“Chị đã huỷ hết các buổi diễn rồi.”
Khi Doãn Hạ Mạt gọi điện cho Trân Ân để uỷ các show diễn, Trân Ân ngạc nhiên mắng cô điên hay sao. Nhưng khi biết cô phải chăm sóc Tiểu Trừng, thái độ của Trân Ân lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bảo cô cứ yên tâm trong bệnh viện, không phải lo lắng đến những việc khác. Trân Ân thề chết cũng sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thoả.
“Chị...”
Hạ Mạt lắc tay Tiểu Trừng nói yêu: “Nội trong ba ngày tới chị huỷ mọi show diễn, chị sẽ không rời em một bước. Nếu em được xuất viện, chị cũng sẽ ở nhà chăm sóc em vài ngày, nấu những món em thích ăn, được không?”.
“Không cần đâu!”, Doãn Trừng sốt ruột muốn ngồi dậy, “Mình em ở trong này là được rồi”.
“Chị đã quyết định rồi.” Doãn Hạ Mạt quả quyết nói.
Hạ Mạt dúi tay Doãn Trừng vào trong chăn, nhẹ nhàng kéo chăn lên cao đến cằm cậu, rồi đứng dậy điều chỉnh tốc độ truyền dịch. Doãn Trừng tính thử khuyên can chị lần nữa, nhưng nhìn vẻ mặt cố chấp của chị, cuối cùng cậu cũng thôi không nói gì thêm nữa.
Đêm rất yên tĩnh.
Từng giọt dịch nhẹ nhàng nhỏ xuống truyền vào mu bàn tay của Doãn Trừng, có vẻ cậu đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, âm thanh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Doãn Hạ Mạt dán mắt nhìn Tiểu Trừng.
Cô biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không Tiểu Trừng đã không cố giấu cô, và sắc mặt của bác sĩ đã không chùng đến như vậy...
Đột nhiên cô ớn lạnh, toàn thân run rẩy.
Một hồi lâu, Doãn Hạ Mạt khẽ lắc đầu, không thể nào, Thượng đế không thể không công bằng như vậy, xưa nay Thượng đế chưa hề cho Tiểu Trừng cái gì, sao có thể là hại nó thêm lần nữa.
Không thể nào...
Cô nhắm mắt lại, mặt trắng bệch, đầu óc như bị tảng đá nặng trĩu đè nặng, hơi thở nặng nề...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook