Bổn Vương Ở Đây
-
Chương 82: Ngoại truyện: Hôn lễ 2
Gió lạnh mang theo pháp lực vẫn rít gào trên Tuyết sơn, Hành Chỉ chẳng thèm để tâm đến thể diện gì nữa, cảm thấy lạnh liền khoác thêm áo vào. Từ chân núi đi lên lưng núi Hành Chỉ đã mặc vào ít nhất năm chiếc áo cả trong lẫn ngoài, ngoài cùng còn khoác một chiếc áo lông Hồ, nhìn từ xa cứ như một ụ tuyết. nhưng Thẩm Ly thì chỉ một chiếc áo là đủ, nàng nhìn phía trước thì vẫn là đường núi chẳng thấy đích, quay đầu nhìn lại thì thấy Hành Chỉ lạnh đến mức sắc môi tái xanh, nàng đau lòng trách cứ: “Chẳng phải chàng nói sức khỏe tốt lắm sao!”
Hành Chỉ nhìn Thẩm Ly hồi lâu, cuối cùng bất lực thở dài: “Ta tưởng khoác thêm nhiều áo như vậy nàng sẽ hiểu chứ…” Hắn ai oán nhìn Thẩm Ly rồi cởi chiếc áo lông, mở áo lót ôm Thẩm Ly vào lòng, “Ta lạnh mà nàng không biết chủ động ân cần sao?” Hắn siết chặt Thẩm Ly vào trong tấm áo lót rộng rồi lại nhẹ giọng oán thán, “Nàng thật chẳng hiểu phong tình gì cả.”
Độ ấm trên người Thẩm Ly khiến y phục Hành Chỉ nhanh chóng ấm lên, cho dù đã ở bên nhau rất lâu rồi nhưng mỗi lần nghe thấy Hành Chỉ nói những lời như vậy, có những hành động như vậy, Thẩm Ly vẫn không kìm được, mặt nóng đỏ bừng, tim đập thình thịch.
“Như vậy không tiện đi lại đâu” Thẩm Ly khẽ cựa quậy.
Hành Chỉ còn chưa cất lời thì ở mấy bậc thang phía trước bỗng nhiên nổi gió, Kim nương tử mặc áo đỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người, nhưng khi nhìn tư thế của Thẩm Ly và Hành Chỉ, nàng ta giả vờ xấu hổ che mặt cười nói: “Ai ôi, nhiều năm không gặp, muội muội vừa đến đã khiến nô gia ngưỡng mộ rồi”.
Thẩm Ly khẽ đẩy Hành Chỉ, Hành Chỉ thở dài, đành miễn cưỡng buông nàng ra, hơi thất vọng nói: “Áo ta hết ấm rồi.” Nhìn ai đó điềm nhiên bày ra vẻ mặt nũng nịu, khóe miệng Thẩm Ly giật giật, Kim nương tử che miệng cười nói: “Nô gia sai rồi, khiến cho Thần quân bị lạnh, nhưng cũng do nô gia nóng lòng quá mức, bao nhiêu năm nay nô gia nhớ muội muội lắm.” Nói xong nàng ta bước xuống bậc thang, kéo tay Thẩm Ly xoa nhè nhẹ, “Xoa tay nữ nhân vẫn ấm áp hơn, nghe nói bao nhiêu năm nay muội ở nhân giới, sống có tốt không?”
Kim nương tử tiếp tục huyên thuyên, nhưng Thẩm Ly nhạy bén phát giác rằng khí tức trong người nàng ta rất yếu ớt, nàng xoay ngược tay lại, bắt lấy tay Kim nương tử.
Sức khỏe Hành Chỉ vẫn không được tốt, thời gian ở Nhân giới Thẩm Ly cũng học được chút y thuật. vừa bắt mạch Thẩm Ly lập tức nhíu mày: “Khí tức trong người nương tử sao lại yếu như vậy?”
Kim nương tử vẫn cười, nhưng lại âm thầm đẩy tay Thẩm Ly ra: “Chẳng qua gần đây nô gia khá bận, không có gì đáng ngại đâu.” Không chờ Thẩm Ly lên tiếng, nàng ta lại nhìn Hành Chỉ nói, “Xem ra Thần quân không được như trước kia đâu nhỉ, đừng nên ở lâu trong gió tuyết này thì hơn, ta đưa các vị vào sơn trang ngay đây.”
Chỗ này của Kim nương tử vẫn y như trước kia, mỗi ngày đều đến đúng giờ mới mở cửa cho người ta vào đây buôn bán, Kim nương tử sử dụng pháp thuật đưa Hành Chỉ và Thẩm Ly đến đại điện. bên trong điện nguy nga lộng lẫy vượt xa lúc trước, hơn nữa nô bộc đứng hầu trong điện cũng nhiều hơn.
Lúc này ở đây đang diễn ra giao dịch, nhưng thấy chủ nhà cùng với hai người đột nhiên xuất hiện, mọi người đều dừng việc lại ngước lên nhìn họ, Kim nương tử bật cười: “Ai ôi, nô gia là người sắp xuất giá, đâu thể để các vị khách quan nhìn như thế này được, tướng công ta sẽ ghen đó.”
Không khí trong điện lập tức trở nên sôi nổi, có người cất tiếng trêu chọc: “Kim nương tử. Cô thật sự sắp xuất giá à? Ba ngày nay ta liên tục đến đây mua bán nhưng chưa từng thấy tướng công của cô, không phải là hắn ta vốn không để tâm đến phu nhân mình đấy chứ”
“Đương nhiên là nô gia giấu chàng đi rồi, đâu thể để cho hạng người như ngươi nhìn thấy được” Nàng ta nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt khẽ lạnh, “Hôm nay có khách quý đến, không mua bán nữa, giải tán hết đi.”
Người đó ngẩn ra, biết vừa rồi mình lỡ lời, đang muốn xin lỗi, nhưng nhìn thần sắc Kim nương tử thì cảm thấy lạnh người, vội vã vứt đồ trong tay chạy mất, người trong đại điện huyên náo một hồi rồi cũng tự giác giải tán. Thẩm Ly lén nhìn thần sắc của Kim nương tử hỏi: “Nương tử cướp nam nhân về làm phu quân sao?”
Sắc mặt Kim nương tử hơi lạnh lẽo, nàng ta nhìn Thẩm Ly rồi thở dài đáp: “Chỉ là uy hiếp rồi dụ dỗ một chút thôi, chàng và mấy người trong phái bị thương, nô gia đồng ý cứu người, luôn tiện bảo chàng lấy ta, thế đâu có coi là cướp chứ. Hơn nữa… nô gia cảm thấy chàng cũng thích ta mà.”
Trước đó Thẩm Ly từng nghe các địa tiên nói, nam nhân ấy bị Kim nương tử theo đuổi hơn hai mươi năm cũng chưa chịu chấp nhận, chắc hẳn người này là một người vô cùng cố chấp, cũng vô cùng kiêu ngạo và có lòng tự tôn rất cao, nay bị Kim nương tử uy hiếp như vậy, chắc trong lòng hắn ta nhất định không ưa gì Kim nương tử. “Cảm giác” này của Kim nương tử rốt cuộc chính xác được mấy phần đây…
Thẩm Ly vốn còn muốn khuyên vài câu, nhưng lại nghe Hành Chỉ nói: “chắc đúng là vậy đấy.” Hắn nghiêm túc nói tiếp “Người đó nhất định thích Kim nương tử, nếu không có thế nào đi nữa cũng không đồng ý lấy Kim nương tử đâu, đừng quan tâm gì hết, Kim nương tử cứ gạo nấu thành cơm trước, khỏi phải lần nữa.”
Kim nương tử vô cùng vui mừng khi nghe được những lời này, tức thì chọn một chiếc áo lông Hồ trên quầy hàng bên cạnh đưa cho Hành Chỉ: “Thần quân nói có lý, áo lông tuyết Hồ ngàn năm này ngài cầm đi, có ích hơn mấy chiếc áo lót của ngài đó.” Hành Chỉ không khách sáo liền nhận lấy, Kim nương tử cười híp mắt nói, “Nô gia đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi, hai người đi trước đi, chờ nô gia thu xếp ở đây xong sẽ đi tìm muội muội kể rõ tiền nhân hậu quả.”
Ra khỏi đại điện nguy nga lộng lẫy, Thẩm Ly khẽ nhíu mày nhìn Hành Chỉ: “Sao chàng biết nam nhân đó thích Kim nương tử chứ?”
“Ta đâu có biết.” Hành Chỉ đáp “Nhưng để cô ta đi đeo bám nam nhân còn hơn để cô ta đeo bám nàng.” Hành Chỉ cười híp mắt, “Nàng là của ta mà.”
Thẩm Ly bình luận, “Ích kỷ, vô sỉ.”
Sai bảo người hầu dọn dẹp xong, Kim nương tử vừa ra khỏi đại điện chợt thấy một tỳ nữ vội vã bước đến: “Nương tử” Vừa đến trước mặt, còn chưa kịp hành lễ đã nói, “Mộ tiên sinh lại ho rồi.”
Lòng Kim nương tử thắt lại, lập tức đi theo nô tỳ kia, khi bước vào Hồng mai tiểu viện, bước chân của Kim nương tử không ngừng mà đi thẳng vào trong, nhìn thấy Mộ Tử Thuần gục trên đầu giường ho ra một bãi máu tươi, Kim nương tử không nói lời nào bước tới phía trước cầm cổ tay hắn, truyền pháp lực của mình vào người Mộ Tử Thuần không chút tiếc rẻ, mãi đến khi hắn ngừng ho, yên ổn nằm xuống, lúc này Kim nương tử mới hơi yên lòng.
Ngón tay Kim nương tử run run quệt mồ hôi trên trán, nhắm mắt điều dưỡng nội tức.
“Cô không khỏe sao?”
Nghe giọng nói khàn đặc hỏi mình, Kim nương tử mở mắt, nụ cười vẫn nở rộ trên gương mặt như thường: “Ai da, tướng công xót cho nô gia đó sao? Nô gia thật vui quá.”
Ánh mắt người nằm trên giường lặng lẽ dừng trên mặt nàng ta một lúc, nhưng lập tức rời đi ngay: “Đừng tự mình đa tình” Hắn khựng lại chốc lát rồi nói, “Trước đó cô đã nói trị khỏi cho người trong phái rồi, bởi vậy mà đã đuổi họ xuống núi, nay họ có bị như ta không?”
Lời hắn không che giấu sự nghi ngờ, ánh mắt Kim nương tử khẽ tối lại khi nghe hắn ta nói như vậy, nụ cười trên mặt không còn rạng rỡ như ban nãy: “Tử Thuần, ta không thèm gạt người đâu.” Kim nương tử độc lai độc vãng đã quen, cũng không phải là người thích giải thích, nhưng đối diện với Mộ Tử Thuần, nàng ta cứ luôn phá lệ, “Vết thương của người trong phái chàng đối với người thường có lẽ khá gay go, nhưng đối với ta thì trị khỏi cũng không phiền phức lắm, ta đã nói trị khỏi tất không gạt chàng. Còn hôm nay chàng vẫn ho ra máu vì vết thương của chàng khác với họ.”
Mộ Tử Thuần ngoảnh qua, nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Bất kể nàng nói gì hắn cũng nghi ngờ sao…
Lòng Kim nương tử chua xót, nhưng nụ cười trên mặt lại sáng chói hơn, “Lời đã nói hết, tướng công không tin thì nô gia cũng hết cách.” Nàng đứng dậy rời đi, “ở mãi trong phòng cũng không tốt cho sức khỏe của chàng, hôm nay nắng đẹp, nghỉ một lúc rồi ra ngoài đi dạo đi.”
Ánh mắt Mộ tử Thuần dõi theo bóng nàng bước, ngoài những câu nghi ngờ ban nãy hắn không còn lời nào khác cả.
Cửa phòng ngăn cách kẻ trong người ngoài, Kim nương tử đứng không vững nữa, vịn vào khung cửa.
“Nương tử?” người hầu thấy vậy lo lắng bước tới, Kim nương tử lắc đầu, nghỉ một lúc rồi mới lấy sức bước đi.
Hành Chỉ nhìn Thẩm Ly hồi lâu, cuối cùng bất lực thở dài: “Ta tưởng khoác thêm nhiều áo như vậy nàng sẽ hiểu chứ…” Hắn ai oán nhìn Thẩm Ly rồi cởi chiếc áo lông, mở áo lót ôm Thẩm Ly vào lòng, “Ta lạnh mà nàng không biết chủ động ân cần sao?” Hắn siết chặt Thẩm Ly vào trong tấm áo lót rộng rồi lại nhẹ giọng oán thán, “Nàng thật chẳng hiểu phong tình gì cả.”
Độ ấm trên người Thẩm Ly khiến y phục Hành Chỉ nhanh chóng ấm lên, cho dù đã ở bên nhau rất lâu rồi nhưng mỗi lần nghe thấy Hành Chỉ nói những lời như vậy, có những hành động như vậy, Thẩm Ly vẫn không kìm được, mặt nóng đỏ bừng, tim đập thình thịch.
“Như vậy không tiện đi lại đâu” Thẩm Ly khẽ cựa quậy.
Hành Chỉ còn chưa cất lời thì ở mấy bậc thang phía trước bỗng nhiên nổi gió, Kim nương tử mặc áo đỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người, nhưng khi nhìn tư thế của Thẩm Ly và Hành Chỉ, nàng ta giả vờ xấu hổ che mặt cười nói: “Ai ôi, nhiều năm không gặp, muội muội vừa đến đã khiến nô gia ngưỡng mộ rồi”.
Thẩm Ly khẽ đẩy Hành Chỉ, Hành Chỉ thở dài, đành miễn cưỡng buông nàng ra, hơi thất vọng nói: “Áo ta hết ấm rồi.” Nhìn ai đó điềm nhiên bày ra vẻ mặt nũng nịu, khóe miệng Thẩm Ly giật giật, Kim nương tử che miệng cười nói: “Nô gia sai rồi, khiến cho Thần quân bị lạnh, nhưng cũng do nô gia nóng lòng quá mức, bao nhiêu năm nay nô gia nhớ muội muội lắm.” Nói xong nàng ta bước xuống bậc thang, kéo tay Thẩm Ly xoa nhè nhẹ, “Xoa tay nữ nhân vẫn ấm áp hơn, nghe nói bao nhiêu năm nay muội ở nhân giới, sống có tốt không?”
Kim nương tử tiếp tục huyên thuyên, nhưng Thẩm Ly nhạy bén phát giác rằng khí tức trong người nàng ta rất yếu ớt, nàng xoay ngược tay lại, bắt lấy tay Kim nương tử.
Sức khỏe Hành Chỉ vẫn không được tốt, thời gian ở Nhân giới Thẩm Ly cũng học được chút y thuật. vừa bắt mạch Thẩm Ly lập tức nhíu mày: “Khí tức trong người nương tử sao lại yếu như vậy?”
Kim nương tử vẫn cười, nhưng lại âm thầm đẩy tay Thẩm Ly ra: “Chẳng qua gần đây nô gia khá bận, không có gì đáng ngại đâu.” Không chờ Thẩm Ly lên tiếng, nàng ta lại nhìn Hành Chỉ nói, “Xem ra Thần quân không được như trước kia đâu nhỉ, đừng nên ở lâu trong gió tuyết này thì hơn, ta đưa các vị vào sơn trang ngay đây.”
Chỗ này của Kim nương tử vẫn y như trước kia, mỗi ngày đều đến đúng giờ mới mở cửa cho người ta vào đây buôn bán, Kim nương tử sử dụng pháp thuật đưa Hành Chỉ và Thẩm Ly đến đại điện. bên trong điện nguy nga lộng lẫy vượt xa lúc trước, hơn nữa nô bộc đứng hầu trong điện cũng nhiều hơn.
Lúc này ở đây đang diễn ra giao dịch, nhưng thấy chủ nhà cùng với hai người đột nhiên xuất hiện, mọi người đều dừng việc lại ngước lên nhìn họ, Kim nương tử bật cười: “Ai ôi, nô gia là người sắp xuất giá, đâu thể để các vị khách quan nhìn như thế này được, tướng công ta sẽ ghen đó.”
Không khí trong điện lập tức trở nên sôi nổi, có người cất tiếng trêu chọc: “Kim nương tử. Cô thật sự sắp xuất giá à? Ba ngày nay ta liên tục đến đây mua bán nhưng chưa từng thấy tướng công của cô, không phải là hắn ta vốn không để tâm đến phu nhân mình đấy chứ”
“Đương nhiên là nô gia giấu chàng đi rồi, đâu thể để cho hạng người như ngươi nhìn thấy được” Nàng ta nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt khẽ lạnh, “Hôm nay có khách quý đến, không mua bán nữa, giải tán hết đi.”
Người đó ngẩn ra, biết vừa rồi mình lỡ lời, đang muốn xin lỗi, nhưng nhìn thần sắc Kim nương tử thì cảm thấy lạnh người, vội vã vứt đồ trong tay chạy mất, người trong đại điện huyên náo một hồi rồi cũng tự giác giải tán. Thẩm Ly lén nhìn thần sắc của Kim nương tử hỏi: “Nương tử cướp nam nhân về làm phu quân sao?”
Sắc mặt Kim nương tử hơi lạnh lẽo, nàng ta nhìn Thẩm Ly rồi thở dài đáp: “Chỉ là uy hiếp rồi dụ dỗ một chút thôi, chàng và mấy người trong phái bị thương, nô gia đồng ý cứu người, luôn tiện bảo chàng lấy ta, thế đâu có coi là cướp chứ. Hơn nữa… nô gia cảm thấy chàng cũng thích ta mà.”
Trước đó Thẩm Ly từng nghe các địa tiên nói, nam nhân ấy bị Kim nương tử theo đuổi hơn hai mươi năm cũng chưa chịu chấp nhận, chắc hẳn người này là một người vô cùng cố chấp, cũng vô cùng kiêu ngạo và có lòng tự tôn rất cao, nay bị Kim nương tử uy hiếp như vậy, chắc trong lòng hắn ta nhất định không ưa gì Kim nương tử. “Cảm giác” này của Kim nương tử rốt cuộc chính xác được mấy phần đây…
Thẩm Ly vốn còn muốn khuyên vài câu, nhưng lại nghe Hành Chỉ nói: “chắc đúng là vậy đấy.” Hắn nghiêm túc nói tiếp “Người đó nhất định thích Kim nương tử, nếu không có thế nào đi nữa cũng không đồng ý lấy Kim nương tử đâu, đừng quan tâm gì hết, Kim nương tử cứ gạo nấu thành cơm trước, khỏi phải lần nữa.”
Kim nương tử vô cùng vui mừng khi nghe được những lời này, tức thì chọn một chiếc áo lông Hồ trên quầy hàng bên cạnh đưa cho Hành Chỉ: “Thần quân nói có lý, áo lông tuyết Hồ ngàn năm này ngài cầm đi, có ích hơn mấy chiếc áo lót của ngài đó.” Hành Chỉ không khách sáo liền nhận lấy, Kim nương tử cười híp mắt nói, “Nô gia đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi, hai người đi trước đi, chờ nô gia thu xếp ở đây xong sẽ đi tìm muội muội kể rõ tiền nhân hậu quả.”
Ra khỏi đại điện nguy nga lộng lẫy, Thẩm Ly khẽ nhíu mày nhìn Hành Chỉ: “Sao chàng biết nam nhân đó thích Kim nương tử chứ?”
“Ta đâu có biết.” Hành Chỉ đáp “Nhưng để cô ta đi đeo bám nam nhân còn hơn để cô ta đeo bám nàng.” Hành Chỉ cười híp mắt, “Nàng là của ta mà.”
Thẩm Ly bình luận, “Ích kỷ, vô sỉ.”
Sai bảo người hầu dọn dẹp xong, Kim nương tử vừa ra khỏi đại điện chợt thấy một tỳ nữ vội vã bước đến: “Nương tử” Vừa đến trước mặt, còn chưa kịp hành lễ đã nói, “Mộ tiên sinh lại ho rồi.”
Lòng Kim nương tử thắt lại, lập tức đi theo nô tỳ kia, khi bước vào Hồng mai tiểu viện, bước chân của Kim nương tử không ngừng mà đi thẳng vào trong, nhìn thấy Mộ Tử Thuần gục trên đầu giường ho ra một bãi máu tươi, Kim nương tử không nói lời nào bước tới phía trước cầm cổ tay hắn, truyền pháp lực của mình vào người Mộ Tử Thuần không chút tiếc rẻ, mãi đến khi hắn ngừng ho, yên ổn nằm xuống, lúc này Kim nương tử mới hơi yên lòng.
Ngón tay Kim nương tử run run quệt mồ hôi trên trán, nhắm mắt điều dưỡng nội tức.
“Cô không khỏe sao?”
Nghe giọng nói khàn đặc hỏi mình, Kim nương tử mở mắt, nụ cười vẫn nở rộ trên gương mặt như thường: “Ai da, tướng công xót cho nô gia đó sao? Nô gia thật vui quá.”
Ánh mắt người nằm trên giường lặng lẽ dừng trên mặt nàng ta một lúc, nhưng lập tức rời đi ngay: “Đừng tự mình đa tình” Hắn khựng lại chốc lát rồi nói, “Trước đó cô đã nói trị khỏi cho người trong phái rồi, bởi vậy mà đã đuổi họ xuống núi, nay họ có bị như ta không?”
Lời hắn không che giấu sự nghi ngờ, ánh mắt Kim nương tử khẽ tối lại khi nghe hắn ta nói như vậy, nụ cười trên mặt không còn rạng rỡ như ban nãy: “Tử Thuần, ta không thèm gạt người đâu.” Kim nương tử độc lai độc vãng đã quen, cũng không phải là người thích giải thích, nhưng đối diện với Mộ Tử Thuần, nàng ta cứ luôn phá lệ, “Vết thương của người trong phái chàng đối với người thường có lẽ khá gay go, nhưng đối với ta thì trị khỏi cũng không phiền phức lắm, ta đã nói trị khỏi tất không gạt chàng. Còn hôm nay chàng vẫn ho ra máu vì vết thương của chàng khác với họ.”
Mộ Tử Thuần ngoảnh qua, nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Bất kể nàng nói gì hắn cũng nghi ngờ sao…
Lòng Kim nương tử chua xót, nhưng nụ cười trên mặt lại sáng chói hơn, “Lời đã nói hết, tướng công không tin thì nô gia cũng hết cách.” Nàng đứng dậy rời đi, “ở mãi trong phòng cũng không tốt cho sức khỏe của chàng, hôm nay nắng đẹp, nghỉ một lúc rồi ra ngoài đi dạo đi.”
Ánh mắt Mộ tử Thuần dõi theo bóng nàng bước, ngoài những câu nghi ngờ ban nãy hắn không còn lời nào khác cả.
Cửa phòng ngăn cách kẻ trong người ngoài, Kim nương tử đứng không vững nữa, vịn vào khung cửa.
“Nương tử?” người hầu thấy vậy lo lắng bước tới, Kim nương tử lắc đầu, nghỉ một lúc rồi mới lấy sức bước đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook