Nếu như lời này là do Lâm Sênh nói thì hắn còn có thể nói là hắn ta đang ngụy biện, nhưng mà lại do Khương Hằng nói ra… Lục Quý Trì lập tức mờ mịt, rất lâu mới ngập ngừng nói: “Nhưng, nhưng không phải mẫu thân của hắn cũng đến nhà ngươi cầu hôn rồi sao?”

Hơn nữa hai người bọn họ cũng đã bắt đầu hẹn hò bồi dưỡng tình cảm, đây chẳng lẽ không phải dấu hiệu của chuyện tốt gần đến.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thành Ý bá phu nhân quả thật đã tới nhà ta nhưng cũng không phải là đến cầu hôn như điện hạ nghĩ.” Dáng vẻ thiếu niên sững sờ trừng hai mắt giống như chú cún bị kinh sợ, trong sự buồn cười mang theo chút đáng thương, Khương Hằng nhìn đến mức muốn cười, nhịn một chút mới tiếp tục nói: “Ít nhất mẫu thân cũng chưa từng nhắc đến việc này với ta, sau đó Thành Ý bá phu nhân cũng không tới phủ nữa.”

“...” Sau khi lẳng lặng ngơ ngác một lúc, Lục Quý Trì không dám tin mà chỉ về phía Lâm Sênh: “Nhưng tối hôm đó lúc hai chúng ta uống rượu với nhau, chính miệng hắn nói với ta là hắn thích một cô nương, còn nói mẫu thân hắn rất cao hứng, ngày hôm sau sẽ đến nhà cô nương đó thăm dò ý tứ chuẩn bị cầu hôn…”

“Sau đó thì sao?” Tề nhị thiếu làm quần chúng bát quái không nhịn được mà truy hỏi.

“Sau đó sáng ngày hôm sau, mẫu thân hắn đến Vinh Quốc công phủ tìm kế mẫu của ngươi!”

Khương Hằng còn không biết chuyện hắn tìm Lâm Sênh uống rượu, nghe thấy vậy thì hơi dừng lại, ý cười trong mắt sâu hơn mấy phần.

“Như vậy thì trùng hợp, chẳng trách điện hạ sẽ hiểu lầm, chỉ là vị cô nương mà thế tử nói…” Nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Sênh, Khương Hằng không rõ ý tứ mà híp đôi mắt hạnh: “Hẳn là không phải ta nhỉ?”

Không, chính là nàng.


Lâm Sênh cũng mờ mịt quay người lại, khóe miệng hung hăng giật một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước kia hắn chưa từng thấy Khương Hằng, dĩ nhiên không phải là thật sự thích nàng, nói như vậy chẳng qua là muốn Lục Quý Trì mất đi tâm tư đối với mình mà thôi. Ai có thể nghĩ tới trùng hợp như vậy, Lục Quý Trì và Khương Hằng không chỉ không quen biết mà trông quan hệ còn rất không tệ, sau đó lời nói dối thiện ý biến thành chứng cứ hắn phụ lòng…

Còn đổi lấy một trận no đòn!

Lâm thế tử quyết định chốc nữa sẽ lấy lá bưởi bỏ vào trong bồn tắm để ngâm, đây cũng quá xui xẻo rồi!

Lại thấy Lục Quý Trì mang khuôn mặt tràn đầy vẻ không tin nhìn mình lom lom, không hề thấy sự thâm tình trước đó hắn ta ngồi xổm trước cửa nhà hắn nửa canh giờ chỉ vì lén lút gặp hắn một lần, thanh niên tuấn mỹ đau hết cả trứng không thôi đồng thời không nhịn được mà buồn bực, đây là chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt?

“Này, hỏi ngươi đấy!” Đợi thêm hồi lâu cũng không đợi được câu trả lời, Lạc Như không kiên nhẫn mà đẩy hắn một cái.

Lúc này Lâm Sênh mới hoàn hồn, mang theo mí mắt hơi co giật nói: “Quả thật điện hạ hiểu lầm rồi, tại hạ cũng không có người trong lòng, hôm đó chẳng qua là lúc rượu chạy lên đầu thì nhớ tới lời giục cưới của mẫu thân, thuận miệng đùa với điện hạ một chút mà thôi, không nghĩ tới điện hạ lại cho là thật…”

Mặc dù Lục Quý Trì mới đánh hắn một trận nhưng Lâm thế tử là một người phúc hậu, cho dù trong lòng giận nhưng cũng không muốn làm bại lộ phí mật Tấn vương xui xẻo này thích nam nhân, bởi vậy chỉ nói là một câu nói đùa để cho qua, cũng không nói gì thêm.

Lục Quý Trì không hiểu nỗi khổ tâm của hắn ta, chỉ là sau khi phát hiện hắn ta không giống như nói dối thì một lần nữa mờ mịt.


“Nhưng, nhưng ngày hôm đó ta còn chứng kiến hai ngươi ở trên đường đùa giỡn đấy, Khương Hằng còn đưa cho ngươi khăn lau mặt…” Nghĩ tới chuyện này, trong lòng thiếu niên không nhịn được mà bốc lên bong bóng nhưng hắn không dám biểu hiện ra, chỉ mang đôi mắt cảnh giác nhìn hắn ta chằm chằm nói: “Nếu như thật sự không có ý với Khương Hằng thì tại sao ngươi lại nhận khăn của nàng?”

Khăn là vật riêng tư, chỉ nhìn từ điểm này thì quả thật dễ làm cho người ta hiểu lầm, nhưng hôm nay đi cùng còn có Lạc Như! Lâm Sênh đau cả bi không thôi, nhớ tới dáng vẻ của mình ngày đó thì càng cực kỳ xấu hổ, vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên nở nụ cười: “Khăn đó là của A Như. Hôm đó lúc ta và A Như đi dạo phố thì tình cờ gặp thế tử, A Như hiểu lầm thế tử là kẻ trộm nên vô ý mạo phạm ngài ấy, cho nên ta mới lấy khăn của A Như lau máu cho thế tử…”

Thiếu nữ giương mắt, ánh mắt tĩnh mịch mang theo ánh lửa kỳ dị: “Điện hạ tức giận như vậy hóa ra là bởi vì việc này?”

Lục Quý Trì ngây ra như phỗng.

Trong một cái chớp mắt, hắn nghi ngơ tai mình có vấn đề nhưng lúc Lạc Như nhìn về phía Lâm Sênh, vẻ mặt kinh ngạc lại chột dạ khiến hắn biết rõ mình không nghe lầm.

Hắn thật sự hiểu lầm rồi.

Khương Hằng và Lâm Sênh cũng không phải là đã sắp ở bên nhau như hắn nghĩ.

Ngược lại, hai người bọn họ hoàn toàn không thân.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Lâm Sênh giống như có ý với Lạc Như…


“Ha ha, ha ha, hóa ra là như vậy, cái đó, hôm đó ta không nhìn thấy Lạc cô nương cho nên…” Trong lòng có bông hoa nhỏ vui vẻ nở rộ, nhưng đồng thời rất nhiều cảm xúc như xấu hổ, quẫn bách, bối rối, áy náy cũng dâng lên, Lục Quý Trì lắp bắp nói một câu, khóe mắt thoáng thấy Khương Hằng đang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn mình, tim hắn lập tức nhảy lên một cái, rất nhanh hắn đã quay đầu ôm bả vai Lâm Sênh: “Chuyện ngày hôm nay là ta quá xúc động rồi, ta xin lỗi, cái đó, hay là ngươi đánh lại đi?”

Lâm Sênh: “... Không cần, điện hạ buông tại hạ ra là được.”

Vừa rồi còn trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn đó, lúc này lại tới gần táy máy tay chân… lòng nam nhân cũng như kim dưới đáy biển.

“Ồ ồ!” Lục Quý Trì không biết hắn ta đang suy nghĩ gì, sau khi ngượng ngùng thu tay lại hắn vội vàng cho người đi lấy băng và thuốc trị thương, sau đó đôi mắt đảo qua đảo lại trên người Lâm Sênh, chính là không dám nhìn Khương Hằng.

Lâm Sênh: “...”

Thật là lo âu.

“Cái đó…” Người nói chuyện chính là Lạc Như cuối cùng cũng đã lấy lại tinh thần, sau khi lúng túng nhìn Lâm Sênh, nàng cũng nói xin lỗi theo: “Hiểu lầm ngươi rồi, ta xin lỗi.”

Lâm Sênh lập tức không còn tâm tư quan tâm Lục Quý Trì nữa, hắn ngẩng đầu lộ ra một nụ cười cực kỳ anh tuấn với nàng, ấm giọng nói: “Người không biết không có tội, Lạc cô nương không nên tự trách. Có điều ta không quen với việc kẻ không quen không biết ở gần ta quá, cho nên một lát nữa khi bôi thuốc có thể làm phiền cô nương giúp ta một chút không?”

Có lẽ là vì ấn tượng đầu tiên không tốt nên dù biết mình hiểu lầm người ta, Lạc Như vẫn không có cách nào sinh ra hảo cảm gì đối với Lâm Sênh, nhưng rốt cuộc cũng là mình đuối lý, nàng dừng lại một chút rồi vẫn gật đầu đồng ý.

Lâm Sênh cười đến mức càng ngày càng lóa mắt, Lục Quý Trì lướt qua nhìn Khương Hằng một cái cực nhanh, thấy nàng chỉ mỉm cười nhìn mình, hoàn toàn không chú ý đến Lâm Sênh, sau khi trong lòng giật mình thì lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Không đau lòng là được.


***

Rất nhanh đã có người đưa băng và thuốc trị thương đến, Lâm Sênh và Lạc Như đi sang bên cạnh bôi thuốc, trong phòng chỉ còn lại Lục Quý Trì, Khương Hằng và Tề Ngạn vẫn luôn không nói lời nào, chỉ dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm Lục Quý Trì.

Bầu không khí thoáng cái trở nên tế nhị, Lục Quý Trì chột dạ lại căng thẳng, càng ngày càng không dám nhìn Khương Hằng, chỉ giống như giả chết mà rũ đầu, trong lòng bàn tay đều đã bóp đến chảy mồ hôi.

Khương Hằng không động đậy mà nhìn hắn, ý cười giống như ánh sao nhỏ vụn, nổi lên từng chút một trong đôi mắt hạnh.

“Nghe nói vài ngày trước thân thể điện hạ có chút không thoải mái, bây giờ tốt hơn rồi?” Nàng chậm rãi mở miệng, giọng điệu mềm mại, nghe không có gì khác với bình thường.

Trong lòng Lục Quý Trì đang loạn đây, nghe vậy thì sửng sốt, theo bản năng muốn nói là ta không có không thoải mái. Vừa mới muốn mở miệng thì đột nhiên nhớ tới vài ngày trước Nguyệt Viên tới tìm hắn, hắn sai người thuận miệng đuổi nàng ấy đi.

“Ừ ừ, đỡ nhiều rồi…” Vội vàng nuốt xuống lời đã đến bên miệng, mơ hồ trả lời một câu, thiếu niên ngầm hít một hơi, lại không để lại dấu vết mà véo mình hai cái, lúc này cuối cùng mới ổn định được tâm thần, hắn ra vẻ không sao ngẩng đầu: “Cái đó, ngươi và Lạc cô nương… các ngươi dạo phố sao?”

“Ừm, ra đường mua chút đồ,” Khương Hằng nở nụ cười, thuận miệng nói: “Điện hạ thì sao? Cũng cùng Tề công tử đi dạo phố sao?”

“Không phải, chúng ta tới…”

Mắt thấy đồng bọn đột nhiên cứng đồ, Tề nhị thiếu ở một bên chờ đã lâu quỷ dị cười một tiếng, cực kỳ hưng phấn mà tiếp lời: “Chúng ta đi uống rượu hoa*!”

*Rượu hoa ở đây là rượu có kỹ nữ hầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương