Bổn vương muốn yên tĩnh
-
Chương 62:
Bàn tay nhỏ hơi lạnh, mềm mại trơn bóng, giống như đậu hũ non, xúc cảm hoàn toàn không giống với bàn tay khớp xương rõ ràng, hơi có vẻ thô ráp của hắn. Trái tim Lục Quý Trì không khỏi nhảy lên một cái, có chút không được tự nhiên mà dừng lại.
Khương Hằng cũng ngơ ngác, lập tức nhanh chóng thu tay lại, rũ lông mi thật dài xuống, giọng nói mềm nhũn nói: “Như vậy thì làm phiền điện hạ rồi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng dường như cũng có một chút ngại ngùng, bàn tay bị hắn nắm qua lặng lẽ nắm lại thành quyền, trên khuôn mặt trắng nõn cũng nổi lên một vệt đỏ ửng, Lục Quý Trì ngẩn người, sau đó…
Không biết làm sao mà trên mặt cũng nóng lên theo, ngay sau đó hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau, trong lúc mặt đỏ tim run, bầu không khí trở nên mờ ám?
Không, không tồn tại.
Thiếu niên nhìn chằm chằm gương mặt của cô nương trước mặt không tha, sau khi chần chờ chốc lát mới nói một câu: “Ôi, lớp trang điểm trên mặt ngươi hình như nhòe đi rồi.”
Khương Hằng nụ cười thoáng cái cứng đờ: “...”
“Thật đó, chính là chỗ này,” Lục Quý Trì không phát hiện ra sự không bình thường của nàng, khoa tay múa chân chỉ chỉ đuôi mắt nàng, nhắc nhở: “Phấn hồng đó, nhòe đến dưới mắt rồi.”
“...” Khương Hằng yên lặng hít một hơi, cố gắng duy trì nụ cười: “Đa tạ điện hạ nhắc nhở, đây là kiểu trang điểm hoa đào đang lưu hành, cũng không phải là phấn hồng… nhòe đi.”
Nguyên chủ là người không gần nữ sắc, vốn dĩ không biết cái gì mà trang điểm hoa đào hoa lê, Lục Quý Trì là con cháu đời sau tới làm khách, đương nhiên là càng không biết. Hắn ngẩn ra, lập tức liền ngượng ngùng, vội cười hì hì, chắp tay xin lỗi: “Bình thường ta không chú ý đến những thứ này, cho nên… lỗ mãng rồi lỗ mãng rồi, còn xin ngũ cô nương thứ lỗi!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Hằng không thích trang điểm đậm, hôm nay cũng chỉ vẽ lông mày nhạt, khẽ thoa một lớp son phấn trên mặt, ngoài ra dùng son màu hồng điểm một chút hoa đào cần thiết ở đuôi mắt và dưới mắt. Trang điểm như vậy chợt nhìn một cái sẽ cho người ta có loại cảm giác kinh diễm khuôn mặt người và hoa đào cùng tôn nhau lên, nhìn kỹ cũng sẽ không ghét, ngược lại trong sự hào phóng dịu dàng mang theo sự diễm lệ và hoạt bát, là kiểu trang điểm nhận được sự hoan nghênh nhất của chúng khuê các trong Kinh thành năm nay.
Kết quả… Sự kinh diễm mê người đã nói đâu?!
Khương Hằng dùng sức nhịn xuống sự run rẩy trong lòng, mỉm cười tỏ vẻ không sao.
Nàng rộng lượng như vậy, lập tức liền khiến Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm, vừa giúp nàng ấy lá cây trên đầu ra vừa nói: “Vẫn là ngươi tốt, đổi lại là… mẫu phi của ta thì đã sớm đánh ta rồi.”
Khương Hằng mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt cong cong, không nói gì.
Đúng lúc này, trên đường cái dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ tử: “Thả ta ra! Các ngươi thả ta ra!”
Ánh mắt Lục Quý Trì sáng lên, vội nói: “Trò hay lên sàn rồi, mau nhìn!”
Khương Hằng hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn hắn một cái thật sau, theo đó thò đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Trên đường đám người rộn ràng, hai tráng hán vừa nhìn là biết không dễ chọc đang hung thần ác sát mà nắm kéo một cô nương bán đồ tre trúc bên đường. Cô nương dùng khăn vải che mặt, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng từ trong giọng nói dáng người có thể thấy là rất trẻ trung.
Sạp hàng nhỏ kia của nàng ta đã bị hai tráng hán kia làm hỏng rồi, đồ chơi tre trúc chế tác tinh xảo rơi vãi dưới đất, bị những người xem náo nhiệt xung quanh nhân lúc lộn xộn nhặt đi không ít.
Bên cạnh sạp hàng ngã lật trên mặt đất còn có một tráng hán cao lớn khác đứng đó, một tay xách nam tử trẻ tuổi dáng người gầy còm, mặt mũi tràn đầy nước mắt, một tay cầm thanh đao gác trên cổ hắn.
“Đừng giết ta! Ta cầu xin các người đừng giết ta! Ta… ta bắt muội muội ta gán nợ! Các ngươi bắt muội ấy! Cứ bắt muội ấy! Tư sắc muội ấy tôt! Nhất định có thể bán được không ít tiền!” Nam nhan trẻ tuổi dường như sợ hãi rồi, kéo căng cuống họng không ngừng cầu xin tha thứ, nhìn rất chật vật.
“Ca ca! Ca ca cầu xin huynh! Đừng để bọn họ bắt muội đi gán nợ, muội chắc chắn sẽ cố gắng kiếm tiền, giúp huynh trả nợ!”
Tiếng khóc của cô nương tuyệt vọng, nhưng nam nhân trẻ tuổi lại chỉ lo cầu xin tha thứ, chưa từng nhìn qua nàng ấy lấy một cái.
Nhóm quần chúng vây xem thấy vậy thì nghị luận ầm ĩ, trên mặt lộ vẻ đồng tình, thế nhưng chỉ là đồng tình mà thôi, cũng không có ai dám vì một cô nương lạ lẫm vốn không quen biết mà đối đầu với mấy tráng hán vừa nhìn là biết không dễ chọc.
“Đây là do điện hạ an bài?” Khương Hằng nhíu mày nhìn về phía Lục Quý Trì.
Lục Quý Trì cười hì hì: “Mặc dù đánh giá Lâm Sênh không tệ, ta cũng không tra ra được chỗ nào của hắn không tốt, đều nói tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, cho nên ta liền… ôi, đến rồi!”
Khương Hằng nhìn thuận theo hướng hắn chỉ, liếc mắt liền nhìn thấy thiếu niên cả người thon dài như ngọc, dung mạo tuấn tú.
Đây cũng là Thế tử của Thành Ý bá phủ, Lâm Sênh.
Là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam trong Kinh, tướng mạo của hắn ta đương nhiên là không thể nghi ngờ, cộng thêm cách ăn mặc thanh quý, khí chất xuất trần, đứng trong đám người như hạc trong bầy gà, vô cung nổi bật.
“Quả nhiên là dáng dấp không tệ,” Nguyên chủ biết Lâm Sênh, nhưng không quen, Lục Quý Trì nhìn chằm chằm hắn ta cẩn thận, thỏa mãn gật đầu một cái: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Khương Hằng không trả lời ngay, ánh mắt đã rơi vào trên người Lâm Sênh đã đứng ra cứu cô nương kia, thật lâu mới nở nụ cười nói: “Nhân trung long phượng, không phụ mỹ danh.”
Trong giọng nói của nàng mang theo vẻ tán thưởng không che giấu chút nào, mắt cũng chuyên tâm nhìn Lâm Sênh, một mực không rời khỏi. Lục Quý Trì vốn đang rất cao hứng, vừa thấy tình huống này, lập tức liền nghĩ tới phu nhân Phương Trân Châu nhà mình.
Nha đầu này không phải cũng là cuồng nhan sắc chứ?!
Hắn đột nhiên cảm thấy không tốt rồi, vội vàng nhắc nhở: “Đẹp mắt là ưu điểm không sai, nhưng đẹp quá cũng không tốt, dễ dàng trêu ghẹo hoa đào, ngươi nhìn những đại cô nương tiểu nương tử trong đám người kia, mắt đều sắp dính trên người hắn rồi! Còn có bên kia, mấy nam nhân cũng đang nhìn hắn… ờ, đây là kiểu nam nữ ăn sạch trong truyền thuyết đấy!”
Khương Hằng hơi ngừng lại, khóe miệng ung dung thản nhiên mà cong lên một cái, lập tức chậm rãi mở miệng, vẻ tán thưởng trong lời nói không giảm: “Nếu là người tâm trí kiên định, dáp dấp có đẹp hơn nữa, đối mắt với nhiều dụ hoặc hơn nữa, có lẽ cũng có thể giữ vững chủ tâm, sẽ không dễ dàng bị dao động. Nếu là người tâm trí không vững…. chuyện xấu xa quấy phá cũng không ít đúng không?”
Trong đám người dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, ánh mắt Khương Hằng thoáng nhìn, ý cười nơi khóe môi sâu hơn mấy phần.
“Công tử trượng nghĩa cứu giúp, tiểu nữ tử vốn không nên làm phiền công tử nữa, chỉ là ca ca ta thiếu mấy người kia mấy trăm lượng tiền đánh bạc, những người kia chưa lấy được tiền, chắc chắn sẽ quay lại! Lúc trước ta cho rằng chỉ cần ta cố gắng kiếm tiền trả nợ giúp huynh ấy, ca ca sẽ quay đầu, sẽ không lui tới với những người đó nữa, nhưng ai biết… công tử! Bọn họ nhất định sẽ quay lại bắt ta, cầu xin công tử mau cứu ta đi! Chỉ cần có thể cho ta một con đường sống, cho dù là làm nô làm tỳ, ta cũng bằng lòng…”
Cô nương quỳ gối trước người Lâm Sênh hốt hoảng thú thít, khăn vải trên mặt không biết đã rớt xuống từ lúc nào, lộ ra một khuôn mặt kiều diễm mỹ lệ như cây hải đường sau cơn mưa.
Tiếng kêu kinh ngạc của đám người chính bởi vì vậy mà tới.
“Thế mà dáng dấp lại xinh đẹp như vậy…”
“Không phải sao! Sớm biết vậy thì vừa rồi ta đã ra tay rồi!”
“Ngươi dẹp đi! Ngươi đánh thắng được người ta à!”
Đám người bàn luận ầm ĩ, hoặc là kinh diễm hoặc là tiếc hận, cũng có người thấy người ta xinh đẹp liền lộ ra vẻ mặt xấu xa. Chỉ có Lâm Sênh là hơi lùi lại một bước, nhìn cô nương điềm đạm đáng yêu kia, ôn hòa nói: “Nha hoàn trong phủ ta đủ nhiều rồi, gần đây không nhận người mới nữa, ngược lại là Cẩm Tú các ở không xa hình như đang nhận người làm nha hoàn. Nếu ngươi sợ những người kia quay lại tìm ngươi thì đến Cẩm Tú các đi, bọn họ ở bên đó là ký khế ước, một khi ngươi ký khế ước rồi, đám ca ca của người muốn bắt ngươi cũng không có cách nào.”
Quần chúng vây xem: “...”
Cô nương xinh đẹp như vậy, hai mắt đẫm lệ mông lung đáng yêu nói với hắn ta cam nguyện làm nô làm tỳ, kết quả hắn ta bảo người ta đến phường thêu làm nha hoàn.
Sợ không phải là người mắt mù chứ!
Lục Quý Trì cũng không nghĩ tới hắn ta sẽ phản ứng như vậy, sau khi sửng sốt thì tán thưởng mà nhướng mày một cái.
Gặp chuyện bất bình, quả quyết ra tay, có thể nhìn thấy vị Lâm Thế tử này tâm địa thiện lương, làm người chính trực.
Phát hiện ra người được cứu là mỹ nhân điềm đạm đáng yêu cũng không lập tức thay đổi thái độ giống như quần chúng xung quanh, có thể thấy được phẩm hạnh của hắn ta, thái độ đối với sắc đẹp cũng rất lạnh nhạt.
Ngoài ra đối mặt với sự cầu xin khổ sở của mỹ nhân, hắn ta không mềm lòng mù quáng, cũng không buông tay mặc kệ mà tìm cho nàng ta một chỗ đáng tin, vừa giúp nàng ta giải quyết vấn đề, lại không cần phải bồi thêm mình vào.
Chính trực thiện lương, giữ mình trong sạch, vừa không quá tốt bụng cũng không vô tình, còn rất thông minh, giá trị nhan sắc càng cao hơn người thường, chẳng trách ngay cả ca ca tiện nghi kia của hắn cũng khoe Lâm Sênh này “công tử như ngọc, có một không hai”.
Lục Quý Trì nghĩ như vậy, liền nhìn về phía Khương Hằng: “Người này…”
“Rất không tệ.”
Vừa mới nói được hai chữ liền bị sắc mặt hơi đỏ lên của thiếu nữ tiếp tới, Lục Quý Trì sững sờ, không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy có chút bình thường.
“Mặc dù con người tên này nhìn không tệ, nhưng….”
Thấy nàng vẫn chăm chú nhìn Lâm Sênh dưới lầu không thả, người đều đi xa rồi vẫn không chịu thu hồi lại, trong lòng Lục Quý Trì không hiểu sao giống như là bị cái gì đó chặn lại, đột nhiên nhớ tới một tỷ tỷ hàng xóm ở hiện đại.
Tỷ tỷ hàng xóm kia ở nhà đối diện hắn, lớn hơn hắn bảy tám tuổi, là một học bá xinh đẹp, tính cách dịu dàng. Mấy năm trước tỷ ấy được người ta giới thiệu, quen biết một nam nhân giá trị nhan sắc, nhân phẩm điều kiện gia đình đều rất không tệ, vô cùng cao hứng mà xuất giá, nhưng không tới một năm, tỷ ấy liền ly hôn với nam nhân đó.
Bởi vì lão công của tỷ ấy, nam nhân ưu tú chất lượng năm sao trong mắt người ngoài cái gì cũng tốt, có một thói quen không muốn người khác biết ---- vừa uống rượu là tính tình sẽ thay đổi lớn, vừa đánh vừa mắng thê tử.
Bởi vì bình thường hắn ta đều rất bình thường, lần đầu tiên lúc bị đánh, tỷ tỷ hàng xóm lựa chọn chịu đựng, nhưng tỷ ấy không đợi được sự thu liễm của hắn ta, mà là ngày một thậm tệ hơn.
Tỷ tỷ hàng xóm cuối cùng không thể nhịn được nữa mà lựa chọn ly hôn, đoạn hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn trong mắt người ngoài cứ như vậy mà kết thúc.
Lục Quý Trì nhớ rõ, khi đó mẹ hắn còn từng cảm khái, biết người biết mặt không biết lòng, kết giao bằng hữu cũng tốt, đối tượng cũng tốt, nhất định phải tìm chút thời gian, tốn chút thời gian nhẫn nại ở chung nhiều hơn, quan sát nhiều hơn…
Hắn nghĩ đến trong lòng đột nhiên lại thoải mái, vỗ vỗ vai Khương Hằng liền hùng hồn nói: “Nhưng ai biết được hắn che giấu đam mê gì chứ! Cho nên trước tiên ngươi đừng thích hắn, chờ ta điều tra kỹ thêm!”
Thấy Khương Hằng cười như không cười nhìn qua, thiếu niên không biết sao lại có sự chột dạ trong nháy mắt, nhưng nghĩ đến kết cục của tỷ tỷ hàng xóm, hắn lại ưỡn ngực lên.
Thành thân là chuyện lớn cả đời, không phải nên cẩn thận một chút sao!
Nếu không sau này lỡ như nàng sống không hạnh phúc, tội lỗi của bà mối như hắn đây chẳng phải là lớn rồi!
Sau khi nhớ tới tỷ tỷ hàng xóm ly hôn, cả nhà bọn họ cuối cùng không nói chuyện thúc đẩy hôn sự với bà mối nữa, Lục Quý Trì lập tức giật mình một cái.
Không được! Chuyện này còn phải cẩn thận mới được!
Về phần cẩn thận như thế nào…
Lục Quý Trì híp mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên vầng sáng lóe lên, có cách rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook