Giấc ngủ này của Lục Quý Trì ngủ tận ba ngày ròng rã.

Ba ngày sau, hắn rốt cuộc trở về từ cõi chết tỉnh lại.

Phương Trân Châu không nhịn được, mắt thoáng cái liền đỏ lên: “Tiểu tử thúi, bà đây còn tưởng rằng mình phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vẻ mặt bà tiều tụy, hiển nhiên mấy ngày nay rất không dễ dàng, trong lòng Lục Quý Trì áy náy, trên mặt lại nhếch cái miệng khô khốc lên nói: “Nào được… mẹ ruột cũng ở đây mà, con đây làm… làm con trai, nào dám bỏ lại một mình mẹ…”

Nước mắt của Phương Trân Châu chảy xuống, liên tục đập cánh tay hắn hai cái mắng: “Đứa con bất hiếu này! Ai bảo con đi làm anh hùng! Con có biết bản thân suýt chút nữa… suýt chút nữa liền hai chân đạp một cái đi gặp ông bố ma quỷ kia của con rồi không!”

Một đao kia của Lâm Phúc Lai nhắm đến chỗ yếu của Chiêu Ninh Đế, mặc dù lúc Lục Quý Trì nhào qua có chênh lệch góc độ, không bị đâm trúng vị trí mục tiêu, nhưng cũng cách không xa, hơn nữa trên chủy thủ kia còn bôi kịch độc, cái này nếu không phải thái y phản ứng nhanh, Lục Quý Trì quả thật có mạng lớn hơn nữa, lúc này cơ thể của hắn cũng nên lạnh thấu rồi.

Càng nghĩ càng sợ, Phương Trân Châu bỗng nhiên ngẩng đầu: “Cái chỗ chết tiệt này không thể ở lại nữa, đi về! Nhất định phải tìm cách quay về!”

Cô quả nhiên là bị dọa sợ lắm rồi, Lục Quý Trì không để ý tới việc hỏi thăm tình hình cụ thể, vội vàng trấn an nói: “Phu nhân Trân Châu nói cái gì thì là cái đó… có điều bây giờ, làm phiền người trước tiên rót cho con cốc nước được không nào? Yết hầu con… yết hầu sắp bốc cháy rồi…”

Hắn ra vẻ thống khổ, Phương Trân Châu muốn khóc lại muốn cười, nhịn không được vỗ nhẹ hắn một cái, lúc này mới vừa đứng dậy đi rót nước vừa cao giọng hô: “Người đâu, Thập nhất tỉnh rồi, nhanh để thái y vào xem xem!”

Chiêu Ninh Đế gặp chuyện, cuộc thi săn bắn đương nhiên là không có cách nào tiếp tục được nữa, đám người bởi vậy mà ba ngày trước liền lên đường hồi kinh. Nghĩ đến Lục Quý Trì tình hình nguy cấp, trong phủ lại không có ai có thể chăm sóc hắn, Chiêu Ninh Đế liền giữ hắn lại trong cung, lệnh thái y theo bên cạnh trông nom.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà lúc này trong phòng sở dĩ không có ai là bởi vì Phương Trân Châu sợ mình không kiềm chế được sẽ khóc, bảo bọn họ đi ra ngoài.

“Bái kiến Thái hậu…”

Thái y trong lúc đợi ở bên ngoài nghe thấy tiếng truyền gọi, vội vàng đứng dậy đi vào, Phương Trân Châu sốt ruột, không đợi ông ta nói xong liền xua tay nói: “Không cần đa lễ, mau xem Thập nhất thế nào rồi.”


“Vâng.”

Thái y không dám chậm trễ, bước nhanh đi đến bên giường ngồi xuống, kiểm tra cơ thể Lục Quý Trì. Sau đó, ông ta ngẩng đầu nở nụ cười: “Bẩm Thái hậu nương nương, Tấn vương điện hạ đã thoát khỏi nguy hiểm, không có gì đáng ngại nữa, chỉ là vẫn cần điều dưỡng một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn hồi phục.”

Tảng đá lớn trong lòng nặng nề rơi xuống, Phương Trân Châu dùng sức phun ra một ngụm khí: “Được, vất vả cho các ngươi rồi.”

Thái y được sủng mà sợ, vội nói không dám.

Trong lòng Phương Trân Châu cao hứng, cho người thưởng cho cảm đám người, lại phân phó cung nhân đi nấu cháo, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Đang muốn nói gì đó thì Chiêu Ninh Đế tới.

Con trai nửa sống nửa chết nằm trên giường, lúc nào cũng có thể mất mạng, bà nào còn có tâm tư diễn kịch, bởi vậy mấy ngày nay… nhớ tới lúc ánh mắt Chiêu Ninh Đế nhìn về phía mình càng ngày càng thâm trầm, Phương Trân Châu lập tức liền căng thẳng.

Nhi tử được lợi này chắc chắn nhìn ra bất thường rồi, hắn ta sẽ nghĩ như thế nào? Lại sẽ làm thế nào?

Lục Quý Trì vừa nhìn nét mặt bà liền biết việc lớn không tốt, chỉ là Chiêu Ninh Đế đã đi vào, hắn có nhức trứng hơn nữa cũng chỉ có thể nhịn xuống trước: “Bái kiến hoàng huynh…”

“Được rồi, đệ vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi cho tốt, không cần đế ý đến những nghi thức xã giao này.” Lục Quý Trì hôn mê mấy ngày này, Chiêu Ninh Đế đã điều tra đầu đuôi sự việc rồi, bởi vậy lúc này đối mặt với đệ đệ sắc mặt tái nhợt, đã mất đi sự hoạt bát trước kia, ánh mắt của hắn ta so với bất cứ lúc nào cũng ôn hòa hơn.

Xem ra đao này không chịu phí công rồi! Lục Quý Trì thấy thế trong lòng vui mừng, cuối cùng mắt hơi đảo, nhìn như hùng hồn thật ra là thăm dò nói: “Thần đệ lần này còn lập công lớn hơn lần trước đấy… hoàng huynh dự định thưởng cho đệ thế nào?”

Không khách khí như thế, lập tức liền khiến Chiêu Ninh Đế nở nụ cười: “A Trì muốn cái gì?”

Hắn ta hiển nhiên thích người trực tiếp đơn giản một chút, đúng lúc Lục Quý Trì cũng không thích cách sống quá phức tạp, bởi vậy thở dốc một hơi liền cười nói: “Thanh bảo kiếm kia của hoàng huynh đã thưởng đi rồi sao?”

Chiêu Ninh Đế có chút bất ngờ, hơi nhướng mày nói: “Đệ muốn?”


Lục Quý Trì quyết đoán gật đầu, ngầm vuốt mông ngựa nói: “Đó là biểu tượng hoàng huynh đánh lui Bắc Nhung, phục hưng Đại Chu ra, là một thanh kiếm anh hùng chân chính, thiên hạ này ai mà không muốn chứ? Chỉ là nếu như đã thưởng đi rồi, chúng ta cũng không có đạo lý đòi về lại… hoàng huynh, nghe nói huynh còn có một thanh chủy thủ gọi là Hàn Lẫm, cũng là năm đó lúc chinh chiến Bắc Nhung mang theo bên người, thần đệ muốn cái đó, hoàng huynh thưởng nó cho đệ đi?”

Ánh mắt hắn lóe sáng, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng nụ cười lại rất xán lạn. Nhớ tới con chó vàng nhỏ mình nuôi hồi nhỏ cũng đợi cơ hội như vậy lấy thưởng, trái tim đầy góc cạnh của Chiêu Ninh Đế bỗng nhiên có chút mềm nhũn.

“Biết rồi,” Hắn ta cười một cái, thuận miệng nói: “Còn gì khác không?”

“Khác?” Lục Quý Trì đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó liền hưng phấn: “Còn có thể muốn cái khác?”

Ngoại trừ thanh Hàn Lẫm kia, hắn đương nhiên là không nghĩ tới cái khác, Chiêu Ninh Đế muốn cười lại cảm thấy mới lạ, hùng đệ đệ như vậy lại còn rất đáng yêu?

“Xem ra A Trì cũng không muốn cái gì khác, vậy trẫm…”

Hắn ta cố ý kéo dài âm cuối, Lục Quý Trì vừa nghe, lập tức liền cuống lên: “Đừng đừng đừng! Đệ vẫn muốn! Đệ có!”

Bảo bối đưa tới cửa ai không muốn thì người đó là đồ ngu!

Chiêu Ninh Đế nhịn không được bật cười, chốc lát nhướng mày chậc một tiếng: “Thật đúng là không khách khí chút nào”

“Đều là người một nhà, khách khí tới khách khí lui xa cách biết bao nhiêu, thần đệ muốn cùng hoàng huynh làm huynh đệ chân chính, cũng không muốn giống như lúc trước nữa!” Lục Quý Trì ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong miệng lại nghĩ: Anh keo kiệt khen thưởng người ta xưa nay không thưởng đồ quý giá đáng tiền, nếu tôi khách khí, anh còn không lập tức thuận nước đẩy thuyền à? Tôi mới không ngốc đâu!

Bệ hạ vừa mới rút ra một khoản tiền lớn đi làm hỗ trợ, bây giờ quả thực một lần nữa trở thành một kẻ nghèo khổ vẫn không biết mình bị nhổ nước bọt, cười như không cười liếc nhìn hùng đệ đệ tìm được cơ hội liền bò thuận theo cán này, ý tứ không rõ nói: “Vậy A Trì nói xem, đệ còn muốn cái gì?”

“Thần đệ còn muốn đi tư khố của hoàng huynh xem thử.”

“… Hả?”


Lục Quý Trì cảm thấy mình thật sự vô cùng thông minh, cười hắc chắc nói: “Lúc này đầu óc thần đệ còn mơ hồ, trong thời gian ngắn cũng không nhớ ra bản thân mình còn thích gì, không bằng chờ sau khi vết thương của đệ lành rồi, hoàng huynh dẫn đệ đi tư khố của huynh chọn một cái?”

Chiêu Ninh Đế tức khắc cảm thấy đệ đệ này muốn lên trời.

Lại có thể đánh chủ ý tới tư khố của bệ hạ!

Đây chính là nơi ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng đi vào!

Trong đó cất giấu bảo bối mà bệ hạ phí hết tâm tư sưu tập được, đó là đồ mà ai cũng không cho xem!

Hắn còn chọn một cái…

Làm như chọn cải trắng vậy!

“Hoàng huynh yên tâm, thần đệ chắc chắn sẽ không dọn sạch tư khố của hoàng huynh, chỉ hai… ba cái, đệ liền chọn ra ba cái từ trong đó, được không?”

Chiêu Ninh Đế rất muốn nói không được, nhưng nhìn bờ môi thiếu niên không có chút huyết sắc nào và khuôn mặt tuấn tú gầy đi không ít, rốt cuộc mí mắt hơi giật, có chút đau lòng lên tiếng: “… Chờ vết thương của đệ lành.”

“Đa tạ hoàng huynh!” Đau lòng nhỉ? Đau lòng là đúng rồi! Trên mặt Lục Quý Trì cảm kích, trong bụng lại cười ha ha một tiếng.

Cảm giác nông nô xoay người làm địa chủ quả thật không thể tốt hơn!

Đang đắc ý, Ngọc Dung bưng chén thuốc đi vài: “Thái hậu, bệ hạ, thuốc của Tấn vương điện hạ tới rồi.”

Mùi đắng nồng đậm nhào tới trước mặt, nụ cười của thiếu niên cứng đờ, sắc mặt lập tức liền thay đổi: “Nhất định phải uống?”

“Thái y đã dặn dò, nhất định phải uống.”

Lục Quý Trì trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Ninh Đế: “Cái này, đệ vừa mới suy nghĩ, số ba này hình như không đại cát lợi, không bằng chúng ta lại thêm…”

Chiêu Ninh Đế không nhịn được, xùy một tiếng bật cười: “Kim khẩu đã xuất, sẽ không đổi nữa, đệ chết tâm mà uống thuốc đi.”


Lục Quý Trì đột nhiên cảm thấy mình thua thiệt lớn: “…”

Ai đến kéo thanh tiến độ về phía trước một cái đi, điện hạ hắn đây có trọng trọng thưởng!

**

Rốt cuộc là vừa mới tỉnh lại, tinh thần chưa đủ tốt, sau khi uống thuốc xong Lục Quý Trì liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trước khi nhắm mắt, hắn âm thầm cho Phương Trân Châu một ánh mắt “Nếu hắn hỏi mẹ thì mẹ cứ giả ngu trước đi, chờ con tỉnh lại rồi nói”. Phương Trân Châu không thể nhận ra mà gật đầu với hắn một cái, sau đó hắn vừa ngủ thiếp đi liền quay đầu nhìn về phía Chiêu Ninh Đế: “Ai gia có mấy lời muốn nói với bệ hạ.”

Chiêu Ninh Đế dừng lại, mắt dài hơi lóe lên ý cười một cái: “Đúng lúc, trẫm cũng có mấy vấn đề, muốn hỏi mẫu hậu một chút.”

Trái tim Phương Trân Châu lập tức liền đùng đùng nhảy lên hai cái, trong lòng tự nhủ má ơi nhi tử được lợi này quả nhận phát hiện ra bà bất thường, nhưng trên mặt cũng rất cố gắng giữ vững bình tĩnh.

“Ai gia muốn hồi cung, chúng ta vừa đi vừa nói đi.”

“Được.”

Mẫu tử hai người liền đi ra ngoài hướng về phía Thọ Ninh cung.

Đang là buổi chiều, cảnh xuân tươi đẹp, ánh nắng ấm áp, xua tan đi sự bất an trong lòng Phương Trân Châu. Bà yên lặng chuẩn bị một lúc, rốt cuộc mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh: “Có phải bệ hạ rất nghi ngờ, ai gia vì sao quan tâm Thập nhất như vậy không?”

“Là có chút không hiểu,” Vẻ mặt Chiêu Ninh Đế ôn hòa nhìn bà một cái: “Trẫm nhớ rõ lúc trước mẫu hậu không thích Thập nhất, người luôn lo lắng đệ ấy sẽ hại con, luôn nhắc nhở trẫm phải đề phòng đệ ấy. Nhưng hôm nay… mẫu hậu ngược lại dường như quan tâm đệ ấy hơn, cũng càng để ý đệ ấy hơn.”

“Bệ hạ muốn biết tại sao không?”

Gương mặt này vẫn là dáng vẻ mà hắn quen thuộc, nhưng ánh mắt của bà, lại tự dưng khiến Chiêu Ninh Đế cảm thấy tim đập nhanh. Hắn theo bản năng không muốn hỏi tiếp nữa, nhưng càng như vậy, hắn càng muốn biết vì sao.

“Muốn,” Sau khi thanh niên trầm mặc một lát thì nở nụ cười, dáng vẻ mặt mày ôn nhuận, thoạt nhìn trầm ổn mà đáng tin: “Không dối gạt mẫu hậu, trong lòng trẫm quả thực cực kỳ tò mò.”

Tò mò mẫu thân lúc trước ở trước mặt hắn đều chất phác kiệm lời, vì sao trước mặt người con mà lúc trước bà tràn đầy chán ghét lại có thể hoạt bát dịu dàng như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương