Bổn vương muốn yên tĩnh
-
Chương 35:
Lúc nghe nói tin tức Khương Hằng “Nhân lúc bốn bề vắng lặng hăm dọa ầm ĩ với đường tỷ”, Lục Quý Trì đang ở hậu viện chơi bóng cùng Tiểu Ngọc Nhi.
Tấn vương phủ cơm nước tốt, tên nhóc này gần đây mập lên không ít, trên cơ thể mập mạp tất cả đều là thịt, đi trên đường run lên một cái, có vẻ đều dính người.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì lo lắng cho sức khỏe của nó, cũng sợ bị nó thỉnh thoảng nhiệt tình bổ nhào về phía trước đè chết, gần đây mỗi sáng sớm sau khi rời giường đều sẽ dẫn nó vào trong sân chơi một hai canh giờ, giúp nó giảm béo, bản thân mình cũng rèn luyện một chút.
Cứ như vậy qua vài ngày, Tiểu Ngọc Nhi quả nhiên gầy xuống một chút, Lục Quý Trì rất hài lòng, sờ lấy cái đầu lông xù của nó khích lệ nói: “Mập đều là tiềm lực, gầy thêm một chút thì ngươi liền mị lực vô biên, đến lúc đó đừng nói là báo đực, cho dù là cọp đực chúng ta cũng có thể bắt được!”
Tiểu Ngọc Nhi “Meo meo” kêu hai tiếng, có vẻ rất vui vẻ. Ngụy Nhất Đao ở một bên lại cực kỳ đau lòng, một đôi mắt mãnh liệt ai oán nhìn Lục Quý Trì: “Ta thật vất vả mới cho nó ăn mập lên một chút, điện hạ sao có thể…”
“Ngươi câm miệng,” Lục Quý Trì khóe miệng co giật nhìn kẻ cầm đầu này một cái: “Một ngày cho ăn năm bữa, bữa bữa lại thêm thịt mỡ, ngươi cho heo ăn à! Nhanh chỗ nào mát mẻ thì đi đi!”
“Nhưng mà có thể ăn là phúc, thịt nhiều đáng yêu…”
Ngụy Nhất Đao còn muốn giãy giụa, bị Lục Quý Trì cắt ngang: “Bảo bối, cắn mông hắn, cắn rồi ca ca lập tức cho người tìm tướng công cho ngươi.”
Tướng công! Muốn!
Tiểu Ngọc Nhi nhận được mệnh lệnh, lập tức rất hưng phấn, một chút do dự cũng không có, quay đầu liền nhào về phía Ngụy Nhất Đao.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Nhất Đao kinh hãi, che lấy mông nhảy sang một bên thương tâm kêu to: “Được lắm Tiểu Ngọc Nhi ngươi, lại vì dã nam nhân không biết ở đâu mà bán đứng lão tử, uống công lão tử thấy cái gì ngon cũng nghĩ đến ngươi… ngươi ngươi ngươi! Vong ân phụ nghĩa, trọng sắc khinh bạn!”
Trọng sắc khinh bạn thì thế nào?
Có tướng công rồi thì ai còn chơi cùng tên đại ngốc ngươi!
Tiểu Ngọc Nhi nhe răng, mắt to màu hổ phách nhìn chăm chú cái mông của Ngụy Nhất Đao không tha.
Ngụy Nhất Đao chợt cảm thấy cơ bắp trên mông mình căng lên, nhất thời cũng chẳng quan tâm đến đau buồn phẫn nộ nữa, vội vàng tung người lên nóc nhà.
Tiểu Ngọc Nhi không thể đi lên nóc nhà, tức giận, quay đầu hướng về phía Lục Quý Trì meo meo lên, giống như là đang nói: Hắn chơi xấu, ngươi bảo hắn xuống đây!
Lục Quý Trì biết tên nhóc này có linh tính, nhưng không nghĩ tới nó có linh tính như thế, lập tức không có ý tốt cười một tiếng, gọi Ngụy Nhất Đao ngồi xổm trên nóc nhà: “Ngươi một đại nam nhân, bắt nạt cô nương Ngọc Nhi của chúng ta, ngươi có xấu hổ không? Nhanh xuống đây!”
Đúng đấy! Xuống đây!
Tiểu Ngọc Nhi hướng về phía hắn ta phát ra tiếng gầm nhẹ khinh bỉ.
Ngụy Nhât Đao nhìn hàm răng sắc nhọn của nó mà nuốt nước bọt, quả quyết ôm lấy mái cong nhếch lên giả chết: “Cái gì ---- điện hạ nói cái gì --- trên đây gió quá lớn --- ta không nghe rõ ----”
Thế mà còn biết giả ngu! Lục Quý Trì lập tức liền bị hắn ta chọc cười: “Nghe không rõ à? Không sao, người đâu tới đây hai người, lên đó dìu Ngụy gia của các ngươi xuống.”
“Được!”
Một đám ám vệ xem náo nhiệt không chê việc lớn lập tức lặng lẽ cười xuất hiện từ chỗ tối, rất nhanh nhào về phía Ngụy Nhất Đao.
Ngụy Nhất Đao thay đổi sắc mặt, xoay người chạy, vừa chạy vừa thử cảnh cáo bọn họ: “Đám nhãi con các ngươi sẽ hối hận!”
Đãm nhãi con cười ha ha bày tỏ không sợ, bọn họ có điện hạ làm chỗ dựa đấy!
Lục Quý Trì: “Không sai, ai bắt được hắn, bổn vương trọng trọng thưởng!”
Ngụy Nhất Đao chật vật chạy trốn: “…!”
Thù oán gì vậy?!
Lúc mọi người ở đây nhốn nháo loạn tùng phèo, Tề Ngạn đột nhiên thoải mái nhàn nhã đong đưa cây quạt đi tới.
Thấy bọn họ chạy tới chạy lui đầy sân, mí mắt thanh niên hơi rút, nhịn không được nhổ nước bọt nói: “Nhà khác đều là mỹ nhân vờn quanh, oanh thanh yến ngữ, sao đến chỗ huynh liền trở thành tráng hán vui chơi, tiếng cười như sấm? Huynh… sẽ không thật sự giống như mọi người bên ngoài đoán, có đam mê khác?”
Vừa nói xong Lục Quý Trì liền một cước đạp tới: “Cút đi, lão tử thẳng hơn ngươi nhiều.”
Tề Ngạn cực kỳ thuần thục nhảy đi, hướng về phía hắn cười hắc hắc bị ổi, có điều…
“Thẳng hơn ta là có ý gì?”
Lục Quý Trì: “… Ngươi không cần biết, dù sao thì ngươi nghe kỹ cho ta, ai nếu muốn ai bổn vương thích nam nhân nữa, bổn vương quất chết hắn!”
Tề Ngạn lập tức chậc một tiếng: “Nói như vậy, huynh thích cô nương?”
Lục Quý Trì: “Nói nhảm!”
Tề Ngạn xen xét hắn, lại xem xét hắn.
Lục Quý Trì: “… Ngươi đó là ánh mắt gì?”
“Ta rất muốn tin tưởng huynh, nhưng dáng vẻ huynh xem nữ sắc như cặn bã… thật sự là không có sức thuyết phục gì.”
Thanh niên vẻ mặt khó xử, thấy Lục Quý Trì muốn đánh hắn ta, chẳng qua là loại chuyện này đánh cũng không có tác dụng gì, khóe miệng hắn hơi rút, quả quyết lựa chọn nói sang chuyện khác: “Ngươi vừa sáng sớm đột nhiên tới cửa, không phải là vì tìm người mắng chửi chứ?”
“… Đương nhiên là không phải.” Tề Ngạn nhìn hắn một cái, uống một ngụm trà điều chỉnh tâm tình một chút, lúc này mới nhiều chuyện nói: “Vị hôn thê của Lạc Đình, ngũ cô nương Vinh Quốc công phủ kia, huynh còn nhớ không?”
Khương Hằng? Lục Quý Trì lập tức hơi nhíu mày lại: “Nhớ, làm sao vậy?”
“Nàng ta hình như gặp chuyện rồi!”
Lục Quý Trì lập tức sững sờ: “Chuyện gì?”
“Nói là buổi sáng hôm nay lúc trời còn chưa sáng, nàng mang theo nha hoàn đến phòng đường tỷ của nàng, cũng chính là cô nương tứ phòng của Vinh Quốc công phỉ bắt lấy nàng ta đánh một trận, còn uy hiếp muốn giết chết nàng ta.”
Lục Quý Trì: “… Chuyện cười này tuyệt đối không buồn cười, đổi chuyện khác.”
“Ta con mẹ nó nói nghiêm túc đó, không có lừa huynh đâu!” Tề Ngạn lập tức chậc một tiếng: “Chẳng qua là dáng vẻ nàng dịu dàng gió thổi qua liền ngã kia, nói nàng tâm tư thâm trầm một chút, đầu óc linh hoạt một chút thì ta tin, nhưng sáng sớm xông đến khuê phòng người ta quát tháo thô lỗ như thế, nhìn thế nào cũng không phải là việc nàng có thể làm ra! Chớ nói chi vị tứ cô nương kia còn luôn miệng nói nàng ấn đầu mình vào trong nước, suỵt chút nữa sặc chết nàng ta… Việc hung hãn như vậy, Vĩnh Yên hầu phu nhân bà bà tương lai của nàng ngược lại thật sự có khả năng làm ra được, còn nàng? Đoán chừng lại là dáng vẻ vu oan hãm hại kia.”
Lục Quý Trì: “…”
Hắn đã nghe đến ngây người rồi.
Mặc dù đã sớm biết nha đầu kia trong ngoài không đồng nhất, thực chất bên trong là người hung tàn, nhưng đây cũng quá là hung tàn rồi! ---- Kết hợp với chuyện hôm qua đệ đệ của nàng đột nhiên phát bệnh, cùng với trước đó nhìn thấy Khương Viện làm khó dễ Khương Hằng ở Văn Uyên các, Lục Quý Trì cũng không hoài nghi là Khương Viện nói dối. Chẳng qua là hắn cảm thấy Khương Hằng hung tàn, cũng không phải là cảm thấy nàng không nên đánh người, hơn nữa người này lại am hiểu tính toán lòng người, lại can đảm trực tiếp ra tay…
Kẻ thù của nàng còn có đường sống sao?
“Huynh cũng cảm thấy như vậy? Chậc, mấy tiểu nữ tử này, mỗi ngày chỉ biết đấu qua đấu lại, vô cùng chán.”
Lời của Tề Ngạn khiến Lục Quý Trì tỉnh táo lại: “Không phải, làm sao ngươi biết những chuyện này?”
Tỷ muội đánh nhau là chuyện xấu, Vinh Quốc công phủ không có khả năng sẽ mặc cho tin tức truyền đi, Tề Ngạn bình thường công tử bột hoàn toàn không qua lại với Vinh Quốc công phủ, sao lại hiểu cặn kẽ chuyện trong nội viện nhà người ta như vậy?
“Còn không phải bởi vì nha đầu Hà Nhi chết tiệt kia!” Nói đến chuyện này Tề Ngạn liền nghĩ lại mà phát sợ: “Gần đây không phải nó luôn đi khắp nơi tham gia yến hội điều chỉnh tâm tình à, sau đó cũng không biết làm sao lại chơi với tứ cô nương Vinh Quốc công phủ kia. Vị tứ cô nương kia hôm qua gửi thiệp cho nó, mời nó hôm nay qua phủ một lần, nó không phải sáng sớm liền xuất phát à. Chuyện này vốn dĩ cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng Khương Hằng kia… Huynh cũng biết Hà Nhi trước đó đi tìm nàng gây phiền toái, ta sợ nó sau khi nhìn thấy người ta lại khinh suất, liền lấy danh nghĩa bái phỏng đại công tử nhà đó để vụng trộm đi theo, kết quả vừa mới vào cửa không bao lâu đã nhìn thấy vị tứ cô nương kia nước mắt nước mũi chạy đến cáo trạng trước mặt lão phu nhân, nói là Khương Hằng buổi sáng hôm nay nhân lúc bốn bề vắng lặng, mang theo nha hoàn thiếp thân vụng trộm đến phòng nàng ta, đủ kiểu ức hiếp và đe dọa nàng ta… Chậc, chọc tức lão phu nhân, lúc này liền sai người gọi Khương Hằng tới.”
Lão phu nhân kia từ trước đến nay cưng chiều Khương Viện lại không thích tỷ đệ Khương Hằng, Lục Quý Trì biết, nghe vậy lập tức nhíu mày lại: “Sau đó thì sao?”
Đầu năm nay chú trọng hiếu đạo, cho dù Khương Hằng làm việc cẩn thận, không để lại nhược điểm gì, nhưng nếu như lão phu nhân kia khăng khăng muốn trừng phạt nàng, chỉ sợ nàng cũng không có được chỗ tốt gì.
“Sau đó ta cũng không biết, đây rốt cuộc cũng là việc nhà người ta, một người ngoài như ta cũng không tiện ở lại thêm. Chẳng qua lúc ta đi ra thì trông thấy kế mẫu kia của Khương Hằng vội vàng chạy tới, không biết có phải là qua đó giúp nàng không.” Tề Ngạn thẳng vai lên một chút: “Mặc dù không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà ta thấy ngũ cô nương kia sau khi nghe xong đầu đuôi sự việc thì cực kỳ giật mình, chắc là cũng không nghĩ tới sẽ có người dùng thủ đoạn vụng về như thế để đối phó với nàng…”
Không.
Hắn có thể chắc chắn Khương Viện sẽ có vẻ vụng về như vậy, đều là nàng đã sắp xếp tốt rồi.
Lục Quý Trì nhìn vẻ mặt ngây thơ của đồng bọn, trong lòng sinh ra một loại cảm giác ưu việt ngọt ngào ---- người phàm ngu xuẩn, các ngươi căn bản không biết bộ mặt thật của nàng.
**
Khương Hằng không biết Lục Quý Trì đang nghe chuyện bát quái của mình từ Tề ngạn, thấy Khương Từ mặt không biến sắc uống một hơi cạn sạch chén thuốc nghe thôi cũng cảm thấy đắng, trong lòng nàng hơi đau, lấy miếng mứt hoa quả đưa cho hắn.
Khương Từ cong một đôi mắt cười bỏ mứt hoa quả vào trong miệng: “Ngọt.”
“Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Khương Từ nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, cuối cùng mới chớp mắt nói: “Nghe nói tứ tỷ tỷ sáng nay bị đánh, còn suýt chút nữa bị người ta ném vào hồ nước…”
Động tác trong tay Khương Hằng dừng lại: “Đệ nghe ai nói?”
Giọng nói của nàng dịu dàng, nghe không ra vui buồn, nhưng Khương Từ biết nàng không vui, vội nói: “Không có ai nói lung tung với đệ cả, chuyện này là đệ moi ra được từ trong miệng A Hòa. Vừa rồi đệ ấy tới tìm đệ chơi, không cẩn thận lộ một chút dấu vết… nhưng mà A Hòa chỉ nói một nửa liền bị mẫu thân gọi đi, a tỷ, tứ tỷ tỷ, chắc chắn cáo tráng với lão thái thái rồi? Lão thái thái có phạt tỷ không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook