Bổn vương muốn yên tĩnh
-
Chương 33:
“Những thứ này, A Trì lấy được từ chỗ nào?”
Dù trong lòng đã tức giận, trên mặt của đế vương trẻ tuổi vẫn là gió xuân ấm áp, chỉ là một đôi mắt lúc nào cũng ẩn chứa ý cười, nhưng đột nhiên lạnh giá hơn trước kia mấy phần.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uy thế của đế vương vô hình mà mạnh mẽ, mặc dù nể mặt những mật thư này, ca ca được lợi này sẽ không tùy tiện làm thỉ mình, nhưng da đầu của Lục Quý Trì vẫn không nhịn được mà run lên. Chẳng qua là run thì run, trên mặt lại không thể rụt rè, hắn giương cằm lên, kiêu ngạo lại đắc ý nói: “Chính là đêm hôm qua lúc Văn Uyên các bốc cháy, thủ hạ của thần đệ xông vào cứu người phát hiện được! Thần đệ cũng đã đối chiếu kiểm tra rồi, bút tích bên trên này đúng là của tên khốn Mạnh Xuân Lâm kia! Hoàng huynh nhanh chóng hạ chỉ điều tra kỹ Văn Uyên các và tên họ Mạnh kia đi, sau lưng hắn ta chắc chắn là con cá lớn!”
Phát hiện ra chứng cứ phạm tội quan trọng như vậy nhưng không trực tiếp giao lên, mà giữ lại tặng cho người ta, chuyện này khiến Chiêu Ninh Đế biết, Tả tướng chắc chắn là không may. Nói thế nào thì lão đầu cũng đã giúp hắn một đại ân, Lục Quý Trì đương nhiên sẽ không lừa ông ta.
“Chuyện Văn Uyên các bốc cháy trẫm đã nghe nói rồi, chỉ là…” Chiêu Ninh Đế ý tứ không nhỏ nhíu mày: “Khi đó Văn Uyên các dường như đã đóng cửa rồi, thủ hạ của A Trì đến đó làm gì?”
Trong lòng Lục Quý Trì căng thẳng, thu hồi lại nụ cười lộ ra một chút vẻ mặt buồn bực: “Chuyện này nói ra dài dòng…”
“Không vội, từ từ nói.” Không đợi hắn nói xong Chiêu Ninh Đế đã nghiêng đầu nói với Tần Tranh: “Giúp A Trì mang một cái ghế dựa tới.”
Tần Tranh nhìn Lục Quý Trì một cái, làm theo.
“Chuyện phải bắt đầu nói từ hôm thọ yến An Quốc công hôm ấy, thần đệ ngoài ý muốn mà rơi xuống nước…”
Trên đường vào cung Lục Quý Trì đã cẩn thận sắp xếp lại tất cả lời nên nói một lần, lúc này liền xuôi theo tuyến thời gian, kỹ càng giải thích đầu đuôi câu chuyện một lần, làm thế nào mình phát hiện ra hôm đó rơi xuống nước không phải là chuyện ngoài ý muốn, lại vì sao lại phải tiếp cận Mạnh Uyển Nghiên. Chẳng qua là hắn không nói tới Khương Hằng, chỉ là ngoài ý muốn ngửi được mùi thơm trên người Mạnh Uyển Nghiên mới có thể nhận ra nàng ta --- mặc dù nói ra Khương Hằng có thể khiến cho Chiêu Ninh Đế tin tưởng hắn hơn, nhưng Khương Hằng đã giúp hắn, hắn không muốn những chuyện này liên lụy đến nàng, tránh mang đến cho nàng những phiền phức không cần thiết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu niên nói rõ trôi chảy, vẻ mặt cũng là lúc nên tức giận thì tức giận, lúc nên phiền muộn thì phiền muộn, nhìn không ra bất cứ dị thường nào, Chiêu Ninh Đế yên lặng lắng nghe không nói, đôi mắt hơi rũ xuống giống như một vũng đầm sâu đen nhánh, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
“… Chuyện chính là như vậy, lúc đầu thần đệ nghĩ trước tiên là bắt người giật dây kia, sau đó lại xin hoàng huynh xử trí, không nghĩ tới trời xui đất khiến lại phát hiện ra manh mối quan trọng như vậy, lúc này không chờ nổi mà tới.” Rốt cuộc cũng nói xong, Lục Quý Trì âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại cẩn thận nhớ lại một lần, xác định không có chỗ nào không đúng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Ninh Đế: “Chuyện Mạnh Uyển Nghiên đốt Văn Uyển các xảy ra đột ngột như vậy, những người kia chắc chắn là không nghĩ tới, hoàng huynh nhanh chóng phái người đi ngồi chờ đi, nhất định có thể phát hiện ra!”
Chiêu Ninh Đế nhìn hắn thật sâu một cái, hồi lâu, mặt mày khẽ thả lỏng nở nụ cười: “Ta biết rồi. Chỉ là… chịu sự uất ức lớn như thế, A Trì sao lại không nói cho trẫm biết sớm một chút?”
Trong lòng Lục Quý Trì tự nhủ dẹp đi, nói cho huynh biết sớm một chút thì huynh sẽ tin? Trên mặt lại nhấp môi một cái, có chút không được tự nhiên nhìn hắn ta: “Hoàng huynh quốc sự bận rộn, chứng cứ chưa xác thực, thần đệ không dám tùy tiện quấy rầy hoàng huynh. Hơn nữa lúc trước thần đệ tin vào lời gièm pha, bị người ta lợi dụng, làm… làm rất nhiều việc không biết điều, thần đệ cũng sợ… sợ hoàng huynh không tin đệ.”
Hắn thẳng thắn như vậy liền khiến Chiêu Ninh Đế cảm thấy hơi động, lại nhìn thiếu niên mặt mày sáng sủa, không còn sự u ám ngày xưa, lập tức cảm thấy thuận mắt không ít, sát khí lúc trước quanh quẩn trong lòng cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Đây thật sự là một chuyện thần kỳ, phải biết rằng lúc trước bệ hạ trông thấy hùng đệ đệ, mười lần thì có chín lần đều muốn đánh hắn thậm chí là trực tiếp tiễn hắn vào chỗ chết.
Thấy ca ca được lợi này nhìn mình không nói lời nào, Lục Quý Trì cảm thấy hơi căng thẳng, quả quyết ném cho hắn ta một ánh mắt tủi thân lại quật cường, còn mang theo một chút thận trọng: “Thần đệ tự biết có lỗi, không dám yêu cầu xa vời hoàng huynh ngay lập tức tin đệ, chỉ là còn nhiều thời gian, đệ chắc chắn sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho hoàng huynh xem!”
Chiêu Ninh Đế lập tức cảm thấy, đệ đệ này sợ là sắp thành tinh rồi.
Nhìn vẻ mặt này thần thái này, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy mềm lòng không nói, mà vẫn khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác không tin hắn từng phạm sai lầm.
Trong nháy mắt như thế, hắn ta cảm thấy có chút không đúng, nhưng thiếu niên trước mắt này vẫn là gương mặt đó, người thì vẫn là người đó, mặc dù cách đối nhân xử thế thay đổi không ít, nhưng cũng không quá khác người…
Chiêu Ninh Đế cảm thấy hơi mệt mỏi, hồi lâu mới chậm rãi cười một tiếng: “Đệ có thể nghĩ như vậy, trẫm rất vui. Được rồi, nhanh đến Thọ Ninh cung cùng mẫu hậu dùng bữa đi, mẫu hậu sợ là đã chuẩn bị đồ ăn xong chờ đệ rồi.”
Thiếu niên đầu tiên là sững sờ, đợi đến khi kịp phản ứng lại thì lập tức lùi lại một bước gượng cười nói: “Chuyện đó, trước khi vào cung Tề Ngạn đã hẹn thần đệ ăn cơm, thần đệ cũng đồng ý rồi, cho nên hôm nay sợ là chỉ có thể đi vấn an mẫu hậu, sau đó…”
“Mẫu hậu quan trọng hay là Tề Ngạn quan trọng?”
“… Đương nhiên là mẫu hậu quan trọng,” Lục Quý Trì chưa từ bỏ ý định giãy giụa nói: “Chỉ là hoàng huynh vẫn luôn dạy bảo thần đệ làm người phải giữ lời…”
Chiêu Ninh Đế: “Trẫm không nhớ là trẫm đã từng dạy đệ cái này.”
Lục Quý Trì: “…”
Thấy hùng đệ đệ không dám tin nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ á khẩu không trả lời được, tâm tình của Chiêu Ninh Đế bỗng nhiên tốt hơn nhiều, hắn ta khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Được rồi, mau đi đi, đừng để mẫu hậu đợi lâu.”
“… A.”
Nhìn bóng lưng thiếu niên giãy giụa thất bại, ủ rũ rời đi, trong mắt Chiêu Ninh Đế nhịn không được mà lộ ra mấy phần ý cười rõ ràng: “Ngươi thấy thế nào?”
Tần Tranh ở một bên vẫn luôn không lên tiếng nhìn hắn ta một cái, công bằng nói: “Chính là dựa theo biểu hiện và lý do từ chối vừa rồi mà nói, không giống như là làm bộ.”
“Đúng vậy, trông có vẻ dễ chịu hơn trước kia, khiến trẫm cũng không sinh ra tư tưởng giết đệ ấy nữa.” Chiêu Ninh Đế cầm lấy mấy phong mật thư kia mở ra, nở nụ cười nói: “Thôi, nhìn thêm một chút đi.”
Đây chính là ý tứ tạm thời không giết, tiếp tục quan sát. Tần Tranh hiểu ý, ngược lại nhìn về phía mấy phong mật thư kia: “Vừa rồi Tấn vương nói, người uy hiếp Mạnh Uyển Nghiên câu dẫn hắn là…”
Động tác trong tay Chiêu Ninh Đế dừng lại, nụ cười đột nhiên phai nhạt đi mấy phần: “Chuyện này… ngươi đích thân đi điều tra.”
Tần Tranh dừng lại: “Vâng.”
**
Mặc dù không có rõ ràng tỏ thái độ, nhưng Chiêu Ninh Đế bảo hắn đi ăn cơm cùng Thái hậu, chuyện này nói ra hắn ta đã tạm thời buông sát tâm đối với hắn xuống.
Lục Quý Trì nhẹ nhàng thở phào thật dài, cả người đều nhẹ nhõm hơn.
Sau này chỉ cần cố gắng lấy được cảm tình của ca ca được lợi này là được rồi, gặp phải âm mưu quỷ kế gì cũng có thể hào phóng cáo trạng, không cần tự mình phí não nữa…
Hạnh phúc quá!
Phải nhanh nói cho mẹ biết tin tức tốt này!
Hắn nghĩ đến liền chạy như bay về phía Thọ Ninh cung, không nghĩ tới vừa đi được một nửa liền thấy Khương Hằng từ trên con đường nhỏ không xa lượn lờ đi tới.
“Tham kiến bệ hạ.”
“Sao ngươi lại ở đây?” Lục Quý Trì nhìn thoáng qua phương hướng lúc đến của nàng, hiểu ra: “Tới thỉnh an Tần thái phi?”
Khương Hằng mỉm cười gật đầu: “Điện hạ đây là muốn đi đâu?”
“Đi ăn món ăn đen tối.” Lục Quý Trì lúc này tâm tình rất tốt, thấy xung quanh ngoại trừ nha hoàn thiếp thân Nguyệt Viên của Khương Hằng ra không có người khác, nhịn không được liền đảo mắt một vòng, làm vẻ mặt thống khổ.
Thiếu niên tướng mạo anh tuấn, dù là cố ý làm vẻ mặt kỳ quái cũng không có vẻ xấu, ngược lại có loại cảm giác tinh thần phấn chấn, Khương Hằng dừng lại, trong mắt hiển hiện một chút ý cười: “Cái gì là đồ ăn đen tối?”
Lục Quý Trì dưới ánh nhìn chăm chú quái dị của Nguyệt Viên thấp giọng nói: “Chính là đồ ăn vô cùng khó ăn.”
Dáng vẻ hắn thần bí lại rất vui vẻ, Khương Hằng không biết sao lại hào hứng, học theo dáng vẻ của hắn thấp giọng nói: “Trong cung sao lại có thể có đồ ăn vô cùng khó ăn?”
“Cái này không thể nói cho ngươi biết được.” Nói thế nào cũng là mẹ ruột nhà mình, có ghét bỏ hơn nữa cũng không thể để người khác biết được khuyết điểm của bà.
… Đây chính là đùa cợt nàng chơi sao? Khương Hằng liếc nhìn hắn một cái: “Vậy chúc điện hạ ăn vui vẻ.”
Lục Quý Trì lập tức liền vui vẻ: “Đã nói là đồ ăn vô cùng khó ăn rồi, ngươi còn chúc ta ăn vui vẻ à?”
“Nếu điện hạ không muốn ăn thì cũng có thể không đi. Nhưng điện hạ chẳng những định đi mà còn có vẻ rất vui vẻ, điều này chứng minh đồ ăn kia có khó ăn hay không đối với điện hạ cũng không quan trọng.” Khương Hằng chậm rãi nở nụ cười: “Thần nữ không chúc điện hạ ăn vui vẻ, chẳng lẽ lại phải chúc điện hạ ăn không vui?”
Lục Quý Trì: “…”
Lời nói rất có đạo lý, hoàn toàn không có cách nào phản bác được.
“Khục, cái đó, chuyện Văn Uyên các bốc cháy ngươi biết chứ?” Sau khi phát hiện ra kỹ năng miệng pháo không lợi hại như đối phương, hắn quả quyết lựa chọn nói sang chuyện khác.
Khương Hằng cong môi, nhìn hắn một cái nói: “Biết rồi.”
“Vậy kết cục của Mạnh Uyển Nghiên và Mạnh Xuân Lâm…”
“Cũng nghe nói rồi.”
Thấy nàng nói đến chuyện này vẻ mặt lạnh nhạt, một chút chấn động cũng không có, Lục Quý Trì không nhịn được tò mò: “Ngươi không có cảm tưởng gì?”
Người bên ngoài nghe thấy chuyện này hoặc là thương tiếc hoặc là tức giận, nàng cũng coi như là một nửa người biết chuyện, làm sao một chút phản ứng cũng không có?
“Cảm tưởng?” Khương Hằng nhíu mày: “Loại chuyện này không phải rất thường gặp à, thần nữ không có cảm tưởng gì đặc biệt.”
“… Thường gặp?”
“Quyền lực dục vọng, yêu hận tình thù, trên đời này mỗi ngày đều có người vì chúng là làm tổn thương lẫn nhau, tranh đấu với nhau, quả thực rất thường gặp.” Khương Hằng nhìn hắn một cái: “Điện hạ không cảm thấy như vậy sao?”
Lục Quý Trì hoàn toàn không biết nói tiếp thế nào, cô nương này nói chuyện quá chặn họng người ta rồi.
Rũ mắt xuống che giấu sự hài hước trong mắt, Khương Hằng lại nói: “Có điều ta quả thật không thể hiểu được hành động của bọn họ, trong mắt ta, thứ bọn họ theo đuổi không dùng được, hoàn toàn kém một cái bánh bao thực sự có thể khiến người ta ăn no.”
Danh lợi mà Mạnh Xuân Lâm cầu cũng tốt, tình yêu mà Mạnh Uyển Nghiên cầu cũng được, đều là những thứ nhìn thì lộng lẫy thật ra thì vô dụng, mất đi rồi cũng không chết được, có được thì cũng không thể sống lâu hơn một chút.
Lục Quý Trì nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, sau đó kỳ lạ phát hiện ra mình lại cảm thấy nàng nói rất có lý.
Đây là sắp bị tẩy não rồi! Khóe miệng thiếu niên hơi giật, muốn nói gì đó, cách đó không xa bỗng nhiên có một cung nhân vội vàng đi tới: “Ngũ cô nương, Vinh Quốc công phủ phái người tới mời cô nương về, nói là đệ đệ của cô nương đột nhiên phát bệnh.”
Khương Hằng sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Điện hạ, thần nữ…”
Giọng nói của cung nhân kia không nhỏ, Lục Quý Trì cũng nghe thấy, không đợi nàng nói xong đã phất tay nói: “Được rồi, đi nhanh lên đi.”
“Thần nữ cáo lui.”
Khương Hằng vội vàng rời đi, Lục Quý Trì suy nghĩ, quay đầu tìm Ngụy Nhất Đao chờ ở bên ngoài cung, thấp giọng dặn dò hai câu, lúc này mới một lần nữa đi về phía Thọ Ninh cung.
Sau nửa khắc, hai vị thái y xuất hiện ở Vinh Quốc công phủ.
“Tần thái phi lệnh cho chúng thần đến xem bệnh cho tứ công tử quý phủ, không biết người bệnh hiện tại thế nào?”
Lúc nàng xuất cung di mẫu vừa ngủ, nào có thể biết được chuyện của nàng… Khương Hằng nghe thấy mà ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên ấm áp.
Là hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook