Bổn vương muốn yên tĩnh
-
Chương 27:
Chiêu Ninh Đế uống liên tục ba chén trà mới xua đi được hương vị đáng sợ như đắng như chát, lại mang theo một chút vị chua kỳ lạ kia.
Lục Quý Trì đã chạy đi rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ tới dáng vẻ vừa buông đĩa xuống liền nhanh chóng cáo từ của hắn, Chiêu Ninh Đế đặt chén trà xuống, cảm thấy cạn lời lại có chút buồn cười.
Đây là to gan quá rồi! Lại dám trả đũa hắn ta!
Có điều loại thủ đoạn ngây thơ này cũng không quá đáng ghét, ngược lại khiến Chiêu Ninh Đế nhớ tới thời kỳ trẻ con ngây ngô không lo lắng, thậm chí… đế vương trẻ tuổi lắc đầu bật cười, rất ngạc nhiên bản thân mình lại có khoảnh khắc muốn tiếp tục dung túng Hùng đệ đệ kia như thế.
“Bệ hạ, Tần tướng quân cầu kiến.”
Lâm Phúc bỗng nhiên cong người từ ngoài cửa đi vào, Chiêu Ninh Đế hoàn hồn, phất tay áo nói: “Để hắn vào.”
“Vâng. Tần tướng quân, mời.”
Tiếng bước chân vững vàng vang lên, thanh niên cao lớn tuấn lãng một thân mũ giáp đi vào: “Tham kiến bệ hạ.”
“Đứng lên đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tạ bệ hạ, Hổ Lang doanh bên kia…” Tần Tranh đến báo cáo việc quân, hồi báo xong liền muốn đi, bị Chiêu Ninh Đế gọi lại.
“Tấn vương bên kia, gần đây có động tĩnh gì không?”
“Không có động tĩnh, an phận khác thường.” Nói đến cái này, Tần Tranh cũng không nhịn được nhíu mày, Tấn vương rách cả ngày làm trò yêu, tất cả mọi người đều quen rồi, bây giờ hắn đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy không thích ứng được.
“An phận khác thường…” Chiêu Ninh Đế chậm rãi cầm lấy khăn lau miệng một cái: “Trẫm biết rồi, ngươi đi đi.”
“Thần cáo lui.”
“Chờ một chút.”
“Bệ hạ?”
Ánh mắt rơi lên trên miếng bánh bạch ngọc còn chưa ăn xong ở trên đĩa, ánh mắt Chiêu Ninh Đế lóe lên, nở nụ cười: “Tiến cung vào lúc này, vẫn chưa ăn cơm trưa nhỉ? Nào, ăn cái này trước đi.”
Cái đống trắng trắng này là gì? Tần Tranh không rõ ràng lắm, nhưng vẫn làm theo, sau đó…
“Phụt ----!”
“Ha ha ha trẫm có thể coi là nhìn thấy dáng vẻ khuôn mặt băng sơn của ngươi tan vỡ rồi!”
Tần Tranh: “…!”
Thế mà lại đùa cợt hắn ta! Hoàng đế rách! Ngây thơ! Vô vị!
Thanh niên ở trên sa trường trúng tên bị chém cũng chưa từng trở mặt không nhịn được, liếc mắt.
Chiêu Ninh Đế vừa cười vừa chỉ hắn: “Liếc mắt nhìn trẫm, bất kính với trẫm, phạt ngươi ăn thêm miếng nữa!”
Tần Tranh: “…”
Hoàng đế rách này mắt cũng quá tinh rồi!
Thấy hắn ta sắc mặt biến thành màu đen cầm lên một miếng bạch ngọc, dáng vẻ xúi quẩy “Hôm nay không nên tiến cung”, Chiêu Ninh Đế thoải mái cười to, sự bực bội trong lòng sinh ra bởi vì chính sự được quét sạch sành sanh, dẫn theo việc đối với Lục Quý Trì cũng nhiều thêm mấy phần kiên nhẫn.
Nếu như đệ đệ này thật sự bằng lòng từ đây an phận về sau, làm vương gia rảnh rỗi phú quý… dùng sao cũng dung túng nhiều năm như vậy, dung túng thêm một hai hình như cũng không phải là không thể?
**
Có thể cái rắm.
Nhìn sổ con Tần Tranh đưa tới ở trên bàn, Chiêu Ninh Đế bật cười vì suy nghĩ mấy ngày trước đây của mình.
Hùng đệ đệ vẫn là Hùng đệ đệ kia, chẳng qua là trưởng thành rồi tâm tư sâu hơn rồi, thủ đoạn tìm đường chết cũng càng cao mà thôi.
“Bệ hạ…”
“Đều nói nhị cô nương Mạnh gia kia kiêu căng tự mãn, mắt cao hơn đầu, đi điều tra một chút, đệ đệ tốt này của trẫm làm thế nào chiếm được trái tim nàng ta, làm cho cô nương người ta chủ động xuất kích.”
“Vâng.” Tần Tranh lạnh lùng đáp lời: “Vậy Tấn vương bên kia…”
“Trước tiên án binh bất động, trẫm muốn nhìn xem đệ ấy sẽ làm đến bước nào,” đế vương trẻ tuổi dựa vào trong long ỷ mỉm cười, mặt mày ấm áp: “Cũng muốn xem xem phía sau chuyện này rốt cuộc là ai ra chủ ý cho đệ ấy.”
Ngoài miệng nói ghét nhóm quý nữ trong tranh, thật ra là âm thầm làm việc, quyến rũ… hoặc là nói ép người ta chủ động thuận theo, loại thủ đoạn cao minh lấy lui làm tiến này cũng không phải Tấn vương rách chỉ có dã tâm không có đầu óc, hoặc là Tôn tiên sinh chỉ có khôn vặt bên cạnh đệ ấy có thể nghĩ ra được.
Ánh mắt Tần Tranh lạnh lùng sắc nhọn gật gật đầu, lui xuống.
Chiêu Ninh Đế nhìn bóng lưng hắn ta, ý cười trên mặt không thay đổi, ánh mắt lại giống như một đầm nước ngầm ngàn năm, một mảng đen kịt, sâu không thấy đáy.
Lục Quý Trì còn không biết giá trị thiện cảm của Chiêu Ninh Đế đối với mình lại lập tức trở về không rồi, gần đây hắn bận việc với Mạnh Uyển Nghiên, lại muốn điều tra nội tình của Việt vương phi, tâm tư không có một chút nào đặt ở trong cung. Mãi đến buổi chiều hôm nay, lúc hắn tiến cung thăm Thập công chúa, Thập công chúa hỏi hắn: “Ca ca, nghe nói muội chẳng mấy chốc nữa sẽ có tẩu tẩu, là thật sao?”
Lục Quý Trì miếng trái cây gặm, nghe nói như thế ngẩn người: “Tẩu tẩu gì? Không có.”
Thập công chúa nghiêng đầu, chớp đôi mắt to đen lúng liếng nói: “Thế nhưng Cửu tỷ tỷ nói, hôm trước lúc tỷ ấy đi Văn Uyên các mua sách, trong lúc vô tình nhìn thấy nhị cô nương nhà Tả tướng đưa hầu bao cho huynh… ca ca, huynh không thích vị nhị cô nương kia sao? Vậy tại sao phải nhận hầu bao của nàng ta?”
Lục Quý Trì cảm thấy hơi kinh hãi, gần như là lập tức lắc đầu nói: “Cửu tỷ tỷ của muội nhìn lầm rồi, người đó không phải là huynh.”
“Không phải huynh?” Thập công chúa mờ mịt phút chốc, nhưng thấy huynh trưởng vẻ mặt kiên định, rất nhanh liền gật đầu biểu thị tin tưởng: “Vậy ca ca lúc nào thì tìm tẩu tẩu cho muội? Hì hì, muội muốn tẩu tẩu!”
Quan hệ của hai huynh muội gần đây gần gũi hơn khá nhiều, tiểu cô nương lại là người thuận cọc mà leo, trước đó thấy Lục Quý Trì đều không dám nói chuyện lớn tiếng, bây giờ cũng dám đầu trộm đuôi cướp mà trêu ghẹo hắn.
“… Không biết, muội giúp huynh nghĩ một người đi.” Khóe miệng Lục Quý Trì hơi co rút nhìn nàng một cái, trong lòng lại giật mình: Thời cơ đã đến, không thể kéo dài được nữa.
Hắn và Mạnh Uyển Nghiên mặc dù chỉ là âm thầm diễn trò cho người phía sau màn xem, không qua lại ở trước mặt mọi người quá nhiều, nhưng nếu Cửu công chúa đã có thể trong lúc vô tình trông thấy bọn họ, những người khác đương nhiên cũng có thể, đừng nói chi là Chiêu Ninh Đế nhìn chằm chằm vào hắn.
---- Huynh ấy sẽ nghĩ như thế nào?
---- Đó còn cần phải nói, chắc chắn là cảm thấy hắn lại lén lút gây chuyện!
Lục Quý Trì nghĩ đến liền bắt đầu căng thẳng, mặc dù phản ứng của Chiêu Ninh Đế nằm trong dự liệu của hắn, hắn cũng có niềm tin chắc chắn huynh ấy sẽ không lập tức ra tay với mình, nhưng cái này dù sao cũng chỉ là suy đoán chủ quan của hắn, lỡ như Chiêu Ninh Đế gần đây tâm tình không tốt hay là bị cái gì khác kích thích…
Ai biết huynh ấy có thể khai đao sớm với đệ đệ không an phận không?!
Lại vừa nghĩ Việt vương phi bên kia chậm chạp không có tiến triển, dông dài như thế nữa cũng không có tác dụng gì, lúc này hắn liền ném trái cây đã cắn một nửa đi rồi đứng lên: “Ca ca còn có việc đi trước, hôm nào quay lại thăm muội!”
“A…” Thập công chúa mờ mịt mà đứng dậy từ trên chiếc ghế xích đu nhỏ, vẫy vẫy móng vuốt với hắn: “Vậy ca ca tạm biệt!”
**
“Phái người thông báo cho Mạnh Uyển Nghiên biết, bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch.”
Thấy Lục Quý Trì tiến cung không bao lâu liền đi ra, còn thần sắc vội vã vẻ mặt căng thẳng, Ngụy Nhất Đao lập tức lo lắng: “Điện hạ, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì, chính là đột nhiên phát hiện ra thời cơ đã đến, không thể kéo dài được nữa.”
Ngụy Nhất Đao ngẩn người: “Nhưng Việt vương phi ở bên kia chúng ta vẫn chưa tra được đầu mối gì hữu dụng, nếu cứ kết thúc kế hoạch như vậy, muốn tra nàng ta nữa thì không dễ dàng như hiện tại.”
Mạnh Uyển Nghiên là một quân cờ rất quan trọng, nếu nàng ta đột nhiên xảy ra chuyện, Việt vương phi và người giật dây chắc chắn sẽ hoài nghi, tiến vào trạng thái đề phòng. Lục Quý Trì cũng bởi vì chuyện này mới muốn Mạnh Uyển Nghiên phối hợp với mình diễn một màn kịch như thế, mà không phải là ngay từ đầu đã để nàng ta đi thẳng thắn với Tả tướng, trực tiếp rút củi dưới đáy nồi.
“Ta biết.” Trong lòng Lục Quý Trì khổ cực kỳ, thở một hơi thật dài nói: “Vậy cũng hết cách rồi, chuyện của Việt vương phi có thể từ từ tra, hoàng huynh bên này không cẩn thận thì sẽ rơi đầu, ngươi nói, cái nào quan trọng?”
Vậy rõ ràng là đầu quan trọng. Ngụy Nhất Đao hiểu rồi, sâu xa thở dài theo: “Ta biết rồi, ta liền đi. Có điều điện hạ, chúng ta vì sao không trực tiếp quy phục bệ hạ, để ngài ấy đi thăm dò những chuyện này? Ngài ấy nhiều nhân thủ, chuyện tra được chắc chắn nhanh hơn chúng ta.”
“Chứng cứ gì cũng không lấy ra nổi, nội tình gì cũng không biết, cứ trên dưới mồm mép đụng một cái liền nói mình muốn quy hàng như vậy, ngươi cảm thấy hoàng huynh sẽ tin sao?” Lục Quý Trì nhìn hắn ta một cái: “Huynh ấy vốn đã muốn giết ta rồi, chuyện này lỡ như cảm thấy là ta đổi cách làm trò yêu, ngươi đoán xem, huynh ấy có thể không kiên nhẫn trực tiếp chém ta không?”
Ngụy Nhất Đao: “… Có.”
“Đó còn không phải!” Lục Quý Trì càng nói càng cảm thấy bực mình, vung vung tay thúc giục nói: “Nhanh đi tìm Mạnh Uyển Nghiên, nhanh lên!”
“Rõ!”
Ngụy Nhất Đao rất nhanh chạy đi, Lục Quý Trì lúc này mới thoáng an tâm, về nhà chờ tin tức.
Nhưng mà Mạnh Uyển Nghiên bên kia lại chậm chạp không có động tĩnh.
“Chuyện gì xảy ra, nàng ta làm sao còn không hành động? Không phải đã sớm không đợi kịp nữa rồi sao?” Lục Quý Trì có chút mơ hồ, vội vàng bảo Ngụy Nhất Đao đi thăm dò.
Ngụy Nhất Đao rất nhanh quay lại: “Mạnh cô nương nói mẫu thân nàng ta vài ngày trước bị nhiễm phong hàn, thân thể hơi không tốt, nàng ta lo lắng thân thể của mẫu thân, muốn đợi bà ấy khỏi bệnh rồi lại nói.
“Tin tức là thật?”
“Ta điều tra rồi, là thật.”
“Vậy nàng ta có nói khi nào hành động không?”
“Nói là sẽ nhanh thôi.”
Lục Quý Trì nhíu lông mày: “Vậy thì đợi thêm hai ngày xem xem.”
Ngụy Nhất Đao gật đầu đi xuống.
Đúng lúc này, Tề Ngạn tới.
Thấy hắn ta một thâm áo bào tím diễm lệ, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng, trên mặt cảnh xuân tươi đẹp lại không nhìn thấy tinh thần sa sút trước đó, Lục Quý Trì lập tức liền tò mò: “Tâm tình không tệ, chuyện của muội muội ngươi đều giải quyết rồi?”
“Đúng vậy, giày vò lâu như vậy, nha đầu kia cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi.” Tề Ngạn nhảy lên trên ghế, nhấc chân lên bắt chéo chân.
“Giải quyết như thế nào?” Lục Quý Trì nhíu mày, tính cách của Tề Hà thoạt nhìn cũng không phải là người có thể tùy tiện buông bỏ.
“Mẫu thân ta mỗi ngày tẩy não muội ấy, sau khi tẩy đến gần đủ rồi, ta đi tìm họ Lạc xin một bức thư tình, sau khi muội ấy xem xong thì khóc lớn một hồi, ngày hôm sau liền phấn chấn trở lại.”
Lục Quý Trì nhịn không được nói: “Thật không? Sẽ không phải là lại dỗ ngươi nữa chứ?”
Tề Ngạn lắc lư cái chân bắt chéo: “Ngay từ đầu ta cũng có chút lo lắng, sau khi thả muội ấy ra cửa thì vụng trộm đi theo muội ấy vài ngày, nhưng muội ấy không có làm cái gì nữa, cũng bằng lòng nghe lời của mẫu thân ta cân nhắc chuyện xuất giá, ta thấy có lẽ là buông bỏ rồi.”
Rất tốt, lần này tiểu nha đầu Khương gia kia có thể yên tâm sống qua ngày rồi.
Lục Quý Trì cảm thấy thoải mái, cười ném cho hắn ta một quả trái cây: “Chúc mừng.”
“Đa tạ đa tạ,” Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Tề Ngạn bây giờ nhìn cái gì cũng đắc ý, nói xong tràn đầy phấn khởi nói: “Hôm nay trời không tệ, chúng ta đi Xuân Phong lâu nghe hát? Nơi đó có cô nương mới tới, giọng nói được gọi là ngọt ngào, giọng nói được gọi là tốt, đảm bảo huynh đi một lần còn muốn đi lần thứ hai!”
Xuyên tới đây lâu như vậy vẫn luôn không được chứng kiến những thứ này, Lục Quý Trì có chút động lòng, suy nghĩ, đồng ý. Có điều…
“Ta chỉ nghe hát, không làm gì khác.”
“Khác?” Tề Ngạn đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó liền dung tục nở nụ cười: “Cái gì khác?”
Lục Quý Trì: “… Lòng dạ ngươi biết rõ.”
Hắn là người đứng đắn, cảm ơn.
**
Lúc Lục Quý Trì và Tề Ngạn chậm rãi đi về phía Xuân Phong lâu, Khương Hằng cũng cùng Lạc Như ra cửa.
Sinh thần của Vĩnh Yên hầu phu nhân sắp đến rồi, hai người dự định ra ngoài dạo chơi, nhìn xem có đồ gì thích hợp có thể mua làm lễ vật.
“Ngươi nói ca ca ta cũng thật là, cái chân này bị thương vừa lành lại chạy lung tung khắp nơi, cũng không biết là đi làm gì, lại khiến ngươi đi một chuyến uổng phí!” Lạc Như vừa đi vừa nói, vẻ mặt có chút không vui vẻ.
Khương Hằng cười liếc nàng ta một cái: “Ca ca ngươi vì dưỡng thương mà ở trong nhà buồn bực lâu như vậy, lúc này thật vất vả mới bỏ lệnh cấm, muốn đi ra ngoài cũng là bình thường. Về phần ta, biết ca ca ngươi đã không còn gì đáng ngại nữa là được rồi.”
Dù sao nàng chủ yếu là tới cửa thỉnh an Vĩnh Yên hầu phu nhân, cũng không muốn gặp Lạc Đình lắm.
Nàng càng rõ lý lẽ, Lạc Như cảm thấy càng bất mãn, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói đè rất thấp lại rất hưng phấn: “Mau nhìn đi! Là Văn Uyên tiên sinh!”
“A! Thật sự là hắn! Tiên sinh… hì hì, dáng dấp của tiên sinh thật sự là dễ nhìn…”
Là hai tiểu cô nương ven đường đang kề tai nói nhỏ.
Thấy bọn họ hai mắt tỏa sáng, sắc mặt ửng đỏ, dáng vẻ e lệ lại kích động, Khương Hằng theo bản năng thuận theo ánh mắt bọn họ nhìn sang.
Một nam tử vóc người thẳng tắp, tướng mạo tuấn tú phiêu dật đang ngược chiều ánh sáng đứng dưới cây liễu bên đường, tóc đen như mực nửa khoác trên vai, tay áo bồng bềnh, như tiên nhân trong tranh, trong sự nhã nhặn mang theo sự tiêu sái thế tục không câu nệ, thoạt nhìn vô cùng thu hút sự chú ý.
Có điều Văn Uyên tiên sinh… đây không phải là các chủ của Văn Uyên các Mạnh Xuân Lâm sao?
Khương Hằng hơi nhíu mày, nhịn không được nhìn hắn ta nhiều thêm một chút.
“Hóa ra là tên này, ta tưởng là ai chứ!”
Giọng nói xem thường mang theo một chút khinh bỉ của Lạc Như khiến Khương Hằng tỉnh táo lại: “Ngươi biết hắn?”
“Không tính là quen biết, nhưng ta biết không ít chuyện của hắn, ngươi muốn nghe không?” Lạc như có sở thích không muốn người ta biết: bát quái. Trước mắt thấy Khương Hằng dường như có hứng thú với Mạnh Xuân Lâm, nàng ta lập tức hai mắt tỏa sáng, bắt đầu cười khà khà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook