Đối với việc Lục Quý Trì đột nhiên hoài nghi Tôn tiên sinh, muốn hắn điều tra, Ngụy Nhất Đao cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lòng hắn, Tôn tiên sinh kia chính là chân ái của điện hạ nhà mình, chính là cái kiểu một trăm năm cũng không muốn chia tay!

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếp nhận ánh mắt nghi hoặc “Điện hạ đột nhiên nói thay lòng là thay lòng” của hắn, Lục Quý Trì khóe miệng giật giật, nhịn không được mà nhấc chân đá hắn một cái, sau đó mới nói tin tức mới nghe được từ chỗ Khương Hằng cho hắn nghe.

Ngụy Nhất Đao nghe xong vừa sợ vừa giận, lúc này liền vỗ ngực cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Lục quỳ trì vẫn rất yên tâm với năng lực làm việc của hắn, gật đầu cổ vũ hắn vài câu, liền nhẫn nại chờ đợi kết quả.

Nhưng mà làm hắn thất vọng chính là, Tôn tiên sinh cũng vậy, Mạnh Uyển Nghiên cũng thế, hai người đều che giấu rất sâu, đám người Ngụy Nhất Đao theo dõi hai người bọn họ mấy ngày cũng không có phát hiện gì thực chất. Nhưng là, bên Tề Ngạn lại bất ngờ có tiến triển – hắn tìm được nha hoàn đêm đó kê đơn với nguyên chủ.

Tuy rằng nha hoàn kia cũng chỉ là một tiểu lâu la, cũng không biết người đứng sau là ai, nhưng nàng ta lại cung cấp một manh mối rất trọng yếu – dược mà nàng ta kê cho nguyên chủ tên là mê hồn, là một loại xuân dược vô cùng quý hiếm, không thể thấy được ở chợ thông thường. Loại thuốc này dược tính rất mạnh, dính một chút thuốc bột nhỏ cũng đủ làm cho người ta mất đi lý trí, nhưng mà người bị kê đơn lại không có cảm giác gì quá lớn, chỉ cho rằng bản thân mình uống say, thật sự rất thích hợp để ám toán người khác. Mặt khác, nói có một đặc điểm: Gặp phải nước là sẽ được giải, đây cũng là lý do đại phu giúp Lục Quý Trì kiểm tra thân thể ngày hôm đó không phát hiện ra cái gì.

“Vật tà môn như vậy ta cũng lần đầu tiên nghe thấy, may mắn ông trời tự nhiên rơi xuống một cô nương đến cứu huynh, bằng không huynh không chỉ là khó giữ trong sạch, còn thật sự cho rằng bản thân là hung thủ đó!” Tề Ngạn sau khi nói xong ngồi phịch trên ghế dựa phát biểu cảm tưởng.

“...Ừm.” Lục Quý Trì hoàn hồn, thấy quầng thâm trên mắt hắn, thần sắc tiều tụy, một bộ mệt mỏi vô cùng, khóe miệng giật giật, “Miệt mài hại thân, ngươi khắc chế một chút, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà phóng khoáng.”

“Túng...” Tề Ngạn phản ứng lại, “Túng dục cái gì, ta miệt mài cái gì! Lão tử đã mấy ngày không chạm vào nữ nhân rồi!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


“... Vậy ngươi một bộ bị ép khô?”

“Đây là bị tức đến như vậy!” Nói đến chuyện này, sắc mặt Tề Ngạn càng khó coi, ấn mạnh thái dương, mới tiếp tục nói, “Nha đầu Hà Nhi kia... Ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ!”

Lục quý trì lập tức nhớ đến cảnh tượng Khương hằng đưa Tề Hà vào chỗ chết trong ngày Vạn Hoa Chương hôm đó.

“Ặc, muội muội ngươi như thế nào?” Sẽ không là oán hận đến nỗi nghĩ không thông chứ?

“Vì để con bé sớm một chút chặt đứt suy nghĩ với tên tôn tử Lạc Đình kia, ta đã bảo nương nhốt nó trong phòng, tạm thời không cho nó xuất môn. Mấy ngày như vậy, nó nói bản thân đã thông suốt rồi, sẽ không tới lui cùng họ Lạc kia nữa, ta tin là thật, thả con bé ra, không nghĩ đến nha đầu chết tiệt kia lại lừa ta, ngày Vạn Hoa Chương đó, con bé lại chạy đến trước mặt vị hôn thê Lạc Đình, cũng chính là Ngũ cô nương phủ Vinh Quốc Công, một câu một câu tỷ tỷ, cầu xin người ta đừng chia rẽ nó cùng Lạc Đình...” Nghĩ đến chuyện này Tệ Ngạn tức giận vô cùng, sắc mặt xanh mét đập bàn, “Con mẹ nó, đến cùng là ai chia rẽ ai vậy? Con bé sao có thể... Sao có thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy?”

Có thể dùng từ “không biết liêm sỉ” với người muội muội mà mình cưng chiều từ nhỏ, hiển nhiên Tề Ngạn cũng bị hành động của Tề Hà làm cho ghê tởm. Lục Quý Trì đồng tình vỗ vai hắn: “Sau đó thì sao? Khổ chủ đến cửa cáo trạng?”

Tề Hà không có khả năng thẳng thắn với người nhà, Tề Ngạn biết chuyện này, hiển nhiên là Khương Hằng đã làm cái gì.

Nhớ đến bộ dáng cười như gió xuân nhưng lại chuyên đâm một nhát thật đau vào trong lòng người khác của cô nương kia, Lục Quý Trì ho nhẹ một tiếng, càng đồng tình mà liếc nhìn Tề Ngạn một cái, kia cũng là một nhân vật hung ác nha, khó trách làm cho Tề nhị thiếu gia không sợ trời không sợ đất bị ngược thành như vậy.

“Khổ chủ không tới cửa, người tới cửa là biểu ca của khổ chủ,” Tề Ngạn hữu khí vô lực mà lau mặt, “Tần đại tướng quân Tần Tranh, hôm đó liền đến phủ chúng ta.”

Nhớ đến khuôn mặt Diêm Vương lãnh khốc vô tình của Tần Tranh, nhất thời, khóe miệng của Lục Quý Trì giật giật, “Hắn... Động thủ?”

Tề Ngạn đờ đẫn bĩu môi, “Không động thủ, ngược lại còn rất hòa khí.”


Lúc quý trì: “.... Có ý gì?”

“Hắn ta rất hòa khí hỏi cha ta, có phải chuẩn bị đưa Hà Nhi đến làm thiếp cho Lạc Đình, nếu đúng như vậy, để hắn bảo biểu muội nhà mình chuẩn bị việc nghênh đón một chút.”

Lúc quý trì: “!”

“Trước đây, cha ta luôn muốn gả Hà Nhi cho hắn, mẹ ta và Tần phu nhân cũng có ý này.”

Lục Quý Trì: “!!”

“Cha ta bị hỏi như vậy tức giận vô cùng, quay đầu liền cho Hà Nhi một bạt tai, nói muốn đưa con bé đến trang thôn ở nông thôn ở. Nương ta liều chết ngăn cản, không cẩn thận bị vỡ đầu, bây giờ vẫn còn nằm trên giường đó. Hà Nhi càng là khóc không ngừng, hộc máu hôn mê mấy lần...” Tề Ngạn xoa xoa thái dương đau đầu vô cùng nói, “Ta thật sự chịu không nổi mới đến nơi này của huynh hít thở không khí.”

Lục Quý Trì đã triệt để không biết nói gì cho phải, quả nhiên hắn vẫn còn xem thường muội tử kia....

Quá độc ác rồi Anima!

(Anima: là cách một người đàn ông nói về hình tượng người phụ nữ trong lòng mình, không có một hình tượng cụ thể.)

Về sau tuyệt đối không thể chọc đến nàng!


“Vậy thân thể của nương ngươi và muội muội... Không có việc gì chứ?”

Thấy khóe miệng hắn giật giật, Tề Ngạn không khỏi cười khổ, “Nương ta không có gì trở ngại, đại phu nói nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi. Hà Nhi... Tâm bệnh khó trị, tình huống không được tốt lắm.”

Lục Quý Trì vốn muốn nói với Tề Ngạn Khương Hằng chính là người đã cứu hắn tối hôm đó, cái này cũng không nên nói, chỉ có thể vỗ vỗ vai hắn bày tỏ an ủi.

Nhưng sau khi Tề Ngạn thở dài lại chủ động nhắc đến Khương Hằng: “Vị Khương ngũ cô nương kia.. Thoạt nhìn văn nhã yên tĩnh, không nghĩ ra tay tàn nhẫn như vậy.”

Lục Quý Trì hoàn hồn, không biết sao lại thốt ra: “Ngươi không phải oán nàng ấy chứu?”

Tề Ngạn buồn bực liếc hắn một cái: “Đổi lại là ngươi ngươi có thể oán được không? Trước tiên nói người nào hạ tiện, Hà Nhi nếu không đi chọc nàng ta, nàng ta cũng không phản kích, nói đến cuối cùng vẫn là tự bản thân tìm đường chết, không liên quan đến người khác....”

Hehe, tên này xem ra tam quan vẫn còn rất chính đáng! Lục Quý Trì yên tâm: “Hiểu được là tốt rồi, vẫn là nên khuyên muội muội ngươi cho tốt, hết hy vọng sớm một chút, không cần lại làm mấy chuyện tìm chết như vậy nữa.”

“Nha đầu kia cố chấp, chỉ sợ không dễ dàng như vậy...” Tề Ngạn thở dài, “Nhưng mà lúc này bọn ta cũng không dễ dàng để cho con bé xuất phủ nữa.”

Lục Quý Trì đồng ý gật đầu: “Đau dài không bằng đau ngắn, nếu lo lắng cho thân thể nàng thì gọi đại phu hầu hạ bên cạnh, ngàn vạn lần đừng mềm lòng.”

Tề Ngạn xoa xoa thái dương gật đầu.

**

Sau khi ở Tấn Vương phủ một lúc, Tề Ngạn bước đi, lúc quý trì sai một ám vện đi tìm hiểu loại xuân dược tên là Mê Hồn, sau đó liền gọi Ngụy Nhất Đao vào.

Do nhiệm vụ không có gì tiến triển, mấy ngày nay Ngụy Nhất Đao cũng rất buồn bã, đi đều cúi đầu.


Lục Quý Trì nhìn thấy liền vui vẻ, liếc hắn một cái: “Được rồi, tên tôn tử kia thâm tàng bất lộ, nếu như dễ dàng như vậy mà bị ngươi tra ra, trước đến giờ ta cũng sẽ không tin tưởng hắn như vậy. Huống chi tuy không tìm được chứng cứ xác thực, nhưng không phải ngươi nói hành tung của hắn khả nghi hay sao, này ít nhất chứng minh suy đoán của ta không sai, phương hướng điều tra của chúng ta cũng không sai. Tiếp tục phái người theo dõi, thời gian dài, luôn có thể tìm được sơ hở.”

Ngụy Nhất Đao cũng nghĩ như vậy, tâm tình tốt hơn một chút: “Vậy bên Mạnh nhị cô nương thì sao?”

Hắn do dự một lát, “Có thể điều tra ta đã tra, không có phát hiện gì cả... Điện hạ, liệu có phải Khương ngũ cô nương nhìn nhầm không?”

Lục Quý Trì sửng sốt, lắc đầu: “Nàng ấy nói rất khẳng định, hẳn là không nhìn nhầm đâu.”

“Vậy.... Có khả năng nàng lừa chúng ta không?”

“Không đâu.”

Thấy Lục Quý Trì không nghĩ ngợi liền lắc đầu, Ngụy Nhất Đao nhất thời buồn bực, “Điện hạ cứ như vậy mà tin tưởng nàng ta?”

Đúng nha, vì sao? Bản thân Lục Quý Trì cũng buồn bực một chút, nhưng mà nhanh chóng tìm được đáp án: “Trực giác. Thần bí, giác quan thứ sáu của nam nhân.’

Ngụy Nhất Đao: “....”

Nhưng mà, đáp án này thật tùy hứng






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương