“Có lẽ điện hạ không còn nhớ, hai năm trước, người từng cứu đệ đệ của ta.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời của Khương Hằng làm cho Lục Quý Trì có chút kinh ngạc, “Đệ đệ của ngươi?”

“Đúng vậy, ta có một người đệ đệ, tên là Khương Từ, đệ ấy sinh ra đã bị mắc bệnh tim, thân thể hư nhược, một lần nào đó tham gia cung yến bị mọi người trêu cợt, suýt nữa phát bệnh, là do điện hạ tình cờ đi qua đã cứu đệ ấy.”

Mặc dù hắn xuất thủ là do có thù oán với người trêu chọc đệ đệ nàng, nhưng ân này lại không thể không nhớ, vì thế nên đêm đó thấy hắn chật vật như vậy, trong sạch của bản thân khó có thể bảo toàn, nàng mới hiếm khi xen vào chuyện của người khác cũng sai Nguyệt Viên xuất thủ đánh Mạnh Uyển Nghiên bất tỉnh. Còn về sau đó, bộ dáng đó của hắn vừa nhìn là biết bị người bỏ thuốc, nàng không bị người nhìn thấy gây phiền toái, lại sợ sau khi mình đi rồi, dược hiệu thuốc chưa được giải, hắn vẫn sẽ phạm phải hồ đồ, liền dứt khoát đẩy hắn xuống nước.

“Thế nên ngươi không phải vì tức giận mới...” Lục Quý Trì kinh ngạc, chống lại ánh mắt đầu ý cười lưu chuyển của Khương Hằng, nhất thời có chút quẫn bách mà ho nhẹ một tiếng, “Đa tạ, về sau cái gì, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ việc nói với ta.”

Đối với người thân phận như hắn, đây chính là một hứa hẹn không nhỏ, Khương Hằng nhíu mày, thấy hắn thần sắc nghiêm túc, cũng không giống như nói đùa, nhất thời biết nghe lời nói: “Ta nhớ kỹ.”

Chuyện tốt đến cửa, ngốc mới không cần!

“Kia hôm nay liền tới đây thôi, ta phái người đưa ngươi...” Còn chưa nói hết liền phát hiện mâm trên bàn không biết từ lúc nào đã trống rỗng, Lục Quý Trì ngẩn ngơ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang lau miệng trước mặt.

“Đa tạ điện hạ chiêu đãi, đồ ăn nơi này hôm nay hương vị không tồi.” Khương Hằng cười híp mắt mà cất khăn đi, “Chính là phân lượng có hơi ít.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Quý Trì từ đầu đến cuối chưa ăn được mấy miếng, “....”

Nhiều đồ như vậy, một mình nàng ăn hết rồi vẫn còn chê phân lượng ít?

**


Lục Quý Trì lòng tràn đầy khiếp sợ mà nhìn theo bóng dáng Khương Hằng rời khỏi hành lang tửu lâu, thật vất vả lấy lại tinh thần, lại thấy trên bàn trống rỗng, vừa sợ.

Nữ tráng sĩ dạ dày lớn a!

“Điện hạ! Ta đã trở về!”

Lớn giọng thô lỗ, là Ngụy Nhất Đao, Lục Quý Trì ngẩng đầu vừa thấy, chỉ vị huynh đệ đầy miệng răng trắng, ôm một đống năm màu sặc sỡ không biết là cái gì mà xông tới.

“Điện hạ, áo khoác ngoài của Tiểu Ngọc nhi đẹp không? Thuộc hạ mua cho Tiểu Ngọc Nhi!” Ngụy Nhất Đao vừa chạy vừa vui vẻ nói, “Hôm nay trên đường rất náo nhiệt, rất nhiều sạp nhỏ bày hàng, đây là thuộc hạ mua của một vị lão bà, sạp hàng của bà ta rất náo nhiệt, xung quanh rất nhiều người, ai yo, thiếu chút nữa là chen chết lão tử luôn! Nào nào, mau nhìn xem, có phải rất dễ nhìn hay không?”

Lục Quý Trì không nói chuyện, xanh đỏ lòe loẹt hoa lớn hoa nhỏ... Hắn đã mù rồi.

“Đùng rồi, ta còn mua cho Tiểu Ngọc Nhi vài quả cầu bông!” Ngụy Nhất Đao nói xong lại lấy ra cái gì đó từ trong lòng, Lục Quý Trì không dám nhìn nữa, ôm ánh mắt đau đớn mà quay về vương phủ.

Này hiển nhiên là bị ghét bỏ, Ngụy Nhất Đao mất hứng, trở về tìm kiếm sự tán thành quý hiếm từ Tiểu Ngọc Nhi.

Sau đó bị Tiểu Ngọc Nhi rít gào đuổi theo một đường.

Con bà ngươi tên loài người ngu xuẩn này! Báo bọn ta cũng có tôn nghiêm được không? Cư nhiên lại dám lấy thứ xấu như vậy mà đậy lên người ta!

Ngụy Nhất Đao ủy khuất vô cùng: “Rõ ràng đẹp mắt như vậy! Khi ta mua ở chỗ lão bà, còn có hai vị đại nương không ngừng khen thưởng đó!”

Lục Quý Trì, “....”

Đúng vậy, ngươi là tuyệt nhất.

Thiếu niên không thể nhịn được nữa, một cước đá tên đại ngốc này ra khỏi phòng.

Ngụy Nhất Đao ôm một lòng tràn đầy mất mát của “kết quả chiến đấu” của chính mình mà rời đi, Lục Quý Trì tâm thật mệt mà nằm trên giường suy nghĩ chính sự.


So với Chiêu Ninh Đế, cái người phía sau màn này ẩn núp từ một nơi bí mật nào đó càng làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm, hắn phải nhanh chóng bắt được tên đó mới được.

“Điện hạ, Tôn tiên sinh cầu kiến.” Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng nhiên có người đến báo.

Lục Quý Trì hoàn hồn, suy tư một lát, cho Tôn tiên sinh tiến vào.

Đã lạnh nhạt hắn ta mấy ngày, lại lạnh nhạt thêm mấy ngày chính là đánh rắn động cỏ.

Lại nghĩ đến bản thân mình trước có sói sau có hổ, quả thực chính là hai mặt đều là địch, Lục Quý Trì nhất thời nhịn không được thở dài, sống được quả thật gian nan!

“Tham kiến điện hạ!”

“ÂN.” Bày ra sắc mặt kiêu căng của nguyên chủ, Lục Quý Trì tà tà nhìn Tôn tiên sinh một cái, “Có việc?”

Đôi mắt lợi hại của Tôn tiên sinh bất động thanh sắc mà đánh giá thiếu niên đang tựa người vào giường, trên mặt bày ra biểu tình thập phần cung kính: “Nghe nói bệ hạ đang vội vì điện hạ tứ hôn, thuộc hạ đến đây đợi nghe quyết định của điện hạ!”

Đối với người như bọn hắn mà nói, hôn nhân cũng là chính trị, Tôn tiên sinh quan tâm cái này, Lục Quý Trì không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là hỏi như vậy, ngược lại làm hắn nhớ đến một chuyện – trước khi thọ yến của An Quốc Công, nguyên chủ vừa hay thảo luận với thuộc hạ về chuyện hôn sự của mình.

Đứa nhỏ đáng chết còn chưa thông suốt này, nhìn thấy cô nương gia phản ứng đầu tiên chính là không kiên nhẫn muốn rời xa, phản ứng thứ hai chính là đáng giá giá trị chính trị của bọn họ, hoàn toàn không có suy nghĩ phong hoa tuyết nguyệt gì. Chính là hắn cũng biết bản thân mình tuổi không nhỏ, lại ham lợi ích của việc hôn nhân, bởi vậy tuy rằng không có hứng thú với việc thành thân, nhưng trên hành động cũng rất để bụng.

Hình như là trước yến thọ của An Quốc Công ba bốn ngày, hắn còn vì chuyện này mà nghị sự với thuộc hạ.

Vương phi này cưới sẽ không thể trả hàng, bởi vậy nguyên chủ luôn luôn chưa nghĩ ra sẽ tiến hàng tiến công chiếm đóng, nhóm mưu sĩ lại cảm thấy mấy người mà họ đưa ra, bất luận là ai đều có thể, hy vọng nguyên chủ nhanh chóng định xuống, cũng dễ cho việc triển khai mặt sau kế hoạch.

Nguyên chủ bị bọn họ khuyên động lòng, cuối cùng mắt hướng về phủ Trấn Quốc Công cùng với Định Bắc Hầu.


Hai vị này đều là khai quốc công thần, thừa kế tước vị, hiện giờ gia chủ đều nắm gữ binh quyền một phương, rất có phân lượng trong triều đình. Cho dù được bất kỳ ai trong bọn họ ủng hộ, nguyên chủ đều có được một sự trợ lức cùng đại, chính là Tôn tiên sinh lại cảm thấy chọn hai nhà này quá mức tâm Tư Mã Chiêu*, lo lắng đưa tới sự lo lắng cùng chèn ép của Chiêu Ninh Đế, đề nghị hắn ra tay ở bên quan văn.

Nguyên chủ cảm thấy có đạo lý, liền nói muốn suy nghĩ lại, chính là trong lòng đến cùng vẫn cảm thấy binh quyền quan trọng hơn.

Tôn tiên sinh bởi vậy có chút mất hứng, cảm thấy hắn không tin tưởng bản thân, nguyên chủ hạ mình mà an ủi hắn vài câu, hắn mới dịu sắc mặt.

... Không đi dỗ cô nương trong sáng như nước, ngược lại lại đi dỗ một lão trung niên mặt đầy nếp nhăn dùng mọi cách dung túng như vậy, khóe miệng Lục Quý Trì run rẩy, có loại cảm xúc muốn ấn nguyên chủ trên mặt đất mà đánh cho hắn tỉnh.

Nhưng mà theo chuyện này có thể thấy được thái độ của Tôn tiên sinh đối với hôn sự của nguyên chủ -- hắn hy vọng nguyên chủ thành thân sớm một chút, hơn nữa, tốt nhất là chọn một vị quan văn quyền cao chức trọng làm nhạc phụ.

Đợi chút, quan văn quyền cao chức trọng...

Tả tướng?

Đủng rồi, hắn đã từng vài lần đề cập tả tướng với nguyên chủ!

Trong lòng Lục Quý Trì đột nhiên động, sau một lúc lâu ánh mắt lóe lên, sắc mắt không vui mà mở miệng: “Nơi nào thật tâm muốn tứ hôn cho ta, rõ ràng chính là đang thử ta! Nếu như ta thật sự chọn ra một cô nương trong đó lấy về làm vương phi, chỉ sợ quay đầu hắn liền xuống tay với ta, đáng tiếc đại kế của chúng ta...”

Tinh quang trong mắt Tôn tiên sinh chợt lóe lên, lại thấy Lục Quý Trì oán giận không ngừng, hiển nhiên là rất phiền não, vội ôn thanh nói: “Điện hạ đừng vội, thuộc hạ cho rằng, chuyện này đối với chúng ta mà nói, chưa hẳn đã là không tốt.”

“Hả?” Lục Quý Trì hơi ngừng lại, đứng thẳng dậy, “Tiên sinh có cao kiến gì?”

Trên mặt thiếu niên lại hiện ra thần sắc ỷ lại mình, lại nghĩ đến vài ngày gần đây hắn tuy rằng không chịu gặp mình, nhưng cũng không có hành động gì khác, Tôn tiên sinh nhất thời cảm thấy thả lỏng.

Tiểu quỷ này nhìn thì khôn khéo thật sự lại rất dại dột, đoán hắn cũng không phát hiện ra cái gì. Nhưng mà bản thân lúc trước quả thật có chút đắc ý vênh váo, ngày sau chú ý một chút, tránh làm hỏng đại sự của vị kia.

Nghĩ đến ‘vị kia’, Tôn tiên sinh cảm thấy rùng mình, thần sắc càng cung kính: “Hành động này của bệ hạ tuy có ý thử, nhưng vậy có nghĩa là hắn đang hoài nghi, lại cũng không có chứng cớ. Điện hạ đáp lại việc tứ hôn, quả thật sẽ làm cho hắn trong lòng đề phòng, nhưng như vậy thì sao? Mẫu phi của điện hạ có ân với bệ hạ, bệ hạ sẽ không vì chuyện nhỏ này mà xuống tay với người, chúng ta chỉ để ý trước đoạt lấy lợi ích của chuyện này, cái khác ngày sau tìm cách ứng phó.”

Vị Tôn tiên sinh này vốn rất hiểu nguyên chủ, nghe mấy lời này, quả thật không một câu nào không phù hợp với tâm ý của nguyên chủ.

Lục Quý Trì cảm thấy buồn cười, trên mặt cũng là có chút hưng phấn lại có chút chần chờ nói: “Có thánh chỉ tứ hôn này, chúng ta hoàn toàn không cần phí tâm tư gì mà có thể đạt được mong muốn, này quả thật là một chuyện vô cùng tốt, chính là.... Ngươi xác định hoành huynh sẽ không bởi vậy mà thu thập ta?”

“Bệ hạ trọng thanh danh, không có chứng cứ xác thực nhue vậy, chắc chắn sẽ tiếp tục án binh bất động.”


Ngữ khí Tôn tiên sinh rất chắc chắn, xem ra thật tâm cho rằng như vậy, cho nên Chiêu Ninh Đế đã không muốn nhẫn nhịn hắn, Tôn tiên sinh cùng với người đứng sau hắn còn chưa biết....

Lục Quý Trì trong lòng tính toán, trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Lời này ngược lại không tệ, kia theo ý tứ của tiên sinh, bổn vương rốt cuộc nên cưới vị nào trong mấy vị cô nương kia là thích hợp với vị trí vương phi nhất?”

“Thuộc hạ cho rằng nhị cô nương tả tướng gia Mạnh thị là thích hợp nhất.”

“Hả?” Ánh mắt Lục Quý Trì lóe lên, ra vẻ do dự nói, “Nàng ta cũng không tồi, chính là trong lòng ta cũng chọn ra một vài người không tồi lắm...”

“Mạnh nhị cô nương là thích hợp nhất, điện hạ, chính là nàng.”

Tuy là trên mặt làm ra vẻ cung kính, nhưng trong lòng Tôn tiên sinh hiển nhiên vẫn chướng mắt nguyên chủ như cũ, bởi vậy không quá che giấu cảm xúc chân thật của bản thân.

Nhìn hắn rõ ràng mang theo ánh mắt vội vàng, trong điện quang hỏa thạch, Lục Quý Trì bỗng nhiên hiểu ra cái gì --- người phía sau Mạnh Uyển Nhiên, thật sự có khả năng là người phía sau Tôn tiên sinh luôn luôn khiêu khích hắn mưu phản, lấy nguyên chủ làm bia đỡ đạn! Hắn sở dĩ kê đơn với nguyên chủ, không phải mượn tay Chiêu Ninh Đế để giết hạ nguyên chủ, mà vì nguyên chủ và hắn suy nghĩ trong chuyện hôn sự của nguyên chủ không giống nhau, hắn sợ nguyên chủ không chịu sự khống chế của hắn mà đưa ra lựa chọn ngoài phủ tả tướng!

Xem ra tên kia thật sự coi trọng phủ tả tướng...

“Điện hạ?” Thấy hắn hồi lâu không nói chuyện, Tôn tiên sinh chợt kêu lên một tiếng.

Lục Quý Trì hoàn hồn, nở nụ cười, “Được, nghe theo tiên sinh.”

Tôn tiên sinh trong lòng vui vẻ: “Vậy điện hạ định bao giờ thì trả lời bệ hạ?”

“Này không nóng nảy, hoàng huynh mấy hôm nay bận rộn chuyện của Hỗ thị, sợ là không rảnh quan tâm ta, qua vài ngày nữa, ta sẽ tìm thời gian thích hợp để nói với hắn.” Lục Quý Trì nói xong khoát khoát tay, “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, ta nghỉ ngơi một lát.”

Tôn tiên sinh vừa lòng cáo từ.

Hắn vừa đi, tươi cười của Lục Quý Trì liền thu lại, gọi Ngụy Nhất Đao vào: “Nhị cô nương Mạnh Uyển Nghiên nhà tả tướng, đi thăm dò xem nàng gần đây tới lui với những ai, có gặp được việc gì đặc biệt hay không. Mặt khác, tìm thêm vài người đáng tin cậy nhìn chằm chằm vào Tôn tiên sinh, cẩn thận một chút không nên để bị phát hiện.”





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương