Bổn vương muốn yên tĩnh
-
Chương 17:
Xuất giá xuất giá, quan trọng nhất đương nhiên là nhìn người mình gả rồi!
Thiếu niên khóe miệng hơi rút không nói gì, trong mắt lại viết đầy câu nói này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Hằng không biết tại sao lại muốn cười, nhịn một chút mới ấm giọng nói: “Có lẽ đối với cô nương khác mà nói, nhân phẩm của phu quân tương lai có tốt hay không, gia thế có được hay không, có thật lòng thích mình không, sau khi cưới có thể lạnh nhạt phụ lòng mình không, những chuyện này mới là quan trọng nhất, nhưng đối với thần nữ mà nói…”
Cái gì? Lục Quý Trì cực nhanh nhìn nàng một cái.
“Người nhà của hắn có dễ chung sống hay không, có thể đối xử tử tế với ta hay không quan trọng hơn.” Có lẽ là vì vừa rồi bắt nạt người ta, tâm tình Khương Hằng rất tốt, lại thấy vẻ mặt hắn chăm chú thì cũng không khỏi chăm chú theo: “Nữ tử và nam tử khác biệt, phần lớn thời gian cả đời đều ở hậu viện, nếu người nhà của phu quân tương lai không thích ta, hắn có thích ta hơn nữa thì có ích lợi gì đâu? Hăn có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta che chở cho ta, để ta không nhận một chút uất ức nào sao? Nói lui một bước, coi như hắn có thể bị người mà mình sớm chiều chung đụng bài xích mà không vui, trong lòng ta làm sao lại dễ chịu? Còn nữa lòng người dễ thay đổi, bây giờ hắn thích ta không có nghĩa là sẽ luôn thích ta, lõ như ngày nào đó tâm hắn thay đổi, vậy ta ở trong nhà này lại phải tự xử như thế nào? Trái lại, nếu người nhà của phu quân tương lai thân cận với ta, chỉ là phu quân không thích ta… có công công bà bà che chở, hắn chẳng lẽ còn dám bỏ ta hay sao?”
Tam quan của Lục Quý Trì lại một lần nữa nhận lấy sự xung kích mãnh liệt, mấu chốt nhất là, sau khi hắn nghe xong còn sinh ra một loại cảm giác “Nàng nói rất hay rất có đạo lý, ta lại không phản bác được”…
Nhưng như vậy không đúng! Quá tiêu cực rồi! Hắn nhịn không được mà trừng nàng: “Ngươi không thể tìm người tốt với ngươi, người nhà lại thích ngươi sao?”
Dung mạo của nàng ôn nhu đoan trang, vừa nhìn chính là loại hình mà nhóm người nói dài dòng sẽ thích, vô duyên vô cớ trưởng bối nhà ai sẽ ghét nàng bắt nạt nàng chứ?
Nha đầu này sợ là có chứng vọng tưởng bị hại nhỉ? Suýt chút nữa bị nàng kéo vào trong cống rồi!
Hắn có vẻ có chút tức giận… không đúng, cũng không phải tức giận, giống như một loại cảm xúc nào đó cùng loại với chỉ tiếc rèn sắt không thành thép? Khương Hằng cảm thấy vị Tấn vương điện hạ này thật sự là rất thú vị, lông mi dài có chút lóe lên, cười nói: “Trên đời này chuyện vẹn toàn đôi bên quá ít, thần nữ chỉ cầu cả đời suôn sẻ, không dám hy vọng xa vời được nhiều hơn. Lại coi như có thể tìm được người như vậy… xuất thân của ta đã định trước ta không có khả năng gả thấp, nhưng mà phần lớn thế gia đại tộc quy củ nhiều, lòng người phức tạp, lại có mấy nhà có thể thanh tĩnh tự tại như Vĩnh Yên hầu phủ chứ?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phụ mẫu Vĩnh Yên hầu đã sớm qua đời, bây giờ trong phủ là một mình Vĩnh Yên hầu phu nhân độc quyền, đừng nói đến những thiếp thất động phòng của Vĩnh Yên hầu, chính là Vĩnh Yên hầu ở trước mặt nàng cũng không dám lớn tiếng. Vĩnh Yên hầu phu nhân lại thương nàng như thân khuê nữ, có bà che chở, trong phủ ai dám bất kính với nàng? Ai dám chọc giận nàng không vui?
Lục Quý Trì đương nhiên cũng biết những điều này, nhất thời yên lặng, lại không thể phản bác. Chỉ là đến cùng không cam lòng, lại giãy giụa nói: “Nhưng Lạc Đình kia hèn yêu vô năng, cũng không phải là người lương thiện, ngươi thật sự cam tâm gả cho người như vậy, cùng hắn sống hết đời?”
“Mặc dù Lạc Đình hèn yếu nhưng tính tình mềm mại, tâm địa cũng thiện lương, cho dù không thích ta thì hắn cũng sẽ không quá hà khắc với ta, đối với ta mà nói, chuyện này ngược lại là chuyện tốt. Nếu như đổi lại là tính tình lớn hơn một chút….” Khương Hằng không nhịn được bật cười: “Sợ là còn phải tốn sức dỗ dành hắn mới có thể tương kính như tân đấy.”
Không giống như Lạc Đình, phế vật thì phế vật, thế nhưng bớt lo!
Lục Quý Trì… Lục Quý Trì đã hoàn toàn không biết phản bác thế nào rồi.
Suy nghĩ của cô nương này rõ ràng, tư tưởng chín chắn, không giống đầu óc của học sinh cấp ba hiện đại trung nhị* lại dễ yêu đương chút nào, người này… (*: Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở [1] (hay "sơ trung" theo một số cách dịch sang tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".)
Đã nói là mới mười sáu tuổi thôi?!
Khóe miệng Lục Quý Trì hơi rút, trong sự hốt hoảng cuối cùng hiểu rõ sự đồng tình và lo lắng của mình đều nên cầm đi cho chó ăn --- người ta rất tốt, căn bản không cần tạ ơn.
“Điện hạ?”
Thấy hắn bỗng nhiên nhìn mình chằm chằm không nói, Khương Hằng hơi ngừng lại, kêu hắn một tiếng.
Lục Quý Trì hoàn hồn, đờ đẫn “Ừ” một tiếng.
“Điện hạ làm sao vậy?”
Không có gì, chỉ là phát hiện ra mình làm một chuyện ngu xuẩn, bây giờ có chút mất mặt mà thôi. Trên mặt Lục Quý Trì nóng lên, cố gắng dùng ánh mắt thâm trầm để nhìn nàng, duy trì sự trấn định trên mặt: “Không có việc gì, chỉ là phát hiện ra ngũ cô nương có chút không giống với tưởng tượng của bổn vương.”
Khương Hằng sững sờ, thấy vẻ mặt hắn “Đừng chọc ta, nếu không ta sẽ đánh ngươi”, khóe miệng có chút co lại đồng thời không nhịn được cúi đầu nở nụ cười: “Điện hạ cũng… rất không giống với tưởng tượng của thần nữ.”
Trong giọng nói của nàng mang theo vài phần trêu đùa, rất không hài hòa với dáng vẻ ôn nhu đoan trang bên ngoài, lại nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi nàng cười híp mắt tóm Tề Hà vào chỗ chết, Lục Quý Trì trầm mặc một lúc, xê dịch sang bên cạnh không đẻ lại dấu vết gì.
Cái người này quả nhiên là giống với gia hỏa Chiêu Ninh Đế xấu bụng hung tàn, cách xa, nhất định phải cách xa!
Khương Hằng mắt sắc, phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, nàng bỗng nhiên rất tò mò, ngẩng đầu cười hỏi: “Chỉ là điện hạ dường như rất quan tâm đến hôn sự của thần nữ đấy, thần nữ có thể biết tại sao không?”
Bởi vì bổn vương căn chính miêu hồng* tâm địa thiện lương! Trong lòng Lục Quý Trì nói lầm bầm, tùy tiện tìm cớ: “Huynh trưởng của Tề Hà là Tề Ngạn quan hệ thân thiết với bổn vương, bổn vương hỏi giúp hắn.” (*:根正苗红– căn chính miêu hồng: có nghĩa là những người có nguồn gốc gia đình tốt, là một câu nói trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Một thành ngữ chính trị trong thời đại Mao Trạch Đông, nghĩa là, sự nhấn mạnh đơn phương về nguồn gốc của gia đình “đỏ không phải là màu đỏ” và “vừa phải” trong giai đoạn chính sách cực đoan trái. Cái gọi là “căn chính miêu hồng” là một gia đình tốt, chẳng hạn như công nhân, nông dân nghèo trung bình, và quân đội và con trai, được tin rằng một đứa trẻ sinh ra trong gia đình phải là một cuộc cách mạng tốt. Cái gọi là “Miaozheng” đề cập đến “sinh ra ở Trung Quốc mới, lớn lên dưới màu đỏ”, không bị ảnh hưởng bởi những ý tưởng cũ.)
“Hóa ra là như vậy à…” Ánh mắt Khương Hằng đung đưa hơi đổi, cười mỉm kéo dài âm cuối.
Lục Quý Trì nghe vào trong tai không khỏi có loại cảm giác bị người ta nhìn thấu. Trong lòng hắn nghiêm nghị, quay đầu muốn đi, lại vô ý đá phải một hòn đá dưới chân bị bỏ bao phủ, suýt nữa trượt trên mặt đất.
“Điện hạ cẩn thận!” Khương Hằng theo bản năng đỡ hắn.
Lục Quý Trì nhanh chóng đúng vững, có chút lúng túng nhìn nàng một cái, vừa định nói lời cảm ơn, chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm như có như không.
Là mùi thơm trên người nàng, rất nhạt rất dễ chịu, giống như ngửi được ở đâu rồi. Còn có loại cảm giác người không thăng bằng lúc đột nhiên được người khác đỡ lấy…
“Ngươi…”
“Điện hạ?”
Rõ ràng đã hỏi nàng, cũng nhận được đáp án, nhưng nhìn hai mắt sáng tỏ thanh tịnh của nàng, Lục Quý Trì vẫn ma xui quỷ khiến mà mở miệng: “Đêm đó ở An Quốc công phủ người đẩy ta xuống nước… là ngươi nhỉ?”
Khương Hằng khẽ giật mình,
Ngay lúc Lục Quý Trì cho rằng nàng sẽ lắc đầu phủ nhận…
“Điện hạ tha tội cho thần nữ thần nữ mới dám trả lời điện hạ.”
Lục Quý Trì chẳng qua là sau khi xúc động thuận miệng hỏi một chút, vốn dĩ không nghĩ tới có thể nhận được câu trả lời gì: “…!”
Thật đúng là nàng à?!!
Hắn quả thật sợ ngây người, thật lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Vậy lần trước ta hỏi ngươi ngươi còn nói mình không biết gì cả?!”
Khương Hằng vốn cho rằng hắn nhớ tới cái gì đó mới nhận ra nàng, không nghĩ tới hắn chỉ đang lừa nàng, lúc này khóe miệng cũng giật một cái, nhất thời không biết nên nói gì, Nhưng mà nhắc tới chuyện này cũng không phải là đại sự gì, ngày đó nàng không muốn thẳng thắn chỉ là vì không muốn có dính dáng gì đến Tấn vương vì cái trước mắt, dã tâm bừng bừng như trong tin đồn, tránh cho liên lụy đến người nhà, bây giờ thấy Lục Quý Trì có khác biệt lớn với lời đồn, lại dường như rất để ý chuyện này, suy nghĩ một chút, cuối cùng lông mi dài rũ xuống, vô tội nói: “Đây không phải là… sợ điện hạ trách tội thần nữ à…”
Lục Quý Trì nhớ tới dáng vẻ ung dung của nha đầu này lúc lấy tay đẩy mình xuống nước.
Dáng vẻ đó có chỗ nào giống như là sợ chứ?!
Hắn lập tức căm giận, như nghĩ đến nàng làm như vậy là bởi vì sau khi chính mình thần chí không rõ đùa nghịch lưu manh với nàng thì căm giận gì cũng mất hết. Ngược lại còn có chút chột dạ…
“Được, được rồi, nể mặt ngươi giúp bổn vương, bổn vương không tính toán với ngươi.” Thiếu niên trên mặt nóng lên cố gắng nghiêm mặt oai phong: “Chỉ là ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi một năm một mười nói cho ta biết, nếu không… hai tội cùng phạt, biết chưa?”
Ánh mắt lướt qua vành tai ửng đỏ của hắn, Khương Hằng nhìn ý cười khó hiểu trong lòng xuống, dịu dàng ngoan ngoãn đồng ý.
Nàng có vẻ như không để sự xấu hổ ngày đó trong lòng, dáng vẻ báo thù xong liền quên, Lục Quý Trì thấy việc này cũng không khó chịu nữa thì ho nhẹ một tiếng nói: “Cho nên đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nương ngấm ngầm mưu tính bổn vương là ai? Còn có ngươi, tại sao lúc ấy lại xuất hiện ở đó…”
Nói còn chưa xong, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thét hoảng sợ: “Ca ca! Ca ca cứu mạng -----!”
Càng là tiếng của Thập công chúa!
Lục Quý Trì đột nhiên giật mình, lập tức bất chấp, cực nhanh vứt lại một câu “Hôm nào nói tiếp” rồi co cẳng chạy về.
Chỗ hai người trò chuyện cách rừng đào không xa, Lục Quý Trì rất nhanh liền nhìn thấy Thập công chúa.
Nàng đang cả người phát run núp trong ngực của một thanh niên cao lớn oai hùng, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, mắt đỏ bừng, giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Cách đó không xa, một con chó đen to lớn đang ngã trên mặt đất nức nở tru tréo, một người trung niên mặc áo tím ôm nó khóc như con trai chết: “Hắc Tử! Hắc Tử đáng thương của ta! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng chết! Nếu ngươi chết rồi… nếu ngươi chết rồi thì ta sống thế nào!”
Lục Quý Trì: “…”
“Chúng thần thất trách, xin điện hạ giáng tội!” Là bọn thị vệ phân tán xung quanh vương phủ chạy đến.
Lục Quý Trì hoàn hồn, vừa bước nhanh về phía Thập công chúa vừa hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Thị vệ trả lời: “Con chó đen lớn kia đột nhiên từ trong bụi hoa phía sau đình nhảy ra nhào về phía trên người Thập công chúa, công chúa bị dọa sợ không nhẹ, may mà Tần tướng quân kịp thời xuất hiện đá bay nó đi.”
Lục Quý Trì giật nảy mình: “Chó ở đâu ra? Đang êm đẹp vì sao lại nhào lên người công chúa?”
“Hẳn là người kia mang tới.” Nhìn người trung niên áo tím đang đau lòng kêu thảm thiết một chút, thị vệ thấp giọng nói: “Vừa rồi thấy hắn luôn mang theo con chó chơi đùa trên bãi cỏ bên kia, bởi vì con chí kia ngu ngơ cũng không hung hãn, bọn thuộc hạ không để ý, đâu nghĩ…”
“Bắt lại!” Lục Quý Trì lập tức mưu toan ngấm ngầm, lại thấy xung quanh không ít người xem náo nhiệt, vội võ phân phó dọn dẹp.
Tuy nói có thể thông cảm được nhưng ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp với một lão gia, rốt cuộc là có hại cho khuê dự của tiểu nha đầu.
“Vâng.”
Bọn thị vệ lĩnh mệnh lui ra, Lục Quý Trì chạy đến, vỗ vỗ cánh tay Thập công chúa: “Chi Chi?”
Thập công chúa có rúm lại một cái, theo bản năng né tránh cánh tay hắn chui vào trong ngực thanh niên kia.
Dáng vẻ đó xem ra là bị dọa không nhẹ, chỉ là tiểu cô nương, liếc thấy con chó lớn như vậy sẽ sợ cũng rất bình thường, bởi vậy Lục Quý Trì không suy nghĩ nhiều, chỉ thả mềm giọng nói: “Đừng sợ, ca ca quay lại rồi.”
Thập công chúa rốt cuộc nghe rõ giọng nói của hắn, sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này Lục Quý Trì mới phát hiện ra trên mặt nàng đều là nước mắt, ánh mắt cũng có chút rã rời.
Chỉ là chịu một chút kinh hãi, sao lại thành dáng vẻ này?!
Hắn sững sờ, theo bản năng kéo cánh tay của nàng muốn ôm nàng ra khỏi ngực thanh niên, ai nghĩ đến Thập công chúa lại điên cuồng giằng co: “Đừng! Đừng qua đây! Đừng ----!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook