Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
-
Chương 68: Trọng sắc khinh bạn
Phu nhân Vinh quốc công xuất thân dòng dõi thư hương, cũng như những người khác trong phủ, trước nay bà ta khinh thường xuất thân của mẫu thân Khương Hằng, cho nên cũng coi thường hai chị em nàng. Tuy nhiên, bà ta lại giỏi đối nhân xử thế, bình thường không bộc lộ ra ngoài, có đôi khi vì để chèn ép phòng bốn và phòng năm, bà ta cũng đưa tay giúp đỡ hai chị em Khương Hằng một hai.
Cho rằng bà ta định ra mặt thay Khương Hằng, hai mắt lão thái thái lạnh lẽo lườm sang: “Cô muốn nói gì?”
“Con dâu chỉ không muốn mẫu thân ưu phiền, muốn san sẻ gánh nặng giúp mẫu thân mà thôi.” Làm mẹ chồng con dâu đã nhiều năm, phu nhân Vinh quốc công thừa biết đức hạnh của bà mẹ chồng nhà mình, bà ta cười nhạt, nói không chút vòng vo, “Dù tuổi tác không còn nhỏ, lại đã từng hủy hôn, nhưng ngũ tiểu thư nhà ta quả không phải cô nương tầm thường, vẫn đắt giá như cũ nhỉ. Kể ra, chưa nói tới chỗ em dâu ba, chỗ con mấy hôm nay cũng không ít khách kéo đến, ngay cả nhị tỷ của con cũng tự mình tới cửa…”
Lão thái thái chẳng hay những việc này, nghe bà ta nói, mặt bà xị ra: “Người ta chẳng qua là nể nang mặt mũi của Tần gia và mẹ con Lạc vương thôi! Không có bọn họ, ai còn nhớ tới nha đầu chết tiệt bất hiếu bất trị đã thoái hôn kia chứ!”
“Mẫu thân nói phải, nếu chỉ là nữ tử bình thường, thì với tình hình của ngũ nha đầu đúng là khó gả đi lắm…” Phu nhân Vinh quốc công nhìn sắc mặt bà ta, trấn an vài câu, sự bực bội trong lòng lão thái thái mới nguôi ngoai đôi chút.
“Cô vừa nói nhị tỷ nhà cô cũng tới hỏi chuyện này, nhưng ta nhớ mấy đứa cháu nhà cô đều thành gia hết rồi…” Lão thái thái nói tới đây thì khựng lại, “Chẳng lẽ là do trưởng công chúa…?”
Trưởng công chúa mà bà ta nhắc tới chính là Phụ Dương trưởng công chúa, em gái ruột của tiên đế; nhị tỷ của phu nhân Vinh quốc công gả cho con trai thứ của Phụ Dương trưởng công chúa làm chính thê, hiện nay đang là nhị phu nhân của phủ Hoài Dương hầu — cũng là nhà chồng của Phụ Dương trưởng công chúa.
“Mẫu thân thật sáng suốt, lời nhị tỷ truyền đạt, cũng chính là ý của trưởng công chúa và Hoài Dương hầu.”
Lão thái thái nghe mà ngẩn người.
Lão Hoài Dương hầu, tức chồng của Phụ Dương trưởng công chúa và con trai trưởng của bà, đã bất ngờ qua đời vài năm trước, Hoài Dương hầu hiện tại là cháu đích tôn của bà ta, Đường Quân.
Đường Quân tuổi trẻ đã nhận tước hầu gia, tướng mạo tuấn tú, phong thái lịch sự, mặc dù đã từng cưới hai đời vợ, dưới gối cũng đã có hai đích nữ, nhưng hậu viện cũng coi như sạch sẽ, hơn nữa chưa có trưởng nam, nền nếp nhà đó cũng ổn; bởi vậy trong mắt người ngoài, hắn là một ứng cử viên con rể tương đối tốt.
Nhưng lão thái thái biết, hết thảy mấy điều trên chỉ là giả dối.
Dù Đường Quân xuất thân cao quý, điều kiện không tệ, nhưng hai người vợ cũ của hắn không phải bệnh chết, mà là do không chịu nổi những hành vi kỳ quặc trên giường của hắn nên tự tử.
Chuyện này dân chúng không hay, nhưng trong vòng tròn các gia đình quyền quý kinh thành lại chẳng có gì gọi là bí mật.
“Hoài Dương hầu…” Lão thái thái cau mày, trầm mặc trong chốc lát, rồi bà ta ngẩng đầu nhìn con dâu mình, “Cô trả lời nhị tỷ cô sao rồi?”
Bà ta chán ghét và căm hận Khương Hằng là thật, không muốn nhìn nàng nở mày nở mặt; nhưng rốt cuộc trong người nàng vẫn chảy dòng máu của Khương gia, bà ta quả thực chưa từng nghĩ sẽ dùng cách thức ghê tởm đó để giết tận nàng.
Cách này quá độc ác.
“Chuyện hôn sự của ngũ nha đầu do mẫu thân làm chủ, không có sự gật đầu của mẫu thân, con dâu nào dám tùy tiện đồng ý với ai.”
Lão thái thái như thể hài lòng, ‘ừ’ một tiếng, bà ta đang định nói tiếp thì phu nhân Vinh quốc công đã xen ngang, “Nghe nói trước khi ngũ nha đầu hồi kinh, Hoài Dương hầu tình cờ thấy mặt con bé, sao đó thì nhớ mãi không quên.”
Bà ta mỉm cười, nói bóng gió: “Trưởng công chúa biết tâm tư của hầu gia, cho nên mới coi trọng ngũ nha đầu, không những kêu nhị tỷ con đến tận nơi hỏi ý, còn bày tỏ rõ ràng rằng, nếu hôn sự này có thể thành, sau này nhất định sẽ hậu tạ.”
Hai chữ cuối cùng được nhấn rất mạnh, lòng lão thái thái chợt động, bà ta mở to hai mắt: “Hậu tạ?”
“Chẳng phải chú tư luôn muốn bước chân vào Hộ bộ hay sao, còn A Thành…. Nó cũng coi như là anh cả của ngũ nha đầu, trưởng công chúa có bảo, nếu hôn sự thành, về sau chúng ta sẽ là người một nhà, đợi một thời gian, nhất định sẽ tìm cơ hội cho thằng bé một bước lên trời.”
A Thành là chỉ con trai trưởng Khương Thành của phu nhân Vinh quốc công, gần đây đang chuẩn bị cho khoa cử, cơ hội một bước lên trời mà trưởng công chúa nhắc tới….
Quan chủ khảo của khoa thi lần này, là chú ba của Đường Quân.
Lão thái thái đờ đẫn trong giây lát, rồi dần kích động: “Trưởng công chúa nói vậy thật sao?”
“Dạ thật.”
Vị chú ba của Đường Quân là một vị quan bảo thủ, thiết diện vô tư, chưa bao giờ đồng tình với việc đi cửa sau, chính bởi lý do này, Chiêu Ninh đế mới lệnh cho ông ta làm quan chủ khảo; nhưng bảo thủ không có nghĩa ông ta không có nhược điểm — mọi người đều rõ, tam gia của Đường gia dưới gối không con, ông ta trước nay luôn coi Đường Quân như con ruột, thương yêu hết mực.
Mà trưởng công chúa và Đường Quân đã dám ra điều kiện như vậy, hẳn là mười phần chắc chắn.
Còn bà….phu nhân Vinh quốc công hơi cúi mắt, đáy mắt xẹt lên thần sắc phức tạp.
Vì tiền đồ của con trai, bà chỉ có thể xin lỗi Khương Hằng mà thôi.
Lão thái thái đã động lòng rồi, dù không muốn thừa nhận, nhưng phủ Vinh quốc công đang ngày càng sa sút là sự thật, nếu như trưởng tôn của bà lần khoa cử này có thể đậu tiến sĩ….
Cuộc sống hãnh diện ngẩng cao đầu chẳng lẽ còn xa?!
Nhác thấy thế lửa đã có vẻ đủ, phu nhân Vinh quốc công thản nhiên xoay tròn chiếc vòng ngọc trên tay, quyết định đổ thêm dầu: “Phủ Hoài Dương hầu là thế gia trăm năm, thân phận trưởng công chúa tôn quý, ngũ nha đầu có thể được bà ấy và hầu gia coi trọng, quả là phúc đức ba đời. Mẫu thân không cần lo lắng, hầu gia trước kia có thể chưa yêu thương ai, nhưng giờ khác rồi, nếu không cho dù ngũ nha đầu đã đính ước, kể cả đã gả cho người ta, hắn cũng sẽ cướp về, chứ đâu phải dè dặt đến tận bây giờ?”
“Cô nói có lý….” Lão thái thái như chẳng buồn để tâm tới tính chân thực của lời trên, bà ta chỉ mải nghĩ tới những lợi ích khổng lồ sau lưng phủ Hoài Dương hầu, sau đó như đã quyết tâm, bà ta hừ một tiếng, nói, “Ta tìm cho nó một người chồng tôn quý lại yêu thương nó nhường vậy, đã là tốt với nó lắm rồi.”
Chuyện đến nước này là thành chắc rồi, phu nhân Vinh quốc công vui không khép được miệng: “Nhưng còn bên phía Tần gia và vị trong cung…”
Vinh quang gia tộc cùng tiền đồ của con cháu đặt ngay trước mắt, lão thái thái không do dự thêm nữa, kiên quyết đáp: “Trước tiên đừng để họ biết là được.”
Ngoài sáng không được, thì bà ta làm trong tối, đến lúc ván đã đóng thuyền, dù họ phản đối thì làm được gì?
Phu nhân Vinh quốc công cũng nghĩ như vậy, bà ta hài lòng gật đầu, tiến lên phía trước bàn bạc cụ thể kế hoạch với mẹ chồng.
***
Khương Hằng nào hay một âm mưu hung hiểm dành cho nàng đang từ từ bày ra, mấy nay thời tiết đột nhiên nóng nực, thân thể Khương Từ không thoải mái, nàng đã trông nom cậu không rời mấy ngày liên tiếp. Tận đến khi Khương Từ hoàn toàn bình ổn, nàng rốt cuộc cũng yên tâm, bèn ra khỏi phủ tìm Lạc Như đi dạo phố.
“Đã lâu không gặp, trông cô gầy đi nhiều đấy nhỉ?”
Liếc nhìn thiếu nữ thân mật ôm lấy cánh tay mình, vẻ mặt không khác gì bình thường, Lạc Như lòng thả lỏng, vờ rầu rĩ đáp: “Ta mệt mỏi quá, cô tính xem đã bao lâu rồi không tới chơi với ta, ta có thể không gầy được à.”
Chuyện từ hôn không ảnh hưởng tới tâm lý của nàng, nhưng phu nhân Vĩnh An hầu và Lạc Như thì bị đả kích không nhỏ, Khương Hằng lấy làm tiếc, nhưng mặt không lộ cảm xúc, nàng chỉ chớp mắt mỉm cười, ghé vào tai Lạc Như thì thầm: “Trọng sắc khinh bạn là ta không đúng, để ta bồi tội với A Như tỷ tỷ nhé.”
“Trọng…trọng sắc khinh bạn?” Lạc Như sửng sốt, một hồi mới phản ứng kịp, hai mắt cô nàng bừng sáng lên, “Là sao? Chẳng lẽ dạo gần đây cô….”
“Ta nhìn trúng một người, đang cố bắt chàng ấy về nhà đây.” Khương Hằng dựa người vào cô nàng, cất tiếng dịu dàng, “Về phần người đó là ai, chờ ta bắt được chàng rồi sẽ nói cho cô, giờ ta đang mắc cỡ lắm, không dám nói.”
Lạc Như: “….Ta không nhìn ra một xíu xiu xấu hổ nào từ cô luôn.”
Khương Hằng hơi gục đầu xuống, ánh mắt tỏ vẻ ngượng ngùng: “Giờ thì nhìn thấy chưa?”
“…”
Lạc Như hiểu, nàng đang muốn dùng hành động để nói với mình rằng, tình bằng hữu giữa hai người sẽ không vì ông anh rác rưởi mà thay đổi, cô nàng vừa chua xót vừa vui mừng, sự ức chế còn lưu lại ở đáy lòng cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tan. Cô nàng vươn tay lên nhéo má Khương Hằng, nháy mắt tinh nghịch như ngày trước, hỏi, “Có muốn biết hai kẻ bỉ ổi kia gần đây thế nào không?”
Khương Hằng hơi khựng lại, nàng vui vẻ đáp, “Muốn chứ, cô nói đi?”
“Ta biết cô sẽ tò mò mà, cho nên dù ghê tởm chết đi được, nhưng ngày nào ta cũng cố theo dõi bọn họ đấy.” Lạc Như cũng vui vẻ, vừa kéo nàng đi tới tửu lâu gần đó, vừa tỉ mỉ kể lại tình hình gần đây của Tề Hà và Lạc Đình.
Hiện giờ cô nàng đã hoàn toàn thất vọng với người anh Lạc Đình, phu nhân Vĩnh An hầu cũng vậy, cả hai mẹ con đều không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa, chỉ có Vĩnh An hầu như thể không hiểu gì vẫn một điều hai điều con trai ngoan, phu nhân ông nghe mà tức sôi máu, mấy lần suýt ném cả hai cha con, cộng thêm cả Tề Hà và đám thiếp thất cũng như con thứ của chồng mình ra khỏi cửa.
Tuy nhiên, phủ Vĩnh An hầu gần đây đã thành trò cười của cả kinh thành, bà không thể để người ngoài có cơ hội hóng kịch hay thêm nữa, nên cuối cùng cũng nuốt cơn tức vào bụng. Ngày ngày bà chẳng buồn quan tâm tới đám người vớ vẩn đó, chỉ cùng Lạc Như trải qua cuộc sống thanh tĩnh, thi thoảng ngó tới cái bụng của Tề Hà, chỉ đợi đứa bé kia sinh ra là bà ôm tới bên mình dạy dỗ liền, tránh nuôi ra một tên phế vật như cha nó.
Cơn bệnh nặng ập xuống đã khiến thân thể Lạc Đình chịu thương tổn lớn, hắn chưa thể khỏi hẳn, cả ngày ốm yếu vật vờ trong phòng, ăn ngủ đều phải có Tề Hà chăm nom. Tề Hà dẫu sao cũng là tiểu thư được nâng niu từ bé, lại còn đang mang thai, phu nhân Vĩnh An hầu lấy lý do ả không có nhà ngoại, thân phận thấp hèn, chỉ phái thêm hai người hầu tới viện cô ả, cô ả sao có thể chịu nổi? Vì thế gả tới được mấy hôm, ả đã khóc nháo với Lạc Đình một hồi, kể lể hết thảy uất ức ả phải chịu.
Ban đầu Lạc Đình còn an ủi mấy câu, sau đó nghe riết cũng khóc theo luôn.
Bạn bè xa lánh, thanh danh hủy hoại, hắn cũng tủi thân lắm mà!
Hai kẻ ôm nhau khóc lóc một trận, sau đó lại động viên nhau cố gắng, rồi tiếp đó….
Duy trì được ba ngày…
Ba hôm sau, hai người lại vừa khóc vừa làm ầm lên trong viện.
Chẳng qua là lần này hai người không ôm ấp, động viên tinh thần nhau nữa, mà chuyển qua chỉ trích đối phương.
Đương nhiên trách móc lẫn nhau xong vẫn phải làm lành, dù sao ban đầu cũng đã thề non hẹn biển, ước hẹn yêu thương nhau đến trọn đời kia mà.
Ấy thế nhưng, tình yêu này chẳng thể nào vượt qua nổi những trận cãi cọ lớn bé, cho nên mới qua hai tháng thành thân, quan hệ đôi bên đã lung lay, như sắp đổ vỡ tới nơi.
“Ta còn đang định chờ cho cô ả sinh em bé xong sẽ chơi một vố, để cho cô ả biết cái ghế phu nhân thế tử Vĩnh An hầu chẳng phải dễ ngồi, nhưng giờ xem ra, một Lạc Đình thôi cũng cho cô ả ăn đủ.” Lạc Như mặt mày vô cảm nói, rồi cười khẩy, “Thế cũng tốt, tiết kiệm sức lực cho hai mẹ con ta.”
“Ừ,” Khương Hằng cũng cười nhìn cô nàng, “Cứ để hai người họ tự dày vò lẫn nhau, cô và dì An đừng nhúng tay vào, cứ sống thật tốt…”
Lời còn chưa nói hết, Lạc Như bất thình lình xoay người, đá chân về phía sau: “Ai?!”
Cho rằng bà ta định ra mặt thay Khương Hằng, hai mắt lão thái thái lạnh lẽo lườm sang: “Cô muốn nói gì?”
“Con dâu chỉ không muốn mẫu thân ưu phiền, muốn san sẻ gánh nặng giúp mẫu thân mà thôi.” Làm mẹ chồng con dâu đã nhiều năm, phu nhân Vinh quốc công thừa biết đức hạnh của bà mẹ chồng nhà mình, bà ta cười nhạt, nói không chút vòng vo, “Dù tuổi tác không còn nhỏ, lại đã từng hủy hôn, nhưng ngũ tiểu thư nhà ta quả không phải cô nương tầm thường, vẫn đắt giá như cũ nhỉ. Kể ra, chưa nói tới chỗ em dâu ba, chỗ con mấy hôm nay cũng không ít khách kéo đến, ngay cả nhị tỷ của con cũng tự mình tới cửa…”
Lão thái thái chẳng hay những việc này, nghe bà ta nói, mặt bà xị ra: “Người ta chẳng qua là nể nang mặt mũi của Tần gia và mẹ con Lạc vương thôi! Không có bọn họ, ai còn nhớ tới nha đầu chết tiệt bất hiếu bất trị đã thoái hôn kia chứ!”
“Mẫu thân nói phải, nếu chỉ là nữ tử bình thường, thì với tình hình của ngũ nha đầu đúng là khó gả đi lắm…” Phu nhân Vinh quốc công nhìn sắc mặt bà ta, trấn an vài câu, sự bực bội trong lòng lão thái thái mới nguôi ngoai đôi chút.
“Cô vừa nói nhị tỷ nhà cô cũng tới hỏi chuyện này, nhưng ta nhớ mấy đứa cháu nhà cô đều thành gia hết rồi…” Lão thái thái nói tới đây thì khựng lại, “Chẳng lẽ là do trưởng công chúa…?”
Trưởng công chúa mà bà ta nhắc tới chính là Phụ Dương trưởng công chúa, em gái ruột của tiên đế; nhị tỷ của phu nhân Vinh quốc công gả cho con trai thứ của Phụ Dương trưởng công chúa làm chính thê, hiện nay đang là nhị phu nhân của phủ Hoài Dương hầu — cũng là nhà chồng của Phụ Dương trưởng công chúa.
“Mẫu thân thật sáng suốt, lời nhị tỷ truyền đạt, cũng chính là ý của trưởng công chúa và Hoài Dương hầu.”
Lão thái thái nghe mà ngẩn người.
Lão Hoài Dương hầu, tức chồng của Phụ Dương trưởng công chúa và con trai trưởng của bà, đã bất ngờ qua đời vài năm trước, Hoài Dương hầu hiện tại là cháu đích tôn của bà ta, Đường Quân.
Đường Quân tuổi trẻ đã nhận tước hầu gia, tướng mạo tuấn tú, phong thái lịch sự, mặc dù đã từng cưới hai đời vợ, dưới gối cũng đã có hai đích nữ, nhưng hậu viện cũng coi như sạch sẽ, hơn nữa chưa có trưởng nam, nền nếp nhà đó cũng ổn; bởi vậy trong mắt người ngoài, hắn là một ứng cử viên con rể tương đối tốt.
Nhưng lão thái thái biết, hết thảy mấy điều trên chỉ là giả dối.
Dù Đường Quân xuất thân cao quý, điều kiện không tệ, nhưng hai người vợ cũ của hắn không phải bệnh chết, mà là do không chịu nổi những hành vi kỳ quặc trên giường của hắn nên tự tử.
Chuyện này dân chúng không hay, nhưng trong vòng tròn các gia đình quyền quý kinh thành lại chẳng có gì gọi là bí mật.
“Hoài Dương hầu…” Lão thái thái cau mày, trầm mặc trong chốc lát, rồi bà ta ngẩng đầu nhìn con dâu mình, “Cô trả lời nhị tỷ cô sao rồi?”
Bà ta chán ghét và căm hận Khương Hằng là thật, không muốn nhìn nàng nở mày nở mặt; nhưng rốt cuộc trong người nàng vẫn chảy dòng máu của Khương gia, bà ta quả thực chưa từng nghĩ sẽ dùng cách thức ghê tởm đó để giết tận nàng.
Cách này quá độc ác.
“Chuyện hôn sự của ngũ nha đầu do mẫu thân làm chủ, không có sự gật đầu của mẫu thân, con dâu nào dám tùy tiện đồng ý với ai.”
Lão thái thái như thể hài lòng, ‘ừ’ một tiếng, bà ta đang định nói tiếp thì phu nhân Vinh quốc công đã xen ngang, “Nghe nói trước khi ngũ nha đầu hồi kinh, Hoài Dương hầu tình cờ thấy mặt con bé, sao đó thì nhớ mãi không quên.”
Bà ta mỉm cười, nói bóng gió: “Trưởng công chúa biết tâm tư của hầu gia, cho nên mới coi trọng ngũ nha đầu, không những kêu nhị tỷ con đến tận nơi hỏi ý, còn bày tỏ rõ ràng rằng, nếu hôn sự này có thể thành, sau này nhất định sẽ hậu tạ.”
Hai chữ cuối cùng được nhấn rất mạnh, lòng lão thái thái chợt động, bà ta mở to hai mắt: “Hậu tạ?”
“Chẳng phải chú tư luôn muốn bước chân vào Hộ bộ hay sao, còn A Thành…. Nó cũng coi như là anh cả của ngũ nha đầu, trưởng công chúa có bảo, nếu hôn sự thành, về sau chúng ta sẽ là người một nhà, đợi một thời gian, nhất định sẽ tìm cơ hội cho thằng bé một bước lên trời.”
A Thành là chỉ con trai trưởng Khương Thành của phu nhân Vinh quốc công, gần đây đang chuẩn bị cho khoa cử, cơ hội một bước lên trời mà trưởng công chúa nhắc tới….
Quan chủ khảo của khoa thi lần này, là chú ba của Đường Quân.
Lão thái thái đờ đẫn trong giây lát, rồi dần kích động: “Trưởng công chúa nói vậy thật sao?”
“Dạ thật.”
Vị chú ba của Đường Quân là một vị quan bảo thủ, thiết diện vô tư, chưa bao giờ đồng tình với việc đi cửa sau, chính bởi lý do này, Chiêu Ninh đế mới lệnh cho ông ta làm quan chủ khảo; nhưng bảo thủ không có nghĩa ông ta không có nhược điểm — mọi người đều rõ, tam gia của Đường gia dưới gối không con, ông ta trước nay luôn coi Đường Quân như con ruột, thương yêu hết mực.
Mà trưởng công chúa và Đường Quân đã dám ra điều kiện như vậy, hẳn là mười phần chắc chắn.
Còn bà….phu nhân Vinh quốc công hơi cúi mắt, đáy mắt xẹt lên thần sắc phức tạp.
Vì tiền đồ của con trai, bà chỉ có thể xin lỗi Khương Hằng mà thôi.
Lão thái thái đã động lòng rồi, dù không muốn thừa nhận, nhưng phủ Vinh quốc công đang ngày càng sa sút là sự thật, nếu như trưởng tôn của bà lần khoa cử này có thể đậu tiến sĩ….
Cuộc sống hãnh diện ngẩng cao đầu chẳng lẽ còn xa?!
Nhác thấy thế lửa đã có vẻ đủ, phu nhân Vinh quốc công thản nhiên xoay tròn chiếc vòng ngọc trên tay, quyết định đổ thêm dầu: “Phủ Hoài Dương hầu là thế gia trăm năm, thân phận trưởng công chúa tôn quý, ngũ nha đầu có thể được bà ấy và hầu gia coi trọng, quả là phúc đức ba đời. Mẫu thân không cần lo lắng, hầu gia trước kia có thể chưa yêu thương ai, nhưng giờ khác rồi, nếu không cho dù ngũ nha đầu đã đính ước, kể cả đã gả cho người ta, hắn cũng sẽ cướp về, chứ đâu phải dè dặt đến tận bây giờ?”
“Cô nói có lý….” Lão thái thái như chẳng buồn để tâm tới tính chân thực của lời trên, bà ta chỉ mải nghĩ tới những lợi ích khổng lồ sau lưng phủ Hoài Dương hầu, sau đó như đã quyết tâm, bà ta hừ một tiếng, nói, “Ta tìm cho nó một người chồng tôn quý lại yêu thương nó nhường vậy, đã là tốt với nó lắm rồi.”
Chuyện đến nước này là thành chắc rồi, phu nhân Vinh quốc công vui không khép được miệng: “Nhưng còn bên phía Tần gia và vị trong cung…”
Vinh quang gia tộc cùng tiền đồ của con cháu đặt ngay trước mắt, lão thái thái không do dự thêm nữa, kiên quyết đáp: “Trước tiên đừng để họ biết là được.”
Ngoài sáng không được, thì bà ta làm trong tối, đến lúc ván đã đóng thuyền, dù họ phản đối thì làm được gì?
Phu nhân Vinh quốc công cũng nghĩ như vậy, bà ta hài lòng gật đầu, tiến lên phía trước bàn bạc cụ thể kế hoạch với mẹ chồng.
***
Khương Hằng nào hay một âm mưu hung hiểm dành cho nàng đang từ từ bày ra, mấy nay thời tiết đột nhiên nóng nực, thân thể Khương Từ không thoải mái, nàng đã trông nom cậu không rời mấy ngày liên tiếp. Tận đến khi Khương Từ hoàn toàn bình ổn, nàng rốt cuộc cũng yên tâm, bèn ra khỏi phủ tìm Lạc Như đi dạo phố.
“Đã lâu không gặp, trông cô gầy đi nhiều đấy nhỉ?”
Liếc nhìn thiếu nữ thân mật ôm lấy cánh tay mình, vẻ mặt không khác gì bình thường, Lạc Như lòng thả lỏng, vờ rầu rĩ đáp: “Ta mệt mỏi quá, cô tính xem đã bao lâu rồi không tới chơi với ta, ta có thể không gầy được à.”
Chuyện từ hôn không ảnh hưởng tới tâm lý của nàng, nhưng phu nhân Vĩnh An hầu và Lạc Như thì bị đả kích không nhỏ, Khương Hằng lấy làm tiếc, nhưng mặt không lộ cảm xúc, nàng chỉ chớp mắt mỉm cười, ghé vào tai Lạc Như thì thầm: “Trọng sắc khinh bạn là ta không đúng, để ta bồi tội với A Như tỷ tỷ nhé.”
“Trọng…trọng sắc khinh bạn?” Lạc Như sửng sốt, một hồi mới phản ứng kịp, hai mắt cô nàng bừng sáng lên, “Là sao? Chẳng lẽ dạo gần đây cô….”
“Ta nhìn trúng một người, đang cố bắt chàng ấy về nhà đây.” Khương Hằng dựa người vào cô nàng, cất tiếng dịu dàng, “Về phần người đó là ai, chờ ta bắt được chàng rồi sẽ nói cho cô, giờ ta đang mắc cỡ lắm, không dám nói.”
Lạc Như: “….Ta không nhìn ra một xíu xiu xấu hổ nào từ cô luôn.”
Khương Hằng hơi gục đầu xuống, ánh mắt tỏ vẻ ngượng ngùng: “Giờ thì nhìn thấy chưa?”
“…”
Lạc Như hiểu, nàng đang muốn dùng hành động để nói với mình rằng, tình bằng hữu giữa hai người sẽ không vì ông anh rác rưởi mà thay đổi, cô nàng vừa chua xót vừa vui mừng, sự ức chế còn lưu lại ở đáy lòng cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tan. Cô nàng vươn tay lên nhéo má Khương Hằng, nháy mắt tinh nghịch như ngày trước, hỏi, “Có muốn biết hai kẻ bỉ ổi kia gần đây thế nào không?”
Khương Hằng hơi khựng lại, nàng vui vẻ đáp, “Muốn chứ, cô nói đi?”
“Ta biết cô sẽ tò mò mà, cho nên dù ghê tởm chết đi được, nhưng ngày nào ta cũng cố theo dõi bọn họ đấy.” Lạc Như cũng vui vẻ, vừa kéo nàng đi tới tửu lâu gần đó, vừa tỉ mỉ kể lại tình hình gần đây của Tề Hà và Lạc Đình.
Hiện giờ cô nàng đã hoàn toàn thất vọng với người anh Lạc Đình, phu nhân Vĩnh An hầu cũng vậy, cả hai mẹ con đều không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa, chỉ có Vĩnh An hầu như thể không hiểu gì vẫn một điều hai điều con trai ngoan, phu nhân ông nghe mà tức sôi máu, mấy lần suýt ném cả hai cha con, cộng thêm cả Tề Hà và đám thiếp thất cũng như con thứ của chồng mình ra khỏi cửa.
Tuy nhiên, phủ Vĩnh An hầu gần đây đã thành trò cười của cả kinh thành, bà không thể để người ngoài có cơ hội hóng kịch hay thêm nữa, nên cuối cùng cũng nuốt cơn tức vào bụng. Ngày ngày bà chẳng buồn quan tâm tới đám người vớ vẩn đó, chỉ cùng Lạc Như trải qua cuộc sống thanh tĩnh, thi thoảng ngó tới cái bụng của Tề Hà, chỉ đợi đứa bé kia sinh ra là bà ôm tới bên mình dạy dỗ liền, tránh nuôi ra một tên phế vật như cha nó.
Cơn bệnh nặng ập xuống đã khiến thân thể Lạc Đình chịu thương tổn lớn, hắn chưa thể khỏi hẳn, cả ngày ốm yếu vật vờ trong phòng, ăn ngủ đều phải có Tề Hà chăm nom. Tề Hà dẫu sao cũng là tiểu thư được nâng niu từ bé, lại còn đang mang thai, phu nhân Vĩnh An hầu lấy lý do ả không có nhà ngoại, thân phận thấp hèn, chỉ phái thêm hai người hầu tới viện cô ả, cô ả sao có thể chịu nổi? Vì thế gả tới được mấy hôm, ả đã khóc nháo với Lạc Đình một hồi, kể lể hết thảy uất ức ả phải chịu.
Ban đầu Lạc Đình còn an ủi mấy câu, sau đó nghe riết cũng khóc theo luôn.
Bạn bè xa lánh, thanh danh hủy hoại, hắn cũng tủi thân lắm mà!
Hai kẻ ôm nhau khóc lóc một trận, sau đó lại động viên nhau cố gắng, rồi tiếp đó….
Duy trì được ba ngày…
Ba hôm sau, hai người lại vừa khóc vừa làm ầm lên trong viện.
Chẳng qua là lần này hai người không ôm ấp, động viên tinh thần nhau nữa, mà chuyển qua chỉ trích đối phương.
Đương nhiên trách móc lẫn nhau xong vẫn phải làm lành, dù sao ban đầu cũng đã thề non hẹn biển, ước hẹn yêu thương nhau đến trọn đời kia mà.
Ấy thế nhưng, tình yêu này chẳng thể nào vượt qua nổi những trận cãi cọ lớn bé, cho nên mới qua hai tháng thành thân, quan hệ đôi bên đã lung lay, như sắp đổ vỡ tới nơi.
“Ta còn đang định chờ cho cô ả sinh em bé xong sẽ chơi một vố, để cho cô ả biết cái ghế phu nhân thế tử Vĩnh An hầu chẳng phải dễ ngồi, nhưng giờ xem ra, một Lạc Đình thôi cũng cho cô ả ăn đủ.” Lạc Như mặt mày vô cảm nói, rồi cười khẩy, “Thế cũng tốt, tiết kiệm sức lực cho hai mẹ con ta.”
“Ừ,” Khương Hằng cũng cười nhìn cô nàng, “Cứ để hai người họ tự dày vò lẫn nhau, cô và dì An đừng nhúng tay vào, cứ sống thật tốt…”
Lời còn chưa nói hết, Lạc Như bất thình lình xoay người, đá chân về phía sau: “Ai?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook