Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
-
Chương 57: Bổn vương còn lâu mới sợ!
Khương Hằng chỉ nhìn cô nàng, cười mà không đáp.
Đúng lúc đó, Khương Từ tới, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, chân đi không vững, thiếu nữ vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ cậu: “Sao đệ đã dậy rồi?”
“A tỷ…” Khương Từ ho khan dồn dập, trên gương mặt tuấn tú, nhỏ nhắn không có một chút vui vẻ, “A tỷ không có gì muốn nói với đệ à?”
Khương Hằng trầm mặc một lát, đỡ cậu ngồi lên sạp nhỏ bên cạnh, lúc này mới cất giọng ôn tồn: “Đệ biết rồi, A Hòa nói cho đệ à?”
“A Hòa nghe lời tỷ, tỷ không cho phép nó nói cho đệ, nó sao dám? Lúc đệ thức dậy, đi ra ngoài tản bộ thì tình cờ nghe được.” Khương Từ nói xong thì im lặng, một lúc sau cậu khẽ khàng hỏi, “Chuyện lớn như vậy…. Sao a tỷ lại không nói cho đệ?”
Khương Hằng ngẩn ra, định nói gì thì đã thấy vành mắt của thiếu niên đỏ lên, “Là vì đệ vô dụng, chẳng những không giúp được gì cho tỷ, còn trở thành gánh nặng của tỷ đúng không?”
Vì thân thể quanh năm yếu ớt, từ nhỏ cậu đã trưởng thành và cứng cỏi hơn đám bạn cùng trang lứa, bình thường rất hiếm khi khóc lóc nỉ non, Khương Hằng thấy vậy thì kinh ngạc, nàng vội đáp: “Đương nhiên không phải.”
“A tỷ không cần gạt đệ, ” Nước mắt của Khương Từ tí tách rơi xuống, “Đệ…”
“Được đấy, diễn nữa thì lại quá mức rồi,” Khương Hằng buồn cười, thay cậu lau nước mắt, “Tỷ không ngăn đệ xả giận thay cho tỷ, được chưa?”
“Thật?” Trong nháy mắt, cậu thiếu niên đang còn khóc lóc, dùng ánh mắt sáng rực lên nhìn nàng chăm chăm.
Da cậu rất trắng, vành mắt phiếm hồng lên nom lại có chút giống một chú thỏ con, vừa đáng yêu vừa đáng thương; Khương Hằng hơi đau lòng, nhéo má cậu một cái rồi thở dài: “Ừ, nhưng không được để bản thân mệt nhọc nhé.”
“Được!” Nước mắt của Khương Từ đột nhiên bay biến, cậu chàng nở một nụ cười vô tội nhìn chị mình, “Nhưng mà bây giờ, a tỷ có thể kể rõ đầu đuôi sự việc cho đệ được không? Đệ mới chỉ nghe loáng thoáng, chứ vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Khương Hằng: “…”
Thằng nhóc này, thế mà lại lừa nàng rồi.
“Nếu a tỷ không nói cho đệ, đệ đau lòng lắm đấy…”
“Được rồi, ” Khương Hằng như cười như không, lườm đệ đệ một cái, sau một thoáng ngập ngừng, nàng vẫn một năm một mười kể kết những chuyện vừa xảy ra.
Dù những giọt nước mắt vừa rồi là giả vờ, nhưng nàng biết, lời của cậu là thật lòng quan tâm.
Đệ đệ nàng tùy tuổi còn nhỏ, nhưng tấm lòng muốn che chở cho nàng thì lại lớn hơn ai hết, nàng cũng không nên coi cậu như con nít.
Bởi sự bảo hộ của nàng, là tự nàng nghĩ rằng như thế sẽ tốt cho cậu, nhưng chưa chắc cậu sẽ muốn nhận.
Khương Từ nghe nàng kể xong, nhất thời đờ đẫn.
Cậu biết hôn sự của tỷ tỷ mình gặp trắc trở, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại trắc trở lớn đến vậy! Còn cái gã Lạc Đình kia…
Thế mà hắn lại dám lừa dối tỷ tỷ của cậu!
“Đệ nhất định không để yên cho hắn, a tỷ, đệ thề…. Đệ thề!” Cậu thiếu niên nhỏ bé, răng nghiến chặt, giọng run rẩy, hai mắt đỏ bừng —– lần này không phải giả bộ nữa, đúng là đỏ lên vì tức.
“Được, a tỷ chờ đệ xả giận giúp tỷ.” Sự biến đổi cảm xúc quá lớn không tốt đối với sức khỏe của cậu, Khương Hằng vuốt tóc cậu, lảng sang chuyện khác, “Nhưng trước mắt, A Từ giúp tỷ điều tra Khương Viện một chút đi?”
“Khương Viện…” Khương Từ bình tĩnh lại, cặp mắt xinh đẹp lộ ra vài phần dữ dằn không hợp tuổi, “Chuyện này có liên quan tới tỷ ta à?”
“Ừ,” Khương Hằng không bao giờ tin vào trùng hợp, hơn nữa Khương Viện làm việc xưa nay đều hay để lộ sơ hở, “Đệ tra giúp ta xem trong chuyện này, nàng ta rốt cuộc đã đóng góp những gì.”
Sức khỏe Khương Từ không tốt, bề ngoài lại khôn khéo vô hại, bình thường người trong phủ chả mấy ai đề phòng cậu, hơn nữa bên cạnh cậu còn có một đệ đệ thích bát quái, giỏi thám thính, tra được nhiều thứ thuận lợi hơn Khương Hằng rất nhiều.
Khương Hằng nhờ cậu hỗ trợ, chủ yếu là muốn cậu sớm xả hết giận trong lòng.
“Được, ” Khương Từ trầm giọng đáp, “cho đệ thời gian một ngày.”
***
Lục Quý Trì không hề biết phong ba bão táp đã chuẩn bị nổi lên ở phủ Vinh quốc công*, sau khi Nguyệt Viên rời đi không lâu, chàng lại trở về phòng ngủ.
(*Trong bản gốc tác giả để là ‘phủ An quốc công’, nhưng mình nghĩ có thể tác giả nhầm)
Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
“Điện hạ! Điện hạ ngài đã dậy chưa?”
Vừa mới mở mắt đã nghe thấy giọng Ngụy Nhất Đao oang oang vang lên bên ngoài, Lục Quý Trì ngáp một cái, vươn người ngồi dậy, lười biếng đáp: “Anh vào đi.”
Một thanh niên cao lớn, vạm vỡ, vững chãi như núi đi vào: “Tần tướng quân phái người tới truyền lời….”
Lục Quý Trì khóe miệng giật giật, chàng thở dài đáp: “Ta biết rồi, qua ngay đây.”
“Không phải! Hôm nay người tới không phải để lôi điện hạ đi luyện tập!”
Lục Quý Trì bất ngờ: “Là sao?”
“Tần tướng quân có chuyện quan trọng cần ra ngoài, phái người tới báo hôm nay cho điện hạ nghỉ ngơi một ngày.” Ngụy Nhất Đao hào hứng nói, “Điện hạ có thể đánh thêm giấc nữa!”
Mẹ nó quá hay! Chàng còn đang đau khắp cả người đây! Lục Quý Trì vui vẻ, nghe vậy bèn nằm xuống: “Nhưng mà mới sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng hẳn, hắn ra ngoài làm gì nhỉ?”
“Cái này tôi cũng không biết.”
“Được rồi, mặc xác hắn, tốt nhất ngày nào cũng có việc bận đi, đỡ đến hành hạ ta!” Lục Quý Trì chỉ là thuận miệng hỏi thêm, vui vẻ đáp lời xong hai mắt chàng cũng nhắm nghiền lại, “Ta đi ngủ tiếp, anh ra ngoài đi.”
“Ờ!”
Chàng thiếu niên lăn ra ngủ lần nữa, đương nhiên không biết được cùng lúc đó, vị Tần đại tướng quân ‘có việc bận cần ra ngoài’ kia đang ngồi ở sân luyện võ nhà mình mà suy nghĩ chuyện nhân sinh.
Tần phu nhân bên cạnh khóc không ngừng, giọng khản đặc than thở “A Hằng của ta khổ quá mà”, nước mắt tuôn ra như mưa —— vì hôm trước bệnh cũ của bà tái phát, nên mọi người đều không dám nói cho bà những chuyện đã xảy ra, tới buổi sáng hôm nay, lão cha già của Tần Tranh, cũng chính là cậu của Khương Hằng, lúc ngủ dậy đã lỡ miệng thốt ra.
Sau đó là hồng thủy rồi vỡ đê.
Mặc dù xuất thân thế gia võ tướng, gả cho phu quân rồi sinh con trai, đều là hai đại nam nhân vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, thế mà Tần phu nhân lại là một người phụ nữ tướng mạo mềm mại, tính tình cũng mềm mại.
Cực kỳ mềm lòng, cực kỳ thích khóc.
Hơn nữa bà và Khương Hằng tình cảm sâu đậm, nên không thể chấp nhận nổi sự thật, nghe xong đã nức nở ngã vào lòng trượng phu.
Cha của Tần Tranh ban đầu còn dỗ dành bà mấy câu, sau đó….
“Ta đột nhiên nhớ ra trong quân còn có yếu vụ cần xử lý, ầy, ta đi trước vậy, phu nhân nếu quá đau lòng thì đi tìm A Tranh xem.”
An ủi thế nào phu nhân cũng không ngưng khóc, yêu lắm mà không biết làm cách nào, cho nên Tần cữu cữu đánh bài chuồn, rất không có tình cha con mà ủy thác người vợ đang nức nở của mình cho thằng con trai lớn.
Tần Tranh: “…”
Thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi đấy.
“Ôi cái thằng này…con nói gì đi chứ!” Thấy con trai cứ đơ người ra như khúc gỗ ngồi đó, Tần phu nhân nóng nảy, sụt sà sụt sịt bảo, “A Hằng là biểu muội ruột thịt của con, con không thể mặc kệ không quan tâm con bé được!”
Tần Tranh đau đầu muốn chết, hắn cũng muốn chuồn, mà lại sợ mẹ không xả hết ra, cứ nén trong lòng thì lại phát bệnh, chỉ đành ngồi đần ra đó, lạnh lùng đáp, “Con không nói là mặc kệ mà…”
“Vậy con phải giúp con bé trả thù!”
“…Con biết rồi.”
“Nhưng báo thù rồi thì sao đây, hôn sự này cũng đã hủy rồi…” Tần phu nhân càng nói càng đau lòng, sau đó không biết bà nghĩ tới chuyện gì, hai mắt sáng bừng lên, “Con trai, hay là con tiến lên đi?”
Nhất thời, Tần Tranh có một dự cảm cực xấu: “…Tiến lên gì?”
“Thì tiến lên cầu hôn A Hằng!” Tần phu nhân thấy quá là được, bà ngừng khóc, lau lau nước mắt rồi nói, “A Hằng tính tình dịu dàng, dáng người cũng đẹp, mẹ cũng rất thích nó! Chẳng qua trước kia con bé có hôn ước, nên mẹ không thể nói gì, nhưng bây giờ…”
“Mẹ!” Hai mí mắt Tần Tranh giật liên hồi, “Con chỉ coi A Hằng như muội muội thôi.”
Tần phu nhân sửng sốt trong giây lát, sự phấn chấn vẫn chưa giảm đi: “Muội muội thì sao, tình cảm có thể từ từ vun đắp…”
Hắn biết thừa là rơi vào tay biểu muội xấu xa nhà mình nhất định không phải chuyện tốt!
Lại nhớ tới hôm qua trước khi tạm biệt, cái dáng vẻ cười híp mắt như đang uy hiếp ‘Điện hạ hôm nay đã vất vả lắm rồi, ngày mai biểu ca có thể cho huynh ấy nghỉ một hôm không’ của nàng, chàng thanh niên hít một hơi thật sâu, nói như đinh đóng cột: “Không thể, mẹ đừng nghĩ nữa.”
Khoan hãy nói tới việc nàng đã có người trong lòng, kể cả không có thì hắn cũng không được.
Nha đầu chết tiệt kia một bụng đen tối, tính khí thì hung tàn, cưới nàng ư? Ôi đang sợ mạng mình quá lớn à!
***
Con trai sống chết cũng không chịu chấp thuận đề nghị của mình, Tần phu nhân lại một lần nữa lệ chảy thành sông. Nhưng tính bà mềm mỏng, sẽ không ép buộc hắn làm gì, chỉ là cứ lải nhải bên tai, làm Tần Tranh nhức đầu không thôi.
Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của biểu muội, hắn cực kỳ muốn nói thẳng cho mẹ mình biết: Đứa cháu gái tốt đẹp trong lòng mẹ đang chuẩn bị xuống tay với tên Tấn vương kia rồi! Con dâu gì chứ, kể cả con đây có tình nguyện cũng không đến lượt con đâu!
Đương nhiên cho dù hắn có nói, mẹ hắn cũng sẽ cảm thấy hắn đang lấy cớ để khỏi phải nhắc tới chuyện này.
Tần Tranh thực sự mệt mỏi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng càng thêm nghiêm nghị, làm người ta trông mà sợ.
Cùng hôm đó, chuyện Khương Hằng và Lạc Đình từ hôn như gió xuân thổi khắp toàn bộ kinh thành. Đồng thời còn truyền ra tin tức “Hai người từ hôn là bởi tam tiểu thư phủ An quốc công giữa đường chen chân phá đám”.
Ngoài ra, chuyện Tề Hà phái người đi hủy sự trong sạch của Khương Hằng cũng không giấu diếm, kể cả vô số lời đồn đãi nghe như thật mà hóa ra giả, cũng đồng loạt truyền ra ngoài.
Nhiều tin tức giật gân cùng đến một lúc, khiến cho quần chúng ăn dưa trong kinh thành xôn xao hẳn lên.
Trong phút chốc, Lạc Đình và Tề Hà có thể nói là bị người người ném đá, danh tiếng của phủ An quốc công cũng bị ảnh hưởng không nhỏ —— có thể dạy dỗ ra một tiểu thư độc ác, vô liêm sỉ như vậy, hẳn là gia phong nhà này có vấn đề! Về phía phủ Vĩnh An hầu, Khương Hằng đã nguyện ý nhận phu nhân Vĩnh An hầu làm nghĩa mẫu, nhận Lạc Như làm nghĩa muội, cho thấy chuyện này không liên quan gì tới hai người họ, mọi người vì thế không chỉ trích quá nhiều, nhưng lại phun ra một câu ‘Cha nào con nấy’.
Vĩnh An hầu trong chuyện này từ đầu tới cuối đều vô tội: “…”
Thằng con lại đào hố chôn cha mình rồi!
Để ngăn chặn miệng lưỡi dư luận, giữ lại danh tiếng cho các vị tiểu thư khác chưa lập gia đình trong phủ, phủ An quốc công đành phải ngay lập tức tuyên bố trước bàn dân: Tề Hà đã bị trục xuất khỏi phủ An quốc công, từ nay không còn là tam tiểu thư của phủ An quốc công nữa.
Tề Hà chẳng ngờ chuyện sẽ biến thành thế này, lúc nghe tin xong, nàng ta ngất xỉu.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. Nếu không phải sau khi phu nhân Vĩnh An hầu tỉnh lại, nói chuyện này là tại anh tại ả, tại cả hai bên, thằng con hư hỏng nhà bà cũng sai, cộng thêm việc Khương Hằng cũng rộng lượng tha thứ, cho nên đồng ý sẽ cưới nàng ta vào cửa, nếu không nàng ta thật sự không còn đường sống.
Về phần Lạc Đình…..
Từ ngày chuyện xấu đồn xa, hắn chỉ trốn tránh ở trong nhà không dám bước ra khỏi cửa.
Dù không bị mẫu thân ném ra ngoài nữa, nhưng hàng ngày hắn trôi qua cũng chẳng dễ dàng —- vừa ăn một trận đòn nhừ tử, lại bị mẫu thân và muội muội ghét hận, hơn nữa trong lòng cũng sợ hãi, bất an; cuối cùng không cầm cự nổi mà ngã bệnh.
Cơn bệnh này kéo dài tận mấy tháng, ngay cả hôm thành hôn Tề Hà, hắn cũng không dậy nổi.
Ngày hôm Tề Hà gả đi vắng ngắt, bái đường cùng một con gà trống, lại nhìn người yêu gầy như que củi nằm trên giường, chẳng còn vẻ anh tuấn như trước, nàng ta suy sụp, khóc cả một đêm.
Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau.
Quay lại cái ngày mà tin tức mới truyền ra, sau khi Lục Quý Trì tỉnh dậy, uể oải ăn bữa cơm trưa, chàng bèn vào cung thỉnh an mẹ già.
Chàng vừa đặt mông ngồi xuống, Chiêu Ninh đế đã tới.
“Nghe nói hôm qua A Trì làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Thấy ông anh hờ đang cười híp mắt nhìn về phía mình, ánh mắt không lộ cảm xúc, thiếu niên đột nhiên tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, ‘ái chà’ trong bụng: Biết ngay anh sẽ hỏi mà! Cơ mà giờ bổn vương còn lâu mới sợ nhé!
Đúng lúc đó, Khương Từ tới, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, chân đi không vững, thiếu nữ vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ cậu: “Sao đệ đã dậy rồi?”
“A tỷ…” Khương Từ ho khan dồn dập, trên gương mặt tuấn tú, nhỏ nhắn không có một chút vui vẻ, “A tỷ không có gì muốn nói với đệ à?”
Khương Hằng trầm mặc một lát, đỡ cậu ngồi lên sạp nhỏ bên cạnh, lúc này mới cất giọng ôn tồn: “Đệ biết rồi, A Hòa nói cho đệ à?”
“A Hòa nghe lời tỷ, tỷ không cho phép nó nói cho đệ, nó sao dám? Lúc đệ thức dậy, đi ra ngoài tản bộ thì tình cờ nghe được.” Khương Từ nói xong thì im lặng, một lúc sau cậu khẽ khàng hỏi, “Chuyện lớn như vậy…. Sao a tỷ lại không nói cho đệ?”
Khương Hằng ngẩn ra, định nói gì thì đã thấy vành mắt của thiếu niên đỏ lên, “Là vì đệ vô dụng, chẳng những không giúp được gì cho tỷ, còn trở thành gánh nặng của tỷ đúng không?”
Vì thân thể quanh năm yếu ớt, từ nhỏ cậu đã trưởng thành và cứng cỏi hơn đám bạn cùng trang lứa, bình thường rất hiếm khi khóc lóc nỉ non, Khương Hằng thấy vậy thì kinh ngạc, nàng vội đáp: “Đương nhiên không phải.”
“A tỷ không cần gạt đệ, ” Nước mắt của Khương Từ tí tách rơi xuống, “Đệ…”
“Được đấy, diễn nữa thì lại quá mức rồi,” Khương Hằng buồn cười, thay cậu lau nước mắt, “Tỷ không ngăn đệ xả giận thay cho tỷ, được chưa?”
“Thật?” Trong nháy mắt, cậu thiếu niên đang còn khóc lóc, dùng ánh mắt sáng rực lên nhìn nàng chăm chăm.
Da cậu rất trắng, vành mắt phiếm hồng lên nom lại có chút giống một chú thỏ con, vừa đáng yêu vừa đáng thương; Khương Hằng hơi đau lòng, nhéo má cậu một cái rồi thở dài: “Ừ, nhưng không được để bản thân mệt nhọc nhé.”
“Được!” Nước mắt của Khương Từ đột nhiên bay biến, cậu chàng nở một nụ cười vô tội nhìn chị mình, “Nhưng mà bây giờ, a tỷ có thể kể rõ đầu đuôi sự việc cho đệ được không? Đệ mới chỉ nghe loáng thoáng, chứ vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Khương Hằng: “…”
Thằng nhóc này, thế mà lại lừa nàng rồi.
“Nếu a tỷ không nói cho đệ, đệ đau lòng lắm đấy…”
“Được rồi, ” Khương Hằng như cười như không, lườm đệ đệ một cái, sau một thoáng ngập ngừng, nàng vẫn một năm một mười kể kết những chuyện vừa xảy ra.
Dù những giọt nước mắt vừa rồi là giả vờ, nhưng nàng biết, lời của cậu là thật lòng quan tâm.
Đệ đệ nàng tùy tuổi còn nhỏ, nhưng tấm lòng muốn che chở cho nàng thì lại lớn hơn ai hết, nàng cũng không nên coi cậu như con nít.
Bởi sự bảo hộ của nàng, là tự nàng nghĩ rằng như thế sẽ tốt cho cậu, nhưng chưa chắc cậu sẽ muốn nhận.
Khương Từ nghe nàng kể xong, nhất thời đờ đẫn.
Cậu biết hôn sự của tỷ tỷ mình gặp trắc trở, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại trắc trở lớn đến vậy! Còn cái gã Lạc Đình kia…
Thế mà hắn lại dám lừa dối tỷ tỷ của cậu!
“Đệ nhất định không để yên cho hắn, a tỷ, đệ thề…. Đệ thề!” Cậu thiếu niên nhỏ bé, răng nghiến chặt, giọng run rẩy, hai mắt đỏ bừng —– lần này không phải giả bộ nữa, đúng là đỏ lên vì tức.
“Được, a tỷ chờ đệ xả giận giúp tỷ.” Sự biến đổi cảm xúc quá lớn không tốt đối với sức khỏe của cậu, Khương Hằng vuốt tóc cậu, lảng sang chuyện khác, “Nhưng trước mắt, A Từ giúp tỷ điều tra Khương Viện một chút đi?”
“Khương Viện…” Khương Từ bình tĩnh lại, cặp mắt xinh đẹp lộ ra vài phần dữ dằn không hợp tuổi, “Chuyện này có liên quan tới tỷ ta à?”
“Ừ,” Khương Hằng không bao giờ tin vào trùng hợp, hơn nữa Khương Viện làm việc xưa nay đều hay để lộ sơ hở, “Đệ tra giúp ta xem trong chuyện này, nàng ta rốt cuộc đã đóng góp những gì.”
Sức khỏe Khương Từ không tốt, bề ngoài lại khôn khéo vô hại, bình thường người trong phủ chả mấy ai đề phòng cậu, hơn nữa bên cạnh cậu còn có một đệ đệ thích bát quái, giỏi thám thính, tra được nhiều thứ thuận lợi hơn Khương Hằng rất nhiều.
Khương Hằng nhờ cậu hỗ trợ, chủ yếu là muốn cậu sớm xả hết giận trong lòng.
“Được, ” Khương Từ trầm giọng đáp, “cho đệ thời gian một ngày.”
***
Lục Quý Trì không hề biết phong ba bão táp đã chuẩn bị nổi lên ở phủ Vinh quốc công*, sau khi Nguyệt Viên rời đi không lâu, chàng lại trở về phòng ngủ.
(*Trong bản gốc tác giả để là ‘phủ An quốc công’, nhưng mình nghĩ có thể tác giả nhầm)
Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
“Điện hạ! Điện hạ ngài đã dậy chưa?”
Vừa mới mở mắt đã nghe thấy giọng Ngụy Nhất Đao oang oang vang lên bên ngoài, Lục Quý Trì ngáp một cái, vươn người ngồi dậy, lười biếng đáp: “Anh vào đi.”
Một thanh niên cao lớn, vạm vỡ, vững chãi như núi đi vào: “Tần tướng quân phái người tới truyền lời….”
Lục Quý Trì khóe miệng giật giật, chàng thở dài đáp: “Ta biết rồi, qua ngay đây.”
“Không phải! Hôm nay người tới không phải để lôi điện hạ đi luyện tập!”
Lục Quý Trì bất ngờ: “Là sao?”
“Tần tướng quân có chuyện quan trọng cần ra ngoài, phái người tới báo hôm nay cho điện hạ nghỉ ngơi một ngày.” Ngụy Nhất Đao hào hứng nói, “Điện hạ có thể đánh thêm giấc nữa!”
Mẹ nó quá hay! Chàng còn đang đau khắp cả người đây! Lục Quý Trì vui vẻ, nghe vậy bèn nằm xuống: “Nhưng mà mới sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng hẳn, hắn ra ngoài làm gì nhỉ?”
“Cái này tôi cũng không biết.”
“Được rồi, mặc xác hắn, tốt nhất ngày nào cũng có việc bận đi, đỡ đến hành hạ ta!” Lục Quý Trì chỉ là thuận miệng hỏi thêm, vui vẻ đáp lời xong hai mắt chàng cũng nhắm nghiền lại, “Ta đi ngủ tiếp, anh ra ngoài đi.”
“Ờ!”
Chàng thiếu niên lăn ra ngủ lần nữa, đương nhiên không biết được cùng lúc đó, vị Tần đại tướng quân ‘có việc bận cần ra ngoài’ kia đang ngồi ở sân luyện võ nhà mình mà suy nghĩ chuyện nhân sinh.
Tần phu nhân bên cạnh khóc không ngừng, giọng khản đặc than thở “A Hằng của ta khổ quá mà”, nước mắt tuôn ra như mưa —— vì hôm trước bệnh cũ của bà tái phát, nên mọi người đều không dám nói cho bà những chuyện đã xảy ra, tới buổi sáng hôm nay, lão cha già của Tần Tranh, cũng chính là cậu của Khương Hằng, lúc ngủ dậy đã lỡ miệng thốt ra.
Sau đó là hồng thủy rồi vỡ đê.
Mặc dù xuất thân thế gia võ tướng, gả cho phu quân rồi sinh con trai, đều là hai đại nam nhân vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, thế mà Tần phu nhân lại là một người phụ nữ tướng mạo mềm mại, tính tình cũng mềm mại.
Cực kỳ mềm lòng, cực kỳ thích khóc.
Hơn nữa bà và Khương Hằng tình cảm sâu đậm, nên không thể chấp nhận nổi sự thật, nghe xong đã nức nở ngã vào lòng trượng phu.
Cha của Tần Tranh ban đầu còn dỗ dành bà mấy câu, sau đó….
“Ta đột nhiên nhớ ra trong quân còn có yếu vụ cần xử lý, ầy, ta đi trước vậy, phu nhân nếu quá đau lòng thì đi tìm A Tranh xem.”
An ủi thế nào phu nhân cũng không ngưng khóc, yêu lắm mà không biết làm cách nào, cho nên Tần cữu cữu đánh bài chuồn, rất không có tình cha con mà ủy thác người vợ đang nức nở của mình cho thằng con trai lớn.
Tần Tranh: “…”
Thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi đấy.
“Ôi cái thằng này…con nói gì đi chứ!” Thấy con trai cứ đơ người ra như khúc gỗ ngồi đó, Tần phu nhân nóng nảy, sụt sà sụt sịt bảo, “A Hằng là biểu muội ruột thịt của con, con không thể mặc kệ không quan tâm con bé được!”
Tần Tranh đau đầu muốn chết, hắn cũng muốn chuồn, mà lại sợ mẹ không xả hết ra, cứ nén trong lòng thì lại phát bệnh, chỉ đành ngồi đần ra đó, lạnh lùng đáp, “Con không nói là mặc kệ mà…”
“Vậy con phải giúp con bé trả thù!”
“…Con biết rồi.”
“Nhưng báo thù rồi thì sao đây, hôn sự này cũng đã hủy rồi…” Tần phu nhân càng nói càng đau lòng, sau đó không biết bà nghĩ tới chuyện gì, hai mắt sáng bừng lên, “Con trai, hay là con tiến lên đi?”
Nhất thời, Tần Tranh có một dự cảm cực xấu: “…Tiến lên gì?”
“Thì tiến lên cầu hôn A Hằng!” Tần phu nhân thấy quá là được, bà ngừng khóc, lau lau nước mắt rồi nói, “A Hằng tính tình dịu dàng, dáng người cũng đẹp, mẹ cũng rất thích nó! Chẳng qua trước kia con bé có hôn ước, nên mẹ không thể nói gì, nhưng bây giờ…”
“Mẹ!” Hai mí mắt Tần Tranh giật liên hồi, “Con chỉ coi A Hằng như muội muội thôi.”
Tần phu nhân sửng sốt trong giây lát, sự phấn chấn vẫn chưa giảm đi: “Muội muội thì sao, tình cảm có thể từ từ vun đắp…”
Hắn biết thừa là rơi vào tay biểu muội xấu xa nhà mình nhất định không phải chuyện tốt!
Lại nhớ tới hôm qua trước khi tạm biệt, cái dáng vẻ cười híp mắt như đang uy hiếp ‘Điện hạ hôm nay đã vất vả lắm rồi, ngày mai biểu ca có thể cho huynh ấy nghỉ một hôm không’ của nàng, chàng thanh niên hít một hơi thật sâu, nói như đinh đóng cột: “Không thể, mẹ đừng nghĩ nữa.”
Khoan hãy nói tới việc nàng đã có người trong lòng, kể cả không có thì hắn cũng không được.
Nha đầu chết tiệt kia một bụng đen tối, tính khí thì hung tàn, cưới nàng ư? Ôi đang sợ mạng mình quá lớn à!
***
Con trai sống chết cũng không chịu chấp thuận đề nghị của mình, Tần phu nhân lại một lần nữa lệ chảy thành sông. Nhưng tính bà mềm mỏng, sẽ không ép buộc hắn làm gì, chỉ là cứ lải nhải bên tai, làm Tần Tranh nhức đầu không thôi.
Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của biểu muội, hắn cực kỳ muốn nói thẳng cho mẹ mình biết: Đứa cháu gái tốt đẹp trong lòng mẹ đang chuẩn bị xuống tay với tên Tấn vương kia rồi! Con dâu gì chứ, kể cả con đây có tình nguyện cũng không đến lượt con đâu!
Đương nhiên cho dù hắn có nói, mẹ hắn cũng sẽ cảm thấy hắn đang lấy cớ để khỏi phải nhắc tới chuyện này.
Tần Tranh thực sự mệt mỏi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng càng thêm nghiêm nghị, làm người ta trông mà sợ.
Cùng hôm đó, chuyện Khương Hằng và Lạc Đình từ hôn như gió xuân thổi khắp toàn bộ kinh thành. Đồng thời còn truyền ra tin tức “Hai người từ hôn là bởi tam tiểu thư phủ An quốc công giữa đường chen chân phá đám”.
Ngoài ra, chuyện Tề Hà phái người đi hủy sự trong sạch của Khương Hằng cũng không giấu diếm, kể cả vô số lời đồn đãi nghe như thật mà hóa ra giả, cũng đồng loạt truyền ra ngoài.
Nhiều tin tức giật gân cùng đến một lúc, khiến cho quần chúng ăn dưa trong kinh thành xôn xao hẳn lên.
Trong phút chốc, Lạc Đình và Tề Hà có thể nói là bị người người ném đá, danh tiếng của phủ An quốc công cũng bị ảnh hưởng không nhỏ —— có thể dạy dỗ ra một tiểu thư độc ác, vô liêm sỉ như vậy, hẳn là gia phong nhà này có vấn đề! Về phía phủ Vĩnh An hầu, Khương Hằng đã nguyện ý nhận phu nhân Vĩnh An hầu làm nghĩa mẫu, nhận Lạc Như làm nghĩa muội, cho thấy chuyện này không liên quan gì tới hai người họ, mọi người vì thế không chỉ trích quá nhiều, nhưng lại phun ra một câu ‘Cha nào con nấy’.
Vĩnh An hầu trong chuyện này từ đầu tới cuối đều vô tội: “…”
Thằng con lại đào hố chôn cha mình rồi!
Để ngăn chặn miệng lưỡi dư luận, giữ lại danh tiếng cho các vị tiểu thư khác chưa lập gia đình trong phủ, phủ An quốc công đành phải ngay lập tức tuyên bố trước bàn dân: Tề Hà đã bị trục xuất khỏi phủ An quốc công, từ nay không còn là tam tiểu thư của phủ An quốc công nữa.
Tề Hà chẳng ngờ chuyện sẽ biến thành thế này, lúc nghe tin xong, nàng ta ngất xỉu.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. Nếu không phải sau khi phu nhân Vĩnh An hầu tỉnh lại, nói chuyện này là tại anh tại ả, tại cả hai bên, thằng con hư hỏng nhà bà cũng sai, cộng thêm việc Khương Hằng cũng rộng lượng tha thứ, cho nên đồng ý sẽ cưới nàng ta vào cửa, nếu không nàng ta thật sự không còn đường sống.
Về phần Lạc Đình…..
Từ ngày chuyện xấu đồn xa, hắn chỉ trốn tránh ở trong nhà không dám bước ra khỏi cửa.
Dù không bị mẫu thân ném ra ngoài nữa, nhưng hàng ngày hắn trôi qua cũng chẳng dễ dàng —- vừa ăn một trận đòn nhừ tử, lại bị mẫu thân và muội muội ghét hận, hơn nữa trong lòng cũng sợ hãi, bất an; cuối cùng không cầm cự nổi mà ngã bệnh.
Cơn bệnh này kéo dài tận mấy tháng, ngay cả hôm thành hôn Tề Hà, hắn cũng không dậy nổi.
Ngày hôm Tề Hà gả đi vắng ngắt, bái đường cùng một con gà trống, lại nhìn người yêu gầy như que củi nằm trên giường, chẳng còn vẻ anh tuấn như trước, nàng ta suy sụp, khóc cả một đêm.
Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau.
Quay lại cái ngày mà tin tức mới truyền ra, sau khi Lục Quý Trì tỉnh dậy, uể oải ăn bữa cơm trưa, chàng bèn vào cung thỉnh an mẹ già.
Chàng vừa đặt mông ngồi xuống, Chiêu Ninh đế đã tới.
“Nghe nói hôm qua A Trì làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Thấy ông anh hờ đang cười híp mắt nhìn về phía mình, ánh mắt không lộ cảm xúc, thiếu niên đột nhiên tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, ‘ái chà’ trong bụng: Biết ngay anh sẽ hỏi mà! Cơ mà giờ bổn vương còn lâu mới sợ nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook