Bổn Vương Muốn Tạo Phản
-
Chương 7: Tâm Ý
Đại hôn của Hiên Viên hoàng đế, Tây Xuyên không những không dâng lên cống phẩm mà còn giết chết sứ thần Thiên Thăng quốc, gần như ngông cuồng hạ một bức chiến thư tuyên bố phản loạn.
Hiên Viên Diệp Nhiên sắc mặt thâm trầm, trên đại điện không một ai dám ho he một câu.
Phượng Khanh lại như không hề bị bầu không khí im lặng quỷ dị này ảnh hưởng, khóe môi vẫn câu lên nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên như thường.
– Bãi triều đi.
Dực Vương, ngươi ở lại, tới Ngự Thư phòng cùng trẫm thương thảo đối sách.
Triều thần nhìn nhau, không ai bảo ai đều vội vội vàng vàng mà quỳ xuống hành lễ rời khỏi.
Đùa, cơn giận của thiên tử thì kẻ nào muốn ở lại để xui xẻo? Ai cũng biết rằng vị hoàng đế trẻ tuổi này dù mới chỉ ngồi lên ngai vàng ba năm, nhưng thủ đoạn sát phạt tàn nhẫn.
Không ngại giết huynh hại đệ, nhổ cỏ tận gốc.
Bên cạnh còn có Định Quốc tướng quân uy mãnh phi phàm, ban đầu trong đám quan viên còn có người không phục.
Nhưng dần dần bị thủ đoạn tàn độc của hoàng đế làm cho kinh sợ, người duy nhất có thể khiến hoàng đế bệ hạ để vào mắt cũng chỉ có Dực Vương nắm binh phù trong tay.
Phượng Khanh hoàn toàn không có gì ngoài ý muốn.
Một năm qua y vẫn duy trì thái độ như đời trước, đối với kẻ này kính nhi viễn chi, khi không có người còn cố ý lưu lại cho gã một ánh mắt si mê chăm chú.
Khi tầm mắt hai người chạm nhau làm như chột dạ mà dời mắt đi.
Bắt chước điệu bộ thâm tình tương tư khó nói của chính mình ngày đó giống đến bảy tám phần.
Nếu như đời trước những lời kẻ này nói là thật, thì y hoàn toàn có thể lý giải được những hành động gần như sủng nịch của gã đối với mình.
Hiểu được điều này, Phượng Khanh liền cảm thấy một trận ghê tởm cuộn trào trong dạ dày.
Hiên Viên Diệp Nhiên à Hiên Viên Diệp Nhiên.
Tình yêu của ngươi thật vĩ đại.
Thứ cho bổn vương không có phúc hưởng thụ.
Khi trước, y khinh thường chính là những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, với kẻ mạnh thì xu nịnh bợ đỡ, với kẻ yếu thì bỏ đá xuống giếng.
Thế nhưng trọng sinh một đời, Phượng Khanh rốt cục hiểu ra, cứng quá thì gãy, những kẻ như vậy mới chính là kẻ thức thời.
Vì thế y không ngại học theo những kẻ đó, đeo lên cho mình một chiếc mặt nạ thâm tình với Hiên Viên Diệp Nhiên.
– Tây Xuyên xa xôi hiểm trở.
Lại nói đám thổ phỉ kia chỉ là thùng rỗng kêu to.
Ngươi tình nguyện dẫn quân làm gì? – Hiên Viên Diệp Nhiên day nhẹ thái dương, nói.
Úi, ánh mắt lo lắng luyến tiếc kia thiếu chút nữa làm bổn vương cảm động rồi nha.
Phượng Khanh trong lòng cười khinh miệt, trên mặt lại nhu hòa đi mấy phần, nói.
– Ngươi thật lo xa, ngày đó tiến đánh Man tộc, rừng thiêng nước độc, quân lương thiếu thốn không phải ngươi đã chứng kiến rồi ư?
Khi có riêng hai người với nhau, Phượng Khanh cực ít gọi gã là bệ hạ, thế nhưng cách gọi này đã sớm bị quên lãng.
Sau khi phân hóa, y luôn giữ khoảng cách với Hiên Viên Diệp Nhiên.
Mỗi lần gặp, đều cung kính cúi người, gọi gã là bệ hạ, nguyện ý xưng thần.
Hiên Viên Diệp Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ôn nhu chưa tan trong mắt người kia, hơi ngẩn người.
– Cũng không an toàn.
Ta có thể cho một người khác dẫn binh thăm dò trước…
Phượng Khanh ngắt lời gã, tự mình ngồi xuống ghế, thở dài.
– Diệp Nhiên, nếu dẫn binh lúc nào cũng chờ an toàn thì đừng nên dẫn binh.
Hiện tại binh lính bị khiêu khích mà sĩ khí sục sôi.
Vạn nhất lần này thất bại sẽ khiến quân tâm dao động.
Đây không chỉ là một trận chiến, mà còn phải giết gà dọa khỉ, ra uy với các nước chư hầu.
Ngoài ta ra không ai thích hợp hơn nữa.
Những lời này luôn là những suy nghĩ từ tận đáy lòng của y mỗi lần dẫn quân ra trận.
Tất cả, đều là vì Thiên Thăng quốc, vì long ỷ của Hiên Viên Diệp Nhiên.
Thế nhưng y chưa từng nói ra, kẻ khác lại cho rằng y nắm binh phù trong tay là muốn tiếm quyền, đứng sau hoàng đế làm một nhiếp chính vương gia thao túng hết thảy.
Trên tấu sớ vạch tội y ngày đó còn viết rất rõ ràng, vô cùng thuyết phục:
“Dực Vương gia lãnh binh xuất trận đều hung tàn bạo ngược, thủ đoạn âm ngoan tàn nhẫn.
Khiến cho các nước chư hầu cho rằng thiên tử Hiên Viên triều là một bạo quân giết người như ma.
Không những vậy còn lan truyền tin đồn, già trẻ lớn bé khắp Thiên Thăng quốc không ai không biết tới sự vĩ đại của Định Quốc tướng quân mà bỏ qua hoàng ân của bệ hạ.
Dực Vương gia Hiên Viên Phượng Khanh dã tâm bừng bừng, mưu đồ thâu tóm lòng dân, dã tâm tạo phản.”
Phượng Khanh bị xích sắt quấn quanh người, cổ đeo gông quỳ trên mặt đất, chỉ như nghe thấy một trò hề, dữ tợn mà cười lớn.
Vì cái gì phải âm thầm hy sinh? Cao thượng làm người tốt? Đem trân châu làm mắt cá, kẻ mang ngọc thì mắc tội.
Ở đâu ra cái lý ấy?
Trầm mặc giây lát, y lại cúi đầu, tự lẩm bẩm với chính mình.
– Năm đó ta hứa với ngươi hạn trong ba năm sẽ giúp ngươi ngồi vững vàng trên long ỷ.
Sau đó sẽ giao ra binh quyền, cả đời làm một vương gia nhàn tản.
Nay thời hạn ba năm đã đến, lời hứa năm xưa còn chưa thể thực hiện.
Làm sao dám đối mặt với ngươi…
Phượng Khanh suy nghĩ xuất thần, trên mặt lại lộ ra vẻ ưu tư hiếm thấy.
Hiên Viên Diệp Nhiên ngây ra giây lát sực hiểu đây là y đang giải thích cho mình vì sao một năm qua lại luôn xa cách tránh thân mật.
Hiếm khi thấy dáng vẻ lo âu này của y, lại nghĩ rằng bởi vì mình nên nam nhân này mới trở nên lo được lo mất, nhất thời tâm tình Hiên Viên Diệp Nhiên mềm mại đi không ít, cảm động thâm tình mà gọi một tiếng.
– Ngụy Tử.
Phượng Khanh như thể bị gọi tỉnh, thính tai hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói.
– A… bệ hạ tha tội, thần vô lễ rồi.
Hiên Viên Diệp Nhiên nhíu mày, làm bộ không vui mà sửa lại, thanh âm như giận dỗi.
– Gọi Diệp Nhiên.
Ta không thích ngươi xưng hô xa lạ như vậy.
– Diệp… Nhiên.
– Mạt ửng hồng lan tới tận gò má Phượng Khanh, y cúi đầu tránh ánh mắt người đối diện, như thể lúng túng mà cầm tách trà lên uống một ngụm, lại vì nước trà nóng mà bị bỏng tới nhăn nhó mặt mày.
Một nửa số nước bên trong rớt ra, dính lên quần áo.
Hiên Viên Diệp Nhiên vội vàng bật dậy, đích thân cầm khăn tay lau cho y.
Phượng Khanh cũng không từ chối, cúi gằm đầu, chỉ lộ ra thính tai đỏ như nhỏ máu.
Cảnh tượng quân thần hòa hợp đến thiếu chút nữa rơi lệ cảm động tại chỗ.
Khoảng cách một năm bị kéo ra tưởng chừng như vô tận, lại chỉ vì một lời nói như thể bâng quơ mà gần lại.
Phượng Khanh khi bước ra khỏi Càn Long điện, nụ cười ngượng ngùng ôn nhu nháy mắt trầm xuống, khóe môi hơi nhếch, đáy mắt toát ra hàn ý lạnh lẽo tận xương.
Xe ngựa về tới Dực Vương phủ, Sở Dung Ca liền hộ tống y vào trong.
Phượng Khanh phẩy tay để mọi người lui hết.
Sau đó hỏi Sở Dung Ca.
– Đã rời đi hết chưa?
Sở Dung Ca lời ít mà ý nhiều, kéo ra chậu đồng đặt trước mặt y.
– Đã rời đi hết.
Phượng Khanh lập tức gục đầu, gập người nôn thốc nôn tháo.
Vừa rồi lúc vừa sắp rời khỏi Càn Long điện, nam nhân kia đột nhiên sáp đến gần làm y có chút chấn kinh, cơ bắp khắp người như căng cứng lại theo bản năng.
Thế nhưng may mắn kẻ kia vẫn dừng lại trước bờ vực, chỉ có dục niệm như lửa đốt chẳng buồn che giấu trong mắt gã khi nhìn chằm chằm môi y khiến Phượng Khanh buồn nôn một trận.
Con mẹ nó, suýt chút nữa bị một tiếng ‘Ngụy Tử’ thâm tình tởm lợm kia làm cho bại lộ.
Sở Dung Ca quen cửa quen nẻo mà đưa khăn tay cho y, lại rót một cốc nước.
Sau khi cắt bỏ tuyến thể, sức đề kháng của Phượng Khanh cũng yếu đi, thường xuyên cảm mạo, dạ dày cũng không tốt.
Gần như sau mỗi lần lên triều trở về đều nôn ra.
Thế nhưng phản ứng kịch liệt như hôm nay thì lại là lần đầu.
Sở Dung Ca hơi cau mày, nên giấu chỗ nho vừa mua về đi thôi.
.
.
Ba ngày hôm sau, Định Quốc tướng quân lãnh một vạn đại quân xuất chinh.
Ngay từ đầu số quan viên trong triều cho rằng chiến trận rất nhanh sẽ truyền về tin chiến thắng.
Dù sao đối phó với một đám thổ phỉ mà cần đại tướng quân triều đình thân chinh ra trận chẳng khác nào giết gà lại dùng dao mổ lợn.
Ban đầu còn có một số võ tướng nóng lòng lập công, xung phong ra trận, vì chuyện này mà còn tranh cãi ngay trên đại điện.
Nhưng hoàng đế bệ hạ đã hạ thánh chỉ giấy trắng mực đen cộp dấu ngọc tỷ rồi thì cũng không ai dám nói một tiếng phản đối nữa.
Ấy vậy mà không ngờ, hơn nửa tháng sau chiến báo truyền về kinh thành không phải tin chiến thắng mà lại là một tin khiến cả hoàng cung chấn động.
Dực vương gia, Định Quốc tướng quân bách chiến bách thắng bị thủ lĩnh cầm đầu phản quân đâm trọng thương, không rõ sống chết.
Cực Càn Nguyên.
Đám quan võ trong triều không khỏi đổ mồ hôi sờ lên cần cổ vẫn còn nguyên vẹn của mình, như rùa rút đầu mà im thin thít.
Hoàng đế bệ hạ nổi trận lôi đình tới độ gạt đổ thư án, trong cơn giận đã rút kiếm chém chết một tên quan võ ngay trong thư phòng.
Đám quan viên như thể nhìn thấy hung thần ác sát, ai nấy đều không dám hó hé câu nào.
Cả hoàng cung chìm trong bầu không khí căng như dây đàn suốt một tuần lễ.
Rốt cuộc chiến báo thứ hai gửi về, Sở phó tướng dưới quyền Định Quốc tướng quân đã chém đầu tướng địch, chiến thắng vang dội.
Triều thần như trút được gánh nặng mà thở phào.
Thế nhưng sắc mặt hoàng đế vẫn hết xanh lại trắng, không hề dễ nhìn.
Triều thần lúc này mới nhận ra, chiến báo kia không nhắc tới Định Quốc tướng quân nửa chữ.
Biểu cảm vừa lo lắng giận dữ vừa gấp đến phát cuồng kia của hoàng đế thật sự quá khủng bố.
Một năm qua hai người lạnh nhạt, đối diện lúc gần lúc xa, ai cũng không biết thì ra Dực vương đối với hoàng đế bệ hạ lại thân thiết tới vậy.
Cùng lúc đó tại Tây Xuyên, Sở Dung Ca hạ lệnh thu binh, không tiếp tục đuổi giết đám giặc cỏ kia nữa.
Nửa tháng qua một vạn binh lính đã quen thuộc với Sở Dung Ca, đối với mưu lược lẫn thực lực của hắn chỉ có thể sùng bái mà không thể đố kị.
Tướng quân bị thương, sĩ khí quân lính không giảm ngược lại còn tăng vùn vụt.
Người nào người nấy đỏ mắt cầm lăm le trường kiếm muốn báo thù cho chủ tướng.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã tiêu diệt gần như hoàn toàn quân đội tạp nham của đám thổ phị, chém đầu tên thủ lĩnh cực Càn Nguyên treo lên thị chúng.
Sở Dung Ca cởi ra chiến giáp, bạch y lộ ra bên dưới không dính một giọt máu, xốc lên lều chủ tướng bước vào trong.
– Khụ… – Phượng Khanh đang bưng thuốc uống.
Nhưng động tới vết thương trên ngực làm y đau đớn, ho một tiếng phun ra một ngụm máu, làm bát thuốc trong tay loang ra màu đỏ sẫm.
Sắc mặt Sở Dung Ca rất kém, thế nhưng hắn vẫn đỡ lấy bát thuốc trong tay người kia, bỏ sang một bên, yên lặng rút khăn tay lau khóe môi cho y.
Phượng Khanh nhìn biểu cảm thâm trầm của hắn, nhợt nhạt cười.
– Tiểu tử ngươi thù cũng thật dai, ta chỉ giấu ngươi chuyện này, sợ ngươi lo lắng thôi mà.
Đừng ghim bổn vương lâu như thế.
Tên thủ lĩnh thổ phỉ cực Càn Nguyên kia công phu quả nhiên không tồi.
Y đã nuốt hai viên Bạo Thể đan mới miễn cưỡng cản được một đao chí mạng.
Dùng chiêu thức giết địch tám trăm mà thương tổn một ngàn để đáp trả.
Gã ta chắc chắn cũng đã bị thương không nhẹ.
Vết thương của y chỉ là một đao xuyên ngực, nội tạng vẫn còn nguyên.
Còn gã bị nội lực cường đại chịu một chưởng chính diện, tim gan phèo phổi chắc cũng gần như vỡ nát rồi đi.
Ha hả!
Phượng Khanh đối với chuyện này phi thường hài lòng, mục đích đã đạt được, trận chiến cuối cùng y đánh có thể gặp kỳ phùng địch thủ như thế, tâm viên ý mãn, không còn gì nuối tiếc.
Thế nhưng tiểu tử này lại không hề vui mừng cho y.
Mấy ngày trôi qua Sở Dung Ca vẫn không có sắc mặt tốt, không nói một lời nào.
Lau miệng cho y xong liền định cầm bát thuốc xoay người đi ra ngoài nấu lại một bát khác.
Phượng Khanh vội vàng nắm tay áo hắn kéo lại, xuống nước dỗ dành.
– Ta sai, ta sai rồi.
Sở tướng quân, ngươi đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng giận ta nữa được không? Sở tướng quân? Dung Ca?
Câu cuối cùng y nhẹ giọng kéo dài, lại như thể đang làm nũng.
Sở Dung Ca nhíu mày càng chặt, lúc quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt nhợt nhạt của người kia lửa giận không những giảm mà càng cuồn cuộn không ngừng.
Sở Dung Ca có thể chịu đựng việc người này không có tình cảm gì với hắn.
Nhưng lại không chịu nổi nhìn y tàn nhẫn dứt khoát xuống tay với chính bản thân mình.
Vừa giận vừa đau, Sở Dung Ca bất chợt dùng lực đẩy ngã y xuống giường, hành động thì thô bạo nhưng động tác lại ôn nhu vô cùng, từ đầu đến cuối không làm vết thương trên ngực Phượng Khanh đau đớn.
Hắn chống hai tay bên vai Phượng Khanh, sắc mặt u ám, đôi con ngươi như vực sâu vô tận, xoáy vào y.
Thình thịch…
Phượng Khanh cảm thấy hơi khó thở, mất tự nhiên mà giãy dụa đẩy người kia ra.
Lại bị hắn túm lấy hai cổ tay, chế trụ xuống giường.
Phượng Khanh hơi trợn tròn mắt, y hiện tại bị thương, không vật lộn nổi với hắn.
Thằng nhóc này đột nhiên lên cơn gì thế?!
Ánh sáng trong mắt nam nhân kia quá mức nóng, cơ hồ đốt cháy y, khiến mặt y đỏ bừng, cổ họng khô khốc.
Phượng Khanh há miệng, thở hổn hển một hồi mới giận dữ quát.
– Sở Dung Ca! Ngươi dĩ hạ phạm thượng! Phát điên cái gì thế? Buông bổn vương ra.
Sở Dung Ca như thể không nghe thấy, bàn tay còn lại cẩn thận chạm lên ngực y, phía trên vết thương còn chưa khép miệng.
Khóe môi hơi mấp máy như thể muốn nói gì đó, thế nhưng rốt cuộc vẫn chẳng nói gì cả.
Hồi lâu sau mới chậm rãi buông tay Phượng Khanh ra, bước xuống quỳ trước giường.
– Thuộc hạ đáng tội chết, mong tướng quân trách phạt.
Sở Dung Ca rời khỏi, tim y cũng không đập liên hồi nữa, thế nhưng trong ngực lại truyền tới khó chịu không rõ.
Phượng Khanh buồn bực, ngũ quan cũng sắc lạnh hơn mấy phần, nhíu mày nhìn người trước mặt.
– Sở Dung Ca vi phạm quân quy, dĩ hạ phạm thượng.
Phạt hai mươi quân côn.
Cút xuống!
Sở Dung Ca không ngẩng đầu nhìn y một cái, vẫn thanh âm trầm thấp ấy, cúi đầu nhận lệnh.
– Thuộc hạ lĩnh phạt.
Phượng Khanh nhìn bóng lưng hắn cô độc rời đi.
Vậy mà không hề cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Lồng ngực như quặn thắt khiến y nhất thời nhăn mặt.
Phượng Khanh chạm tay lên vết thương còn quấn băng trắng xóa, nhíu mày.
Cái vết thương này đúng là phiền toái hơn y tưởng.
______Tiểu kịch trường_____
Vương gia từ hoàng cung trở về đã nôn ra, ngươi cảm thấy phải làm gì?
Hiên Viên Diệp Nhiên: Nôn? Là nghén à? Đứa trẻ là con ai?!? Là của tên thái giám kia đúng không? Trẫm đi giết hắn!
Cơ Tường Vân: Mới nôn thôi à? Đáng lẽ phải trúng kịch độc chứ? Tiếc ghê.
Bổn cung có Thạch Tín, Độc Xà, Độc Nam Cương… Ba vạn một lạng.
Mua để hạ độc tên nam nhân kia thì ta miễn phí thêm cho túi đựng.
Riêng tác giả nếu cho bổn cung thêm nửa trang đất diễn ta give away luôn.
Ngụy Vô Thường: Nuốt nhiều thuốc quý của ta quá nên nghiệp quật bắt nôn ra đó mà.
Sở Dung Ca: Vương gia, nho chưa bóc vỏ, không thể ăn.
Còn để ta thấy người lén ăn nho sẽ cắt rượu của người một tuần.
Phượng Khanh: ….
ỌAO Phó tướng nhà mình không cho bổn vương ăn nho phải làm sao? Rất gấp! Online chờ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook