Bốn Người Sáng Lập Đời Hai
-
Quyển 2 - Chương 12: Cái bẫy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trải qua kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, các trận đấu Quidditch lại bắt đầu. Trong một tuần có ít nhất năm ngày Harry phải dành toàn bộ thời gian ngoài lớp học trên sân huấn luyện. Đội trưởng Michael rầy la cả đám cầu thủ trong nhà:
_ Tỉnh táo lên nào! Tụi bây còn chưa ăn no hả? Đừng có tưởng rằng thắng được nhà Ravenclaw là ghê gớm, bọn mình ăn may hết thôi! Nhớ chưa, là ăn may đó!
Nhà lửng con và nhà ó con đã có một trận đấu Quidditch cuối cùng ngay trước thềm lễ Giáng sinh. Nhờ vào may mắn, tụi nó thắng hiểm được nhà Ravenclaw với số điểm 210:190. Nhưng so với chiến thắng áp đảo 340:130 của nhà Slytherin với Ravenclaw thì thiệt tình chẳng nhằm nhò gì.
Đội trưởng Quidditch không ngừng nhai đi nhai lại rằng:
_ Chúng ta còn một trận đấu ác liệt nữa! Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, chính là quán quân!
Cho đến giờ này thì đứa nào đứa nấy đều có thể đọc thuộc làu làu câu này.
_ Đừng vì sự chối bỏ của người khác mà đánh giá thấp bản thân mình. Nhà Hufflepuff không bao giờ sợ hãi vất vả…
Một anh chàng Hufflepuff làm mặt quỷ, thì thào bằng cái giọng điệu và dáng dấp bắt chước y chang anh Michael:
_ Chúng ta nhất định sẽ khiến những kẻ đó phải chấn động!
_ Anh biết tỏng cậu ta muốn nói gì. Harry à, anh dám cá nhất định là em.
Harry lơ đễnh nhún vai.
_ Em cũng đoán thế.
Quả nhiên, tầm nhìn của anh Michael lại chuyển về phía cậu. Mỗi lần như này, ánh mắt anh ta nhìn lửng con mắt xanh chẳng kém gì một vạn Galleon.
_ Harry, tất cả phải nhờ vào em đó. Em chỉ cần bắt được trái banh Snitch nhanh hơn thằng Tầm thủ của nhà Slytherin thôi… Ơ, anh không muốn tạo áp lực cho em đâu. Thả lòng nào, cậu bé Hufflepuff!
Harry liếc mắt nhìn anh Cedric đứng cạnh cười rộ lên.
_ Thôi nào, anh Michael.
Anh tên cất tiếng:
_ Cậu bé của chúng ta đương nhiên sẽ làm cho tất cả mọi người phải chấn động rồi!
Đây không phải là giả thuyết. Tài năng bẩm sinh của Harry trong môn thể thao Quidditch này vượt xa rất cả những người khác, nhất là khi cậu chơi ở vị trí Tầm thủ. Harry đúng là kẻ đi săn trái banh Snitch bẩm sinh! Cedric Diggory buộc phải chịu thua. Tụi nó tham gia huấn luyện Quidditch cùng nhau càng lâu thì ưu thế linh hoạt và nhanh nhẹn của Harry càng hiện rõ (Ban đầu cả đám chỉ mang tâm trạng đùa giỡn kêu Harry chơi thử ở vị trí Tầm thủ. Kết quả của một lần chơi thử ấy chính là anh Michael sung sướng phát điên, ôm chầm lấy cậu bé của bọn nó. Nếu không phải mấy đứa kịp thời ngăn cản thì không biết anh ta phát rồ tới mức nào nữa!) So với kỹ thuật của một Tầm thủ, cậu bé này càng có một loại trực giác như dã thú, dễ dàng đánh hơi được vị trí của trái Snitch. Ở điểm này thì Cedric cố gắng thế nào cũng không bằng được. “Em có nhiều hơn anh tận hai con mắt đó.” – Anh chàng đã nhạo báng Harry như thế. Đối với yêu cầu chuyển đổi vị trí, chàng trai Hufflepuff thân sĩ này không để bụng tí nào.
Thường thì sau những bài phát biểu kiểu này, tụi Hufflepuff sẽ thi nhau vỗ vai Harry và nói bằng giọng điệu của mấy ông anh già cả:
_ Cậu bé, nhờ vào em hết đó! Nếu như có thể thì bọn anh tình nguyện nhường đôi mắt lại cho em.
Ở giây phút kia, Harry còn cho rằng mấy anh này bị anh em sinh đôi dính vào.
Rốt cuộc thì cậu đã nhận thực được một điều mấu chốt: Tụi lửng con này chưa bao giờ thiếu thốn tế bào hài hước, nhất là khi những trò đùa này không hại đến ai. Đáng buồn là đến tận bây giờ, mọi người vẫn bị những gương mặt thành thật này lừa gạt.
~
Những buổi huấn luyện căng thẳng kéo dài tới một ngày trước trận đấu. Trong khoảng thời gian này, trường học bình yên như thể ảnh hưởng của sự kiện hóa đá đã rời xa tầm mắt của tụi học trò.
Hermione chẳng biết lấy từ đâu ra hơn chục cuốn sách tâm lý của Muggle. Sau khi đọc hết những phân tích và bình luận trong sách, cô đã có một phán đoán:
_ “Phòng chứa Bí mật đã bị ta mở ra. Hi vọng mi sẽ thích trò chơi tiếp theo”. Người viết dòng chữ này dùng đại từ xưng hô là “ta” mà không phải “người thừa kế của Slytherin” đủ để nhìn ra kẻ đó quá mức tự tin, to gan, dám làm loạn. Đây cũng không phải là một lời cảnh cáo, kẻ đó nói muốn chúng ta tham gia một trò chơi, chứng tỏ hắn ta có thói quen và sở thích nắm mọi thứ trong tay… Còn câu “hi vọng mi sẽ thích”… “Mi” rất có khả năng ám chỉ Harry. Giọng điệu kiểu này như muốn uy hiếp. Nói thật, hắn giống như một Chúa tể thích đùa bỡn con mồi trước mõm…Cho nên, nếu như hắn là một Trường sinh Linh giá thì khả năng lớn nhất là chiếc Cúp Hufflepuff mà Voldemort đã chế tạo trong thời kỳ hùng mạnh.
Trong tất cả những Trường sinh Linh giá, chỉ có chiếc nhẫn và Cúp Hufflpuff không nằm trong tay Harry. Nếu như theo phân tích của Hermione, thì giọng điệu đó nghe thế nào cũng không giống giọng điệu của Voldemort trẻ tuổi. Nhưng nếu không phải là Cúp thì là ai chứ?
Trên đường trở về từ Thư viện, Harry ôm cuốn sách mới mượn được, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ về câu hỏi này. Cậu cảm giác mình đã lờ mờ bắt được cái gì đó… Khi Bà Norris bị hóa đá, cậu không nghe thấy âm thanh của Tử Xà, chứng minh hàng lang ở lầu hai không phải là hiện trường gây án đầu tiên. Có lẽ Voldemort muốn chơi trò gì đó với cậu? Từ hóa đá một con mèo tới hóa đá Colin Creevey, dường như có một bàn tay to vô hình nào đó đã sắp xếp từng bước từng bước một…. để bày xuống cái bẫy cuối cùng: Mục đích là muốn cáo buộc cậu bằng tội danh của hung thủ. Harry biết rõ Voldemort rất ưa thích cảm giác con mồi giãy dụa, hấp hối. Nhưng theo bản năng, cậu cho rằng đây không phải là thủ đoạn của Voldemort. Chúa tể Hắc ám không phải là kẻ kiên nhẫn đến vậy. Hắn không ham hố chơi đuổi bắt với cậu lâu thế đâu.
Từ bản chất đến xem, thì chuyện này càng giống như cuộc thăm dò.
Harry nghĩ thầm trong lòng. Đúng lúc này, cậu cảm giác túi áo của mình nóng lên, đồng xu liên lạc hiện lên chữ “HG”. Ban đầu Harry định quay về ký túc xá, nhưng vừa ngẩng đầu lên cậu đã thấy Lockhart đội chiếc mũ xinh đẹp đang đi từ dưới lầu lên. Vì thế, theo bản năng, cậu lẻn nhanh vào một hành lang yên tĩnh gần đó. Nhân tiện lấy gương hai mặt ra, cậu đã thấy khuôn mặt của Hermione hiện lên.
_ Có chuyện gì thế?
_ Trong trường học có người tung lời đồn rằng bồ là người thừa kế của Slytherin.
Tin tức Hermione mang đến không làm Harry phải bất ngờ, ngược lại càng xác nhận suy đoán của cậu là chính xác. Kẻ địch trong bóng tối kia đang muốn dụ cậu vào tròng đây mà.
_ Bây giờ bồ đang ở đâu? Ở quanh đó có ai không? Mình đoán rằng kẻ kia chắc chắn không chịu dừng tay. Bồ nên tránh lảng vảng đâu đó một mình. Nếu như…
_ Mione, không kịp rồi.
Harry cắt đứt lời cô.
_ Có người gặp chuyện rồi.
Tầm nhìn của Harry chuyển về phía cuối dãy hành lang. Ở bên cánh cửa sổ thủy tinh to bự có một người bất động ở tư thế vặn vẹo quái dị – Nhìn thoáng qua thì người này đang lau sạch bộ áo giáp bị đứa học trò nào đó ném một quả trứng to. Vẻ mặt ông ta nổi cơn thịnh nộ, khuôn miệng hé ra như thể đang nguyền rủa kẻ nào đó. Sau đó, ông ta hình như đã nhìn thấy thứ gì đó, đôi mắt trợn trừng. Nếu không nhìn kỹ thì người này không khác gì người thường, thế nhưng mỗi giây mỗi phút qua đi, ông ta vẫn giữ nguyên động tác lau dọn, không hề nhúc nhích.
Harry nhận ra người kia – Thầy giám thị Filch đã bị hóa đá.
_ AAAAA!
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, lan ra khắp cả hành lang. Ở phía sau lưng Harry, con ma khóc nhè Myrtle đang bay bồng bềnh trên cái sàn ẩm ướt, một tay nó bụm chặt miệng, la to.
Nó hoảng sợ nói:
_ Mày đã giết ông ta, phải không? Tựa như năm mươi năm trước ta cũng đã chết như vầy.
Loẹt xoẹt – Loẹt xoẹt – Loẹt xoẹt – tiếng bước chân vọng lên từ đằng xa, những tiếng cười hi hi rộn ràng cũng ngày một to dần. Trong khoảng thời gian này, hành lang vốn không nên có người xuất hiện. Nhưng trùng hợp hôm nay có trận tranh tài giữa nhà Gryffindor và nhà Ravenclaw. Gần 11 giờ, đám học trò rủ rê nhau đi xem trận đấu. Thời gian rất vừa vặn, một lần nữa Harry Potter trở thành người đầu tiên có mặt ở hiện trường gây án trước mắt bao nhiêu người.
Ai đó bắt đầu chỉ tay về phía cậu.
_ Chắc chắn vì thầy Filch làm mích lòng nó rồi!
_ Ai bảo? Tại thầy Filch là Squip đó!
_ Tôi biết nó là ai!
Một đứa học trò xuất thân Muggle học năm thứ nhất đột ngột kêu ré lên:
_ Tôi đã thấy nó, hôm đó, ở trên bãi cỏ.
Nó nuốt nước bọt tới “ực” một tiếng.
_ Tôi đã thấy có một con rắn chui ra từ túi áo nó. Nó còn đút cho con rắn ăn… Chỉ có người thừa kế của Slytherin mới làm được như vầy…
Trong đám học sinh, gương mặt của một vài đứa đã tái xanh mét. Tụi nó cuống cuồng lùi bước lại, tựa sát lưng vào tường, cứ như thể bức tường lạnh lẽo như băng kia ở một giây kế tiếp có thể vươn tay ôm chầm, bảo vệ tụi nó. Thời gian qua đi, đám đông học sinh tụ lại càng nhiều hơn, những tiếng thì thào như con ong vo ve vang lên. Harry im lặng, dùng khuôn mặt vô cảm đối diện với đám đông, ngược lại càng giống như bằng chứng khẳng định suy đoán của chúng.
_ Trách không được nó đánh bại được Kẻ-mà-ai-đã-biết-là-ai-đấy.
_ Bồ quên rồi à? Nó đã bảo vệ Hòn đá Phù thủy thoát khỏi bàn tay của kẻ kia mà.
_ Xem, nó có nói được lời nào đâu. Dám cá nó chính là đứa đã mở Phòng chứa Bí mật…
Một âm thanh nhừa nhựa chen ngang:
_ Xin thứ lỗi cho tôi không cách nào tán thành. Người thừa kế của Slytherin chỉ có thể là một Slytherin mà thôi, không có trường hợp ngoại lệ nào. Còn Potter, cậu ta là một Hufflepuff chân chính, không thể lẫn đi đâu được.
Huynh trưởng Slytherin tuyên bố trước đám đông. Cùng lúc đó, anh ta hứng thú đánh giá Harry như thể chờ mong phản ứng của cậu. Đứng bên cạnh anh ta là Draco không nói lời nào. Ánh mắt hắn chứa đựng sự tò mò và nghiên cứu hướng về phía ông thầy giám thị bị hóa đá. Chỉ cần ngẫm lại một chút thôi, Draco đã biết chuyện này xám xí cỡ nào. Trong tòa thành này, kẻ tấn công kia chuyên nhằm vào đám Muggle. Nếu Harry có thể chơi thân thiết với con nhỏ Granger thì không có lý do gì để làm vậy. Cậu ta biết nói Xà ngữ thì đã sao chứ? Chẳng thể chứng minh được gì cả! Từ lý trí và trực giác, Draco đều không cho rằng Harry Potter là người thừa kế của Slytherin.
Salazar Slytherin là một pháp sư cao quý và hùng mạnh. Ngài xuất chúng vượt xa Chúa tể Hắc ám.
Một Kẻ được chọn Hufflepuff ngu đần chỉ biết cười… Đừng nói giỡn! Đúng là bôi tro trát trấu lên danh tiếng lẫy lừng của Slytherin!
_ Rất đáng tiếc, Slytherin không có thằng đầu bò như nó.
Con rắn bạch kim nhỏ rít lên. Đối diện với Harry, khóe miệng hắn cong lên, tạo thành nụ cười dối trá, đặc trưng của quý tộc.
~
Chú thích của tác giả:
Lão Filch bị hóa đá ngay trước trận đấu của Hufflepuff và Slytherin, lúc đó Ravenclaw và Gryffindor tranh tài lựa chọn huy chương đồng.
Trải qua kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, các trận đấu Quidditch lại bắt đầu. Trong một tuần có ít nhất năm ngày Harry phải dành toàn bộ thời gian ngoài lớp học trên sân huấn luyện. Đội trưởng Michael rầy la cả đám cầu thủ trong nhà:
_ Tỉnh táo lên nào! Tụi bây còn chưa ăn no hả? Đừng có tưởng rằng thắng được nhà Ravenclaw là ghê gớm, bọn mình ăn may hết thôi! Nhớ chưa, là ăn may đó!
Nhà lửng con và nhà ó con đã có một trận đấu Quidditch cuối cùng ngay trước thềm lễ Giáng sinh. Nhờ vào may mắn, tụi nó thắng hiểm được nhà Ravenclaw với số điểm 210:190. Nhưng so với chiến thắng áp đảo 340:130 của nhà Slytherin với Ravenclaw thì thiệt tình chẳng nhằm nhò gì.
Đội trưởng Quidditch không ngừng nhai đi nhai lại rằng:
_ Chúng ta còn một trận đấu ác liệt nữa! Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, chính là quán quân!
Cho đến giờ này thì đứa nào đứa nấy đều có thể đọc thuộc làu làu câu này.
_ Đừng vì sự chối bỏ của người khác mà đánh giá thấp bản thân mình. Nhà Hufflepuff không bao giờ sợ hãi vất vả…
Một anh chàng Hufflepuff làm mặt quỷ, thì thào bằng cái giọng điệu và dáng dấp bắt chước y chang anh Michael:
_ Chúng ta nhất định sẽ khiến những kẻ đó phải chấn động!
_ Anh biết tỏng cậu ta muốn nói gì. Harry à, anh dám cá nhất định là em.
Harry lơ đễnh nhún vai.
_ Em cũng đoán thế.
Quả nhiên, tầm nhìn của anh Michael lại chuyển về phía cậu. Mỗi lần như này, ánh mắt anh ta nhìn lửng con mắt xanh chẳng kém gì một vạn Galleon.
_ Harry, tất cả phải nhờ vào em đó. Em chỉ cần bắt được trái banh Snitch nhanh hơn thằng Tầm thủ của nhà Slytherin thôi… Ơ, anh không muốn tạo áp lực cho em đâu. Thả lòng nào, cậu bé Hufflepuff!
Harry liếc mắt nhìn anh Cedric đứng cạnh cười rộ lên.
_ Thôi nào, anh Michael.
Anh tên cất tiếng:
_ Cậu bé của chúng ta đương nhiên sẽ làm cho tất cả mọi người phải chấn động rồi!
Đây không phải là giả thuyết. Tài năng bẩm sinh của Harry trong môn thể thao Quidditch này vượt xa rất cả những người khác, nhất là khi cậu chơi ở vị trí Tầm thủ. Harry đúng là kẻ đi săn trái banh Snitch bẩm sinh! Cedric Diggory buộc phải chịu thua. Tụi nó tham gia huấn luyện Quidditch cùng nhau càng lâu thì ưu thế linh hoạt và nhanh nhẹn của Harry càng hiện rõ (Ban đầu cả đám chỉ mang tâm trạng đùa giỡn kêu Harry chơi thử ở vị trí Tầm thủ. Kết quả của một lần chơi thử ấy chính là anh Michael sung sướng phát điên, ôm chầm lấy cậu bé của bọn nó. Nếu không phải mấy đứa kịp thời ngăn cản thì không biết anh ta phát rồ tới mức nào nữa!) So với kỹ thuật của một Tầm thủ, cậu bé này càng có một loại trực giác như dã thú, dễ dàng đánh hơi được vị trí của trái Snitch. Ở điểm này thì Cedric cố gắng thế nào cũng không bằng được. “Em có nhiều hơn anh tận hai con mắt đó.” – Anh chàng đã nhạo báng Harry như thế. Đối với yêu cầu chuyển đổi vị trí, chàng trai Hufflepuff thân sĩ này không để bụng tí nào.
Thường thì sau những bài phát biểu kiểu này, tụi Hufflepuff sẽ thi nhau vỗ vai Harry và nói bằng giọng điệu của mấy ông anh già cả:
_ Cậu bé, nhờ vào em hết đó! Nếu như có thể thì bọn anh tình nguyện nhường đôi mắt lại cho em.
Ở giây phút kia, Harry còn cho rằng mấy anh này bị anh em sinh đôi dính vào.
Rốt cuộc thì cậu đã nhận thực được một điều mấu chốt: Tụi lửng con này chưa bao giờ thiếu thốn tế bào hài hước, nhất là khi những trò đùa này không hại đến ai. Đáng buồn là đến tận bây giờ, mọi người vẫn bị những gương mặt thành thật này lừa gạt.
~
Những buổi huấn luyện căng thẳng kéo dài tới một ngày trước trận đấu. Trong khoảng thời gian này, trường học bình yên như thể ảnh hưởng của sự kiện hóa đá đã rời xa tầm mắt của tụi học trò.
Hermione chẳng biết lấy từ đâu ra hơn chục cuốn sách tâm lý của Muggle. Sau khi đọc hết những phân tích và bình luận trong sách, cô đã có một phán đoán:
_ “Phòng chứa Bí mật đã bị ta mở ra. Hi vọng mi sẽ thích trò chơi tiếp theo”. Người viết dòng chữ này dùng đại từ xưng hô là “ta” mà không phải “người thừa kế của Slytherin” đủ để nhìn ra kẻ đó quá mức tự tin, to gan, dám làm loạn. Đây cũng không phải là một lời cảnh cáo, kẻ đó nói muốn chúng ta tham gia một trò chơi, chứng tỏ hắn ta có thói quen và sở thích nắm mọi thứ trong tay… Còn câu “hi vọng mi sẽ thích”… “Mi” rất có khả năng ám chỉ Harry. Giọng điệu kiểu này như muốn uy hiếp. Nói thật, hắn giống như một Chúa tể thích đùa bỡn con mồi trước mõm…Cho nên, nếu như hắn là một Trường sinh Linh giá thì khả năng lớn nhất là chiếc Cúp Hufflepuff mà Voldemort đã chế tạo trong thời kỳ hùng mạnh.
Trong tất cả những Trường sinh Linh giá, chỉ có chiếc nhẫn và Cúp Hufflpuff không nằm trong tay Harry. Nếu như theo phân tích của Hermione, thì giọng điệu đó nghe thế nào cũng không giống giọng điệu của Voldemort trẻ tuổi. Nhưng nếu không phải là Cúp thì là ai chứ?
Trên đường trở về từ Thư viện, Harry ôm cuốn sách mới mượn được, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ về câu hỏi này. Cậu cảm giác mình đã lờ mờ bắt được cái gì đó… Khi Bà Norris bị hóa đá, cậu không nghe thấy âm thanh của Tử Xà, chứng minh hàng lang ở lầu hai không phải là hiện trường gây án đầu tiên. Có lẽ Voldemort muốn chơi trò gì đó với cậu? Từ hóa đá một con mèo tới hóa đá Colin Creevey, dường như có một bàn tay to vô hình nào đó đã sắp xếp từng bước từng bước một…. để bày xuống cái bẫy cuối cùng: Mục đích là muốn cáo buộc cậu bằng tội danh của hung thủ. Harry biết rõ Voldemort rất ưa thích cảm giác con mồi giãy dụa, hấp hối. Nhưng theo bản năng, cậu cho rằng đây không phải là thủ đoạn của Voldemort. Chúa tể Hắc ám không phải là kẻ kiên nhẫn đến vậy. Hắn không ham hố chơi đuổi bắt với cậu lâu thế đâu.
Từ bản chất đến xem, thì chuyện này càng giống như cuộc thăm dò.
Harry nghĩ thầm trong lòng. Đúng lúc này, cậu cảm giác túi áo của mình nóng lên, đồng xu liên lạc hiện lên chữ “HG”. Ban đầu Harry định quay về ký túc xá, nhưng vừa ngẩng đầu lên cậu đã thấy Lockhart đội chiếc mũ xinh đẹp đang đi từ dưới lầu lên. Vì thế, theo bản năng, cậu lẻn nhanh vào một hành lang yên tĩnh gần đó. Nhân tiện lấy gương hai mặt ra, cậu đã thấy khuôn mặt của Hermione hiện lên.
_ Có chuyện gì thế?
_ Trong trường học có người tung lời đồn rằng bồ là người thừa kế của Slytherin.
Tin tức Hermione mang đến không làm Harry phải bất ngờ, ngược lại càng xác nhận suy đoán của cậu là chính xác. Kẻ địch trong bóng tối kia đang muốn dụ cậu vào tròng đây mà.
_ Bây giờ bồ đang ở đâu? Ở quanh đó có ai không? Mình đoán rằng kẻ kia chắc chắn không chịu dừng tay. Bồ nên tránh lảng vảng đâu đó một mình. Nếu như…
_ Mione, không kịp rồi.
Harry cắt đứt lời cô.
_ Có người gặp chuyện rồi.
Tầm nhìn của Harry chuyển về phía cuối dãy hành lang. Ở bên cánh cửa sổ thủy tinh to bự có một người bất động ở tư thế vặn vẹo quái dị – Nhìn thoáng qua thì người này đang lau sạch bộ áo giáp bị đứa học trò nào đó ném một quả trứng to. Vẻ mặt ông ta nổi cơn thịnh nộ, khuôn miệng hé ra như thể đang nguyền rủa kẻ nào đó. Sau đó, ông ta hình như đã nhìn thấy thứ gì đó, đôi mắt trợn trừng. Nếu không nhìn kỹ thì người này không khác gì người thường, thế nhưng mỗi giây mỗi phút qua đi, ông ta vẫn giữ nguyên động tác lau dọn, không hề nhúc nhích.
Harry nhận ra người kia – Thầy giám thị Filch đã bị hóa đá.
_ AAAAA!
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, lan ra khắp cả hành lang. Ở phía sau lưng Harry, con ma khóc nhè Myrtle đang bay bồng bềnh trên cái sàn ẩm ướt, một tay nó bụm chặt miệng, la to.
Nó hoảng sợ nói:
_ Mày đã giết ông ta, phải không? Tựa như năm mươi năm trước ta cũng đã chết như vầy.
Loẹt xoẹt – Loẹt xoẹt – Loẹt xoẹt – tiếng bước chân vọng lên từ đằng xa, những tiếng cười hi hi rộn ràng cũng ngày một to dần. Trong khoảng thời gian này, hành lang vốn không nên có người xuất hiện. Nhưng trùng hợp hôm nay có trận tranh tài giữa nhà Gryffindor và nhà Ravenclaw. Gần 11 giờ, đám học trò rủ rê nhau đi xem trận đấu. Thời gian rất vừa vặn, một lần nữa Harry Potter trở thành người đầu tiên có mặt ở hiện trường gây án trước mắt bao nhiêu người.
Ai đó bắt đầu chỉ tay về phía cậu.
_ Chắc chắn vì thầy Filch làm mích lòng nó rồi!
_ Ai bảo? Tại thầy Filch là Squip đó!
_ Tôi biết nó là ai!
Một đứa học trò xuất thân Muggle học năm thứ nhất đột ngột kêu ré lên:
_ Tôi đã thấy nó, hôm đó, ở trên bãi cỏ.
Nó nuốt nước bọt tới “ực” một tiếng.
_ Tôi đã thấy có một con rắn chui ra từ túi áo nó. Nó còn đút cho con rắn ăn… Chỉ có người thừa kế của Slytherin mới làm được như vầy…
Trong đám học sinh, gương mặt của một vài đứa đã tái xanh mét. Tụi nó cuống cuồng lùi bước lại, tựa sát lưng vào tường, cứ như thể bức tường lạnh lẽo như băng kia ở một giây kế tiếp có thể vươn tay ôm chầm, bảo vệ tụi nó. Thời gian qua đi, đám đông học sinh tụ lại càng nhiều hơn, những tiếng thì thào như con ong vo ve vang lên. Harry im lặng, dùng khuôn mặt vô cảm đối diện với đám đông, ngược lại càng giống như bằng chứng khẳng định suy đoán của chúng.
_ Trách không được nó đánh bại được Kẻ-mà-ai-đã-biết-là-ai-đấy.
_ Bồ quên rồi à? Nó đã bảo vệ Hòn đá Phù thủy thoát khỏi bàn tay của kẻ kia mà.
_ Xem, nó có nói được lời nào đâu. Dám cá nó chính là đứa đã mở Phòng chứa Bí mật…
Một âm thanh nhừa nhựa chen ngang:
_ Xin thứ lỗi cho tôi không cách nào tán thành. Người thừa kế của Slytherin chỉ có thể là một Slytherin mà thôi, không có trường hợp ngoại lệ nào. Còn Potter, cậu ta là một Hufflepuff chân chính, không thể lẫn đi đâu được.
Huynh trưởng Slytherin tuyên bố trước đám đông. Cùng lúc đó, anh ta hứng thú đánh giá Harry như thể chờ mong phản ứng của cậu. Đứng bên cạnh anh ta là Draco không nói lời nào. Ánh mắt hắn chứa đựng sự tò mò và nghiên cứu hướng về phía ông thầy giám thị bị hóa đá. Chỉ cần ngẫm lại một chút thôi, Draco đã biết chuyện này xám xí cỡ nào. Trong tòa thành này, kẻ tấn công kia chuyên nhằm vào đám Muggle. Nếu Harry có thể chơi thân thiết với con nhỏ Granger thì không có lý do gì để làm vậy. Cậu ta biết nói Xà ngữ thì đã sao chứ? Chẳng thể chứng minh được gì cả! Từ lý trí và trực giác, Draco đều không cho rằng Harry Potter là người thừa kế của Slytherin.
Salazar Slytherin là một pháp sư cao quý và hùng mạnh. Ngài xuất chúng vượt xa Chúa tể Hắc ám.
Một Kẻ được chọn Hufflepuff ngu đần chỉ biết cười… Đừng nói giỡn! Đúng là bôi tro trát trấu lên danh tiếng lẫy lừng của Slytherin!
_ Rất đáng tiếc, Slytherin không có thằng đầu bò như nó.
Con rắn bạch kim nhỏ rít lên. Đối diện với Harry, khóe miệng hắn cong lên, tạo thành nụ cười dối trá, đặc trưng của quý tộc.
~
Chú thích của tác giả:
Lão Filch bị hóa đá ngay trước trận đấu của Hufflepuff và Slytherin, lúc đó Ravenclaw và Gryffindor tranh tài lựa chọn huy chương đồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook