Bốn Mươi Hai Cây Số
-
Chương 1: Đôi môi này bị mình chạm vào, mềm mại mà ấm áp
Đôi môi này bị mình chạm vào, mềm mại mà ấm áp
Hạ Nguyên chống đỡ thân cây ven đường, từ từ ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía dòng xe cộ đến rồi đi trên đường phố.
Những ánh đèn hậu li ti màu đỏ uốn lượn lan rộng trong bóng đêm, hợp thành một dãy ngân hà hư ảo.
Làn gió đêm mùa hè trộn lẫn với khí thải xăng dầu của xe cộ nhẹ thổi khắp đường phố, mang lại cho người ta một sự phiền chán và nặng nề, nhưng cuối cùng cũng đánh thức mọi người vài phần.
Hạ Nguyên vỗ mạnh lên hai má, đầu óc bị cồn ăn mòn, phục hồi lại khả năng suy nghĩ đã bị mất.
Cô sờ lên môi mình, dường như bên trên vẫn còn lưu lại hơi thở ấm áp của một người xa lạ.
Người xa lạ!
Người đàn ông xa lạ!!!
Trời ơi! Cuối cùng lúc nãy cô đã làm gì vậy chứ?
Thời gian quay lại hơn một tiếng trước.
Tối nay là trận chung kết cúp Châu Âu, Dư Cẩm Niên vừa trở về sau chuyến công tác, hẹn cô cùng đi xem trận bóng phát sóng trực tiếp.
Hạ Nguyên không phải người đam mê bóng đá, trên thực tế, cô là một trạch nữ thâm niên bước xuống lầu cũng ngại mệt, cô đều không có hứng thú với các môn thể thao.
Nhưng vì người mời cô là Dư Cẩm Niên, cho nên cô mới vui vẻ đến cuộc hẹn.
Cô yêu thầm Dư Cẩm Niên sáu năm, từ năm ngoái đã bắt đầu ấp ủ thổ lộ, nhưng vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ mới thật sự có đủ can đảm, chuẩn bị thực hiện.
Hôm nay không chỉ có trận bóng chung kết mà Dư Cẩm Niên thích, mà còn là sinh nhật của anh, vì vậy Hạ Nguyên quyết định chọn ngày này chi bằng nhằm ngày. Dù sao vươn đầu một đao cúi đầu cũng là một đao, yêu thầm nhiều năm như thế, từ thiếu nữ đến trưởng thành, đây cũng là lúc để chấm dứt mối quan hệ này.
Nơi để xem bóng đá là một nhà hàng kiểu quán bar, nghe nói đây là thánh địa để những người đam mê toàn thành phố đến xem bóng đá.
Hạ Nguyên là lần đầu tiên đến nơi này, bởi vì hai người đến sớm, còn đang là thời gian dùng bữa tối, nên bầu không khí vẫn rất yên tĩnh và thanh lịch.
Đã nửa tháng cô không gặp Dư Cẩm Niên, có lẽ là vì công việc bên ngoài quá bận rộn, nên trên khuôn mặt của anh mang theo vài phần mệt mỏi, có điều hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến vẻ điển trai của anh.
Anh là một người đàn ông điển hình thích thể thao và nhiệt tình yêu cuộc sống, trên người anh lộ ra một thứ ánh sáng và tinh thần phấn chấn, nhưng không mang theo tuỳ tiện, nhiệt tình nhưng không mất sự ổn định.
Đây có lẽ là lý do tại sao Hạ Nguyên lại thích người này sáu năm.
"Có phải em lại thức khuya viết bản thảo đúng không?" Dư Cẩm Niên nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt hơi đỏ lên của cô, cười hỏi.
Hạ Nguyên là tác giả sách thiếu nhi, thức khuya viết bản thảo là chuyện bình thường, có điều tối qua thức khuya thật sự không phải vì để viết bản thảo, mà là vì tối nay sẽ tỏ tình, cô hồi hộp và phấn khích đến nỗi gần như cả đêm không ngủ.
Vì thế, ban ngày cô đi làm tóc, khi ra ngoài sẽ trang điểm thật tinh tế, che đi đôi mắt gấu trúc một cách hoàn hảo, nhưng không thể che giấu được tơ máu đỏ trong tròng mắt.
Vì phải chuẩn bị tỏ tình, trong lòng cô vẫn luôn rất hồi hộp, anh vừa hỏi như thế, cô lập tức lắc đầu, nói năng lộn xộn: "Gần đây...... Làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn, không thức khuya."
Dư Cẩm Niên gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, em không thích thể thao, lại luôn thức khuya, còn ăn ba bữa không đều đặn, anh lo lắng em sớm hay muộn gì cũng sẽ phá hỏng cơ thể của mình mất."
Hạ Nguyên mất tự tin nói: "Cơ thể của em khá khỏe."
"Đó là vì bây giờ em còn trẻ."
Hạ Nguyên liếm môi, lấy từ trong túi ra một cái hộp được gói ghém xinh đẹp: "Sư huynh, sinh nhật vui vẻ!"
Dư Cẩm Niên sững sờ, sau đó vỗ đầu, cười nói: "Anh cũng đã quên hôm nay là sinh nhật anh."
Ba mẹ anh là những người cuồng công việc, từ nhỏ được nuôi nấng bằng cẩm y ngọc thực(1) mà lớn lên, khi còn nhỏ cũng chưa từng có một nghi lễ hay cái sinh nhật nào, lớn lên lại càng không quan tâm, không ai nhắc nên cũng đã quên.
Nhưng có người lại nhớ sinh nhật của anh, anh thật sự rất vui, nhận lấy quà từ Hạ Nguyên, đuôi mắt cong cong nhìn về phía cô: "Có thể mở ngay bây giờ luôn không?"
Hạ Nguyên gật đầu: "Có thể ạ!"
Dư Cẩm Niên hơi cúi đầu xuống, bắt đầu nghiêm túc xé đi lớp giấy gói.
Lông mi của anh dài và dày, lúc rũ xuống trông như hai cánh quạt nhỏ, có loại nhẹ nhàng như mặt nước.
Hạ Nguyên hít sâu một hơi, nói: "Sư huynh --"
Dư Cẩm Niên tập trung xé mở hộp quà, lên tiếng, nhưng không ngẩng đầu lên.
Hạ Nguyên cắn môi, định tiếp tục nói, thì bỗng có một cô gái bước đến từ phía sau Dư Cẩm Niên, đập tay lên vai anh: "Cẩm Niên, có phải em đã đến muộn rồi không?"
Hạ Nguyên ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy đó là một khuôn mặt xinh đẹp và tràn đầy sức sống.
"Hạ Nguyên, đã lâu không gặp!" Ngay sau đó cô gái mỉm cười và nói với cô.
Hạ Nguyên ngẩn ra một lúc lâu mới hoàn hồn: "Sư tỷ, chị về rồi?"
Người vừa đến tên là Tằng Tuyết, là bạn học cùng lớp với Dư Cẩm Niên, cũng là sư tỷ trực hệ của Hạ Nguyên, ngoài ra, cô ấy còn có một thân phận -- Bạn gái cũ của Dư Cẩm Niên.
Khi ở trường học năm đó, hai người trai tài gái sắc, tính cách đều rất hướng ngoại, một câu chuyện tình yêu vô cùng cao cấp. Cho đến khi hai người tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Dư Cẩm Niên vì sức khỏe của ba không ổn, tiếp quản công ty nhà mình, mà Tằng Tuyết đi nước ngoài, cả hai chia tay một cách hòa bình.
Ba năm sau đó, thấy Dư Cẩm Niên vẫn độc thân, Hạ Nguyên mới bắt đầu sinh ra một chút ảo tưởng.
Nhưng mà, sự can đảm vất vả tích lũy lâu như vậy, lại đột nhiên bị Tằng Tuyết bất ngờ xuất hiện, làm quay trở lại hình dạng ban đầu.
Dư Cẩm Niên hẹn cô đi ăn và xem bóng đá, tất nhiên cô sẽ không xem là cuộc hẹn hò của hai người.
Bởi vì hai người không chỉ là bạn cùng trường và bạn bè, mà còn có mối quan hệ công việc rất chặt chẽ: công ty của gia đình Dư Cẩm Niên làm về ngành công nghiệp văn hóa thiếu nhi, Hạ Nguyên là được anh đưa vào, cô đã được công ty xuất bản của anh ký hợp đồng trong mấy năm gần đây.
Cho nên cùng nhau ăn cơm là bình thường, thỉnh thoảng anh cũng sẽ dẫn theo những người bạn khác.
Nhưng, Hạ Nguyên không ngờ, hôm nay anh sẽ gọi Tằng Tuyết.
Cô cũng không biết Tằng Tuyết đã về từ khi nào.
Dư Cẩm Niên ngẩng đầu lên khỏi hộp quà, đứng dậy và kéo cái ghế bên cạnh mình ra, cười nói: "Hôm qua Tằng Tuyết mới về nước, nói muốn mời anh ăn cơm, vừa khéo tối nay là cúp Châu Âu, cô ấy cũng là một người hâm mộ đội tuyển Pháp, nên anh bảo cô ấy đến đây, ăn cơm xem bóng đá rồi ôn chuyện, giải quyết được cả một khối."
Ôn chuyện?
Nhìn vào sự tương tác tự nhiên giữa hai người, trái tim Hạ Nguyên chìm xuống từng chút một, bỗng cảm thấy vừa rồi mình chuẩn bị tỏ tình giống như là một tên hề.
Sự may mắn duy nhất là, những lời nói chuẩn bị tỏ tình đó, vẫn chưa kịp nói ra.
Tằng Tuyết ngồi xuống, cười nói với cô: "Chị xem tin tức trên mạng, 《 Cuộc phiêu lưu của Hạ Tiểu Kháp 》của em được xếp đầu bảng sách thiếu nhi vào năm ngoái, bây giờ thần tượng của cháu trai chị chính là Tiểu Bánh Trôi, chị quay về mua một bộ rồi em ký tên cho chị nha, chị tặng quà sinh nhật cho cháu trai chị."
Tiểu Bánh Trôi là bút danh của Hạ Nguyên, 《 Cuộc phiêu lưu của Hạ Tiểu Kháp 》 là bộ cổ tích hệ liệt của cô, trước mắt đã ra đến quyển thứ năm, lượng tiêu thụ đã tăng lên gần một triệu bản, giúp Tiểu Bánh Trôi thành công xâm nhập vào hàng ngũ những tác giả có sách thiếu nhi bán chạy nhất.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, sự nghiệp của Hạ Nguyên cũng coi như thành công.
Nhưng được một cô gái như Tằng Tuyết khích lệ, cô lại cảm thấy chột dạ không thể hiểu được.
Tằng Tuyết lúc ở trường học, được công nhận là đóa hoa của học viện, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, học cũng giỏi, còn đa tài đa nghệ, đặc biệt thích thể thao, chạy bộ leo núi chơi bóng, không có gì là cô ấy không thích hay không am hiểu.
Dường như cô ấy luôn tràn trề sức sống như thế, tự nhiên và hào phóng.
Một cô gái xinh đẹp và đầy nắng, ai không hâm mộ? Ai không thích?
Hạ Nguyên ngượng nghịu nói: "Đều là công ty marketing của sư huynh hợp lý, mới có thể bán được nhiều như vậy. Nhà em có rất nhiều loại sách, để em về chỉnh sửa lại một bộ tặng cho chị, không cần mua đâu ạ."
Dư Cẩm Niên cười và nói tiếp: "Cái này anh cũng không dám ôm công, công ty của chúng ta ký hợp đồng với nhiều tác giả sách thiếu nhi như thế, có thể bán nhiều như vậy hai ba phần, vẫn là vì chất lượng tốt, nên trẻ em mới thích. Hạ Nguyên có tính trẻ con và có trí tưởng tượng, trời sinh thích hợp làm việc này."
Đang nói, các món ăn vừa gọi đã được mang lên.
Thân sĩ Dư Cẩm Niên sắp xếp bát đũa cho hai vị nữ sĩ: "Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện."
Không thể không nói, Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết thật sự là một ví dụ về những người có thể làm bạn sau khi chia tay, cả hai hoàn toàn không xấu hổ khi gặp lại, chuyện trò vui vẻ, tự nhiên mà vậy.
Hơn nữa ngoại hình đăng đối, khí chất phù hợp, nếu không biết, hiểu lầm hai người là người yêu cũng chẳng có gì lạ.
Đặc biệt là sau khi trận bóng bắt đầu, cả hai lại càng thêm tâm đầu ý hợp.
Đội chủ nhà đoạt bóng hoan hô vỗ tay, thất bóng ai cũng thở dài, còn thảo luận với nhau về trận hình và kỹ thuật.
Hạ Nguyên nhớ rõ năm đó, Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết chính là một cặp đôi điển hình có cùng sở thích, tất cả sở thích đều có thể hòa thành một khối, hình thức hòa hợp vừa giống người yêu vừa giống bạn bè.
Có lẽ là vì như thế, cho nên không thể làm người yêu, cũng vẫn có thể tiếp tục làm bạn.
Hạ Nguyên cầm ly rượu, lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, đôi nam nữ thỉnh thoảng lại bật cười và cùng nhau đánh giá trận bóng, rồi nhìn về phía màn hình lớn, hai đội gồm hai mươi chàng trai cao lớn vì một quả bóng, chạy tới chạy lui để thi đấu trên bãi cỏ xanh to như thế, mồ hôi túa như mưa.
Mỗi người đá một phát không phải là được rồi sao?
Giữa những tiếng ồn ào từ xung quanh, Hạ Nguyên hậm hực hét lên trong lòng.
Sau đó cô ngẩng đầu rót trọn cả ly rượu vào dạ dày.
Nửa trận bóng đối với Hạ Nguyên mà nói, dài như đi qua nửa thế kỷ.
Đội tuyển Pháp được sự hỗ trợ của Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết mà tạm thời dẫn trước 2-1, khi trọng tài thổi còi tuyên bố tạm dừng, cả hai phấn khích vỗ tay chúc mừng, toàn bộ quán bar lập tức sôi trào, cùng với tiếng nhạc điện tử vang lên, sàn nhảy cũng đã thắp sáng lên ngũ quang thập sắc và âm nhạc.
Đám người đam mê bóng đá cuồng nhiệt đổ vào sàn nhảy hoặc chúc mừng hoặc trút giận.
Tằng Tuyết kéo tay Dư Cẩm Niên: "Đi thôi, chúng ta cũng đi hoạt động gân cốt đi." Rồi vẫy tay với Hạ Nguyên, "Sư muội cũng đến đây đi!"
Hạ Nguyên do dự một lúc, nhìn gương mặt đầy chờ mong của Dư Cẩm Niên, cuối cùng cô vẫn đứng lên đi theo bọn họ vào sàn nhảy.
Cô vừa bất tri bất giác uống hai ly rượu, bây giờ có tiếng nhạc ồn ào bên tai, trong mắt là ánh đèn nhấp nháy, bị bao quanh bởi những hơi thở xa lạ nhiệt tình và xao động, chẳng mấy chốc đầu óc cũng không còn quản sự nữa.
Quần ma loạn vũ ở sàn nhảy, dường như cô đã bị lạc phương hướng.
Bên cạnh có không ít cặp tình nhân đang ôm hôn nhau trong bầu không khí nhiệt liệt, có lẽ cũng không phải tình nhân, mà chỉ là một khắc tùy ý phóng túng hồng nam lục nữ ở đây.
Đầu óc Hạ Nguyên choáng váng đến mức cô không thể chịu đựng được, cô đứng tại chỗ mù mịt nhìn xung quanh, cô thấy Tằng Tuyết bên dưới ánh đèn lờ mờ ở cách đó không xa.
Cô ấy đang nhảy, mái tóc xoăn dài bồng bềnh bay lên theo từng điệu nhảy, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng cũng có thể cảm nhận được cả người cô ấy toát lên sự hấp dẫn và đầy sức sống.
Dư Cẩm Niên ở bên cạnh gần như là tựa vào cô ấy, như một cặp tình nhân xứng đôi.
Bả vai như bị ai đó chụp lấy, theo bản năng cô xoay người lại, đối diện với người đàn ông đang bị che khuất dưới ánh đèn mờ.
Có lẽ là vì cồn, có lẽ là vì âm nhạc, có lẽ là vì ánh đèn, hoặc là sự tuyệt vọng tương tự như thất tình, lúc này Hạ Nguyên cấp bách cần một nơi để trút giận.
Não vẫn chưa kịp phản ứng, hai tay đã vươn đến người đối diện, ôm lấy bờ vai của anh ta, nhón chân và hôn lên đôi môi xa lạ đó.
Sở dĩ nhón chân, là vì người đàn ông này rất cao.
Ánh đèn mờ nhấp nháy, cô không thể nhìn rõ diện mạo của anh ta, trên thực tế, cô cũng không có ý định nhìn rõ, ngay khi vươn tay ra, cô đã nhắm hai mắt lại.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nguyên hôn môi với đàn ông.
Còn người đàn ông bất ngờ bị cưỡng hôn, khi cô đến gần, cơ thể rõ ràng cứng đờ, dường như là đang chống cự, nhưng Hạ Nguyên ôm rất chặt, không cho anh ta cơ hội trốn thoát.
Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ biết đôi môi bị mình chạm vào này, mềm mại mà ấm áp, vì thế cũng cảm giác được một chút tư vị hôn môi.
Thậm chí cô còn vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên đôi môi mềm mại đó.
Có điều vẫn còn sót lại lý trí, làm cô lấy lại tinh thần rất nhanh, vội vàng buông người đàn ông đang bị mình ôm ghì ra, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi sàn nhảy.
Cũng không biết là cồn quấy phá, hay là ánh đèn quá hoảng người, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng càng ngày càng ghê gớm, dạ dày cuồn cuộn.
Vừa đi ra khỏi sàn nhảy, đã có một người đàn ông đuổi theo cô, cười nói: "Đây là danh thiếp của bạn tôi."
Hạ Nguyên khó chịu vỗ vỗ lên trán, nhìn người đàn ông dưới ánh đèn tối, không rõ lý do.
Người đàn ông chỉ vào sàn nhảy phía sau: "Chính là cái người mà cô vừa hôn đó."
Hạ Nguyên híp mắt nhìn về nơi mà mình vừa rời đi, có một cái bóng dưới ánh đèn nhấp nháy, cô không thể phân biệt được gì.
Người đàn ông mỉm cười và nhét danh thiếp vào trong tay cô, rồi xoay người quay trở lại sàn nhảy.
Hạ Nguyên một mình chạy ra khỏi quán bar, bỏ lại mọi sự ồn ào và náo nhiệt, cùng với Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết.
Cũng bỏ lại người đàn ông bị cô cưỡng hôn đó.
Lúc này cô dựa vào thân cây, ảo não đỡ lấy trán.
Cô gần như không thể tin được bản thân vừa làm gì?
Ngay cả khi là tỏ tình thất bại cần được trút giận, cũng không nên bắt được một người đàn ông xa lạ đã lập tức hôn.
Cô đúng là điên rồi!
Đây chính là nụ hôn đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua của cô!
Điên cuồng một lúc, cô vội vàng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Dư Cẩm Niên: Sư huynh, đầu em hơi choáng, em về trước đây, anh và sư tỷ chơi vui vẻ nha!
Theo sau dòng tin nhắn là một gương mặt cười.
Tin nhắn gửi đi mang theo nụ cười.
Người gửi tin nhắn lại đang khóc trong lòng.
A! Đây là một nỗi buồn dong dài của yêu thầm.
- ---------------------
(1) Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.
- ------------
Editor: Lạc Lạc
Hạ Nguyên chống đỡ thân cây ven đường, từ từ ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía dòng xe cộ đến rồi đi trên đường phố.
Những ánh đèn hậu li ti màu đỏ uốn lượn lan rộng trong bóng đêm, hợp thành một dãy ngân hà hư ảo.
Làn gió đêm mùa hè trộn lẫn với khí thải xăng dầu của xe cộ nhẹ thổi khắp đường phố, mang lại cho người ta một sự phiền chán và nặng nề, nhưng cuối cùng cũng đánh thức mọi người vài phần.
Hạ Nguyên vỗ mạnh lên hai má, đầu óc bị cồn ăn mòn, phục hồi lại khả năng suy nghĩ đã bị mất.
Cô sờ lên môi mình, dường như bên trên vẫn còn lưu lại hơi thở ấm áp của một người xa lạ.
Người xa lạ!
Người đàn ông xa lạ!!!
Trời ơi! Cuối cùng lúc nãy cô đã làm gì vậy chứ?
Thời gian quay lại hơn một tiếng trước.
Tối nay là trận chung kết cúp Châu Âu, Dư Cẩm Niên vừa trở về sau chuyến công tác, hẹn cô cùng đi xem trận bóng phát sóng trực tiếp.
Hạ Nguyên không phải người đam mê bóng đá, trên thực tế, cô là một trạch nữ thâm niên bước xuống lầu cũng ngại mệt, cô đều không có hứng thú với các môn thể thao.
Nhưng vì người mời cô là Dư Cẩm Niên, cho nên cô mới vui vẻ đến cuộc hẹn.
Cô yêu thầm Dư Cẩm Niên sáu năm, từ năm ngoái đã bắt đầu ấp ủ thổ lộ, nhưng vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ mới thật sự có đủ can đảm, chuẩn bị thực hiện.
Hôm nay không chỉ có trận bóng chung kết mà Dư Cẩm Niên thích, mà còn là sinh nhật của anh, vì vậy Hạ Nguyên quyết định chọn ngày này chi bằng nhằm ngày. Dù sao vươn đầu một đao cúi đầu cũng là một đao, yêu thầm nhiều năm như thế, từ thiếu nữ đến trưởng thành, đây cũng là lúc để chấm dứt mối quan hệ này.
Nơi để xem bóng đá là một nhà hàng kiểu quán bar, nghe nói đây là thánh địa để những người đam mê toàn thành phố đến xem bóng đá.
Hạ Nguyên là lần đầu tiên đến nơi này, bởi vì hai người đến sớm, còn đang là thời gian dùng bữa tối, nên bầu không khí vẫn rất yên tĩnh và thanh lịch.
Đã nửa tháng cô không gặp Dư Cẩm Niên, có lẽ là vì công việc bên ngoài quá bận rộn, nên trên khuôn mặt của anh mang theo vài phần mệt mỏi, có điều hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến vẻ điển trai của anh.
Anh là một người đàn ông điển hình thích thể thao và nhiệt tình yêu cuộc sống, trên người anh lộ ra một thứ ánh sáng và tinh thần phấn chấn, nhưng không mang theo tuỳ tiện, nhiệt tình nhưng không mất sự ổn định.
Đây có lẽ là lý do tại sao Hạ Nguyên lại thích người này sáu năm.
"Có phải em lại thức khuya viết bản thảo đúng không?" Dư Cẩm Niên nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt hơi đỏ lên của cô, cười hỏi.
Hạ Nguyên là tác giả sách thiếu nhi, thức khuya viết bản thảo là chuyện bình thường, có điều tối qua thức khuya thật sự không phải vì để viết bản thảo, mà là vì tối nay sẽ tỏ tình, cô hồi hộp và phấn khích đến nỗi gần như cả đêm không ngủ.
Vì thế, ban ngày cô đi làm tóc, khi ra ngoài sẽ trang điểm thật tinh tế, che đi đôi mắt gấu trúc một cách hoàn hảo, nhưng không thể che giấu được tơ máu đỏ trong tròng mắt.
Vì phải chuẩn bị tỏ tình, trong lòng cô vẫn luôn rất hồi hộp, anh vừa hỏi như thế, cô lập tức lắc đầu, nói năng lộn xộn: "Gần đây...... Làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn, không thức khuya."
Dư Cẩm Niên gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, em không thích thể thao, lại luôn thức khuya, còn ăn ba bữa không đều đặn, anh lo lắng em sớm hay muộn gì cũng sẽ phá hỏng cơ thể của mình mất."
Hạ Nguyên mất tự tin nói: "Cơ thể của em khá khỏe."
"Đó là vì bây giờ em còn trẻ."
Hạ Nguyên liếm môi, lấy từ trong túi ra một cái hộp được gói ghém xinh đẹp: "Sư huynh, sinh nhật vui vẻ!"
Dư Cẩm Niên sững sờ, sau đó vỗ đầu, cười nói: "Anh cũng đã quên hôm nay là sinh nhật anh."
Ba mẹ anh là những người cuồng công việc, từ nhỏ được nuôi nấng bằng cẩm y ngọc thực(1) mà lớn lên, khi còn nhỏ cũng chưa từng có một nghi lễ hay cái sinh nhật nào, lớn lên lại càng không quan tâm, không ai nhắc nên cũng đã quên.
Nhưng có người lại nhớ sinh nhật của anh, anh thật sự rất vui, nhận lấy quà từ Hạ Nguyên, đuôi mắt cong cong nhìn về phía cô: "Có thể mở ngay bây giờ luôn không?"
Hạ Nguyên gật đầu: "Có thể ạ!"
Dư Cẩm Niên hơi cúi đầu xuống, bắt đầu nghiêm túc xé đi lớp giấy gói.
Lông mi của anh dài và dày, lúc rũ xuống trông như hai cánh quạt nhỏ, có loại nhẹ nhàng như mặt nước.
Hạ Nguyên hít sâu một hơi, nói: "Sư huynh --"
Dư Cẩm Niên tập trung xé mở hộp quà, lên tiếng, nhưng không ngẩng đầu lên.
Hạ Nguyên cắn môi, định tiếp tục nói, thì bỗng có một cô gái bước đến từ phía sau Dư Cẩm Niên, đập tay lên vai anh: "Cẩm Niên, có phải em đã đến muộn rồi không?"
Hạ Nguyên ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy đó là một khuôn mặt xinh đẹp và tràn đầy sức sống.
"Hạ Nguyên, đã lâu không gặp!" Ngay sau đó cô gái mỉm cười và nói với cô.
Hạ Nguyên ngẩn ra một lúc lâu mới hoàn hồn: "Sư tỷ, chị về rồi?"
Người vừa đến tên là Tằng Tuyết, là bạn học cùng lớp với Dư Cẩm Niên, cũng là sư tỷ trực hệ của Hạ Nguyên, ngoài ra, cô ấy còn có một thân phận -- Bạn gái cũ của Dư Cẩm Niên.
Khi ở trường học năm đó, hai người trai tài gái sắc, tính cách đều rất hướng ngoại, một câu chuyện tình yêu vô cùng cao cấp. Cho đến khi hai người tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Dư Cẩm Niên vì sức khỏe của ba không ổn, tiếp quản công ty nhà mình, mà Tằng Tuyết đi nước ngoài, cả hai chia tay một cách hòa bình.
Ba năm sau đó, thấy Dư Cẩm Niên vẫn độc thân, Hạ Nguyên mới bắt đầu sinh ra một chút ảo tưởng.
Nhưng mà, sự can đảm vất vả tích lũy lâu như vậy, lại đột nhiên bị Tằng Tuyết bất ngờ xuất hiện, làm quay trở lại hình dạng ban đầu.
Dư Cẩm Niên hẹn cô đi ăn và xem bóng đá, tất nhiên cô sẽ không xem là cuộc hẹn hò của hai người.
Bởi vì hai người không chỉ là bạn cùng trường và bạn bè, mà còn có mối quan hệ công việc rất chặt chẽ: công ty của gia đình Dư Cẩm Niên làm về ngành công nghiệp văn hóa thiếu nhi, Hạ Nguyên là được anh đưa vào, cô đã được công ty xuất bản của anh ký hợp đồng trong mấy năm gần đây.
Cho nên cùng nhau ăn cơm là bình thường, thỉnh thoảng anh cũng sẽ dẫn theo những người bạn khác.
Nhưng, Hạ Nguyên không ngờ, hôm nay anh sẽ gọi Tằng Tuyết.
Cô cũng không biết Tằng Tuyết đã về từ khi nào.
Dư Cẩm Niên ngẩng đầu lên khỏi hộp quà, đứng dậy và kéo cái ghế bên cạnh mình ra, cười nói: "Hôm qua Tằng Tuyết mới về nước, nói muốn mời anh ăn cơm, vừa khéo tối nay là cúp Châu Âu, cô ấy cũng là một người hâm mộ đội tuyển Pháp, nên anh bảo cô ấy đến đây, ăn cơm xem bóng đá rồi ôn chuyện, giải quyết được cả một khối."
Ôn chuyện?
Nhìn vào sự tương tác tự nhiên giữa hai người, trái tim Hạ Nguyên chìm xuống từng chút một, bỗng cảm thấy vừa rồi mình chuẩn bị tỏ tình giống như là một tên hề.
Sự may mắn duy nhất là, những lời nói chuẩn bị tỏ tình đó, vẫn chưa kịp nói ra.
Tằng Tuyết ngồi xuống, cười nói với cô: "Chị xem tin tức trên mạng, 《 Cuộc phiêu lưu của Hạ Tiểu Kháp 》của em được xếp đầu bảng sách thiếu nhi vào năm ngoái, bây giờ thần tượng của cháu trai chị chính là Tiểu Bánh Trôi, chị quay về mua một bộ rồi em ký tên cho chị nha, chị tặng quà sinh nhật cho cháu trai chị."
Tiểu Bánh Trôi là bút danh của Hạ Nguyên, 《 Cuộc phiêu lưu của Hạ Tiểu Kháp 》 là bộ cổ tích hệ liệt của cô, trước mắt đã ra đến quyển thứ năm, lượng tiêu thụ đã tăng lên gần một triệu bản, giúp Tiểu Bánh Trôi thành công xâm nhập vào hàng ngũ những tác giả có sách thiếu nhi bán chạy nhất.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, sự nghiệp của Hạ Nguyên cũng coi như thành công.
Nhưng được một cô gái như Tằng Tuyết khích lệ, cô lại cảm thấy chột dạ không thể hiểu được.
Tằng Tuyết lúc ở trường học, được công nhận là đóa hoa của học viện, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, học cũng giỏi, còn đa tài đa nghệ, đặc biệt thích thể thao, chạy bộ leo núi chơi bóng, không có gì là cô ấy không thích hay không am hiểu.
Dường như cô ấy luôn tràn trề sức sống như thế, tự nhiên và hào phóng.
Một cô gái xinh đẹp và đầy nắng, ai không hâm mộ? Ai không thích?
Hạ Nguyên ngượng nghịu nói: "Đều là công ty marketing của sư huynh hợp lý, mới có thể bán được nhiều như vậy. Nhà em có rất nhiều loại sách, để em về chỉnh sửa lại một bộ tặng cho chị, không cần mua đâu ạ."
Dư Cẩm Niên cười và nói tiếp: "Cái này anh cũng không dám ôm công, công ty của chúng ta ký hợp đồng với nhiều tác giả sách thiếu nhi như thế, có thể bán nhiều như vậy hai ba phần, vẫn là vì chất lượng tốt, nên trẻ em mới thích. Hạ Nguyên có tính trẻ con và có trí tưởng tượng, trời sinh thích hợp làm việc này."
Đang nói, các món ăn vừa gọi đã được mang lên.
Thân sĩ Dư Cẩm Niên sắp xếp bát đũa cho hai vị nữ sĩ: "Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện."
Không thể không nói, Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết thật sự là một ví dụ về những người có thể làm bạn sau khi chia tay, cả hai hoàn toàn không xấu hổ khi gặp lại, chuyện trò vui vẻ, tự nhiên mà vậy.
Hơn nữa ngoại hình đăng đối, khí chất phù hợp, nếu không biết, hiểu lầm hai người là người yêu cũng chẳng có gì lạ.
Đặc biệt là sau khi trận bóng bắt đầu, cả hai lại càng thêm tâm đầu ý hợp.
Đội chủ nhà đoạt bóng hoan hô vỗ tay, thất bóng ai cũng thở dài, còn thảo luận với nhau về trận hình và kỹ thuật.
Hạ Nguyên nhớ rõ năm đó, Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết chính là một cặp đôi điển hình có cùng sở thích, tất cả sở thích đều có thể hòa thành một khối, hình thức hòa hợp vừa giống người yêu vừa giống bạn bè.
Có lẽ là vì như thế, cho nên không thể làm người yêu, cũng vẫn có thể tiếp tục làm bạn.
Hạ Nguyên cầm ly rượu, lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, đôi nam nữ thỉnh thoảng lại bật cười và cùng nhau đánh giá trận bóng, rồi nhìn về phía màn hình lớn, hai đội gồm hai mươi chàng trai cao lớn vì một quả bóng, chạy tới chạy lui để thi đấu trên bãi cỏ xanh to như thế, mồ hôi túa như mưa.
Mỗi người đá một phát không phải là được rồi sao?
Giữa những tiếng ồn ào từ xung quanh, Hạ Nguyên hậm hực hét lên trong lòng.
Sau đó cô ngẩng đầu rót trọn cả ly rượu vào dạ dày.
Nửa trận bóng đối với Hạ Nguyên mà nói, dài như đi qua nửa thế kỷ.
Đội tuyển Pháp được sự hỗ trợ của Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết mà tạm thời dẫn trước 2-1, khi trọng tài thổi còi tuyên bố tạm dừng, cả hai phấn khích vỗ tay chúc mừng, toàn bộ quán bar lập tức sôi trào, cùng với tiếng nhạc điện tử vang lên, sàn nhảy cũng đã thắp sáng lên ngũ quang thập sắc và âm nhạc.
Đám người đam mê bóng đá cuồng nhiệt đổ vào sàn nhảy hoặc chúc mừng hoặc trút giận.
Tằng Tuyết kéo tay Dư Cẩm Niên: "Đi thôi, chúng ta cũng đi hoạt động gân cốt đi." Rồi vẫy tay với Hạ Nguyên, "Sư muội cũng đến đây đi!"
Hạ Nguyên do dự một lúc, nhìn gương mặt đầy chờ mong của Dư Cẩm Niên, cuối cùng cô vẫn đứng lên đi theo bọn họ vào sàn nhảy.
Cô vừa bất tri bất giác uống hai ly rượu, bây giờ có tiếng nhạc ồn ào bên tai, trong mắt là ánh đèn nhấp nháy, bị bao quanh bởi những hơi thở xa lạ nhiệt tình và xao động, chẳng mấy chốc đầu óc cũng không còn quản sự nữa.
Quần ma loạn vũ ở sàn nhảy, dường như cô đã bị lạc phương hướng.
Bên cạnh có không ít cặp tình nhân đang ôm hôn nhau trong bầu không khí nhiệt liệt, có lẽ cũng không phải tình nhân, mà chỉ là một khắc tùy ý phóng túng hồng nam lục nữ ở đây.
Đầu óc Hạ Nguyên choáng váng đến mức cô không thể chịu đựng được, cô đứng tại chỗ mù mịt nhìn xung quanh, cô thấy Tằng Tuyết bên dưới ánh đèn lờ mờ ở cách đó không xa.
Cô ấy đang nhảy, mái tóc xoăn dài bồng bềnh bay lên theo từng điệu nhảy, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng cũng có thể cảm nhận được cả người cô ấy toát lên sự hấp dẫn và đầy sức sống.
Dư Cẩm Niên ở bên cạnh gần như là tựa vào cô ấy, như một cặp tình nhân xứng đôi.
Bả vai như bị ai đó chụp lấy, theo bản năng cô xoay người lại, đối diện với người đàn ông đang bị che khuất dưới ánh đèn mờ.
Có lẽ là vì cồn, có lẽ là vì âm nhạc, có lẽ là vì ánh đèn, hoặc là sự tuyệt vọng tương tự như thất tình, lúc này Hạ Nguyên cấp bách cần một nơi để trút giận.
Não vẫn chưa kịp phản ứng, hai tay đã vươn đến người đối diện, ôm lấy bờ vai của anh ta, nhón chân và hôn lên đôi môi xa lạ đó.
Sở dĩ nhón chân, là vì người đàn ông này rất cao.
Ánh đèn mờ nhấp nháy, cô không thể nhìn rõ diện mạo của anh ta, trên thực tế, cô cũng không có ý định nhìn rõ, ngay khi vươn tay ra, cô đã nhắm hai mắt lại.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nguyên hôn môi với đàn ông.
Còn người đàn ông bất ngờ bị cưỡng hôn, khi cô đến gần, cơ thể rõ ràng cứng đờ, dường như là đang chống cự, nhưng Hạ Nguyên ôm rất chặt, không cho anh ta cơ hội trốn thoát.
Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ biết đôi môi bị mình chạm vào này, mềm mại mà ấm áp, vì thế cũng cảm giác được một chút tư vị hôn môi.
Thậm chí cô còn vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên đôi môi mềm mại đó.
Có điều vẫn còn sót lại lý trí, làm cô lấy lại tinh thần rất nhanh, vội vàng buông người đàn ông đang bị mình ôm ghì ra, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi sàn nhảy.
Cũng không biết là cồn quấy phá, hay là ánh đèn quá hoảng người, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng càng ngày càng ghê gớm, dạ dày cuồn cuộn.
Vừa đi ra khỏi sàn nhảy, đã có một người đàn ông đuổi theo cô, cười nói: "Đây là danh thiếp của bạn tôi."
Hạ Nguyên khó chịu vỗ vỗ lên trán, nhìn người đàn ông dưới ánh đèn tối, không rõ lý do.
Người đàn ông chỉ vào sàn nhảy phía sau: "Chính là cái người mà cô vừa hôn đó."
Hạ Nguyên híp mắt nhìn về nơi mà mình vừa rời đi, có một cái bóng dưới ánh đèn nhấp nháy, cô không thể phân biệt được gì.
Người đàn ông mỉm cười và nhét danh thiếp vào trong tay cô, rồi xoay người quay trở lại sàn nhảy.
Hạ Nguyên một mình chạy ra khỏi quán bar, bỏ lại mọi sự ồn ào và náo nhiệt, cùng với Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết.
Cũng bỏ lại người đàn ông bị cô cưỡng hôn đó.
Lúc này cô dựa vào thân cây, ảo não đỡ lấy trán.
Cô gần như không thể tin được bản thân vừa làm gì?
Ngay cả khi là tỏ tình thất bại cần được trút giận, cũng không nên bắt được một người đàn ông xa lạ đã lập tức hôn.
Cô đúng là điên rồi!
Đây chính là nụ hôn đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua của cô!
Điên cuồng một lúc, cô vội vàng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Dư Cẩm Niên: Sư huynh, đầu em hơi choáng, em về trước đây, anh và sư tỷ chơi vui vẻ nha!
Theo sau dòng tin nhắn là một gương mặt cười.
Tin nhắn gửi đi mang theo nụ cười.
Người gửi tin nhắn lại đang khóc trong lòng.
A! Đây là một nỗi buồn dong dài của yêu thầm.
- ---------------------
(1) Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.
- ------------
Editor: Lạc Lạc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook