Bổn Cung Không Thể
Chương 82: Chân tướng

Nhìn thiếu niên ăn mặc phong phanh, thân thể hơi run rẩy trước mắt, Kỷ Sơ Đào khẽ nói: “A Chiêu, mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, đệ mang giày vào trước đã.”

Nàng vẫn dịu dàng như xưa, ánh mắt Kỷ Chiêu dấy lên hy vọng, ôm một tia mong chờ thử hỏi: “Tam Hoàng tỷ, tỷ… Tỷ đến đây để giúp trẫm ư?”

Còn chưa nói hết câu thì y đã nức nở: “Bây giờ chỉ còn mình tỷ mới giúp được trẫm!”

“A Chiêu, ta sẽ giúp đệ. Nhưng trước đó, ta có mấy câu hỏi hy vọng đệ sẽ trả lời rõ ràng.” Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Kỷ Chiêu, Kỷ Sơ Đào dừng lại một lát rồi mới dồn hết dũng khí, hỏi: “Rốt cuộc đệ đã làm gì Đại Hoàng tỷ, mới lâm vào hoàn cảnh như thế này?”

Kỷ Chiêu hoảng hốt, trả lời theo phản xạ: “Trẫm không có!”

Kỷ Sơ Đào không lên tiếng.

Nếu không phải từng thấy dáng vẻ ý chí hăng hái, chơi đùa thủ đoạn của Kỷ Chiêu trong giấc mơ thì nàng sẽ gần như tin vào dáng vẻ yếu đuối dễ bắt nạt này của y.

Không chờ được câu trả lời trong dự đoán, Kỷ Chiêu lộ vẻ suy sụp: “Đến nay, ngay cả Tam Hoàng tỷ cũng không tin trẫm ư?”

Tâm trạng của Kỷ Sơ Đào rất phức tạp, thở dài: “Sự tin cậy được gây dựng dựa trên cơ sở là sự chân thành thẳng thắn. A Chiêu, ta đã nói với đệ rồi, nếu đại tỷ thật sự muốn một tay che trời, cướp ngôi của đệ thì năm đệ bảy tuổi, tỷ ấy đã phế truất đệ rồi, cần gì phải chờ đến hôm nay? Rốt cuộc đệ đang che giấu ta điều gì?”

Giọng nói dịu dàng càng khiến người ta khó chịu hơn là lời trách móc sắc bén nghiêm khắc.

Kỷ Chiêu siết chặt bàn tay, thân thể khẽ run rẩy, vẻ mặt oan ức hơn bất cứ ai trên đời này: “Tam Hoàng tỷ…”

Kỷ Sơ Đào bỗng cảm thấy mệt mỏi, tiến về phía trước nói: “Nếu A Chiêu không nhớ được thì ta có thể gợi ý cho đệ. Vụ cung loạn do Lang Gia Vương gây ra hồi trước, toàn bộ manh mối đều chỉ thẳng vào Kỳ Viêm, thế là bổn cung bắt đầu xâu chuỗi nguyên nhân sự việc, lại tình cờ phát hiện từ đầu đến cuối còn có một nhóm người nhúng tay vào đó, xe chỉ luồn kim. A Chiêu không ngại đoán xem, người nọ là ai?”

Kỷ Sơ Đào không nổi điên chất vấn, chỉ nhìn thiếu niên khẽ run rẩy, bình tĩnh trần thuật một sự thật với vẻ mặt mềm mại dịu dàng: “Người nọ chính là A Chiêu, tiểu Hoàng đệ thân thiết nhất của ta.”

Kỳ Viêm bỏ tù, Kỷ Chiêu đứng bên cạnh gõ trống, nhắc nhở nàng có thể nạp Kỳ Viêm vào phủ, từ đó thuận tiện để y tiến hành bước kế tiếp. Đêm Kỳ Viêm trúng Hoan Tình Tán, Kỷ Chiêu cũng trùng hợp từng ghé qua phủ Công chúa. Lễ cúng tế mùa xuân, y “bị cảm nắng” rời khỏi hiện trường, đêm đó có phi thạch từ trên trời rơi xuống, chỉ hướng kẻ gây tai họa là đại tỷ Kỷ Nguyên; hơn nữa Yến Hành thà tự sát chứ không muốn bị Hình bộ thẩm vấn, rốt cuộc là đang che giấu chân tướng giúp ai…

Kỷ Sơ Đào nói: “Tất cả mọi chuyện, A Chiêu vẫn định giải thích bằng hai chữ ‘trùng hợp’ thôi sao?”

Sấm đánh chớp giật, bóng dáng cây cỏ ngoài cung điện chao đảo theo chiều gió, cảnh tượng mưa gió xác xơ.

Thật lâu sau, một giọng nói nhỏ bé yếu ớt vang lên: “Đúng là trẫm định mượn tay Tam Hoàng tỷ để mượn sức Kỳ Viêm, cho nên mới ra lệnh cho Yến Hành…”

Dừng lại trong chốc lát, Kỷ Chiêu bỗng lớn tiếng kêu to: “Nhưng hạ dược không phải là bổn ý của trẫm! Cả tảng đá trong lễ Thân Tằm nữa, đó là do người của Lang Gia Vương gây ra! Ám sát sứ thần Bắc Yến trong đêm trừ tịch cũng là kế hoạch của Lang Gia Vương và Nhiếp Chính Vương Lý Ngao của Bắc Yến! Còn Yến Hành, trẫm vốn định cứu hắn ta nhưng chính hắn ta đã quyết định tự sát tạ tội!”

Nói đến đây, giọng Kỷ Chiêu nhỏ dần, cắn môi không nói tiếp.

Nghe những lời biện minh của Kỷ Chiêu, Kỷ Sơ Đào chẳng những không cảm thấy hiểu rõ mọi chuyện mà ngược lại trong lòng càng đau đớn bi thương.

Nàng vạch trần sự thật: “Đệ xem, thực ra ngay từ đầu đệ đã biết rõ những âm mưu đó nhưng từ đầu đến cuối, đệ chưa từng nói một lời, mặc cho kẻ khác âm thầm hay công khai tấn công Đại Hoàng tỷ đã hết lòng bồi dưỡng đệ, thậm chí…”

Thậm chí, trong vô số lần đấu tranh nội tâm, có lẽ y đã từng thật lòng mong chờ đại tỷ sẽ thua trận trong những âm mưu đó chăng?

Tựa như trong giấc mơ tiên tri, y chỉ ngồi trong Kim Loan điện lạnh lùng nhìn đại tỷ bị kẻ gian giết hại, nhìn Kỷ Sơ Đào vì chuyện đó mà bị trầm cảm nặng, lại bâng quơ phủi sạch quan hệ với mình, vô tội nói rằng đó không phải là lỗi của y…

Kỷ Sơ Đào run rẩy, siết chặt ống tay áo hỏi: “A Chiêu, chẳng lẽ mượn dao giết người thì không phải là giết người?”

Cả người Kỷ Chiêu run lên.

“Hoàng tỷ từng nói rằng, rất nhiều chuyện trên thế gian này không phải chỉ có đen và trắng. Đúng là trưởng tỷ đã bồi dưỡng trẫm nhưng đồng thời, tỷ ấy cũng chèn ép trẫm. Tỷ ấy chưa bao giờ thật lòng yêu quý trẫm, coi trọng trẫm. Trong mắt tỷ ấy, có lẽ trầm còn không bằng An Khê Quận Vương không biết chui ra từ xó xỉnh nào…”

Y hít sâu một hơi, dời mắt sang chỗ khác, nói nhỏ: “Trẫm biết, kể từ khi trưởng tỷ không tiếp tục ngăn cản hôn sự của tỷ và Kỳ Viêm, không tiếp tục thu nạp hoàng quyền, cân bằng triều đình, tỷ ấy đã từ bỏ trẫm rồi. Trẫm chỉ còn cách tự tranh giành, tự cướp đoạt quyền lực, trẫm chỉ làm chuyện mà một Đế vương nên làm.”

Kỷ Sơ Đào im lặng một lát rồi hỏi vặn lại: “Đệ đã ruồng bỏ tình thân, quyết định dùng quyền mưu tâm kế để đối với trưởng tỷ một lòng phò tá giúp đệ, vậy thì bây giờ đệ thua trận, bị chôn vùi dưới quyền mưu tâm kế thì sao lại cảm thấy oan ức?”

Nàng không tiếp tục an ủi mình như ngày xưa.

Ánh mắt Kỷ Chiêu dần dần bị bao phủ bóng tối tuyệt vọng, run rẩy hỏi: “Tam Hoàng tỷ, bây giờ ngay cả tỷ cũng muốn từ bỏ ta ư?”

Đại cung nữ đứng bên cạnh cực kỳ đề phòng. Thấy Kỷ Chiêu đã bị dao động, nàng ta vội khom lưng ngắt lời: “Tam điện hạ, bệ hạ chỉ còn một mình người là đáng tin cậy, nay người đã tận mắt chứng kiến cảnh ngộ của bệ hạ, chuyện cấp bách lúc này là làm thế nào để giúp bệ hạ thoát khỏi khốn cảnh, những chuyện khác có thể để đó giải thích sau.”

Cho dù Kỷ Sơ Đào dịu dàng hiểu chuyện cỡ nào cũng không cho phép cung nhân chen miệng vào dạy nàng cách làm việc, không khỏi nhíu mày: “Ngươi có chủ kiến quá nhỉ? Những gì Hoàng thượng đã làm, cũng là do ngươi dạy dỗ đệ ấy hả?”

Đại cung nữ đã không còn dáng vẻ hèn mọn lúc van xin người khác, ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Điện hạ thứ tội, tất cả những gì nô tỳ đang làm, đều là vì chủ thượng.”

Dường như hiểu được điều gì đó, sắc mặt Kỷ Chiêu trắng bệch, hô to: “Thải Châu, đừng!”

Nhưng đã trễ rồi.

Một tia chớp đánh xuống, chiếu sáng lưỡi dao lạnh lẽo của đoản nhận. Kỷ Sơ Đào chỉ cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, buông mi nhìn xuống thì thấy đại cung nữ kia đã rút dao găm chuẩn bị từ lâu, kề trên cổ nàng.

Nhìn mà xem, châm chọc biết bao!

Chóp mũi Kỷ Sơ Đào đỏ bừng: “Cho nên, đây mới là mục đích chân chính của A Chiêu khi gọi ta đến đây sao?”

Kỷ Chiêu lộ vẻ giãy dụa không đành lòng, đại cung nữ lại kiềm chế thân thể Kỷ Sơ Đào, khẽ nói: “Không liên quan đến bệ hạ, đều là chủ ý của nô tỳ! Huống chi bệ hạ đã gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Tam điện hạ, thành bại ngay tại lúc này, thế mà Tam điện hạ hỏi mãi chứ không muốn vươn tay giúp đỡ, nô tỳ bất đắc dĩ đành phải ra hạ sách này.”

Kỷ Chiêu do dự, ánh mắt tràn đầy đau đớn giãy dụa.

“Bệ hạ, Tam điện hạ là cơ hội phản kích cuối cùng của người!” Đại cung nữ quát lên.

Kỷ Sơ Đào không để ý tới đại cung nữ mà chỉ im lặng nhìn Kỷ Chiêu, dường như muốn tìm kiếm một tia ký ức ấm áp cuối cùng trong linh hồn đã thối rữa mục nát ấy.

Nàng bình tĩnh hỏi: “Cho nên, A Chiêu muốn bắt bổn cung làm con tin để đe dọa Hoảng tỷ, hay là muốn ép Kỳ Viêm phải thỏa hiệp?”

Nước mắt của Kỷ Chiêu rơi lã đã, đường đường là Thiên tử, thế mà khóc lóc còn thê thảm hơn cả con tin là Kỷ Sơ Đào.

Y nghẹn ngào đau thương nói: “Xin lỗi Tam Hoàng tỷ… Xin lỗi! Tỷ… Tỷ đừng sợ, chỉ cần tỷ phối hợp diễn kịch với trẫm, viết thư kêu gọi Kỳ Viêm xuất binh bảo vệ Hoàng đế thì trẫm bảo đảm sẽ không làm tổn thương một sợi tóc của tỷ!”

Lời thề son sắt, quá khứ vẫn còn trước mắt.

Kỷ Sơ Đào cười ra tiếng, cười đến mức đôi mắt đỏ hoe, chậm rãi nói: “A Chiêu, đệ biết không? Trên đường đến đây, ta đã nghĩ kỹ rồi, bất kể chân tướng thế nào thì đệ vẫn mãi là Hoàng đệ của ta, ta sẽ cho đệ một cơ hội lựa chọn.”

“Cơ hội gì?” Kỷ Chiêu hỏi.

“Ta nghĩ, nếu đệ thật lòng coi ta là tỷ tỷ, thẳng thắn hối lỗi thì nể tình tỷ đệ, ta sẽ liều mạng giúp đệ một phen: Còn nếu đệ cấu kết với thuộc hạ chỉ để dụ dỗ ta đến đây, ép Kỳ Viêm phải làm việc cho đệ…”

Nói đến đây, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, một dòng nước mắt chảy xuống, lại bị nàng nhẹ nhàng lau sạch: “Xem ra, đệ đặt cược sai lầm rồi.”

Nàng nói là “đệ đặt cược sai lầm rồi”, chứ không phải là “ta đặt cược sai lầm rồi”, lệch một chữ, lại khác một trời một vực.

Nhưng lúc này Kỷ Chiêu đang hốt hoảng nên không phát hiện sự khác biệt rất nhỏ ấy, chỉ đau khổ nói: “Xin lỗi Hoàng tỷ, nếu tỷ đứng ở vị trí của trẫm thì sẽ biết trẫm không còn sự lựa chọn nào khác… Há có thể cho kẻ khác ngủ say bên giường Thiên tử? Trẫm đã mười sáu tuổi, không phải sáu tuổi, không nên trốn tránh dưới hào quang của trưởng tỷ, sống thấp thỏm lo âu…”

Ánh mắt Kỷ Sơ Đào kiên định, trầm giọng khẽ quát: “Cho nên, đệ hạ độc cho Đại Hoàng tỷ để tỷ ấy chết trước khi đệ trưởng thành, bảo đảm hoàng quyền của đệ sẽ không lọt vào tay người khác ư?”

“Không phải trẫm! Người hạ độc là phụ hoàng!” Kỷ Chiêu không chịu được áp lực trong lòng, điên cuồng hét lên.

Bí mật bị che giấu nhiều năm bỗng chốc bị vạch trần, sắc mặt của Kỷ Sơ Đào và đại cung nữ kia đều thay đổi.

Sấm chớp đánh xuống, chiếu lên khuôn mặt của Kỷ Sơ Đào trở nên trắng bệch.

Nàng cảm thấy nghẹt thở, khó tin hỏi lại: “Đệ… Vừa nói gì?”

“Bệ hạ nói cẩn thận! Tam Công chúa đang dụ dỗ lời nói của người!” Nhận thấy ý đồ của Kỷ Sơ Đào, đại cung nữ mới lộ vẻ bối rối.

Kỷ Chiêu cũng chợt hoàn hồn, thở hổn hển nói: “Tam Hoàng tỷ, tỷ… Đang lừa gạt trẫm?”

Sự dịu dàng cuối cùng trong trí nhớ cũng theo đó mà tan biến, Kỷ Sơ Đào cảm thấy không khí ở đây rất loãng, đầu ngón tay dần dần lạnh lẽo, khiến nàng không nhịn được run rẩy.

Lần đầu tiên, đôi mắt nàng đỏ hoe, lớn tiếng quát lên: “Ta đã rơi vào tay ngươi rồi, chuyện đã đến nước này thì còn gì không thể nói?”

Kỷ Chiêu ngập ngừng, cuối cùng liên tục lùi về sau mấy bước, ngã ngồi trên long ỷ.

“Bệ hạ!” Sắc mặt đại cung nữ nặng nề, lắc đầu với Kỷ Chiêu ra hiệu cho y đừng nói chuyện.

Có lẽ cho rằng Kỷ Sơ Đào đã không đáng lo ngại, hoặc là do một chút áy náy quấy phá trong lòng, Kỷ Chiêu không nghe lời khuyên của đại cung nữ, mặc cho mái tóc dài xõa tung che khuất đôi gò má gầy yếu thanh tú.

Một lát sau, giọng nói nhỏ bé như ruồi kêu vang lên, tràn ngập cảm xúc hoàn toàn suy sụp: “Đó là Ngọc Cốt Thiên Liên Hương, vật chí âm chí hàn trong lời đồn, gặp nước sẽ tan, gặp hương thì cháy, dùng một lượng nhỏ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không khám ra, chẳng qua… Chẳng qua nữ tử dùng thì sẽ đánh mất khả năng sinh dục, không thể mang thai con cái.”

“Không thể… Sinh dục?” Kỷ Sơ Đào gần như dốc hết sức lực mới rặn ra được mấy chữ này từ kẽ răng.

“Trước lúc lâm chung, phụ hoàng đã từng bí mật triệu kiến ta. Chuyện này ngoại trừ tiền Thừa tướng lão Lục, không còn ai khác hay biết, ngay cả trưởng tỷ cũng không biết.”

Nhớ lại cảnh tượng khắc cốt ghi tâm hồi nhỏ, Kỷ Chiêu hít mũi thật mạnh: “Trưởng tỷ là lưỡi dao sắc bén mà phụ hoàng để lại cho ta, lưỡi dao có thể gây thương tích cho người khác, song cũng có thể làm tổn thương chính mình. Phụ hoàng nói rằng, giang sơn là chuyện thiên thu muôn đời, chỉ cần trưởng tỷ không thể sinh ra hậu duệ của mình thì sẽ không đe dọa tới địa vị của trẫm…”

“… Nói tiếp.”

“Phụ hoàng còn nói, nếu khi trẫm gần trưởng thành, trưởng tỷ vẫn kiềm giữ quyền lực không chịu buông tay thì lấy thời hạn mười năm, khiến hàn độc trong cơ thể tỷ ấy bùng nổ…”

Chín năm trước, Kỷ Chiêu bảy tuổi.

Thực ra y đã không còn nhớ dung mạo của Tiên đế trông thế nào, chỉ nhớ trên người ông ấy lúc nào cũng có mùi thuốc đắng chát, vóc dáng cao lớn nho nhã, dùng lời nói ôn hòa nhất gieo hạt giống dã tâm vào linh hồn nhỏ bé của y.

Ông ấy nói với người thừa kế duy nhất của mình rằng: “Người muốn làm nghiệp lớn thì tầm mắt phải cao, lòng dạ phải tàn nhẫn, toàn bộ thiên hạ đều là ván cờ, người thân nhất cũng là quân cờ. Cả đời này vi phụ đều lừa gạt lòng người, chơi đùa thủ đoạn, mới từ một Hoàng tử vô danh leo lên ngôi cửu ngũ, coi như đã công thành danh toại. Tiếc nuối duy nhất là bệnh nặng kéo dài, đại nạn ập đến, không thể tự tay bồi dưỡng con ta lớn lên.”

“Tuy nhiên trẫm đã mài giũa một lưỡi dao phù hợp nhất cho Hoàng nhi, thu xếp xong mọi chuyện sau này. Nàng ta sẽ thay trẫm phò tá con đăng cơ. Chờ tương lai con ta trưởng thành, cũng là lúc nàng ta hoàn thành sứ mệnh, dầu hết đèn tắt…”

Nghe xong, Kỷ Sơ Đào kìm lòng không đậu run cầm cập.

Thậm chí nàng đã không còn cảm thấy đau thương, chỉ cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến mức che trời lấp đất.

Nàng vẫn còn nhớ khuôn mặt ôn hòa nho nhã của phụ hoàng hồi bé, lúc ấy nàng không hiểu, rõ ràng phụ hoàng rất thích cười nhưng vì sao người trong hoàng cung đều sợ ông ấy? Mỗi lần thấy ông ấy đều run cầm cập, mồ hôi tuôn như mưa…

Nàng còn nhớ hồi bé, nhị tỷ nghịch ngợm, mình còn ngây thơ, chỉ có đại tỷ nhìn phụ hoàng bằng ánh mắt sáng ngời, tựa như đang nhìn một ngọn núi nguy nga không thể vượt qua, tràn ngập sùng bái và tôn kính.

Không ai biết rõ địa vị của phụ hoàng trong lòng đại tỷ hơn Kỷ Sơ Đào. Nếu không phải vì thế thì sao nàng ấy lại cam tâm tình nguyện dứt bỏ mọi thứ, tự nhốt mình trong thâm cung?

Nhưng chính vì biết rõ nên nàng mới khó có thể tưởng tượng được, bị người thân yêu nhất của mình tính kế phản bội mình, sẽ là nỗi đau đớn và tuyệt vọng ăn sâu vào xương tủy cỡ nào!

“Chẳng trách lại như thế, chẳng trách lại như thế…”

Toàn bộ chân tướng đã phơi bày, kết cục của đại tỷ trong giấc mơ cũng được giải thích, Kỷ Sơ Đào thều thào: “Rốt cuộc các ngươi ấp ủ tâm trạng như thế nào, nhìn nữ nhi ruột thịt của mình, nhìn tỷ tỷ ruột thịt của mình biến thành… Lưỡi dao để các ngươi dùng xong rồi giết chết?”

Kỷ Chiêu dùng tay che mặt, yếu đuối nói: “Trẫm cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc nhưng Tam Hoàng tỷ, một khi đã bước lên con đường này thì không thể quay đầu được nữa.”

Yên lặng thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm.

“Được.” Kỷ Sơ Đào nắm chặt tay, không tiếp tục chần chờ nữa, ngước mắt nhẹ nhàng nói: “A Chiêu, ta đã cho đệ cơ hội lựa chọn.”

Nói đoạn, Kỷ Sơ Đào cầm chiếc còi xương đeo trên cổ, đặt lên môi thổi thật mạnh…

Vèo!

Một mũi tên bắn xuyên qua cửa sổ, chỉ nghe thấy tiếng mũi nhọn cắm “Phập” vào da thịt, thân thể của đại cung nữ bắt cóc Kỷ Sơ Đào lắc lư một cái, dao găm trong tay nàng ta rơi xuống đất, phát ra tiếng vang “leng keng”.

“Tam Hoàng tỷ, tỷ đã chuẩn bị từ trước…” Kỷ Chiêu kinh hãi.

Ngay sau đó, một tiếng “rầm” vang lên, cửa điện bị gió lớn thổi mở, vô số bóng dáng tay cầm đao kiếm xuất hiện bên ngoài, có cấm quân của Hạng Khoan, cũng có Trấn Quốc quân của Kỳ gia.

Kỳ Viêm nhanh chóng nhảy vào điện, ôm chặt thân thể đã kiệt sức của Kỷ Sơ Đào.

Mà đứng đằng trước đám thị vệ, nữ tử mắt phượng lạnh lùng cao quý mặc cung thường tối màu chậm rãi bước vào cung điện, nở nụ cười hờ hững: “Bổn cung may mắn biết bao, hôm nay cuối cùng cũng được chính tai nghe thấy lời nói thật.”

Tình thế đột ngột xoay chuyển, tia chớp chiếu sáng sắc mặt trắng bệch như giấy của Kỷ Chiêu.

Bờ vai của y sụp xuống, sợ hãi kêu: “Trưởng… Trưởng tỷ!”

“Vất vả cho phụ tử các ngươi khổ tâm bày cục, lừa gạt bổn cung chín năm.” Kỷ Nguyên cụp mi, tao nhã bước qua thân thể cung nữ không biết còn sống hay đã chết, ánh mắt nhìn xuống Kỷ Chiêu, nói: “Đã vậy thì có qua có lại, bổn cung nên đáp trả các ngươi như thế nào đây nhỉ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương