Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi
-
Chương 3: Hương thạch trúc
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Ôn Thuấn lại gọi điện thoại đến bệnh viện, biết được Cận Thiếu Triết đã tỉnh lại, lo lắng trong lòng cũng được buông xuống. Cô nghĩ có thầy giáo cậu ta ở đó chắc cũng không có vấn đề gì lớn, vì thế lại bắt đầu tiếp tục chăm sóc hoa, đem chuyện này bỏ qua một bên.
Ôn Thuấn từ thời đại học đã bắt đầu làm thêm ở cửa hàng hoa này, cho đến lúc cô tốt nghiệp, chủ nhân lại hết sức cố ý chuyển nhượng lại, cô mới ở lại đây làm, có kinh nghiệm làm thêm từ trước cho nên dù cô mới tiếp nhận nhưng công việc cũng thuận buồm xuôi gió. Có điều một cửa hàng hoa lớn như vậy mà có chỉ một người trông nom thì không nổi cho nên cô đã sớm đã đăng thông báo tuyển dụng ra ngoài, chờ có người đến nhận việc. Không biết là do bản thân cô hay là nguyên nhân khác, tóm lại vẫn không tìm được người thích hợp.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Ôn Thuấn vẫn mở cửa sớm như mọi khi, cô tin tưởng vững chắc rằng sáng sớm chim chóc cũng có côn trùng để ăn, chỉ cần chăm chỉ, chịu khó thì rồi cũng sẽ thành công. Nhưng vừa mở cửa chưa được bao lâu cô liền nhận được một cuộc điện thoại, là thầy giáo của Cận Thiếu Triết, ông ta thông qua bác sĩ Vương mà biết được số điện thoại của cô.
Trong điện thoại, Ôn Thuấn nghe được thầy giáo sốt ruột đại khái hỏi cậu học sinh kia có tìm đến cô không. Làm cho cô không hiểu cái gì nên đành hỏi rõ ra mới biết, hoá ra Cận Thiếu Triết một mình xuất viện, chỉ để lại một giấy nợ tiền viện phí và vài chữ "Không cần lo lắng" linh tinh, rồi cũng không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
Lúc này cô mới biết được, Cận Thiếu Triết vốn dĩ mồ côi cha, gia cảnh không tốt, sau khi mẹ cậu ta qua đời thì một người thân cũng không còn, chỉ để lại cho cậu một gian phòng nho nhỏ không đáng tiền. Nghe nói chỉ cần ai chu cấp, nuôi dưỡng cậu ta cho đến khi tốt nghiệp trung học là có thể sở hữu căn nhà nhỏ kia, khi đó cậu ta mới là học sinh tiểu học. Vốn dĩ không có thân bằng cố hữu gì hết, nhưng cuối cùng vẫn có một người bà con xa thu dưỡng cậu ấy, hiện giờ đã thi đại học xong, nghĩa vụ cũng hết, đương nhiên người kia cũng không nghĩ sẽ tiếp tục lãng phí tiền bạc mà rảnh rỗi nuôi dưỡng cậu ta nữa.
Nghe câu chuyện như vậy, Ôn Thuấn không khỏi thổn thức, trách không được cô luôn có cảm giác cậu ta giống mình, thì ra giống nhau đều là cô độc. Có lẽ là bởi vì hai người đồng bệnh tương liên(cùng chung một cảnh ngộ thì dễ đồng tình, cảm thông với nhau)cho nên ngay lập tức cô đáp ứng sẽ tận lực hỗ trợ tìm kiếm cậu ta.
Hôm đó cô đóng cửa hàng rất sớm, một mình đạp xe đi xung quanh vài vòng, lại tìm đến những nơi học sinh thường thích đến, cũng không phát hiện thấy bóng dáng cậu ta. Hiển nhiên cậu ta chưa thể ra khỏi thành phố? Vậy cậu ta sẽ đi đâu đây? Chính mình khi bất lực nhất thì sẽ tìm đến nơi nào nhỉ? Có điều mỗi người trong lúc đó lại có một cách nghĩ, nơi cô muốn đi chưa chắc cậu ta đã muốn đến.
Cô tìm hơn nửa ngày cũng không thu hoạch được gì, cảm thấy có chút mệt mỏi liền tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Nơi này là bờ sông, gió lạnh thổi lên, xua tan đi hơi nóng xung quanh. Bình thường cô tản bộ ngẫu nhiên lại đến nơi này, người đến đây không nhiều, không khí tươi mát làm cho người ta có cảm giác thật thư thái. Lơ đãng nhìn về phía bến tàu, vô tình như vậy cô lại nhìn thấy Cận Thiếu Triết.
Cậu ta vẫn cứ cuộn mình ngồi dưới đất như hôm trước, tuy nhiên lúc này cũng không giấu mặt vào gối nữa mà là ngẩng đầu xuất thần nhìn về nơi xa, ánh nắng chiều tà dừng trên sườn mặt tuấn tú của cậu, tựa như một vầng hào quang.
Lúc này, thuyền hàng trên bến đã sắp khởi hành, một hồi còi vang lên như thông báo một hành trình mới sắp bắt đầu.
Ôn Thuấn có cảm giác mình vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô bước qua rồi cũng bắt trước tư thế của cậu ta mà ngồi xuống, dùng ngữ điệu thoải mái nói chuyện: "Thì ra là cậu ở nơi này, có biết thầy giáo của cậu tìm cậu sắp điên rồi không?"
Cậu ta vẫn không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nhìn mặt sông mà hỏi cô: "Chị thường tới nơi này?" Câu này dường như là câu khẳng định thì đúng hơn, có điều Ôn Thuấn không nghĩ đến, thân thể gầy yếu như vậy lại có giọng nói trầm ổn thuần hậu đến thế.
"Ừm, nơi này phong cảnh không tồi, thích hợp để bình tĩnh suy ngẫm, ngẫu nhiên mà phát hiện ra được! Cũng giống như hôm nay đã phát hiện ra cậu vậy...." Ôn Thuấn nháy mắt mấy cái sau đó nói với cậu: "Có lẽ chúng ta nên đi thôi, nơi này gió lớn, bệnh của cậu còn chưa khỏi hẳn, tôi cũng không hảo tâm giúp đỡ lần nữa đâu." Cô đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần đang muốn rời đi lại phát hiện người kia căn bản chưa hề có ý muốn nhúc nhích. Cô bỗng nghĩ đến chuyện hôm trước xảy ra với cậu ta, còn có những điều cô đã nghe được từ thầy giáo của cậu, mũi bất giác liền chua xót.
Nghĩ nghĩ một chút, lại quay đầu kiên nhẫn nói với cậu ta: "Nghe thầy giáo của cậu nói, cậu đang muốn tìm một công việc phải không?"
Không nghĩ đến cô sẽ hỏi như thế, Cận Thiếu Triết ngẩn người ra, hồi lâu sau mới gian nan gật đầu. Có lẽ trong lòng cậu cũng hiểu được, chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, tại cái xã hội này rất khó để tìm được một công việc tốt, nghĩ đến điều này, ánh mắt cậu cũng ảm đạm xuống, tràn ngập cảm giác vô vọng, chán nản.
Ôn Thuấn đột nhiên nhớ đến cửa hàng của mình muốn tuyển người, vì thế bật thốt lên hỏi: "Vậy cậu có muốn đến làm ở cửa hàng của tôi không? Tuy rằng tiền lương không cao lắm nhưng căn gác trên của cửa hàng có thể cho cậu ở lại, công việc cũng không tính là vất vả." Giọng nói của cô tràn ngập sự chân thành.
"Thật sự có thể chứ?" Cận Thiếu Triết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, dường như kinh ngạc vì không rõ tại sao cô lại biết chuyện của mình, muốn đọc từ trên nét mặt cô chút gì đó. Mà sau cặp mắt kính gọng đen thui kia, vẫn là đôi mắt như cô đã nhìn thấy, trầm tĩnh, thiện lương.
Ôn Thuấn khẽ cười trả lời: "Đương nhiên là có thể, tôi là chủ, tôi nói được là được."
Cuối cùng, Cận Thiếu Triết cũng thực sự gật đầu, trịnh trọng nói với cô: "Cám ơn chị."
Ôn Thuấn khoát tay cười nói: "Cậu cũng không phải là nhận lương không công, phải làm việc, cảm tạ cái gì?" Cô xoay người, chậm rãi tiêu sái đi đến chỗ hàng rào, lấy xe đạp của mình ra, quay đầu hào khí ngất trời mà nói với Cận Thiếu Triết: "Đi thôi, tôi đèo cậu!"
"Hẳn là con trai nên đèo con gái mới đúng?" Cận Thiếu Triết cau mày, không chấp nhận lời của cô.
"Tuy rằng, cậu có cao hơn tôi một chút, nhưng hiện tại cậu là bệnh nhân, đã hiểu chưa? Phong độ thân sĩ của cậu để sau này biểu hiện đi! Bây giờ, ngoan ngoãn ngồi lên cho tôi!" Ôn Thuấn ngồi lên yên xe, bĩu môi ý bảo cậu ta ngồi lên đằng sau.
Đừng nên nhìn Ôn Thuấn bề ngoài ôn nhu, yếu đuối, ngày thường nói chuyện giọng nói cũng luôn mềm nhẹ mà hiểu lầm, khi nhắc đến vấn đề nguyên tắc làm người, cô tuyệt đối không bao giờ nhượng bộ, luôn có khí thế ngất trời.
Cận Thiếu Triết đành phải bất đắc dĩ mà ngồi lên yên sau, đây là lần đầu tiên cậu ngồi đằng sau xe con gái, lần đầu tiên cảm nhận được có người quan tâm đến mình thật ấm áp, khiến trong lòng cậu có chút xúc động.
Ngày đó, hoàng hôn, bên bờ sông, một cô gái dùng hết khí lực cố gắng đạp xe, mà chàng trai phía sau khuôn mặt đỏ bừng, có chút rụt rè nắm nhẹ lấy áo cô gái. "Lạch xạch, lạch xạch." âm thanh rỉ sắt kẽo kẹt từ chiếc xe đạp không hài hòa mà phát ra. Mặt sông phủ kín ánh nắng chiều tà, rực rỡ. Dần dần ánh chiều tà buông xuống nhu hòa bao trùm trên người bọn họ, khiến cho người khác nhìn thấy một màn ấm áp này mà hiểu ý mỉm cười.
Sau khi bọn họ trở về đến nơi, trước tiên Cận Thiếu Triết gọi điện cho thầy chủ nhiệm của cậu, sau đó ôm điện thoại nói chuyện hồi lâu, thỉnh thoảng gật gật đầu như hưởng ứng gì đó, mãi sau mới có chút rầu rĩ đưa điện thoại ý bảo Ôn Thuấn nghe.
Ôn Thuấn cũng không rõ thế nào, đành phải tiếp nhận điện thoại: "Vâng, xin chào!"
"Xin chào, Ôn tiểu thư, thật sự rất cảm tạ cô có thể thu lưu Cận Thiếu Triết! Cậu ta là đứa trẻ tốt, sẽ không quấy rầy cô lâu đâu, tôi nghĩ được biện pháp sẽ lập tức dẫn cậu ta đi!"
Ôn Thuấn đáp lại: "Không có gì, vừa hay tôi đang tuyển người giúp mình, cậu ấy ở lại đây thầy cứ yên tâm!"
"Được được.... Rất cảm ơn cô, mọi sự xin nhờ cô!"
Cúp máy xong, cô mới quay đầu nhìn Cận Thiếu Triết đang ngồi bên kia: "Xem ra thầy giáo của cậu thật sự rất quan tâm đến cậu."
"Ừm." Cậu lại gật gật đầu, tiếp tục lấy quần áo trong ba lô ra sắp xếp lại.
Căn gác trong cửa hàng hoa tuy nhỏ, nhưng tương đối thuận tiện. Bởi vì trước kia khi cô làm thêm ở đây cũng đã từng ở lại nơi này, còn có rất nhiều thứ là tự tay cô bố trí, sắp xếp lại một chút là có thể ở, huống chi con trai vốn cũng không chú ý, rắc rối nhiều.
"Cậu ở chỗ này có được không?" Căn gác này có chút không ổn đó là không có lỗ thông gió lớn, chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, cho nên vừa dọn dẹp lại một chút, đầu Ôn Thuấn đã đầy mồ hôi.
"Có thể, thế này là tốt lắm rồi, cám ơn chị." Cận Thiếu Triết cảm kích nói xong, chỉ chỉ vào chính mặt mình rồi lại chỉ chỉ vào chính mặt cô nói: "Mặt chị chỗ này dính bụi....."
Ôn Thuấn ngây ngốc nở nụ cười, dùng tay áo lau lau măt: "Ha ha, người tôi rất dễ dàng đổ mồ hôi. Nhưng mà như cậu, nóng như vậy cũng không toát mồ hôi, thật tốt."
Cận Thiếu Triết thản nhiên nói: "Cái này thì có gì tốt chứ, tuyến mồ hôi không phát triển, nhiệt kìm hãm ở bên trong, không phải càng khó chịu sao, toát được mồ hôi lại thoải mái."
Ôn Thuấn nhớ đến cơ thể của cậu ta hôm qua lạnh băng, cười mỉa một chút: "Cũng đúng a."
Thu dọn xong xuôi, Cận Thiếu Triết đi xuống dưới lầu, phát hiện Ôn Thuấn đang định đóng cửa lớn lại, chỉ để lại cửa ra vào nhỏ, liền có chút khó hiểu hỏi cô: "Hôm nay chị không buôn bán sao?"
"Không, cậu ở lại đây trông cửa hàng một chút, tôi đi siêu thị giúp cậu mua mấy thứ đồ dùng linh tinh rồi sẽ về."
"Không cần, tôi đã có......" Cận Thiếu Triết có chút nóng nảy, cậu không muốn lại phiền toái Ôn Thuấn thêm nữa.
"Cái gì mà không cần, mang cậu về ngay cả kem đánh răng bàn chải này nọ đều không có. Thôi, nếu cậu nhàm chán thì bên cái giá kia có mấy cuốn tạp chí, có thể lấy đọc tạm. Cậu còn có bệnh, không cần chạy loạn khắp nơi, biết chưa?" Ôn Thuấn đối với Cận Thiếu Triết như thể mẹ già cằn nhằn con trai vậy, lại dặn dò một lúc nữa mới ra khỏi cửa hàng.
Cận Thiếu Triết nhìn bóng dáng cô rời đi, trầm tư đứng lên.
Chậm rãi đi đến bên giá sách, phát hiện trên đó đều là một ít sách về hoa cỏ, còn có vài quyển.... Trang hoàng nhà cửa. Cậu mở ra xem, thấy trong đó có một tờ giấy viết tay, hình như là Ôn Thuấn muốn sửa chữa lại mặt tiền cửa hàng, vì thế cậu cầm lên đọc xem.
—-
Ở siêu thị.
Ôn Thuấn đột nhiên phát hiện thì ra mình cũng có bản tính trời cho chiếu cố chăm sóc người ta đấy chứ, chẳng lẽ đây là bản năng làm mẹ tiềm tàng của phái nữ mọi người hay nói đó sao? Nhưng mà nói chung cô cho rằng loại cảm giác này khá tốt, cho nên vui vẻ mà hát một bài, đẩy chiếc xe để hàng đi khắp nơi, rất nhanh trên xe liền chất đống thành một ngọn núi nhỏ, chẳng may lúc cô đẩy xe ra cửa tính tiền thì không cẩn thận đụng vào một người.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, có bị thương không ạ?" Ôn Thuấn liên thanh giải thích, trong lòng thầm mắng bản thân sao lúc nào cũng hồ đồ lỗ mãng như vậy.
"Tôi không sao, cô không cần để trong lòng." Người bị đụng vào rất ôn hòa cười trấn an.
"Là anh!"
"Là cô!"
Nhìn phản ứng kinh ngạc của hai người, hẳn là có quen biết nhau đi.
"Là... Ôn tiểu thư sao? Tôi không có nhớ lầm chứ?" Người đàn ông kia ấm áp cười với Ôn Thuấn.
Mà Ôn Thuấn nhìn thấy anh, tim đập có chút mạnh mẽ lại hơi loạn nhịp, bởi vì người ta thì nhớ không lầm, còn chính cô lại không thể nhớ nổi anh ta họ gì, quả thực là rất xấu hổ. Người đàn ông trước mắt lại không nhìn sai thần sắc ảo não thoáng qua của Ôn Thuấn, quả thực vô cùng am hiểu mà vươn tay ra: "Tôi tên Phạm Vân Đình, lần trước gặp mặt quá vội vàng, không thể tán gẫu một chút cho tốt, thật sự là rất thất lễ."
Ôn Thuấn bỗng ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần chợt hiểu ra người ta đang cho mình bậc thang mà đi xuống đấy, cho nên rất biết nghe lời mà bắt tay anh: "Xin chào, tôi là Ôn Thuấn. Anh là người bận rộn, công việc phải làm mới là trọng yếu hơn mà." Điều này cô nhớ không có lầm, cô quen biết Phạm Vân Đình là do lần ấy Nhã Huệ mời cô đến một buổi gặp mặt mà giới thiệu quen biết nhau, anh ta là tổng giám đốc một công ty lớn thì phải.
Thật ra bữa tiệc gặp mặt lần đó lại biến thành một buổi buôn bán trao đổi, cô từ đầu đến cuối đều không ăn thì là uống, nếu không phải nể thịnh tình của Nhã Huệ thì có nói cái gì cô cũng không đi, dù sao cũng không hợp nhau.
Phạm Vân Đình cười nói: "Không có gì, cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi mà.... Ôn Thuấn....tên của cô rất đặc biệt!"
"Cám ơn." Ôn Thuấn lễ phép đáp lại, có điều, bản thân cô đối với tên của chính mình lại không có cảm tình.
Bọn họ vừa tán gẫu vừa bước ra tính tiền, vừa lúc xe Phạm Vân Đình đề gần đó, anh rất ga lăng muốn đưa cô về nhà, ngay cả cự tuyệt cũng không được, Ôn Thuấn cũng không từ chối quá nhiều.
Cô nhẹ nhàng chỉ đường cho anh, rất nhanh chóng bọn họ đã trở về cửa hàng bán hoa, xe dừng ở ven đường.
Ôn Thuấn lấy hết mấy túi đồ ra, liền cười với Phạm Vân Đình nói lời cảm ơn: "Bên này là chỗ cấm, không đỗ xe được, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Phạm Vân Đình cười khoát tay: "Không cần khách sáo, tôi đi trước vậy! Hẹn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại!"
Ôn Thuấn đứng chờ Phạm Vân Đình đi trước, lúc này mới thở ra, xoay người định bước vào cửa hàng, lại thấy Cận Thiếu Triết sớm đã đứng đó chờ cô trở lại. Vừa nhìn thấy cô, cậu cũng không nói gì, chỉ tiến đến cầm lấy túi đồ trên tay cô rồi đi về phía căn gác, vừa lơ đãng thấp giọng hỏi: "Không nghĩ đến lại phiền toái cả bạn trai của chị, thật ngại quá!"
"Bạn trai tôi?" Ôn Thuấn có hơi kinh ngạc, lập tức hiểu ngay là cậu ta đã hiểu lầm, thấy hơi tức cười: "Cậu là đang nói đến người vừa nãy sao? Anh ấy không phải là bạn trai của tôi, chỉ là một người bạn bình thường thôi. Còn có, cậu lại nói cái gì phiền toái với không phiền toái, nếu đã muốn ở lại đây thì đừng suy nghĩ nhiều đến như thế, hiện tại nên dưỡng bệnh cho thật tốt mới là quan trọng nhất."
Nghe vậy, Cận Thiếu Triết cong môi, nhợt nhạt nở nụ cười. Bình thường cậu không thích cười lớn, bởi vì thật sự cậu không gặp được chuyện gì vui vẻ đến mức có thể làm cho mình vui cười. Mà hôm nay dường như lại luôn không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai người hợp lực đem căn gác bụi bặm dọn dẹp sạch sẽ hết một lượt, cuối cùng cũng xem như có thể ở được. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi xong, rốt cuộc Cận Thiếu Triết chính thức ở lại cửa hàng bán hoa.
Vài ngày tiếp theo, bởi vì Cận Thiếu Triết vừa mới lành bệnh, thân thể vẫn còn có chút suy yếu, Ôn Thuấn cũng không cho phép cậu giúp đỡ chuyện gì, chỉ khi nào có việc thì mới để cho cậu trông cửa hàng một chút chờ cô trở lại. Mà Cận Thiếu Triết mấy ngày nay đều xem xét mấy quyển sách về hoa cỏ trên giá sách, khi nhàn rỗi không có khách thì luyện tập một chút cách gói hoa linh tinh, cố gắng lấy sự thông minh của mình để học, rất nhanh chóng bắt đầu.
Ôn Thuấn từ thời đại học đã bắt đầu làm thêm ở cửa hàng hoa này, cho đến lúc cô tốt nghiệp, chủ nhân lại hết sức cố ý chuyển nhượng lại, cô mới ở lại đây làm, có kinh nghiệm làm thêm từ trước cho nên dù cô mới tiếp nhận nhưng công việc cũng thuận buồm xuôi gió. Có điều một cửa hàng hoa lớn như vậy mà có chỉ một người trông nom thì không nổi cho nên cô đã sớm đã đăng thông báo tuyển dụng ra ngoài, chờ có người đến nhận việc. Không biết là do bản thân cô hay là nguyên nhân khác, tóm lại vẫn không tìm được người thích hợp.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Ôn Thuấn vẫn mở cửa sớm như mọi khi, cô tin tưởng vững chắc rằng sáng sớm chim chóc cũng có côn trùng để ăn, chỉ cần chăm chỉ, chịu khó thì rồi cũng sẽ thành công. Nhưng vừa mở cửa chưa được bao lâu cô liền nhận được một cuộc điện thoại, là thầy giáo của Cận Thiếu Triết, ông ta thông qua bác sĩ Vương mà biết được số điện thoại của cô.
Trong điện thoại, Ôn Thuấn nghe được thầy giáo sốt ruột đại khái hỏi cậu học sinh kia có tìm đến cô không. Làm cho cô không hiểu cái gì nên đành hỏi rõ ra mới biết, hoá ra Cận Thiếu Triết một mình xuất viện, chỉ để lại một giấy nợ tiền viện phí và vài chữ "Không cần lo lắng" linh tinh, rồi cũng không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
Lúc này cô mới biết được, Cận Thiếu Triết vốn dĩ mồ côi cha, gia cảnh không tốt, sau khi mẹ cậu ta qua đời thì một người thân cũng không còn, chỉ để lại cho cậu một gian phòng nho nhỏ không đáng tiền. Nghe nói chỉ cần ai chu cấp, nuôi dưỡng cậu ta cho đến khi tốt nghiệp trung học là có thể sở hữu căn nhà nhỏ kia, khi đó cậu ta mới là học sinh tiểu học. Vốn dĩ không có thân bằng cố hữu gì hết, nhưng cuối cùng vẫn có một người bà con xa thu dưỡng cậu ấy, hiện giờ đã thi đại học xong, nghĩa vụ cũng hết, đương nhiên người kia cũng không nghĩ sẽ tiếp tục lãng phí tiền bạc mà rảnh rỗi nuôi dưỡng cậu ta nữa.
Nghe câu chuyện như vậy, Ôn Thuấn không khỏi thổn thức, trách không được cô luôn có cảm giác cậu ta giống mình, thì ra giống nhau đều là cô độc. Có lẽ là bởi vì hai người đồng bệnh tương liên(cùng chung một cảnh ngộ thì dễ đồng tình, cảm thông với nhau)cho nên ngay lập tức cô đáp ứng sẽ tận lực hỗ trợ tìm kiếm cậu ta.
Hôm đó cô đóng cửa hàng rất sớm, một mình đạp xe đi xung quanh vài vòng, lại tìm đến những nơi học sinh thường thích đến, cũng không phát hiện thấy bóng dáng cậu ta. Hiển nhiên cậu ta chưa thể ra khỏi thành phố? Vậy cậu ta sẽ đi đâu đây? Chính mình khi bất lực nhất thì sẽ tìm đến nơi nào nhỉ? Có điều mỗi người trong lúc đó lại có một cách nghĩ, nơi cô muốn đi chưa chắc cậu ta đã muốn đến.
Cô tìm hơn nửa ngày cũng không thu hoạch được gì, cảm thấy có chút mệt mỏi liền tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Nơi này là bờ sông, gió lạnh thổi lên, xua tan đi hơi nóng xung quanh. Bình thường cô tản bộ ngẫu nhiên lại đến nơi này, người đến đây không nhiều, không khí tươi mát làm cho người ta có cảm giác thật thư thái. Lơ đãng nhìn về phía bến tàu, vô tình như vậy cô lại nhìn thấy Cận Thiếu Triết.
Cậu ta vẫn cứ cuộn mình ngồi dưới đất như hôm trước, tuy nhiên lúc này cũng không giấu mặt vào gối nữa mà là ngẩng đầu xuất thần nhìn về nơi xa, ánh nắng chiều tà dừng trên sườn mặt tuấn tú của cậu, tựa như một vầng hào quang.
Lúc này, thuyền hàng trên bến đã sắp khởi hành, một hồi còi vang lên như thông báo một hành trình mới sắp bắt đầu.
Ôn Thuấn có cảm giác mình vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô bước qua rồi cũng bắt trước tư thế của cậu ta mà ngồi xuống, dùng ngữ điệu thoải mái nói chuyện: "Thì ra là cậu ở nơi này, có biết thầy giáo của cậu tìm cậu sắp điên rồi không?"
Cậu ta vẫn không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nhìn mặt sông mà hỏi cô: "Chị thường tới nơi này?" Câu này dường như là câu khẳng định thì đúng hơn, có điều Ôn Thuấn không nghĩ đến, thân thể gầy yếu như vậy lại có giọng nói trầm ổn thuần hậu đến thế.
"Ừm, nơi này phong cảnh không tồi, thích hợp để bình tĩnh suy ngẫm, ngẫu nhiên mà phát hiện ra được! Cũng giống như hôm nay đã phát hiện ra cậu vậy...." Ôn Thuấn nháy mắt mấy cái sau đó nói với cậu: "Có lẽ chúng ta nên đi thôi, nơi này gió lớn, bệnh của cậu còn chưa khỏi hẳn, tôi cũng không hảo tâm giúp đỡ lần nữa đâu." Cô đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần đang muốn rời đi lại phát hiện người kia căn bản chưa hề có ý muốn nhúc nhích. Cô bỗng nghĩ đến chuyện hôm trước xảy ra với cậu ta, còn có những điều cô đã nghe được từ thầy giáo của cậu, mũi bất giác liền chua xót.
Nghĩ nghĩ một chút, lại quay đầu kiên nhẫn nói với cậu ta: "Nghe thầy giáo của cậu nói, cậu đang muốn tìm một công việc phải không?"
Không nghĩ đến cô sẽ hỏi như thế, Cận Thiếu Triết ngẩn người ra, hồi lâu sau mới gian nan gật đầu. Có lẽ trong lòng cậu cũng hiểu được, chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, tại cái xã hội này rất khó để tìm được một công việc tốt, nghĩ đến điều này, ánh mắt cậu cũng ảm đạm xuống, tràn ngập cảm giác vô vọng, chán nản.
Ôn Thuấn đột nhiên nhớ đến cửa hàng của mình muốn tuyển người, vì thế bật thốt lên hỏi: "Vậy cậu có muốn đến làm ở cửa hàng của tôi không? Tuy rằng tiền lương không cao lắm nhưng căn gác trên của cửa hàng có thể cho cậu ở lại, công việc cũng không tính là vất vả." Giọng nói của cô tràn ngập sự chân thành.
"Thật sự có thể chứ?" Cận Thiếu Triết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, dường như kinh ngạc vì không rõ tại sao cô lại biết chuyện của mình, muốn đọc từ trên nét mặt cô chút gì đó. Mà sau cặp mắt kính gọng đen thui kia, vẫn là đôi mắt như cô đã nhìn thấy, trầm tĩnh, thiện lương.
Ôn Thuấn khẽ cười trả lời: "Đương nhiên là có thể, tôi là chủ, tôi nói được là được."
Cuối cùng, Cận Thiếu Triết cũng thực sự gật đầu, trịnh trọng nói với cô: "Cám ơn chị."
Ôn Thuấn khoát tay cười nói: "Cậu cũng không phải là nhận lương không công, phải làm việc, cảm tạ cái gì?" Cô xoay người, chậm rãi tiêu sái đi đến chỗ hàng rào, lấy xe đạp của mình ra, quay đầu hào khí ngất trời mà nói với Cận Thiếu Triết: "Đi thôi, tôi đèo cậu!"
"Hẳn là con trai nên đèo con gái mới đúng?" Cận Thiếu Triết cau mày, không chấp nhận lời của cô.
"Tuy rằng, cậu có cao hơn tôi một chút, nhưng hiện tại cậu là bệnh nhân, đã hiểu chưa? Phong độ thân sĩ của cậu để sau này biểu hiện đi! Bây giờ, ngoan ngoãn ngồi lên cho tôi!" Ôn Thuấn ngồi lên yên xe, bĩu môi ý bảo cậu ta ngồi lên đằng sau.
Đừng nên nhìn Ôn Thuấn bề ngoài ôn nhu, yếu đuối, ngày thường nói chuyện giọng nói cũng luôn mềm nhẹ mà hiểu lầm, khi nhắc đến vấn đề nguyên tắc làm người, cô tuyệt đối không bao giờ nhượng bộ, luôn có khí thế ngất trời.
Cận Thiếu Triết đành phải bất đắc dĩ mà ngồi lên yên sau, đây là lần đầu tiên cậu ngồi đằng sau xe con gái, lần đầu tiên cảm nhận được có người quan tâm đến mình thật ấm áp, khiến trong lòng cậu có chút xúc động.
Ngày đó, hoàng hôn, bên bờ sông, một cô gái dùng hết khí lực cố gắng đạp xe, mà chàng trai phía sau khuôn mặt đỏ bừng, có chút rụt rè nắm nhẹ lấy áo cô gái. "Lạch xạch, lạch xạch." âm thanh rỉ sắt kẽo kẹt từ chiếc xe đạp không hài hòa mà phát ra. Mặt sông phủ kín ánh nắng chiều tà, rực rỡ. Dần dần ánh chiều tà buông xuống nhu hòa bao trùm trên người bọn họ, khiến cho người khác nhìn thấy một màn ấm áp này mà hiểu ý mỉm cười.
Sau khi bọn họ trở về đến nơi, trước tiên Cận Thiếu Triết gọi điện cho thầy chủ nhiệm của cậu, sau đó ôm điện thoại nói chuyện hồi lâu, thỉnh thoảng gật gật đầu như hưởng ứng gì đó, mãi sau mới có chút rầu rĩ đưa điện thoại ý bảo Ôn Thuấn nghe.
Ôn Thuấn cũng không rõ thế nào, đành phải tiếp nhận điện thoại: "Vâng, xin chào!"
"Xin chào, Ôn tiểu thư, thật sự rất cảm tạ cô có thể thu lưu Cận Thiếu Triết! Cậu ta là đứa trẻ tốt, sẽ không quấy rầy cô lâu đâu, tôi nghĩ được biện pháp sẽ lập tức dẫn cậu ta đi!"
Ôn Thuấn đáp lại: "Không có gì, vừa hay tôi đang tuyển người giúp mình, cậu ấy ở lại đây thầy cứ yên tâm!"
"Được được.... Rất cảm ơn cô, mọi sự xin nhờ cô!"
Cúp máy xong, cô mới quay đầu nhìn Cận Thiếu Triết đang ngồi bên kia: "Xem ra thầy giáo của cậu thật sự rất quan tâm đến cậu."
"Ừm." Cậu lại gật gật đầu, tiếp tục lấy quần áo trong ba lô ra sắp xếp lại.
Căn gác trong cửa hàng hoa tuy nhỏ, nhưng tương đối thuận tiện. Bởi vì trước kia khi cô làm thêm ở đây cũng đã từng ở lại nơi này, còn có rất nhiều thứ là tự tay cô bố trí, sắp xếp lại một chút là có thể ở, huống chi con trai vốn cũng không chú ý, rắc rối nhiều.
"Cậu ở chỗ này có được không?" Căn gác này có chút không ổn đó là không có lỗ thông gió lớn, chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, cho nên vừa dọn dẹp lại một chút, đầu Ôn Thuấn đã đầy mồ hôi.
"Có thể, thế này là tốt lắm rồi, cám ơn chị." Cận Thiếu Triết cảm kích nói xong, chỉ chỉ vào chính mặt mình rồi lại chỉ chỉ vào chính mặt cô nói: "Mặt chị chỗ này dính bụi....."
Ôn Thuấn ngây ngốc nở nụ cười, dùng tay áo lau lau măt: "Ha ha, người tôi rất dễ dàng đổ mồ hôi. Nhưng mà như cậu, nóng như vậy cũng không toát mồ hôi, thật tốt."
Cận Thiếu Triết thản nhiên nói: "Cái này thì có gì tốt chứ, tuyến mồ hôi không phát triển, nhiệt kìm hãm ở bên trong, không phải càng khó chịu sao, toát được mồ hôi lại thoải mái."
Ôn Thuấn nhớ đến cơ thể của cậu ta hôm qua lạnh băng, cười mỉa một chút: "Cũng đúng a."
Thu dọn xong xuôi, Cận Thiếu Triết đi xuống dưới lầu, phát hiện Ôn Thuấn đang định đóng cửa lớn lại, chỉ để lại cửa ra vào nhỏ, liền có chút khó hiểu hỏi cô: "Hôm nay chị không buôn bán sao?"
"Không, cậu ở lại đây trông cửa hàng một chút, tôi đi siêu thị giúp cậu mua mấy thứ đồ dùng linh tinh rồi sẽ về."
"Không cần, tôi đã có......" Cận Thiếu Triết có chút nóng nảy, cậu không muốn lại phiền toái Ôn Thuấn thêm nữa.
"Cái gì mà không cần, mang cậu về ngay cả kem đánh răng bàn chải này nọ đều không có. Thôi, nếu cậu nhàm chán thì bên cái giá kia có mấy cuốn tạp chí, có thể lấy đọc tạm. Cậu còn có bệnh, không cần chạy loạn khắp nơi, biết chưa?" Ôn Thuấn đối với Cận Thiếu Triết như thể mẹ già cằn nhằn con trai vậy, lại dặn dò một lúc nữa mới ra khỏi cửa hàng.
Cận Thiếu Triết nhìn bóng dáng cô rời đi, trầm tư đứng lên.
Chậm rãi đi đến bên giá sách, phát hiện trên đó đều là một ít sách về hoa cỏ, còn có vài quyển.... Trang hoàng nhà cửa. Cậu mở ra xem, thấy trong đó có một tờ giấy viết tay, hình như là Ôn Thuấn muốn sửa chữa lại mặt tiền cửa hàng, vì thế cậu cầm lên đọc xem.
—-
Ở siêu thị.
Ôn Thuấn đột nhiên phát hiện thì ra mình cũng có bản tính trời cho chiếu cố chăm sóc người ta đấy chứ, chẳng lẽ đây là bản năng làm mẹ tiềm tàng của phái nữ mọi người hay nói đó sao? Nhưng mà nói chung cô cho rằng loại cảm giác này khá tốt, cho nên vui vẻ mà hát một bài, đẩy chiếc xe để hàng đi khắp nơi, rất nhanh trên xe liền chất đống thành một ngọn núi nhỏ, chẳng may lúc cô đẩy xe ra cửa tính tiền thì không cẩn thận đụng vào một người.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, có bị thương không ạ?" Ôn Thuấn liên thanh giải thích, trong lòng thầm mắng bản thân sao lúc nào cũng hồ đồ lỗ mãng như vậy.
"Tôi không sao, cô không cần để trong lòng." Người bị đụng vào rất ôn hòa cười trấn an.
"Là anh!"
"Là cô!"
Nhìn phản ứng kinh ngạc của hai người, hẳn là có quen biết nhau đi.
"Là... Ôn tiểu thư sao? Tôi không có nhớ lầm chứ?" Người đàn ông kia ấm áp cười với Ôn Thuấn.
Mà Ôn Thuấn nhìn thấy anh, tim đập có chút mạnh mẽ lại hơi loạn nhịp, bởi vì người ta thì nhớ không lầm, còn chính cô lại không thể nhớ nổi anh ta họ gì, quả thực là rất xấu hổ. Người đàn ông trước mắt lại không nhìn sai thần sắc ảo não thoáng qua của Ôn Thuấn, quả thực vô cùng am hiểu mà vươn tay ra: "Tôi tên Phạm Vân Đình, lần trước gặp mặt quá vội vàng, không thể tán gẫu một chút cho tốt, thật sự là rất thất lễ."
Ôn Thuấn bỗng ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần chợt hiểu ra người ta đang cho mình bậc thang mà đi xuống đấy, cho nên rất biết nghe lời mà bắt tay anh: "Xin chào, tôi là Ôn Thuấn. Anh là người bận rộn, công việc phải làm mới là trọng yếu hơn mà." Điều này cô nhớ không có lầm, cô quen biết Phạm Vân Đình là do lần ấy Nhã Huệ mời cô đến một buổi gặp mặt mà giới thiệu quen biết nhau, anh ta là tổng giám đốc một công ty lớn thì phải.
Thật ra bữa tiệc gặp mặt lần đó lại biến thành một buổi buôn bán trao đổi, cô từ đầu đến cuối đều không ăn thì là uống, nếu không phải nể thịnh tình của Nhã Huệ thì có nói cái gì cô cũng không đi, dù sao cũng không hợp nhau.
Phạm Vân Đình cười nói: "Không có gì, cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi mà.... Ôn Thuấn....tên của cô rất đặc biệt!"
"Cám ơn." Ôn Thuấn lễ phép đáp lại, có điều, bản thân cô đối với tên của chính mình lại không có cảm tình.
Bọn họ vừa tán gẫu vừa bước ra tính tiền, vừa lúc xe Phạm Vân Đình đề gần đó, anh rất ga lăng muốn đưa cô về nhà, ngay cả cự tuyệt cũng không được, Ôn Thuấn cũng không từ chối quá nhiều.
Cô nhẹ nhàng chỉ đường cho anh, rất nhanh chóng bọn họ đã trở về cửa hàng bán hoa, xe dừng ở ven đường.
Ôn Thuấn lấy hết mấy túi đồ ra, liền cười với Phạm Vân Đình nói lời cảm ơn: "Bên này là chỗ cấm, không đỗ xe được, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Phạm Vân Đình cười khoát tay: "Không cần khách sáo, tôi đi trước vậy! Hẹn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại!"
Ôn Thuấn đứng chờ Phạm Vân Đình đi trước, lúc này mới thở ra, xoay người định bước vào cửa hàng, lại thấy Cận Thiếu Triết sớm đã đứng đó chờ cô trở lại. Vừa nhìn thấy cô, cậu cũng không nói gì, chỉ tiến đến cầm lấy túi đồ trên tay cô rồi đi về phía căn gác, vừa lơ đãng thấp giọng hỏi: "Không nghĩ đến lại phiền toái cả bạn trai của chị, thật ngại quá!"
"Bạn trai tôi?" Ôn Thuấn có hơi kinh ngạc, lập tức hiểu ngay là cậu ta đã hiểu lầm, thấy hơi tức cười: "Cậu là đang nói đến người vừa nãy sao? Anh ấy không phải là bạn trai của tôi, chỉ là một người bạn bình thường thôi. Còn có, cậu lại nói cái gì phiền toái với không phiền toái, nếu đã muốn ở lại đây thì đừng suy nghĩ nhiều đến như thế, hiện tại nên dưỡng bệnh cho thật tốt mới là quan trọng nhất."
Nghe vậy, Cận Thiếu Triết cong môi, nhợt nhạt nở nụ cười. Bình thường cậu không thích cười lớn, bởi vì thật sự cậu không gặp được chuyện gì vui vẻ đến mức có thể làm cho mình vui cười. Mà hôm nay dường như lại luôn không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai người hợp lực đem căn gác bụi bặm dọn dẹp sạch sẽ hết một lượt, cuối cùng cũng xem như có thể ở được. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi xong, rốt cuộc Cận Thiếu Triết chính thức ở lại cửa hàng bán hoa.
Vài ngày tiếp theo, bởi vì Cận Thiếu Triết vừa mới lành bệnh, thân thể vẫn còn có chút suy yếu, Ôn Thuấn cũng không cho phép cậu giúp đỡ chuyện gì, chỉ khi nào có việc thì mới để cho cậu trông cửa hàng một chút chờ cô trở lại. Mà Cận Thiếu Triết mấy ngày nay đều xem xét mấy quyển sách về hoa cỏ trên giá sách, khi nhàn rỗi không có khách thì luyện tập một chút cách gói hoa linh tinh, cố gắng lấy sự thông minh của mình để học, rất nhanh chóng bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook