Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi
-
Chương 14: Hoa mào gà
"Ring..... ring...." Tiếng chuông tan học reo vang, sau khi giảng viên rời lớp, các sinh viên giống như được giải thoát lập tức giải tán, lớp học thoáng chút đã không thấy bóng người. Đúng là cả một buổi sáng học môn chuyên ngành, thần kinh buộc chặt cũng cần thoải mái một chút.
Nhưng Cận Thiếu Triết thì lại không nghĩ như vậy, cậu có thói quen lợi dụng thời gian tan học ở trường để làm hết bài tập, sau đó trở về cửa hàng bán hoa giúp Ôn Thuấn. Nếu đem chuyện này nói ra cho cô biết, khẳng định Ôn Thuấn sẽ lại sợ cậu chậm trễ chuyện học hành, sẽ không cho cậu làm gì hết. Đại học kiến trúc J học năm năm, mà cậu chỉ vừa vào năm thứ ba, bắt đầu học lướt đến môn chuyên ngành, cần càng nhiều thời gian để học bài, không chỉ vì tương lai, mà học bổng trước mắt cũng cần cậu bảo trì thành tích. Dù sao thì bắt đầu năm thứ hai, cậu đã không để Ôn Thuấn phải quan tâm đến học phí của mình nữa. Hôm nay chỉ có hai chương, cậu sửa chữa lại ghi chép một chút, xem lại hết những phần trọng điểm một lần, mới bắt đầu thu thập lại sách vở.
Lúc này, Lăng Tuấn đã đi đến, nhìn thấy Cận Thiếu Triết, rốt cuộc cậu ta cũng thở ra: "Tôi ở bên ngoài đợi cậu đã nửa ngày, thì ra cậu còn ở trong này nha!" Thành phố S tháng chín vẫn vô cùng nóng, cậu cũng chỉ mới chạy hai tầng lầu đã toàn thân đầy mồ hôi.
"Học trưởng? Có chuyện gì vậy? Tìm tôi có việc gì sao?" Cận Thiếu Triết có hơi kinh ngạc, không rõ mà hỏi.
"Tìm cậu có việc?" Lăng Tuấn kinh sợ kêu lên: "Thiếu Triết, cậu đừng nói với tôi là cậu quên nha? Hôm nay, tổ của chúng ta muốn tới nhà tôi nghiên cứu, thảo luận về phần thiết kế cuối cùng, bây giờ cả TEAM đều đang đợi cậu!"
Lăng Tuấn đã là sinh viên năm cuối khoa kiến trúc rồi, có thể nói là lão tiền bối. Gần đây bọn họ thành lập một tiểu tổ, chuẩn bị hợp lực tham cuộc thi thiết kế kiến trúc,vốn dĩ với niên khóa của Cận Thiếu Triết thì không đủ trình độ, huống hồ cậu cũng ít tham gia các hoạt động này nọ, điều này ai ai cũng biết. Có điều, lần này vì thầy giáo mãnh liệt đề cử, cho nên cậu cũng tham gia cùng với bọn họ. Cận Thiếu Triết thực không hổ là danh là thiên tài, cậu có rất nhiều ý kiến hay mà bọn họ nghĩ nát óc cũng không ra được, chẳng trách thầy giáo lại kiên trì giới thiệu cậu ta như vậy, hiện tại quả thực là thiếu cậu thì không thể hoàn thành được.
"A, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!" Ngày đó, Lăng Tuấn chạy theo nói với cậu chuyện này, cậu lại đang vội vàng trở về giúp Ôn Thuấn nhận hàng, căn bản là không để trong lòng.
"Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu rốt cục cũng nghĩ ra? Đi nhanh đi! Bọn họ đều sốt ruột chờ!" Lăng Tuấn động tác khoa trương, nói xong liền kéo Cận Thiếu Triết ra ngoài cửa.
"Ối, anh từ từ đã!" Cận Thiếu Triết vội vàng dừng bước: "Tôi muốn gọi điện thoại trước đã." Hôm qua cậu còn nói với Ôn Thuấn là hôm nay có thể về cửa hàng, bây giờ lại có việc đột xuất, vẫn phải nói với cô ấy một chút, miễn cho cô lại lo lắng.
"Vậy được rồi! Tôi tới trước nói với họ một tiếng, cậu xong thì nhanh ra nhé!" Lăng Tuấn khoát tay rồi bước nhanh ra khỏi lớp học, hội hợp với đội ngũ của mình.
Lúc này, Cận Thiếu Triết mới gọi cho Ôn Thuấn, có điều, đợi mãi mới có người tiếp điện thoại, cậu bất giác nhăn mày lại, trong quán bề bộn nhiều việc sao?
"A, Thiếu Triết, không phải sắp trở về sao? Còn gọi điện thoại cái gì?" Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của Ôn Thuấn từ bên kia truyền tới.
"Cửa hàng nhiều việc lắm sao? Hôm nay có khả năng tôi sẽ về hơi muộn, phải cùng mấy sư huynh thảo luận một chút về chuyện thiết kế." Cận Thiếu Triết giải thích với cô, thiết kế kia xem ra không thể trì hoãn nữa, cách ngày dự thi còn có vài hôm, có điều, cậu cũng lo lắng Ôn Thuấn một mình vất vả.
"Vậy à, vậy cậu mau đi đi, không bận lắm đâu, một mình tôi là được rồi." Ôn Thuấn cũng biết chuyện cậu dự thi lần này, cảm thấy chuyện này có vẻ quan trọng, có rất nhiều kiến trúc sư đều là dựa vào những cơ hội thế này mà tỏa sáng, cô đương nhiên cũng ủng hộ Thiếu Triết. Có điều, giọng nói hữu khí vô lực của cô vẫn khiến Cận Thiếu Triết chú ý.
"Chị không sao chứ? Sao nói nhỏ như thế? Có phải không thoải mái hay không?"
"Vừa rồi bê mấy chậu hoa chuyển vị trí, hơi thở có chút hỗn loạn thôi, cậu đừng lo cho tôi nữa, chính sự quan trọng hơn."
"Thật sự không có vấn đề chứ?" Cậu vẫn là không yên tâm lắm.
"Thật sự mà, tôi cũng không phải trẻ nhỏ nữa. Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, có khách rồi."
"Được rồi, có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho tôi, biết chưa?" Cậu lại dặn dò thêm một lần, cậu rất hiểu Ôn Thuấn, cho nên vẫn biết cô chuyện gì cũng cậy mạnh mà không nói với cậu.
"Đã biết, thưa quản gia! Tạm biệt!" Nói xong, Ôn Thuấn vội vàng ngắt điện thoại, hình như là thực sự có khách đến.
Cận Thiếu Triết nghe tiếng "tít tít" trong điện thoại, tim lại đập mạnh, loạn nhịp một chút, không hề nề hà mà cười cười, bước ra ngoài tụ họp với mọi người.
Bọn họ nhanh chóng đến nhà Lăng Tuấn. Nhà anh ta là một khu biệt thự, mỗi tầng lầu gần hai trăm mét vuông, trang hoàng rất lịch sự, tao nhã, nhìn ra được gia cảnh nhà anh quả thực không tồi. Bởi vì không gian rộng lớn, lại không bị quản thúc thời gian, cho nên mọi người bàn luận cũng có vẻ thoải mái, thậm chí nếu ngồi trong này vẽ vời cũng đều có đủ mọi thứ dụng cụ này nọ, vô cùng tiện lợi.
Nhưng Cận Thiếu Triết lại gặp được một người mà cậu không nghĩ muốn nhìn thấy, La Thiên Tâm. Cậu quay sang Lăng Tuấn đang dương dương tự đắc kia, dùng ánh mắt dò hỏi anh ta vì sao lại có người này ở đây.
La Thiên Tâm thấy sắc mặt cậu không tốt, cũng không dám nói lung tung, cắm môi, xấu hổ đứng nơi đó.
Lăng Tuấn cũng hiểu hết sự việc lần trước từ đầu đến cuối, biết hai người họ khi đó cũng không thoải mái gì, nên cười ha ha dàn hòa: "Thiếu Triết, tôi còn chưa kịp nói với cậu, Thiên Tâm là em họ của tôi, vừa biết cậu sẽ tới, liền năn nỉ tôi cho nó một cơ hội giải thích với cậu. Cậu cũng nên cho tôi chút mặt mũi chứ, đừng trách con nhóc này nữa được không? Này, Thiên Tâm, mau lại đây giải thích!" Cơ hội này đã chờ đến hơn một năm rồi, bởi vì Cận Thiếu Triết ở trường học mỗi lần thoáng thấy La Thiên Tâm, đều không chút do dự mà chọn đường khác để đi.
La Thiên Tâm mím mím môi, có chút không yên lòng mà nói: "Thực xin lỗi, lần trước là do mình sai." Cô ngẩng đầu lên, nói chuyện còn hơi nói lắp, cảm thấy bản thân mình vốn không có sai, có điều, dường như mọi người đều biết tâm sự của cô, biết cô yêu thầm Cận Thiếu Triết. Nếu nói lời xin lỗi có thể làm cho cậu ấy không trách mình nữa, thì chẳng có vấn đề gì.
"Ừm." Cận Thiếu Triết liếc qua cô ta một cái, lạnh lùng thản nhiên ừm một tiếng, xem như cấp cho Lăng Tuấn chút mặt mũi, sau đó đi vào phòng thảo luận cùng mọi người.
Lăng Tuấn và La Thiên Tâm nhìn nhau cười, rốt cục có thể hóa giải ân oán, Lăng Tuấn vỗ vỗ bả vai cô nói: "Em gái, anh chỉ có thể giúp đến đây thôi, tiếp theo phải làm gì thì em tự biết, không cần lại tùy hứng như trước, biết chưa?"
"Vâng, cảm ơn anh họ!" La Thiên Tâm cũng vui vẻ nở nụ cười. Cô bắt đầu tính toán xem kế tiếp nên làm thế nào để tấn công Cận Thiếu Triết, tục ngữ đã nói, con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày, vừa đúng hôm nay cô có thể bộc lộ tài năng cho cậu ấy xem!(Meott: ta nói cho biết, Thiếu Triết nhà ta nấu còn ngon hơn, Ôn Thuấn có biết gì đâu, thì đã sao??? >.<!!!!)
Vì thế cô rất vui vẻ mà bước vào bếp.
Bởi vì muốn kết thúc, hoàn thiện thiết kế này, cho nên cần nhiều vấn đề để thương thảo, bọn họ cũng không thích có người quấy rầy, mà La Thiên Tâm cũng thức thời không đến làm phiền mọi người. Lúc cô đang chuẩn bị điểm tâm, đột nhiên lại nghe có tiếng chuông điện thoại từng đợt vang lên, vì thế nên bỏ các thứ trong tay xuống, theo tiếng chuông mà đi đến, thấy ở trên bệ trong nhà tắm vốn là điện thoại của Cận Thiếu Triết bỏ quên lại lúc nãy. Cô tò mò bước qua, thấy màn hình hiện tên "Ôn Thuấn", nhớ đến lúc trước Cận Thiếu Triết bảo hộ cô gái kia cũng gọi cô là Ôn Thuấn, vậy đây là điện thoại của Cận Thiếu Triết? Cô khẽ cắn môi quyết tâm, lấy tay tắt máy. Biểu ca không phải đã nói là ai cũng không thể quấy rầy sao? Cô không được, vậy người kia càng không được!
Có câu là, tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Ôn Thuấn treo điện thoại lên, liền ngã ngồi trên ghế. Sắc mặt cô lúc này vô cùng tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cắn môi đến chảy máu rồi. Tay cô vẫn còn ôm bụng, rên hừ hừ, vừa rồi Cận Thiếu Triết thực sự đoán không sai, cô không thoải mái, hơn nữa vô cùng không thoải mái.
Từ lúc sáng cô đã cảm thấy không ổn, nhưng cứ nghĩ là do chưa ăn sáng mà thôi, sau lại đi mua bánh ngọt, ăn không bao nhiêu đã nôn ra hết, bụng càng ngày càng đau, dường như ruột gan đều đảo lộn, đau đến tứ chi bách hài(ý chỉ bốn chi trăm đốt xương), khi Thiếu Triết gọi điện thoại, cô vẫn cố nén nói chuyện. Một lúc sau, cô thực sự đau đến không chịu nổi nữa, nghĩ mãi mới gọi điện cho Tư Hiền.
"Ừm, Tiểu Thuấn? Cậu có chuyện gì sao? A, tớ đang làm cho kịp bản kế hoạch, đợi chút nữa gọi lại cho cậu được không?" Hạ Tư Hiền nhận điện thoại rồi hỏi. Ôn Thuấn ở bên này đều nghe thấy âm thanh mọi người trong công ty Tư Hiền đang đàm luận, tiếng chuông điện thoại kêu không ngừng, xem ra việc quảng cáo thực sự bận rộn.
"Cậu không rảnh sao? Thế thôi không quấy rầy cậu nữa, liên lạc sau........"
"Ừm, tạm biệt nha!" Hạ Tư Hiền đang vội cũng căn bản không phát hiện điều gì không ổn, sảng khoái ngắt điện thoại.
Lại gọi đến cho Nhã Huệ, nhưng luôn luôn là máy bận, gọi thế nào cũng không thông..........
Rất đau, rất đau, cô sắp nói không lên lời nữa rồi, tay chân đều nhũn ra, cô chịu đựng đau đớn vô cùng gọi tiếp, một lần nữa nhấn dãy số của Cận Thiếu Triết, để cho cô ích kỉ một lần quấy rầy cậu đi! Cô lúc này mới phát hiện thì ra chính mình thực sự không có bằng hữu gì nhiều, điện thoại cũng chỉ có vài người ấy thôi, thật sự rất đau xót.
Nhưng lúc trước điện thoại không ai tiếp, bây giờ lại là tắt điện thoại?! Thật sự bận đến nỗi không thể nhận điện thoại của cô được sao?!
Cô bỗng nhiên thấy trời đất xoay chuyển, cả người tê liệt ngã xuống góc cửa hàng, di động "lạch cạch" rơi xuống, tự động gọi đến một số, đầu kia truyền đến âm thanh: "Alo, alo..... Ôn tiểu thư?"
Gần chiều tói, thảo luận về bản thiết kế gần như đã sắp kết thúc, mọi người đều nhẹ nhõm thở dài một hơi, vặn vẹo thắt lưng, lộ ra vẻ tươi cười sung sướng, rốt cục cũng sắp xong rồi, cũng vô cùng tin tưởng thiết kế của Cận Thiếu Triết, chỉ cần hoàn thiện nốt một chút, là có thể giao nộp bài rồi chờ đợi kết quả.
Cận Thiếu Triết sờ sờ túi quần muốn lấy điện thoại xem giờ, kết quả lại phát hiện di động của mình không ở trên người, nhìn trong ba lô, lại nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy bóng dáng.
Lăng Tuấn ở một bên sắp xếp lại tư liệu và vật dụng, thấy cậu hết nhìn đông lại nhìn tây, liền quan tâm mà hỏi: "Thiếu Triết, làm sao vậy? Không tìm thấy gì sao?" Anh vừa lên tiếng hỏi, cũng thu hút ánh mắt mọi người tập trung lại đây."
"Ừm, tôi không thấy di động đâu cả." Không biết vì sao lúc này Cận Thiếu Triết có vẻ vội vàng sốt ruột, xoa xoa tóc, lại cúi đầu tìm xung quanh.
Lăng Tuấn đương nhiên quen thuộc bài trí trong nhà mình nhất, giúp cậu tìm tòi mãi mà cũng không thấy, liền giương mắt hỏi: "Vừa rồi cũng không có thấy cậu cầm trên tay lúc nào, cậu có đi đâu không? Có phải để quên ở chỗ nào rồi không?"
"Tôi cũng không có đi đâu cả mà......" Nghe Lăng Tuấn nói xong, Cận Thiếu Triết cũng lẩm bẩm, đi đâu chứ?....... "A, Tôi có vào WC!" Lúc cậu vào WC, cũng là để xem thời gian mới lôi nó ra, nên mới nhớ ra điều này.
"Vậy đi tìm xem." Lăng Tuấn nói xong bước ra ngoài, Cận Thiếu Triết cùng mấy người cũng theo sát phía sau.
Nhưng bọn họ tìm trong nhà tắm mãi cũng không thấy di động của Cận Thiếu Triết đâu cả, điều này thật kì quái nha, chẳng lẽ cái di động có thể không cánh mà bay sao? Đang lúc mọi người nghĩ mãi không thông, La Thiên Tâm lại từ phòng bếp đi ra, trong tay đang bê món điểm tâm cô tỉ mỉ chế tác.
Nhìn thấy mọi người đều đã ra phòng khách, cô liền tươi cười nói: "Đúng lúc. Thời gian vừa kịp, bánh nướng mới ra lò, còn có nước uống,mọi người chắc đều đói lắm rồi? Mau đến nếm thử đi!" Lòng cô tràn ngập vui mừng mà tiếp đón, nhưng trong mắt chỉ nhìn đến một mình Cận Thiếu Triết, cô cũng chỉ là cần một người là cậu ấy thôi.
Có điều, La Thiên Tâm cũng phát hiện bọn họ đều không nhúc nhích, có chút kì quái hỏi: "Mọi người làm sao vậy?" Không phải cô làm bánh trong khó coi quá nên không ai muốn ăn đấy chứ?
"Thiếu Triết tìm không thấy di động, bọn anh đều tìm rất lâu rồi mà không thấy đâu........" Lăng Tuấn có chút ảo não trả lời.
"A, di động ở đây, là em vừa mới vào toilet, liền thấy nó nên mang ra, miễn cho ẩm ướt thì không hay lắm. Nha, trả lại cho cậu!" La Thiên Tâm nghe vậy, lơ đễnh lấy điện thoại ra đưa cho Cận Thiếu Triết, còn tự nhận là mình đã hành động đúng, có chút đắc chí, ý tứ tranh công vô cùng hàm xúc.
"Cám ơn." Cận Thiếu Triết nhận lấy di động trong tay cô, lúc này mới phát hiện màn hình đen xì, nhanh thế đã hết pin sao? Không thể nào nha, mới buổi sáng anh vừa sạc xong mà, rồi lúc đến đây còn gọi cho Ôn Thuấn nữa mà, vì thế cậu lại thử khởi động lại máy nhìn xem.
Mọi người thấy di động cũng tìm được rồi, cứ yên tâm nhận tiếp đón của La Thiên Tâm mà ngồi xuống ăn điểm tâm, cả ngày bận rộn, mọi người cũng đã đói hết cả rồi, hơn nữa tay nghề La Thiên Tâm cũng không tệ, bọn họ ăn đều khen không dứt miệng.
"Thiếu Triết, di động tìm được rồi còn rầu rĩ gì nữa, lại đây nếm thử bánh Thiên Tâm làm đi, không phải tôi khoa trương nhưng thực sự là rất ngon nha." Lăng Tuấn cắn miếng bánh cũng không quên trước mặt cậu mà thổi phồng cô em họ mình lên.
Anh đều đã hỏi thăm hết rồi, Cận Thiếu Triết này ba năm rồi cũng không có bạn gái thân thiết nào hết, chứng tỏ là Thiên Tâm nhà anh còn có hi vọng, cho nên anh cũng muốn giúp cô một phen, coi như là tâm ý của người anh này đi. Kết quả anh lại phát hiện Cận Thiếu Triết căn bản không có nghe anh nói gì hết, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình di động, hơn nữa sắc mặt từ trắng sang xanh, vô cùng khó coi.
Trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ đều là Ôn Thuấn gọi tới, sau đó còn mấy tin nhắn thông báo nữa, đều là sau khi tắt máy, Hạ Tư Hiền và Cao Nhã Huệ đã liên lạc với cậu. Đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên trong lòng cậu có dự cảm không tốt, có một cỗ mất mát không hiểu nổi, bất giác nắm tay thành quyền.
Bỗng dưng, cậu đi đến trước mặt La Thiên Tâm, uất giận hỏi cô: "Có phải cậu thấy điện thoại của tôi đổ chuông, nhưng lại tắt máy đi phải không?" Tốt nhất là Ôn Thuấn tìm cậu nhưng không có chuyện gì, tốt nhất là cô ấy không sao đi, nếu không, cậu sẽ không khách khí với La Thiên Tâm này, mặc kệ mặt mũi của ai cậu cũng không nể nữa.
"Tớ, tớ, là anh họ nói không cho người khác quấy rầy bọn cậu, tớ nghĩ cũng không có chuyện gì quan trọng, lại sợ nó cứ đổ chuông ảnh hưởng đến mọi người cho nên đã tắt đi........" Cô càng nói thanh âm càng nhỏ, bởi vì Cận Thiếu Triết bước tới gần, hơn nữa mang theo lửa giận ngập trời.
"Cậu dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà dám làm thế? Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn là trẻ con hay sao? Chuyện gì quan trọng với người ta, chuyện gì không quan trọng, cậu có thể biết rõ sao? Cậu có tư cách gì chứ?" Mấy câu này Cận Thiếu Triết dường như là rống lên, con ngươi nhuốm màu giận dữ thật sự dọa người.
Tất cả mọi người đều chưa bao giờ thấy bộ dạng tức giận của Cận Thiếu Triết, nên đều há mồm kinh ngạc nhìn cậu. Bình thường cậu tuy lạnh lùng như tảng băng, nhưng đối với người ngoài luôn khiêm nhường, có lễ, luôn bảo trì khoảng cách nhất định với mọi người, nhưng khi có ai nhờ cậu hỗ trợ việc gì, cậu cũng không hề từ chối, tiến lui đều thỏa đáng. Hôm nay có thể nói là núi lửa phun trào, mà tạo nên điều này chính là La Thiên Tâm không biết sống chết hay dở kia. Thật ra Cận Thiếu Triết chính là một ngọn núi lửa ngủ say, khi không tức giận thì chỉ lẳng lặng nằm đó, không cùng ai tranh chấp, nhưng một khi đã thức tỉnh, thì càng không thể vãn hồi.
Chỉ thấy La Thiên Tâm vẫn còn chưa hết hy vọng, thấp giọng lẩm bẩm: "Còn có cái gì so với tiền đồ của cậu là quan trọng hơn nữa? Tớ chỉ là, chỉ là........."
"Tiền đồ?" Cận Thiếu Triết hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Tôi biết, cậu thích tôi phải không? Vừa hay, hôm nay trước mặt mọi người, tôi nói cho cậu biết, tôi không thích cậu, trước kia không, hiện tại không, tương lai lại càng không thể, nói như vậy đã đủ rõ ràng hay chưa? Còn nữa, tiền đồ hay gì gì đó tôi đều không để ý, đều không quan trọng bằng mấy cuộc điện thoại gọi không thông kia!" Ở trong mắt cậu, không có gì quan trọng hơn Ôn Thuấn cả, những người này nhìn trúng cậu điểm gì chứ? Ngoại hình? Tài hoa? Năng lực? Một ngày nào đó những thứ này đều không còn, họ còn có thể quấn lấy cậu nữa không? Còn Ôn Thuấn thì khác, thì khác.......
"Thiếu Triết, cậu cứ bình tĩnh lại đã, có chuyện gì từ từ nói......" Lăng Tuấn đành phải giảng hòa. Anh ý thức được là em gái mình đuối lí, vội vàng kéo Cận Thiếu Triết đến bên người, miễn cho sự việc ngày càng nghiêm trọng.
"Học trưởng, về sau tôi không muốn người này lại xuất hiện trước mặt mình nữa, bằng không tôi sẽ rời khỏi đội này, dự thi không cần có tên của tôi cũng không sao hết!" Lúc cậu nói chuyện, vẫn trừng mắt nhìn La Thiên Tâm, khiến cô sợ hãi co rụt người lại: "Còn nữa, nếu cô ấy còn dây dưa với tôi thêm nữa, thì không phải cô ấy nghỉ học, sẽ là tôi nghỉ học, cứ vậy đi!"
Một câu làm chấn kinh mọi người, rời khỏi cuộc thi? Điều này có thể sao? Cuộc thi này còn có đấu bán kết, đấu chung kết, thiếu mất Cận Thiếu Triết chẳng khác nào thiếu linh hồn thiết kế! Hơn nữa chỉ vì tránh một người mà thậm chí sẵn sàng nghỉ học? Có nghiêm trọng đến vậy không? Chỉ là vừa thông suốt lại điện thoại thôi mà. Bọn họ cũng không biết sự tồn tại của Ôn Thuấn đối với Cận Thiếu Triết mà nói có tầm quam trọng thế nào, chỉ đơn giản nghĩ là Cận Thiếu Triết tức giận vì La Thiên Tâm xâm phạm riêng tư của cậu mà thôi.
Lăng Tuấn nghe xong cũng bị dọa nhảy dựng lên, nhất thời không biết phải nói cái gì cho phải nữa.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay Cận Thiếu Triết vang lên, cậu vội vàng nhìn xem, là Cao Nhã Huệ gọi đến, chậm rãi hít thở một hơi, bình tĩnh nhận điện thoại: "Alo?"
"Ôi trời ơi, rốt cục cũng gọi được cho cậu, cậu tại sao vẫn tắt máy thế?"
"Vừa rồi có việc. Làm sao thế?" Cậu cố gắng áp chế cảm xúc của mình lại.
"Cậu khoan hãy hỏi nhiều, mau đến bệnh viện XX đi......." Nhã Huệ ở trong điện thoại cũng không nói rõ được, chỉ là giục cậu mau tới bệnh viện.
"Cái gì, cô ấy vào bệnh viện?" Cận Thiếu Triết sau khi nghe xong, sắc mặt trắng bệch, vội vàng ghi nhớ dãy số phòng bệnh.
Mọi người thấy tình hình này, cũng thông minh mà đoán được đã xảy ra chuyện lớn rồi, mấy người đã bắt đầu dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía La Thiên Tâm, có điều cũng ngại cô là em họ của Lăng Tuấn, nên cũng không tiện nói nhiều.
Lăng Tuấn hiểu được tình thế nghiêm trọng, đầu tiên là trừng mắt nhìn em họ của mình, sau đó liền đuổi theo Cận Thiếu Triết vừa chạy ra đến cửa, vô cùng hối lỗi nói: "Gần chỗ này đón xe không tiện, để tôi đưa cậu đi đi." Về tình hay về lí, anh đều phải làm như vậy.
Trong đầu Cận Thiếu Triết bây giờ chỉ còn mỗi chuyện Ôn Thuấn vào viện, không biết phát sinh chuyện gì, hỗn loạn vô cùng, cũng bất chấp mọi thứ, gật đầu một cái cùng Lăng Tuấn xuống lầu, lên xe chạy tới bệnh viện.
Nhân vật chủ chốt đã rời đi, mọi người còn lại cũng tản ra, chỉ để lại một mình La Thiên Tâm vẻ mặt mờ mịt đứng trong phòng khách, còn có một bàn đồ ăn, cô tịch lạnh lùng
Nhưng Cận Thiếu Triết thì lại không nghĩ như vậy, cậu có thói quen lợi dụng thời gian tan học ở trường để làm hết bài tập, sau đó trở về cửa hàng bán hoa giúp Ôn Thuấn. Nếu đem chuyện này nói ra cho cô biết, khẳng định Ôn Thuấn sẽ lại sợ cậu chậm trễ chuyện học hành, sẽ không cho cậu làm gì hết. Đại học kiến trúc J học năm năm, mà cậu chỉ vừa vào năm thứ ba, bắt đầu học lướt đến môn chuyên ngành, cần càng nhiều thời gian để học bài, không chỉ vì tương lai, mà học bổng trước mắt cũng cần cậu bảo trì thành tích. Dù sao thì bắt đầu năm thứ hai, cậu đã không để Ôn Thuấn phải quan tâm đến học phí của mình nữa. Hôm nay chỉ có hai chương, cậu sửa chữa lại ghi chép một chút, xem lại hết những phần trọng điểm một lần, mới bắt đầu thu thập lại sách vở.
Lúc này, Lăng Tuấn đã đi đến, nhìn thấy Cận Thiếu Triết, rốt cuộc cậu ta cũng thở ra: "Tôi ở bên ngoài đợi cậu đã nửa ngày, thì ra cậu còn ở trong này nha!" Thành phố S tháng chín vẫn vô cùng nóng, cậu cũng chỉ mới chạy hai tầng lầu đã toàn thân đầy mồ hôi.
"Học trưởng? Có chuyện gì vậy? Tìm tôi có việc gì sao?" Cận Thiếu Triết có hơi kinh ngạc, không rõ mà hỏi.
"Tìm cậu có việc?" Lăng Tuấn kinh sợ kêu lên: "Thiếu Triết, cậu đừng nói với tôi là cậu quên nha? Hôm nay, tổ của chúng ta muốn tới nhà tôi nghiên cứu, thảo luận về phần thiết kế cuối cùng, bây giờ cả TEAM đều đang đợi cậu!"
Lăng Tuấn đã là sinh viên năm cuối khoa kiến trúc rồi, có thể nói là lão tiền bối. Gần đây bọn họ thành lập một tiểu tổ, chuẩn bị hợp lực tham cuộc thi thiết kế kiến trúc,vốn dĩ với niên khóa của Cận Thiếu Triết thì không đủ trình độ, huống hồ cậu cũng ít tham gia các hoạt động này nọ, điều này ai ai cũng biết. Có điều, lần này vì thầy giáo mãnh liệt đề cử, cho nên cậu cũng tham gia cùng với bọn họ. Cận Thiếu Triết thực không hổ là danh là thiên tài, cậu có rất nhiều ý kiến hay mà bọn họ nghĩ nát óc cũng không ra được, chẳng trách thầy giáo lại kiên trì giới thiệu cậu ta như vậy, hiện tại quả thực là thiếu cậu thì không thể hoàn thành được.
"A, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!" Ngày đó, Lăng Tuấn chạy theo nói với cậu chuyện này, cậu lại đang vội vàng trở về giúp Ôn Thuấn nhận hàng, căn bản là không để trong lòng.
"Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu rốt cục cũng nghĩ ra? Đi nhanh đi! Bọn họ đều sốt ruột chờ!" Lăng Tuấn động tác khoa trương, nói xong liền kéo Cận Thiếu Triết ra ngoài cửa.
"Ối, anh từ từ đã!" Cận Thiếu Triết vội vàng dừng bước: "Tôi muốn gọi điện thoại trước đã." Hôm qua cậu còn nói với Ôn Thuấn là hôm nay có thể về cửa hàng, bây giờ lại có việc đột xuất, vẫn phải nói với cô ấy một chút, miễn cho cô lại lo lắng.
"Vậy được rồi! Tôi tới trước nói với họ một tiếng, cậu xong thì nhanh ra nhé!" Lăng Tuấn khoát tay rồi bước nhanh ra khỏi lớp học, hội hợp với đội ngũ của mình.
Lúc này, Cận Thiếu Triết mới gọi cho Ôn Thuấn, có điều, đợi mãi mới có người tiếp điện thoại, cậu bất giác nhăn mày lại, trong quán bề bộn nhiều việc sao?
"A, Thiếu Triết, không phải sắp trở về sao? Còn gọi điện thoại cái gì?" Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của Ôn Thuấn từ bên kia truyền tới.
"Cửa hàng nhiều việc lắm sao? Hôm nay có khả năng tôi sẽ về hơi muộn, phải cùng mấy sư huynh thảo luận một chút về chuyện thiết kế." Cận Thiếu Triết giải thích với cô, thiết kế kia xem ra không thể trì hoãn nữa, cách ngày dự thi còn có vài hôm, có điều, cậu cũng lo lắng Ôn Thuấn một mình vất vả.
"Vậy à, vậy cậu mau đi đi, không bận lắm đâu, một mình tôi là được rồi." Ôn Thuấn cũng biết chuyện cậu dự thi lần này, cảm thấy chuyện này có vẻ quan trọng, có rất nhiều kiến trúc sư đều là dựa vào những cơ hội thế này mà tỏa sáng, cô đương nhiên cũng ủng hộ Thiếu Triết. Có điều, giọng nói hữu khí vô lực của cô vẫn khiến Cận Thiếu Triết chú ý.
"Chị không sao chứ? Sao nói nhỏ như thế? Có phải không thoải mái hay không?"
"Vừa rồi bê mấy chậu hoa chuyển vị trí, hơi thở có chút hỗn loạn thôi, cậu đừng lo cho tôi nữa, chính sự quan trọng hơn."
"Thật sự không có vấn đề chứ?" Cậu vẫn là không yên tâm lắm.
"Thật sự mà, tôi cũng không phải trẻ nhỏ nữa. Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, có khách rồi."
"Được rồi, có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho tôi, biết chưa?" Cậu lại dặn dò thêm một lần, cậu rất hiểu Ôn Thuấn, cho nên vẫn biết cô chuyện gì cũng cậy mạnh mà không nói với cậu.
"Đã biết, thưa quản gia! Tạm biệt!" Nói xong, Ôn Thuấn vội vàng ngắt điện thoại, hình như là thực sự có khách đến.
Cận Thiếu Triết nghe tiếng "tít tít" trong điện thoại, tim lại đập mạnh, loạn nhịp một chút, không hề nề hà mà cười cười, bước ra ngoài tụ họp với mọi người.
Bọn họ nhanh chóng đến nhà Lăng Tuấn. Nhà anh ta là một khu biệt thự, mỗi tầng lầu gần hai trăm mét vuông, trang hoàng rất lịch sự, tao nhã, nhìn ra được gia cảnh nhà anh quả thực không tồi. Bởi vì không gian rộng lớn, lại không bị quản thúc thời gian, cho nên mọi người bàn luận cũng có vẻ thoải mái, thậm chí nếu ngồi trong này vẽ vời cũng đều có đủ mọi thứ dụng cụ này nọ, vô cùng tiện lợi.
Nhưng Cận Thiếu Triết lại gặp được một người mà cậu không nghĩ muốn nhìn thấy, La Thiên Tâm. Cậu quay sang Lăng Tuấn đang dương dương tự đắc kia, dùng ánh mắt dò hỏi anh ta vì sao lại có người này ở đây.
La Thiên Tâm thấy sắc mặt cậu không tốt, cũng không dám nói lung tung, cắm môi, xấu hổ đứng nơi đó.
Lăng Tuấn cũng hiểu hết sự việc lần trước từ đầu đến cuối, biết hai người họ khi đó cũng không thoải mái gì, nên cười ha ha dàn hòa: "Thiếu Triết, tôi còn chưa kịp nói với cậu, Thiên Tâm là em họ của tôi, vừa biết cậu sẽ tới, liền năn nỉ tôi cho nó một cơ hội giải thích với cậu. Cậu cũng nên cho tôi chút mặt mũi chứ, đừng trách con nhóc này nữa được không? Này, Thiên Tâm, mau lại đây giải thích!" Cơ hội này đã chờ đến hơn một năm rồi, bởi vì Cận Thiếu Triết ở trường học mỗi lần thoáng thấy La Thiên Tâm, đều không chút do dự mà chọn đường khác để đi.
La Thiên Tâm mím mím môi, có chút không yên lòng mà nói: "Thực xin lỗi, lần trước là do mình sai." Cô ngẩng đầu lên, nói chuyện còn hơi nói lắp, cảm thấy bản thân mình vốn không có sai, có điều, dường như mọi người đều biết tâm sự của cô, biết cô yêu thầm Cận Thiếu Triết. Nếu nói lời xin lỗi có thể làm cho cậu ấy không trách mình nữa, thì chẳng có vấn đề gì.
"Ừm." Cận Thiếu Triết liếc qua cô ta một cái, lạnh lùng thản nhiên ừm một tiếng, xem như cấp cho Lăng Tuấn chút mặt mũi, sau đó đi vào phòng thảo luận cùng mọi người.
Lăng Tuấn và La Thiên Tâm nhìn nhau cười, rốt cục có thể hóa giải ân oán, Lăng Tuấn vỗ vỗ bả vai cô nói: "Em gái, anh chỉ có thể giúp đến đây thôi, tiếp theo phải làm gì thì em tự biết, không cần lại tùy hứng như trước, biết chưa?"
"Vâng, cảm ơn anh họ!" La Thiên Tâm cũng vui vẻ nở nụ cười. Cô bắt đầu tính toán xem kế tiếp nên làm thế nào để tấn công Cận Thiếu Triết, tục ngữ đã nói, con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày, vừa đúng hôm nay cô có thể bộc lộ tài năng cho cậu ấy xem!(Meott: ta nói cho biết, Thiếu Triết nhà ta nấu còn ngon hơn, Ôn Thuấn có biết gì đâu, thì đã sao??? >.<!!!!)
Vì thế cô rất vui vẻ mà bước vào bếp.
Bởi vì muốn kết thúc, hoàn thiện thiết kế này, cho nên cần nhiều vấn đề để thương thảo, bọn họ cũng không thích có người quấy rầy, mà La Thiên Tâm cũng thức thời không đến làm phiền mọi người. Lúc cô đang chuẩn bị điểm tâm, đột nhiên lại nghe có tiếng chuông điện thoại từng đợt vang lên, vì thế nên bỏ các thứ trong tay xuống, theo tiếng chuông mà đi đến, thấy ở trên bệ trong nhà tắm vốn là điện thoại của Cận Thiếu Triết bỏ quên lại lúc nãy. Cô tò mò bước qua, thấy màn hình hiện tên "Ôn Thuấn", nhớ đến lúc trước Cận Thiếu Triết bảo hộ cô gái kia cũng gọi cô là Ôn Thuấn, vậy đây là điện thoại của Cận Thiếu Triết? Cô khẽ cắn môi quyết tâm, lấy tay tắt máy. Biểu ca không phải đã nói là ai cũng không thể quấy rầy sao? Cô không được, vậy người kia càng không được!
Có câu là, tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Ôn Thuấn treo điện thoại lên, liền ngã ngồi trên ghế. Sắc mặt cô lúc này vô cùng tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cắn môi đến chảy máu rồi. Tay cô vẫn còn ôm bụng, rên hừ hừ, vừa rồi Cận Thiếu Triết thực sự đoán không sai, cô không thoải mái, hơn nữa vô cùng không thoải mái.
Từ lúc sáng cô đã cảm thấy không ổn, nhưng cứ nghĩ là do chưa ăn sáng mà thôi, sau lại đi mua bánh ngọt, ăn không bao nhiêu đã nôn ra hết, bụng càng ngày càng đau, dường như ruột gan đều đảo lộn, đau đến tứ chi bách hài(ý chỉ bốn chi trăm đốt xương), khi Thiếu Triết gọi điện thoại, cô vẫn cố nén nói chuyện. Một lúc sau, cô thực sự đau đến không chịu nổi nữa, nghĩ mãi mới gọi điện cho Tư Hiền.
"Ừm, Tiểu Thuấn? Cậu có chuyện gì sao? A, tớ đang làm cho kịp bản kế hoạch, đợi chút nữa gọi lại cho cậu được không?" Hạ Tư Hiền nhận điện thoại rồi hỏi. Ôn Thuấn ở bên này đều nghe thấy âm thanh mọi người trong công ty Tư Hiền đang đàm luận, tiếng chuông điện thoại kêu không ngừng, xem ra việc quảng cáo thực sự bận rộn.
"Cậu không rảnh sao? Thế thôi không quấy rầy cậu nữa, liên lạc sau........"
"Ừm, tạm biệt nha!" Hạ Tư Hiền đang vội cũng căn bản không phát hiện điều gì không ổn, sảng khoái ngắt điện thoại.
Lại gọi đến cho Nhã Huệ, nhưng luôn luôn là máy bận, gọi thế nào cũng không thông..........
Rất đau, rất đau, cô sắp nói không lên lời nữa rồi, tay chân đều nhũn ra, cô chịu đựng đau đớn vô cùng gọi tiếp, một lần nữa nhấn dãy số của Cận Thiếu Triết, để cho cô ích kỉ một lần quấy rầy cậu đi! Cô lúc này mới phát hiện thì ra chính mình thực sự không có bằng hữu gì nhiều, điện thoại cũng chỉ có vài người ấy thôi, thật sự rất đau xót.
Nhưng lúc trước điện thoại không ai tiếp, bây giờ lại là tắt điện thoại?! Thật sự bận đến nỗi không thể nhận điện thoại của cô được sao?!
Cô bỗng nhiên thấy trời đất xoay chuyển, cả người tê liệt ngã xuống góc cửa hàng, di động "lạch cạch" rơi xuống, tự động gọi đến một số, đầu kia truyền đến âm thanh: "Alo, alo..... Ôn tiểu thư?"
Gần chiều tói, thảo luận về bản thiết kế gần như đã sắp kết thúc, mọi người đều nhẹ nhõm thở dài một hơi, vặn vẹo thắt lưng, lộ ra vẻ tươi cười sung sướng, rốt cục cũng sắp xong rồi, cũng vô cùng tin tưởng thiết kế của Cận Thiếu Triết, chỉ cần hoàn thiện nốt một chút, là có thể giao nộp bài rồi chờ đợi kết quả.
Cận Thiếu Triết sờ sờ túi quần muốn lấy điện thoại xem giờ, kết quả lại phát hiện di động của mình không ở trên người, nhìn trong ba lô, lại nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy bóng dáng.
Lăng Tuấn ở một bên sắp xếp lại tư liệu và vật dụng, thấy cậu hết nhìn đông lại nhìn tây, liền quan tâm mà hỏi: "Thiếu Triết, làm sao vậy? Không tìm thấy gì sao?" Anh vừa lên tiếng hỏi, cũng thu hút ánh mắt mọi người tập trung lại đây."
"Ừm, tôi không thấy di động đâu cả." Không biết vì sao lúc này Cận Thiếu Triết có vẻ vội vàng sốt ruột, xoa xoa tóc, lại cúi đầu tìm xung quanh.
Lăng Tuấn đương nhiên quen thuộc bài trí trong nhà mình nhất, giúp cậu tìm tòi mãi mà cũng không thấy, liền giương mắt hỏi: "Vừa rồi cũng không có thấy cậu cầm trên tay lúc nào, cậu có đi đâu không? Có phải để quên ở chỗ nào rồi không?"
"Tôi cũng không có đi đâu cả mà......" Nghe Lăng Tuấn nói xong, Cận Thiếu Triết cũng lẩm bẩm, đi đâu chứ?....... "A, Tôi có vào WC!" Lúc cậu vào WC, cũng là để xem thời gian mới lôi nó ra, nên mới nhớ ra điều này.
"Vậy đi tìm xem." Lăng Tuấn nói xong bước ra ngoài, Cận Thiếu Triết cùng mấy người cũng theo sát phía sau.
Nhưng bọn họ tìm trong nhà tắm mãi cũng không thấy di động của Cận Thiếu Triết đâu cả, điều này thật kì quái nha, chẳng lẽ cái di động có thể không cánh mà bay sao? Đang lúc mọi người nghĩ mãi không thông, La Thiên Tâm lại từ phòng bếp đi ra, trong tay đang bê món điểm tâm cô tỉ mỉ chế tác.
Nhìn thấy mọi người đều đã ra phòng khách, cô liền tươi cười nói: "Đúng lúc. Thời gian vừa kịp, bánh nướng mới ra lò, còn có nước uống,mọi người chắc đều đói lắm rồi? Mau đến nếm thử đi!" Lòng cô tràn ngập vui mừng mà tiếp đón, nhưng trong mắt chỉ nhìn đến một mình Cận Thiếu Triết, cô cũng chỉ là cần một người là cậu ấy thôi.
Có điều, La Thiên Tâm cũng phát hiện bọn họ đều không nhúc nhích, có chút kì quái hỏi: "Mọi người làm sao vậy?" Không phải cô làm bánh trong khó coi quá nên không ai muốn ăn đấy chứ?
"Thiếu Triết tìm không thấy di động, bọn anh đều tìm rất lâu rồi mà không thấy đâu........" Lăng Tuấn có chút ảo não trả lời.
"A, di động ở đây, là em vừa mới vào toilet, liền thấy nó nên mang ra, miễn cho ẩm ướt thì không hay lắm. Nha, trả lại cho cậu!" La Thiên Tâm nghe vậy, lơ đễnh lấy điện thoại ra đưa cho Cận Thiếu Triết, còn tự nhận là mình đã hành động đúng, có chút đắc chí, ý tứ tranh công vô cùng hàm xúc.
"Cám ơn." Cận Thiếu Triết nhận lấy di động trong tay cô, lúc này mới phát hiện màn hình đen xì, nhanh thế đã hết pin sao? Không thể nào nha, mới buổi sáng anh vừa sạc xong mà, rồi lúc đến đây còn gọi cho Ôn Thuấn nữa mà, vì thế cậu lại thử khởi động lại máy nhìn xem.
Mọi người thấy di động cũng tìm được rồi, cứ yên tâm nhận tiếp đón của La Thiên Tâm mà ngồi xuống ăn điểm tâm, cả ngày bận rộn, mọi người cũng đã đói hết cả rồi, hơn nữa tay nghề La Thiên Tâm cũng không tệ, bọn họ ăn đều khen không dứt miệng.
"Thiếu Triết, di động tìm được rồi còn rầu rĩ gì nữa, lại đây nếm thử bánh Thiên Tâm làm đi, không phải tôi khoa trương nhưng thực sự là rất ngon nha." Lăng Tuấn cắn miếng bánh cũng không quên trước mặt cậu mà thổi phồng cô em họ mình lên.
Anh đều đã hỏi thăm hết rồi, Cận Thiếu Triết này ba năm rồi cũng không có bạn gái thân thiết nào hết, chứng tỏ là Thiên Tâm nhà anh còn có hi vọng, cho nên anh cũng muốn giúp cô một phen, coi như là tâm ý của người anh này đi. Kết quả anh lại phát hiện Cận Thiếu Triết căn bản không có nghe anh nói gì hết, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình di động, hơn nữa sắc mặt từ trắng sang xanh, vô cùng khó coi.
Trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ đều là Ôn Thuấn gọi tới, sau đó còn mấy tin nhắn thông báo nữa, đều là sau khi tắt máy, Hạ Tư Hiền và Cao Nhã Huệ đã liên lạc với cậu. Đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên trong lòng cậu có dự cảm không tốt, có một cỗ mất mát không hiểu nổi, bất giác nắm tay thành quyền.
Bỗng dưng, cậu đi đến trước mặt La Thiên Tâm, uất giận hỏi cô: "Có phải cậu thấy điện thoại của tôi đổ chuông, nhưng lại tắt máy đi phải không?" Tốt nhất là Ôn Thuấn tìm cậu nhưng không có chuyện gì, tốt nhất là cô ấy không sao đi, nếu không, cậu sẽ không khách khí với La Thiên Tâm này, mặc kệ mặt mũi của ai cậu cũng không nể nữa.
"Tớ, tớ, là anh họ nói không cho người khác quấy rầy bọn cậu, tớ nghĩ cũng không có chuyện gì quan trọng, lại sợ nó cứ đổ chuông ảnh hưởng đến mọi người cho nên đã tắt đi........" Cô càng nói thanh âm càng nhỏ, bởi vì Cận Thiếu Triết bước tới gần, hơn nữa mang theo lửa giận ngập trời.
"Cậu dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà dám làm thế? Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn là trẻ con hay sao? Chuyện gì quan trọng với người ta, chuyện gì không quan trọng, cậu có thể biết rõ sao? Cậu có tư cách gì chứ?" Mấy câu này Cận Thiếu Triết dường như là rống lên, con ngươi nhuốm màu giận dữ thật sự dọa người.
Tất cả mọi người đều chưa bao giờ thấy bộ dạng tức giận của Cận Thiếu Triết, nên đều há mồm kinh ngạc nhìn cậu. Bình thường cậu tuy lạnh lùng như tảng băng, nhưng đối với người ngoài luôn khiêm nhường, có lễ, luôn bảo trì khoảng cách nhất định với mọi người, nhưng khi có ai nhờ cậu hỗ trợ việc gì, cậu cũng không hề từ chối, tiến lui đều thỏa đáng. Hôm nay có thể nói là núi lửa phun trào, mà tạo nên điều này chính là La Thiên Tâm không biết sống chết hay dở kia. Thật ra Cận Thiếu Triết chính là một ngọn núi lửa ngủ say, khi không tức giận thì chỉ lẳng lặng nằm đó, không cùng ai tranh chấp, nhưng một khi đã thức tỉnh, thì càng không thể vãn hồi.
Chỉ thấy La Thiên Tâm vẫn còn chưa hết hy vọng, thấp giọng lẩm bẩm: "Còn có cái gì so với tiền đồ của cậu là quan trọng hơn nữa? Tớ chỉ là, chỉ là........."
"Tiền đồ?" Cận Thiếu Triết hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Tôi biết, cậu thích tôi phải không? Vừa hay, hôm nay trước mặt mọi người, tôi nói cho cậu biết, tôi không thích cậu, trước kia không, hiện tại không, tương lai lại càng không thể, nói như vậy đã đủ rõ ràng hay chưa? Còn nữa, tiền đồ hay gì gì đó tôi đều không để ý, đều không quan trọng bằng mấy cuộc điện thoại gọi không thông kia!" Ở trong mắt cậu, không có gì quan trọng hơn Ôn Thuấn cả, những người này nhìn trúng cậu điểm gì chứ? Ngoại hình? Tài hoa? Năng lực? Một ngày nào đó những thứ này đều không còn, họ còn có thể quấn lấy cậu nữa không? Còn Ôn Thuấn thì khác, thì khác.......
"Thiếu Triết, cậu cứ bình tĩnh lại đã, có chuyện gì từ từ nói......" Lăng Tuấn đành phải giảng hòa. Anh ý thức được là em gái mình đuối lí, vội vàng kéo Cận Thiếu Triết đến bên người, miễn cho sự việc ngày càng nghiêm trọng.
"Học trưởng, về sau tôi không muốn người này lại xuất hiện trước mặt mình nữa, bằng không tôi sẽ rời khỏi đội này, dự thi không cần có tên của tôi cũng không sao hết!" Lúc cậu nói chuyện, vẫn trừng mắt nhìn La Thiên Tâm, khiến cô sợ hãi co rụt người lại: "Còn nữa, nếu cô ấy còn dây dưa với tôi thêm nữa, thì không phải cô ấy nghỉ học, sẽ là tôi nghỉ học, cứ vậy đi!"
Một câu làm chấn kinh mọi người, rời khỏi cuộc thi? Điều này có thể sao? Cuộc thi này còn có đấu bán kết, đấu chung kết, thiếu mất Cận Thiếu Triết chẳng khác nào thiếu linh hồn thiết kế! Hơn nữa chỉ vì tránh một người mà thậm chí sẵn sàng nghỉ học? Có nghiêm trọng đến vậy không? Chỉ là vừa thông suốt lại điện thoại thôi mà. Bọn họ cũng không biết sự tồn tại của Ôn Thuấn đối với Cận Thiếu Triết mà nói có tầm quam trọng thế nào, chỉ đơn giản nghĩ là Cận Thiếu Triết tức giận vì La Thiên Tâm xâm phạm riêng tư của cậu mà thôi.
Lăng Tuấn nghe xong cũng bị dọa nhảy dựng lên, nhất thời không biết phải nói cái gì cho phải nữa.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay Cận Thiếu Triết vang lên, cậu vội vàng nhìn xem, là Cao Nhã Huệ gọi đến, chậm rãi hít thở một hơi, bình tĩnh nhận điện thoại: "Alo?"
"Ôi trời ơi, rốt cục cũng gọi được cho cậu, cậu tại sao vẫn tắt máy thế?"
"Vừa rồi có việc. Làm sao thế?" Cậu cố gắng áp chế cảm xúc của mình lại.
"Cậu khoan hãy hỏi nhiều, mau đến bệnh viện XX đi......." Nhã Huệ ở trong điện thoại cũng không nói rõ được, chỉ là giục cậu mau tới bệnh viện.
"Cái gì, cô ấy vào bệnh viện?" Cận Thiếu Triết sau khi nghe xong, sắc mặt trắng bệch, vội vàng ghi nhớ dãy số phòng bệnh.
Mọi người thấy tình hình này, cũng thông minh mà đoán được đã xảy ra chuyện lớn rồi, mấy người đã bắt đầu dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía La Thiên Tâm, có điều cũng ngại cô là em họ của Lăng Tuấn, nên cũng không tiện nói nhiều.
Lăng Tuấn hiểu được tình thế nghiêm trọng, đầu tiên là trừng mắt nhìn em họ của mình, sau đó liền đuổi theo Cận Thiếu Triết vừa chạy ra đến cửa, vô cùng hối lỗi nói: "Gần chỗ này đón xe không tiện, để tôi đưa cậu đi đi." Về tình hay về lí, anh đều phải làm như vậy.
Trong đầu Cận Thiếu Triết bây giờ chỉ còn mỗi chuyện Ôn Thuấn vào viện, không biết phát sinh chuyện gì, hỗn loạn vô cùng, cũng bất chấp mọi thứ, gật đầu một cái cùng Lăng Tuấn xuống lầu, lên xe chạy tới bệnh viện.
Nhân vật chủ chốt đã rời đi, mọi người còn lại cũng tản ra, chỉ để lại một mình La Thiên Tâm vẻ mặt mờ mịt đứng trong phòng khách, còn có một bàn đồ ăn, cô tịch lạnh lùng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook