Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi
-
Chương 11: Huân y thảo (Hoa oải hương/ Lavender)
(Huân Y Thảo là loại thảo mộc sống lâu năm, thân thẳng, phần nhiều cành, cao 40 – 80 cm, toàn thân phủ nhung mao dạng sao, màu xanh xám, lá đối sinh.
Nguồn gốc của Huân Y Thảo là ở sườn núi phía Nam núi Anpơ và bờ biển Bắc Địa Trung Hải. Khí hậu ở đây thích hợp nhất cho sự trưởng thành của Huân Y Thảo. Huân Y Thảo được trông ở bất cứ đâu, đất hoang, vườn, trong chậu hoa đều trưởng thành rất tốt.
Huân Y Thảo sau ba năm trồng, là thời kỳ hoa nở rộ, khoảng bốn tuổi, một cây có thể vươn xa hơn 1000 hoa tự. Hoa tự hình bông lúa mọc đầy nơi đầu cành, xếp hàng dạng bánh xe, do 5 – 10 vòng tạo thành. Hoa màu tím nhạt hoặc tím. Hình hoa nổi dạng dài ống. Cánh hoa có 13 đường gân, mỗi năm nở hoa hai lần. Dầu Huân Y Thảo là loại hương liệu có giá trị kinh tế tương đối cao. Chúng có mùi hương ngan ngát và bền lâu, khiến cho tinh thần con người cảm thấy sảng khoái. Hiện nay nó được sử dụng rộng rãi trong các sản phẩm nước hoa, xà phòng thơm, dầu xoa bóp, chất làm sạch môi trường.
Trong y dược, tinh dầu Huân Y Thảo có tác dụng chữa nhiều bệnh như: bệnh hồi hộp thần kinh do yếu tim, đầy hơi chướng khí, đau ung thư.)
Có lẽ là sợ Ôn Thuấn tỉnh lại sẽ xấu hổ, cho nên lúc sáng khi cô tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng Cận Thiếu Triết đâu nữa. Có điều..... vết lõm sâu trên sô pha kia vẫn còn chưa hồi lại, chứng minh rằng đêm qua cậu vẫn luôn ở nơi này, im lặng chăm sóc, bảo vệ cô.
Buổi sáng, ánh nắng sớm ấm áp từ ngoài cửa sổ tiến vào, ánh sáng khiến cho Ôn Thuấn từ từ tỉnh lại, tay bóp bóp trán, cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung đến nơi, chậm rãi mở mắt, cô mới phát hiện ra nơi này chính là phòng mình, chỉ là không làm sao nhớ được chuyện hôm qua. Rốt cuộc mình làm thế nào trở lại nơi này, sao lại hoàn toàn không có ấn tượng gì hết? Chính mình... rõ ràng......rõ ràng là......
Cô có chút hoảng hốt xuống giường, đi đến phòng khách, phát hiện ở trên bàn, có tờ giấy bị chèn dưới khay ấm chén, mặt trên viết:
"Tôi nấu trà giải rượu rồi đấy, chị tỉnh dậy thì đun nóng lại chút rồi uống, còn có cháo thịt nữa, nếu đói bụng thì cũng hâm lên một chút là có thể ăn được rồi.
Có việc gì thì điện thoại cho tôi.
Thiếu Triết."
Được tri kỉ chiếu cố như vậy khiến cho Ôn Thuấn xấu hổ mặt đỏ rực.
Cô uống trà giải rượu, cảm giác thư thái hơn rất nhiều, lại tắm mình trong nước ấm nên toàn thân sảng khoái hơn không ít.
Trái tim đập loạn nhịp nhìn đôi mắt đỏ hồng như thỏ con trong gương, suy nghĩ ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên uống say đến bất tỉnh nhân sự như thế, không biết có làm ra chuyện gì khác người hay không, xem ra say rượu thật là không tốt. Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, chỉ muốn quên đi trong chốc lát, thì cũng có tác dụng gì chứ? Không phải cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn sao?
Ôn Thuấn mở lịch làm việc ra xem, phát hiện hôm này đúng là ngày đến nông trường, lần trước Quý đại thúc ở chỗ trồng hoa đã hẹn hôm nay sẽ đến xem giống hoa mới, vậy mà bản thân mình lại quên không còn một mảnh?! Đang lúc cô còn lo lắng, điện thoại đã vang lên, cô nhận cuộc gọi: "Vâng?"
"A, là tôi, Thiếu Triết. Tỉnh dậy rồi sao? Có đau đầu hay không?" Tiếng nói ấm áp thuần hậu của Cận Thiếu Triết từ đầu dây bên kia truyền đến, ngữ khí đầy quan tâm khiến Ôn Thuấn thấy cảm động.
"Ừm, uống trà giải rượu xong thấy đỡ hơn nhiều, cảm ơn cậu...." Vẫn mang theo giọng mũi, cô nhẹ giọng trả lời.
"Tôi nhìn thấy trên lịch trong cửa hàng ngày hôm nay có viết chị muốn đi nông trường, vừa hay hôm nay tôi được nghỉ, có muốn tôi cùng đi với chị không?" Thiếu Triết đưa ra đề nghị.
Lúc này Ôn Thuấn mới nhớ đến lần trước bọn họ có hẹn sẽ cùng nhau đi, thế nên nhanh chóng trả lời: "Ừm, được."
"Vậy tôi ở dưới lầu chờ chị
"Ừ, tôi xuống ngay bây giờ đây."
Ôn Thuấn ôm điện thoại, âm thầm cảm thấy có chút may mắn vì Thiếu Triết không hỏi gì cô về chuyện ngày hôm qua, nếu không cô thực sự không biết nên nói ra thế nào. Chờ cho cô chuẩn bị tốt đã, chuẩn bị tâm lí tốt, đến thời điểm thích hợp sẽ đem mọi chuyện về mình nói cho cậu ấy biết. Nhưng khi cô xem danh sách dài các cuộc gọi nhỡ ngày hôm qua thì thấy vô cùng áy náy, toàn bộ đều là cậu ấy gọi, mình chắc là làm cậu ấy vô cùng lo lắng?
Hôm nay Cận Thiếu Triết mặc một chiếc áo gió đen thoải mái, bên trong là áo len màu trắng, nhìn qua vô cùng nhã nhặn, lại có sức hấp dẫn khác thường, khiến cho Ôn Thuấn thất thần một hồi, một cậu thanh niên nhu nhược, yếu ớt trong ấn tượng của cô trước đây dường như đã dần dần đi xa rồi.
Cậu đứng ở lề đường, vừa nhìn thấy Ôn Thuấn đã tươi cười đi tới: "Sớm nha!"
"Chào buổi sáng!" Ôn Thuấn nghĩ đến bộ dạng say rượu của mình lại thấy xấu hổ vô cùng, mặt hơi cúi xuống, cũng không dám nhìn thẳng vào cậu ấy.
"Chúng ta đi xe bus hay taxi đây?" Cận Thiếu Triết hỏi cô, đây là lần đầu tiên cậu đến nông trường, không biết rõ lắm đường đi thế nào.
Ôn Thuấn thấy cậu cũng không biểu hiện gì khác thường, thì tâm tình trong lòng cũng buông xuống, lại mỉm cười mà nói: "Chúng ta cưỡi con ngựa già kia được không?" Ôn Thuấn chỉ chỉ vào chiếc xe đạp cũ nát dưỡi mái hiên kia, đề nghị với cậu.
"Cũng được, chị chỉ đường, tôi đèo cho." Lần này, rốt cục Cận Thiếu Triết cũng có thể thể hiện một chút, cho Ôn Thuấn biết kĩ thuật đạp xe của cậu. Vì thế, chiếc xe già nua lại vang lên những tiếng "Lách cách, lách cách", bắt đầu xuất phát.
Bọn họ ra đến ngoài nội thành, phát hiện tầm nhìn ở ngoại ô trống trải hơn rất nhiều, ngay cả không khí cũng tươi mát hơn. Bởi vì đạp xe, cho nên Cận Thiếu Triết không cảm thấy lạnh, thậm chí còn đổ mồ hôi, nhưng còn Ôn Thuấn thì lại cảm thấy lạnh đến thấu xương, gắt gao ôm thắt lưng cậu, chôn mặt ở phía sau, tránh né gió lạnh.
Đi đến một không gian rộng rãi, bao la tâm tình người ta dường như cũng thư giãn ra nhiều.
"Thiếu Triết, cậu có biết vì sao cửa hàng hoa có tên là "Waiting for Love" không?" Ôn Thuấn nhìn phong cảnh bên đường không ngừng thay đổi, tâm tình thoải mái hỏi cậu.
Nghe thấy vậy, Cận Thiếu Triết lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng con đường phía trước, Ôn Thuấn nhìn không thấy khóe miệng cậu đang bất giác nhếch nhếch lên, bởi vì cậu thích Ôn Thuấn nói chuyện với mình, nói về chuyện của cô ấy, để cậu có thể hiểu được suy nghĩ của cô.
"Lần đầu tiên tôi đến cửa hàng hoa này, không phải là để làm thêm, mà là đến mua hoa. Khi đó tôi thậm chí còn rất nhiều loài hoa cũng không biết hết tên đâu!" Cô nhớ lại chuyện cũ, chợt bật cười: "Nhưng điều thực sự hấp dẫn tôi nhất, chính là tấm giấy dán tường thật lớn kia, một ốc đảo trên nền biển màu tím sẫm đã hấp dẫn tôi, khiến tôi quên mất bản thân mình tiến vào đây để làm gì. Chủ quán nói cho tôi biết, một mảnh màu tím kia, làProvence* lãng mạn, là nơi bắt đầu của tình yêu."
(Provence_ một thành phố thuộc miền Nam nước Pháp, vô cùng nổi tiếng với những lâu đài cổ, hoa mĩ và tráng lệ. Đây được coi là thiên đường tình yêu tràn ngập nắng và gió. Provence là xứ sở của hoa oải hương. Những cánh đồng hoa oải hương tím ngắt, tít tắp tận chân trời đã làm nên tên tuổi Provence. Chính nhờ hoa oải hương mà Provence được xem như là biểu tượng cho những gì tinh túy, tự nhiên và trong lành nhất nước Pháp.)
"Là bức tranh về huân y thảo (hoa oải hương) kia sao?" Cậu nghĩ ngợi một chút, đúng là, cửa hàng hoa có một phiến giấy tường là bức tranh ấy, khiến khách hàng đến mua hoa đều khen ngợi không thôi.
"Đúng, cậu biết không? Huân y thảo có ý nghĩa là chờ đợi tình yêu, màu tím là hiệp sĩ của tình yêu, màu tím xinh đẹp như thế, thật khiến người ta phải say mê, cho nên sau đó tôi sửa lại tên của cửa hàng, hy vọng mọi khách hàng đến cửa hàng của mình, đều có thể gặt hái được tình yêu, đạt được hạnh phúc."
"Chị thích nhất là huân y thảo sao?"
"Ừm, phải nói là tôi thích tất cả các loài hoa, mỗi loài hoa đều có đặc điểm, thế mạnh riêng, rất khó để người ta chọn hoặc bỏ lại, khó để nói thích hay không thích loài này loài kia. Vậy cậu thì sao? Cậu thích hoa gì?" Ôn Thuấn hỏi lại, chính cô cũng muốn biết Cận Thiếu Triết thích hoa gì.
"Tôi? Không đặc biệt thích loài nào cả. Hoặc là bản thân tôi trời sinh đã không lãng mạn rồi."
"Cũng không đúng, thực ra, người nào càng nói mình không lãng mạn lại càng chân chính hiểu được lãng mạn là thế nào, bọn họ thường lộ ra một loại cảm tình trầm tĩnh, loại tình cảm này xuất phát từ nội tâm, so với sự lãng mạn hư vô bề ngoài kia, càng khiến cho người ta cảm động."
"Aiz, là như thế sao? Chị thế nào là mà đột nhiên trở nên văn vẻ nho nhã thế nhỉ?"
"Ha ha, bị tôi lừa rồi? Tôi cũng có tư chất trời cho làm văn sĩ đấy chứ?"
Lại là tiếng cười lảnh lót liên tiếp, dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, tràn ngập ôn nhu nồng đậm.
Đến nông trường, Ôn Thuấn trao cho người trồng hoa, cũng chính là chủ nông trại này_chú Quý một cái ôm ấm áp, nhìn ra được, quan hệ của bọn họ vô cùng tốt.
"Chú à, đây là bạn của cháu, Cận Thiếu Triết, cậu ấy vẫn luôn muốn đến đây xem, hôm nay rảnh rỗi liền dẫn cậu ta đến đây!" Ôn Thuấn mỉm cười giới thiệu hai người.
"Hoan nghênh, hoan nghênh!" chú Quý lập tức ôm lấy Cận Thiếu Triết, nhiệt tình như vậy khiến cho cậu nhất thời không thích ứng kịp.
Sau đó, chú Quý để Cận Thiếu Triết tùy ý đi thăm thú mọi nơi, không cần câu nệ, rồi quay sang bàn với Ôn Thuấn về chuyện mấy loại hoa mới.
Cận Thiếu Triết cao lớn như thế đi giữa những luống hoa, đi tới đi lui ngắm nhìn hoa cỏ rực rỡ muôn màu. Vẫn nghĩ là mình trời sinh khuyết thiếu mất một phần lãng mạn, nhưng nhìn thấy nhiều loài hoa xinh đẹp đến thế, cũng không khỏi thấy xúc động trong lòng, nhất là khi chúng vẫn được nuôi dưỡng ở trong đất, là một sinh mệnh, một sinh mệnh xinh đẹp đang tồn tại.
Màu tím sao? Màu tím lãng mạn, màu tím tình yêu, màu tím mơ mộng, thế thì màu tím của bọn họ lại thuộc dạng nào đây?
Thời gian cứ dần dần trôi như thế.
"Ôi chao, chàng trai trẻ, thì ra cậu ở nơi này, Ôn Thuấn đang tìm cậu khắp kìa!" Chú Quý tìm cũng thực vất vả mới thấy cậu, vội vàng đi đến.
"Chú à, vừa hay cháu muốn hỏi thăm chú một vấn đề......." Bất hạnh thay biết bao nhiêu câu hỏi nối tiếp nhau ở trong lòng cậu vẫn chưa được giải đáp, hiện tại đúng là chọn được người thích hợp nhất.
Vì thế mà hai người bắt đầu nhiệt tình tán chuyện.
Đến lúc hai người họ trở lại tìm Ôn Thuấn thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
"Hai người bàn chuyện xong cả rồi chứ?" Cận Thiếu Triết hỏi.
Ôn Thuấn gật gật đầu: "Ừm, đều xong cả rồi, giới thiệu nhiều giống hoa mới, đều rất được, đúng không?" Cô lại liếc mắt nhìn cả nông trường hoa một chút, rồi quay sang nói với chú Quý: "Chú à, chúng cháu phải trở về rồi, đến lúc đó chú cứ trực tiếp trở đến cửa hàng cháu là được rồi. Còn có, hai chậu hoa này cháu cảm ơn!"
"Ừ, biết rồi! Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Nơi này nhiều hoa như vậy, cho nha đầu ngươi chọn hai chậu xinh đẹp mang về lại không chọn, cứ ở đó mà ngồi xử lí chúng đi!" Chú Quý ra vẻ tức giận nhăn mặt, nhíu mày.
"Sao ạ? Bọn chúng vẫn còn có thể cứu chữa được mà! Tóm lại mọi sự kính nhờ chú! Bọn cháu còn phải trở về mở cửa hàng nữa, tạm biệt chú!" Ôn Thuấn nghịch ngợm le lưỡi, vẫy vẫy tay rồi cùng Thiếu Triết rời đi.
"Tạm biệt!"
"Chị với chú ấy có vẻ rất quen thuộc, tôi thấy chú ấy đối với người khác cũng không nhiệt tình đến thế." Cận Thiếu Triết nhận xét.
"Ừm, là bạn tôi giới thiệu nên quen biết. Cậu nhìn bộ dạng khi không cười của chú ấy có vẻ lạnh lùng, khó tính thế thôi, trên thực tế chú ấy rất nhiệt tâm, hòa nhã, nhất là rất thương vợ, có tiếng là người đàn ông tốt của thời đại mới đấy." Lời nói của Ôn Thuấn nồng đậm vẻ tán thưởng.
"Cái gì là người đàn ông tốt của thời đại mới?"
"À, cái đó là cách nói của mọi người thôi mà. Tôi cho rằng một người có thể coi là người đàn ông tốt của thời đại mới phải là người biết quan tâm đến gia đình, vợ con, biết ôn nhu, chăm sóc, có trách nhiệm. Không cần là quá hoàn hảo, đa tài nhiều tiền gì đó, chỉ cần những khi người ta ấm ức buồn bực, có thể tin cậy mà dựa vào là được."
Cận Thiếu Triết suy nghĩ sâu xa, người đàn ông tốt của thời đại mới
Nguồn gốc của Huân Y Thảo là ở sườn núi phía Nam núi Anpơ và bờ biển Bắc Địa Trung Hải. Khí hậu ở đây thích hợp nhất cho sự trưởng thành của Huân Y Thảo. Huân Y Thảo được trông ở bất cứ đâu, đất hoang, vườn, trong chậu hoa đều trưởng thành rất tốt.
Huân Y Thảo sau ba năm trồng, là thời kỳ hoa nở rộ, khoảng bốn tuổi, một cây có thể vươn xa hơn 1000 hoa tự. Hoa tự hình bông lúa mọc đầy nơi đầu cành, xếp hàng dạng bánh xe, do 5 – 10 vòng tạo thành. Hoa màu tím nhạt hoặc tím. Hình hoa nổi dạng dài ống. Cánh hoa có 13 đường gân, mỗi năm nở hoa hai lần. Dầu Huân Y Thảo là loại hương liệu có giá trị kinh tế tương đối cao. Chúng có mùi hương ngan ngát và bền lâu, khiến cho tinh thần con người cảm thấy sảng khoái. Hiện nay nó được sử dụng rộng rãi trong các sản phẩm nước hoa, xà phòng thơm, dầu xoa bóp, chất làm sạch môi trường.
Trong y dược, tinh dầu Huân Y Thảo có tác dụng chữa nhiều bệnh như: bệnh hồi hộp thần kinh do yếu tim, đầy hơi chướng khí, đau ung thư.)
Có lẽ là sợ Ôn Thuấn tỉnh lại sẽ xấu hổ, cho nên lúc sáng khi cô tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng Cận Thiếu Triết đâu nữa. Có điều..... vết lõm sâu trên sô pha kia vẫn còn chưa hồi lại, chứng minh rằng đêm qua cậu vẫn luôn ở nơi này, im lặng chăm sóc, bảo vệ cô.
Buổi sáng, ánh nắng sớm ấm áp từ ngoài cửa sổ tiến vào, ánh sáng khiến cho Ôn Thuấn từ từ tỉnh lại, tay bóp bóp trán, cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung đến nơi, chậm rãi mở mắt, cô mới phát hiện ra nơi này chính là phòng mình, chỉ là không làm sao nhớ được chuyện hôm qua. Rốt cuộc mình làm thế nào trở lại nơi này, sao lại hoàn toàn không có ấn tượng gì hết? Chính mình... rõ ràng......rõ ràng là......
Cô có chút hoảng hốt xuống giường, đi đến phòng khách, phát hiện ở trên bàn, có tờ giấy bị chèn dưới khay ấm chén, mặt trên viết:
"Tôi nấu trà giải rượu rồi đấy, chị tỉnh dậy thì đun nóng lại chút rồi uống, còn có cháo thịt nữa, nếu đói bụng thì cũng hâm lên một chút là có thể ăn được rồi.
Có việc gì thì điện thoại cho tôi.
Thiếu Triết."
Được tri kỉ chiếu cố như vậy khiến cho Ôn Thuấn xấu hổ mặt đỏ rực.
Cô uống trà giải rượu, cảm giác thư thái hơn rất nhiều, lại tắm mình trong nước ấm nên toàn thân sảng khoái hơn không ít.
Trái tim đập loạn nhịp nhìn đôi mắt đỏ hồng như thỏ con trong gương, suy nghĩ ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên uống say đến bất tỉnh nhân sự như thế, không biết có làm ra chuyện gì khác người hay không, xem ra say rượu thật là không tốt. Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, chỉ muốn quên đi trong chốc lát, thì cũng có tác dụng gì chứ? Không phải cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn sao?
Ôn Thuấn mở lịch làm việc ra xem, phát hiện hôm này đúng là ngày đến nông trường, lần trước Quý đại thúc ở chỗ trồng hoa đã hẹn hôm nay sẽ đến xem giống hoa mới, vậy mà bản thân mình lại quên không còn một mảnh?! Đang lúc cô còn lo lắng, điện thoại đã vang lên, cô nhận cuộc gọi: "Vâng?"
"A, là tôi, Thiếu Triết. Tỉnh dậy rồi sao? Có đau đầu hay không?" Tiếng nói ấm áp thuần hậu của Cận Thiếu Triết từ đầu dây bên kia truyền đến, ngữ khí đầy quan tâm khiến Ôn Thuấn thấy cảm động.
"Ừm, uống trà giải rượu xong thấy đỡ hơn nhiều, cảm ơn cậu...." Vẫn mang theo giọng mũi, cô nhẹ giọng trả lời.
"Tôi nhìn thấy trên lịch trong cửa hàng ngày hôm nay có viết chị muốn đi nông trường, vừa hay hôm nay tôi được nghỉ, có muốn tôi cùng đi với chị không?" Thiếu Triết đưa ra đề nghị.
Lúc này Ôn Thuấn mới nhớ đến lần trước bọn họ có hẹn sẽ cùng nhau đi, thế nên nhanh chóng trả lời: "Ừm, được."
"Vậy tôi ở dưới lầu chờ chị
"Ừ, tôi xuống ngay bây giờ đây."
Ôn Thuấn ôm điện thoại, âm thầm cảm thấy có chút may mắn vì Thiếu Triết không hỏi gì cô về chuyện ngày hôm qua, nếu không cô thực sự không biết nên nói ra thế nào. Chờ cho cô chuẩn bị tốt đã, chuẩn bị tâm lí tốt, đến thời điểm thích hợp sẽ đem mọi chuyện về mình nói cho cậu ấy biết. Nhưng khi cô xem danh sách dài các cuộc gọi nhỡ ngày hôm qua thì thấy vô cùng áy náy, toàn bộ đều là cậu ấy gọi, mình chắc là làm cậu ấy vô cùng lo lắng?
Hôm nay Cận Thiếu Triết mặc một chiếc áo gió đen thoải mái, bên trong là áo len màu trắng, nhìn qua vô cùng nhã nhặn, lại có sức hấp dẫn khác thường, khiến cho Ôn Thuấn thất thần một hồi, một cậu thanh niên nhu nhược, yếu ớt trong ấn tượng của cô trước đây dường như đã dần dần đi xa rồi.
Cậu đứng ở lề đường, vừa nhìn thấy Ôn Thuấn đã tươi cười đi tới: "Sớm nha!"
"Chào buổi sáng!" Ôn Thuấn nghĩ đến bộ dạng say rượu của mình lại thấy xấu hổ vô cùng, mặt hơi cúi xuống, cũng không dám nhìn thẳng vào cậu ấy.
"Chúng ta đi xe bus hay taxi đây?" Cận Thiếu Triết hỏi cô, đây là lần đầu tiên cậu đến nông trường, không biết rõ lắm đường đi thế nào.
Ôn Thuấn thấy cậu cũng không biểu hiện gì khác thường, thì tâm tình trong lòng cũng buông xuống, lại mỉm cười mà nói: "Chúng ta cưỡi con ngựa già kia được không?" Ôn Thuấn chỉ chỉ vào chiếc xe đạp cũ nát dưỡi mái hiên kia, đề nghị với cậu.
"Cũng được, chị chỉ đường, tôi đèo cho." Lần này, rốt cục Cận Thiếu Triết cũng có thể thể hiện một chút, cho Ôn Thuấn biết kĩ thuật đạp xe của cậu. Vì thế, chiếc xe già nua lại vang lên những tiếng "Lách cách, lách cách", bắt đầu xuất phát.
Bọn họ ra đến ngoài nội thành, phát hiện tầm nhìn ở ngoại ô trống trải hơn rất nhiều, ngay cả không khí cũng tươi mát hơn. Bởi vì đạp xe, cho nên Cận Thiếu Triết không cảm thấy lạnh, thậm chí còn đổ mồ hôi, nhưng còn Ôn Thuấn thì lại cảm thấy lạnh đến thấu xương, gắt gao ôm thắt lưng cậu, chôn mặt ở phía sau, tránh né gió lạnh.
Đi đến một không gian rộng rãi, bao la tâm tình người ta dường như cũng thư giãn ra nhiều.
"Thiếu Triết, cậu có biết vì sao cửa hàng hoa có tên là "Waiting for Love" không?" Ôn Thuấn nhìn phong cảnh bên đường không ngừng thay đổi, tâm tình thoải mái hỏi cậu.
Nghe thấy vậy, Cận Thiếu Triết lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng con đường phía trước, Ôn Thuấn nhìn không thấy khóe miệng cậu đang bất giác nhếch nhếch lên, bởi vì cậu thích Ôn Thuấn nói chuyện với mình, nói về chuyện của cô ấy, để cậu có thể hiểu được suy nghĩ của cô.
"Lần đầu tiên tôi đến cửa hàng hoa này, không phải là để làm thêm, mà là đến mua hoa. Khi đó tôi thậm chí còn rất nhiều loài hoa cũng không biết hết tên đâu!" Cô nhớ lại chuyện cũ, chợt bật cười: "Nhưng điều thực sự hấp dẫn tôi nhất, chính là tấm giấy dán tường thật lớn kia, một ốc đảo trên nền biển màu tím sẫm đã hấp dẫn tôi, khiến tôi quên mất bản thân mình tiến vào đây để làm gì. Chủ quán nói cho tôi biết, một mảnh màu tím kia, làProvence* lãng mạn, là nơi bắt đầu của tình yêu."
(Provence_ một thành phố thuộc miền Nam nước Pháp, vô cùng nổi tiếng với những lâu đài cổ, hoa mĩ và tráng lệ. Đây được coi là thiên đường tình yêu tràn ngập nắng và gió. Provence là xứ sở của hoa oải hương. Những cánh đồng hoa oải hương tím ngắt, tít tắp tận chân trời đã làm nên tên tuổi Provence. Chính nhờ hoa oải hương mà Provence được xem như là biểu tượng cho những gì tinh túy, tự nhiên và trong lành nhất nước Pháp.)
"Là bức tranh về huân y thảo (hoa oải hương) kia sao?" Cậu nghĩ ngợi một chút, đúng là, cửa hàng hoa có một phiến giấy tường là bức tranh ấy, khiến khách hàng đến mua hoa đều khen ngợi không thôi.
"Đúng, cậu biết không? Huân y thảo có ý nghĩa là chờ đợi tình yêu, màu tím là hiệp sĩ của tình yêu, màu tím xinh đẹp như thế, thật khiến người ta phải say mê, cho nên sau đó tôi sửa lại tên của cửa hàng, hy vọng mọi khách hàng đến cửa hàng của mình, đều có thể gặt hái được tình yêu, đạt được hạnh phúc."
"Chị thích nhất là huân y thảo sao?"
"Ừm, phải nói là tôi thích tất cả các loài hoa, mỗi loài hoa đều có đặc điểm, thế mạnh riêng, rất khó để người ta chọn hoặc bỏ lại, khó để nói thích hay không thích loài này loài kia. Vậy cậu thì sao? Cậu thích hoa gì?" Ôn Thuấn hỏi lại, chính cô cũng muốn biết Cận Thiếu Triết thích hoa gì.
"Tôi? Không đặc biệt thích loài nào cả. Hoặc là bản thân tôi trời sinh đã không lãng mạn rồi."
"Cũng không đúng, thực ra, người nào càng nói mình không lãng mạn lại càng chân chính hiểu được lãng mạn là thế nào, bọn họ thường lộ ra một loại cảm tình trầm tĩnh, loại tình cảm này xuất phát từ nội tâm, so với sự lãng mạn hư vô bề ngoài kia, càng khiến cho người ta cảm động."
"Aiz, là như thế sao? Chị thế nào là mà đột nhiên trở nên văn vẻ nho nhã thế nhỉ?"
"Ha ha, bị tôi lừa rồi? Tôi cũng có tư chất trời cho làm văn sĩ đấy chứ?"
Lại là tiếng cười lảnh lót liên tiếp, dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, tràn ngập ôn nhu nồng đậm.
Đến nông trường, Ôn Thuấn trao cho người trồng hoa, cũng chính là chủ nông trại này_chú Quý một cái ôm ấm áp, nhìn ra được, quan hệ của bọn họ vô cùng tốt.
"Chú à, đây là bạn của cháu, Cận Thiếu Triết, cậu ấy vẫn luôn muốn đến đây xem, hôm nay rảnh rỗi liền dẫn cậu ta đến đây!" Ôn Thuấn mỉm cười giới thiệu hai người.
"Hoan nghênh, hoan nghênh!" chú Quý lập tức ôm lấy Cận Thiếu Triết, nhiệt tình như vậy khiến cho cậu nhất thời không thích ứng kịp.
Sau đó, chú Quý để Cận Thiếu Triết tùy ý đi thăm thú mọi nơi, không cần câu nệ, rồi quay sang bàn với Ôn Thuấn về chuyện mấy loại hoa mới.
Cận Thiếu Triết cao lớn như thế đi giữa những luống hoa, đi tới đi lui ngắm nhìn hoa cỏ rực rỡ muôn màu. Vẫn nghĩ là mình trời sinh khuyết thiếu mất một phần lãng mạn, nhưng nhìn thấy nhiều loài hoa xinh đẹp đến thế, cũng không khỏi thấy xúc động trong lòng, nhất là khi chúng vẫn được nuôi dưỡng ở trong đất, là một sinh mệnh, một sinh mệnh xinh đẹp đang tồn tại.
Màu tím sao? Màu tím lãng mạn, màu tím tình yêu, màu tím mơ mộng, thế thì màu tím của bọn họ lại thuộc dạng nào đây?
Thời gian cứ dần dần trôi như thế.
"Ôi chao, chàng trai trẻ, thì ra cậu ở nơi này, Ôn Thuấn đang tìm cậu khắp kìa!" Chú Quý tìm cũng thực vất vả mới thấy cậu, vội vàng đi đến.
"Chú à, vừa hay cháu muốn hỏi thăm chú một vấn đề......." Bất hạnh thay biết bao nhiêu câu hỏi nối tiếp nhau ở trong lòng cậu vẫn chưa được giải đáp, hiện tại đúng là chọn được người thích hợp nhất.
Vì thế mà hai người bắt đầu nhiệt tình tán chuyện.
Đến lúc hai người họ trở lại tìm Ôn Thuấn thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
"Hai người bàn chuyện xong cả rồi chứ?" Cận Thiếu Triết hỏi.
Ôn Thuấn gật gật đầu: "Ừm, đều xong cả rồi, giới thiệu nhiều giống hoa mới, đều rất được, đúng không?" Cô lại liếc mắt nhìn cả nông trường hoa một chút, rồi quay sang nói với chú Quý: "Chú à, chúng cháu phải trở về rồi, đến lúc đó chú cứ trực tiếp trở đến cửa hàng cháu là được rồi. Còn có, hai chậu hoa này cháu cảm ơn!"
"Ừ, biết rồi! Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Nơi này nhiều hoa như vậy, cho nha đầu ngươi chọn hai chậu xinh đẹp mang về lại không chọn, cứ ở đó mà ngồi xử lí chúng đi!" Chú Quý ra vẻ tức giận nhăn mặt, nhíu mày.
"Sao ạ? Bọn chúng vẫn còn có thể cứu chữa được mà! Tóm lại mọi sự kính nhờ chú! Bọn cháu còn phải trở về mở cửa hàng nữa, tạm biệt chú!" Ôn Thuấn nghịch ngợm le lưỡi, vẫy vẫy tay rồi cùng Thiếu Triết rời đi.
"Tạm biệt!"
"Chị với chú ấy có vẻ rất quen thuộc, tôi thấy chú ấy đối với người khác cũng không nhiệt tình đến thế." Cận Thiếu Triết nhận xét.
"Ừm, là bạn tôi giới thiệu nên quen biết. Cậu nhìn bộ dạng khi không cười của chú ấy có vẻ lạnh lùng, khó tính thế thôi, trên thực tế chú ấy rất nhiệt tâm, hòa nhã, nhất là rất thương vợ, có tiếng là người đàn ông tốt của thời đại mới đấy." Lời nói của Ôn Thuấn nồng đậm vẻ tán thưởng.
"Cái gì là người đàn ông tốt của thời đại mới?"
"À, cái đó là cách nói của mọi người thôi mà. Tôi cho rằng một người có thể coi là người đàn ông tốt của thời đại mới phải là người biết quan tâm đến gia đình, vợ con, biết ôn nhu, chăm sóc, có trách nhiệm. Không cần là quá hoàn hảo, đa tài nhiều tiền gì đó, chỉ cần những khi người ta ấm ức buồn bực, có thể tin cậy mà dựa vào là được."
Cận Thiếu Triết suy nghĩ sâu xa, người đàn ông tốt của thời đại mới
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook