Bởi Vì Trong Tim Chúng Ta Đều Là Yêu
-
Chương 10: Ngoại truyện: Cuộc chiến của Phương Nam
“Hội nghị cổ đông sắp bắt đầu rồi!” Trần Tú đứng ở bên cạnh nói.
Phương Nam có chút yên lặng không đáp, cái ngày này anh đã đợi năm năm rồi.
Khoác lên mình chiếc áo vest đen tuyền anh theo Trần Tú bước vào phòng họp. Không khí trong đó bỗng chốc ngưng đọng, tất cả đều dừng lại không nói một lời, ai nấy đều thấy khó hiểu về sự có mặt của anh.
Ông Tân ngồi ở vị trí chủ tọa không vui nói: “Mày làm gì ở đây.”
Mấy người khác đều có vẻ dè chừng không nói gì.
Phương Nam đi đến một cái ghế gần đó ngồi xuống, lưng anh thẳng tắp, hai tay đan chặt vào nhau, cười kiêu ngạo nhìn người được gọi là bố của mình trả lời: “Thưa tổng giám đốc tôi đang giữ 40% cổ phần của công ty, ông nói xem tôi có có nên đến đây không.
Khi mà ông Tân còn chưa hết ngạc nhiên thì mọi người hết thảy đều hoang mang cực độ. Làm sao có thể ông Tân cũng chỉ nắm trong tay bấy nhiêu cổ phần mà cũng là người nắm giữ nhiều nhất vậy tình hình như vậy là sao?
Ông Tân nhìn vẻ tự tin của đứa con riêng mà xem thường ở trong tay ông vẫn còn giữ một con át chủ bài cơ mà. Đúng là ngựa non háu đá. Mới có chút mà đã khoe khoang.
“Vậy chúng ta tiến hành bỏ phiếu lại bầu cho quyết định mua khu đất ở thành phố N mọi người thấy thế nào.” Ông Tân dõng dạc nói mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của ông ông không có việc gì phải lo lắng cả.
“Tôi yêu cầu bầu lại Tổng giám đốc, mọi người thấy sao.” Phương Nam tuyên bố.
Cả phòng sau một lúc thì trở nên xôn xao, mấy cổ đông trước đó không hài lòng với ông Tân đều giơ tay tán thành, sau một lúc thì mọi người bắt đầu tiến hành biểu quyết.
“Tôi và con trai tôi đang giữa tổng số 51% cổ phần, tôi nghĩ sẽ không cần biểu quyết nữa chứ.” Ông Tân nói, ông đã sớm chuyển 11% cổ phần cho Mike để phòng ngừa trường hợp này rồi.
Ông cười sang lạng nhìn Phương Nam, con người nên biết chỗ của mình.
Phương Nam dựa người ra sau ý bảo Trần Tú đưa tài liệu qua, sau đó nhìn ông bố của mình cười khẩy: “Ông nói số cổ phần này sao, anh ta sớm đã bán cho tôi rồi."
Từ năm năm trước sau khi về nước anh đã lên kết hoạch mua lại những cổ phần nhỏ trong công ty, nhưng mua được của Mike đúng là may mắn.
Khi Mike còn ở Mỹ có kinh doanh rượu cùng bạn bè nhưng thất bại nên đã phải bán rẻ số cổ phần đó cho anh.
Ông Tân như không tin vào mắt mình đọc đi đọc lại quả thật quá bất ngờ khiến ông không thể tin nổi. Mike sao lại ngu ngốc đến nỗi này chứ.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của ông Tân Phương Nam hài lòng mà bỏ đi, trước khi đi anh còn không quên dành tặng cho ông một nụ cười châm chọc: “Có lẽ chủ tịch cần thời gian để xác định lại, buổi họp kết thúc ở đây đi.”
Sau khi về đến nhà nhìn đứa con trai còn đang nằm dài trên ghế vẻ bất cần, ông tức giận mà quát lên: “Sao mày lại đi bán cổ phần đi hả thằng ngu ngốc này.”
Mike bật dậy từ khi anh trưởng thành đây là lần đầu tiên anh bị đánh như vậy. Nắm lấy tay cầm cặp của bố mình anh bình thản trả lời: “Có sao đâu bố cho con rồi là của con con muốn xử lý thế nào tất nhiên là quyền của con rồi.”
Ông Tân nghe vậy càng thêm tức giận: “Mày có biết thằng Nam đã mua hết chúng, nó đang uy hiếp đến địa vị của bố mày đấy mày có biết không. Cái nhà này nó cũng sẽ cướp mất hết đấy.”
Mike lúc này mới ý thức được sự quan trọng của chuyện này anh ta bình tĩnh lại đến vuốt lưng cho ông Tân: “Thằng chó đó, đều tại nó lừa gạt con, nếu không sao con có thể bán hết cổ phần cho nó được chứ.”
Ông Tân hất tay Mike ra bây giờ điều quan trọng là ông cần phải tìm cách thương lượng với những cổ đông khác như vậy mới có thể vượt qua chuyện này.
Bỏ mặc Mike ở phòng khách, ông Tân đi vào trong phòng mà tìm cách liên lạc với mấy người quen biết.
Buổi họp tiếp theo diễn ra sau đó hai tuần, lần này không khí có vẻ rất không thân thiện hai phe đã chia ra rất rõ ràng.
Tất nhiên là phía của Phương Nam yếu thế hơn nhưng mà không vì thế mà anh tỏ ra sợ hãi hay run sợ.
Vì tất cả đều trong kế hoạch của mình, anh nói: “Trước khi tiến hành bỏ phiếu tôi muốn mọi người cùng xem một bản báo cáo như sau.”
Mọi người mở ra bên trong không hề có báo cáo gì đó mà chỉ có những tài liệu hình ảnh nói lên Mike đã có tình thuê người làm hại đến công ty.
Nếu thông tin này bị tung ra ngoài thì công ty sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Điều đó làm cho một số cổ đông khi nãy còn ở phía ông Tân giờ đều đã suy nghĩ lại.
Họ không thể đặt công ty vào tình thế nguy hiểm.
Ông Tân như không tin vào mắt mình, chuyện này phải giải quyết sao đây. Đứa con trời đánh này.
Sau khi công bố Phương Nam sẽ lên thay thế chức vụ của mình, ông Tân gần như đã không đứng vững vì quá sốc mà ngã nhào ra đất.
Làm hết thảy mọi người lo lắng.
Phương Nam đứng trước cửa chờ đợi khoảng hai tiếng sau thì ông Tân tỉnh lại.
Anh cầm theo hợp đồng tiến vào phòng bệnh đặt lên cạnh bàn.
Hai cha con lần đầu tiên tiếp xúc ở trạng thái gần đến vậy.
Phương Nam mở lời trước: “Bố cảm thấy thế nào?”
Ông Tân tức giận quát lên: “Cút!” Hiện giờ người ông không muốn nhìn thấy nhất là Phương Nam.
Phương Nam ung dung ngồi gọt táo, anh chẳng mấy để ý đến tâm trạng của ông Tân, vừa gọt táo vừa nói: “Lần đầu tiên con nhìn thấy bố con cứ nghĩ bố sẽ ôm con vào lòng, nhưng mà bố lại chẳng thèm quan tâm đến con, bỏ mặc con bị mẹ con Mike đuổi ra khỏi nhà. Khi ấy con đã rất hận các người, rất muốn bỏ đi nhưng mà con biết chỉ có ở lại con mới có thể chứng minh được khả năng của mình.”
“Vậy nên con đã ở lại khi bố bắt con theo học kinh tế con đã nghĩ là bố muốn con theo giúp bố nhưng mà không ngờ chỉ là bố muốn nuôi một con chó quản lý tài sản giúp con trai bố mà thôi.”
Kể đến đây Phương Nam dừng lại anh nhớ về những lời đã nghe được khi mẹ của Mike qua đời: “Anh cho nó đi học chỉ để nó quản lý tài sản cho Mike thôi. Nó cũng chỉ như một con chó canh nhà thì làm lấy quyền gì mà tranh giành với Mike…”
Phương Nam lại mỉm cười nói tiếp: “Nhưng bố không biết sao nuôi chó cũng phải cho nó chút tình cảm nếu không một ngày nào đó nó sẽ cắn lại đấy.”
Ông Tân không nói một lời, ông không ngờ những lời đó lại bị Phương Nam nghe được.
“Con nghĩ ngày hôm nay cũng đủ cho bố thấy được khả năng của con rồi.” Vỗ nhẹ túi hồ sơ bên cạnh anh cười nói: “Món quà này con tặng bố, cũng là cảm tạ mấy năm qua bố đã nuôi con ăn học, sau này có lẽ chúng ta không cần gặp lại con cũng sẽ không gọi bố là bố nữa, con chào bố.”
"Con chỉ muốn nói nếu con muốn thì con cũng có thể tự lấy được mà không ai có thể ngăn cản, chỉ là con không cần mà thôi."
Phương Nam nói xong thì đặt đĩa táo mới gọt lên cạnh bàn rồi đứng dậy bỏ đi. Phía sau lưng anh, ánh mặt trời rực rỡ đến là thường.
Ông Tân mở túi tài liệu ra bên trong là toàn bộ số cổ phần của Phương Nam đã được chuyển sang tên ông.
Đôi mắt già nua hiện lên tia xấu hổ rốt cuộc ông đã đối xử với con mình thế nào đây.
“Có lẽ tôi sẽ không đủ tiền thuê cậu nữa rồi.” Phương Nam nhìn từng con sóng đánh vào bờ nói. Anh cảm thấy nơi này thật tuyệt vời.
Sau khi anh trả lại hết số cổ phần đó anh dự định sẽ từ chức rồi mở một văn phòng thiết kế nội thất. Đó mới chính là ước mơ của anh. Nhưng mà làm như vậy thì lại quá uổng phí tài năng của Trần Tú rồi.
“Em không biết đâu anh đã nói sẽ chăm sóc em rồi anh đi đâu thì em đi đó. Có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo. Em sẽ không rời anh một bước.” Chẳng biết từ khi nào cậu ta đã học được công phu bám người của Ngọc Lan mà bám lấy anh không tha.
Nhớ ngày đó khi cậu ta đi phỏng vấn đến nói chuyện còn không nên lời vậy mà giờ đây lại có thể nói năng lưu loát như vậy.
Thời gian sẽ làm thay đổi hết tất cả nhưng có những thứ lại mãi không hề thay đổi. giống như tình yêu và mơ ước.
Chân trời phía xa xa đã đã ngả vàng hoàng hôn xuống núi để đón chờ bình minh tươi đẹp của ngày mai.
Phương Nam có chút yên lặng không đáp, cái ngày này anh đã đợi năm năm rồi.
Khoác lên mình chiếc áo vest đen tuyền anh theo Trần Tú bước vào phòng họp. Không khí trong đó bỗng chốc ngưng đọng, tất cả đều dừng lại không nói một lời, ai nấy đều thấy khó hiểu về sự có mặt của anh.
Ông Tân ngồi ở vị trí chủ tọa không vui nói: “Mày làm gì ở đây.”
Mấy người khác đều có vẻ dè chừng không nói gì.
Phương Nam đi đến một cái ghế gần đó ngồi xuống, lưng anh thẳng tắp, hai tay đan chặt vào nhau, cười kiêu ngạo nhìn người được gọi là bố của mình trả lời: “Thưa tổng giám đốc tôi đang giữ 40% cổ phần của công ty, ông nói xem tôi có có nên đến đây không.
Khi mà ông Tân còn chưa hết ngạc nhiên thì mọi người hết thảy đều hoang mang cực độ. Làm sao có thể ông Tân cũng chỉ nắm trong tay bấy nhiêu cổ phần mà cũng là người nắm giữ nhiều nhất vậy tình hình như vậy là sao?
Ông Tân nhìn vẻ tự tin của đứa con riêng mà xem thường ở trong tay ông vẫn còn giữ một con át chủ bài cơ mà. Đúng là ngựa non háu đá. Mới có chút mà đã khoe khoang.
“Vậy chúng ta tiến hành bỏ phiếu lại bầu cho quyết định mua khu đất ở thành phố N mọi người thấy thế nào.” Ông Tân dõng dạc nói mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của ông ông không có việc gì phải lo lắng cả.
“Tôi yêu cầu bầu lại Tổng giám đốc, mọi người thấy sao.” Phương Nam tuyên bố.
Cả phòng sau một lúc thì trở nên xôn xao, mấy cổ đông trước đó không hài lòng với ông Tân đều giơ tay tán thành, sau một lúc thì mọi người bắt đầu tiến hành biểu quyết.
“Tôi và con trai tôi đang giữa tổng số 51% cổ phần, tôi nghĩ sẽ không cần biểu quyết nữa chứ.” Ông Tân nói, ông đã sớm chuyển 11% cổ phần cho Mike để phòng ngừa trường hợp này rồi.
Ông cười sang lạng nhìn Phương Nam, con người nên biết chỗ của mình.
Phương Nam dựa người ra sau ý bảo Trần Tú đưa tài liệu qua, sau đó nhìn ông bố của mình cười khẩy: “Ông nói số cổ phần này sao, anh ta sớm đã bán cho tôi rồi."
Từ năm năm trước sau khi về nước anh đã lên kết hoạch mua lại những cổ phần nhỏ trong công ty, nhưng mua được của Mike đúng là may mắn.
Khi Mike còn ở Mỹ có kinh doanh rượu cùng bạn bè nhưng thất bại nên đã phải bán rẻ số cổ phần đó cho anh.
Ông Tân như không tin vào mắt mình đọc đi đọc lại quả thật quá bất ngờ khiến ông không thể tin nổi. Mike sao lại ngu ngốc đến nỗi này chứ.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của ông Tân Phương Nam hài lòng mà bỏ đi, trước khi đi anh còn không quên dành tặng cho ông một nụ cười châm chọc: “Có lẽ chủ tịch cần thời gian để xác định lại, buổi họp kết thúc ở đây đi.”
Sau khi về đến nhà nhìn đứa con trai còn đang nằm dài trên ghế vẻ bất cần, ông tức giận mà quát lên: “Sao mày lại đi bán cổ phần đi hả thằng ngu ngốc này.”
Mike bật dậy từ khi anh trưởng thành đây là lần đầu tiên anh bị đánh như vậy. Nắm lấy tay cầm cặp của bố mình anh bình thản trả lời: “Có sao đâu bố cho con rồi là của con con muốn xử lý thế nào tất nhiên là quyền của con rồi.”
Ông Tân nghe vậy càng thêm tức giận: “Mày có biết thằng Nam đã mua hết chúng, nó đang uy hiếp đến địa vị của bố mày đấy mày có biết không. Cái nhà này nó cũng sẽ cướp mất hết đấy.”
Mike lúc này mới ý thức được sự quan trọng của chuyện này anh ta bình tĩnh lại đến vuốt lưng cho ông Tân: “Thằng chó đó, đều tại nó lừa gạt con, nếu không sao con có thể bán hết cổ phần cho nó được chứ.”
Ông Tân hất tay Mike ra bây giờ điều quan trọng là ông cần phải tìm cách thương lượng với những cổ đông khác như vậy mới có thể vượt qua chuyện này.
Bỏ mặc Mike ở phòng khách, ông Tân đi vào trong phòng mà tìm cách liên lạc với mấy người quen biết.
Buổi họp tiếp theo diễn ra sau đó hai tuần, lần này không khí có vẻ rất không thân thiện hai phe đã chia ra rất rõ ràng.
Tất nhiên là phía của Phương Nam yếu thế hơn nhưng mà không vì thế mà anh tỏ ra sợ hãi hay run sợ.
Vì tất cả đều trong kế hoạch của mình, anh nói: “Trước khi tiến hành bỏ phiếu tôi muốn mọi người cùng xem một bản báo cáo như sau.”
Mọi người mở ra bên trong không hề có báo cáo gì đó mà chỉ có những tài liệu hình ảnh nói lên Mike đã có tình thuê người làm hại đến công ty.
Nếu thông tin này bị tung ra ngoài thì công ty sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Điều đó làm cho một số cổ đông khi nãy còn ở phía ông Tân giờ đều đã suy nghĩ lại.
Họ không thể đặt công ty vào tình thế nguy hiểm.
Ông Tân như không tin vào mắt mình, chuyện này phải giải quyết sao đây. Đứa con trời đánh này.
Sau khi công bố Phương Nam sẽ lên thay thế chức vụ của mình, ông Tân gần như đã không đứng vững vì quá sốc mà ngã nhào ra đất.
Làm hết thảy mọi người lo lắng.
Phương Nam đứng trước cửa chờ đợi khoảng hai tiếng sau thì ông Tân tỉnh lại.
Anh cầm theo hợp đồng tiến vào phòng bệnh đặt lên cạnh bàn.
Hai cha con lần đầu tiên tiếp xúc ở trạng thái gần đến vậy.
Phương Nam mở lời trước: “Bố cảm thấy thế nào?”
Ông Tân tức giận quát lên: “Cút!” Hiện giờ người ông không muốn nhìn thấy nhất là Phương Nam.
Phương Nam ung dung ngồi gọt táo, anh chẳng mấy để ý đến tâm trạng của ông Tân, vừa gọt táo vừa nói: “Lần đầu tiên con nhìn thấy bố con cứ nghĩ bố sẽ ôm con vào lòng, nhưng mà bố lại chẳng thèm quan tâm đến con, bỏ mặc con bị mẹ con Mike đuổi ra khỏi nhà. Khi ấy con đã rất hận các người, rất muốn bỏ đi nhưng mà con biết chỉ có ở lại con mới có thể chứng minh được khả năng của mình.”
“Vậy nên con đã ở lại khi bố bắt con theo học kinh tế con đã nghĩ là bố muốn con theo giúp bố nhưng mà không ngờ chỉ là bố muốn nuôi một con chó quản lý tài sản giúp con trai bố mà thôi.”
Kể đến đây Phương Nam dừng lại anh nhớ về những lời đã nghe được khi mẹ của Mike qua đời: “Anh cho nó đi học chỉ để nó quản lý tài sản cho Mike thôi. Nó cũng chỉ như một con chó canh nhà thì làm lấy quyền gì mà tranh giành với Mike…”
Phương Nam lại mỉm cười nói tiếp: “Nhưng bố không biết sao nuôi chó cũng phải cho nó chút tình cảm nếu không một ngày nào đó nó sẽ cắn lại đấy.”
Ông Tân không nói một lời, ông không ngờ những lời đó lại bị Phương Nam nghe được.
“Con nghĩ ngày hôm nay cũng đủ cho bố thấy được khả năng của con rồi.” Vỗ nhẹ túi hồ sơ bên cạnh anh cười nói: “Món quà này con tặng bố, cũng là cảm tạ mấy năm qua bố đã nuôi con ăn học, sau này có lẽ chúng ta không cần gặp lại con cũng sẽ không gọi bố là bố nữa, con chào bố.”
"Con chỉ muốn nói nếu con muốn thì con cũng có thể tự lấy được mà không ai có thể ngăn cản, chỉ là con không cần mà thôi."
Phương Nam nói xong thì đặt đĩa táo mới gọt lên cạnh bàn rồi đứng dậy bỏ đi. Phía sau lưng anh, ánh mặt trời rực rỡ đến là thường.
Ông Tân mở túi tài liệu ra bên trong là toàn bộ số cổ phần của Phương Nam đã được chuyển sang tên ông.
Đôi mắt già nua hiện lên tia xấu hổ rốt cuộc ông đã đối xử với con mình thế nào đây.
“Có lẽ tôi sẽ không đủ tiền thuê cậu nữa rồi.” Phương Nam nhìn từng con sóng đánh vào bờ nói. Anh cảm thấy nơi này thật tuyệt vời.
Sau khi anh trả lại hết số cổ phần đó anh dự định sẽ từ chức rồi mở một văn phòng thiết kế nội thất. Đó mới chính là ước mơ của anh. Nhưng mà làm như vậy thì lại quá uổng phí tài năng của Trần Tú rồi.
“Em không biết đâu anh đã nói sẽ chăm sóc em rồi anh đi đâu thì em đi đó. Có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo. Em sẽ không rời anh một bước.” Chẳng biết từ khi nào cậu ta đã học được công phu bám người của Ngọc Lan mà bám lấy anh không tha.
Nhớ ngày đó khi cậu ta đi phỏng vấn đến nói chuyện còn không nên lời vậy mà giờ đây lại có thể nói năng lưu loát như vậy.
Thời gian sẽ làm thay đổi hết tất cả nhưng có những thứ lại mãi không hề thay đổi. giống như tình yêu và mơ ước.
Chân trời phía xa xa đã đã ngả vàng hoàng hôn xuống núi để đón chờ bình minh tươi đẹp của ngày mai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook